Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn uống no say tại chợ cá, Gun và Off Jumpol tiếp tục đi đến thị trấn điện tử. Cả hai thấy vậy mà cạnh bên nhau được cả một ngày, nên nói thời gian trôi nhanh hay vì họ vui vẻ mới không nhận ra?

Off Jumpol đối với Gun theo kiểu một người đặc biệt. Gun đối lại với Off Jumpol cũng như một người đặc biệt. Họ không nhìn sự nổi tiếng của nhau rồi lựa chọn cách đối đãi, mọi thứ đều xuất phát từ chân thành nhất, thuần khiết nhất.

Khui một chai Juyondai Honmaru Sake, Off Jumpol rót cho Gun một ly trước, khi rót tay trái cũng vịn vào tay phải, thể hiện sự lịch sự dành cho hậu bối.*
*Thật ra khúc mày tui cứ thấy cấn cấn kiểu j nhma k bt phải sửa như nào🥲

“Anh của tôi mở một nhà hàng Nhật nhưng mà hương vị vẫn mãi không sánh bằng nơi gốc được.”

“Khi về Thái, có dịp tôi sẽ ghé.”

“Còn chưa nói tên, anh làm sao biết quán nào?”

Off Jumpol cười đến tít mắt trước cái ngớ ngẩn vừa rồi của mình.

“Rượu này sao lại là 14 vậy? Đánh số theo thứ tự à?”

“Ám chỉ thế hệ.”

Gun gật gật đầu như đã rõ.

“Ăn chung với sashimi sẽ ngon hơn, nhưng ban trưa cậu đã ăn nhiều món tương tự rồi, nên bây giờ cho cậu thưởng thức chung với món hào.”

“Mỗi loại rượu sẽ có món kết hợp riêng đúng không?”
“Đúng vậy, sẽ cho ra hương vị khác nhau, ngon dở tùy theo món cậu ăn kèm.”

Gun ngộn một miếng rồi nhìn Off Jumpol. Cậu khui đến Sochu.

“Đều gọi là Sochu đúng không?”

“Có thể xem là thế, như Thái Lan sẽ đọc thành Soju, Nhật thì Sochu.”

“Phân biệt thế nào?”

“Nồng độ, nó cao gần gấp đôi Soju của Thái.”

“Gần gấp đôi?”

“Cho nên cậu không được uống ngụm lớn và nhiều đâu.”

Off Jumpol lần nữa rót cho Gun.

“Nguyên liệu của khay đựng, cốc uống, thìa, đũa, đều có thể làm biến sắc hương vị tan ở trên lưỡi của chúng ta.”

“Cho nên mới toàn là gỗ?”

“Có thể nói như vậy.”

Gun là một nhà văn nhưng đứng trước Off Jumpol, anh mới thấy kiến thức của mình hạn hẹp.

Gun cùng Off Jumpol uống rất nhiều dù luôn miệng nói nồng độ cồn cao quá, cần dùng ít. Tửu lượng anh không thấp chút nào và cậu cũng thế, thành ra miệng nói tay rót, cứ cụng hết ly này đến ly khác.

Người ta bảo rượu vào lời ra nhưng anh và cậu dường như đều uống vì quên sầu nên toàn nói mấy chuyện trên mây, còn những nỗi niềm kia càng chôn chặt trong nỗi lòng, không chút hé môi.

Off Jumpol không an tâm để Gun đi lên khách sạn một mình nên đã tận tình đưa lên tận nơi. Anh cao hơn cậu gần một cái đầu, ngoài trừ xương vai không rộng bằng thì cơ thể đều to hơn một vòng, có thể ôm gọn cậu trong lòng.

“Ưm...Off Jumpol a...”

Gun vừa quẹt thẻ phòng vừa gọi.

“Sao hả N' ?”

“Đừng đi, đừng đi được không?”

Cậu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng với đôi gò má đỏ ửng của mình.

“Được, không đi.”

Off Jumpol đỡ Gun nằm xuống giường rồi giúp cậu cởi giày. Nhưng cậu đã tự ý ngồi dậy và câu cổ anh.

“N'.”

Off Jumpol nhìn lại Gun bằng ánh mắt gần như thâm tình pha đầy ngạc nhiên.

“Ưm....”

“Sáng mai em sẽ hối hận đó.”

Off Jumpol giữ lấy eo của Gun khi cậu dùng chân kẹp hông của mình.

“Ưm.....”

Gun lắc lắc.

Anh nhẹ nhàng hôn lấy cậu, hương vị rượu theo đó hòa quyện vào nhau. Từ mềm mỏng đến kịch liệt, anh cho lưỡi dây dưa trong miệng của cậu, lại từ nhẹ chuyển sang mạnh đảo đều bên trong và quấn lấy, khiến khớp hàm lẫn cuống họng đều cảm thấy mỏi.

Off Jumpol đè Gun xuống giường. Tay áp lên gương mặt nhỏ xinh ấy.

“Gun, em sẽ không hối hận chứ?”

“Ưm....Off Jumpol.....”

Off Jumpol hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của cậu. Rượu khiến người của cả hai càng nóng lên và lửa dục theo đó cháy một cách nồng đậm. Cậu không ngừng nuốt nước bọt vì khẩn trương và nôn nóng, cảm giác bụng dưới rạo rực này rất mới lạ, khiến người lần đầu nếm trải như cậu căng thẳng cùng mong đợi không ngừng.



Hôm sau Gun thức dậy trong trạng thái toàn thân đau nhức, đầu vừa nặng vừa quay cuồng. Cậu muốn ngồi nhưng xương sống như bị ai cắt ngang nên đã rên lên một tiếng. Đến khi não hiện lên những chuyện xảy ra đêm qua mới giật mình cho tay che miệng, ngăn một tiếng la phát ra.

Cậu điên rồi sao? Cậu điên hay sao mà có thể....

“Mình điên rồi, điên thật rồi....”

Gun không chấp nhận được nên nhanh chạy đi thay quần áo, thu dọn hành lý rồi ra sân bay về lại Bangkok. Anh không thể ở một nơi thế này, anh không thể sống chung bầu trời với Off Jumpol hay nhìn mặt anh lần nữa.

Gun ngồi trên máy bay tự lẩm bẩm: Bản thân là một nhà văn, mấy chuyện tình một đêm phải chăng nên thoáng hơn? Chưa kể đêm qua là mình lôi kéo và đã ở độ tuổi nào rồi, tại sao còn thái quá lên như vậy? Off Jumpol không sai, Off Jumpol không hề sai, là cậu sai. Không, cậu cũng không sai, đúng chứ?

Hỏi mãi mà không có câu trả lời, lại muốn trốn tránh nhiều hơn nên cuối cùng, Gun chọn quên đêm qua đi với cái đầu bị vò nát. Dù Off Jumpol đã để lại lời nhắn trên bàn, dù Off Jumpol đã cẩn thận đến mức gửi cho cậu một tin sms. Nhưng chúng sẽ mãi mãi không có hồi âm tại bản thân đã chặn luôn danh bạ của cậu.

“Tình một đêm thì cứ để là tình một đêm.”

Gun thì thào. Không ai sai cả.

“Cứ để mọi kỷ niệm đẹp của chúng ta ở lại Tokyo đi.”

Thật lòng thì Gun rất cảm ơn Off Jumpol đã dẫn anh đi khắp Tokyo rộng lớn, đã cho cậu trải qua loại chuyện bản thân chưa từng nếm thử.

Đúng, đã ở tuổi phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm nên đêm qua có gì đáng phải nháo nhào lên? Có lẽ đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai.

- Đã về Bangkok.

Gun đăng lên một tấm ảnh lúc chụp ở phòng chờ máy bay.

Off Jumpol sau khi thấy liền cả kinh đến mức đứng bật dậy.

“Anh sao thế?”

Two hỏi. MV và hình ảnh của anh đều do người tên Two này chịu trách nhiệm sản xuất.

“Không.....không có gì.”

Off Jumpol ngồi lại ghế và cảm thấy tâm trạng hôm nay của mình càng rối bời hơn. Anh chắc rằng cậu đã vì chuyện hồi hôm mới quay lại Bangkok nhanh như vậy, ngay cả một tin nhắn cũng không dành cho cậu. Đáng nói hơn là hộp tin của @Tumcial cậu vẫn chưa check, chứng tỏ cậu gấp gáp chối bỏ đến độ nào.

Anh đã đúng khi nói: Sáng mai, em sẽ hối hận.

Nhưng anh đã sai khi không cưỡng lại được một người như Gun.

Off Jumpol tự vấn bản thân sống bằng nửa thân dưới bao giờ? Biết đối phương sẽ hối hận mà còn thuận theo thì đáng tự trách biết bao....

“Em nhìn ra có gì mà, Off, sao vậy?”

Off Jumpol thở ra.

“Đêm qua tôi đã 419 với một người.”

“Cái gì? Rồi sao? Họ tống tiền anh?”

Off Jumpol phì cười.

“Em nghĩ đi đâu vậy Two?”

“Chứ là gì?”

Two lo lắng.

“em ấy về nước rồi.”

“Sao? Không phải người Nhật à?”

“Là người Thái, có thể nói là một blogger.”

Two gật đầu.

“Nếu em gặp được em ấy, em cũng sẽ thích em ấy.”

“Anh thích người ta rồi à?”

Two hơi kiêng dè hỏi. Off Jumpol lại phì cười.

“Tôi không xứng thích em ấy.”

“Off, anh là Off đó.”

“Trong mắt em ấy, tôi vẫn là một người bình phàm. Trong mắt em ấy, Off là một kẻ chỉ biết trốn tránh.”

“Anh ấy nói vậy sao? Anh ấy biết anh là Off sao?”

“Không.”

Off Jumpol lắc đầu.

“em ấy đã vô tình nhắc Off với tôi và nói lên cảm nhận như thế.”

“Trùng hợp làm sao......”

“Anh ấy đã nghe Tokyo.”

Off Jumpol như tự hào vì Gun đã nghe nhạc của mình.

Gun đã rep lại @Tumcial.

[Buổi tối vui vẻ.]

Vì Off Jumpol đã chúc Gun ngày mới vui vẻ mà giờ này đã không còn sớm nên anh đành đổi câu.

[Thấy em bảo đã về Thái.]

[Đúng rồi, tôi đang ở Bangkok.]

[Chuyến đi vui không?]

[Vui.]

Vui, thật sự vui. Nhưng cũng có cái không thể chấp nhận. Đành coi như duyên số thôi.

[Vui là tốt rồi. Em có mua gì về không? Đi Nhật tốt nhất nên mua đồng hồ.]

[Tôi về gấp hơn dự kiến nên không mua gì, cũng tiếc.]

[À.]

Chính Off Jumpol lại là người tự kết thúc cuộc trò chuyện này.

Off Jumpol nghĩ, có thể cậu sẽ không nhắn tin với Gun nữa. Cậu đã chặn con người thật của anh và nếu tương lai, cậu biết @Tumcial là Off Jumpol, cậu biết Off Jumpol là Off thì sao? Như vậy không tốt chút nào và còn phát sinh thêm nhiều vấn đề. Nhưng nếu ngay cả acc phụ cũng không dùng, cả hai coi như hoàn toàn cắt đứt.

Gun không phải muốn cắt đứt sao? Off Jumpol suy qua nghĩ lại, cuối cùng nhắn cho cậu một tin chúc ngủ ngon, xong thì thoát acc phụ, quay lại acc chính, sống như thế ngày qua ngày.

Mọi chuyện cứ để cho nó chôn vùi theo cách này.

Gun như biến khỏi cuộc đời của Off Jumpol theo cách chưa từng xuất hiện. Không có gì để lại chứng minh cậu từng bước vào cuộc đời vòng lặp này của anh. Những hình ảnh cười nói bên nhau, những hình ảnh đắm say cùng nhau phải chăng là thứ duy nhất chứng minh? Nhưng theo hướng nó chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của anh đâu phải không có khả năng.

Kỷ niệm đến đâu, khắc ghi đến đâu cũng có lúc sẽ không thể miêu tả nó như in, như phút mới đầu được. Không thứ gì thắng nổi thời gian. Hình ảnh hạnh phúc đó rồi sẽ nhập nhòe như hình ảnh của giấc mơ chứ không còn giống của thực tại. Rồi Off Jumpol sẽ còn giữ được gì ngoài cái tên và nụ cười ấy?

Off Jumpol lại bật khóc rồi. Anh tự mắng mình yếu đuối làm sao. Cứ hay khóc trong khi vấn đề không thể giải quyết, để bản thân mắc kẹt thế này có gì hay?

Ngồi trên chuyến xe bus y như chuyến sau lần gặp Gun đầu tiên. Anh đeo tai phone và tựa người vào cửa kính, bên tai vang lên bài hát Tokyo của chính mình. Anh đã lấy rất nhiều dũng khí để nghe lại bài hát của chính mình. Đơn giản tự sáng tác thì tự nghe, nhưng nó khó khăn với cậu làm sao...

Nghĩ lại, Off Jumpol mới thấy có khả năng lần đó, bản thân đã đi chung chuyến với Gun nhưng không để ý nên bỏ lỡ mất một cảnh đáng lưu trữ. Là anh lo bùi ngùi, lo chìm vào đau khổ bấy lâu của bản thân mà bỏ lỡ mất khoảnh khắc ấy.

Wake up in Tokyo, feel like a torn soul.

Lồng ngực của Off Jumpol đau âm ĩ, tại sao lại đau đến vậy?

Ngồi cạnh bên Off Jumpol là một bà lão. Bà nhẹ nhàng chạm vào tay anh, khiến anh hơi giật mình quay sang.

“Cậu trai trẻ. Hôm nay cậu đã làm rất tốt rồi.”

Bà đặt vào tay anh một viên kẹo. Bà không hiểu anh đang trải qua những gì, nhưng bà biết ngày mới sẽ lại đến.

“Cháu cảm ơn.”

“Rồi ngày mai sẽ lại đến và nó sẽ khác hôm nay.”

When tomorrow comes
How different is it going to be?

Off Jumpol biết điều đó, nhưng cơn khủng hoảng trong anh đã khiến anh đánh mất đi lý trí rồi.

“Cháu thật sự cảm ơn ạ.”

Off Jumpol gượng cười. Người bà xa lạ này đã khiến anh nhận ra bản thân lại vì một nỗi đau không tên, không rõ nguyên nhân mà bỏ lỡ quá nhiều thời gian.



Gun đang đi cafe cùng New. Người bạn cùng phòng bất đắc dĩ mấy năm đại học của anh.

“Gần đây mày càng trầm lặng hơn trước đấy Gun.”

“Thế à?”

“Ừm. Tao thấy mày sắp quên luôn cách nói chuyện rồi.”

“Mày làm quan trọng hóa lên thì có.”

“Tao nói thật mà.”

Gun lặng im.

“Sao mày phải tạo lên một bức tường vô hình ngăn chặn mọi người đối tốt với mình vậy?”

“Tao không muốn bị đau, đơn giản vậy thôi.”

New thở ra một hơi.

“Mày đã nghe bài hát mới của tao chưa?”

New là một trong những PD nổi tiếng. Về bản quyền âm nhạc của cậu gần bằng với Off Jumpol. Có người còn cá xem ai sẽ vượt 300 bài trước.

“Nghe rồi, không hợp gu.”

Gun không hợp với dòng rap cho lắm.

“Mày biết Off mà đúng không?”

“Biết, sao thế?”

“Anh ta ra nhạc chung ngày với tôi. Thật muốn chửi thề, không biết là cố tình hay vô tình nhưng nó ảnh hưởng chết được.”

Gun phì cười.

“Mày còn cười. Mày độc ác.”

“Thì nhạc ai hay hơn người đó thắng thôi.”

“Bất phân thắng bại mày biết không? Cứ 5 phút trước tao no1, 5 phút sau anh ta lại no1. Cứ như bánh nướng vậy, trở lên trở xuống hai bề cho vàng đều.”

“Trách số mày xu.”

Về đến nhà, Gun bật con laptop chỉ chỉnh chế độ sleep của mình lên. Cậu rất lười shutdown vì khi mở lên rất lâu, cậu hay bị nhắc nhở về vấn đề này nhưng lười vẫn hoàn lười thôi.

“Để xem, Tokyo rất hợp gu mình, không biết nhạc mới của Off gì đó dễ nghe không.”

Nhạc của Off Jumpol với Yoongi có thể nói là chung một thể loại nên cậu nghe bài hợp bài không.

“Cỡ này chẳng có nhạc gì hay để nghe. Hy vọng đây là một bài hợp gu. Off MV.”

Gun gõ gõ và hiện lên MV mới của Off Jumpol, vừa phát hành 3 ngày trước.

“Bangkok? Hết Tokyo rồi tới Bangkok, Off định hát hết thủ đô của các nước à?”

Gun nhịp nhịp ngón tay theo nhạc dạo. Sau khi nghe được nửa bài thì cậu thấy tuy không phải hợp gu nhưng có thể nghe được, không gây ra cảm giác mệt, giai điệu mới lạ và hơn hết là ca từ không sến súa, duyệt, download.

“Cậu có đang nghe nó không Gun?”

Off Jumpol nhìn lên bầu trời đầy sao hỏi.

“Tôi viết Bangkok, vì nơi đó có cậu, Gun à.”

What holds me back by your side like this?
I don’t even have anything to reminisce about you.

Ký ức về Bangkok, Off Jumpol không có, nhưng ký ức về một người đang ở Bangkok, Off Jumpol vẫn khắc sâu.

Ai đếm xuể sông Chao Praya đã rộng lòng ôm bao mảnh đời tìm về với cát bụi do cuộc sống khốn nạn khắc nghiệt tạo nên? Nếu năm đó anh không đủ may mắn thì chắc hẳn đã thành một trong số trút bỏ linh hồn mình tại nơi ấy. Nhắc đến Thái Lan, không thể không nói đến sông Chao Praya, nhưng nói đến sông Chao Praya, không thể không đề cập đến những vụ tự tử thương tâm.

Từng có chiến dịch “Cầu Sự Sống” được tạo nên để ngăn chặn các vụ tự sát hàng loạt, đưa Thái Lan lọt top quốc gia chiếm số lượng người tự tử nhiều nhất. Nhưng không bao lâu nó đã phá sản, đã không còn tồn tại, nó chẳng khác nào một sự châm biếm cả, vì đâu? Vì người đã muốn chết thì họ đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, không còn chuyện sẽ hối hận ở phút 90 đâu mà chiến dịch rồi phòng chống.

I’m leavin’ you.
I’m livin’ you.

Off Jumpol như sống cùng những hình ảnh mờ ảo Gun để lại trong tâm trí ngày qua ngày.

Off Jumpol như đang tập buông bỏ Gun như cách cậu chọn về Thái để đặt dấu chấm hết cho tất cả.
----------------------------------------------------------
Haii mn nay tui dậy lúc 5h sáng á ghê hongg:>
Mn đọc vui vẻ ná với cả trong chap này có thể có nhiều sai sót mong mn bỏ qua ạ😔😔, đọc đến đây rồi đã bấm 🌟 rồi share cho tui chưa, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro