6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu có thể làm được tất cả. Một mình.

---

Trên đường đi, Off Jumpol hỏi Gun Atthanphan có biết lái xe không.

"Em có bằng lái ở Nhật rồi, nhưng về đây thì chưa thi." Gun Atthanphan đáp lại anh.

"Anh có dặn AJ đưa đón em rồi, em khỏi thi cũng được, lúc nào anh rảnh thì anh đón em."

"Để em thi, không thể cứ làm phiền anh với AJ mãi được."

"Anh thì em không cần phải lo, còn về AJ, anh trả lương cho cậu ta rất cao, em đừng nên lãng phí."

Nói chuyện một lúc, xe cũng đã đến toà nhà của tập đoàn nhà Poonsawat.

AJ đã đứng chờ ở cửa, thấy xe của Off Jumpol thì chạy đến.

"Có cần anh vào cùng em không?"

"Em muốn tự đi." Gun Atthanphan lắc đầu nói.

"Ừ, xong việc thì gọi anh, anh đón em." Off Jumpol nhoài người qua cởi dây an toàn cho cậu, thấy gương mặt ngoan ngoãn đang nhìn mình, không nhịn nổi lại hôn thêm một cái lên môi cậu.

Hoá ra, hôn môi là một việc khiến con người ta dễ nghiện như vậy.

Liếm lên bờ môi, lại mút nhẹ lưỡi, Off Jumpol thoả mãn rồi mới buông người ra, sửa cravat cho cậu, nói: "Dù có chuyện gì cũng phải nói với anh, anh luôn ở đây, có biết chưa?"

Gun Atthanphan gật đầu, xuống xe đi theo AJ vào trong, còn Off Jumpol thì đợi khi bóng lưng cậu khuất khỏi tầm nhìn mới lái xe rời đi.

Trong giới tài chính chẳng có mấy ai không biết hai anh em AJ JJ, là hai cánh tay đắc lực của Off Jumpol, cũng là nhân tài hiếm có dù có bỏ một đống tiền cũng chưa chắc thuê được.

Thế nên khi ông Thirachai thấy AJ đi theo bên cạnh Gun Atthanphan thì không khỏi kinh ngạc.

Thằng con của ông ta, nhận được sự yêu chiều đến mức độ này ư?

Xem ra có hơi khó chơi rồi.

Thấy Gun Atthanphan đi vào, ông Thirachai lẹ làng cười tươi, thái độ ân cần, trong khi Gun Atthanphan chỉ nhếch môi nhưng thể chẳng muốn để ý đến ông ta chút nào.

Xét cho cùng Gun Atthanphan cũng đã là "hàng đã bị mua", ông Thirachai có muốn cũng không sai khiến được cậu, hơn nữa ngược lại ông ta cũng phải e dè mấy phần.

"Gun mấy nay thế nào hả con? Ngủ ngon không? Chủ tịch đối xử với con tốt chứ?" Ông ta cười giả lả rót một ly nước cho Gun Atthanphan sau đó ngồi xuống.

"Văn phòng của tôi ở đâu?" Gun Atthanphan không rảnh ngồi tâm sự với ông ta, thẳng thừng hỏi một câu.

Ông Thirachai bị Gun Atthanphan làm cho mất mặt, nổi giận, nhưng khi nhìn thấy AJ đứng kế bên, ông ta cố nén giận, lại nặn ra nụ cười giả tạo.

"Văn phòng sắp xếp xong rồi, ba dẫn con đi."

Tiếng "ba" này là điều mà Gun Atthanphan đã từng ao ước được nghe.

Chỉ tiếc là không phải nghe lúc này.

Cậu lặng lẽ đi theo phía sau ông Thirachai, đi qua những phòng ban, rất nhiều ánh mắt hiếu gì đổ dồn về phía cậu, có không ít lời bàn tán xì xào, Gun Atthanphan bỏ ngoài tai tất cả.

Cậu xinh đẹp và xa cách như một ngôi sao xa.

AJ nhìn thấy có hơi bất ngờ, người này và cậu chủ nhỏ cậu ta gặp tối qua dường như là hai người khác biệt.

Tại cửa văn phòng, họ đụng phải Khan Khunnok đang hấp tấp chạy ra.

Nhìn thấy AJ, Khan Khunnok điều chỉnh lại nét mặt, nhiệt tình chào hỏi AJ một câu.

AJ lịch sự gật đầu lại, nhưng không đáp.

Khan Khunnok hơi quê nên đổi chủ đề: "Lâu quá không gặp em nha em trai, ba cha con mình vào trong nói chuyện nào."

AJ nghe là hiểu, ý là không muốn anh ta đi cùng.

Nhìn Gun Atthanphan, thấy cậu gật đầu thế là đứng ngoài cửa, chờ cậu ra.

Cơ mà, ngài chuột nhỏ trông cũng chẳng có chút gì lo lắng.

Ba người ngồi ba góc trên ghế sofa, không khí nặng nề bao trùm.

Từ khi về nước đến giờ, mỗi lần ông Thirachai tìm cậu đều là vì chuyện kết hôn, còn Khan Khunnok chỉ toàn liếc xéo cậu, xem cậu như không khí.

Ai mà nghĩ ra được họ sẽ nói chuyện với nhau kiểu gì.

Gun Atthanphan vô thức sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là đồng hồ sáng nay Off Jumpol đã tự tay đeo lên cho cậu.

"Hừm, đồ mặc trên người đều là của chủ tịch mua cho đấy à? Lấy chồng giàu sang cuộc sống tốt quá ha, cảm ơn ba chưa, nếu không nhờ ba đến Nhật đón về thì mi có cuộc sống như hôm nay sao?"

"Khan." ông Thirachai ho nhẹ một tiếng, làm như nhắc nhở con trai nhưng chẳng phản bác lại gì.

"Gun, theo ý chủ tịch Adultkittiporn thì ba sẽ sắp xếp cho con chức phó giám đốc giống như Khan, mấy hạng mục nó đang làm sẽ chia cho con một nửa, con thấy được không?" ông Thirachai mở lời.

"Ba, nó đọc hiểu nổi tiếng Thái hả? Hạng mục giao cho nó thì vứt đi cho rồi." Khan Khunnok tuy đã biết sự sắp xếp nay nhưng vẫn tức giận phản ứng lại.

"Giao cho anh thì không vứt à?" Gun Atthanphan ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói.

"Gun Atthanphan mày nói cái gì!" Khan Khunnok đứng lên, hét lớn.

"Nói sự thật thôi." Cậu thản nhiên chỉnh lại nếp gấp trên tay áo, thản nhiên trả lời.

"Đủ rồi, coi coi có ra thể thống gì không!" ông Thirachai lên tiếng cắt đứt cuộc khẩu chiến sắp diễn ra, ông ta nói tiếp: "Đây là ý của chủ tịch, cứ theo vậy đi." Nhìn thấy gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào của Gun Atthanphan, ông Thirachai đứng dậy bỏ đi, chỉ còn lại Khan Khunnok.

"Anh cũng đi đi." Ngồi một lúc thấy Khan Khunnok vẫn không rời đi, Gun Atthanphan mới lên tiếng.

Khan Khunnok đứng lên, đến bên cạnh Gun Atthanphan, đưa tay phủi phủi vai cậu nhưng bị cậu ghét bỏ gạt ra.

Hắn không tức giận, nhưng giọng điều đầu bỡn cợt: "Cảm giác bị đàn ông làm thế nào? Sướng không? Mày đúng là nên cảm ơn mẹ mày vì đã cho mày gương mặt này đấy, bằng không bây giờ đồ mày mặc, đồng hồ mày đeo, ai cho mày nổi chứ?"

"Tao cảnh cáo mày, đừng có chọc giận tao, mày nghĩ mày còn cậy mạnh được bao lâu? Chờ khi Off Jumpol chơi mày chán rồi, mày đừng hòng quay về xin tao bố thí cho nửa đồng bạc lẻ."

Khan Khunnok nói vừa nhanh vừa nhỏ, cậu nghe chữ hiểu chữ không, nhưng từ giọng điệu của hắn cậu có thể biết đó cũng chẳng phải là lời gì hay ho.

"Ra ngoài." Cậu cứng cỏi lặp lại một lần nữa.

"Gun Atthanphan, mày dựa vào Off Jumpol mới có thể ngồi được ở đây nói chuyện với tao. Chờ khi hắn ta nhận ra mày chỉ là một thằng "dĩ sắc sự nhân" đi để xem hắn còn muốn mày nữa không. Hắn ta thích cơ thể mày lắm nhỉ. Chậc, ai mà biết ở Nhật mày đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi, nên mới có thể mê hoặc được Off Jumpol đến mức AJ cũng cho đi theo mày?"

"AJ!" Lời hắn nói càng lúc càng chói tai, Gun Atthanphan gọi lớn, AJ lập tức đi vào.

"Thưa ngài Poonsawat, có chuyện gì?"

"Bảo hắn cút đi, tôi không muốn thấy mặt hắn." Gun Atthanphan không thèm ngẩng đầu nói.

AJ làm tư thế xin mời với Khan Khunnok, thấy hắn miễn cưỡng rời đi xong mới ra đóng cửa.

"AJ, dĩ sắc sự nhân có nghĩa là gì?" Gun Atthanphan vẫn nhớ rất rõ bốn chữ này của Khan Khunnok, cậu lặp lại đúng theo giọng điệu mà hắn đã nói.

AJ sửng sốt, không dám mở miệng giải thích nên mở điện thoại tìm kiếm một trang giải nghĩa từ đưa cho Gun Atthanphan xem.

Dùng nhan sắc để lấy được sự yêu thích từ người khác.

Nói hay thật.

Gun Atthanphan mím môi, đưa trả lại điện thoại cho AJ, dặn dò: "Đừng nói chuyện này cho anh ấy biết."

"Vâng." AJ gật đầu, bổ sung thêm: "Chủ tịch đã có dặn, sau này tôi sẽ tuân theo lệnh của anh, cho nên, nếu anh không cho phép bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ không nói với anh ấy."

"Được." Gun Atthanphan gật đầu, dựa vào ghế sofa thả lỏng bản thân.

Lời nói của Khan Khunnok ảnh hưởng rất lớn tới Gun Atthanphan. Mặc dù biết việc bản thân dùng cơ thể này để đổi lấy sự trợ giúp từ Off Jumpol là sự thật, nhưng khi nghe người khác nói ra, vẫn cảm thấy thật khó chịu.

Bỏ đi, đạt được những gì cậu muốn là được, cần gì quan tâm cái nhìn của người khác.

Vừa lúc người bên Khan Khunnok đến đưa hạng mục cho cậu, Gun Atthanphan bắt đầu nghiên cứu từng cái một, AJ cũng ngồi xuống giúp cậu giải thích và phân bổ công việc.

Đến tầm 12h, AJ nhắc nhở cậu: "Ngài Poonsawat, ăn cơm thôi."

"Tôi không đói." Tâm trí Gun Atthanphan vẫn còn đặt vào dự án đang cầm trên tay.

"Chủ tịch sai người đưa cơm đến cho anh rồi đây."

Nghe đến Off Jumpol, Gun Atthanphan mới bừng tỉnh tinh thần, khi hộp cơm nóng hổi nghi ngút khói đặt ngay ngắn trước mặt cậu, cậu mới nhận ra mình đã đói lắm rồi.

Cơm trưa không có phần của AJ, cậu ta chuẩn bị cho cậu xong thì tự xuống canteen ăn cơm, Gun Atthanphan mới ăn mấy đũa đã phải tấm tắc khen tài nghệ của dì Chen.

Điện thoại chợt rung lên, chắc là sợ làm phiền cậu làm việc nên cả buổi sáng bây giờ Off Jumpol mới nhắn tin.

"Đang ăn cơm hả?"

"Vâng, dì Chen nấu ngon lắm"

"Vậy tối em về nói với dì đi, dì sẽ vui lắm đấy."

"Ừm, anh ăn chưa?"

"Đang ăn, ăn giống em đó. Chiều tầm mấy giờ em xong? Anh qua đón."

"Hai giờ em có cuộc họp, khi nào xong em nhắn anh."

"Được, em ăn cơm ngoan đấy, không được bỏ lại, ăn xong chụp ảnh cho anh kiểm tra." Sau mấy lần ăn chung Off Jumpol phát hiện cậu thích ăn cay, vì vậy dặn dì Chen nấu những món cay hay ăn nhất nhưng cũng đừng cay nhiều quá, hại dạ dày.

"Em biết rồi." Gun Atthanphan để điện thoại xuống, ngoan ngoãn ăn cơm, lúc gặm miếng sườn chua ngọt cậu không kiềm chế được chớp chớp đôi mắt.

Dì Chen nấu ăn ngon như vậy, sau này không được ăn nữa, đáng tiếc quá.

Làm xong định mục, cuộc họp buổi chiều cũng chẳng có mấy nội dung, chủ yếu là giới thiệu cậu với mọi người, mong rằng cả công ty sẽ giúp đỡ nhau cùng phát triển.

Gun Atthanphan xoay xoay cây bút giữa các ngón tay phát ra âm thanh lạch cạch, người đến dự họp mắt cứ liếc nhìn nhau, nhưng không ai nói gì cả.

Cuối cùng cũng kết thúc, Gun Atthanphan đi ra đầu tiên mặc kệ đám người còn lại rì rà rì rầm, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Off Jumpol.

"Chờ anh 10 phút."

Nhận được tin nhắn xong, cậu bảo với AJ sẽ có Off Jumpol đến đón, AJ gật đầu xin về trước.

Mang đống tài liệu chưa xem xong bỏ vào cặp, Gun Atthanphan xuống lầu, vừa ra cửa đã thấy xe Off Jumpol đậu sẵn.

Bước nhanh hơn, bên tai chợt vang lên câu "dĩ sắc sự nhân" của Khan Khunnok, cậu chợt khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lại vứt nó ra sau đầu, mở cửa ngồi vào xe.

Off Jumpol lấy cặp của cậu để ra ghế sau, nháy mắt hỏi: "Hôm nay thế nào? Ổn không?"

"Cũng được, nhưng em còn mấy tài liệu chưa xem xong, AJ có giải thích cho em một lần rồi nhưng vẫn có chỗ em không hiểu." Gun Atthanphan đáp.

"Tối anh xem với em, giờ chúng ta đi mua quần áo nhé." Off Jumpol xoa xoa bàn tay cậu sau đó lái xe thẳng đến trung tâm thương mại của mẹ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro