Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lạc Vinh nhìn Phan Duy không hiểu sao mà vừa nhìn thấy mình đã ỉu xìu xuống, thân thiết nở nụ cười "Chào anh, mau vào nhà đi."

Trần Bính Lâm đứng phía sau Phan Duy, vẻ mặt đã sắp không đợi được nữa, mẹ nó, đạp cửa nhà anh, lại còn che không cho anh nhìn vợ anh à! Đẩy Phan Duy ra, Trần Bính Lâm cởi giày vào nhà, thả đồ trong tay xuống, ngay cả mèo cũng không móc ra đã níu lấy cằm Hoàng Lạc Vinh hôn sâu "Hôm nay anh mệt chết đi được."

Xoa xoa tóc anh, Hoàng Lạc Vinh chà chà mũi anh "Ừ, khổ cho anh rồi."

Mẹ ơi, chỗ này có người giết chó nè!!!

Phan Duy chống khung cửa, cảm thấy như một giây sau là có thể nôn ra máu ngay lập tức. Thanh niên thời này sao mà tự nhiên thế chứ, không thấy ở đây còn một người nữa à! Một người lớn như này, các cậu không nghĩ đến cảm nhận của tôi ư!!

Thế nhưng hai người trong nhà lại giống như chẳng quan tâm đến anh. Hoàng Lạc Vinh vốn còn muốn quay đầu nhìn anh, kết quả lại bị Trần Bính Lâm chặn lại, quay mặt cậu về cái hộp chuyển phát nhanh trên bàn.

Đêm hôm qua lúc mua đồ, cả hai đều trả thêm tiền để được chuyển qua ngay trong ngày hôm sau, cho nên chiều nay, hầu như đồ đã được gửi đến, một đống to to nhỏ nhỏ xếp đầy cả mặt bàn, có vài cái còn rơi tận xuống đất. Con mèo nhỏ còn bị nhét trong áo khoác của Trần Bính Lâm, nghe thấy tiếng của Hoàng Lạc Vinh liền chui đầu lên từ chỗ kéo khóa, nghiêng đầu vui vẻ nhìn Hoàng Lạc Vinh.

Lạc Vinh ôm nó từ trong áo khoác của Bính Lâm ra, đặt vào cái thùng giấy nho nhỏ dùng để chuyển phát nhanh bên cạnh, mặc nó vịn vào mép thùng dướn người lên nhìn hai ông bố nhà mình dỡ đồ được chuyển tới.

Dù sao hai người cũng không thiếu tiền, lại thêm Trần Bính Lâm – một "ông bố nghiêm túc" ở đó, nên Hoàng Lạc Vinh có muốn tiết kiệm một chút cũng không được. Cái giá leo trèo dành cho con mèo được chọn rất lộng lẫy, cộng thêm cả đồ lắp ráp thành tường trèo, tất cả đều được xếp trong một cái thùng to đặt ở góc tường.

"Phan Duy, cậu sắp xếp cái kia đi." Phan Duy vốn đang ngồi ngoài cửa đợi hai người nồng nàn xong thì thấy trước mắt lòi ra một cái thùng nhỏ. Anh không hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Bính Lâm, phát hiện người nọ hất hất cằm về phía mấy tấm phản, cây cột và ổ mèo, nhất thời ngây ra.

Giơ ngón tay chỉ vào mình "Tôi á?"

"Không thì ai?" Trần Bính Lâm liếc mắt nhìn anh như nhìn tên ngốc "Nhanh lên, đừng có mà than vãn, dọn xong mới được ăn đó."

Đồ đạc của con mèo nhỏ thế mà thu dọn thật rườm rà, đợi ba người phân công nhau sắp xếp xong thì cũng đã tốn không ít thời gian!

Hoàng Lạc Vinh ngồi xuống trước ngăn tủ, đặt sữa và thức ăn cho mèo vào tủ. Trần Bính Lâm đứng lắp giá trèo cho mèo. Còn Phan Duy thì bị sai chạy tới chạy lui thu dọn thùng rỗng trên đất, thi thoảng còn đưa đồ dùng cho Trần Bính Lâm. Hạnh phúc nhất chính là con mèo nhỏ, vui vẻ chạy tới chạy lui trên đất, còn quấn vào chân Hoàng đánh vòng.

"Hai người các cậu cứ như nuôi con ấy." Phan Duy cuối cùng cũng dọn xong, ngồi trên sofa chờ cơm.

Hoàng Lạc Vinh đứng ở phòng ăn xếp bát đũa, nghe vậy thì nhìn anh cười cười.

Cậu không có ấn tượng gì lớn về Phan Duy, chỉ biết anh là bạn thân từ nhỏ của Trần Bính Lâm, cho nên nghĩ mình vẫn nên đối tốt với anh một chút. Chỉ là giám đốc Phan đáng thương của chúng ta từ lúc nhỏ đi học đã luôn bị giáo viên "bắt nạt", nhìn thấy cô giáo mĩ thuật xinh đẹp thôi chân đã nhũn cả ra, thì nói chi đến giờ đây, một thầy giáo chính trị cấp hai đang đứng trước mặt cười với anh. Phan Duy đúng là đến suy nghĩ muốn chết cũng nổi lên rồi!

Phản xạ ngồi thẳng lưng, Phan Duy nở ra một nụ cười tiêu chuẩn, đoan trang đáp lại Hoàng Lạc Vinh. Con mèo bên cạnh bị động tác của anh đánh động, sợ đến mức vội vàng lẻn vào trong bếp, cọ đến cạnh chân Trần Bính Lâm.

"Ôi mẹ ơi, con làm gì đấy." Bính Lâm đang thái rau, thấy động thì giật cả mình, rửa sạch tay xách con mèo đặt lên vai mình, thấy nó liếm mặt mình thì khẽ hừ một tiếng.

Phan Duy cũng đồng dạng không dám ở lại cùng một phòng với Hoàng Lạc Vinh, từ từ chuyển mình vào trong bếp, theo sau Trần Bính Lâm trộm đồ ăn.

Phòng bếp của căn nhà dành cho một người ở không lớn, một mình Bính Lâm thân cao gần 1m9 đứng thôi đã đủ thấy chật chội, lúc này Phan Duy lại chạy tới xoay trái xoay phải như một cái đuôi, thì cho dù là đứng đâu, khóe mắt cũng thấy được một tên thiểu năng đang bốc thịt từ trưa còn lại ăn vụng!!

"Tôi nói này." Trần Bính Lâm giơ cái nồi lên, nhẫn nhịn không phát điên "Chỗ nào trong phòng khách nhà tôi trêu cậu à?" Nếu không thì chui vào bếp làm gì.

"Không, cái đó, còn không phải do tôi nhớ cậu quá à! Một phút cũng không muốn rời!" Phan Duy có chút chột dạ, miệng ngậm thịt, mắt đảo loạn lo lắng.

"......Cảm ơn." Trần Bính Lâm mím môi, không còn gì để nói.

Lúc trước chúng ta đã nói qua, tốc độ làm cơm của Bính Lâm rất nhanh, cho nên cái đuôi Phan Duy này cũng chẳng làm được bao lâu đã lại bị ép quay về đối mặt với thầy Hoàng đang mỉm cười hòa ái kia.

Trong nhà vừa mua một chiếc bàn ăn dài sáu người ngồi, Hoàng Lạc Vinh ngồi ở vị trí chủ nhà, Trần Bính Lâm ngồi bên trái cậu, đối diện là con mèo nhỏ im lặng ngồi liếm sữa, tạo thành khung cảnh một nhà ba người ấm áp. Mà ở phía đối diện Hoàng Lạc Vinh chính là Phan Duy đáng thương bị Trần Bính Lâm đày quân ra đó.

Phan Duy nhìn Lạc Vinh ở phía đầu kia rũ mắt gắp rau cho Bính Lâm, cảm giác như mình chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe thấy tiếng nói dịu dàng của giáo viên chủ nhiệm cũ "Nào, chúng ta để Phan Duy đứng lên giải thích vấn đề này một chút nhé?"

Cụt hứng và cơm tẻ mềm mịn trong bát, Phan Duy quyết tâm hóa sợ hãi thành niềm vui ăn uống — Mẹ nó! Anh đây tốt nghiệp đại học, tốt nghiệp cấp ba sắp mười năm rồi vì sao còn sợ giáo viên chứ! Vì sao chứ!!!

Hừ, tức chết mất! Cơ mà đồ ăn Bính Lâm làm ngon quá!

Nhanh chóng ăn xong một bát cơm, Phan Duy chẳng ngại chút nào đi vào phòng bếp tự mở nồi cơm ép cho mình một bát cơm đầy chặt, sau đó lại quay về bàn ăn phần phật chiến đấu.

Nhìn Phan Duy ăn, Hoàng Lạc Vinh quay đầu nhìn Trần Bính Lâm mỉm cười "Có vẻ như gần đây tài nấu nướng của anh lại lên rồi?"

"Đùa gì vậy." Trần Bính Lâm mặt không đổi sắc đưa tay vén tóc giúp
Hoàng Lạc Vinh "Anh chưa nấu cho ai ăn đâu."

"Bính Lâm, cậu thôi được rồi đấy." Phan Duy vừa và cơm vừa đứng dậy rướn người gắp đĩa rau ở xa vào bát mình "Cậu còn chưa thèm nấu cơm cho chính mình nữa!"

Nuốt cơm trong miệng xuống, hai tay Phan Duy nhận lấy nước ấm Lạc Vinh đưa tới, uống một hớp, cắn đũa chỉ vào Bính Lâm, vẻ mặt tôi sắp tố cáo cậu, quay đầu nói "Thầy Hoàng à, tôi nói cậu nghe, người này ở nhà chỉ uống nước lọc thôi. Lúc đáng sợ nhất còn bị ngất ở nhà luôn, nếu không phải tôi sau này mỗi ngày đều đến lôi cậu ta đi ăn, có khi hương khói nhà họ Trần đến đời cậu ta là đứt rồi!"

Hoàng Lạc Vinh có chút kinh ngạc, quay sang nhìn Trần Bính Lâm, đau lòng.

"Anh không nhớ gì cả, cậu ta nói linh tinh đấy." Trần Bính Lâm nhún vai, nắm lấy Hoàng Lạc Vinh khẽ miết "Em xem, không phải bây giờ anh tốt lắm sao."

Hoàng Lạc Vinh mím môi, biết mình cũng chẳng thể nào trách Trần Bính Lâm được, dù sao chính cậu cũng sống rất bừa bãi. Có thể thấy Trần Bính Lâm trở nên như vậy nguyên nhân phần lớn cũng là do mình, so với mình, một giáo viên nho nhỏ, trọng trách của anh không biết là nặng nề hơn bao nhiêu lần. Nghĩ đến Trần Bính Lâm dù có thể hình to lớn như trâu nhưng chỉ cần ngấm mưa liền phát sốt, trong lòng Hoàng Lạc Vinh liền sinh ra một chút mùi vị khó nói.

Cậu cười cười với Bính Lâm "Ừ, tốt." Sau này, mình nhất định phải chú ý đến Trần Bính Lâm nhiều hơn, ít nhất cũng không thể để anh bận đến bỏ cơm nữa!

Phan Duy nhìn hai người đối diện ánh mắt tràn đầy tình cảm, nắm chặt tay nhau, con ngươi quả thật như muốn nhảy ra đến tận chân trời. Thật tình, tôi mách lẻo một câu mà hai người cũng có thể tình cảm như vậy thì đúng là quá tài tình rồi! Hai người có thể nghe được trọng điểm câu nói của tôi không vậy? Tức chết mất, đường đường là một người đàn ông hoàn hảo đẹp trai có tiền, mình sao phải chạy đến đây để bị chọc mù mắt chứ!!!!

"Này, Trần Bính Lâm." Anh cắt ngang đường nhìn của cặp chồng chồng nhỏ, ngầng đầu "Gần chỗ các cậu... có khách sạn không?"

Xem ra hôm nay, Trần Bính Lâm sẽ không nói chuyện chính với anh, vậy anh còn không đi thuê phòng tìm người đến mua vui!

"Khách sạn?" Trần Bính Lâm nguy hiểm nhướn mày "Sofa lớn như vậy, cậu ra khách sạn làm gì? Tối tôi còn có chuyện muốn nói với cậu đó."

Lớn như vậy...... Phan Duy quay đầu nhìn sofa trong phòng khách.

Nghẹn ngào gật đầu "Ừm."

Ăn xong, ba người ra ngoài đi dạo một vòng, quay về đánh răng xong, Hoàng Lạc Vinh liền ôm mèo vào trong phòng, nhường phòng khách lại cho hai người.

"Nè." Trần Bính Lâm móc hai lon bia từ tủ lạnh, ném cho Phan Duy "Ngồi đi."

Phan Duy gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, mở nắp ngửa đầu uống một ngụm, ngón tay chậm rãi gõ lên thân lon, nhếch mép cười "Còn muốn ngồi uống bia, nhất định là chuyện lớn. Nói đi, muốn tôi giúp gì?"

Trần Bính Lâm chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay đan vào nhau chống cằm, nghe Phan Duy nói thì thở dài cười, vươn người về phía trước để rút hai tấm ảnh từ túi sau quần bò đặt lên bàn.

Phan Duy hơi bị cận, nheo mắt cũng chưa nhìn rõ được nên hơi nhíu mày.

"Mẹ tôi." Trần Bính Lâm lại chống cằm, một tay chỉ chỉ vào góc trái của ảnh chụp.

"Liễu Trí." Ngón tay lại chuyển sang bên cạnh.

"Ồ, trở về tôi cho người theo dõi." Phan Duy không thể hiện ra quá nhiều kinh ngạc, gật đầu nhấp một ngụm bia. Công ty anh nuôi không ít "chó săn", một ít chuyên để mua vui, một ít khác thì khá khó nói, dù sao rất nhiều chuyện trong nhà, chuyện làm ăn không hay cũng không tiện để người khác đi làm.

Anh từ nhỏ đã không thích mẹ của Bính Lâm lắm, không chỉ không đối tốt với Trần Bính Lâm mà còn mỗi ngày gây trở ngại cho Bính Lâm. Sau này, khi Trần Bính Lâm đã về gia nhập Trần thị, còn ở sau lưng Bính Lâm, đâm không ít đao vào công ty mình, ghê tởm đến mức, anh không muốn nói cho Trần Bính Lâm nghe một chút nào.

Hiện nay, vừa nhìn anh đã biết có chuyện, nên cũng lười tỏ ra kinh ngạc, hay tỏ ra không thoải mái, nên chỉ đơn giản đồng ý.

"Mặt khác, dùng danh nghĩa của cậu, giúp tôi liên lạc với quản lí bộ phận tiêu thụ của Trần thị một chút." Trần Bính Lâm cúi đầu, chú tâm làm sạch móng tay mình, ngữ điệu thờ ơ "Nói có người muốn mời ông ta uống trà."
-
Cho mình xin 1 sao nho 💚❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro