là cổ thụ sừng sững đứng giữa trời hay bồ công anh bay trong gió ;1;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tự nhiên thích màu hanahaki quá, nên plot này ra đời =)))))

'làm gì có ai yêu một người đến hai lần, chỉ có thể là chưa từng hết yêu?'

người ta nói phần trăm để yêu lại một người mình từng dùng tất cả để quên đi là rất ít, phần trăm để một người từng phẫu thuật hanahaki yêu lại người đó còn hiếm hơn... 

.

sân bóng trường đại học lộng gió, gun atthaphan mỉm cười rực rỡ giữa ngàn cánh hoa tung bay ngập trời, nụ cười đẹp đến nao lòng. hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở về thái sau hơn gần 3 năm ở nước ngoài, cũng là ngày đầu tiên cậu chuyển trường về lại thái. 

dù đã là sinh viên năm cuối nhưng gun atthaphan dường như vẫn trông giống học sinh cấp 3 đến kì lạ, khuôn mặt trong trẻo, đôi mắt to tròn, cộng với dáng người kìa, chẳng ai tưởng tượng người này đã đi qua cái thời kì nhiệt huyết tuổi trẻ mà sắp sửa đi vào thế giới của người trưởng thành. 

gun atthaphan đi dạo khắp sân trường một vòng mới gọi điện cho newwiee - cũng chính là bạn thân của cậu khi còn ở thái. 

'alo, mày đang ở đâu đấy? tao đến trường rồi' 

'mày đi đến toà c, tao xuống đón' - giọng nói thảnh thót của newwie thông qua điện thoại đi vào tai gun atthaphan. 

'ok, nhưng mà toà c...ở đâu?' - chưa kịp nói hết đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút. 

gun atthaphan đi loanh quanh một hồi vẫn chưa tìm được toà c, nói về khoản tìm đường, thú thật cậu là tên nhóc dễ lạc còn mù đường chính hiệu. đang mải mê loay hoay nhìn bản đồ trường, gun atthaphan va phải lồng ngực rắn chắc...mùi trầm hương...

gun atthaphan nhăn mày do đau đầu, mùi trầm hương này nồng quá, cũng quen thuộc quá. gun attthaphan chẳng nhớ rõ mình đã bắt gặp mùi hương vừa quen vừa lạ này ở đâu rồi nữa. 

gun atthaphan vừa xoa trán vừa ngẩng đầu, cậu nhìn thấy ánh mắt bất ngờ thất thần của người nọ, theo bản năng lùi về sau một bước. 

'là cậu hả?' - gun atthaphan mỉm cười. 

'cậu...' - off jumpol nhẩm theo rồi nhếch môi. 

'cậu cái gì? đi nước ngoài 3 năm xong quên mất cách gọi tên tao rồi à?' - off jumpol. 

'hả? chúng ta thân lắm sao?' - gun atthaphan ngơ ngác hỏi lại. 

trong trí nhớ của cậu và lời kể của mẹ, off jumpol chỉ đơn giản là con trai nhà hàng xóm, quen biết từ nhỏ nhưng không thân thiết. cậu biết off jumpol cũng học ở đây qua lời mẹ, không ngờ sẽ gặp lại nhanh như vậy. mẹ nói với cậu là có gặp thì cứ trò chuyện xã giao cho qua chuyện, dù gì người này cũng không để ý đến cậu đâu. sao bây giờ hắn có vẻ quan tâm thái quá đến việc xưng hô thế này. 

tiếng chuông điện thoại của newwiee giục cậu làm gun atthaphan vội chào tạm biệt rồi chạy đi, off jumpol toan muốn giữ cậu lại nhưng không kịp, cánh tay lơ lửng giữa không trung, nực cười đến kì lạ. 

gun atthaphan đi được một hồi, off jumpol mới nhớ ra mình phải hạ tay xuống thôi. hắn khó hiểu tất cả mọi thứ, từ lúc gun atthaphan đi đến lúc gun atthaphan về, hắn trở thành người thừa trong cuộc sống của gun atthaphan. cậu đi, hắn mù mờ không biết, cậu về, hắn một chút thông tin cũng không có. sự ra đi năm ấy của gun atthaphan vẫn luôn là nỗi canh cánh, vấn đề lớn mà off jumpol tìm cách giải đáp. 

off jumpol thở dài, đến phòng hội trưởng. 

'yo, hội trường hội học sinh, ngài đến rồi ạ?' - sing harit trêu chọc ngay khi vừa thấy off jumpol. 

off jumpol đảo mắt, tiện tay cầm quyển sách trên bàn ném vào người anh ta. 

off jumpol uống một hơi hết cốc soda trên bàn. 

'chó thật' 

'mày lại làm sao' - arm weerayut đang ngồi đánh mày không nhịn được hỏi. 

'gun, nó về rồi. tao bây giờ vẫn đ hiểu nổi, tại sao năm ấy nó đi một cách đột ngột như thế, không lời chào, không báo trước, thậm chí 3 năm trời không một tin nhắn, không một lời giải thích, tao đối với nó thiếu quan trọng thế à. hơn nữa, tại sao cứ phải tỏ ra không thân thiết trong khi vốn dĩ đã từng như thịt chó với mắm tôm, tao làm gì sai mà nó phải như thế? mà tao có làm gì sai đi chăng nữa, chẳng nhẽ nó không thể nói với tao à? tao có gì đáng khinh mà cần tỏ ra không biết' - off jumpol nói một tràng đủ hiểu hắn đang tức giận như nào. 

hỏi off jumpol có ghét không? ghét chứ. chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết là thế, lúc nào cũng bên nhau là thế. dường như off jumpol đã quen với việc làm gì cũng có gun atthaphan, bất kể chuyện gì trong cuộc sống cũng có gun atthaphan tham gia, đột nhiên cậu đi du học không một lời báo, cuối cùng hắn lại là người biết tin cuối cùng qua lời của mẹ. càng ghét off jumpol càng giận, không một cuộc gọi trong 3 năm trời thậm chí hôm qua khi gun atthaphan về nước, vẫn là mẹ hắn nói hắn mới biết. off jumpol biết cậu đến trường mình, nên chưa vội đi tìm cậu, hắn vẫn đang dỗi lắm đấy. hắn đợi gun atthaphan đến dỗ, cuối cùng nhận lại chỉ là ánh mắt xa lạ ngơ ngác, cùng một từ 'cậu' mang tính xã giao đến cùng cực. 

'mày cứ từ từ bình tĩnh, dù gì về cũng là chuyện tốt, ít ra mày giận còn được thấy người, hơn là chửi mà một mình mày nghe' - tay tawan không biết chui từ góc nào ra bồi thêm một câu. 

'nhưng mà...' - off jumpol còn muốn nói tiếp. 

'dừng, p'off, anh làm ơn xử lí đống này trước đã' - gemini ngăn lại, chỉ tay vào đóng giấy tờ sắp thành núi trên bàn của hắn. 

off jumpol trợn mắt một hồi vì bất ngờ trước đống giấy cần ký rồi ngoan ngoãn đứng dậy trở về bàn làm việc. muốn chửi gì cũng được nhưng nếu không xong đống này thì cô hiệu trưởng giết hắn mất, muốn chửi cũng phải còn mạng mới chửi được. 

off jumpol gặp lại gun atthaphan đã là chiều tối ngày hôm đó, khi cậu cùng newwiee đang từ ký túc xá ra quán gần trường ăn tối. off jumpol cùng người của hội sinh viên cũng vừa hay đến đó ăn tạm thứ gì lót bụng rồi lên phòng làm việc tiếp. 

'p'off, là gun phải không?' - sing harit lên tiếng gọi ngay khi thấy cậu. 

off jumpol giờ mới ngẩng đầu lên nhìn, lông mày vội nhíu lại khi thấy cậu nhóc nhìn qua đây nhưng một lời chào cũng không có. 

'đến ăn cơm hả?' - off jumpol đứng dậy đi đến trước mặt gun atthaphan. 

'hả? à ừm, cậu cũng đến quán này ăn à?' 

'tao không đến đây ăn thì đến để rửa bát à?' 

'à..vậy cậu ăn đi, tôi xin phép' 

'này...có cần phải thế không?' - off jumpol gắt gỏng gọi cậu lại. 

'cái gì cơ?'

'mày có cần phải như thế không? tao làm gì sai với mày, mày cứ nói thẳng ra, không phải chơi trò mất tích rồi tỏ ra không quen như thế?' 

'tôi không hiểu cậu nói gì cả, hơn nữa đừng hét vào mặt tôi' - gun atthaphan nói xong thì kéo tay newwiee ra khỏi quán, đến cơm cũng không cần ăn nữa. 

off jumpol bị mắng ngược thì sững sờ một lúc, hắn thấy gun atthaphan này xa lạ quá. gun atthaphan này không còn là gun atthaphan mà hắn biết, cậu của ngày trước sẽ không chấp nhặt cái tính nóng nảy trẻ con của hắn, cũng sẽ không đùa dai hay giận dỗi mà bơ hắn suốt ba năm trời. hắn đột nhiên cảm giác bản thân dường như đã bỏ lỡ điều gì đó... 

gun atthaphan suốt đường không thể ngừng than vãn với newwiee. 

'không biết tên đó bị gì nữa, từ sáng đã nói mấy câu khó hiểu bây giờ còn mắng tao nữa? bộ tao là con ổng hay gì? muốn nói gì là nói hả? cái gì mà mất tích cái gì mà giận dỗi? ông đây thèm chắc, cái đồ nóng nảy lại còn khó ưa' - gun atthaphan thở phì phò sau khi mắng một tràng. 

newwiee nhìn gun atthaphan khó xử, ngập ngừng muốn nói gì lại thôi. 

'chắc nó nhầm người thôi hay là có lí do nào khác' - newwiee dè dặt nói. 

'lí do gì nữa, nó chính là muốn kiếm chuyện với tao thì có. mà từ từ đã, bình thường mày hiền thế này đâu, đụng đến mấy vụ chửi nhau là mày nhảy ra đầu tiên cơ mà. sao hôm nay nhẹ nhàng thế lại còn bênh nó nữa? chẳng nhẽ...mày thích nó à?' 

'tao lạy cái tính suy luận của mày đấy, tao mà thích nó, tao đã không là newwiee' 

'cũng đúng, nó đâu phải gu mày' 

newwiee thở phào sau khi thành công làm gun atthaphan nhảy sang chuyện khác, nếu không với tính của anh, không mấy chốc nữa gun atthaphan sẽ được nghe tình sử xa xưa đau đớn của chính mình mất. như vậy... sẽ đau khổ và mệt mỏi lắm. 

gun atthaphan thành công trải qua một tuần học đầy yên bình, sau vụ chửi nhau ở quán lẩu hôm bữa, off jumpol không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa thậm chí trong tầm mắt cũng không. 

thật ra gun atthaphan không biết, off jumpol không xuất hiện chẳng phải là do hắn sợ cậu chê phiền hay sợ bị mắng lần nữa chỉ là hắn muốn ở bên cạnh gun atthaphan theo cách khác. hắn chọn không xuất hiện chỉ để có thể nhìn thấy gun atthaphan một cách chân thực nhất, nhưng hắn vẫn luôn phía sau cậu. cùng cậu đi học, cùng cậu đi về kí túc xá, trông có hơi giống biến thái thật đấy nhưng gun atthaphan không muốn gặp, offjumpol cũng chẳng còn cách nào khác. 

cuối tuần, trời có mưa lớn, off jumpol suy nghĩ cả chiều cuối cùng vẫn là hoà mình vào làn mưa. 

hắn gõ cửa nhà, người phụ nữ nọ thấy hắn thì sửng sốt vài giây rồi mời hắn vào nhà. 

'con chào dì, con biết con tới hơi bất ngờ cũng không báo dì trước, con xin phép nói thẳng luôn ạ, gun atthaphan 3 năm trước đã xảy ra chuyện gì ạ? cậu ấy đã làm sao, đã đi đâu, có phải đã từng rất khủng khiếp không ạ?' - off jumpol nói ngay khi vừa nhận cốc nước từ tay bà. 

'sao con lại hỏi dì chuyện này?' - mẹ gun atthaphan nhẹ nhàng đáp, bà cố gắng giữ bản thân bình tình trước cậu trai trước kia còn ngây ngô bây giờ đã có những suy nghĩ riêng đến bà cũng không thể nhìn thấu. 

'con biết gun, con ở bên gun gần 20 năm, con tự tin con hiểu cậu ấy không kém gì dì. từ 3 năm trước, gun đã rất lạ nhưng vì không có cách nào liên lạc nên con đành chấp nhận nhưng bây giờ sự khác thường ấy càng rõ ràng. một người như gun, ngoan ngoãn là thế nay lại đi đến những nơi vốn dĩ sẽ không đến, cậu ấy thích ăn cay nhưng bây giờ lại chẳng thể ăn nổi một nổi lầu cấp độ 0, cậu ấy sợ lạnh, ghét mùa đông, ghét việc ra ngoài vào trời mưa nhưng 3 ngày trước vừa mưa vừa lạnh lại có thể ung dung mỉm cười chạy trong làn nước, cậu ấy thích quán nhạc cuối thành phố nhưng từ lúc về con chưa từng thấy cậu ấy đến đó, gun atthaphan là người luôn mang theo một  kẹo bên người nhưng từ khi về nước một viên kẹo con cũng chưa từng thấy cậu ấy ăn. gun atthaphan như biến thành người khác, biến thành một người vốn dĩ chẳng phải là gun atthaphan' - off jumpol lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết. 

đây là tất cả những gì hắn nhận ra trong suốt hơn một tuần nhìn gun atthaphan từ xa. những thói quen ngày xưa dần biến mất, nhưng việc cậu không thích thậm chí là ghét lại được diễn ra một cách bình thường từ cái người vốn dĩ sẽ nhảy cẩng lên khi nhắc đến mấy vụ đó. off jumpol đã nghi ngờ từ lâu nay lại càng chắc chắn rằng bản thân đã bỏ lỡ một việc gì đó vô cùng khủng khiếp đến mức mẹ hắn, mẹ gun atthaphan cũng phải giấu hắn đến tận giờ này. 

'off, từ nhỏ con đã rất thông minh nhưng dì chưa từng nghĩ sự tinh ý và thông minh đấy của con sẽ có ngày làm dì khó xử' - bà mỉm cười. 

'con không thông minh đâu ạ, nếu còn thông minh thì từ 3 năm trước con đã tìm câu trả lời cho sự khác biệt của gun atthaphan rồi' 

'off, dì không muốn giấu con nhưng dì lại càng không muốn nói cho con. dì biết như thế sẽ rất không công bằng với con, nhưng dì xin con, con nể tình con chơi với em được gần nửa đời người, con đừng nói với em những lời này, con hãy để em như vậy mà làm ngơ không biết được không? cũng đừng đi tìm đáp án làm gì cả, hãy coi như dì đang bảo vệ cả đứa con ruột và đứa con mà dì thương từ bé được không?' 

off jumpol mím môi, hắn vô cùng khó xử trước tình cảnh này. hắn muốn khám phá nhưng nếu mẹ gun atthaphan không đồng ý nói, điều này sẽ khó khăn hơn bao giờ hết. đây là cách nhanh nhất để hắn biết ba năm trước đã có chuyện gì, nhưng cũng không phải là cách duy nhất...off jumpol trước giờ chưa từng từ bỏ những điều hắn muốn làm. 

'vậy con không làm phiền dì nữa, con xin phép. nếu một ngày nào đó, dì thay đổi ý định hãy gọi cho con. và vì dì đã xin con nên con cũng xin phép gì một điều, con có thể làm ngơ cũng có thể giả vờ như không biết nhưng đừng bắt con tránh xa gun, đấy là điều con không thể làm cũng không muốn làm' - off jumpol như biết ý định tiếp theo của bà, nhanh chóng chặn trước. 

mẹ gun atthaphan đau lòng nhìn off jumpol ra về. bà biết sẽ đau khổ lắm, nhưng cách tốt nhất chính là để off jumpol không biết gì. chung quy lại cũng không phải lỗi của hắn, hắn chỉ là không thích con trai bà mà thôi... 


to be continued..





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro