Chương 25 + 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_ Cửu Vĩ Yêu Hồ_
Editor: Chu aka CTDg

Chương 25: Chăm sóc người bệnh.

Nếu là ở tinh cầu khác, chỉ cần dùng máy trị liệu là có thể tiêu trừ hết ngoại thương, vết thương trên người Mộc Ngôn liền lập tức khỏi hẳn, nếu có khoang trị liệu thì càng tốt.

Đáng tiếc đây là tinh cầu lạc hậu, đừng nói máy trị liệu, ngay cả công cụ trị liệu đơn giản cũng không có. Vẫn phải dùng đến biện pháp nguyên thủy: xịt thuốc, uống thuốc mới chữa trị được, thời gian để khỏi hẳn rất lâu.

Bác sĩ giúp nam nhân kia kiểm tra xong, nói: " Ngoại thương rất nhiều, nội thương cũng rất nghiêm trọng, có thể qua hay không phải xem thêm hai ngày, chỉ cần trong hai ngày có thể tỉnh lại vậy thì không đáng lo, nếu vẫn chưa tỉnh lại, thì......"

Bác sĩ tuy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu.

"Cảm ơn bác sĩ Lý." Dương Văn Diệu nói lời cảm tạ, sau đó đưa bác sĩ Lý rời đi.

"Không cần khổ sở, điều chúng ta có thể làm đều đã làm." Nam nhân kia có thể qua hay không phải dựa vào chính hắn, Dương Văn Diệu an ủi Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn cũng biết kế tiếp nam nhân phải tự lực, nhưng cậu rất hi vọng hắn có thể sống sót.

Dương Văn Diệu nhìn nam nhân cao lớn xa lạ nằm ở trong nhà Mộc Ngôn, trong lòng có chút lo lắng. Tuy rằng đối phương hiện tại bị thương, nhưng người này vừa thấy chính là không dễ chọc.

Hơn nữa trên người hắn mặc quân trang, cho dù đã rách nát tơi tả nhưng Dương Văn Diệu y vẫn nhận ra được. Để thiếu niên ở một mình trong nhà với người nam nhân kia, thật sự có thể yên tâm sao? Vạn nhất nam nhân kia tỉnh lại làm cái gì với Mộc Ngôn thì phải làm sao ?

Dương Văn Diệu nghĩ nghĩ, nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, cháu một thân một mình, nếu không thì đưa hắn đến bệnh viện trong thôn đi, như vậy hắn cũng được chăm sóc tốt hơn."

Mộc Ngôn nhìn người nam nhân, biết điều chú Dương nói là thích hợp nhất, nhưng không biết vì sao cậu có ý không muốn đưa qua.

"Không sao đâu ạ, cháu hiện tại ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể chăm sóc tốt hắn. Trong thôn bác sĩ cũng không nhiều lắm, còn có rất nhiều người bệnh khác, một mình họ cũng không chăm sóc hết được." Mộc Ngôn nói.

Trong thôn tuy rằng có bệnh viện, nhưng quy mô bệnh viện cũng không lớn, bác sĩ cũng chỉ hai ba người. Ngày thường mấy đại gia có cảm mạo nhẹ hay bị thương gì đó cũng phải đến khám, bác sĩ mỗi ngày đều rất bận, nếu thế còn không bằng tự mình chăm sóc cẩn thận.

Dương Văn Diệu thấy vậy cũng không nói gì nữa, y nghĩ chỉ cần mỗi ngày bớt nhiều thời gian lại đây nhìn chút. Dù sao người nam nhân này còn đang trọng thương, tạm thời cũng không tốt lên nhanh được, cho dù hắn tỉnh, muốn làm cái gì sợ cũng chỉ hữu tâm vô lực.

Vì thế  nam nhân bị thương liền tạm thời ở tại nhà Mộc Ngôn .

Sau một ngày nghỉ ngơi, chân Mộc Ngôn đã khôi phục cảm giác. Tuy rằng đi đường còn có lúc phát run nhũn ra, nhưng mà chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể khoẻ, bả vai bị mài da tuy đã đắp dược nhưng luôn nhức nhức đau.

Hai ngày này Mộc Ngôn đều không có đi vào rừng tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn nữa, mà là chuyên tâm ở nhà chăm sóc nam nhân; giúp hắn đổi dược, đắp thuốc. Cậu đem mấy nguyên liệu lúc trước hái ra nấu canh, cẩn thận đút nam nhân uống.

Ngũ Hào nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh kia ăn nấm của nó, trong lòng có chút oán niệm, nhưng rất nhanh oán niệm này đó đã không thấy tăm hơi, bởi vì......

"Ngũ Hào, ăn đi này." Mộc Ngôn đem một bát khác đưa cho Ngũ Hào.

Ngũ Hào nhìn bát tràn đầy nấm, vừa lòng cực kỳ, tuy rằng nam nhân kia có thể được Ngôn Ngôn đút, nhưng cũng chỉ có thể uống canh, nấm vẫn thuộc về nó. Quả nhiên Ngôn Ngôn vẫn là thích nó nhất.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•

Chương 26 : Mặt tự dưng đỏ bừng.

Hôm nay, Mộc Ngôn vẫn cho nam nhân uống canh. Mới đổi xong thuốc, kết quả lại nhìn thấy nam nhân mặt tự dưng đỏ bừng, bộ dáng rất khó chịu. Cậu lập tức hoảng, vội vàng duỗi tay sờ, mặt nam nhân nóng tới mức dọa Mộc Ngôn sợ nhảy hẳn lên, không quay đầu chạy nhanh tới nhà bác sĩ Lý.

Bác sĩ kiểm tra nam nhân một phen, nói: "Đây do miệng vết thương nhiễm trùng khiến phát sốt, đem thuốc này cho hắn uống, sau đó lau thân cho hắn cũng có thể hạ nhiệt độ."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lý ạ." Mộc Ngôn ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

Tiễn bác sĩ Lý đi, Mộc Ngôn lập tức cho nam nhân uống thuốc hạ sốt, sau đó nghĩ đến bác sĩ Lý nói lau mình cũng có thể hạ nhiệt nhanh, trên khuôn mặt nhỏ xuất hiện một tia đỏ ửng, một tia rối rắm.

Cậu hi vọng nam nhân có thể cố nhịn qua, bởi đối phương là hán tử, cậu là ca nhi, nam nam thụ thụ bất thân, lần trước rửa sạch miệng vết thương cho hắn đó là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại......

Hiện tại hắn phát sốt, nhiệt độ không hạ thì hắn sẽ bệnh càng nặng, nói không chừng có khi cứu không được. Nghĩ đến đây, Mộc Ngôn cố gắng thuyết phục bản thân đây là tình thế bắt buộc, cậu chỉ muốn cứu người mà thôi.

Cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuấn lãng kia, mặt nhỏ Mộc Ngôn lại nhịn không được mà đỏ bừng.

Câu chưa bao giờ gặp qua hán tử đẹp đến thế, ngay cả trong thôn, không, ngay cả hán tử đẹp nhất trấn trên đều kém hẳn so với người này. Hán tử đẹp trai như vậy nếu ở chỗ bọn cậu mà nói, khẳng định rất được ca nhi hoan nghênh.

Mộc Ngôn dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực đem tạp niệm ném đi, cố gắng làm bản thân tĩnh tâm. Sau đó quay đầu sang một bên, cẩn thận kéo ra vạt áo đối phương, nghĩ cứ thế cầm khăn ướt lau thân hạ nhiệt cho nam nhân. Bởi vậy cậu cũng không biết được, đôi mắt của nam nhân kia đáng lẽ ra đang nhắm chặt, giờ phút này sớm đã mở, con ngươi u ám thâm thúy hiện lên một chút ánh sáng, sau đó đóng liền.

Gian nan lau mình cho đối phương xong, Mộc Ngôn chảy một thân mồ hôi. Cậu đi tắm, pha một chén bột dinh dưỡng ăn tạm, cuối cùng kiểm tra một chút tình hình nam nhân rồi mới về phòng nghỉ ngơi.

Kì thật bột dinh dưỡng vẫn là một món ăn khá tốt. Giống như tình huống hiện tại, nấu lên ăn rất tiện, mặc kệ chăm sóc nam nhân khiến cậu không thể nấu cơm, chỉ cần pha một gói bột dinh dưỡng liền không đói bụng.

Đại khái đã mệt một ngày, Mộc Ngôn vừa nằm xuống giường đã lâm vào mộng đẹp. Mà cách vách tường, nam nhân bị thương kia lại mở hai mắt, trong mắt không có sự thâm thúy ( sâu thẳm) lúc trước, ngược lại mang theo một tia mê mang (mù mịt, không phân biệt được phương hướng), trông giống như mấy trẻ sơ sinh, đối với bốn phía đều tràn ngập sự mê mang.

Đầu hắn trống rỗng, ngoại trừ hình bóng thoáng nhìn thấy lúc ngẫu nhiên tỉnh, cùng với mấy ngày này bên tai luôn loáng thoáng nghe được thanh âm thì cái gì cũng không có.

Hắn là ai? Đến từ nơi nào? Đây là đâu? Tất cả hắn đều không biết, đều không có đáp án.

Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, mọi thứ đều xa lạ. Theo lí mà nói, một người không có kí ức mà ở nơi xa lạ thì phải cảm thấy bất an, cảm thấy hoảng loạn. Nhưng hắn lại không có, ngược lại rất an tâm, thoải mái, giống như đây vốn là nơi ở của hắn.

Có lẽ là do vết thương chưa lành nên nam nhân tỉnh táo cũng không lâu, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro