Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chờ đã, mày định làm cái gì?" Chimon đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc nói "Đừng uống, mày không phải..."

Nanon trợn mắt nhìn cậu ta, "Mày điên à, nếu không cho tao uống rượu, sao lại đưa tao đến quán bar?"

"Đây không phải là…" Chimon có chút áy náy liếc nhìn "người bạn" trên quầy bar, vỗ trán khó chịu, "Tóm lại, đừng uống rượu nữa. Mày có thể đi tìm người khiêu vũ trên sàn nhảy, thư giãn cơ thể và lí trí một chút đi."

Nanon không còn cách nào khác, đành phải đặt ly rượu xuống, có chút kiềm chế đi đến giữa sàn nhảy ồn ào và đông đúc.

Cậu đẹp tự nhiên, bao nhiêu năm đau khổ không để lại dấu vết nào trên khuôn mặt, thay vào đó, giữa lông mày và đôi mắt của cậu thoáng qua một cảm giác mệt mỏi và chán nản, khiến ánh nhìn của mọi người thật khó rời mắt khỏi thân ảnh đó.

Một số quý cô duyên dáng đến nói chuyện với Nanon với những ly rượu vang, nhưng cậu đều mỉm cười từ chối.

Thấy những người phụ nữ xung quanh Nanon giải tán với vẻ mặt tiếc nuối, một người đàn ông khác ở góc sàn nhảy bước tới với vẻ thích thú.

"Em có phải là Gay không?" Giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên từ phía sau, Nanon chưa kịp chuẩn bị liền giật mình.

Cậu quay người lại, ngơ ngác gật đầu "Ừ. Nhưng xin lỗi, tôi không đến đây để tìm đàn ông."

"Không sao đâu, tôi không làm gì cả, tôi cũng đến đây để thư giãn. Tôi có thể mời em nhảy cùng tôi được không?" Người đàn ông đặt tay lên lưng Nanon, nhìn xuống cậu và mỉm cười.

Nanon vốn đã tâm trạng không tốt, lúc này không có thời gian quan tâm đến chuyện khác. Vì Ohm đã có một nữ nhân khác bên cạnh, đi ra đi vào cùng hắn nên tại sao cậu không thể buông thả một chút? Chỉ là một điệu nhảy thôi.

Vì thế, Nanon đặt tay lên vai người đàn ông, gật đầu "Được."

Trong quán bar thiếu ánh sáng, những ánh đèn neon đầy màu sắc xoay vòng từ phía trên sàn nhảy. Người đàn ông ôm lấy vòng eo thon gọn của Nanon và nhảy theo điệu nhạc.

Nanon lắc lư cơ thể hòa vào nhịp điệu, thỉnh thoảng lại gần đối phương nhưng luôn giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.

Vòng tay của người đàn ông ôm lấy eo cậu càng lúc càng chặt, sau đó, môi của đối phương gần như áp sát vào tai cậu.

Nanon đột nhiên cứng đờ, vừa định đẩy đối phương ra, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

"Non!"

Nanon kinh ngạc quay lại và nhìn thấy bóng dáng Ohm xuất hiện trong đám đông, giận dữ đi về phía cậu, "Cậu đang làm gì ở đây vậy?!"

Nanon lập tức đẩy người đàn ông bên cạnh ra. Cậu ngơ ngác quay lại nhìn Ohm, nhất thời không biết phải nói gì.

Tuy nhiên, trong mắt Ohm, động thái này ngày càng trở nên rõ ràng.

Ohm bất ngờ nắm lấy tay Nanon và kéo Nanon ra khỏi sàn nhảy, bất chấp việc đụng phải những người vô tội xung quanh vẫn đang nhảy.

"Cậu thèm hơi đàn ông đến vậy sao?" Hắn quay người lại phía sau, nở nụ cười mỉa mai với Nanon, "Chúng ta mới kết hôn chưa lâu, cậu đã không nhịn được mà lén lút tìm đàn ông bên ngoài!”

Đôi mắt của Nanon mở to một cách vô lý, "Ohm Pawat! Đừng có xúc phạm tôi..."

Nanon vùng vẫy nhưng bàn tay Ohm đã siết chặt cổ tay cậu như một chiếc kìm sắt, lực gần như cắm sâu vào da thịt cậu.

"Tôi năm năm trước để cậu đi, thật sự là cho cậu một lợi thế." Ohm nghiến răng nghiến lợi, lắc đầu cười nói.

Càng ngày càng nhiều người xung quanh bắt đầu chú ý đến trò hề này, ánh mắt của mọi người luôn tập trung vào họ. Mặt Nanon đỏ bừng, cậu cảm thấy nhục nhã và tức giận đan xen, đầu óc bối rối.

"Không!" Chimon nhận thấy sự náo động trên sàn nhảy, vội vàng bước tới và hét lên. Khi nhìn thấy Ohm ở cạnh Nanon, cậu ta cũng rất ngạc nhiên.

"...Sao cậu lại đến đây?" Chimon đột nhiên lạnh lùng nói "Trước tiên buông tay ra - đừng kéo Nanon, nó không phải búp bê của cậu..."

Ohm nhắm mắt làm ngơ và nhìn thẳng qua Chimon, nhìn Perth, người đã đặt ly rượu của mình xuống quầy bar với vẻ mặt nghiêm túc tương tự.

Ohm cười giận dữ nói "Cậu kêu tôi đến xem quán bar tốt mà cậu điều hành à? Để tôi xem vợ tôi ở đây khiêu vũ ôm ấp với người đàn ông khác à?"

"Cái quái gì vậy?!" Chimon không thể tin được liếc nhìn lại Perth, sau đó quay sang Ohm và chế nhạo, "Mẹ nó, tao ngu quá, quên mất tụi mày cùng lũ chuột không khác gì nhau!"

"Mon—" Nghe vậy, Perth nhanh chóng bước ra khỏi quán bar, kéo theo Chimon đang tức giận, lắc đầu với cậu ta và nói "Chuyện riêng của bọn họ cứ để họ giải quyết..."

Tuy nhiên, Chimon đã ném cánh tay của Perth ra trước mặt anh ta và giận dữ nói với Ohm bất chấp sự cản trở "Ohm Pawat—đồ khốn nạn! Hồi đó chính mày đã bỏ rơi Nanon, bây giờ đã không đến lượt mày xen vào chuyện riêng của nó. Tránh xa nó ra!"

"Hồi đó?" Ohm cười khinh thường, chậm rãi tiến về phía trước vài bước. Không khí xung quanh trở nên lạnh lùng hơn vì  hắn đến gần.

Trong phút chốc, sắc mặt Nanon trở nên vô cùng tái nhợt. Cậu hoảng sợ liếc nhìn Chimon, sau đó ngừng nói và ngừng chống cự như thể đã cạn kiệt sức lực.

"Nanon?" Chimon nhận thấy có gì đó kỳ lạ liền vội vàng hỏi.

Tuy nhiên, Nanon lại im lặng một cách bất thường.

"Chimon, mọi người đều là bạn học cũ, đừng cản đường tôi nữa." Ohm khinh thường liếc nhìn cậu ta, "Nếu không, cậu biết đấy, tôi chỉ cần một lời nói đã có thể xóa bỏ tương lai của cậu, chẳng khác nào nghiền nát một con kiến chết thật đơn giản."

"Này, này!" Perth lại bước tới, đứng giữa Ohm và Chimon. Họ kiên quyết không chịu lùi lại một bước, "Hai vị tổ tiên, xin hãy bình tĩnh. Cứ coi như là vì thể diện của gia đình Tanapon. Xin đừng làm vậy. Ohm, nếu cậu giận thì hãy đập nát quán bar của tôi để trút giận, được chứ?”

"Hừm... Giữ cho kĩ người của cậu đi." Ánh mắt của Ohm lướt qua Perth một cách nhẹ nhàng, rồi hắn khịt mũi lạnh lùng.

Cho đến khi Ohm dùng vũ lực kéo Nanon ra khỏi quán bar, Nanon mới rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Cậu bị Ohm ném vào ghế sau xe, lưng bị ép vào đệm da gây đau nhẹ.

Nanon không khỏi kêu lên trước khi kịp phản kháng, Ohm đã cúi người đè xuống, nhốt cậu vào giữa lồng ngực chật chội.

Hai tay Ohm mạnh bạo tháo phăng những chiếc cúc áo sơmi của Nanon, để lộ ra một bờ ngực trắng mịn và một đường xương quai xanh tinh xảo. Đầu lưỡi hắn di chuyển nhanh chóng từ chiếc cổ trắng ngần của cậu xuống nơi nụ hoa hồng bại lộ trước ngực.

Ohm ngậm nó, mút thật mạnh.

Nanon phản ứng ngay lập tức và bắt đầu vặn vẹo cơ thể một cách điên cuồng, hét lên "Ohm Pawat! Cậu định làm gì-"

Ohm không để ý đến sự vùng vẫy của Nanon mà chỉ nhéo chiếc cằm gầy của cậu và nói "Tỉnh táo chưa?"

"Cậu điên à?!" Nanon hất tay ra, tức giận nói "Tôi không say!"

"Ồ, vậy là cậu tỉnh táo với người đàn ông đó?" Giọng điệu của Ohm toát ra vẻ lạnh lùng, "Nếu tôi không đến, cậu muốn làm gì, quan hệ với người đàn ông đó?"

Nanon không chút do dự nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường "Liên quan gì đến cậu? Trong hợp đồng hôn nhân của chúng ta có điều khoản can thiệp vào cuộc sống của đối phương sao?"

Ohm nghe vậy, trong mắt đột nhiên nổi lên lửa giận, nhưng trong nháy mắt, hắn lại chế nhạo "Trước đây tôi không chạm vào cậu, là tôi đã nhịn nhục tôi quý trọng cậu. Vì chúng ta chưa phải là chồng chồng hợp pháp-"

Hắn từng bước một đến gần Nanon, hơi thở nóng hổi phả vào tai Nanon, lời nói như rơi vào hầm băng "Vậy để tôi nói rõ ràng, hiện tại tôi làm chuyện này với cậu, vì cậu là vợ hợp pháp của tôi."

"Ohm Pawat! Cậu không thể cưỡng ép một người không tình nguyện."

"Nanon, với quan hệ bây giờ của chúng ta, tôi quan hệ với cậu cũng là đúng đạo lý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro