Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nanon không muốn thừa nhận rằng mình quan tâm đến việc Ohm lừa dối, nhưng cậu vẫn bàng hoàng làm một điều ngu ngốc - không nói cho Ohm biết, cậu đã đến công ty do hắn điều hành.

Ohm dường như không tiết lộ mối quan hệ hôn nhân của họ với công chúng, Nanon đã lẻn vào giả làm người xin việc và ở tầng dưới suốt ngày trời.

Cậu đợi ở đây cho đến lúc Ohm tan sở, trốn vào một góc khuất từ ​​xa, cậu thấy Ohm bước ra khỏi hội trường được bao quanh bởi một nhóm giới thượng lưu mặc vest và đeo cà vạt. Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ người bên cạnh Ohm, đồng tử của Nanon nheo lại.

Cô ấy là một người phụ nữ cao ráo, khí chất nổi bật, mặc một bộ váy sang trọng, vẻ mặt trang nghiêm, tao nhã, khiến những người xung quanh ngại tiếp cận cô ấy một cách dễ dàng. Một tay cô đặt nhẹ lên cánh tay Ohm, thậm chí Ohm cũng không khỏi thẳng lưng khi đi cùng cô.

Nanon mím môi cười khổ nhìn hai người xinh đẹp tài sắc, sau đó cụp mắt xuống nhìn bộ dạng giản dị của mình, dù có bất đắc dĩ về mọi mặt, nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng cô tiểu thư đó trông xứng đôi với Ohm hơn.

Thực tế vốn phải như vậy, hôn nhân giữa những người giàu có thường rất xứng đôi. Và Nanon chỉ là một con kiến ​​dưới đáy kim tự tháp. Môi trường Nanon sinh ra đã định sẵn cho cậu không thể theo đuổi những thứ không thuộc về mình.

Nanon rời khỏi công ty của Ohm như không có chuyện gì xảy ra và không hề thực hiện bất kỳ động thái nào để báo động cho đối phương. Những ngày tiếp theo trôi qua như thường lệ, dường như cậu lại quay trở lại những ngày tháng không có Ohm bên cạnh.

Tuy nhiên, không lâu sau, vị trí của Nanon làm dấy lên một số tin đồn.

Vì Ohm đã chi trả toàn bộ viện phí cho chị gái Nano, và đứa bé được chăm sóc bởi các bảo mẫu chuyên nghiệp nên Nanon không còn phải lo lắng về thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại. Nhưng cậu không chỉ nằm dài ở nhà, cậu vẫn tiếp tục công việc lương thấp của mình từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.

Dù Nanon biết số tiền ít ỏi mình kiếm được trong mắt Ohm chỉ là một phần nhỏ, dù có nhân đôi lên mấy lần thì vẫn không xứng đáng với số tiền chi cho đồ uống của đối phương. Nhưng hắn không hề can thiệp vào công việc của cậu, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp một tài xế đưa cậu đi làm mỗi ngày.

Một chiếc xe hơi sang trọng phô trương như vậy đậu trước công ty nhỏ của họ cũng đủ khiến người ta dừng lại nhìn, chưa kể người bước xuống xe là một Nanon giản dị, dường như không có gia cảnh.

Vì vậy, một số suy đoán ác ý về Nanon đã lan rộng trong công ty.

Một số người nói rằng Nanon kết hôn với một người phụ nữ giàu có và có được tất cả những điều này bằng cách phục vụ cô ấy hàng ngày, những người khác nói rằng Nanon dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình kết hôn với một gia đình nổi tiếng.

Cho đến một ngày, có người khẳng định đã nhìn thấy Nanon mở cửa xe và rõ ràng có một người đàn ông khác trông cũng trẻ trung, đẹp trai ngồi ở ghế sau. Họ lại cho rằng đây là lý do cho việc Nanon đã nhiều lần từ chối lời tỏ tình của các đồng nghiệp nữ trong công ty. Nên tin tức "Nanon bị một người đàn ông bao nuôi" lan truyền nhanh chóng.

"Vốn dĩ tôi cho rằng cậu ta là thằng bất tài, bám lấy phụ nữ sẽ cảm thấy xấu hổ, tự ái... Không ngờ cậu ta cuối cùng lại thành vịt, hahaha——"

"Chỉ là món đồ chơi trong tay đại gia mà thôi, nhìn cậu ta mỗi ngày sống dở chết dở vì suy thận, chẳng lẽ cậu ta đã bị đàn ông chơi đùa từ lâu rồi sao?"

"Tôi thực sự không biết anh ta nghĩ gì, nhưng anh ta vẫn có gan tiếp tục làm việc ở công ty chúng ta… Anh ta đã được lo liệu rồi, lại không thiếu tiền? Anh ta ngồi xe sang trọng khoe khoang với ai vậy? Anh ta nghĩ đây là một vinh dự chắc..."

Nanon lãnh đạm bước qua đám người, vẻ mặt không thay đổi, đứng trước văn phòng lãnh đạo công ty, nắm chặt tay đến mức móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Cậu biết chính xác mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

"Gần đây trong công ty xảy ra rất nhiều tin đồn bê bối về cậu." Người lãnh đạo thản nhiên đưa ra một tài liệu, chậm rãi lật qua và nói với giọng điệu không thể nghi ngờ "Chúng tôi không thể chịu đựng được danh tiếng tiêu cực mà cậu mang lại nữa."

Trái tim Nanon chợt thắt lại. Cậu mở miệng, cố gắng chứng minh mình vô tội, nhưng cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại, cậu chỉ có thể phát ra một giọng khàn khàn "Mọi chuyện không giống như lời đồn… người đó…"

Cậu yếu ớt nhắm mắt lại "Là chồng tôi…"

Tuy nhiên, Nanon không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng chắc chắn nào. Chết tiệt, Ohm, hắn giấu giấy đăng ký kết hôn của họ một cách bí mật, và cậu không biết nó ở đâu.

Lãnh đạo không cho cậu cơ hội tiếp tục bào chữa mà lạnh lùng ngắt lời "Dù sao thì công ty đã quyết định sa thải cậu ngay bây giờ."

Nanon không khỏi tức giận, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sự tủi nhục và ủy khuất trong lòng như lũ lụt "Nếu công ty của anh nhất quyết hiểu lầm tôi, tôi cũng sẽ có thành kiến ​​với công ty anh."

"Là tôi thôi việc, không phải anh sa thải tôi!".

Cuối cùng, Nanon đứng dậy, liếc nhìn khuôn mặt đạo đức giả rồi quay người rời đi.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi cửa công ty và Nanon ngồi xuống một góc khuất không ai đi ngang qua, vẻ điềm tĩnh mà cậu giả vờ mới bị lột ra khỏi cơ thể như một chiếc mặt nạ rách.

Nanon vội vàng tìm kiếm chiếc điện thoại di động trên người, sau khi mở khóa Face ID, tầm nhìn mờ ảo vì nước mắt làm biến dạng những cái tên trên màn hình. Đầu ngón tay cậu run rẩy và nấn ná trên chữ "Ohm Pawat" ở đầu danh bạ rất lâu. .

Khi họ chia tay cách đây 5 năm, Ohm đã thay đổi mọi thông tin liên lạc để giữ khoảng cách với Nanon. Không lâu sau khi kết hôn, hắn để lại số điện thoại mới này cho cậu và nói rằng cậu có thể liên lạc với hắn nếu có chuyện gì xảy ra.

Nanon chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với Ohm, nhưng mùi nước hoa kỳ lạ đêm đó không hiểu sao lại khơi dậy trong cậu một số suy nghĩ. Cậu ngập ngừng bấm số, nhưng đáng tiếc người bắt máy lại không phải là người cậu mong đợi.

"Xin chào, xin chào? Tôi là thư ký của tổng giám đốc Pawat. Bạn là ai?" Một giọng nữ lạ vang lên.

"...Xin lỗi, nhầm số." Nanon im lặng một lúc rồi cúp máy.

Kể từ đó, Nanon không bao giờ cố gắng liên lạc với Ohm nữa.

Lúc này, cậu buồn bã nghĩ rằng sự bất bình này rõ ràng là do cuộc hôn nhân của cậu với Ohm gây ra, nhưng cậu không thể nhận được lời giải thích từ chính Ohm. Vậy nếu chúng ta liên lạc thì sao? Chẳng lẽ mình muốn hạ thấp bản thân để nhờ Ohm sắp xếp công việc mới cho mình?

Cuối cùng, Nanon chọn quay số "Chimon" ở dòng thứ hai.

Sau khi chuông reo vài giây, đầu bên kia dứt khoát trả lời "Có chuyện gì vậy Non ngu?"

Nanon hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể "Mày... Mày có thể đón tao ở tầng dưới công ty của tao được không?"

Không ngờ, giọng điệu nghẹn ngào của cậu khiến Chimon lập tức nhận ra điều gì đó kỳ lạ.

Người bạn thân này biết Nanon mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã lâu, lập tức cảnh giác, khẩn trương nói "Có chuyện gì vậy? Mày, bình tĩnh... ở yên tại chỗ và đừng đi đâu hết. Tao tới liền."

"Được." Nanon miễn cưỡng đáp lại. Lúc này, cậu không thể kìm được tiếng khóc nữa, giọng nói run run.

Chimon nhanh chóng đi xuống tầng dưới. Ngay khi nhìn thấy người kia, Nanon cảm thấy như đang chờ đợi một vị cứu tinh. Cậu ôm chặt người bạn thân và bật khóc.

Chimon vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của Nanon, nhẹ nhàng an ủi "Không sao đâu, không sao đâu... Dù trời có sập cũng sẽ có cách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro