Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này Off Jumpol không còn cảm giác Gun là sản phẩm từ trí tưởng tượng của mình hay người đến từ hư không nữa. Do anb đã lưu lại được bóng dáng của anh trong điện thoại. Hình ảnh cậu vui vẻ giữa vườn đào thơ mộng làm anh bất giác mỉm cười với cõi lòng ngập tràn chua xót. Cầm trên tay món quà lưu niệm cậu tặng khi cùng nhau đi chợ đêm, anh hít mũi không ngừng.

Sự tồn tại của cậu theo những thứ này được chứng thực rõ ràng. Chỉ là oan nghiệt làm sao khi anh không thể giữ được trong tay của mình. Từng nghe nói, muốn giữ người thương bên cạnh thì phải dùng tâm để níu lấy thay vì vòng tay rộng lớn. Tiếc là anh không thể, anh không thể kéo cậu vào vũng lầy của mình. Anh nhìn ra cậu có những nỗi trăn trở riêng thành ra đã hạn chế kể về nỗi buồn và sự mắc kẹt của mình.

Ban đầu tìm đến Gun vì cậu cho Off Jumpol được cảm giác có thể tâm sự, nhưng rồi Off Jumpol thấy mình đã sai khi chẳng khác nào đang lợi dụng Gun. Tại sao phải để một người trông dễ vỡ như cậu nghe nỗi buồn nặng trĩu của anh? Cứ cho cậu sẽ không buồn lây và đưa ra được những lời khuyên giải thì sao? Chắc gì không bị màu u tối từ câu chuyện của anb ảnh hưởng.

Off Jumpol lại cho ra bài hát mới mang tên Badbye. Giai điệu ma mị, chứa sự đau thương dịu dàng khiến Gun phải chỉnh chế độ một bài để nghe liên tục. Cậu cảm thán trùng hợp biết bao khi Badbye ra mắt ngay thời điểm bản thân vừa có một cuộc chia ly tồi tệ. Tiếc là nó quá ngắn, phải chi kéo dài được trung bình ba phút thì càng tuyệt vời hơn.

Kill me, kill me softly
Shred my pieces

Thứ giết chết con người ta thật sự là kỷ niệm. Cách thức giết người của nó cũng không bạo lực cầu kỳ, thay vào đó là nhẹ nhàng, là chầm chậm nhưng đau không tả xiết.

Off Jumpol đọc được thông báo tạm nghỉ ngơi trên blog truyện cũng như tài khoản Instagram của Gun. Anh không biết đã có chuyện gì xảy đến với cậu nên trong lòng không ngừng lo lắng.

“Anh bỏ hồn ở lại Bangkok rồi à?”

Two đặt xuống trước mặt Off Jumpol tách cafe sau câu hỏi.

“Sao em lại hỏi vậy?”

“Anh cỡ này cứ như người ở trên mây ấy, thẫn thờ ngẩn ngơ. Y chang người vô hồn.”

Off Jumpol nhấp cafe.

“Anh đã gặp lại người đó đúng không?”

Two nhìn Off Jumpol.

“Ừm.”

“Anh đã tỏ tình chưa?”

“Em lại nói gì nữa vậy?”

“Không phải anh tương tư người ta sao? Anh viết cho người ta tận hai, ba bài nhạc. Thế mà không chịu tỏ tình, có khác gì đại ngốc không?”

Off Jumpol cười khổ nói:

“Cả giữ tôi lại, em ấy cũng không thì tỏ tình cái gì?”

“Anh lạ quá đi, tự dưng kêu người ta giữ anh lại trong khi không cho người ta biết tình ý là thế nào?”

Cái câu hỏi này của Two đã khiến Off Jumpol nhận ra gì đó.

Cậu hỏi anh muốn giữ mình lại hay không, nhưng quên phải cho anh một tư cách, một lý do để giữ. Không lẽ bắt anh mặt dày thừa nhận cảm tình với mình trước sao?

“Anh không nói rõ tâm ý của mình rồi kêu người ta giữ anh lại, nực cười.”

Two lườm Off Jumpol.

“Nhưng tôi đã nói mình sẽ chịu trách nhiệm.”

“Người ta cần một người thương yêu mình để làm bạn đời chứ không phải một người sống chung vì hai chữ trách nhiệm.”

Off Jumpol lặng người.

“Đã 419 thì cần gì trách nhiệm? Anh có bị ngốc không? Không. Thế tại sao trong vấn đề này lại mù tịt như vậy hả?”

Nếu Gun cần Off Jumpol chịu trách nhiệm thì cậu đã không về Hàn quốc rồi.

Off Jumpol mở miệng hẹn cậu ra để nói chuyện không chỉ một lần nhưng không nói được gì khác ngoài vấn đề chịu trách nhiệm. Anh nghĩ điều đó thể hiện bản thân chín chắn nhưng nào ngờ, nó là thứ sáo rỗng với cậu.

Anh thở ra và ôm lấy đầu mình.

“Tôi sai rồi Two à, tôi sai rồi.”

Two suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chúng ta về lại Thái Lan đi.”

“Ý em...”

“Đúng vậy, anh ở đây cũng không cảm thấy khá hơn mà. Cái gì định không thể trốn chạy thì đối diện thôi.”

“Được, chúng ta về Thái.”

Off Jumpol sẽ về Thái sinh sống. Anh sẽ rời xa nơi mà mỗi ngày thức dậy đều đau nhức cõi lòng, nơi mà dùng để trốn tránh không thành.

Gun đang ngồi ở quán cafe để xem mắt cho vừa lòng cha mẹ. Cậu không còn trẻ trong khi anh hai, người lớn hơn cậu có vài tuổi đã lên chức bố nên bậc trưởng bối nóng lòng hối thúc. Bản thân dù muốn dù không vẫn phải xuất hiện để nhìn thử người được giới thiệu.

“Chào anh.”

“Chào em.”

Rõ là một buổi xem mắt nhưng trong lòng Gun không hề có cảm giác bồi hồi hay lo lắng như mỗi khi cậu đi đâu đó cùng Off Jumpol. Cảm giác cậu dành cho anh và anh tạo cho cậu đều là những loại đặc biệt duy nhất, mãi mãi không thể tìm thấy ở trên người thứ hai, thứ ba.

“Tôi tên Sea, rất vui vì được gặp em.”

“Tôi tên Gun Atthaphan.”

Sea kéo ghế ngồi xuống, sau đó hỏi:

“Tôi có nhà, có xe, không biết đủ vinh hạnh được quen em không?”

Gun cười cười đáp:

“Tôi không câu nệ mấy chuyện đó.”

“Thật hiếm để gặp được một người như em.”

Sea gọi nước xong lại hỏi:

“Em đang làm nghề gì?”

Gun hơi đắn đo rồi đáp:

“Tôi không có đi làm, tôi chỉ ở nhà thôi. Nhưng anh đừng lo, tôi đủ sức tự lo cho mình, không cần anh nuôi.”

Sea hơi ngần ngại vì ở độ tuổi của Gun mà không đi làm thì có hơi...

Nhưng cậu không muốn nói thật với anh nghề nghiệp của mình.

“Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Đây coi như là một buổi giới thiệu sơ lược thôi. Ngày mai chúng ta đi hẹn hò nha?”

Gun không muốn làm lãng phí thời gian của Sea vì cậu chắc rằng, mình không thể yêu đối phương dù qua bao lâu. Nhưng hiện tại vấn đề không còn nằm ở chỗ yêu hay không mà là phù hợp để sống cạnh nhau hay không. Căn bản cậu chẳng muốn thương yêu ai, tránh việc đáy lòng phát đau nên đối tượng kết hôn, là một người đủ hợp để sống không gây ra tranh cãi, cứ như vậy mà đi đến cuối đời.

Nhạt nhòa thì sao? Không đặc sắc thì sao? Gun không quan tâm những thứ đó tại cuộc đời của cậu xưa nay, vốn không hề có điểm nhấn nào cả.

“Được, em muốn hẹn ở đâu?”

“Chúng ta đi vườn đào đi, được không?”

“Không, tôi dị ứng với hoa đào.”

Một lời nói dối được bịa lên. Gun muốn hồi ức về rừng hoa anh đào nở rộ của mình chỉ duy hình ảnh cùng Off Jumpol, không pha lẫn cảm xúc khác hay hình bóng một ai khác. Vả lại ký ức cuối cùng tại nơi thơ mộng đó, khiến cậu chẳng muốn đến thêm lần nào.

Ai cũng nôn nao đi ngắm mùa hoa đào, nhưng sau tất cả, Gun lại cảm thấy sợ nó và điều đương nhiên là cậu không mong đến thời điểm rực rỡ hoa khoe sắc thêm lần nào nữa.

“À xin lỗi em, tôi không biết.”

“Không sao.”

“Thế ngày mai chúng ta đi đâu nhỉ? em thích đi đâu cứ nói.”

Gun cười nhẹ đáp:

“Đâu cũng được, tôi rất dễ.”

“Hay mình đi suối Cheonggyecheon nha?”

“Cũng được.”

“Quyết định vậy đi.”

Gun về đến nhà trong bộ dạng không còn chút năng lượng. Đi tắm trong mệt mỏi rồi nằm lại ra giường, não bắt đầu nghĩ các lý do để phục vụ cho việc từ chối cuộc hẹn hò ngày mai.

Không muốn làm lãng phí thời gian của Sea nhưng cậu quá lười để đi tìm thêm đối tượng và hơn hết là không muốn ai bước vào cuộc đời này của mình. Buồn là Gun không còn lựa chọn khác khi ba mẹ Phunsawat thấy mai mối lần này không thành sẽ cấp tốc tìm người khác, tránh mệt mỏi đôi bên nhiều hơn, cậu đành không nói rõ ràng với anh để giữ lại mối quan hệ này. Ai biết được liệu có mưa dầm thấm lâu. Chưa kể cậu và Off Jumpol vốn chẳng mang chút cơ hội nào. Đành để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi.

Gun không quen với việc ngưng gõ truyện nhưng bản thân đã thấy quá mệt mỏi. Cậu cần nghỉ ngơi để cho ra tác phẩm tuyệt vời hơn, chỉnh chu hơn, khiến độc giả hài lòng hơn. Sự nghỉ ngơi của cậu khiến mọi người đều nuối tiếc, chỉ là mãi chiều lòng họ thì ai chiều lòng cậu đây? Bản thân miệt mài viết truyện cũng được 5 năm với gần 200 tác phẩm. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.

Gun đã không còn đủ tỉnh táo sau tất cả mọi chuyện phải không? Cậu khiến cho tình huống gì được vẽ lên vậy? Cậu vò đầu bứt tóc, trăn trở suốt một đêm dài. Bây giờ cậu từ chối Sea vẫn còn kịp, nhưng cậu lại không biết mở lời thế nào. Thà đừng đồng ý đi hẹn hò, chấp nhận làm chi để giờ hối hận không kịp.

Off Jumpol đang rảo bước ở Cheonggyecheon. Anh đã về và định cư tại quê hương nhưng không dám liên hệ với Gun. Anh không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai, chỉ biết sau khi bản thân có thể sống tốt hơn, nề nếp cũng như kỷ cương hơn mới lo được cho người mình thương. Vì vậy anh cần giải mã được nỗi trăn trở không tên, không rõ nguyên nhân của mình trước, xong xuôi mới tìm đến cậu.

“Chúng ta có thể nắm tay không?”

Sea hỏi Gun. Cậu gật gật đầu.

“Tay của em thật ấm.”

“Tay anh cũng vậy.”

Không hề có dòng điện nào chạy qua tim khiến nó rung cảm nên Gun chỉ biết cắm mặt đi. Nhưng dường như Sea thì có, cậu đã ửng đỏ vành tai của mình.

“Em dự định khi nào sẽ kết hôn?”

Gun chưa nghĩ đến điều đó.

“Tôi chưa biết nữa.”

“Nếu được thì cuối năm nay, em thấy sao?”

“Chúng ta chưa tìm hiểu kỹ mà.”

“Từ đây đến đó cũng còn hơn nửa năm, không phải đủ rồi sao?”

“Tôi vẫn cảm thấy gấp.”

“Không gấp đâu Gun. Rồi em sẽ tự thấy lâu đó.”

Gun đành gật gật đầu trong cứng nhắc.

Off Jumpol ở bên phía đối diện đều thu hình ảnh Gun tay trong tay với Sea vào mắt. Cả thế giới như ngừng quay và không còn âm thanh nào được phát ra. Anh đã về muộn rồi sao? Anh đã không còn cơ hội nào sao?

Mới giây trước còn tính đến chuyện tương lai sẽ tìm Gun, giờ đây thì tìm cái gì nữa? Gun đã có đối tượng rồi, anh càng trở nên dư thừa.

Là do bản thân không biết nắm bắt.
Là do bản thân thất bại mọi thứ mới mất đi Gun.

Off Jumpol rất đau, rất đau.....

“Em nhìn gì vậy Gun?”

“Không... không có gì.”

Gun như nhìn thấy Off Jumpol ở phía đối diện nhưng rồi ngỡ mình nhìn nhầm.

“Anh ấy đang ở Nhật mà.”

Gun thì thầm mắng bản thân trông gà hóa cuốc, cứ suy nghĩ đến Off Jumpol để rồi hoa mắt. Cậu đã chọn quen Sea, dẫu thế nào vẫn phải nghiêm túc không phải sao? Cậu cần hạ quyết tâm hơn, dứt khoát hơn, chôn những cảm xúc lẫn kỷ niệm giữa mình với Off Jumpol xuống thật sâu thật sâu, không động địa gì đến mới phải.

Về đến nhà, Gun lại ngồi ngây ngốc trên ghế vì không tin bản thân nhìn nhầm. Đã cầm điện thoại trên tay, đã nhấn vào phần danh bạ nhưng nào dám liên lạc. Cậu phải nói cái gì khi đột nhiên liên hệ? Không lẽ hỏi anh ở Nhật hay đang Bangkok? Căn bản anh không có bổn phận phải trả lời cậu.

“Anh ấy mới về Tokyo bao lâu đâu.... sao bây giờ ở Thái được?”

Gun nhấn nút tắt điện thoại, đặt nó xuống bàn và thở ra.

Suy nghĩ một hồi, cậu lại cầm lên và nhắn cho @Tumcial. Nếu hai người là một như cậu nghĩ, cậu mong mình sẽ tìm được chút manh mối nơi anh đang ở thông qua tin nhắn này.
“Sao mày buồn vậy? Không phải nói đi chơi sao?”

Tay đặt đĩa bánh xuống trước mặt Off Jumpol.

“Tao thua rồi.”

“Thua cái gì? Bảng xếp hạng nào à?”

“Không, thua tất cả.”

Tay không hiểu nên nhướng mày nhìn.

“Tao đã đánh mất người mình yêu rồi.”

Đến bây giờ mới nhận ra yêu nhau, liệu có quá muộn màng hay không?

“Off....”

“Tay à, ban đầu tao còn trách em ấy tại sao không giữ tao ở lại, nhưng sau này tao mới phát hiện ra, đều tại tao ngu ngốc mà thôi.”

Gun đã chấp nhận dẫn cậu đi chơi, Gun đã yêu cầu anh ở lại thêm một ngày không đủ chứng tỏ cho việc cậu muốn thay đổi kết cục là anh về Tokyo, bỏ cậu một mình tại Bangkok à? Nhưng anh không nhận ra. Anh đã tự đánh mất đi cơ hội ngàn năm có một để giờ phải nhìn cậu đi bên người khác, vui cười với người khác.

“Tao không biết phải nói gì bây giờ.....”

Tay phải khuyên Off Jumpol làm sao đây?

“Em ấy..tao yêu em ấy rất nhiều.”

Thời gian cạnh nhau không nhiều nhưng Off Jumpol đã không chiến thắng nổi thần tình yêu ghé thăm. Dù xa cách bao lâu, dù cắt đứt bao lần thì con tim anh vẫn không tách hình bóng của Gun ra được.
“Sẽ ổn.....thôi.”

Tay thật ghét khi phải nói ra mấy lời không chút tác dụng như trên. Nhưng anh vẫn phải xoa dịu bạn thân của mình, thay vì cứ im lặng.

“Cậu ấy tên gì? Ở Bangkok này sao? Hai người gặp nhau như thế nào?”

“Em ấy là một nhà văn nổi tiếng trên mạng tên Gun Atthaphan.”

Tay kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại của mình ra và tìm bức ảnh từng chụp chung với Gun rồi đưa đến trước mặt Off Jumpol.

“Là cậu ấy đúng không?”

“Là em ấy.”

Off Jumpol không ngờ Tay cũng quen biết Gun.

“Trái đất này thật tròn. Cậu ấy biết mày là Off không?”

Off Jumpol lắc lắc.

“Haiz, duyên phận của con người, là một thứ ảo diệu biết bao.....”

Tay nói thêm:

“Nếu mày muốn, tao có thể giúp cậu hẹn một buổi với cậu ấy.”

Off Jumpol lần nữa lắc đầu.

“Em ấy đã có bạn trai rồi,tao không muốn làm phiền nữa.”

Off Jumpol đã vật lộn với cuộc sống vì hai chữ trưởng thành biết bao lâu? Đến cùng anh vẫn không đưa ra được lựa chọn sau cuối để mọi thứ cứ kéo dài triền miên và đầy nét tồi tệ. Anh yêu nghệ thuật, thích âm nhạc và anh làm được hai điều đó một cách song song, rất cân bằng nhưng vẫn không thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn là đủ thấy thất bại rồi.

Sau ngần ấy năm, khó lắm con tim anh mới bừng sáng trở lại bởi niềm vui bất chợt đến vậy mà vẫn chẳng thể giữ, để ngọn nến duy nhất sưởi ấm cõi lòng heo hắt tắt đi. Hai từ thất bại hoàn toàn không đủ diễn tả cuộc đời này của anh.

“Buổi hẹn hò thế nào rồi Gun?”

Vee hỏi khi cả hai cùng đi cafe.

“Khá ổn, Sea rất tâm lý, tôi rất thoải mái.”

Cậu biết rất bất công nếu cứ nói không tìm được cảm giác như cạnh bên Off Jumpol trên người của Sea. Nhưng thú thật, đối phương tốt đến đâu đi nữa, vẫn không thay thế được Off Jumpol trong lòng cậu.
----------------------------------------------------------
Chỗ tui mưa dữ thật mn ạ😲
Mn đọc vui vẻ khaaa đọc xong thì bấm 🌟 vs share giúp tui ná, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro