Chương 66: Giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thu Thạch trực tiếp ngồi trên giường cả một đêm. Mãi đến khi bên ngoài xuất hiện vài tia nắng sớm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.


Phong Vĩnh Nhạc cũng không khác gì Lâm Thu Thạch. Sau khi trời sáng tỏ, hai người vội vàng đứng dậy mở cửa, muốn xem thử bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Kết quả là vừa mới mở cửa, hai người đã bị cảnh tượng trên hành lang làm cho chấn động.


Chỉ thấy mỗi một tấc trên hành lang hầu như đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí trên trần nhà cũng dính đầy máu tươi.


Ánh mắt của Lâm Thu Thạch quét một vòng hành lang. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện ra rằng căn phòng xảy ra tai nạn là nơi đám người Giang Anh Duệ ở!


Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Anh đi đến trước cửa căn phòng kia, muốn xem thử biển số phòng. Biển số phòng ở đây hơi đặc biệt. Nó là một tấm bìa cứng, được nhét trong một khung nhỏ trong suốt. Bởi vì điều này mà số phòng có thể dễ dàng bị thay đổi.


Nhưng điều khiến Lâm Thu Thạch nghi hoặc chính là số phòng trước mặt anh không phải là 502, mà vẫn là số phòng bình thường ở tầng bốn. Nghĩ đến cũng đúng, trước đó Giang Anh Duệ đã muốn làm ra chuyện đổi số phòng thì chính hắn khẳng định phải vô cùng cẩn thận.




Đợi đã, Lâm Thu Thạch đột nhiên chú ý tới cái gì đó......


"Có chuyện gì vậy?" Phong Vĩnh Nhạc hỏi Lâm Thu Thạch.


Lâm Thu Thạch lắc đầu, chỉ chỉ vào trong phòng.


Phong Vĩnh Nhạc nói: "Muốn vào xem thử sao? Oa, bên trong tất cả đều là máu......" Cậu ta xoay người đi vào phòng.


Khi Phong Vĩnh Nhạc vừa bước vào phòng, Lâm Thu Thạch duỗi tay lấy biển số phòng xuống. Vừa cầm vào tay anh liền có cảm giác không thích hợp, biển số phòng này quá dày! Lâm Thu Thạch quay biển số phòng và thấy một con số khác ở mặt sau: 502!


Ngay lập tức, Lâm Thu Thạch hiểu rõ Nguyễn Nam Chúc đã làm gì —— cậu ta dùng cơm viên, đem biển số 502 này dán đằng sau số phòng ban đầu của đám người Giang Anh Duệ.


Lâm Thu Thạch rũ mắt, đem biển số 502 tách ra. Sau đó anh dùng ngón tay lau sạch dấu vết của cơm, lại đem biển số phòng cũ của Giang Anh Duệ gắn lên, rồi bình tĩnh như không có việc gì đem số phòng 502 này ném vào trong túi.


Phong Vĩnh Nhạc không nhìn thấy động tác của Lâm Thu Thạch, cậu ta vẫn còn đang quan sát căn phòng đã bị tắm trong máu tươi kia, hiển nhiên cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong đó, lắc đầu thở dài đi ra khỏi khòng: "Phỏng chừng đã chết sạch rồi."


"Không biết nữa." Lâm Thu Thạch gõ chữ, "Tôi chỉ thấy có thi thể Tiết Chi Vân."


Đội của Giang Anh Duệ tổng cộng có ba người, một là Tiết Chi Vân, người còn lại là một người đàn ông trưởng thành khá mờ nhạt. Tiết Chi Vân chắc chắn không thể là người duy nhất bị giết đêm qua, cho nên câu hỏi là hai cỗ thi thể còn lại đang ở đâu.


"Có thể ở dưới lầu hay không?" Phong Vĩnh Nhạc lẩm bẩm.


Lâm Thu Thạch: "Có khả năng......"


Các thành viên trong đội khác dần dần tập trung xung quanh, qua một đêm đã mất tới ba mạng người, mọi người đương nhiên đều có chút bất an.


Hơn nữa điều quan trọng nhất là căn phòng này vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện.


"Buổi sáng hôm qua bọn họ đi đâu chứ? Có phải cả ba đều đã kích hoạt điều kiện tử vong rồi hay không?" Đám người rầm rầm rì rì thảo luận, "Tôi thấy hình như bọn họ vào căn phòng chứa thi thể."


"Nhưng tôi cũng vào đó sáng hôm qua." Có người nghe vậy hoảng sợ nói, "Vậy tại sao tôi vẫn còn sống......"


"Có lẽ số người chết đã được đáp ứng?" Người nói là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá ôn hòa, hình như tên ông ta là Trình Đạo, ôngta nói, "Ngay cả khi tất cả mọi người đều thỏa mãn điều kiện tử vong thì cũng không nhất định sẽ một đêm đều chết hết."


Ông ta vừa nói xong, sắc mặt tất cả những người hôm qua đã vào phòng chứa thi thể đều thay đổi.


Nhưng mà đó chính là sự thật. Quỷ quái trong cánh cửa giết người đều có hạn chế về số lượng, nếu không thì rất dễ xuất hiện tình huống tất cả mọi người đều chết trong một đêm.


"Các người có nhìn thấy thi thể bọn họ không?" Trình nói hỏi, "Tôi chỉ thấy cô gái đó thôi."


"Bên chúng tôi có thấy một người." Có người trả lời, "Là người đàn ông đi cùng họ." Người đàn ông này bị cũng bị nữ y tá ném thẳng xuống từ tầng năm như Tiết Chi Vân, nhưng mà bởi vì ở hai hướng khác nhau nên Lâm Thu Thạch bọn họ đều không nhìn thấy thi thể.




Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng thi thể đó là của Giang Anh Duệ, nhưng sau khi tới nhìn thử mới xác định rằng người đàn ông này không phải là Giang Anh Duệ.


"Còn một thi thể nữa đâu?" Mọi người đều cảm thấy có chút bất an.


Tình huống đêm qua khẳng định rất khó thoát, trừ phi, Giang Anh Duệ có phương pháp đặc biệt gì đó. Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nghĩ tới đã từng có một mảnh giấy manh mối vô cùng chi tiết, chẳng lẽ Giang Anh Duệ cũng là......Anh hơi nhíu mày.


Mọi người ở đây thảo luận vô cùng sôi nổi, Giang Anh Duệ lại đột nhiên xuất hiện ngoài cửa. Đương nhiên, hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người.


"Sao thế, có chuyện gì vậy?" Giang Anh Duệ nhẹ nhàng hỏi, với nụ cười trông khá giả tạo trên khuôn mặt.


Lâm Thu Thạch thấy hắn, mở to hai mắt nhìn —— anh không nghĩ tới Giang Anh Duệ vậy mà sẽ đột nhiên xuất hiện!


"Các người nhìn tôi như vậy làm gì?" Giọng Giang Anh Duệ vô cùng bình tĩnh.


"Anh...... Anh không phải đã......" Những người khác hơi khó tin. Giang Anh Duệ rõ ràng đã chết, vì sao lúc này lại có thể đứng đây hoàn hảo không tổn hao gì.


"À." Giang Anh Duệ nói, "Chuyện là thế này, đêm qua tôi với bọn họ có xảy ra chút mâu thuẫn, vì vậy tôi đã đổi sang một phòng khác để ngủ, không có chuyện gì chứ?"


Mọi người trầm mặc.


Lời giải thích này đương nhiên là khá hợp lý, nhưng mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn.


Lâm Thu Thạch cũng như thế. Anh nhìn bộ dáng bình tĩnh của Giang Anh Duệ, không hiểu sao lại cảm thấy hắn ta đang nói dối.


Giang Anh Duệ không có ý định giải thích thêm nữa. Ánh mắt hắn quét một vòng trong đám người, nói: "Nguyễn Bạch Khiết đâu?"


"Hỏi cô ấy làm gì?" Phong Vĩnh Nhạc thấy Giang Anh Duệ rất phiền phức.


Giang Anh Duệ nói: "Tìm cô ta đương nhiên là có việc." Hắn cười cười, "Bởi vì tôi nghi ngờ hai người Tiết Chi Vân đã bị Nguyễn Bạch Khiết hại chết."


Lâm Thu Thạch không chút dấu vết nhìn hắn.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
"Mày đang nói hươu nói vượn gì thế!" Phong Vĩnh Nhạc vô cùng khó chịu, "Rõ ràng là mày muốn hại chết bọn tao. Nếu không phải bị phát hiện, bọn tao đã sớm mất mạng rồi ——"


Giang Anh Duệ không nói gì, xoay người đi tới cửa, sau đó cầm lấy biển số phòng.


"Thế nào?" Phong Vĩnh Nhạc cười lạnh.


Giang Anh Duệ quan sát kỹ biển số phòng trong tay, cuối cùng cũng không nói được gì.


Lâm Thu Thạch nhét tay vào túi, chậm rãi vuốt ve biển số 502 kia một chút.


Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Nguyễn Nam Chúc cũng đã xuất hiện trước cửa. Cậu khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Giang Anh Duệ, nói: "Yo, đang nói chuyện gì thế?"


Giang Anh Duệ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền như lóe lên tia lửa điện.




"Không có gì." Giang Anh Duệ cười cười, không nói gì mà xoay người rời đi.


Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng lưng hắn ta một cách thờ ơ.


Lâm Thu Thạch đi tới bên người Nguyễn Nam Chúc, duỗi tay kéo kéo tay áo cậu. Nguyễn Nam Chúc xoa đầu anh: "Ngoan."


Lâm Thu Thạch nheo mắt liếc cậu một cái, rất muốn nói đừng xoa đầu tôi —— chính xác mà nói là tóc.


"Đi thôi, đi ăn sáng." Nguyễn Nam Chúc lười biếng duỗi eo.


Ba người đi xuống nhà ăn.


Tìm đại một cơ hội, Lâm Thu Thạch đem biển số phòng kia nhét vào trong tay Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nhận lấy cũng không ngạc nhiên, động tác tự nhiên bỏ vào trong túi mình.


"Giỏi hơn rồi đó nha." Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm nói một câu như vậy.


Lâm Thu Thạch chỉ cười cười.


"Về sau Thu Thu nhà của chúng ta sẽ lợi hại hơn ——" Nguyễn Nam Chúc kéo dài âm thanh, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, "Nói không chừng sau này lại phải nhờ Thu Thu bảo vệ đó nha."


Lâm Thu Thạch rất muốn ngăn cơn diễn xuất của Nguyễn Nam Chúc nhưng lại không có cách nào. Bây giờ anh đang vô cùng nghi ngờ rằng nguyên nhân Nguyễn Nam Chúc bắt anh giả làm người câm là để dễ chiếm tiện nghi của anh.


Mà Phong Vĩnh Nhạc đang nhìn cảm tình của hai người bọn họ mà cảm động, nói: "Quan hệ của hai cô trông thân thiết thật, ở ngoài hiện thực cũng như vậy sao?"


"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc cười tủm tỉm nói, "Tôi cùng Thu Thu mỗi ngày đều ngủ chung một cái giường nha."


Phong Vĩnh Nhạc tưởng tượng tới hình ảnh kia, ho khan một tiếng, không biết vì sao biểu tình cậu ta có chút vi diệu.


Lâm Thu Thạch lại không biết Phong Vĩnh Nhạc đang suy nghĩ điều gì. Anh đang suy nghĩ về chuyện của Giang Anh Duệ. Trực giác nói cho anh, đêm qua Giang Anh Duệ tuyệt đối vẫn ở trong căn phòng ban đầu. Nhưng không biết đêm qua hắn dùng biện pháp gì mà thoát được một màn khủng bố như vậy.


Nhưng trong lúc nhất thời, Lâm Thu Thạch lại không thể tìm thấy bất kỳ manh mối cụ thể nào.


"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Nguyễn Nam Chúc biết rõ vấn đề Lâm Thu Thạch đang rối rắm. Cậu nói, "Lấp đầy bụng trước rồi nghĩ tới chuyện khác sau."


Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cầm lấy một cái màn thầu nhét vào trong miệng.


Nguyễn Nam Chúc nhìn anh mỉm cười dịu dàng.


Lâm Thu Thạch bị cậu nhìn mà nổi hết cả da gà, gõ chữ: Cậu nhìn tôi làm gì?


Nguyễn Nam Chúc: "Không có gì." Giọng cậu vô cùng thong thả, "Chỉ là cảm thấy hôm nay anh trông cực kỳ đáng yêu."


Lâm Thu Thạch run lập cập, nghi ngờ mãnh liệt rằng tên Nguyễn Nam Chúc này có phải uống lộn thuốc rồi hay không.


"Haha, tôi chỉ đùa chút thôi." Nguyễn Nam Chúc chống cằm, ngáp một cái, "Về chuyện của bác sĩ kia, hai người có ý tưởng gì không?"


Lâm Thu Thạch cùng Phong Vĩnh Nhạc đều lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có ý tưởng gì.


"Thật ra tôi có một suy đoán." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người nói xem, vì sao nữ y tá kia mãi vẫn không tìm thấy vị bác sĩ mình muốn tìm?"


Phong Vĩnh Nhạc ngây ngốc hỏi: "Vì sao vậy?"


Nguyễn Nam Chúc nói: "Chắc hai người không nghĩ tới. Vị bác sĩ kia có lẽ căn bản không phải người trong viện điều dưỡng?"


Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt.


Tác giả có lời muốn nói:


Nguyễn Nam Chúc: Con trẻ cuối cùng cũng trưởng thành......


Lâm Thu Thạch: Đúng không, cuối cùng cũng có thể giúp cậu giải quyết hậu quả?


Nguyễn Nam Chúc: Rốt cuộc có thể 'ăn' được rồi......


Lâm Thu Thạch:????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ttt