11.2 Sáu tuần trước lễ tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mike có anh trai. Anh ấy có hai người anh trai đã ra ngoài đi cắm trại vào cuối tuần. Không ai được phép đi qua tầng hai, ngoại trừ Off, người đã nói với đội trưởng đội bóng rằng hắn cần chút không khí vì các căn phòng đang ngày càng nóng bức và ngột ngạt. Mike nói với hắn rằng người anh trai thứ hai của anh có một ban công trong phòng của anh ấy và hắn có thể ở đó, vì vậy Off giờ đứng giữa phòng, chiêm ngưỡng bộ sưu tập nhạc cụ và mô hình nhân vật hành động của anh trai Mike.

Căn phòng chỉ rộng bằng phòng hắn, nhưng điểm khác biệt là có nhiều khung ảnh hơn. Hắn đi ngang qua một cái bàn làm việc có ảnh của Mike và các anh trai của anh ấy. Hắn thậm chí còn nhìn thấy một người có lẽ là anh trai của Mike và bạn gái của anh ta. Ngoài ra còn có rất nhiều ảnh gia đình, ảnh tốt nghiệp, ảnh cắm trại và ảnh kỳ nghỉ gia đình treo trên tường và lồng vào khung ảnh. Điều đó khiến hắn có chút ghen tị.

Off lẽ ra sẽ ra ban công chơi, nhưng chàng trai không thể không say sưa ngắm nhìn những bộ guitar đặt trên giá đỡ ở một bên của căn phòng. Hắn cầm một cây bass màu đỏ lên và chơi. Tiếng nhạc từ tầng dưới bị nghẹt lại nên hắn có thể nghe rõ sự rung động mạnh của dây bass khi hắn bắt đầu chơi một bài hát ngẫu nhiên.

————————————

Gun thấy mình đang ở bữa tiệc của Mike. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ tìm thấy Arm ở đây. Cậu đã sợ phải tiếp cận người kia, sau nhiều tuần liền nghe thấy những lời đe dọa của anh ấy quanh trường. Cậu cũng lo sợ sẽ gặp Off.

Cậu đã không gặp tên kia kể từ buổi biểu diễn của mình và cậu biết mọi thứ chắc chắn đã thay đổi giữa họ. Off có thể đã đến thăm cậu vì thương hại, nhưng Off là người duy nhất ở gần khi không có ai muốn đến gần cậu, và vì điều đó, cậu không thể gạt bỏ cảm xúc của mình được nữa, sớm muộn gì cậu cũng phải thú nhận với Off , và điều này chắc chắn là phải sớm vì họ chỉ còn vài tuần nữa là tốt nghiệp.

Lối vào phía trước chật cứng người. Cậu thậm chí còn không nhận ra được vài người trong số họ. Những người còn lại chắc hẳn là học sinh năm thứ ba và năm thứ hai muốn lẻn vào bữa tiệc của năm cuối cấp. Giống như cậu đang ở giữa phim Where's Wally và cậu không thể tìm thấy người đàn ông chết tiệt mặc áo sơ mi sọc.

Âm nhạc thay đổi và đám đông ngay lập tức thay đổi theo nó, nhảy múa và cổ vũ với sự thay đổi nhịp độ. Gun bị ép vào một góc và cậu cảm thấy mình bị các đẩy và kéo bởi các con người ở khắp nơi. Chiều cao của cậu cũng chẳng giúp được cái khỉ gió gì, không ai có thể thấy cậu.

Thôi dẹp mẹ đi. Tao đi về.

Tại sao Gun lại nghĩ việc tiếp cận Arm trong cái bầu không khí chết tiệt này là một ý tưởng hay? Và làm thế quái nào mà cậu sẽ lại bắt đầu cuộc trò chuyện với tiếng nhạc ầm ĩ và mùi cồn trong không khí? Tất cả đều thật ngu ngốc và cậu đang dần trở nên tuyệt vọng.

Trong nỗ lực rời khỏi đám đông, cậu cố gắng chạy lên cầu thang đến tầng hai, thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình đang ở một hành lang trống trải.

Mặt trời đang lặn và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy từ cửa sổ là sắc cam óng ả của ánh nắng, rực rỡ và sặc sỡ trước khi chào tạm biệt một ngày. Vì không có người lên xuống cầu thang, cậu nhận ra rằng có lẽ mình không được phép lên tầng hai, và cậu đang định đi xuống thì nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ một trong các phòng. Đó không phải là thứ nhạc house khó chịu đang phát ở tầng dưới mà là tiếng bass chơi một bản nhạc jazz.

Cậu tò mò bước về phía cửa và nhận thấy nó đang mở, nên cậu lén nhìn qua và xem ai đang chơi.

Off Jumpol.

Hắn đang ngồi trên sàn, hai chân duỗi thẳng với cây đàn guitar bass đặt trên đùi. Mắt hắn tập trung và cậu nhìn người kia cắn môi dưới của mình.

Gun bị mê hoặc bởi cách hắn chơi. Làn da hắn trông như phát sáng khi ánh hoàng hôn màu cam chạm vào. Cậu chợt nhớ Off đã bất ngờ ngồi ở phía sau khán phòng trong buổi biểu diễn của mình. Cậu đã suy nghĩ về nó cả tuần. Mẹ cậu đã hỏi cậu về điều đó và cậu biết bà cũng đã nhìn thấy Off ở đó. Mọi chuyện trở nên quá đáng ngờ và cuối cùng bà ấy đã cứ thế mà suy ra mọi thứ.

Cậu nhóc tưởng rằng mình đã an toàn nhìn lén vào trong phòng, nhưng cậu đã vô tình lùi lại một bước, giày cậu kêu rít lên trên sàn gạch tạo ra tiếng động. Off ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa. Hắn đưa mắt nhìn xuống cái bóng ở phía cửa ra vào và thấy dáng dấp của Gun.

'Ai đó?', hắn hỏi và hy vọng đó không phải là Mike, người có lẽ sẽ giết hắn vì đụng vào đồ của anh trai anh ấy, nhưng khi cửa mở ra, hắn nhìn thấy Gun đang đứng ở phía bên kia cánh cửa.

'Ồ, Gun, mày đến bữa tiệc à?', hắn ngạc nhiên hỏi. Hắn đã không gặp Gun kể từ buổi biểu diễn của cậu bé, nhưng trong tất cả những nơi để gặp cậu, hắn không mong đợi cậu ấy sẽ có mặt tại bữa tiệc của Mike, 'Điều gì đưa mày tới đây?'

'Thì, tất cả mọi người đều được mời', Gun nói. Đó là một lời bào chữa không đâu vào đâu và cậu biết Off sẽ không tin mình, nhưng người kia không nói gì cả.

'Bữa tiệc ở tầng dưới đang ồn ào lắm phải không?', Off nói đùa và Gun gật đầu, cậu vẫn đang lúng túng đứng ở cửa.

'Nếu muốn, mày có thể tham gia với tao một chút?',  hắn đề nghị.

Gun tiến đến gần Off, ngồi trước phía trên mặt sàn trải thảm và nghe hắn chơi bass. Mike có lẽ sẽ giết hắn nếu phát hiện ra hắn ta đang sử dụng cây bass của anh trai mình, nhưng họ chỉ có một mình trong phòng, âm thanh từ tầng dưới bị bóp nghẹt và yếu ớt. Cảm giác như họ đang ở trong một bong bóng ở cách xa thế giới này.

'Mày đã nói chuyện với Alice chưa?', Off hỏi và cậu lắc đầu. Cậu không còn đủ can đảm nữa, nhất là khi cô ấy đã từ chối nói chuyện với cậu.

'Chà, tao không biết vấn đề của cô ấy là gì', Off bắt đầu, 'Cô ấy rõ ràng đang giận mày vì cô ấy biết mày đã hiểu lầm và nói sai sự thật với cô ấy, vì vậy tao không biết tại sao cô ấy lại gây khó khăn cho Arm và Jane nữa ', Off trân trọng Alice như một người bạn và cô cũng là một người lý trí, tuy nhiên phản ứng của cô chẳng có gì là logic cả. Sau khi Jane và Arm giải thích cho những người còn lại trong trường biết chuyện gì đã xảy ra, khá rõ ràng rằng Gun phải chịu trách nhiệm về việc đó và ngay cả tên lùn cũng nói rõ rằng cậu ta đã nhìn nhầm. Off không biết tại sao Alice vẫn giận mọi người.

'Cô ấy chỉ đang xấu hổ thôi', Gun đáp, bảo vệ cô ấy mặc dù cô ấy đã ghét cậu, 'Cô ấy không phải loại con gái như vậy và phản ứng của cô ấy trong căn tin thật không bình thường. Cô ấy có lẽ đã quá xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình đã phản ứng thái quá'

Off cười nhạo cậu. Hắn ngừng chơi một lúc và họ nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng, 'Đúng vậy. Mày hiểu rất rõ về bạn của mày. Thật tệ là mày đã làm hỏng chuyện với cô ấy'

'Không cần phải nhắc', Gun trợn mắt, duỗi chân đá vào chân người kia, 'Cả trường đều đã làm vậy rồi'

'Mày thật sự đã làm loạn cào cào lên rồi', Off cười khúc khích và Gun không khỏi cảm thấy khó chịu khi tên cao lớn hơn lại coi nỗi đau của mình là trò giải trí. Đó là sự kết thúc của quãng đời trung học của họ và Gun không thể tin được mọi chuyện lại kết thúc như vậy.

Có một sự im lặng khác bao trùm lên họ. Off tiếp tục chơi, âm trầm sâu lắng tràn ngập cả căn phòng. Gun không nhớ Off bắt đầu học chơi bass từ khi nào nữa, có lẽ là vào năm thứ nhất. Cậu nhớ tên kia đã chiếm một trong những phòng nhạc sau giờ học, nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện với hắn ta.

'Tao có thể hỏi mày một câu được không?', Off tự nhiên chủ động giao tiếp với Gun, mặc dù mắt hắn vẫn dán chặt vào dây đàn bass. Gun im lặng, nhưng sự im lặng của cậu cũng đã đủ để Off tự tin tiếp tục, 'Tại sao mày lại ghét tao?'

Người nhỏ hơn dựa lưng vào tường, nghịch ngón tay khi nghĩ về điều đó, 'Mày phiền phức', là điều đầu tiên cậu nói, điều này chỉ khiến Off cười khúc khích với cậu, 'Mày giàu có và hư hỏng. Mày cũng rất ồn ào và không coi trọng mọi việc. Mày quan tâm đến việc dành thời gian cho bạn bè hơn là tập trung vào học hành'

'Vậy, mày ghét tao vì tao là một thiếu niên bình thường?', Off trêu chọc cậu ấy.

'Không, tao ghét mày vì mày có thể làm một thiếu niên bình thường', Gun thừa nhận, 'Mày có thể đi chơi với bạn bè và vui vẻ trong khi vẫn đạt thành tích cao trong lớp. Tao đã phải từ bỏ những điều đó để có thể giỏi hơn mày'

'Sao mày lại bị ám ảnh bởi việc đánh bại tao tới vậy?', Off thở dài, 'Ngay từ đầu tao chưa bao giờ muốn cạnh tranh với mày, nhưng những chuyện tào lao liên tù tì của mày đã khiến tao phải suy nghĩ'

'Tao chỉ không thể tin được một người như mày lại có thể có tất cả mọi thứ. Bạn bè, điểm số, tiền bạc, và... mày cũng tử tế vãi chưởng', Gun thì thầm những lời cuối cùng với chính mình, nhưng tất nhiên, Off đã nghe thấy, 'Mặc dù không phải vì tao, nhưng mày đã đấm Pete vì New, nên tao đành phải nể phục mày'

'Mày không cần phải bỏ rơi bạn bè vì điểm số', Off chỉ ra cho cậu ấy, 'Mày không cần phải làm gì cả. Mày đã chọn tập trung vào điểm số và bỏ rơi những người khác, đó là lỗi của mày'

'Đó là cách duy nhất để tao có thể học', Gun tự bào chữa, 'Tao không giỏi cân bằng thời gian và không giống như mày... tao không thông minh bẩm sinh. Tao phải thực sự tập trung. Mày chỉ cần đọc sách giáo khoa một lần là đã có thể giỏi mẹ nó rồi'

'Mày nghĩ tao bẩm sinh đã thông minh à?', Off mỉm cười tinh nghịch với cậu và Gun ước gì mình chưa bao giờ thú nhận điều đó với hắn. Tên khốn kiếp đáng ghét đó giờ sẽ liên tục lặp đi lặp lại điều đó.

'Im đi, Off'

Off, với nụ cười vẫn còn trên môi, tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại. Hắn vẫn đang chơi và Gun không thể không nhìn hắn. Khi Off ngửa đầu ra sau, yết hầu của hắn càng nổi bật hơn. Cậu đảo mắt, mệt mỏi với chính mình. Lẽ ra cậu phải nói chuyện nghiêm túc với người kia, nhưng lúc này cậu đang nhìn vào Off và cảm thấy ngực mình thắt lại. Căn phòng trống trải chỉ có họ và âm trầm sâu lắng tạo nên hào quang từ Off khiến Gun không thể rời mắt. Chỉ bởi cách hắn uể oải chơi đàn, mắt nhắm nghiền, hai chân duỗi thẳng trên sàn. Hắn cũng không mặc đồng phục, chỉ mặc chiếc quần jean cũ và áo đen sơ vin phía dưới.

Cậu nhớ lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy Off trên sân thượng của trường.

'Tao là trai tân'

Off lập tức mở mắt ra, nhìn Gun khi cậu nói vậy và hắn bắt đầu cười. Lời thú nhận quá đỗi ngẫu nhiên và không cần thiết khiến hắn phải ngừng chơi, 'Được rồi? Và mày muốn tao làm gì với thông tin này?', hắn cố gắng trả lời, mặc dù hắn vẫn đang cười.

'Không có gì buồn cười đâu nha', Gun lại đá vào chân Off, 'Tao chỉ nói vậy thôi. Đó cũng là một điều nữa mà mày giỏi hơn tao'

'Có phải chúng ta cũng đang cạnh tranh đời sống tình dục của mình không?', Off khịt mũi. Gun đột nhiên hành động khác lạ và hắn không biết nên thích thú hay tò mò về điều đó. Trong một khoảnh khắc, hắn nghĩ có lẽ mối quan hệ của họ sẽ như thế này nếu họ không ghét nhau, nhưng rồi hắn lại nghĩ, mối quan hệ của họ có lẽ đã luôn như thế này. Họ không ngọt ngào với nhau, nhưng họ thành thật. Khi khó chịu, họ sẽ thể hiện ra ngay, không có bộ lọc nào khi nói chuyện cũng như không tìm thấy sự chuẩn mực nào dành cho nhau để phải lựa lời mà nói.

'Mày hỏi tao tại sao tao ghét mày và đó là câu trả lời của tao', Gun giải thích, 'Mày là một thiếu niên bình thường còn tao thì không'

'Tin tao đi, tao không có bình thường đâu', Off cười khúc khích, 'Nhưng tao sẽ nói rằng, có nhiều loại bình thường khác nhau'

'Ý mày là gì?'

'Chà, có loại bình thường điên rồ. Một thiếu niên sử dụng sự ồn ào của mình để kết bạn và vui chơi. Sau đó, có loại khá là bình thường, vài người không thích tiếng ồn lớn hoặc giữ mình vì đó là nơi họ cảm thấy thoải mái. Tao cảm thấy như chúng ta phù hợp với một kiểu bình thường khác nhau'

Off luôn giỏi mấy trò vớ vẩn này. Ngôn ngữ, nghệ thuật và lịch sử, lôi từ ngữ tuôn ra như suối và khiến nó trở nên thơ mộng. Đối với một kẻ ngốc, Gun cũng ghét sự thật rằng Off có thể thông minh đến thế này. Không giống như cậu, người có thể giải bất kỳ phương trình nào ném vào hắn, nhưng nếu có ai hỏi xin cậu lời khuyên, cậu sẽ trở nên lắp bắp loạn xì ngầu.

Gun ngồi trên sàn đối diện với Off. Cậu tiếp tục lắng nghe người kia chơi bass, những giai điệu sâu lắng như đang phá tan sự tĩnh mịch. Nó sâu lắng nhưng cũng vui nhộn, những ngón tay của Off lướt nhanh trên dây đàn đến nỗi nó khiến cậu rất kinh ngạc.

'Nói cho tao nghe một bí mật đi'

'Tại sao?'

'Vì mày biết bí mật của tao rồi'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro