4.5 Hai tháng năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng vào năm cuối cấp

'Mày có chắc là không muốn sân khấu kịch không?'

Gun hỏi khi đặt những quyển sách của cậu xuống bàn thư viện. Cậu đã đợi Off tới học cùng mình, cặp đôi đang hoàn tất việc chuẩn bị cho thí nghiệm của họ.

'Mày muốn câu lạc bộ hùng biện đến mức đó hả?', Off thở dài khi hắn ngồi uể oải trên ghế, phải nghe Gun nài nỉ hắn bỏ câu lạc bộ mà mình đã chấp nhận tham gia.

'Mày có thể lấy bất kỳ câu lạc bộ nào mà tao đang tham gia', Gun đề nghị, do có vẻ Off không có hứng thú với sân khấu kịch như cách hắn đã từng, 'Tao có ngôn ngữ nữa'

'Tao không cần ngôn ngữ. Tao đã đứng top các lớp học của mình rồi'

'Off, đi mà', Gun rên rỉ, tông giọng cậu đã cao hơn giống một chú cún con khi buồn. Off nghĩ Gun đã dành quá nhiều thời gian ở trạm cứu hộ động vật rồi, 'Nếu tham gia từ giờ, tao vẫn có thể đủ điều kiện tham gia đội hùng biện quốc gia vào mùa hè'

'Được rồi, thỏa thuận thế này', Off cuối cùng cũng chịu thua, chống tay lên bàn nhìn cậu học sinh nhỏ bé, 'Bây giờ mày và tao tranh luận, ai thắng sẽ có câu lạc bộ hùng biện', hắn không muốn nói với Gun, nhưng hắn là một trong những thành viên giỏi nhất của câu lạc bộ và nếu hắn từ bỏ vị trí của mình để đổi chỗ với Gun, hắn sẽ phải đối mặt với những lời chỉ trích rất lớn và sự đối xử chua chát, vì vậy Off không có gì nhiều để mất. Trên thực tế, hắn sẽ được thõa mãn khi thấy Gun đau khổ.

'Hoàn hảo!', Gun mỉm cười, 'Vậy giờ tranh luận về chủ đề gì'

'Tại sao mày luôn thà chết phải đạt điểm cao nhất', Off đóng sầm sách lại, nở một nụ cười tinh quái trên môi, 'Tao đã ghi được vài điểm rồi đó'

'Đây không phải là một chủ đề thích hợp', Gun trừng mắt nhìn hắn.

'Nhưng nó có liên quan', Off trả lời, 'Tao sẽ bắt đầu. Tao nghĩ mày muốn chứng minh rằng mày thông minh hơn tất cả người khác vì mày mắc chứng mặc cảm tự ti về bản thân. Mày không thích ý nghĩ có ai đó giỏi hơn mày ở một lĩnh vực nào đó'

'Không đúng', Gun cãi lại, 'Tao muốn trở thành người giỏi nhất có thể để vào được trường đại học hàng đầu bằng học bổng để mẹ tao không phải còng lưng trả học phí cho tao'

'Mẹ của mày là người mẹ thoải mái nhất tao từng gặp', Off cười khúc khích, 'Bà ấy không quan tâm liệu mày có vào được trường đại học công hay không miễn là mày làm những gì khiến mày hạnh phúc. Tao nghĩ mày chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng mình có thể làm được bất cứ điều gì'

'Mày chỉ gặp mẹ tao có một lần', Gun trừng mắt nhìn hắn, 'Tao đã sống với bà ấy từ khi tao mới sinh ra'

'Mày nên như vậy', Off cười lớn, 'Bà ấy sinh ra mày mà'

Gun đấm vào tay hắn, 'Như tao đã nói. Mày không thể kết luận một việc mà không có bằng chứng và quan điểm thiên vị, nếu không, phát biểu của mày sẽ bị coi là-'

'Được thôi, bằng chứng hỗ trợ của tao cho việc nói rằng mẹ mày không quan tâm liệu mày có đạt được điểm cao nhất hay không đó là việc bà ấy phải nài nỉ tao đến ăn tối để bà có thể tự dối lòng rằng con trai bà thực sự có một cuộc sống xã hội và bạn bè'

'Việc bà ấy mời mày ăn tối một lần không chứng minh được điều đó'

'Được thôi, thế còn việc mày dứt khoát nói với tao rằng đừng nói với bà ấy mày dành thời gian ở thư viện sau giờ học khiến tao tin rằng bà đã nhiều lần yêu cầu mày ngừng học và chọn bạn bè thay vì sách vở', Off chỉ ra, nhắc nhở Gun về việc âm thầm nói dối mẹ cậu vào đêm đó. Nó khiến cậu ấy mất cảnh giác và cậu chỉ có thể nhìn Off, 'Tao nói đúng không?'

'Điều đó thì có liên quan gì đến cuộc tranh luận chính của chúng ta?'

'Mày vừa nói lý do mày muốn đạt điểm cao là vì mẹ của mày, nhưng tao vừa chứng minh cho mày thấy rằng mẹ mày không quan tâm đến điều đó, có nghĩa là mày đang duy trì điểm số của mình vì một lý do khác. Vì vậy, tốt nhất mày nên cho tao biết lý do đó là gì, nếu không, mày sẽ thua trong cuộc tranh luận này'

'Tao không làm điều đó vì chứng mặc cảm tự ti', Gun nhắc nhở Off về quan điểm trước đó của mình, 'Mày cũng không thắng cuộc tranh luận này được đâu'

'Được thôi', Off mỉm cười, nhưng ẩn chứa sự đe dọa, 'Vậy thì tao sẽ nói quan điểm cuối cùng', hắn nghiêng người lại gần hơn để họ đối mặt với nhau, 'Mày không biết phải giỏi thứ gì khác. Học hành là tất cả những gì mày làm và là tất cả những gì mày từng nghĩ tới vì mày không biết làm bất cứ điều gì khác. Mày không biết cách gần gũi bạn bè, mày cũng không biết cách tận hưởng niềm vui và rõ ràng là mày không biết cách trò chuyện với mẹ nếu mẹ đang nghĩ rằng kẻ thù tồi tệ nhất là bạn thân của mày'

Gun không trả lời. Đoạn cuối như xé toạc lồng ngực cậu ấy, nhất là khi nó đến từ một kẻ khốn nạn như Off. Cậu nắm chặt tay và cắn vào má trong giận dữ, 'Nếu mày không muốn đổi câu lạc bộ hùng biện thì mày nên nói'

'Mày nghĩ tao đã làm gì kể từ khi mày nhắc đến nó?', Off lớn giọng, làm cho quản lý thư viện mắng, 'Khi tao nói không lần đầu tiên, mày nên dừng lại ở đó'

'Mày!'

Off nhìn xuống đồng hồ trước khi Gun kịp bắt đầu một cuộc tranh cãi khác. Hắn phải giúp bà Pho với những đơn giao hàng và hắn cần phải rời đi ngay nếu muốn đến kịp giờ.

'Kết thúc buổi học thôi. Tao phải đi đây', Off nói. Anh đứng dậy nhét đống sách vào ba lô một cách lộn xộn, vỗ vai Gun như thể hắn chưa hề làm tổn thương cậu bé. Hắn bước ra khỏi thư viện, để lại Gun một mình với tay lấy cây bút chì và bẻ nó ra làm đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro