8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu anh yêu em nhiều hơn một chút

Thì em có thể nào

Cũng thích anh một chút không

---

Lúc Gun Atthanphan tỉnh dậy, đập vào mắt là hầu kết của Off Jumpol.

Đầu óc dần tỉnh táo, cậu chợt nhớ đến đống tài liệu chưa xem vẫn còn ném ngoài phòng khách, mấy chỗ muốn hỏi cũng chưa hỏi Off Jumpol câu nào. Gun Atthanphan không khỏi có chút buồn bực, rèm cửa rất dày che đi ánh sáng, cậu không thấy được đồng hồ thế là xoay người muốn đi xem, chợt eo đau nhói lên, cậu khẽ ưm lên một tiếng. Cố gắng với tay lấy điện thoại, màn hình còn chưa kịp sáng lên cậu đã bị Off Jumpol kéo lại.

"Sao không ngủ nữa?" Off Jumpol kéo người vào lòng, cằm anh gác lên đỉnh đầu cậu.

"...phải đi làm." Gun Atthanphan kề sát vào ngực anh, giọng nói nhỏ xíu.

Off Jumpol một tay ôm người một tay lấy điện thoại xem giờ, đúng là sắp đến giờ phải dậy.

"Sáng em có việc gấp à? Không thì ngủ thêm lát nữa đi." Off Jumpol ngồi lên, sáng nay anh có một cuộc họp không thể lùi được, bằng không thì sẽ ôm ghì lấy người anh thích đánh tiếp một giấc cho thỏa.

"Không...nhưng mà mới ngày thứ hai đi làm, em không thể đi muộn được." Gun Atthanphan cũng ngồi dậy, ngáp một cái.

"Nè...nụ hôn buổi sáng đâu?" Off Jumpol cười, quay đầu qua nhìn cậu, vẻ mặt chờ mong.

Ngoại trừ những lúc ân ái mãnh liệt nhất, Gun Atthanphan chưa từng chủ động hôn anh.

Nghe anh nói, Gun Atthanphan do dự một lát, sau đó rướn người, hôn một cái lên môi anh.

Sau đó cậu bị Off Jumpol kéo vào một cái hôn dịu dàng thật dài rồi mới đi vệ sinh cá nhân.

Lúc đánh răng, Gun Atthanphan nhìn mình trong gương, cổ áo mở rộng làm lộ ra chi chít vết đỏ trên xương quai xanh, nhân lúc Off Jumpol không chú ý đến, cậu khó chịu kéo áo che lại.

Ăn xong bữa sáng, vẫn còn một ít thời gian, Off Jumpol tranh thủ lấy mấy tài liệu hôm qua chưa kịp xem xong ra giải thích cho Gun Atthanphan những chỗ cậu chưa hiểu, lại hỏi: "Có vấn đề gì thì cứ nhắn hoặc gọi cho anh, lúc nào cũng được."

"Vâng." Gun Atthanphan gật đầu, nhưng cũng không định sẽ làm phiền.

Vẫn là Off Jumpol lái xe đưa cậu đi làm rồi mới đến công ty anh.

Ngày tháng cứ như vậy mà dần trôi.

Công việc của Gun Atthaphan ở tập đoàn Poonsawat đã vào guồng, dưới sự giúp đỡ của AJ, cậu tuyển thêm vài người mới, lại từ trong đó chọn ra những người có năng lực nhất tạo thành một tầng cấp dưới của riêng mình. Mấy hạng mục nhỏ đều đã hoàn thành rất tốt, mấy hạng mục lớn cũng dần có khởi sắc.

Vài ngày nữa Off Jumpol sẽ đi Đức kí hợp đồng, bận bù đầu, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đưa đón Gun Atthanphan, tối ở nhà ăn cơm với cậu xong lại về công ty tăng ca tiếp.

Mà dù có giảm bớt thời gian làm việc đi chăng nữa, cơ hội cho anh và Gun Atthaphan gần gũi cũng chẳng được bao nhiêu, mỗi ngày khi anh làm xong việc về đến nhà đã gần 12h đêm, thấy Gun Atthanphan cuộn tròn ngủ trên giường, anh cũng không nỡ đánh thức, chỉ nhẹ nhàng hôn cậu một cái rồi ôm người vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

Tháng thứ hai sau khi kết hôn, Off Jumpol bay đi Đức, anh hỏi Gun Atthanphan có muốn đi cùng không nhưng Gun Atthanphan nói cậu còn mấy hạng mục phải giao gấp, không thể đi được. Tuy có hơi thất vọng nhưng anh cũng thông cảm cho Gun Atthanphan, càng hiểu hơn cậu bây giờ đang cố gắng rất nhiều. Off Jumpol một mình xuất ngoại, thoáng cái đã một tuần.

Gun Atthanphan không nói dối, cậu thật sự rất bận, hạng mục trước mắt đã chuẩn bị xong, không ngờ Khan Khunnok muốn tranh với cậu, ông Thirachai cũng nói bóng nói gió bảo cậu nhường cái này, lo đi mà chọn cái khác.

Không thể nào có chuyện đó được.

Tất cả tâm trí của cậu đều đặt vào chuyện này, ngay cả việc Off Jumpol không có ở bên cậu cũng không để ý, cơm ba bữa vẫn là dì Chen nấu cho ăn, tăng ca đêm về còn có bữa khuya, không thể phụ lòng dì Chen vất vả nấu, lần nào Gun Atthanphan cũng ăn đúng giờ còn ăn hết sạch. Gương mặt gầy nhọn dần có thêm một chút thịt, người cũng không mảnh mai như trước nữa.

Chỉ là thỉnh thoảng khi bị chuông đồng hồ báo thức gọi dậy, không có vòng tay ôm cậu, cũng không có ai đòi nụ hôn buổi sáng. Cậu hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn nhanh chóng xuống giường chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

Một ngày trước buổi đấu thầu, Gun Atthanphan nhận được tin nhắn của Tor Thanapob, hẹn cậu ra gặp mặt.

Bảo là bàn chuyện công.

Tor Thanapob nói cho cậu nghe tin tức mình bí mật nhận được, gần đây chỗ miếng đất cậu định tranh thầu, người ta phát hiện được một lăng mộ. Đội khảo cổ nghe được tin đã gấp rút xuất phát đi khai quật, nhưng vì đây là tin tức của quốc gia nên không được công bố ra bên ngoài.

Vì vậy, miếng đất này có lấy được cũng coi như vô dụng.

Đi ra từ quán cà phê, mặt trời như thiêu như đốt, Gun Atthanphan vừa tiếc cho quãng thời gian cố gắng của mình đổ sông đổ biển vừa nghĩ đúng là trời cho cậu cơ hội đá Khan Khunnok một cú đau điếng.

Kết thúc buổi đấu thầu, vẻ mặt Khan Khunnok nghênh nghênh đắc thắng, thoáng thấy bóng dáng hắn khuất xa, cậu nhếch miệng cười.

Anh đã muốn thì thôi tôi cho anh vậy.

Ngày đấu thầu cũng là ngày Off Jumpol về, lúc vào xe, Gun Atthanphan ngạc nhiên nhìn thấy vị trí ghế lái của AJ bây giờ đã đổi thành anh.

Hình như anh gầy đi một chút, cũng đen hơn.

Nhận ra ánh mắt của cậu đang đánh giá mình, Off Jumpol quay đầu qua, nói: "Anh nghe Tor kể rồi, đừng buồn, lần này em đã làm rất tốt."

"Ừm, em biết." Gun Atthanphan nghe khẳng định của anh, tâm trạng đang chùng xuống phút chốc tan biến.

Off Jumpol nhoài người qua ôm cậu một cái, kề sát bên tai Gun Atthanphan nói: "Anh nhớ em lắm, em thì sao, có nhớ anh không?"

Gun Atthanphan nhìn anh, gật đầu: "Có."

Sau đó nhận được một nụ hôn thật dài.

Nhắm mắt, cảm nhận được đầu lưỡi bị cắn mút đến tê dại, bàn tay đặt sau cổ cậu dùng lực bóp mạnh, bàn tay nắm chặt trên đùi của Gun Atthaphan dần thả lỏng. Cậu cũng đắm chìm vào nụ hôn này.

Đưa Gun Atthanphan về công ty trước để xử lý một số thủ tục cuối cùng, Off Jumpol ngồi trong xe, chờ cậu làm xong việc mới cùng nhau về nhà.

Mới hai giờ chiều.

Tính năng che sáng của màn cửa này rất tốt, phòng ngủ một màu tối đen như nửa đêm. Vì một tuần xa cách, hai người vốn vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong lớp mồ hôi dính nhớp lại bắt đầu đổ tiếp một tầng mồ hôi.

Gun Atthanphan luồn tay vào mái đầu đang vùi ở trước ngực mình, kéo gần khoảng cách, sau những mơn trớn ban đầu. Sự đau đớn và niềm vui thích ập đến bất ngờ, tóc mái rủ xuống trên trán cậu, Off Jumpol đưa tay vuốt gọn qua một bên.

Lúc Off Jumpol di chuyển, Gun Atthanphan cắn môi nghĩ, không thể phủ nhận cậu thích cảm giác này.

Thích sự thẳng thắn mà Off Jumpol mang đến cho cậu.

Thoáng cái đã gần đến giờ cơm chiều, Off Jumpol ôm cái người đã mềm nhũn như nước từ trên giường dậy, Gun Atthanphan ôm cổ anh, bên dưới vô thức siết chặt nhưng cũng không ngăn được một dòng tinh dịch màu trắng chảy xuống.

Cậu vùi mặt vào hõm cổ anh, không dám nghĩ đến nó nữa, Off Jumpol giống như biết được cậu đang xấu hổ vì điều gì, cười nhẹ một tiếng, nhanh chân ôm cậu vào nhà tắm.

Tháng 9, Arm Weerayut mời Off Jumpol đầu tư vào công ty giải trí của gã, bồi dưỡng nghệ sĩ tạo ra hot trend, còn nhiệt tình mời anh đến xem buổi diễn tập, Tor Thanapob, New Thitipoom đều đã bị 'bắt' đến, Off Jumpol cũng chạy không thoát.

Chiều hôm nay khó khăn lắm anh mới có chút thời gian, thế mà lại bị Arm Weerayut lái xe đến, chở qua chỗ của gã. Trên đường, Off Jumpol day day huyệt thái dương đau nhức, nhắn tin cho Gun Atthanphan nói nơi mình đi, nghĩ một hồi lại hỏi cậu có hứng sang xem thử không.

Chắc là đang bận, mấy phút sau Gun Atthanphan mới trả lời, cậu nói tầm nửa tiếng nữa sẽ qua.

Arm Weerayut thấy anh vừa nhắn tin vừa cười, khỏi nghĩ cũng biết là đang nhắn với ai: "Sao, nói sao?"

"Gun nói lát nữa sẽ đến." Off Jumpol buông điện thoại xuống.

"Tao phát hiện mày là miếng keo chó."

"Gì?"

"Mày tự nhìn mày xem, sau khi kết hôn ngoại trừ công việc chỉ biết có Gun Atthaphan, cậu ấy đi làm mày chạy đi đưa đi đón, cậu ấy rảnh thì mày dắt cậu ấy đi chơi, tụi tao hẹn hoài đâu có được mày."

"Tụi bây hẹn tao ra, ngoài than chuyện tình cảm thì là than chuyện gia đình. Có gì khác để gặp nữa à?"

"Là do mày không rời được cậu ấy ra, New Thitipoom cũng nói vậy đó, mày nghĩ xem, nhắn tin là mày chủ động nhắn, điện thoại cũng là mày gọi sang, đi chơi cũng là mày đề xuất còn gì?" Arm Weerayut mở đèn xi nhan rồi đạp ga.

Xe chạy băng băng, Off Jumpol nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp bừa một câu: "Trong tình cảm phải có một bên chủ động, tính cách Gun rất độc lập, thêm nữa chuyện ở công ty của em ấy cũng bận lắm."

Nhưng đúng như Arm Weerayut nói, từ trước đến nay Gun Atthanphan đều chưa từng chủ động nói với anh cậu muốn thứ gì.

Trừ chuyện tập đoàn nhà Poonsawat.

Bóng cây bên đường lướt qua cửa sổ, Off Jumpol suy nghĩ, có lẽ Gun Atthanphan vẫn chưa mở lòng với anh, thế nên anh phải cố gắng yêu cậu nhiều hơn một chút để Gun Atthanphan có thể thích anh.

Công ty của Arm Weerayut đang khởi động dự án thành lập một nhóm nhạc nam 4 người, nhưng không theo format idol như bây giờ. Đây sẽ là một nhóm nhạc vừa chơi nhạc cụ vừa hát, Arm Weerayut rất tự tin họ sẽ debut thành công.

Lúc Tor Thanapob và New Thitipoom đến nhóm đã diễn được mấy bài. Off Jumpol chán chường ngồi xem, đến khi Arm Weerayut khều khều chỉ cậu ca sĩ đánh đàn guitar anh mới nhìn kĩ hơn.

"Mày trông kìa, cái cậu đánh đàn kia ấy, tên là Fourth Nattawat, có phải đẹp trai lắm không? Còn biết sáng tác nữa, giọng hát cũng hay, trăm phần trăm đỉnh luôn."

Off Jumpol nhìn chàng trai theo hướng của Arm Weerayut chỉ, giọng hát rất trong, những ngón tay thon dài gảy trên phím đàn, trên mặt còn mang theo nụ cười rất đẹp

"Ờ, cũng được." Off Jumpol gật đầu, lại dán mắt vào điện thoại, sao Gun Atthanphan còn chưa đến vậy nhỉ?

"Cũng được là sao? Đấy chẳng phải là kiểu mày thích sao? Hồi năm hai đại học..."

Arm Weerayut mới nói được nửa câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, Gun Atthanphan bước đến, nhỏ giọng chào Arm Weerayut rồi ngồi xuống bên cạnh Off Jumpol.

Gã tự dưng như chim bị bóp cổ, nghĩ lúc nãy giọng gã to hay tiếng guitar to hơn, sợ hết cả hồn.

May mà Off Jumpol vốn không nghe rõ gã nói gì, trong mắt chỉ ngập tràn hình ảnh Gun Atthanphan, anh thì thầm bên tai cậu hỏi cuộc họp hồi chiều thế nào, thấy Gun Atthanphan gật đầu mới an tâm.

Boyband cũng đã diễn đến bài hát cuối cùng, Gun Atthanphan đi vệ sinh, Arm Weerayut vẫy gọi mấy cậu trai kia qua chào Off Jumpol, anh gật đầu lấy lệ rồi thôi.

Ánh sáng từ chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh cũng không thể đánh bại được dã tâm của một số người muốn 'một bước lên mây', Arm Weerayut kéo Fourth Nattawat sang một bên trò chuyện, tay trống của nhóm đã đến gần Off Jumpol, cố gắng chạm vào tay anh, giọng điệu giả tạo: "Khun Off, em..."

"Arm!" Off Jumpol nhíu mày né tránh, lúc nhích người ra anh nhìn thấy Gun Atthanphan đứng ở cửa, gương mặt không cảm xúc gì.

Cậu chưa nhìn thấy đúng không? Bằng không sao có thể bình tĩnh như vậy được.

Off Jumpol chợt nghĩ đến một khả năng khác, đó là Gun Atthanphan thấy nhưng cậu làm ngơ.

Càng sống cùng nhau lâu, Off Jumpol càng cảm thấy Gun Atthanphan tựa như một cơn gió, tự do bay lượn, đến rồi đi, nắm không vương, giữ không được.

Cậu sẽ ở lại bên cạnh anh, đúng chứ?

Đi về phía Gun Atthanphan, lại nắm lấy tay cậu, Arm Weerayut vẫn còn đang xử lý cái cậu đánh trống kia, Off Jumpol không muốn ở lại đây một chút nào nữa, dẫn Gun Atthanphan ra ngoài.

Ra khỏi đó là phòng tập, cửa đang mở, trợ lý của Arm Weerayut thấy Gun Atthanphan tần ngần, lẹ làng bảo cứ vào tự nhiên, nhạc cụ muốn chơi cái nào cũng được.

Off Jumpol dẫn cậu vào xem thử.

Cậu cầm guitar lên, trên mặt vừa là hoài niệm vừa là tiếc nuối.

"Em thích guitar à?" Off Jumpol dựa tường, hỏi.

Gun Atthanphan gãy thử hai nốt, nói: "Ừm, ngày xưa em thích lắm, giờ thì không chơi nữa, em...hồi tầm 14 tuổi, có một lần khi đi học về thấy người ta chơi guitar trên phố, em cảm thấy thật ngầu."

"Khi đó em còn có ước mơ sẽ làm guitarist trong ban nhạc."

"Em đi làm thêm nửa năm, mua được cây guitar, tham gia câu lạc bộ của trường, cuối năm còn đi biểu diễn."

"Nghỉ lễ về nhà, em mang đàn theo, cậu không nói gì cả, mợ thì không mắng nhưng cứ càu nhàu."

"Có một hôm lúc em đi thư viện về, em họ em lấy guitar ra chơi không cẩn thận bị đứt tay chảy máu, mợ em xót con vứt luôn đàn ra bãi rác. Từ đó em không còn chơi guitar nữa."

"Em vẫn còn nhớ hồi ấy mình đã rất thích một bài, anh có muốn nghe không?" Gun Atthanphan kể lại chuyện cũ bằng một giọng điệu bình thản đến lạ lùng, rồi mỉm cười hỏi Off Jumpol.

Trái tim như bị vùi trong bông gòn mềm mại, Off Jumpol nhìn người trước mặt, không nén được cảm xúc muốn ôm chặt lấy cậu vào lòng, gật đầu.

Tiếng nhạc hơi vấp vang lên, mãi đến nửa bài mới dần trở nên mượt mà, tuy vậy rõ ràng không thể bằng với Fourth Nattawat đã chơi trước đó được.

Nốt nhạc cuối cùng đã gảy xong, Gun Atthanphan cười, buông đàn xuống, nói: "Đàn nghe ghê quá."

"Không, hay lắm." Off Jumpol tiến đến, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Anh có thể tặng cho Gun Atthanphan cây guitar tốt nhất thế giới, nhưng ước mơ của tuổi 14 lại chẳng thể nào trả lại được cho cậu vẹn nguyên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro