Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cùng một không gian

Có quá nhiều thứ không thuộc về

Chúng sẽ tự bài trừ lẫn nhau

Sehun đan lòng bàn tay vào nhau ngồi bên cạnh giường, ánh mắt mông lung nhìn vô định. Trên giường là một cô gái nằm sấp, mặc một chiếc sơ mi rộng, ngủ rất bình yên. Như thể chưa từng có điều gì xảy ra. Luhan gõ cửa bước vào, anh liếc nhìn qua cô gái và Sehun. Nhận thấy cô chưa tỉnh lại, anh rón rén nói nhỏ với Sehun.

- Minwoo ổn chứ?

- Ngoài vết thương ở lưng thì mọi thứ đều ổn.

- Anh đến để cho em xem cái này.

Luhan đưa lòng bàn tay ra, trên đó có một lọ nhỏ chuyên đựng các mẫu vật của phòng thí nghiệm. Bên trong lọ thủy tinh chứa một chất dịch lỏng màu xanh non, lại như trong veo, lại như nhơ nhớp. Anh cẩn thận cầm lọ thủy tinh lên quan sát. Đó là dấu vết còn sót lại của người phụ nữ đã tấn công họ.

- Nó làm anh liên tưởng đến điều gì, Luhan? – Sehun trước giờ luôn tin tưởng vào khả năng đặc biệt của Luhan.

- Tử đinh hương.

Ánh mắt Sehun nheo lại, một hình ảnh hiện rõ trong đầu anh: tán tử đinh hương yếu ớt vươn ra ánh nắng ở góc sân trường. Lila.

- Được rồi, Luhan hyung. Cám ơn anh đã cho em biết điều này.

- Vậy anh ra ngoài trước.

Luhan đứng lên và bước ra khỏi phòng. Đợi cho đến khi cánh cửa phòng đóng kín lại, Sehun mới chuyển dần sự chú ý sang Minwoo. Cái cô ta cần khi đến đây chính là Minwoo. Vậy không phải là anh như anh đã nghĩ. Nhưng Sehun không tin mọi thứ đơn giản như thế, mục đích của cô ta chỉ có Minwoo thôi sao. Hay có ai đó đứng phía sau tất cả chuyện này nữa. Một điều may mắn là lúc nãy đánh nhau, anh đã không lộ ra năng lực của mình. Nhờ thế, mà anh mới biết được sự thật của Minwoo: kẻ sử dụng thần khí.

Minseok trở về bên cuốn sách của mình. Anh một lần nữa ngắm nhìn nó cẩn thận. Tỉ mẩn lật nhẹ từng trang giấy sờn cũ, cho đến trang cuối cùng. Không có trang cuối cùng, nhưng dấu vết còn lại cho thấy đã từng hiện diện trang sách cuối bởi những vết giấy bị xé rách một cách thô bạo. Trang sách cuối cũng đã không còn từ khi anh tiếp nhận cuốn sách này. Ở vùng dữ liệu bị cướp mất, chắc chắn chứa điều gì đó, rất quan trọng. Tất cả những gì còn lại chỉ là một mẩu góc trên bên trái bị xé nham nhở: hình nửa vầng trăng khuyết màu đen úp ngược. Ám nguyệt.

Ánh sáng dần trở lại tràn ngập đôi mắt, Minwoo từ từ hé mi mắt. Tư thế nằm không được thoải mái, đầu cô đặt trên gối ngoẹo sang một bên. Phần lưng bỏng rát, tay và chân như muốn rã rời, không thể nhấc lên nổi. Cô cố gắng cựa mình, thử đổi tư thế khác nhưng bất lực, đành nghiêng đầu sang hướng còn lại để đỡ mỏi. Hiện ra trước mắt Minwoo là tấm lưng rất rộng của anh. Tấm lưng che chắn cho cô, tấm lưng đã đứng ra cản lấy sợi dây xích đang cố đoạt đi sinh mạng cô, tấm lưng xuất hiện khi cô cần nhất. Sehun ngồi bên cạnh giường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

- Han Sehun. – Minwoo khẽ gọi.

Anh ngay lập tức xoay người lại, đưa ánh mắt lạnh lùng thường nhật nhìn cô. Anh nhận ra, tuy giọng nói vẫn còn yếu ớt, nhưng thần sắc cô đã tốt hơn nhiều.

- Tỉnh rồi sao?

- Tôi đang ở đâu?

- Nhà tôi. Đợi một lát nữa Minha về sẽ đưa cô về nhà.

- Minha. Không sao chứ? – Cô chợt nhớ ra cô bạn, vội vàng hỏi.

- Có Yixing hyung ở đó, không cần phải lo cho cô ta.

Minwoo im lặng. Phần lưng bỏng rát lại âm ỉ đau, cô đưa tay xoa nhẹ. Bây giờ, Minwoo mới nhận ra cô đang mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng, lưng cũng đã được băng bó cẩn thận. Là ai đã làm? Minha không phải là vẫn chưa về sao, vậy chỉ còn... Cô ngước lên nhìn Sehun, gương mặt vừa như hoảng hốt lại vừa như truy vấn.

- Lưng cô chảy rất nhiều máu, phải băng bó ngay.

- Vẫn còn có bệnh viện. – Cô gằn giọng.

- Cô sẽ giải thích như thế nào với bệnh viện về vết thương này? – Sehun nhướn mày hỏi.

- Vậy là anh đã thay áo và băng bó cho tôi.

- Phải.

- Nếu là người khác, cô ta sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm.

- Cô muốn tôi chịu trách nhiệm sao?

- Không. Tôi không phí tâm trí vào những hành động vô nghĩa đó. Anh là loại người sẽ chịu trách nhiệm sao. Dù sao cũng cám ơn anh đã giúp tôi.

- Phần lớn là cô tự giúp mình.

Một điều gì đó chạy ngang qua đầu óc Minwoo. Bây giờ cô mới nhớ ra, Sehun đã nhìn thấy tất cả. Thấy rằng cô không phải là người bình thường. Nhưng anh vẫn giữ thái độ lãnh đạm, không hề mảy may biểu hiện điều gì.

- Han Sehun, anh... đã nhìn thấy...

- Ý cô là cách cô dùng violin để tạo ra những vết chém vô hình sao? – Sehun đưa ánh mắt sắc như dao sang nhìn thẳng vào Minwoo.

- Anh không thắc mắc sao, không nói với ai chứ.

- Tôi không phải là kẻ làm chuyện vô nghĩa và hỏi những câu hỏi mà người ta không bao giờ trả lời.

"Đó là anh chưa chứng kiến thôi Han Sehun"

Minha đưa Minwoo về nhà và đặt cô cẩn thận lên giường. Vết thương không quá nặng, chỉ chạm phải phần mềm nên chỉ cần nghỉ ngơi là đủ. Cô bước xuống gian bếp, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc nãy, theo như Kyungsoo nói thì cảnh sát có đến nhưng đã nhanh chóng đi ngay. Cô cũng thắc mắc không biết bọn họ đã làm thế nào để cảnh sát làm lơ vụ này.

"Họ đều không phải là người bình thường"

Ý nghĩ này vụt ngang qua đầu cô. Đúng, chỉ còn cách giải thích đó. Cô không nghĩ ra cách giải thích nào dễ thuyết phục hơn. Minha quay trở lại phòng Minwoo, xem xét một lần nữa. Minwoo cựa mình dậy khi nhìn thấy cô.

- Ngày mai vẫn phải đi học bình thường, sao cậu không ngủ đi.

- Chỉ có mình thôi. Cậu nghỉ ở nhà.

- Mình có khả năng tự hồi phục. Cậu quên rồi sao. Đến sáng mai sẽ không sao thôi.

- Han Sehun. Cậu ta không nói gì sao? – Minha ngập ngừng hỏi.

- May mà mình chỉ dùng violin thôi. Chưa đến mức sử dụng toàn bộ ma thuật, không quá đáng sợ, nên không thể hù chết anh ta.

- Thật sự là không thắc mắc, thẩm vấn hay vài kiểu tương tự như vậy?

- Không.

Minwoo có hai khả năng. Chính xác là như hai lớp ma thuật. Một lớp ma thuật cô được di truyền từ nhỏ. Mỗi lần sử dụng nó, dấu hiệu ám nguyệt sẽ hiện lên giữa trán, đồng thời, đồng tử mắt sẽ chuyển thành màu xanh lưu ly. Một lớp ma thuật khác là cô được dạy sau này, dùng để che giấu thân phận và tự vệ. Đó là sử dụng vũ khí violin. Tất nhiên, ngoài việc dùng nó để tạo ra những vết chém vô hình, nó không hề gây ra bất kì sự bất thường nào trên cơ thể cô.

Minha cúi người xuống, sờ lấy chiếc áo rộng trên người Minwoo.

- Và. Ai băng bó, thay áo cho cậu?

- Han Sehun.

- Cậu điên hả? Anh ta là động vật ăn thịt bậc cao mang nhiễm sắc thể XY đấy. – Minha hoảng hốt hét toáng lên.

- Vậy thì mình cũng là động vật ăn thịt như anh ta thôi.

- Cậu tự nguyện?

- Mình không vô sỉ như vậy. Lúc mình bất tỉnh, nghe bảo là máu chảy rất nhiều.

- Vậy là lợi dụng rồi. Phải kiện anh ta ra tòa.

- Được rồi Han Minha. Việc gì ngày mai nói, giờ mình mệt lắm. Cậu ra ngoài đi.

Minha vẫn còn lầm bầm việc phải lên mạng tra cứu vài văn bản pháp luật nào đó một hồi mới chịu ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, bóng tối cô độc một lần nữa tràn đầy các ngõ ngách. Minwoo gục mặt vào gối, khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh bờ vai rộng và vững chãi của Han Sehun lại một lần nữa hiện ra.

Sáng hôm sau, Minwoo có thể cố gắng đến trường, dù phần lưng vẫn chưa thể gọi là ổn. Minha có việc nên đã đến trường từ rất sớm. Vừa đặt chân vào lớp, cô đã nhìn thấy Sehun ngồi ở vị trí của anh, dáng vẻ vẫn như trước, điềm tĩnh và lạnh lùng. Hôm nay nắng lên rất sớm, nên chùm tia sáng ấy có thể rọi đến chỗ ngồi của anh, khiến bản thân Sehun giống như đang tỏa sáng, phát ra thứ tia sáng kì lạ. Da anh rất trắng, trắng hơn cả da của cô nên khi thứ ánh sáng trắng ấy chiếu vào, nó khiến anh thêm rực rỡ. Sehun ngước mặt, đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô. Ngưng đọng.

Người Minwoo oặt đi, nghiêng hẳn sang một bên vì chấn động. Cậu bạn chạy sượt qua cô, xoay người lại xin lỗi rồi cậu ta vội vàng về chỗ. Minwoo trấn tĩnh rồi đứng vững trở lại. Cũng phải cám ơn cậu ta đã thức tỉnh cô đúng lúc, trước khi cô hoàn toàn chìm sâu vào ánh mắt đó. Cô liếc ngang qua Sehun, anh lại hướng mắt ra cửa sổ, như chưa từng nhìn cô. Minwoo bước vào bàn học, nơi Minha đang đặt mấy món đồ kỳ lạ trên bàn. Bên cạnh, JongIn đang loay hoay coi ngắm.

- Em chưa khỏe mà Minwoo. – JongIn kêu khẽ khi nhìn thấy cô.

- Em đỡ rồi. Hôm nay có môn quan trọng mà. – Minwoo cười hiền rồi quay sang Minha. – Gì thế này?

Cô nhìn kỹ những món đồ trên bàn. Đó là những trâm cài theo phong cách cổ xưa đính đá, trang trí rất tinh xảo. Ước chừng có khoảng mười cây trên bàn.

- Đạo cụ đấy. Cho phần kịch nghệ của lễ hội mùa xuân.

- Hàng thật sao? – Minwoo cầm một cây trâm lên ngắm nghía.

- Hàng giả. Ở đâu ra hàng thật cho cậu.

Chuông reo vào lớp vang lên. Minha gom vội mớ đạo cụ cất vào hộc bàn. JongIn cũng trở lại chỗ ngồi của mình. Mọi người nháo nhào về chỗ, từ bên ngoài, Park Jiyeon cũng nhanh chóng chạy vào. Là cô ta cố ý. Lúc nãy, khi bước vào lớp, Minwoo đã nhìn thấy cô ta ở sân trường.

Tiếng đàn du dương vang vọng trong không gian tĩnh lặng của một buổi trưa thưa người. Lần qua từng cửa sổ, nhìn từng bảng tên trên cửa phòng, anh tìm thấy cô qua một khung cửa sổ lớn, giữa căn phòng lát gỗ rộng mênh mông và tràn ngập ánh sáng. Yixing có thể cảm nhận được từng xung cảm của âm thanh đang lan truyền trong không khí, từng ngọn gió vô hình thổi qua. Tất cả xuất phát từ người con gái đang lướt đôi tay trên phím đàn piano bên trong căn phòng đầy nắng kia.

Minha dừng lại, ngước nhìn người lạ đang nhìn lén. Là anh, Yixing. Anh đứng bên kia cửa sổ, áo sơ mi trắng, nụ cười vừa tinh nghịch lại vừa hiền lành, hai lúm đồng tiền xoáy sâu, ánh mắt sáng như mặt trời. Minha bối rối mím môi, ngay từ đầu, cô đã luôn đề phòng họ, nhưng lại không thể cưỡng lại anh, lại gần anh, dù trực giác luôn mách bảo rằng anh và cả họ rất nguy hiểm. Yixing di chuyển ra khỏi tầm mắt cô, mở cửa bước vào, từ từ tiến lại gần.

- Anh đến đưa đồ cho Sehun, ngang qua đây. Bài này tên là gì vậy?

- Nocturne của Secret Garden.

- Nó nghe thật hay.

- Cám ơn anh. Đây là bài tụi em sẽ trình diễn trong đêm hội.

- Tụi em?

- À, em và Minwoo, cậu ấy kéo violin.

- Thật sao. Nhất định phải gọi tụi anh nữa.

Lại rơi vào im lặng. Yixing tựa người vào cây đàn, ngắm nhìn đường vân gỗ trên thân đàn. Minha nắm lòng tay vào nhau, mông lung nhìn ra xa xăm. Đêm hôm qua, khi cả hai đã vạch trần bộ mặt của nhau, cô lao người đi mà không giải thích gì, cũng không nói thêm gì. Hai người im lặng suốt quãng đường về, cho đến khi Yixing trả lại cho Minha sợi dây chuyền, mới nói thêm một câu: "Tạm biệt". Vậy là kết thúc. Cũng thật tức cười.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, buổi chiều, lớp của Minha và Minwoo còn có giờ tự học. Sau khi hoàn thành bữa trưa ở căn tin, cô trở lại lớp học. Cánh cửa phòng học đóng kín, từ bên trong, các lớp màn che kín bị kéo lại, bên ngoài khó có thể nhìn thấy gì ở bên trong. Minwoo đẩy cửa bước vào và kéo tấm màn che ra. Một phần ánh sáng mờ ảo lọt vào. Nhưng, có điều gì đó hơi kì lạ, bàn ghế rất lộn xộn, sách tập, tài liệu rơi vãi khắp nơi. Minwoo có thể nhìn thấy một dáng người ngồi trên bàn, lưng tựa vào tường, đầu có hơi ngẩng lên như đang nhìn cô. Minwoo nhận ra mái tóc dài gần như màu trắng nếu không kịp nhận ra có hơi phớt vàng và... đỏ. Một line tóc màu đỏ? Không phải, màu đỏ đó càng lên trên càng rộng ra, cho đến khu vực giữa trán, nó như nguồn cơn của thứ chất lỏng đó, tỏa ra như một mạng nhện. Ngay hồng tâm của nguồn cơn, là một cây trâm cái bạc đính đá lấp lánh, xuyên thẳng qua đầu cô ta và ghim vào tường. Một cánh tay buông thõng xuống bàn, một tay còn lại nát vụn, những mảng thịt lẫn máu rơi vãi khắp nơi. Đôi mắt người đó trợn ngược, hằn lên tia máu, nhìn thẳng vào cô. Tựa như một con búp bê ma quái vật vờ, tựa như một vỏ bọc bị rút kiệt linh hồn bởi chính người đang đứng trong phòng.

Park Jiyeon chết rồi.

���L��׼ά


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro