Phía sau tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiang Mai, ngày anh mất em.

Cuối Đông, dưới ánh đèn đường lập lòe.

Gửi em, người đã từng yêu anh, Gun!

Bình minh đang dần ló rạng. Từng hạt nắng thưa thớt trên mảnh vườn nhỏ.

Anh và em là hai thế giới, anh chạy mãi để tìm đích đến. Còn em quay lưng để chạy trốn khỏi anh.

Anh ngồi trước hiên nhà nhặt từng mảnh vụn còn xót lại giữa những tan vỡ của đôi ta.

Anh tự nghĩ, thời gian có thật sự chữa lành mọi vết thương không?
Hay là kéo em đi xa, xa đến độ chừng anh chẳng thể nhìn thấy được em đằng sau những nhành hoa nhỏ. Xa đến độ anh bỏ quên mình mà chìm vào những mảnh vỡ anh tạo ra, sẽ chẳng cách nào kéo bản thân về thực tại, nếu không có em.

Em biết mà đúng không?

Anh sẽ đi tìm, tìm lại chút thương nhớ còn xót lại đằng sau lá thư nhỏ, tìm chút sợi nắng bị mắc lại sau mảnh vườn hoa của chúng mình và tìm em.

Tìm em giữa miền hanh khô gió lộng.

Em đừng lo! Anh vẫn sẽ luôn đi tìm
em...

Anh đứng đó, nhìn vào ngọn đồi buồn tủi trước mặt. Đã có lúc anh ước, nếu có em... ngọn đồi ấy sẽ đỡ cô đơn biết bao.

Ngày em đi, ngọn đồi chẳng còn buồn hứng ánh nắng.
Ngày em đi, anh chẳng còn thấy vẻ đẹp của những tia nắng cuối Đông.

Sẽ có những ngày em thấy mọi thứ chầm chậm trôi.

Bình minh, hoàng hôn, vụt tắt.
Cánh hoa tàn, lìa cành, vỡ vụn.
Vì sao, rơi xuống.

Anh, vẫn chờ em.

Dù chìm vào đêm đen, anh vẫn chờ em.

Dù cho rất lâu về trước hay mãi mãi về sau, anh vẫn chờ em.

Nơi em đi qua, hoa vừa nở.

Nơi anh ghé lại, hoa đã tàn.

Anh, em cuối cùng cũng chỉ là hồi ức.

Em rời đi, anh nhìn em đi.

Em đã từng vụng về thu vén nổi buồn còn xót lại nơi đáy mắt, để nó vào một chiếc lọ rỗng, rồi chôn chúng ở gốc cây sau đồi.

Anh thấy, nhưng vờ như không biết.

Anh xin lỗi...

Em hỏi "Off đã từng yêu em chưa?"

Có! Anh yêu em, Gun...

Yêu từng ánh mắt, hơi thở và yêu luôn cả nổi buồn của em.

Nắng Hạ đã vãng từ lâu, chiếc lá mùa Thu đã tàn, cơn gió lạnh mùa Đông cũng đã ngừng thổi.
Cuối Đông rồi, anh lại chẳng thể ngắm vườn hoa nở cùng em. Cuối đông rồi, anh mất em thật rồi.

Xuân, Hạ, Thu, Đông...rồi lại Xuân.
Anh, em, ta...rồi chẳng còn ta.

Mong cho chúng ta sau này, khi có đủ thời gian để trưởng thành, đủ bao dung để tha thứ, để trái tim ta lành lặn, để có đủ dũng khí nói xin lỗi và cảm ơn.

Phía sau tan vỡ, anh mong em hiểu, những chân tình đó là thật, những rung động ấy là thật và anh nhớ em là thật...mãi mãi là thật...

Phía sau tan vỡ là con đường từ tổn thương đến yên bình. Mình hẹn nhau ở phía cuối, em nhé! Hẹn ở nơi ta bắt đầu, kết thúc và rồi sẽ lại bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro