12.1 Ngày hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hội ngộ.

'Mày muốn tao dọn ra khỏi căn hộ mà mày đã cầu xin tao chuyển đến à?', Off nhắc lại lời của Tay ngay khi anh nói với hắn. Họ đang ngồi trong bếp, với đồ ăn nhanh còn sót lại làm bữa sáng vì không ai trong số họ biết nấu nướng cái mẹ gì hết mặc dù đã sống tự lập trong nhiều năm.

'Tao sẽ không sống xa chồng sắp cưới của tao đâu'

'Vị hôn phu của mày sống cách mày chỉ có năm phút', Off nhướng mày và khoanh tay. Tay cười rạng rỡ như một đứa trẻ được cho một cây kẹo mút và hắn chỉ muốn vả bay cái nụ cười toe toét đó trên khuôn mặt anh.

'Vậy, sao mày không chuyển đến căn hộ cũ của New và để cậu ấy chuyển đến đây với tao'

'Hoặc tốt hơn nữa, là mày chuyển đến căn hộ một phòng ngủ của cậu ấy và tao sẽ giữ căn hộ hai phòng ngủ này cho riêng mình'

'Rồi mày định làm gì với một căn hộ hai phòng ngủ?', Tay nghi ngờ hỏi, nhướng mày với tên bạn thân của mình.

'Và tụi mày sẽ làm gì với một căn hộ hai phòng ngủ?'

'Ai biết được, bọn tao có thể sớm nhận nuôi một đứa trẻ thì sao'

'Mày nghiêm túc đấy à?', Off tròn mắt vì sốc và hắn không thể tin rằng Tay lại không cười và nói với hắn rằng đó chỉ là một câu đùa. Tay vừa mới cố gắng thuyết phục được ông bà của New chấp nhận cuộc hôn nhân của họ, điều gì khiến anh nghĩ họ sẽ đồng ý với những đứa cháu nuôi?

'Tao sẽ khiến họ dần mềm lòng cho đến khi họ cho phép', Tay nói với Off khiến tên bạn thân chỉ có thể cười nhạo anh.

'Chúc may mắn với điều đó', Off chế giễu, quay lại ăn bữa tối trước khi nó nguội lạnh.

'Vậy, mày có chuyển đi hay không?', Tay hỏi làm cho Off vò nát chiếc khăn giấy đã dùng rồi ném vào thằng bạn thân và phớt lờ yêu cầu của anh. Tay có thể khiến ông bà của New phải khuất phục, nhưng anh sẽ không bị khuất phục vì căn hộ này. Nó mới và vừa được trang bị nội thất, hơn nữa nó chỉ cách nơi làm việc của hắn hai mươi phút lái xe. Hắn sẽ không từ bỏ nó.

'Ồ, và Alice đang hỏi mày sẽ mặc gì tối nay'

'Để làm gì?'

'Tất nhiên là dành cho bữa tối hội ngộ rồi', Tay nói và ngay lúc anh nói ra thì Off đã ném một cục khăn giấy đã dùng khác vào anh.

'Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tao đếch đi đâu'

'Sẽ vui lắm đó!', Tay rên rỉ với tên bạn thân của mình, 'Còn nhớ tất cả những điều xàm xí chúng ta đã làm không?'

'Tao nhớ tất cả những điều nhảm nhí đáng xấu hổ mà chúng ta làm và chúng ta đã trông như thế nào khi mười sáu tuổi', Off gật đầu, nhăn nhó khi nghĩ đến, 'Chúng ta trông gớm muốn chết'

'Đó là lý do tại sao mọi người sẽ há hốc mồm khi gặp lại mày. Ý tao là, nhìn mày kìa!', Tay hét lên, chỉ vào hắn như thể hắn là một con vật trong sở thú, 'Mày cháy bỏ mẹ!'

'Tao không hứng thú', Off trả lời, quay lại với đồ ăn của mình và phớt lờ Tay.

'Dù vậy nó sẽ rất vui'

'Vậy thì mày có thể kể cho tao nghe mọi thứ', Off đứng dậy sau khi ăn xong, ném đĩa vào bồn rửa và hứa sẽ dọn dẹp ngay khi đi làm về.

'Mày đúng là một con mụ già nhàm chán!', Tay hét lên nhưng Off đã đóng sầm cửa lại, giơ ngón giữa vào anh trước khi đi đến bãi đậu xe và đi làm.

————————————

Ba Tuần Trước Lễ Tốt Nghiệp.

Bà Pho đi mua sắm và nhờ Off trông coi cửa hàng trước khi mở cửa. Bà ấy có lẽ sẽ giết hắn nếu phát hiện ra hắn mang Gun theo và họ đang âu yếm nhau trên lầu trong khi cửa hàng đã khóa cửa.

Hắn để Gun bên dưới mình, đôi tay hắn tự do dạo chơi dưới áo cậu khi hắn đính môi mình lên cổ Gun. Lúc đầu cậu bé còn nhột nhột, đá hắn ra, nhưng khi cuối cùng hắn khuất phục được Gun, nó dễ dàng khiến cậu than van và rên rỉ.

'P'Off'

Cậu bé có thói quen gọi hắn như vậy khi họ ở một mình với nhau. Nó chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu vì nó chỉ làm cho người kia hứng lên, thậm chí còn hơn thế, cắn vào cổ và tạo ra một vết bầm tím dọc xương quai xanh của cậu.

'Mẹ kiếp, P'Off, dừng lại', Gun rên rỉ khi Off tiếp tục làm bầm tím cổ cậu, 'Mẹ tao sẽ thấy'

'Được thôi', Off thì thầm, nhưng hắn không có ý định dừng lại. Thay vào đó, hắn ta vén áo Gun lên và nhấn môi mình vào ngực cậu, mút mát làn da và tạo nên nhiều vết bầm tím hơn.

'Mày điên rồi', Gun thì thầm, nhưng cậu không dừng Off lại. Thực tế thì, cậu luồn những ngón tay của mình vào tóc Off, từ từ dẫn hắn xuống cho đến khi cậu cảm thấy sức ép ở phía bên dưới.

Đây không phải là điều Off đã trông đợi hắn sẽ làm trong khi họ chờ đợi lễ tốt nghiệp. Hắn dành buổi sáng của mình với Arm và Tay trong khi họ lên kế hoạch làm gì trong mùa hè trước khi vào đại học, nhưng khi họ chia tay, hắn đã gọi điện cho Gun, đợi cậu ấy bên ngoài nhà và kéo cậu đến chợ.

'Off? Off, cậu có ở trên đó không?'

Off lập tức dừng lại khi nghe thấy tiếng bà Pho hét lên từ tầng dưới. Hắn nhanh chóng nhìn quanh tìm áo của Gun, ném nó vào cậu nhóc trong khi tự kéo thẳng thớm quần áo mình và vuốt lại tóc. Hắn ta cố ngã ra sàn, bắt chéo chân và mở một cuốn sách ngẫu nhiên nằm trên sàn thì họ nghe thấy tiếng cửa mở.

'Ôi, cậu đây rôi. Cậu có thể đến giúp tôi dỡ đồ được không?', bà nhìn xuống hắn. Bà cũng để ý thấy Gun đang ngồi trên giường và bà mỉm cười với cậu, 'Rất vui khi thấy cậu lại ghé thăm', bà gọi cậu và Gun mỉm cười gật đầu đáp lại. Cậu lúng túng cố gắng kéo áo lên để che đi phần cổ mà cậu biết trên đó đã có nhiều vết bầm tím do cái mồm bất cẩn của Off.

'Con sẽ xuống lầu với bác ngay đây ạ', Off đứng dậy, cố ngăn bà Pho để ý hoặc hỏi thêm nhiều câu hỏi nữa, 'Nào bác Pho, hôm nay bác mua nhiều đồ quá phải không?'

Off đóng cửa, để Gun ở lại phía sau. Cậu nhóc thở dài nhẹ nhõm khi nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy môi mình vẫn còn ngứa ran vì nụ hôn trước đó và làn da cậu đang nóng rát cả lên. Vì quá tò mò, cậu đã vén áo lên và nhìn xuống bụng mình.

'Mẹ thằng chó này', Gun tự lẩm bẩm khi nhìn thấy những vết bầm tím sẫm nổi lên khắp người mình. Off thực sự đếch quan tâm. Cậu ấy đã phải cố gắng hết sức để giấu mẹ mình đề phòng trường hợp bà ấy nhìn thấy nó, nếu không, cậu chắc chắn sẽ bị cấm túc.

​————————————

Ngày hội ngộ.

Ba của Off đã gửi cho hắn một chiếc USB đến nơi làm việc. Nó được dán trong một phong bì và hắn đã nhận được tin nhắn từ ba mình giải thích rằng ông ấy đã giữ những chiếc điện thoại cũ của hắn khi hắn còn là một thiếu niên, và ông ấy đã lưu hầu hết ảnh và video của hắn vào một chiếc USB đề phòng trường hợp hắn có quay về và muốn xem những bức ảnh cũ của mình.

Hắn cảm thấy mềm lòng đi trước cử chỉ đó. Ba hắn thực sự đã cố gắng hết sức để hàn gắn mối quan hệ của họ và ít nhất lần này hắn không muốn cự tuyệt nên đã nhận món đồ nhỏ đó và cất nó vào trong ngăn kéo bàn làm việc của mình.

Ngày hôm đó tràn ngập các cuộc họp và lập kế hoạch dự án, đến mức hắn thậm chí còn quên ăn trưa chứ đừng nói đến chiếc USB nhỏ được cất giấu giữa đống giấy tờ.

'Off, cậu hãy đảm bảo rằng những thứ này phải được ký bởi quản lý của họ vào ngày mai', hắn nghe thấy cấp trên ra lệnh cho mình khi mà ông ta đã biên soạn một cách dễ dàng và thêm một đống giấy tờ khác vào văn phòng của hắn. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội để thở, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại một lúc. Trở thành nhân viên mới có nghĩa là mọi người đều giao hết công việc cho họ để làm và không được phép phàn nàn.

Thay vì phàn nàn, hắn mở mắt và thẳng lưng mình lại, duỗi tay chuẩn bị tinh thần trước khi bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc. Hắn xếp các giấy tờ cần gửi vào ngày mai thành một chồng trong khi xem qua phần còn lại cho tuần tới. Phải gần một giờ sau hắn cuối cùng mới chú ý đến chiếc USB nhỏ có chữ viết tay của ba hắn trên đó.

Hắn nhặt nó lên và nhìn vào tên mình được viết bằng mực đỏ. Hắn nhanh chóng nhìn xuống đồng hồ và nhận thấy rằng mình còn mười phút nghỉ ngơi, vì vậy hắn mở máy tính và cuối cùng dành thời gian để kiểm tra những gì ba hắn đã lưu từ những chiếc điện thoại cũ của mình.

Hắn đã thực sự hy vọng rằng ông ấy không đọc qua một số tin nhắn của mình. Hắn không thể nhớ những cuộc trò chuyện mà mình đã có, nhưng hắn chỉ có thể tưởng tượng bản thân mình ở tuổi mười tám có thể nói về điều gì.

Ơn trời, khi hắn mở các thư mục ra, nó chỉ bao gồm những bức ảnh và video hắn quay trên những chiếc điện thoại cũ của mình.

Off cười thầm khi tìm thấy những bức ảnh của Tay và Arm khi họ còn trẻ, với những kiểu tóc thể thao hỏi chấm, làn da đầy mụn và má bánh bao búng ra sữa. Hắn nóng lòng muốn gửi một số bức ảnh của Arm cho Alice – cô ấy sẽ rất vui khi xem qua những bức ảnh đó.

Hắn nhấp vào thư mục tiếp theo chỉ có ghi năm trên đó và trong đó có thêm ảnh của hắn, Arm và Tay. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng tất cả những bức ảnh đều được chụp từ năm cuối trung học khi hắn bắt đầu nhận ra New trong một số bức. Cậu ấy luôn ở bên Tay, hoặc ngồi cạnh hoặc nắm tay anh ấy. Hắn tiếp tục nhấp chuột cho đến khi tìm thấy những tháng ngày khi Alice tham gia nhóm của họ. Hồi đó cô rất nhút nhát, tóc thẳng và để mái, che đi vầng trán. Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng khi ngồi cạnh Arm, cặp đôi vẫn ngại ngùng bên nhau ngay cả khi họ đã bắt đầu hẹn hò. Off không khỏi bồi hồi với những bức ảnh. Có rất nhiều điều hắn đã để lại phía sau. Hắn có hàng trăm bức ảnh chụp họ đang vui đùa trong vườn trường, căn tin và bên ngoài tiệm kem cũ kĩ từng ở cạnh trường học của họ. Hắn thậm chí còn phát hiện ra những người bạn cũ mà hắn đã hoàn toàn mất liên lạc.

Có những bức ảnh chụp hắn ở sân bóng của trường với Mike, Fiat và Oab. Họ đang chơi đá bóng, Mike cởi áo ra trong khi hắn thì gỡ bỏ cúc áo sơ mi của mình. Thậm chí còn có một số bức ảnh của hắn và Mild. Off đã quên mất cô ấy trông như thế nào, nhưng ngay cả khi họ còn trẻ, cô ấy đã rất xinh đẹp. Hắn tự hỏi bây giờ cô đang ở đâu.

Hắn nhấn nút tiếp theo và ngay lập tức hắn được chào đón với những bức ảnh của Gun Atthaphan. Những ngón tay hắn đông cứng trên con chuột, choáng ngợp trước bức ảnh.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Gun sau sáu năm. Hắn đã quên mất cậu trông như thế nào. Tóc cậu ấy ngắn và được vuốt sang một bên và cậu ấy đang ôm một chú chó con. Cậu ấy không mặc đồng phục học sinh và hắn tự hỏi làm thế nào mà hắn lại có được một bức ảnh của Gun ở bên ngoài trường học. Hắn tiếp tục nhấn tiếp, nhưng vài bức ảnh tiếp theo chỉ có một mình cậu bé đang chơi đùa với nhiều những con chó và mèo khác nhau. Chắc hẳn đây là lúc cậu ấy từng làm tình nguyện viên ở trạm cứu hộ động vật. Nhưng điều đó không giải thích được những bức ảnh.

Nhưng rồi hắn nhớ đến Fahsai, người bạn cũ của hắn. Cô thường ngẫu nhiên gửi ảnh của Gun cho hắn. Đây phải là tất cả trong số đó. Hắn bấm vào bức ảnh tiếp theo và thấy Gun đang cười thẳng vào camera, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm và nhe răng ra. Cậu ấy trông lùn khi đứng với những người còn lại trong đội tình nguyện.

Hắn tự hỏi liệu người kia có lớn dần theo năm tháng hay không. Ai biết được, có lẽ bây giờ Gun đã cao hơn hắn. Off chống cằm vào lòng bàn tay, giữ ảnh Gun trên màn hình máy tính. Hắn cứ nhìn cậu, ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt cậu, vẽ lại cậu vào tâm trí mình một lần nữa. Hắn nhắm mắt lại và cố hình dung Gun trong đầu. Những bức ảnh cũ đã mở ra một chiếc hộp chứa những ký ức mới mà hắn đã không nghĩ tới trong nhiều năm, nó càng choáng ngợp hơn khi cuối cùng hắn cũng có thể hình dung ra chính đôi mắt đó đang nhìn mình trong bóng tối. Mạch máu hắn nóng bừng lên khi nhớ lại cảm giác đôi môi của cậu bé áp vào môi mình.

Hắn lần theo từng chi tiết nhỏ của Gun từ các bức ảnh.

Vậy, đây chính là Gun mà mình đã trân quý nhất?

Người quản lý của Off đã gọi lại hắn cho cuộc họp tiếp theo nên hắn thấy mình đang tắt máy tính và rút USB ra khỏi máy để bàn rồi đặt nó trở lại ngăn kéo. Nhưng, giờ đây khi cuối cùng hắn đã nhìn thấy Gun dưới dạng một bức ảnh cũ, tâm trí hắn dường như không thể xóa nhòa cậu ấy đi được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro