Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Gun Atthaphan được đưa lên chuyến bay sớm nhất để trở về Bangkok. Đúng như lời Off Jumpol nói, vừa đến nơi, đội ngũ bác sĩ Off Jumpol tìm đã chờ sẵn. Để cậu nghỉ ngơi một chút rồi lập tức tiến hành kiểm tra.

Mix Sahaphap thông báo sơ qua tình hình. Sau đó cùng mọi người thảo luận bàn bạc về phương án chữa trị. Mixxiw bình thường giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, với người yêu lại cực kì nhõng nhẽo. Phải cho đến khi tận mắt nhìn thấy cậu làm việc, mới thấy một Mix Sahaphap hoàn toàn khác. Cậu rất yêu thích công việc này, vì vậy mà mỗi lần làm việc, liền vô cùng tập trung. Mix Sahaphap là một bác sĩ giỏi. Trước kia còn giành được học bổng ra nước ngoài. Cũng vì thế mà gặp được Earth Pirapat. Sau này, Mix Sahaphap được giữ lại làm việc. Cậu từ chối. Mix Sahaphap yêu công việc của mình. Nhưng cậu cũng rất yêu Earth Pirapat. Cậu muốn ở cùng với anh. Vì vậy, đến cuối cùng Mix Sahaphap quyết định trở về Thái Lan làm việc.

Rất nhanh, lịch phẫu thuật và trị liệu đã được sắp xếp. Jay đều đặn ngày nào cũng đến thăm Gun Atthaphan. New Thitipoom cũng sắp xếp công việc để đến gặp cậu. Mặc dù không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng cơ hồ có cảm giác ở hai người có khá nhiều điểm tương đồng. Hơn nữa cả hai không có nhiều bạn. Vì vậy mới đặc biệt trân trọng mối quan hệ này.

Gun Atthaphan ngồi ôm gối trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Off Jumpol sắp xếp cho cậu ở phòng riêng. Giường ngủ được kê cạnh giường, vừa vặn với sở thích của Gun Atthaphan. Cậu có cảm giác, bản thân như đang trở về kiếp trước. Ở kiếp trước, vào những ngày tháng cuối cùng. Gun Atthaphan rất ít khi tự mình ngồi được như thế này, nhưng cậu lại rất thích nhìn ngắm mọi thứ qua khung cửa sổ. Giống như muốn, đem tâm tình của chính mình gửi lại nơi phong cảnh ngoài kia.

Ở kiếp trước, những lúc như thế này, Gun Atthaphan đều nhớ đến Off Jumpol.

Bây giờ cũng không ngoại lệ!

"Được, chỉ cần em chịu chữa bệnh. Tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi em!"

Gun Atthaphan nhớ rất rõ, Off Jumpol lúc ấy giọng nói đặc biệt run rẩy. Khiến cho trái tim cậu bất giác cũng run rẩy theo.

Thiếu chút nữa,

Thiếu chút nữa cậu lại yếu lòng, chạy đến ôm chặt Off Jumpol, lại một lần nữa ích kỉ giữ anh lại bên mình.

"Nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?"

Gun Atthaphan bị giọng nói làm cho giật mình. Cậu nhìn ra phía cửa, thấy Ice đang tiến lại gần. Ice một tay cầm giỏ hoa quả, một tay cầm bó hướng dương đi đến bên giường bệnh của Gun Atthaphan, ôn hoà mỉm cười

"Tôi có gõ cửa mấy lần nhưng không thấy trả lời, nên mới trực tiếp vào đây!"

Gun Atthaphan ngại ngùng cười. Không hiểu sao ở trước mặt Ice, Gun Atthaphan vẫn luôn mặc cảm như vậy. Giống như hào quang của người này quá sáng, quá chói mắt, Gun Atthaphan tự nhiên sẽ thấy bản thân một chút cũng không bằng.

Vậy mà, cậu đã từng có suy nghĩ giành lấy Off Jumpol ra khỏi người này!

"Dạo này tôi phải bay sang kia để giải quyết công việc, mãi mấy hôm trước mới về nước, lại nghe thấy cậu bị bệnh. Xin lỗi vì muộn vậy mới tới thăm cậu được!"

Gun Atthaphan vội vàng xua tay

"Không sao hết! Ai cũng đều có công việc riêng mà!"

Cả hai rơi vào im lặng. Một lúc sau, vẫn là Ice mở lời trước

"Gun, chuyện là, P'Off anh ấy.."

"Tôi và anh ấy kết thúc rồi!"

Gun Atthaphan ngắt lời, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh

"Thật xin lỗi! Lúc trước đã nói dối cậu. Tôi và Off Jumpol trước kia từng ở bên nhau!"

"..."

"Nhưng người anh ấy yêu vẫn luôn là cậu. Trước kia ở bên tôi cũng là vì muốn tìm kiếm hình bóng của cậu ở tôi mà thôi!"

Ice sững người nhìn Gun Atthaphan. Hắn không bao giờ nghĩ tới, Gun Atthaphan lại có thể điềm tĩnh mà nói những điều đó đến thế. Giống như những vết thương trong lòng Gun Atthaphan, đã sớm trở thành kí ức mà khi nhắc đến, cái duy nhất còn sót lại chỉ là một chút hoài niệm

"Gun, Off Jumpol không hề muốn rời xa cậu. Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cậu"

"Đó là vì..." - Gun Atthaphan chợt bật cười chua xót - "Là vì trước kia tôi cứu anh ấy một mạng, sau đó lại lựa chọn cái chết. Vì thế...anh ấy đối với tôi chỉ là cảm giác áy náy mà thôi!"

Off Jumpol là tự trách bản thân mình, anh luôn nghĩ là do anh nên cậu mới chết. Anh ấy, chỉ là đang cố gắng bù đắp, cũng coi như là đền đáp cậu mà thôi.

Mà cái gọi là lấy thân báo đáp kia, Gun Atthaphan lại không cần!

Cái cậu cần, chính là được nhìn thấy anh hạnh phúc!

"Ice, hiện tại Off Jumpol cũng đã từng cứu tôi một mạng, tôi cũng chấp nhận điều trị. Giữa hai chúng tôi, không ai nợ ai cả! Trước kia cậu từng nói với tôi là còn yêu anh ấy mà đúng không? Tôi thật lòng mong hai người có thể quay trở về như xưa, hạnh phúc bên nhau!"

Gun Atthaphan cậu xen ngang như thế là quá đủ rồi!

.

Ice đến tìm Off Jumpol. Thật ra cũng không phải là quá xa xôi gì. Off Jumpol vẫn luôn ở bệnh viện. Chẳng qua, anh luôn tránh để Gun Atthaphan nhìn thấy anh mà thôi. Từ ngày tìm thấy Gun Atthaphan, tưởng chừng sẽ tốt đẹp hơn nhưng anh vẫn chưa đêm nào được yên giấc.

Anh sợ, Gun Atthaphan sẽ lại một lần nữa bỏ trốn!

Ice nhìn thấy Off Jumpol, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Chỉ thời gian ngắn không gặp, anh gầy đi rất nhiều. Cơ hồ còn có phần giống người bệnh hơn. Off Jumpol ngồi nhìn máy tính, cẩn thận nghiên cứu liệu trình điều trị của Gun Atthaphan. Từ sau khi trọng sinh về quá khứ, Off Jumpol luôn âm thầm tìm hiểu về căn bệnh này, ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Bệnh tình của Gun Atthaphan đã sang giai đoạn ba, lại thêm lần uống rượu phải cấp cứu kia, khiến tỷ lệ thành công bị giảm xuống đáng kể. Off Jumpol đang cố gắng liên lạc với các bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất ở nước ngoài về. Bằng mọi giá phải cứu sống Gun Atthaphan.

"P'Off, anh nghỉ ngơi chút đi! Nếu không người gục trước sẽ là anh đấy!"

Ice nhẹ giọng khuyện nhủ. Nhưng Off Jumpol cơ hồ không để lọt vào tai. Vẫn tiếp tục check mail rồi sắp xếp lịch trình. Anh định sẽ tìm đến tận nơi để thuyết phục họ về đây.

"P'Off, anh thấy thế này hay ho lắm hay sao? Nếu Gun Atthaphan nhìn thấy bộ dạng anh như thế này, anh nghĩ cậu ấy sẽ cảm động, hay là vỗ tay khen ngợi anh?"

Ngón tay Off Jumpol dừng lại

Ice nhìn biểu cảm của anh, bật cười đau đớn. 

Quả nhiên, chỉ có Gun Atthaphan mới tác động được đến Off Jumpol

"Em ấy không cần tôi nữa rồi!"

"Tôi muốn anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi!"

Off Jumpol nhớ rất rõ ánh mắt của Gun Atthaphan khi ấy. Chưa bao giờ, cậu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng như vậy. Giống như trực tiếp đưa ra phán quyết, anh cho dù có chọn cái nào, cũng đều là sẽ phải rời xa cậu.

Ice nhìn xoáy sâu vào ánh mắt bi thương kia, bàn tay đã nắm chặt thành quyền, khẽ run run. Hắn cố gắng ghì giọng, không cho phát ra giọng nghẹn ngào

"Off Jumpol, hiện tại, em rất ghen tị với Gun Atthaphan đấy!"

"Anh trước kia, chưa bao giờ đối xử với em như thế!"

Trước kia, khi Ice lựa chọn rời đi, Off Jumpol vô cùng bình tĩnh gật đầu chấp thuận. Anh chưa bao giờ tìm hắn, thậm chí, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng chưa từng điện.

Anh chưa bao giờ sốt sắng lên vì hắn như thế, cũng chưa từng vì hắn mà tập vào bếp, vì hắn mà tìm hiểu hết những điều tốt cho hắn. 

Hay đơn giản hơn, anh chưa từng yêu hắn.

Trước kia không, hiện tại lại càng không

Cả Off Jumpol và Gun Atthaphan, tình cảm dành cho nhau là vô cùng lớn

Thế nhưng, hiểu lầm giữa hai người họ, cũng vô cùng lớn!

.

Rất nhanh đã đến ngày Gun Atthaphan phải phẫu thuật. Cả Earth, Mix, New, Jay và Ice đều sắp xếp công việc đến thăm cậu. Mix Sahaphap vẫn cứ luôn ồn ào như thế, luôn miệng nói chắc chắn sẽ không sao. Còn hứa chờ đến khi cậu hoàn toàn khỏi, sẽ đưa cậu đi ăn thật nhiều món ngon. New Thitipoom vốn kiệm lời, chỉ biết chúc may mắn. Nhưng Gun Atthaphan nhìn nét mặt căng thẳng của New Thitipoom, không nhịn được mà bật cười.

Kiếp trước, thế giới của cậu chỉ xoay quanh Off Jumpol. Cho đến tận lúc chết, chỉ có mình Jay ở bên cạnh.

Hiện tại khác rồi, cho dù phẫu thuật có thành công hay không, cậu cũng hoàn toàn mãn nguyện. Ít nhất thì vào những giây phút cuối cùng, ở bên cạnh đã có những người thật sự quan tâm đến cậu.

Gun Atthaphan được đưa vào trong phòng phẫu thuật, đến lúc này Off Jumpol mới từ góc khuất bước ra.

Đây là lần thứ ba rồi, lần thứ ba anh đứng trước cửa phòng phẫu thuật, lo lắng chờ đợi Gun Atthaphan.

Thời gian cứ thế chậm chậm trôi. Off Jumpol vẫn cứ đứng im như thế, mắt không rời khỏi phòng phẫu thuật. Những kí ức trước kia như thước phim lặp đi lặp lại ở trong tâm trí

"P'Off, em thích anh!"

"Suốt khoảng thời gian qua, anh đã bao giờ từng nghĩ sẽ thích em hay chưa?"

"P'Off, em là Gun Atthaphan, không phải Ice"

"Nếu anh đồng ý, mỗi ngày em sẽ mang cơm đến cho anh!"

"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh!"

"Ngày mai anh về, có thể nấu cơm cho anh được không?

Được"

"Off Jumpol, là anh buộc tôi phải rời đi!"

"Chúng ta, không ai nợ ai. Hiện tại vận mệnh của tôi, sẽ để tự tôi quyết định!"

"Tôi muốn anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi!"

Nhanh thật

Anh và cậu, thế mà đã dây dưa được tận hai kiếp người.

Trước kia, luôn là Gun Atthaphan chờ đợi anh. Mỗi ngày chờ anh về, chờ anh đáp lại tình cảm. Hiện tại, để anh chờ đợi cậu. Chỉ cần cậu không sao, anh sẽ thực hiện đúng theo mong muốn của cậu.

Biến mất khỏi cuộc sống của cậu!

Ca phẫu thuật cứ thế trôi qua ròng rã. Ở bên ngoài lại im thít không một tiếng động

Không biết trải qua bao lâu. Đèn phòng vụt tắt. Cửa phòng cũng mở.

Gun Atthaphan được đưa ra ngoài.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro