Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun cứ ngỡ mình đã ngủ rất lâu nhưng khi giật mình tỉnh giấc còn chưa được 6 giờ sáng. Cậu theo bản năng kiểm tra điện thoại, bản thân mong sẽ có hồi âm nhưng vẫn là chẳng chút thông báo nào xuất hiện. Ngoài màn hình khóa chỉ hiện lên ngày giờ như thường lệ, không còn thêm biểu tượng khác nằm theo. Hy vọng rồi lại thất vọng, đợi trông để rồi tuyệt vọng, ôi cái cảm giác này...

Gun buông điện thoại xuống và ngồi dậy để đi rửa mặt, dù sao cậu cũng không thể ngủ thêm, nếu cứ nằm lì trên giường, bản thân sẽ phát khóc lần nữa mất thôi. Cậu đang dồn nét rất nhiều cảm xúc, cậu đang gồng mình che đậy chúng, cũng không biết sẽ cố gắng được đến đâu, đành tiến được bước nào thì hay bước đó.

Trưởng thành thật đáng sợ, ngay cả mệt cũng phải nhìn xem thời gian có thích hợp để biểu lộ hay không.

Các dây thần kinh của Gun căng đến mức khiến đầu và mặt nóng ran, song trái tim nơi lồng ngực thì chưa từng dừng đau. Cậu lo mình sẽ phát điên nếu tình trạng này mãi kéo dài, nhưng biết làm sao được, cậu chưa từng trị căn bệnh mình mang vậy mà còn bị đâm một nhát chí mạng. Với một người không lúc nào thấy cần sự sống như cậu, chẳng rõ rồi chọn vất vưởng thêm bao lâu.


Khi Gun đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe tiếng chuông cửa, trong lòng còn tưởng Off Jumpol đến mà nhanh chân chạy ra. Sau khi thông qua màn hình giám sát, biết đó là mẹ Phunsawat thì nụ cười còn chưa kịp xuất hiện đã chìm càng sâu.

“Sao mẹ đến sớm vậy ạ?”

“Đến như thế mới xem được cuộc sống của con thế nào.”

Đến sớm như vầy, Gun sẽ không kịp phi tang những chứng cứ tự ngược đãi mình.

“Mới giờ này đã lau nhà, con cũng thức sớm lắm đó Gun.”

“Con bị cuộc điện thoại của người phía nhà xuất bản làm thức.”

Gun nói dối còn không quên khuyến mãi thêm một nụ cười.

Mẹ Phunsawat cho chân đi vào nhà sau, khi thấy trong sọt rác không có chai rượu và căn bếp rất gọn gàng thì an tâm hơn phần nào. Bà mở tủ lạnh để kiểm tra xem cậu có lo cho việc ăn uống ngày ba bữa đàng hoàng hay không và phát hiện bánh trái, cậu chất đến không còn chỗ nhét thêm món gì. Ngăn dưới thì đầy ắp hộp chứa thức ăn được nấu sẵn.

“Con làm gì nhiều dữ vậy Gun? Nấu trước như thế làm sao mà ngon?”

“Con giết thời gian thôi mẹ, với lại Vee nói trưa nay sẽ đến chơi nên con mới làm nhiều bánh.”

Gun lại nói dối.

“Mẹ thật không hiểu sao con lại chia tay Sea, Sea tốt như thế mà.”

Nhịp lau nhà của Gun chậm hơn, mất vài giây mới lấy lại tinh thần và đáp:

“Chúng con không hợp nhau mẹ à, không hợp nhau thì khó sống chung lắm.”

“Hai người xa lạ đột nhiên quen biết nhau, bảo hợp thì làm sao mà hợp liền được?”

Gun vắt cây lau nhà.

“Gun, mẹ với ba sẽ sang lại Đức vào tối nay.”

“Vâng ạ.”

“Con đi theo không?”

Cậu ngưng động.

“Con chưa muốn kết hôn bây giờ mà, với lại mẹ thấy cái nghề viết truyện của con không bền mãi đâu, nhân cơ hội này sang Đức với ba mẹ đi con, được không?”

Gun có chút lưỡng lự. Nếu đi thì Off Jumpol phải làm sao? Cậu còn chưa nhận được lời giải thích xứng đáng cho chuyện lỗi hẹn vừa qua. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục làm anh thất vọng thì sao? Hướng đi lại khác với cái cậu mong mỏi thì thế nào?

“Nếu con muốn đi chung thì 18 giờ ra sân bay, chuyến bay sẽ khởi hành lúc 19 giờ.”

“Dạ.”

“Con không tính sẽ định cư bên đó thì coi như sang đổi gió, hành lý không cần chuẩn bị gì nhiều mà phải không? Vả lại có gì cứ nhờ anh con đến đóng gói gửi qua, vốn không thể vác hết lên máy bay được.”

“Dạ mẹ.”

Gun gật gật.

“Được rồi mẹ về đây.”

Gun tiễn mẹ Phunsawat xong thì lấy điện thoại, chủ động gọi cho Off Jumpol nhưng vẫn là không liên lạc được. Cậu sợ cậu xảy ra chuyện nên bấm bụng gọi thẳng đến Tay hỏi thăm. Tiếc thay đối phương đang đi quay MV ở nước ngoài nên không cung cấp được thông tin gì cho cậu.

“Xin lỗi vì làm phiền cậu.”

“Không sao đâu Gun.”

Gun thở dài, cất điện thoại lại vào túi rồi mang xô lau nhà đi dẹp. Cậu quyết định đến thẳng nhà của Off Jumpol. Nếu không ai cho cậu được câu trả lời thì cậu tự đi tìm đáp án.






Đến nơi, Gun nhấn chuông cửa nhưng không có hồi đáp. Sợ một lần không nghe, cậu nhấn thêm lần hai, lần ba nhưng vẫn chẳng ai ra mở, làm cậu không biết mình đang rơi vào cảm xúc gì.

Gun đã đợi Off Jumpol gần 2 tiếng nhưng cái đổi lại là vô vọng. Gặp trực tiếp không được, gọi điện thì không thể kết nối, cậu ngoài cười để giấu nét đau đớn, nét buồn đến tột cùng ra thì nào làm được gì khác.

Quay lưng ra về, cuối cùng Gun đã đưa ra được lựa chọn của mình.

Nước mắt rơi ướt màn hình điện thoại, làm cho gõ phím khó khăn:

[Tôi sẽ sang Đức vào 19 giờ tối nay, nếu anh thật sự thương tôi, xin anh hãy giữ đúng lời hứa.]

Nếu giờ đây Off Jumpol xuất hiện, nếu giờ đây Off Jumpol giữ cậu lại thì cậu sẽ không đi đâu cả, chỉ nguyện ở bên anh cả đời mà thôi.

Cuộc sống là một giấc mộng dài, Gun thuận theo tiếp tục mộng tưởng Off Jumpol rồi đây sẽ đến, sẽ cho cậu lời giải thích, hai người trở về bên nhau như chưa từng có gì xảy ra. Tiếp tục sống hạnh phúc, vui vẻ, tưới nước cho hạt giống tình yêu vừa trồng xuống.

Gun đã thu xếp xong quần áo, cũng đã chờ đến 17 giờ nhưng Off Jumpol vẫn im như tờ, vẫn biệt tăm. Cậu hít sâu một hơi, cho tay tự lau nước mắt của mình rồi kéo vali rời khỏi nhà, lên đường đến sân bay. Có lẽ sau những gì xảy ra, sang nước ngoài kết hợp cùng phương thuốc thời gian là thứ tốt nhất đối với cậu.

Từng nghĩ mình mạnh mẽ nhưng rồi lệ rơi không kiểm soát được. Từng nghĩ cuộc sống sẽ giản đơn bình phàm nhưng rồi vì một người ngoại lệ mà chấp nhận thay đổi. Thế mà kết cục lại không thập toàn, trời không thương. Cậu thua vì cậu đã sai chứ không vì ai cả.

Một lựa chọn sai cả đoạn đường đã đi qua đều sai, Gun phải sửa đổi thôi, cậu tin mình vẫn còn kịp để mang cuộc đời quay lại quỹ đạo cũ. Biết rằng nó đau, nó khó khăn nhưng bản thân không tự sửa chữa thì phải trông chờ vào ai? Dù cậu không nắm giữ phương thức mang trái tim cùng tâm hồn mình quay về vẹn nguyên như chưa từng cho Off Jumpol bước vào đời, nhưng cậu vẫn sẽ thử.

Suy cho cùng, chỉ mình mới có thể cứu mình bởi không ai hiểu bên trong mình, có bão động tơi bời, có thương tích chằng chịt ra sao.

Gun không phải chỉ bỏ qua từng tán cây, từng tòa nhà để lái xe đến sân bay, mà cậu còn bỏ cả kỷ niệm vui vẻ đan cùng đau buồn lại nơi này. Cậu có đang trốn chạy? Liệu đây là quyết định đúng nhất chưa?

Đáng lý phải chờ gặp mặt Off Jumpol nói cho ra lẽ rõ ràng, nhưng là chờ đến bao giờ mới nhận được lời hồi đáp bản thân muốn? Rồi đến khi chạm mặt nhau, tình cảm bộc phát khiến con tim mềm yếu rơi lệ, dẫn đến lựa chọn dứt khoát sẽ không được đưa ra. Gun đành chấp nhận mang tiếng xấu, tiếng ác để tự mình cắt đứt cuộc tình còn chưa kịp nở hoa này.

Mọi thứ đáng lẽ sẽ là Off Jumpol về lại Tokyo, Gun hẹn hò với Sea. Off Jumpol về Bangkok định cư, Gun tiến đến hôn nhân với Sea. Chỉ cần như vậy thôi thì cuộc sống này hoàn toàn đi theo đúng ý cậu muốn, cậu có thể kiểm soát tất cả, không bị đau còn hạnh phúc nhìn thời gian êm ả trôi. Có thể trách ai ngoài cậu? Là cậu quyết định sai, cất bước sai để giờ phải mang tâm hồn cùng con tim không còn vẹn nguyên sang nước ngoài trốn tránh.

Sau chuyện lần này, Gun nhận ra mình và Off Jumpol không định cho nhau. Không nhớ rõ đã có bao nhiêu cuộc chia xa, không nhớ rõ cất lên bao tiếng dối lòng để chối bỏ mối quan hệ chưa thành hình, chưa có tên giữa cả hai. Đáng lý cậu phải biết và nhìn thấy rằng: Cả hai mãi mãi không thể có khởi đầu chứ đừng nói là cùng nhau già đi.

“Anh còn không đến thì sẽ mất tôi thật đó.”

Gun ngoài mặt như không có gì mà trong lòng lại chứa một vũng máu đầm đìa.

“Off Jumpol, chí ít anh cũng nên cho tôi biết nguyên nhân chứ.”

Nhân viên sân bay đã phát loa chuyến bay từ Bangkok đến Đức chuẩn bị khởi hành, Gun có muốn chờ cũng không thể chờ được nữa.

“Tôi không trả lại đoạn tình cảm này, vì tôi yêu anh mà, tôi đương nhiên phải giữ. Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu ngắn ngủi của chúng ta.”

Gun hít thật sâu rồi nối bước cùng ba mẹ rời khỏi Bangkok.

Ngồi trên máy bay, cậu tự nhớ ra bản thân từng viết trong truyện một câu:

“Không phải chuyện gì cũng có nguyên nhân, đơn giản vì sự sắp đặt của tạo hóa nên nó xảy ra mà thôi.”








Off Jumpol thấy tim mình sắp nổ tung do tiếng rạn vỡ vang lên giòn tan.

Off Jumpol thấy Gun đang ngày một khuất xa nhưng không thể với tay giữ lại được. Anh gào đến khan cổ, van xin cậu đừng đi nhưng cậu không nghe thấy, không chút đắn đo cất bước. Anh còn rơi nước mắt liên tục mà cậu không chút bận tâm. Bản thân muốn chạy theo mà chân như bị chôn chặt, không thể nhấc lên, chỉ biết tận mắt chứng kiến cảnh cậu biến mất khỏi tầm mắt của mình trong tích tắc.

Đau quá, rất đau, cơn đau như thể đủ lấy mạng của anh.

Ngón tay động đậy, hàng mi khẽ rung, nước mắt chảy tuôn tuôn. Sau một loạt dấu hiệu trên thì Off Jumpol đã bừng tỉnh lại và ngồi bật dậy. Anh không thở được, anh quá đau, nơi lồng ngực giống bị ai đó moi quả tim ra rồi bóp nát. Thở, làm thế nào để thở? Như quên cả cách hô hấp, may mắn là bệnh viện có truyền oxy cho anh.

“Off, anh tỉnh rồi.”

Two vui mừng đến mức quăng hộp cơm mình vừa mua lên ghế để chạy lại cạnh bên Off Jumpol.

“Để em gọi bác sĩ.”

Off Jumpol nắm tay Two lại và hỏi:

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Một tuần.”

“Chết mất, Gun....”

Off Jumpol muốn chạy đi tìm Gun nhưng bị Two vịn vai cản lại.

“Ây...anh muốn làm gì? Không được đâu Off à, anh.”

“Gun đang chờ tôi, Gun chắc chắn đang rất lo cho tôi.”

“Em sẽ liên lạc với anh ấy cho anh nha, anh bình tĩnh, bình tĩnh.”

Two trấn an Off Jumpol xong thì nhấn nút gọi bác sĩ vào.

Thăm khám xong, bác sĩ nói tình trạng của cậu rất tốt, nghỉ ngơi và theo dõi thêm ít hôm liền có thể xuất viện. Đáng ngại ở chỗ tai nạn khá nặng, phần di chứng chắc hẳn có nên cần đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên để kịp điều trị.

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.”

Khi tiễn bác sĩ xong, Two kéo ghế ngồi xuống và hỏi:

“Đọc số của Gun đi, em gọi anh ấy.”

“Em không có số của Gun? Một tuần qua em đừng nói là....”

Two gật gật đầu.

“Em giết tôi rồi em có biết không?”

Bản thân hôn mê một tuần nhưng Gun mất liên lạc với mình hoàn toàn là điều kinh khủng cỡ nào?

Anh cấp tốc tháo dây ôxy và kim luồn nước biển để chạy đi kiếm cậu.

“Off, không được, bình tĩnh nào, anh vừa tỉnh lại thôi, Off, Off, bình tĩnh, bình tĩnh nào anh.”

Two phát hoảng trước hành động của Off Jumpol.

“Gun đang đợi tôi, Gun đang lo cho tôi.”

Off Jumpol không thể nào bình tĩnh được. Chuyện này rất lớn và quan trọng.

“Nhưng anh đang như vầy thì đi đâu được?”

Two vịn chặt vai Off Jumpol.

“Đọc số của anh ấy cho em, em gọi cho anh.”

“Điện thoại của tôi đâu?”

“Điện thoại của anh vỡ nát theo vụ tai nạn rồi.”

Two chưa biết chuyện Gun và Off Jumpol đã làm hòa vì hôm đó bận chuẩn bị cho MV. Để rồi khi Off Jumpol hôn mê cả tuần, cậu cũng chẳng tìm cách liên hệ cho cậu làm gì.

“Điên mất thôi.”

Off Jumpol lấy điện thoại của Two để tự mình bấm số và gọi cho Gun, không quan tâm đến máu đang rỉ ra tại mu bàn tay.

“Chết tiệt.”

Không bắt máy, Gun không bắt máy, cậu đang bận hay đang thế nào? Chung quy Off Jumpol không thể ngồi yên ở đây chờ đến khi liên lạc được cho cậu nên một mực chạy đi tìm. Two khuyên không được, giữ không xong, chỉ đành cho chân chạy theo.





Off Jumpol điên cuồng nhấn chuông cửa nhưng không ai mở cửa. Two đứng cạnh bên nhìn mà tội nghiệp cái chuông giùm.

“Chắc Gun ra ngoài rồi anh à, chúng ta về lại bệnh viện trước đi nha?”

Off Jumpol không rõ Gun đã hiểu lầm hay nghĩ thế nào về mình nên vô cùng rối trí. Anh cần đối diện với cậu trực tiếp để giải thích mình không cố ý lỗi hẹn.

“Không, tôi sẽ ở đây chờ em ấy, tôi không đi đâu hết.”

“Off.”

Two gọi bằng giọng đầy bất lực.

Off Jumpol ngồi xổm trước cổng và vò tung tóc mình, còn Two thì đứng tựa tường. Qua một lúc, hàng xóm của cậu đi ngang và hỏi:

“Hai người đến tìm Gun sao?”

“Dạ vâng ạ.”

Two đáp thay Off Jumpol, cậu giờ đây bận chìm vào thế giới đầy gió bão của mình rồi, làm gì còn tâm tư chú ý đến ai.

“Nó sang nước ngoài với ba mẹ nó rồi.”

Off Jumpol sau khi nghe liền đứng bật dậy và gấp gáp hỏi:

“Cô nói sao?”

“Nó đi được chắc cỡ tuần rồi đó.”

“Em ấy có nói khi nào về không?”

Cổ họng của Off Jumpol run rẩy, ruột gan của anh cũng run rẩy.

“Chắc đi ở luôn hay sao đó, thấy anh của nó đến đây đóng gói đồ rồi gửi sang Đức nhiều lắm.”

“Cảm ơn cô.”

Two lần nữa lên tiếng.

“Không có gì.”

Người hàng xóm cười đáp rồi bước vào sân nhà của họ.


“Đi nước ngoài? Sao em ấy lại đi nước ngoài?”

Off Jumpol hỏi như thế, Two biết trả lời làm sao?

“Sao em ấy lại.... sao em ấy không chờ gặp được mặt tôi chứ?”

Off Jumpol đấm đấm ngực mình. Anh không hiểu Gun nghĩ gì mà lựa chọn như thế. Dù hối hận hay hiểu lầm vì sự biến mất đột ngột của anb thì ráng chờ thêm một chút để nghe giải thích cũng không được ư? Anh hôn mê một tuần, cậu đi gần một tuần, cái mốc thời gian này...

“Off, có lẽ vì anh ấy không yêu anh.”

“Em nói bậy, Gun yêu tôi, Gun đã cho tôi cơ hội em biết không?”

“Anh.”

“Sao lại như vậy, sao em ấy lại đi, tại sao?”

Off Jumpol gào lên. Two chỉ biết nhìn.

“Chúng tôi đã hứa cho nhau một cơ hội mà. Tại sao vậy? Tại sao?”

Câu hỏi này của Off Jumpol, ngoài Gun ra thì còn ai có thể trả lời?

“Chúng ta về thôi anh.”

Two đưa tay đỡ lấy Off Jumpol. Gun đi rồi, anh ở đây cũng không được gì nên đành nghe theo đứa em.
----------------------------------------------------------
Edit xong 2 chương này tui thànb sạt gơn lúc nào kh hay🥲🥲
Mn đọc vui đọc xong bấm 🌟 rồi share hộ tui ná, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro