Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junmyeon đặt hai tách trà trước mặt cả hai. Trà là thứ dùng để bình tâm. Ánh mắt tất cả mọi người đều rất mông lung.

- Đã để việc này liên lụy đến các em. Có lẽ các em đang rất cần một lời giải thích.

Minha và Minwoo không nói gì, chăm chăm nhìn vào tách trà nóng màu vàng. Đối diện với họ là tám chàng trai như đang trong tư thế sẵn sàng. Giữa họ dường như phân ra hai lằn ranh.

- Uống trà đi. Hai em cần bình tĩnh để nghe hết câu chuyện này? – Chanyeol lên tiếng.

Minwoo vươn tay đến nhấc tách trà đưa lên miệng. Minha cũng lặp lại cùng một hành động. Junmyeon lúc này mới bắt đầu nói.

- Bọn anh đang bị truy sát, bởi một người tên Shinhan Woo.

Cốc trà trên tay Minwoo rơi xuống mặt thảm, vệt nước nhanh chóng tràn ra thành một mảng lớn thẫm đen. Cô bối rối cúi người cầm tách trà, lóng ngóng thế nào mà lại làm rớt thêm một lần nữa. Hệ thần kinh như bị tê liệt.

- Để anh lấy cho em tách khác. – Baekhyun đứng lên.

- Cho em cafe... đậm...đậm một chút.

Minwoo đột nhiên nói. Những lúc thế này, cafe chính là thứ giúp cô ổn định nhất. Baekhyun gật đầu rồi ngay lập tức đi vào bếp. Sehun lo lắng nhìn Minwoo.

- Em không sao chứ?

- Không. Không sao. Các anh nói đến Shinhan Woo. Cô... cô ta là ai?

- Là kẻ thù của bọn anh. Bọn anh là những kẻ sống sót của gia tộc EXO, Shinhan Woo là kẻ sống sót của gia tộc EXO, Shinhan Woo là kẻ sống sót của gia tộc Shinhan. Cô ta bắt đầu giết từng người từng người một trong bọn anh.

Yifan nói. Ánh mắt của Minha lóe lên. Nếu cô nhớ không lầm, mỗi lần Minwoo gặp ác mộng, miệng luôn gọi tên EXO. Junmyeon thở dài, tiếp tục.

- Có thể em sẽ không tin. Gia tộc EXO và gia tộc Shinhan mắc phải một lời nguyền. Rằng sẽ có mười hai người của gia tộc EXO mang năng lực siêu nhiên, nhưng không ai được phép sống sót qua hai mươi lăm tuổi. Và kẻ thực hiện lời nguyền chính là người thừa kế của gia tộc Shinhan, ở đây chính là Shinhan Woo.

Lúc đó, Baekhyun bước ra từ bếp, trên tay là một ly cafe bốc khói nghi ngút. Anh đặt nó trước mặt Minwoo, cất tiếng:

- Bọn anh đều sử dụng tên giả để sống. Tên anh là EXO Baekhyun.

- Anh là EXO Suho.

- EXO Kris.

- EXO Chanyeol.

- EXO Kai.

- EXO Xiumin

- EXO Lay.

- EXO Sehun. Trước đây anh còn có một cái tên khác, Oh Sehun.

Chấn động. Tựa như có ai đó vội vàng đông cứng Minwoo và ném cô vào một cõi âm u. Cả Minha và Minwoo đều không rời mắt khỏi Sehun. Oh Sehun, đó là cái tên đem lại ấn tượng sâu sắc nhất. Oh Sehun, cái tên tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ nghe lại được. Anh là Oh Sehun, anh là EXO Sehun, anh chính là Sehun của cô.

- Tại sao lại nói với tụi em bí mật của các anh?

Minha lên tiếng, tránh để Minwoo làm lộ ra điều gì. Tình hình hiện tại của cô bạn không ổn, không thể để những người còn lại phát hiện ra điều không ổn ấy.

- Bọn anh muốn nói. Bây giờ bọn anh rất nguy hiểm. Thật ra chuyện này cũng không cần phải nói, nhưng Sehun muốn các em hiểu rõ tình hình hiện tại. Các em hãy tránh xa bọn anh ra, càng xa càng tốt. – Yixing nói.

- Không thể nào. Em không thể. Luhan là vì tụi em mà chết. Tụi em phải báo thù cho anh ấy.

Minwoo đột ngột lên tiếng. Ánh mắt trở nên kiên định. Ngay khi đó, Minha đồng thời cũng đưa đôi mắt khó hiểu nhìn sang cô bạn, một sự khinh thường sao? Junmyeon chau mày, khó xử nhìn sang Sehun. Anh đứng lên, nắm lấy tay Minwoo, kéo nhau ra ngoài.

- Đi theo anh một chút, Minwoo.

Bên ngoài khu rừng, Sehun đứng đối diện với Minwoo, bất lực nhìn cô.

- Đừng tìm cách bảo em tránh xa anh.

- Minwoo. Anh đã từng chết. Cách đây sáu năm. Nhưng Yixing đã cứu anh, để anh sống lại trong một cơ thể khác.

Đó chính là lý do Sehun không hề giống Oh Sehun. Không, anh chính là anh, chỉ là lớp vỏ khác đi. Minwoo chợt nhận ra, đi một vòng thật lớn, cuối cùng cả hai cũng lại yêu nhau. Thứ tình cảm này nên gọi là nhân duyên hay nghiệt duyên. Anh và cô, tận cùng là loại nào, duyên hay nợ.

- Đó không phải là lý do, Sehun. Anh bảo em nên tránh xa anh vì anh đã từng chết ư?

Sehun lắc đầu, đăm đăm nhìn cô.

- Không phải. Ân oán giữa anh và Shinhan Woo, anh muốn tự mình kết thúc nó. Anh muốn khi anh trở lại, em sẽ an toàn đón anh về. Chỉ một thời gian thôi, được không?

Ân oán kết thúc. Chỉ khi hoặc cô hoặc anh phải chết. Minwoo mím chặt môi, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng gượng gạo. Cô vươn đến nắm tay anh.

- Để cho em một ngày cuối cùng, được không? Trước khi bước vào trận chiến ấy.

- Ừ.

Sehun kéo Minwoo vào lòng, siết chặt. Bờ vai anh rộng ôm trọn lấy cô. Anh nào biết đôi mắt Minwoo bây giờ đang hoang mang hơn bất kỳ lúc nào. Cô hiểu, bây giờ chính là một sống một chết. Anh có thể sống không, cô có thể sống không, kết cục của câu chuyện đau thương này là gì. Khi anh biết cô là ai, anh sẽ tha thứ hay sẽ lập tức đâm mũi dao vào tim cô. Là điều cô chưa từng tưởng tượng đến, cũng không dám tưởng tượng đến. Giấc mơ kỳ lạ ở khu rừng Nauy, lẽ nào lại trở thành sự thật. Minwoo khẽ khàng nói.

- Kể cho em nghe đi, bằng cách nào anh sống lại.

Anh bắt đầu kể. Từ lúc Yixing mang anh về ở chiến trường, nhập hồn anh vào một thân xác mới, dùng máu của kẻ sử dụng piano làm thuốc dẫn năng lực. Tất cả mọi thứ như đang vẽ lại một bức tranh đẫm máu.

Minha nép mình sau một gốc cây lớn, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Vừa bước về nhà, Minwoo nhìn thấy Minha đang nằm trên sofa, nhắm mắt. Chắc mẩm cô bạn đã ngủ, Minwoo tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại. Dùng ma thuật bóc lớp mặt nạ trên mặt xuống, nhìn vào gương mặt phản chiếu đang nhoẻn miệng cười.

- Nói đi. Ngươi đã biết ngay từ đầu bọn họ chính là EXO. – Minwoo gằn giọng nói với chính mình.

- Nhận ra rồi sao? Nhanh hơn ta nghĩ đấy. – Hình ảnh phản chiếu bật cười khanh khách.

- Là ngươi giết ZiTao, Kyungsoo, Jongdae và Luhan.

Hình ảnh phản chiếu càng cười lớn hơn.

- Đúng là ta giết nhưng do bàn tay của ngươi thực hiện, người cầm con dao đâm liên tục vào người Huang ZiTao. Nhưng ta phủ nhận vụ của Kyungsoo, Jongdae và Luhan. Cũng có thể gọi là gián tiếp nhưng không phải là ta hay ngươi ra tay. Bọn họ đến số phải chết, không phải ta làm.

- Còn có kẻ khác?

- Lời nguyền nói rõ, ta là kẻ thực hiện lời nguyền, nhưng không phải cái gì cũng do ta ra tay. Sao ngươi không tự tìm hiểu đi.

Cánh cửa bật mở. Hình ảnh phản chiếu với gương mặt thách thức biến mất, trở lại là chính Han Minwoo đang hoảng hốt thẳng vào Minha trước mặt. Trên ổ khóa, chùm chìa khóa dự phòng vẫn còn treo lủng lẳng. Minha liếc nhìn mảng da nhân tạo trên bồn rửa mặt và nhìn thẳng vào Minwoo với gương mặt thật. Giọng nói lãnh đạm, lạnh lẽo bóc trần sự thật:

- Cậu. Chính là Shinhan Woo.

Ngồi trên giường của Minwoo, Minha mân mê lớp da nhân tạo, ánh mắt gần như vô hồn, lại có chút đáng sợ.

- Cậu nói Henry đã làm cái này cho cậu?

- Phải.

- Cũng tốn khá nhiều công phu.

Minha dành cho nó một lời nhận xét hờ hững rồi đặt nó xuống, chống hai tay lên giường, mắt nhìn Minwoo thăm dò.

- Hình xăm đẹp đấy. – Cô dừng lại một chút sau khi chú mục vào hình xăm bên một nửa mặt phải của Minwoo. Sau đó lại tiếp tục nói. - Cậu đã giết Tao, Kyungsoo, Jongdae, suýt nữa biến tớ thành xác chết nhưng Luhan đã chết thay, phải không?

- Tớ giết Tao. Vì anh ta phát hiện ra bí mật của tớ ở trong rừng. Còn những người khác không phải tớ.

- Bí mật của cậu, trong rừng? – Minha nhếch môi cười nửa miệng. – Cái xác được phát hiện ở trường.

- Tớ mang đến đó, để tránh bị phát hiện khi ở quanh đây.

- Cậu tàn nhẫn như vậy, không thấy ghê tay sao?

- Là tớ giết. Nhưng tớ không ý thức được. Có nói cậu cũng không hiểu.

- Không tự ý thức? – Minha lặp lại câu nói một cách máy móc rồi tự cười khẩy, ngước mắt lên. – Tớ, tạm tin cậu. Đừng lo, tớ sẽ không nói ra điều này với ai. Tớ sẽ bảo vệ cậu, không để cậu có một tổn thương nào. Với điều kiện, thực hiện cho tốt nhiệm vụ của cậu.

Minwoo tròn mắt nhìn Minha. Rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, cô khó khăn mở miệng.

- Cậu muốn giết Zhang Yixing?

- Chúng ta quả nhiên không hổ danh bạn thân. Cậu luôn hiểu ý tớ như vậy.

- Tớ biết anh ta đã ra tay với anh cậu, nhưng, cậu nỡ sao?

- Cũng như cậu vì nợ máu mà giết chết Oh Sehun của sáu năm trước như thế nào, bây giờ, tớ cũng như vậy. Anh ta đã làm gì, anh ta nhất định phải trả giá.

- Cậu không phải rất yêu anh ta sao?

Han Minha bật cười lớn. Cô đứng lại tiến sát lại gần Minwoo, gằn giọng.

- Không. Một chút cũng không.

Rồi cô bước ra ngoài, đóng sầm cửa phòng. Zhang Yixing đã làm rất tốt, dứt khoát ngay từ đầu, tổn thương cô ngay từ đầu như vậy. Han Minha sẽ không ngần ngại nhìn anh ta chết, chết trước mặt cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro