Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun cần phải bịa lý do gì để đi điều trị đây? Nhanh, tiến triển tốt thì ba tháng, chậm thì một năm hoặc hơn, đồng thời còn khả năng không có ngày về. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra lý do nào phù hợp để sử dụng cho Off Jumpol tin tưởng và không nghi ngờ trong suốt quá trình yêu xa. Căn bản anh không hề ngốc, chỉ cần sơ hở một chút liền nhận ra được.

Còn đang chìm đắm trong hỗn loạn, chuông điện thoại vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Gun. Cậu hít thở mấy hơi để chiều chỉnh, nhanh lấy khăn giấy xịt mũi cho đừng nghe ra bị nghẹn, song hằn giọng vài lần mới dám gạt nút xanh.

“Alo, tôi nghe Off Jumpol.”

“Cảm ơn vì bữa sáng. Tôi có việc bận nên cùng Two đi sớm, không kịp nói em biết, xin lỗi em.”

“Không sao, tôi của hôm nay cũng bận chút chuyện riêng, có gì anh cứ liên lạc cho tôi nha, tôi phải đi giải quyết rồi.”

“Ok em, lái xe cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.”

“Bái bai em.”

Off Jumpol tắt điện thoại rồi tựa lưng vào giường để nghỉ ngơi. Anh vừa xuất viện nên còn hơi mệt.

“Anh định không nói với anh ấy sự thật sao?”

Two mở hộ Off Jumpol bữa sáng đã nguội lạnh và hỏi. Off Jumpol khép đôi mắt rồng lại, chậm rãi thở ra một hơi, đáp:

“Không.”






Tối đó, Gun đã đến nhà của Off Jumpol. Anh của hiện tại không còn tiện đến nhà của cậu nữa, cậu cảm thấy rất buồn, đặc biệt là mỗi khi vào bếp.

“Em đến rồi sao? Việc bên nhà sản xuất thế nào rồi?”

Namjon tháo tai nghe ra và buông sách sang một bên.

“Bàn xong rồi, chắc cuối tháng sẽ cho ra mắt.”

“Thế thì quá tốt.”

Gun cố cười và ngồi xuống cạnh Off Jumpol.

“Tôi sẽ mời anh đến hát cho lễ ra mắt.”

“Trả nổi tiền catse không a?”

“Nổi chứ a, anh xem thường tôi quá rồi đó.”

Gun nhéo mũi Off Jumpol. Anh giữ lấy tay cậu hôn nhẹ.

“Gun à, em thất vọng về tôi lắm đúng không?”

“Sao anh lại nói vậy?”

Cậu chớp chớp mắt khó hiểu.

“Tôi đã không cho em được cuộc sống em muốn.”

Gun ôm lấy anh thật chặt.

“Ngốc, tôi cần anh thôi, còn lại không quan trọng.”

Off Jumpol xoa xoa lưng Gun rồi nói:

“Gun, em có tin đang yêu sâu đậm một người nhưng nếu gặp người đặc biệt nào đó thì thay lòng liền được không?”

“Tin chứ.”

Gun không hiểu về tình yêu hoàn toàn nhưng cảm xúc của con người thật sự rất khó hiểu. Không phủ nhận đó là thay lòng nhưng nó cũng không thể xem phản bội. Giống như trên đời không có gì tuyệt đối, người này mình hợp, người kia mình hợp hơn. Biết rằng không thể thay người yêu như thay áo và cần nghiêm túc trong các mối quan hệ thì việc con tim rung động với người khác mà không nghe theo thì thật sự quá khó khăn.

Những lời họ nói với bạn không hề trót lưỡi đầu môi, nhưng nó chỉ thật lòng ở giây phút đó mà thôi.

Trái tim là thứ không trung thành, rất giỏi phản chủ của mình.

“Nhưng sao tự nhiên anh lại hỏi thế?”

Off Jumpol hôn nhẹ lên trán Gun rồi nói:

“Xin lỗi em, Gun.”

“Sao... sao tự dưng lại xin lỗi?”

Gun xuất hiện linh cảm không lành. Off Jumpol ngồi thẳng lưng dậy, khiến cậu không thể ôm anh tiếp tục.

“Tôi đã gặp được người đó rồi Gun à.”

“Of... Off...”

Gun còn tưởng mình nghe lầm mà thất thần gọi tên anh. Anh hít thật sâu, trầm giọng đáp:

“Tôi....đã gặp được người đó rồi.”

Nước mắt của Gun tự khắc trào ra sau khi sống mũi cay xé. Off Jumpol nhẹ nhàng lau nó giúp cậu. Chắc hẳn đây là lần cuối cùng, anh giúp cậu lau lệ.

“Xin lỗi em... Có lẽ đây là lần cuối tôi có thể giúp em lau nước mắt.”

Gun cười nhạt rồi đứng lên. Thở ra một hơi đau đớn tại con tim đang tan vỡ, cậu nói:

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Chúc anh hạnh phúc.”

Lời chia tay này của Off Jumpol không biết là giúp Gun có cơ hội đi hóa trị, không cần lắng lo tìm nguyên nhân giấu che bệnh tình hay đang giúp Gun từ bỏ hy vọng sống, cứ ngồi chờ cái chết ập đến rồi rời đi.

Đối với Gun, nó đau, nó như cực hình nhưng lại là một điều tốt. Thực sự rất tốt. Thú thật, trên đường đến đây, cậu cũng đã suy nghĩ xem có nên đóng vai xấu, chia tay Off Jumpol lần nữa hay không. Vậy mà anh đã đi trước một bước giúp cậu đỡ lựa chọn.

Những cuộc chia tay không ồn ào, mới là những cuộc chia tay đau khổ nhất. Off Jumpol còn tưởng Gun sẽ làm ầm lên, thế mà khung cảnh lại yên bình đến xé lòng.

“Hứa với tôi, phải sống tốt, không được làm đau mình, bảo bối.”

“Hứa, tôi hứa.”

Gun tự lau nước mắt cho mình. Cậu không cần anh hay bất kỳ ai khác về sau giúp bản thân gạt lệ.

“Anh cũng phải sống thật tốt.”

“Xin lỗi và cảm ơn em vì tất cả.”

Gun gật gật đầu rồi quay lưng. Off Jumpol đưa mắt nhìn theo từng bước chân trống rỗng của cậu mà đẫm lệ, khó khăn lắm mới cất lên được câu:

“Chúng ta vẫn có thể là bạn.”

Gun nghe nhưng không dừng bước, cứ chầm chậm rời khỏi đây.

Không phải mới nãy cả hai còn trao nhau cái ôm, trao nhau nụ hôn hay sao? Tại sao giây phút vui vẻ luôn ngắn ngủi đến thế? Thật không lường trước được bất kỳ điều gì, một cái chớp mắt liền cách biệt muôn trùng.

Trong vòng một ngày, cậu phải chịu tận 2 đả kích cực kỳ khủng khiếp, vậy mà vẫn không sụp đổ hay nổ tung, phải chăng đau thương quá nhiều, làm sức chịu đựng đã gia tăng đến không giới hạn?

Gun về đến nhà, nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm vào lòng chiếc gối và thì thầm.

“Như thế cũng tốt, khi mình chết đi, anh ấy sẽ không biết, anh ấy sẽ không đau lòng.”

Phía Off Jumpol.

“Cứ vậy đi, đau một lần rồi thôi, còn hơn bắt em ấy nhìn mình chết đi.”

Thú thật, ban nãy Off Jumpol không còn nhìn rõ Gun, nếu Gun không ngồi ngay trước mắt mình. Thị giác của anh đã xảy ra vấn đề trước di chứng tai nạn để lại, trong não cũng sinh ra một khối u không lành tính. Thời gian còn sống chẳng được bao lâu cả, anh không thể để cậu nhìn thấy bộ dạng mù lòa của mình, rồi ngày một khô héo đến lúc chết đi.

Gun thở ra, trăn trở nhẹ nhàng trên giường, nước mắt lặng thầm rơi.

Đã biết trước được kết cục không thể bên nhau nhưng vẫn cố chấp nên đây là giá phải trả sao? Con tim lần nữa vỡ tan, vết thương lần nữa chảy máu và nghiêm trọng hơn lần trước vô cùng.

Off Jumpol nghĩ, Gun sẽ không thể yêu được ai sau bao vết thương anh để lại trên người cậu. Nhưng Off Jumpol nào có ngờ, chính cậu cũng không còn được bao nhiêu thời gian. Thử hỏi nếu họ biết đối phương đều đối diện với cái chết thì cái họ lựa chọn có phải là dùng những giây phút cuối đời, trân trọng nhau, cạnh bên nhau chẳng rời không?

Định mệnh cho cả hai gặp nhau làm gì để rồi không có được ngày hạnh phúc trọn vẹn nhưng không thể trách ông trời hay trách người. Bởi tính ra quyền lựa chọn nằm trong tay mình, chân là mình bước, nếu muốn hận thì hận cõi lòng và con tim quá yếu mềm, dễ tổn thương mà thôi.

Thật may khi khung cảnh chia tay rất nhẹ nhàng, còn không tốn nhiều thời gian, có phải tốt lắm đúng không? Thế vì đâu Gun lại như hối tiếc? Tại vì sau ngày hôm nay, cả hai sẽ cắt đứt liên lạc với nhau hoàn toàn nên cậu mới mong khoảnh khắc cuối cùng còn lại ở bên nhau, còn được nhìn nhau kéo dài hơn một chút ư?

Không còn bao lâu nữa là đến sinh nhật của Gun, cậu từng mơ mộng rằng có kỳ tích xuất hiện, cậu sẽ được đón nó cùng Off Jumpol. Lúc về lại Bangkok, cùng đối phương hàn gắn, cậu liền nghĩ mình có thể nắm chắc trong tay mấy mộng tưởng thành thực, thế mà...

Gun chỉ biết cười trong nước mắt.

Mạnh mẽ với cả thế giới để yếu lòng với một Off Jumpol, nhưng kết cục này quá thảm rồi.
“Off, cần gì thì kêu em chứ?”

Two chạy lại giúp Off Jumpol vì anh đã làm rơi đũa trên nền. Anh của hiện tại không còn thấy gì ngoài hình ảnh mờ đục còn có loang lổ đen sậm.

“Em để tôi tự tập cho quen.”

Off Jumpol đã hủy tất cả lịch trình và chấp nhận bồi thường. Anh đăng thông báo muốn quay lại cuộc sống như trước kia do phát hiện mình không hợp với cuộc sống của hiện tại. Vốn đó chỉ là một cái cớ, nguyên nhân còn không phải vì bệnh tình của anh sao?

Đáng lý phải dành những ngày cuối đời của mình, ở bên người mình yêu thương, nhưng Off Jumpol không đủ dũng khí cho Gun thấy dáng vẻ này của mình. Anh đã hứa bảo vệ, chăm sóc cho cậu, do đó nếu không thực hiện được thì chia tay, để cậu tìm người xứng đáng hơn. Anh không thể ích kỷ giữ cậu bên cạnh, làm cậu đau đớn chất chồng.

Off Jumpol biết chứ, biết Gun sẽ không chê bộ dạng này của mình, chỉ tại anh không muốn cậu phải chứng kiến tất cả giai đoạn anh dần hết còn thấy thứ gì, cuộc sống chìm vào mảng tăm tối theo đúng nghĩa đen đến tận lúc chết đi.

“Anh à...”

Two cứ không kiềm được nước mắt khi nhìn Off Jumpol như vầy.

“Em đừng buồn, tôi còn không khóc, em khóc cái gì?”

Off Jumpol gượng cười rồi bắt đầu ăn phần cơm được Two chuẩn bị. Anh thật nhớ hương vị cậu nấu nhưng cả đời này, không còn cơ hội nếm thêm lần nào nữa.

“Off à....”

Two khóc òa lên như một đứa trẻ. Off Jumpol càng tỏ ra không có gì thì người đối diện như Two càng đau đến nức nở.



Gun đang pha cho mình một cốc trà tim sen thì nhận được cuộc gọi của Two.

“Tôi nghe.”

“Chúng ta gặp nhau được không anh? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, chuyện này không nói qua điện thoại được.”

“Ừm, gặp nhau ở đâu?”

“Quán CZ. Anh biết quán đó mà đúng không?”

“Tôi biết.”

“Bái bai, ba mươi phút sau gặp lại.”

“Ừm em.”

Gun nghĩ Two muốn nói về chuyện của anh cùng Off Jumpol. Đáng lý không muốn gặp vẫn được nhưng cậu đã đọc báo, thấy anh từ bỏ đỉnh vinh quang nên mới quyết định đến điểm gặp nhau để biết chút tình hình.

Gun lên phòng thay đồ để đến điểm hẹn nhưng vừa mở tủ quần áo thì máu cam lại chảy ra, lần này thật sự quá nhiều, nhiều đến mức ướt đẫm cả cổ một cách nhanh chóng. Ý thức bỗng hóa mơ hồ, tầm nhìn không còn rõ, cậu từ từ khụy xuống nền rồi ngã ra, lâm vào hôn mê.



Two ngồi ở quán mà trong bụng nóng ran. Cậu rất lo lắng vì để Off Jumpol ở nhà một mình khi thị lực có vấn đề. Thế mà còn thêm đợi cả buổi vẫn không thấy Gun đâu.

“Sao anh ấy đến muộn vậy chứ?”

Two tặc tặc lưỡi và cứ xem đồng hồ.

“Cái anh này không đến thì cũng nên báo một tiếng chứ.”

Uống hết cả ly nước vẫn không thấy Gun xuất hiện, thời gian trôi qua cũng cả tiếng nên Two đành bỏ cuộc ra về.



Khi Gun tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lặn, máu trên người cũng đã khô. Cậu ngồi dậy trong xương khớp như rụng rời thành từng mảnh và cố lê thân vào nhà tắm. Không còn sớm, cậu nghĩ Two chắc cũng không còn ở điểm hẹn nên đành thôi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Gun lấy điện thoại nhắn một tin xin lỗi Two và nêu một lý do giả dối. Two nhận thấy cậu không muốn gặp mình mới lỗi hẹn rồi biện minh nên lựa chọn nghe theo những gì Off Jumpol căn dặn, giấu nhẹm chuyện này với cậu.

Gun không biết mình còn bao nhiêu ngày còn tồn tại nên thường xuyên gọi hỏi thăm cha mẹ và đến nhà thăm anh hai, thăm cháu Sun. Cậu cũng muốn thăm Off Jumpol nữa, nhưng cậu sợ mình thấy cảnh anh cùng người khác mặn nồng nên cho qua, cả đứng từ xa nhìn cũng nào dám.

Tuy Off Jumpol không còn nhìn rõ những thứ trước mắt và luôn đau đầu tưởng chừng như búa bổ vào thì vẫn đam mê sáng tác. Anh có thể hoàn thành một bài nhạc trong vòng 5 phút, trong khi một ngày có đến 24 giờ. Anh nhờ Two giúp mình ghi lại lời bài hát và các nốt nhạc, sau đó đưa anh đi thu âm chúng.

Đây là cách Off Jumpol giết thời gian, đây là cách Off Jumpol đỡ nghĩ đến Gun xuyên suốt. Sau cùng thì niềm vui còn sót lại trong thời gian cuối đời chính là làm nhạc, Two hiển nhiên hăng hái giúp người anh này một tay, nhưng mí mắt cậu lúc nào cũng đỏ hoe cả.

“Sau này, khi tôi chết đi, em cứ canh thời gian như xưa, lâu lâu đăng lên một bài nha.”

“Em biết rồi.”

“Nếu một ngày nào đó vô tình gặp lại Gun, nếu Gun có hỏi thì em cứ nói tôi đã sang lại Tokyo, sống một cuộc đời viên mãn với người mà con tim mong mỏi rồi.”

Off Jumpol tự nói dứt câu thì tự cười.

“Mà chắc gì em ấy đã quan tâm đâu.”

“Anh ấy thật vô tình.”

Two đảo tay trên các phím piano.

“Vô tình rất tốt không phải sao? Giờ đây tôi mới thấy mình đã sai nhiều lắm Two à.”

Two lặng im.

“Nếu lần đó, tôi không đến làm quen, xin cái khởi đầu lại với Gun thì hôm nay đâu cần đâm thêm em ấy một nhát chí mạng.”

Off Jumpol rất hối hận, rất ăn năn.

“Nhưng nó đã giúp cho anh có nhiều kỷ niệm đẹp hơn với Gun còn gì?”

“Đúng vậy, chí ít có thứ tươi đẹp để tôi nghiền ngẫm lại trong những giây phút cuối đời.”

Off Jumpol cười cười.

“Thật ra nghĩ kỹ.... thì không có gì đáng phải hối hận cả. Nên anh đừng tự trách làm gì.”

Lựa chọn quay lại là cả hai đều muốn, phải Gun chấp nhận thì Off Jumpol mới có cơ hội. Đều là tự nguyện, đều là toàn tâm toàn ý, dù không bạc đầu giai lão giống câu chuyện trong mơ chăm chút nắn nót, chăm chút tô vẽ thì trên con đường đã đi qua, chí ít vẫn có phong cảnh rực rỡ lưu giữ hình ảnh cùng người nắm tay bước từng bước. So với hoàn toàn xa cách thì việc cùng người đi một đoạn, quả thực đáng quý và may mắn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này.

“Tôi biết rồi.”

Off Jumpol đỡ lấy trán mình.

“Chỉ là không biết Gun đang sống thế nào thôi. Tuyệt đối bằng mọi cách đừng cho em ấy biết tôi mất.”

“Em biết em biết, anh dặn nhiều lần rồi.”

Một người mới ngày nào còn khỏe mạnh, nay ngay cả khung cảnh trước mắt đều nhập nhòe, dần tối đen như mực là nỗi đáng sợ cỡ nào? Two không tin được Off Jumpol có thể chấp nhận tất cả và bày ra vẻ lạc quan đến vậy. Thừa nhận mình đau khổ, buồn bã, như rơi xuống vực thẳm khó lắm sao? Anh ráng gồng mình, đeo một lớp mặt nạ thế này thì cõi lòng càng thối rữa.

“Mong em ấy sẽ có một cuộc đời thật tốt.”

“Còn em thì mong có kỳ tích đến với anh.”

Sống ở đời luôn có kỳ tích không phải sao?

“Hay Off Jumpol à, chúng ta sang nước ngoài một chuyến đi anh, lỡ đâu ở đó họ có thể phẫu thuật thì sao?”

Two lau nước mắt đọng trên mi rồi nắm tay Off Jumpol bàn bạc.

“Ở đâu cũng vậy thôi.”

“Không giống, em đặt vé nha, sáng chúng ta đi sớm.”

“Được rồi, đi thì đi.”

Off Jumpol cũng thầm cầu mong là có hy vọng hay kỳ tích xuất hiện, không cần lớn lao, nhưng đủ để anh sống thêm một thời gian để có thể đứng từ xa quan sát Gun. Chứ như hiện tại, tầm nhìn ngày càng mù mịt, muốn ngắm hình cậu cũng không thể chứ đừng nói đi tìm bóng dáng thực tại cho đỡ nhớ.
----------------------------------------------------------
Mn đọc xong bấm 🌟 rồi share hộ tui ná, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro