oichao22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại đầu lĩnh ừm một tiếng, mắt không liếc xéo, trực tiếp đi lên núi luôn.

Lâm Vãn Vinh đánh mắt với lão Cao một cái, thừa lúc sắc trời đã tối, hai tiểu a đệ đang thi lễ với đại đầu lĩnh, hai người họ liền vô thanh vô tức theo sau đoàn người đi lên Ngũ Liên phong.

---------------------------------------

Mời các bạn góp ý về câu từ, dùng chữ, báo lỗi chính tả,... tại

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=11319.

Vào đọc & tham gia những bài bình luận hay về CPGĐ tại:

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27140

Các fan CPGĐ tham gia cuộc thi bình luận, phát biểu cảm tưởng (giải thưởng cao) tại:

http://tangthuvien.com/forum/showthr...96#post1565596

---------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------

remy07-06-2009, 02:03 PM

Chương 589 - Rắn chuột chung một ổ

Dịch: Vovong

Biên tập: Remy

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ngũ Liên phong núi cao đèo dốc, chẳng dễ leo lên, vậy mà đám người Trát Quả vẫn đi rất nhanh, xem ra cực kì quen thuộc địa hình nơi này. Đi được chừng nửa canh giờ, phía trước hiện ra một con đường đá cheo leo rất nhỏ hẹp, hai tráng hán Miêu tộc đứng canh phía trước, nhìn màu sắc sợi chỉ trên áo thì là người Bạch Miêu.

Đại đầu lĩnh Trát Quả tiến đến trước hai thủ vệ nọ, lớn tiếng nói:

- Xin hai vị a đệ thông báo một tiếng, nói Trát Quả cầu kiến Thánh cô!

Hai người Bạch Miêu canh đường khẽ lắc đầu:

- Mặt trời đã lặn, Thánh cô đã an giấc rồi, đầu lĩnh Trát Quả xin hãy về đi!

Trát Quả hừ một tiếng, một tráng hán trẻ tuổi sau lưng hắn dậm chân thình thịch như sấm:

- Mỗi ngày đều tới mà chẳng thấy bóng người đâu, nàng ta coi a ca của ta là cái gì? Hai tên chó canh cửa các ngươi, trở về nói với Thánh cô, Miêu trại hiện nay đã chẳng phải là Miêu trại trước kia rồi, kêu nàng ta thông minh hơn một chút, hầu hạ a ca của chúng ta cho cẩn thận!

"Bốp!" Từ bên cạnh có một viên đá to bằng nắm đấm ném tới, không nghiêng không lệch, hung hăng đập ngay vào khóe miệng tráng hán nọ.

- Ai da!

Tráng hán kêu lên một tiếng thê thảm, khóe môi đã bị ném toác cả ra, máu tươi đầm đìa, lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết.

- Trát Long...

Trát Quả kêu lên một tiếng, vội đỡ lấy hắn, tuốt sài đao ra, nhìn quanh bốn phía, tức giận rống lên:

- Ai? Ai ném a đệ ta, cút ra đây!

- Đầu lĩnh Trát Quả, uy phong lớn thật đó!

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, từ con đường đá nhỏ hẹp kia có một trưởng lão Bạch Miêu đi ra, ông ta dáng người cao gầy, râu tóc bạc trắng, nhãn thần sắc bén như chim ưng, rất có khí thế.

Ánh mắt Trát Quả lóe lên, tựa hồ có chút sợ hãi nhìn trưởng lão Bạch Miêu đó, vội thu sài đao lại, cung kính nói:

- Nguyên lai là Hàn Nông a thúc, Trát Quả kính chào người!

- Không dám! Ngươi thì giỏi rồi, tung hoành khắp trăm dặm Miêu hương, có ai không sợ ngươi? Bây giờ hai huynh đệ ngươi đã dám tới Ngũ Liên phong này giở trò ngang ngược rồi!

Sắc mặt Trát Quả lộ vẻ khó coi, tựa như không dám phản bác, cúi đầu đáp:

- A thúc hiểu lầm rồi, Trát Quả tới đây chỉ là cầu kiến Thánh cô thôi! Người là trưởng lão đức cao vọng trọng nhất Miêu hương, ta và a đệ đều là do người trông coi trưởng thành, Ngũ Liên phong này là thánh địa của Miêu gia, bọn ta làm sao dám ở đây ngang ngược!

- Hừ.

Sắc mặt Hàn Nông đầy vẻ tức giận:

- Ngươi biết thì tốt! Năm đó đại đầu lĩnh trước khi lâm chung đã chỉ định Thánh cô kế vị. Bởi vì thánh cô không ở sơn trại, ta thân là đại trưởng lão, cùng các vị trưởng lão còn lại đều hết lòng để ngươi tạm thời thay chức. Vốn nghĩ ngươi có thể vì Miêu hương chúng ta mà tranh đấu, tạo phúc cho Miêu trại, nhưng hơn mười năm rồi, ngươi nhìn xem, trăm dặm Miêu hương này đã bị ngươi làm thành cái bộ dạng gì rồi? Phản kháng khắp nơi, dân chúng lầm than, ngươi có xứng với sự vai trò của đại đầu lĩnh, có xứng với mấy chục vạn hương thân Miêu gia chúng ta không? Cứ thế này tiếp, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Miêu gia chúng ta!

Trát Quả cúi đầu, một câu cũng chẳng nói. Mặt như gan heo.

Lâm Vãn Vinh ở bên cạnh nghe mà tấm tắc tán thưởng, thảo nào vị Hàn Nông a thúc này khí thế bất phàm như vậy, thì ra là đại trưởng lão lớn tuổi nhất của Miêu trại. Thấy lão giáo huấn Trát Quả giống như giáo huấn đứa cháu, ông ta đúng là có tư cách này a.

Miêu trại đại trưởng lão râu trắng rung động, nghĩ đến những lời vừa nói cũng khiến trong lòng lão khó mà bình tĩnh.

- Thánh cô đã an giấc, các ngươi hãy xuống núi đi, đừng ở đây làm phiền nữa!

Hàn Nông sau hồi lâu mới hừ một tiếng.

Trát Quả trong mắt lóe lên một tia hung quang, chẳng nói câu nào, thi một cái Miêu lễ với Hàn Nông rồi nắm chặt sài đao xoay người đi luôn.

Đại trưởng lão nhìn theo bóng lưng hắn mà lắc đầu thở dài, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên quay người lại lớn tiếng:

- Vừa rồi là vị hương thân nào trượng nghĩa xuất thủ? Mời ra đây gặp mặt đi!

Lão hét liền mấy tiếng, phía sau khối đá mới có một thanh niên Miêu gia mặt đen nhảy ra, bước mấy bước đã tới trước mặt lão, cười hi hi ha ha chắp hai tay lại, liên thanh nói:

- Đại trưởng lão, Hàn Nông a thúc, chào người, chào người!

Người Miêu này không ngờ lại nói tiếng Hoa, đại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy cái, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là Hồng Miêu? Của trại nào thế?

- Ta, ồ, ta là người của Ánh Nguyệt ổ!

Thanh niên Hồng Miêu nhấp nháy mắt, thấy bộ dạng vẻ như không tin của Hàn Nông, hắn vội vã nói:

- Y Liên, Khôn Sơn đều là hảo bằng hữu của ta, chúng ta cùng tới đây!

Hàn Nông ồ một tiếng, mỉm cười nói:

- Thảo nào nhìn lại quen mắt như vậy, bộ áo quần này của ngươi rõ ràng là của Bố Y mặc khi thành thân năm đó a!

Vị a thúc này trí nhớ tốt thật, Lâm Vãn Vinh vội vã gật đầu:

- Đúng, đúng, đây chính là trang phục mà Bố Y lão tía mặc khi thành thân, ông ấy chỉ mặc qua có một lần thôi!

Có thể nói ra tình tiết nhỏ này, tự nhiên là có quan hệ mật thiết với Ánh Nguyệt ổ, chỉ là mễ đa Hồng Miêu này cử chỉ cổ quái, nhảy nhót bừa bãi, không nói Miêu ngữ mà lại nói Hoa ngữ, rất khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên. Hàn Nông ừm một tiếng:

- Vừa rồi viên đá ném Trát Long là do ngươi ném sao? Hừ, ném tốt lắm!

- Đương nhiên! Hắn dám vũ nhục An tỉ... vũ nhục Thánh cô, ta đương nhiên phải đánh hắn rồi, hung hăng đánh, nhìn thấy một lần là đánh một lần!

Mễ đa ra sức khua tay, mặt mày rạng rỡ, hiển nhiên vừa rồi đã đánh cực kì thống khoái.

Đại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy cái, mỉm cười gật đầu:

- Mễ đa, dưới núi đều bị người của Trát Quả canh giữ, ngươi làm sao lên núi được thế? Đến nơi đây để làm gì?

- Ta lẩn vào đám Trát Quả mà theo lên núi.

Mễ đa hắc một tiếng:

- Ta đến nơi này là muốn nhìn thấy Thánh cô... a thúc, Thánh cô có đây không, ta có thể đi gặp người không...

Hán Nông nhíu mày lại:

Ngươi cũng là tới tham gia Hoa Sơn tiết, muốn cùng Thánh cô tương thân sao?

- Đúng, đúng!

Mễ đa hưng phấn gật đầu:

- Ta chính là tới để cùng Thánh cô tương thân. A thúc, nể mặt ta đã giúp người giáo huấn đám người xấu đó, có thể để ta lên không, ta thật sự muốn gặp Thánh cô! Thánh cô, An tỉ tỉ, ta tới đây...

Nói đoạn liền lách ngay qua chỗ đại trưởng lão, dụng lực hướng lên núi vẫy tay, tiếng hét phát ra từ cổ họng lập tức truyền đi khắp núi.

- Đi xuống, đi xuống!

Hàn Nông trưởng lão đột nhiên tức giận, ra sức đẩy hắn xuống núi, xem sắc mặt lão, không ngờ lại có vẻ cực kì chán ghét hắn.

- Oái, a thúc, sao thế, ta đâu có đắc tội người? Á, a thúc...

Thân hình hắn loạng choạng, bị đẩy lui mấy bước mới tạm ngưng lại được, nhìn Hàn Nông trưởng lão đang tức giận thở dốc, không nén nổi hấp háy mắt, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Cho dù ông không muốn để ta gặp An tỉ tỉ, nhưng cũng đừng thô bạo như vậy a, tốt xấu gì ta cũng đã từng giúp ông mà.

- Người Hoa.

Đại trưởng lão tức giận hừ một tiếng, hiển nhiên sớm đã nhìn rõ tên mễ đa giả dối này rồi:

- Trang phục này có phải là Y Liên đưa cho ngươi, đúng không?

- Phải a, sao thế?

- Vậy ngươi còn tới tương thân? Ngươi, ngươi... tức chết ngươi thôi!

Hàn Nông trưởng lão tức giận tới bộ râu bạc trắng chực dựng đứng lên, bẻ lấy một cành cây từ bên cạnh vụt tới người hắn.

- Ối, a thúc. Đừng đánh, ta không làm sai chuyện gì a!

- Đánh cái tên người Hoa lòng lang dạ sói ngươi, mau cút xuống núi cho ta!

Hàn Nông a thúc phẫn nộ không thôi, đánh cho hắn chẳng còn đường chạy, vừa không thể giải thích, lại chẳng thể hoàn thủ, nhếch nhác đến không thể nhếch nhác hơn, thực sự là bị bức tới chẳng còn cách nào.

Dứt khoát lựa chọn, hắn đứng thẳng dậy, lầm bầm:

- Hàn a thúc, ta để người đánh vài cái. Có thể phiền người đi chuyển cho Thánh cô một câu không?! Chỉ cần nói tiểu đệ đệ tới rồi, tiểu đệ đệ rất nhớ nàng! Ối, ối, đừng đánh, đừng đánh, nói hết rồi. Nói hết rồi, ta đi, ta lập tức đi!

Cúi đầu buồn bã men theo đường cũ trở lại, trong lòng ủ rủ đến chẳng thể dùng lời miêu tả. Cách An tỉ tỉ chỉ có vài bước chân như vậy mà lại chẳng thể đi lên, đây chẳng phải là lão thiên đang trêu đùa ta sao?

Hắn lần này lên núi thì nhẹ nhàng, xuống núi thì chật vật, không ngờ lại bị một lão đầu Bạch Miêu đánh đuổi xuống, đúng là lần đầu trải qua chuyện thế này.

Cao Tù theo sau lưng hắn, thấy hắn lủi thủi cúi đầu, bộ dạng thất thần, không nén nổi phì một tiếng:

- Huynh đệ, đã tới rồi thì không thể tay không mà về được! Mấy tên thủ vệ đó chỉ là cái rắm. Chúng ta đánh lên núi không phải là được rồi sao. Muốn gặp ai thì gặp người đó, xem kẻ nào dám ngăn ngươi?!

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:

- Cao đại ca, chúng ta sống trên đời này, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm! Trên Ngũ Liên phong này đều là người đối tốt với An tỉ tỉ, đều là người thân của nàng ấy! Ta cho dù có xấu hơn nữa cũng không thể động thủ với người thân của mình a. Huynh nói có đúng không?

Lão Cao nghe mà lộ vẻ nghiêm nghị tôn kính, giơ ngón tay cái lên: vị huynh đệ này của ta, cảnh giới lại cao lên rồi a!

Xuống núi rồi, sắc trời đã tối đen. Lâm Vãn Vinh lưu luyến không nỡ rời, đi dạo một vòng quanh chân núi. Đang muốn theo đường cũ trở về thì đột nhiên nhìn thấy trong rừng cây phía xa bên đường thấp thoáng có ánh đèn.

Lão Cao võ công cao cường, mục lực cực rốt, đưa mắt nhìn một cái liền lập tức ngạc nhiên nói:

- Ý, có người!

Đã đêm khuya như thế này rồi, còn có ai lén lén lút lút trốn trong rừng cây đó? Hai người nhìn nhau nháy mắt, vô cùng cẩn thận lần mò đi về phía rừng cây. Còn cách vài chục trượng đã có thể nhìn thấy mười mấy hán tử Hắc Miêu đang chia ra ẩn nấp cả ở chỗ sáng và chỗ tối, nhìn ra bốn phía xung quanh vẻ cảnh giác, những ánh lửa trong rừng lúc sáng lúc tối, có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng.

Những người này đều rất quen mặt, chính là các tùy tùng bên cạnh huynh đệ Trát Long, Trát Quả. Muộn thế này rồi, bọn chúng không về sơn trại, nấp ở đây làm gì?

Lâm Vãn Vinh nhíu chặt mày lại, gật đầu với Cao Tù bên cạnh một cái. Sự phối hợp của hai người sớm đã đạt đến mức cực kì tinh diệu, căn bản chẳng cần lời nói, lão Cao nhìn chuẩn tình thế, thân hình nháy mắt đã vọt lên, phảng phất giống như một làn khói xanh từ chỗ tối ào ra, vô thanh vô tức nhảy tới sau lưng hai hán tử, hai tay đâm ra nhanh như chớp. hai người đó trong nháy mắt đã ngã gục xuống luôn.

Lâm Vãn Vinh nhanh như một con li miêu, lao mau tới bên cạnh lão Cao, giấu hai tên Hắc Miêu đã ngủ say đó vào trong bụi cỏ, những người khác chẳng hề phát hiện ra chút gì. Hai người men theo những ngọn cỏ xanh chậm rãi tiến lên, ước chừng năm sáu trượng liền nghe thấy một thanh âm có vẻ bại hoại truyền tới:

- Chim vân tước dậy sớm thì mới có côn trùng để ăn! A ca, đừng do dự thêm nữa, vừa rồi trên Ngũ Liên phong, huynh bị lão cẩu đó trút giận còn chưa đủ sao? Huynh là đại đầu lĩnh của trăm dặm Miêu trại chúng ta a, sao có thể để lão tùy tiện vũ nhục? Huynh xem cái lão cẩu Hàn Nông đó, muốn mắng thì mắng, có lúc nào coi huynh là đại đầu lĩnh chưa?!

Kẻ đang nói là tên Trát Long, còn đối diện hắn tự nhiên là a ca hắn Trát Quả, người nắm quyền thực tế trong trăm dặm Miêu trại.

Hai huynh đệ này nói chuyện sao lại không dùng Miêu ngữ nhỉ? Lâm Vãn Vinh kì quái tự hỏi, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cách đó bốn năm trượng, huynh đệ Trát Quả đang đứng sóng vai nhau, còn có một người trung niên bộ dáng nho sinh đứng bên cạnh.

- A đệ, đừng nhộn lên nữa.

Thanh âm khỏe mạnh của Trát Quả truyền đến:

- Hàn Nông thân là đại trưởng lão, danh vọng trong Miêu trại cực lớn, chẳng phải là nhân vật tầm thường, không chỉ Bạch Miêu đối với Thánh cô và lão một dạ trung thành, đến cả Hồng Miêu Hoa Miêu Thanh Miêu và rất nhiều sơn trại cũng dều hướng về bọn họ. Muốn đối phó lão và Bạch Miêu, nhất định phải có kế hoạch thỏa đáng mới được!

- A ca, huynh chuẩn bị lúc nào thì động thủ? Lão cẩu này không ngờ lại phái người đánh đệ, đệ một ngày cũng không nhịn nổi nữa!

Trát Long ôm lấy chỗ miệng bị đau phẫn nộ nói.

Lâm Vãn Vinh nghe mà cười trộm, đánh ngươi là đáng rồi, lần sau còn đụng đến lão tử thì không chỉ đơn giản là đánh vào miệng thế này đâu.

Trát Quả quay người lại nhìn nho sinh, hỏi:

- Bảo sư gia, Nhiếp đại nhân hôm nay đã đến Quân Liên chưa?

Bảo sư gia gật đầu:

- Trưa nay đại nhân đã tới huyện thành, đang đợi tin tức của đại đầu lĩnh đó!

Trát Quả nghiến răng, vung mạnh tay:

- Tốt! Trưa ngày mai Trát Quả sẽ đích thân đi bái kiến phủ đài đại nhân, mời người tác chủ cho Miêu gia ta!

Bảo sư gia cười hắc hắc:

- Chỉ cần đại đầu lĩnh nộp thuế đúng giờ đủ số, tin rằng đại nhân nhất định sẽ làm cho sở nguyện của ngài thành hiện thực!

Trát Long nghe vậy vỗ tay đại hỉ:

- Chỉ cần Nhiếp đại nhân tương trợ, a ca nhất định có thể đại triển thần uy, chinh phục Thánh cô, đánh ngã mấy lão cẩu Bạch Miêu đó!

- Thánh cô, Thánh cô...

Trát Quả lẩm bẩm tự nói một mình, trong mắt tràn ngập vẻ mê luyến.

Nhìn bộ dạng dương dương mừng rỡ của ba kẻ đó, Lâm Vãn Vinh căm hận nghiến răng ken két, con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là quan hay là phỉ? Đúng là rắn chuột chung ổ rồi! Có mấy kẻ này ở đâu, Bố Y lão tía, Y Liên bọn họ còn có thể sống được những ngày tốt đẹp sao?

Lão Cao thấy sắc mặt hắn bất thiện, biết hắn đang giận đến ngập đầu, không khéo lại muốn giết người ngay đương trường, liền vội vã kéo hắn, hai người lặng lẽ lùi ra ngoài.

Khi đi qua bụi bỏ, thuận tay giải huyệt đạo cho hai tên thủ vệ Hắc Miêu kia, thấy hai kẻ đó tỉnh lại mà vẫn chưa phát giác được chuyện dị thường mới lặng lẽ rời đi.

Dọc đường không khí rất trầm lặng, Cao Tù thấy hắn sắc mặt lạnh như một khối băng, liền cũng ngoan ngoãn im miệng.

Đi chưa bao xa, Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, quay đầu nhìn lại:

- Cao đại ca, phiền huynh lại đi một chuyến nữa, bây giờ đi tìm tên Ngô Nguyên đó, hỏi xem Trát Quả và tên họ Nhiếp ngày mai gặp mặt ở đâu? Ta phải tới đó xem xem hai tên tạp chủng này có thể làm ra những chuyện gì!

Mở miệng nói rồi thì tốt, Cao Tù thở phào một hơi, vội vã gật đầu. Mắt thấy đã trở về đến ngoài thành liền chia tay hắn, rời đi luôn.

Quân Liên thành tây, chỗ nào cũng có người Miêu dựng trại, đại đa số là các mễ đa mễ sai trẻ tuổi, bất kệ Hồng Miêu Bạch Miêu Hoa Miêu, ở cùng một lát bọn họ đã liền hòa lẫn vào nhau. Mọi người cùng nổi lửa, vây quanh đống lửa mà ca hát nhảy múa, tiếng cười tiếng ca vang lừng rộn rã.

Nhìn những khuôn mặt tràn ngập vẻ phấn chấn của các chàng trai cô gái, nghe những tiếng cười vui vô ưu vô lo du dương phiêu đãng trong không trung của họ, Lâm Vãn Vinh trong lúc bất lực lại có được chút an ủi, đây mới là tương lai của Miêu tộc a!

Ngoài thành đông người, tiếng cười nói không dứt, tìm kiếm cả hồi lâu, chen chúc đến người đầy mồ hôi cũng chẳng tìm thấy bọn Y Liên đâu. Nhìn những đầu người chen chúc di động, hắn có chút sững sờ, gần vạn người cùng tới tương thân, không ngờ Hoa Sơn tiết lại có khí thế lớn như vậy, thế này thì bảo ta tới đâu tìm bọn Y Liên đây?

Ôi...

Không phải có lưới không chịu buông

Không phải có mạ chẳng chịu cấy

Buông lưới không có thuyền để đi

Cấy mạ chẳng có nước để tưới

A muội nhớ ca lệ rưng rưng,

Chẳng biết a ca ở chốn nào...

Hệt như tiếng bách linh hót, một khúc sơn ca lảnh lót đột nhiên vang lên từ trong đám người. Trên đỉnh núi xa xa, một đống lửa đỏ hồng đang rực cháy, bên cạnh đống lửa, một thân ảnh yểu điệu đang lặng lẽ đứng đó, kiễng chân ngóng trông, tiếng ca động lòng chính là phát ra từ đây.

- Y Liên!

Lâm Vãn Vinh hưng phấn vẫy tay, nhảy lên chạy về hướng đó, phải nói Y Liên thực thông minh, cách tìm người bằng sơn ca này đúng là độc nhất vô nhị.

- A Lâm ca...

Thiếu nữ thấy thân ảnh của hắn, lập tức mặt mày rạng rỡ, vội vã đẩy đám mễ đa đang vây bên cạnh nghe nàng hát ra, mừng rỡ chạy như bay về phía hắn.

Nhìn Y Liên gần trong gang tấc, hai má đỏ hồng, tâm tình vốn đang ức chế của hắn lập tức sảng khoái hơn rất nhiều, khom người lau đi mồ hôi lạnh, thở hồng hộc nói:

- Thật, thật không dễ tìm a! Y Liên, bọn muội sao lại trốn ở đây thế?!

Y Liên xấu hổ cúi đầu:

- Khi bọn muội ra khỏi thành thì đã muộn rồi, chỉ có thể tìm nơi hoang vu để dừng chân! A Lâm ca, huynh đói không?

Bận rộn cả nửa ngày, quả đúng là chưa ăn thứ gì, hắn vội vã gật đầu. Y Liên cười lên khúc khích, mở cái bọc trên người ra, chỗ bánh điểm tâm đưa cho nàng hồi trưa, không ngờ lại như chưa động qua chút nào.

Nàng đặt tất cả vào lòng bàn tay hắn, Lâm Vãn Vinh thật sự đói rồi, hung hăng cắn liền lấy miếng, lung búng hỏi:

- Y Liên, muội đã ăn chưa?

Nhìn hắn ăn như lang như hổ, Y Liên mừng rỡ gật đầu, đưa một ống trúc đựng đầy nước sạch cho hắn:

- Muội ăn rồi, nhưng một người ăn không hết, chỗ này đều để giành cho huynh đó!

Căng cái bụng rồi, đang muốn thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Mẹ ơi! Bốn phía xung quanh đều là các mễ đa mắt hổ chằm chằm, phải có tới trên bốn năm chục người, người nào người nấy tay nắm sài đao, mắt dữ trợn trừng, phảng phất như muốn lập tức xông lên vậy!

- Đây, đây là làm gì thế

Hắn bị dọa cho nước cũng không dám uống nữa, miếng bánh trong miệng chút nữa thì rơi xuống đất.

Một mễ sai quen thuộc của Ánh Nguyệt ổ bên cạnh Y Liên mỉm cười nói:

- Thế này còn chưa rõ ràng sao? Những mễ đa này tới từ những sơn trại khác nhau, đều muốn cùng Y Liên đối ca đó! A Lâm ca, Y Liên chúng ta vì huynh mà ở đây hát cả một buổi tối không ngừng, chính là để huynh có thể tìm được chúng ta đó!

---------------------------------------

Mời các bạn góp ý về câu từ, dùng chữ, báo lỗi chính tả,... tại

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=11319.

Vào đọc & tham gia những bài bình luận hay về CPGĐ tại:

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27140

Các fan CPGĐ tham gia cuộc thi bình luận, phát biểu cảm tưởng (giải thưởng cao) tại:

http://tangthuvien.com/forum/showthr...96#post1565596

---------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------

remy07-06-2009, 08:09 PM

Chương 590 - Ngươi đoán xem

Dịch: Vovong

Biên tập: Remy

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hát cả một buổi tối? Nhìn đôi môi đã có chút khô cứng của Y Liên, hắn bị dọa cho giật nảy mình, vội vã nhét ống nước vào tay thiếu nữ:

- Mau, mau uống chút nước!

Y Liên dạ một tiếng, nhấp vài ngụm nước trong, nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào.

Lâm Vãn Vinh nặng nề nói:

- Y Liên, hát ca thì được, nhưng không thể cứ hát chẳng dừng như vậy. Mệt rồi thì nhất định phải nghỉ ngơi!

- A Lâm ca. Muội không mệt đâu!

Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ:

- Đêm nay người nhiều, nếu muội không hát lên, chỉ sợ huynh không tìm được bọn muội!

Tìm thì khẳng định là tìm được, chỉ là phải phí chút sức lực, a Lâm ca thở dài một tiếng, kéo tay nàng:

- Được rồi, hôm nay là ngoại lệ, lần sau không được như vậy nữa!

- Vâng!

Y Liên gật đầu một cái thật mạnh, mỉm cười đưa tay ra chỉ:

- A Lâm ca, huynh xem! Trại của chúng ta ở bên đó!

Thuận theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, các chàng trai cô gái của Ánh Nguyệt ổ đều đang hướng về phía hắn vẫy tay, gọi bọn họ mau trở về.

Mới kéo tay Y Liên đi được hai bước, các mễ đa xung quanh đã vây quanh họ, bô bô hét lớn, có người còn thẳng thắn hát tình ca ra luôn, căn bản không nguyện ý để nàng đi. Lâm Vãn Vinh nhe răng trợn mắt, mỉm cười nói:

- Y Liên, đây đều là những người sùng bái muội a! Thật nhiều tiểu tử đẹp trai, thế nào, có nhìn trúng ai không? A Lâm ca giúp muội giữ ải!

Thiếu nữ đỏ bừng mặt lên:

- Đâu có đâu! Huynh cứ giữ chặt ải của mình là được rồi!

Người ta đều nói Miêu nữ đa tình, nha đầu này thì lại rất hay thẹn thùng. Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, kéo nàng liều mạng chen ra khỏi đám người, nhếch nhác chạy đi.

Y Liên theo sau lưng hắn, nhấp nháy mắt nói:

- A Lâm ca, huynh giờ này mới trở về, có phải là đi lên Ngũ Liên phong không?

Lâm Vãn Vinh trợn tròn hai mắt:

- Muội, sao muội biết?!

- Kẻ ngốc cũng có thể đoán ra mà!

Y Liên khẽ hứ một tiếng, đột nhiên lại cười lên khúc khích:

- Thế nào, nhìn thấy Thánh cô mà huynh ngày nhớ đêm mong chưa?

Nàng không biết rõ sự tình, coi lời nói thật của a Lâm ca là giả, trong ngữ khí đa phần chứa vẻ trêu chọc, lòng Lâm Vãn Vinh lại sinh cảm khái, lặng lẽ lắc đầu.

Y Liên cười hì hì bảo:

- Việc này cũng chẳng có gì kì quái, huynh nhìn các mễ đa nơi này xem. Mười phần thì có chín muốn gặp Thánh cô, nếu đều có thể gặp thì liệu có được không?!

Ta và bọn họ lại giống nhau ư? Lâm Vãn Vinh mở miệng muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết bắt đầu nói từ đâu.

Y Liên thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, cũng không nói nữa. Nàng cúi đầu khẽ hỏi:

- A Lâm ca, sơn ca mà mấy ngày nay muội dạy huynh, huynh học được bao nhiêu rồi?

Lâm Vãn Vinh xấu hổ đưa ra năm ngón tay, thiếu nữ nhìn mà vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Năm mươi bài?! A Lâm ca, huynh thật giỏi a!

Hắn mồ hôi lạnh tuôn trào, gãi đầu gãi tai xoàn xoạt, bứt rứt một lúc mới nhỏ giọng khẽ đáp:

- Năm, năm bài!

Năm bài? Y Liên lén lè lè lưỡi. A Lâm ca này cái gì cũng thông minh, chỉ là học ca hát lại chậm một chút. Nàng cười khúc khích nói:

- Năm bài cũng không có gì, đây đều là tâm huyết của huynh! Đến Hoa Sơn tiết, huynh nhất định phải hát ra đấy nhé. Nếu không, vị sư phụ này thực quá mất mặt đó!

Lâm Vãn Vinh trời không sợ đất không sợ, da mặt dày như tường thành, cái gì cũng đều dám nói dám làm, duy chỉ có hát tình ca là lại không giỏi giang lắm, theo Y Liên học mấy ngày mà vẫn ngượng ngùng không dám hát ra, tại phương diện này đúng là kém cỏi đến đặc biệt. Y Liên bắt trúng được mạch của hắn nên mới nói ra lời này.

- Tận lực, sẽ tận lực!

Hắn cười đùa một câu cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, sư phụ tỉ tỉ thật sự có thể cùng ta hát tình ca sao? Con bà nó, thế này chẳng phải là muốn lấy mạng người ta ư?!

Trở về chỗ thanh niên nam nữ của Ánh Nguyệt ổ, mọi người mừng rỡ cổ vũ rào rào. Tất cả vây quanh đống lửa nghe hắn kể chuyện, lần này là chuyện đánh Đột Quyết. Đến cả Tứ Đức đã quen nghe hắn khoác lác mà cũng nghe đến say mê. Nói đến phần gay cấn, các nam nữ Miêu trại đều không cả dám thở mạnh, Y Liên thì càng nắm chặt cánh tay hắn mà bóp cho đỏ hồng lên mấy mảng.

Đến đêm khuya, vạn vật trở nên tĩnh lặng, mọi người đều nằm xuống đất và lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Phía ngoài thành trở nên tĩnh lặng, duy chỉ có những tiếng lửa cháy lốp bốp từ mấy đống lửa đang cháy bừng bừng khẽ khàng vang lên, phảng phất giống như những tiếng trống nhỏ ấm áp.

Một vầng trăng khuyết treo trên không trung, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất, rọi lên những khuôn mặt người. Thật là một khung cảnh lạnh lùng.

Hôm nay đã là mồng một tháng chín, cách thời gian Nguyệt Nha Nhi bị độc phát càng ngày càng gần, đến bây giờ vẫn còn chưa biết nàng đã trúng độc gì, rốt cuộc có giải được hay không. Trên người Lâm Vãn Vinh tựa như có mấy nghìn mấy vạn con kiến đang bò, làm sao có thể ngủ được!

- A Lâm ca, sao vậy?

Y Liên đi đến bên cạnh hắn, hai mắt mở to, nhìn hắn vẻ khó hiểu.

Y Liên là thủ lĩnh của đám thanh niên nam nữ này, quả thật cũng có chút dáng vẻ của đầu lĩnh, mỗi đêm đều đi tuần khắp lượt, đắp chăn đuổi côn trùng cho mọi người. Tinh tế tỉ mỉ, tận tụy cần cù. Uy tín tự nhiên là rất cao.

Nhìn bộ dạng cần mẫn của nha đầu này, Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:

- Y Liên, nếu Thánh cô không làm đại đầu lĩnh, ta sẽ đề cử muội! Miêu trại ở trong tay muội nhất định sẽ có thể phát dương quang đại!

- A Lâm ca, huynh giễu cợt muội rồi!

Y Liên ngồi bên cạnh hắn, ngượng ngùng nói:

- Muội sao có thể so với Thánh cô? Người là cột trụ tinh thần của Miêu gia bọn muội!

- Cột trụ tinh thần?

Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi:

- Y Liên. Thánh cô đến khai xuân năm nay mới trở về Miêu trại, trước đây muội chưa từng tiếp xúc qua với cô ấy, sao lại sùng bái như vậy?

Thiếu nữ khẽ lắc đầu:

- A Lâm ca, huynh không phải người Miêu nên không rõ. Thánh cô những năm nay tuy luôn phiêu bạt bên ngoài, hiếm khi về Miêu trại, nhưng rất nhiều nhà sàn, học đường, cầu đường, công trình thủy lợi đều là dùng tiền của người mà xây lên. Để đề phòng bọn tham ô, những ngân phiếu đó người đã phó thác cho các trưởng lão đem từng tấm từng tấm từ bên ngoài vào, còn mời rất nhiều nông dân tới dạy người Miêu bọn muội khẩn điền khai hoang, tu sửa thủy lợi. Mỗi lần xuân về đều mua hạt giống cho bọn muội, lại mời người tới dạy bọn muội đọc sách viết chữ... A Lâm ca, Thánh cô thực là một người phi thường. Huynh nói xem, Miêu gia bọn muội có thể không biết ơn người sao?

Thì ra An tỉ tỉ còn có một mặt ôn tình như vậy. Không phải Y Liên nói ra thì ta căn bản không biết được. Nhớ đến vẻ ngoài phóng đãng ngỗ ngược của An tỉ tỉ, trong lòng Lâm Vãn Vinh càng thấy cảm động vô cùng, ta và sư phụ tỉ tỉ thực là người đi chung một đường a!

- A Lâm ca. Cuộc đời này của muội sẽ học theo Thánh cô mà sống!

Y Liên thẹn thùng nói.

- Vậy muội có biết không? Để giúp đỡ các hương thân của Miêu trại, mấy năm nay Thánh cô một mình phiêu bạt ở bên ngoài, ăn uống rất khổ sở đó!

- Muội không sợ ăn uống khổ sở!

Y Liên kiên định ngẩng đầu lên:

- Muội có thể giống như Thánh cô, vì tộc Miêu, chuyện gì cũng đều không sợ! Huynh có tin muội không?

Nhìn ánh mắt chờ mong của nha đầu này, hắn phảng phất như thấy An Bích Như thời thiếu nữ, mĩ lệ, thuần phác, giỏi giang, kiên cường. Không biết tương lai của nàng sẽ thế nào? Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, nặng nề gật đầu.

Y Liên mỉm cười ngọt ngào, lặng lẽ ôm lấy cánh tay hắn:

- A Lâm ca, huynh thật tốt! Nếu huynh có thể vĩnh viễn ở lại Miêu trại bọn muội, như vậy thì tốt biết bao a!

Ta tốt ư? So với An tỉ tỉ, hình như chẳng là gì rồi! Có điều nếu ta đem An tỉ tỉ từ Thánh cô biến thành Thánh tẩu, ta trở thành nữ tế (con rể) của Miêu trại, như vậy thì gần như có thể lưu lại Miêu trại rồi, nguyện vọng của Y Liên cũng có thể thực hiện!

Hắn nghĩ đến chỗ đắc ý liền lập tức cười lớn. Đang muốn nói chuyện tiếp với Y Liên thì thấy thiếu nữ Miêu gia này đã ngủ say mất rồi.

Đêm đó hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện. Một lát nhớ An tỉ tỉ, một lát lại tới Nguyệt Nha Nhi, ngủ chẳng được ngon. Khi mơ mơ hồ hồ mở trừng hai mắt ra, trời đã sáng rõ rồi. Trên người đắp một tấm đệm dày, thoang thoảng mùi thơm nước hoa. Y Liên sớm đã dậy rồi, đang cùng mấy tỉ muội bắc bếp châm lửa, những ngọn khói bếp lượn lờ chậm rãi bay lên.

Tứ Đức đi tới gần, ghé sát vào tai hắn khẽ nói mấy câu. Lâm Vãn Vinh thần sắc lạnh lùng, gật đầu, đứng dậy rồi đi luôn.

- A Lâm ca.

Thiếu nữ Miêu cầm hai chiếc bánh ngô nóng hổi mới lấy ra khỏi bếp, vừa thổi vừa chạy đến đưa tới tay hắn:

- Cho huynh!

Trên tóc nàng còn đính mấy hạt sương thu đã ngưng kết thành giọt nước, dưới ánh thái dương mới mọc, lấp lánh phản chiếu những ánh sáng thanh khiết. Khuôn mặt nàng đỏ bừng tươi rói như ánh rạng đông. Lâm Vãn Vinh nhận lấy chiếc bánh, lập tức kêu ầm lên, bỏng tới da miệng run lên bần bật.

Y Liên cười khúc kha khúc khích. A Lâm Ca bất lực nhìn nàng:

- Đêm nay ta có thể tìm được sơn trại của chúng ta, muội đừng hát nữa! Đương nhiên, nếu có tên tiểu tử nào muội trúng ý hát đối với muội, như thế thì sẽ là ngoại lệ, ha ha!

- Không có đâu!

Y Liên hai má đỏ bừng, khẽ nói:

- Huynh trở về sớm một chút. Muội... mọi người đều đợi nghe huynh kể chuyện đó!

Ta trở thành đại vương kể chuyện rồi! Hắn mỉm cười gật đầu, từ biệt mọi người rồi thẳng tiến vào trong thành.

Hoa Sơn tiết ngày mai đã bắt đầu rồi, đây là ngày lễ lớn nhất của trăm dặm Miêu hương. Các hương thân xa gần lục tục đổ vào trong thành. Trên đường lớn người đông đến mức giọt nước cũng không lọt qua được. Cả Quân Liên đã trở thành lễ hội lớn của Miêu gia.

Đi xuyên qua đám người một hồi lâu, từ một ngã rẽ khuất đột nhiên có một cái đầu chui ra, lén vẫy vẫy hắn, chính là Cao Tù, hắn liền vội vã bước tới. Liền thấy Hưng Văn huyện thừa Ngô Nguyên đang mặc thường phục, cái bụng béo phì ưỡn ra, nhìn thấy hắn liền vội vã quỳ xuống:

- Hạ quan Ngô Nguyên khấu kiến phò...

- Được rồi được rồi!

Lâm Vãn Vinh xua xua tay:

- Mấy nghi thức xã giao này khỏi cần đi!

- Vâng, vâng! Không biết phò mã gia đã ăn sáng chưa? Hạ quan đã chuẩn bị một chút thức điểm tâm ở gần đây, mời phò mã nếm...

- Khỏi cần, ta thích ăn thứ này!

Hắn hừ một tiếng, đưa chiếc bánh ngô trong tay lên gặm lấy một nửa.

Ngô Nguyên đại kinh, vội vã quỳ xuống liều mạng dập đầu:

- Đại nhân thâm nhập hương lí, yêu dân như con, cùng bách tính đồng cam cộng khổ, thực là tấm hương trong thế gian, mẫu mực của mọi người! Hạ quan nhất định sẽ noi theo đại nhân, phát dương tinh thần chói lọi của ngài. Cùng...

Mấy kiểu vỗ mông ngựa này lão tử không phải là đối thủ của hắn. Lâm Vãn Vinh nghe mà chỉ đành nghiến răng chịu đựng, vội ngắt lời hắn:

- Đừng nói mấy lời khách sáo nữa! Ngô đại nhân, chuyện mà Cao thống lĩnh kêu ngươi do thám, có manh mối gì chưa?

- Vâng vâng!

Ngô Nguyên hạ thấp thanh âm, khom người cung kính tâu:

- Hồi bẩm lão gia, hạ quan đã đi tìm hiểu rõ ràng rồi. Trưa này, Miêu hương đại đầu lĩnh Trát Quả muốn ở tại Hương Vận lâu gần đây mở tiệc mời phủ đài đại nhân!

Hương Vận lâu chính là tửu quán tốt nhất ở Quân Liên. Hôm trước khi vào thành hắn cũng thấy qua, đích xác có chút khí phái. Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, thong thả hỏi:

- Trát Quả mở tiệc đãi khách, Ngô đại nhân chắc cũng thuộc nhóm được mời chứ?

- Chuyện này, chuyện này...

Ngô Nguyên bị dọa cho co rụt đầu lại, không cả dám thở mạnh ra.

- Kì thực cũng chẳng có gì! Đã có người mời khách, không đi thì cũng lãng phí!

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn, nửa đùa nửa nghiêm nói:

- Đi nghe xem đại đầu lĩnh và phủ đài đại nhân có lời tri tâm gì muốn nói ra. Hai vị này, có thể sẽ là "tấm gương" cho Miêu gia đó!

Hai chữ "tấm gương" mà phò mã gia vừa nói ra, lão béo Ngô lập tức tâm kinh đảm chiến, vội vã lau mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa thưa:

- Vâng, vâng, hạ quan hiểu rồi, hạ quan đi làm ngay đây!

Đuổi Ngô Nguyên đi, Cao Tù hung hăng phì một tiếng:

- Cái đồ chơi gì thế này? Béo như một quả cầu thịt, cái thân béo ú đó chỉ sợ là đã hút không ít máu của bách tính để to lên.

- Món nợ của hắn cứ để từ từ tính.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nói:

- Cao đại ca. Hương Vận lâu đã ở trước mặt, chúng ta đi xem xem!

Cao Tù ở Quân Liên đã đi vài vòng, địa hình cũng có thể tính là nắm rõ, nghe vậy liền dẫn hắn xuyên qua đám người mà đi. Sau thời gian uống hết một chén trà liền nhìn thấy một tòa lầu các trông đẹp như tranh vẽ, vị trí nằm ngay giữa phố xá sầm uất, người xung quanh đi lại không ngớt, nhiệt náo phi thường.

Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ dò xét một lúc, đang lúc chính ngọ, Hương Vận lâu lại chẳng có khách nhân nào ra vào. Xung quanh có tới mấy trăm tráng hán Hắc Miêu đang đi lại cả trong tối lẫn ngoài sáng, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Xem ra Hương Vận lâu này đã bị Trát Quả bao trọn rồi, những người bình thường căn bản chẳng thể tiến gần.

Thời gian vừa đến chính ngọ, đột nhiên xuất hiện một chiếc kiệu lớn đỉnh vòm từ phía xa đi tới, hai đội binh lính tay cầm đao thương ở phía trước huyên náo mở đường. Bách tính xung quanh bị dọa cho trốn chạy ào ào, nhất thời gà bay chó nhảy, trẻ con gào khóc, phố xá loạn hết cả lên.

Hôm qua đã được kiến thức sự bá đạo của tên Nhiếp Viễn Thanh này, hôm nay còn thậm tệ hơn, tên họ Nhiếp này rõ ràng là thổ hoàng đế ở Tự Châu mà! Lâm Vãn Vinh căm giận hừ một tiếng, trong mắt lóe lên từng trận sát cơ.

Bên ngoài Hương Vận lâu trăm bước đều đã bị giải quyết sạch sẽ. Trát Quả đại đầu lĩnh tay cầm sài đao, mau chóng bước mấy chục bước, tới trước kiệu cung kinh hành lễ:

- Miêu gia Trát Quả bái kiến phủ đài đại nhân! Chúc đại nhân phúc thọ an khang, phú quý lưu trường!

- Đại đầu lĩnh quá khách khí rồi.

Từ trong kiệu truyền ra một tiếng cười sang sảng. Rèm được vén lên, Trát Quả vội vã đích thân giữ rèm kiệu, từ bên trong có một người trung niên mặt trắng không râu chậm rãi đi ra. Người này thân mặc đại hồng quan bào, từ mi thiện mục, mặt như trăng tròn, trên khuôn mặt trắng hồng lại kèm theo một nụ cười rạng rỡ, nhất nhất hướng về bốn phía ôm quyền, dáng vẻ rất là khách sáo.

Đây chính là tên Nhiếp Viễn Thanh đó? Lâm Vãn Vinh từ xa liếc nhìn, trong lòng không nén nổi sinh ra cảm khái, cái gì gọi là người không thể xem tướng mạo, nhìn vị Nhiếp đại nhân này là rõ ngay! Nếu không biết rõ những việc hắn đã từng làm, không chừng còn có người coi hắn như Phật Di Lặc luôn mất!

Trát Quả ở phía trước khom lưng dẫn đám người Nhiếp đại nhân vào trong Hương Vận lâu, mấy trăm binh lính và Hắc Miêu thân vệ của Trát Quả tầng tầng lớp lớp thủ ở ngoài cửa. Trừ phi ngẫu nhiên nghe thấy những tiếng cười từ trong lâu truyền ra, còn lại mọi sự chẳng nhìn thấy được chút nào.

- Lâm huynh đệ, bây giờ làm thế nào?

Cao Tù cẩn thận hỏi.

Còn có thể làm thế nào nữa? Đi lòng vòng quanh tòa lầu một lúc lâu, đầu nghĩ đến muốn vỡ cả ra mà cũng chẳng tìm được cách nào để lẻn vào, Lâm Vãn Vinh nghiến răng:

- Đợi!

Một chữ đợi này cũng chẳng phải nhẹ nhàng. Từ khi mặt trời trên đỉnh tới lúc mặt trời lặn, hai người đi vòng quanh đó không dưới mấy trăm vòng, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng chạm cốc chạm chén, những tràng cười rung trời từ trong Hương Vận lâu truyền ra, hắn và Cao Tù thì lại chỉ có thể ngồi ở bên ngoài phơi nắng.

Đợi đến lúc đèn được kéo lên, cửa lớn của Hương Vận lâu mới nặng nề mở ra. Nhiếp đại nhân với khuôn mặt hiền từ như bồ tát mang theo nụ cười chậm rãi đi từ trong ra, theo sau hắn là đại đầu lĩnh Trát Quả mặt cũng đã hơi đỏ hồng không ngừng ôm quyền thăm hỏi, trong mắt ánh lên những tia quang mang vui mừng.

- Trông tình thế này, chỉ sợ là đã đàm phán thành công rồi!

Cao Tù nhỏ giọng nói.

Ta cũng biết là đàm phán thành công rồi. Nhưng bọn chúng rốt cuộc đã đàm phán về việc gì đây?! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành cười khổ.

Mắt thấy chiếc kiệu quan của Nhiếp Viễn Thanh đã đi xa. Huynh đệ Trát Quả Trát Long trực tiếp rời đi luôn. Trên đường đã vắng vẻ, hai người trở về căn nhà lụp sụp kia chỉ mất một lát. Vừa về tới đã thấy gã béo Ngô Nguyên thở phì phò chui vào trong:

- Phò, phò mã...

Lâm Vãn Vinh cố nhịn sự lo âu trong lòng, mỉm cười nói:

- Ngô đại nhân trở về rồi! Tiệc trưa ăn ngon không?

- Hạ quan đáng chết!

Ngô Nguyên phốc một tiếng quỳ xuống dưới đất, dùng sức dập đầu, khóc lên nức nở:

- Hạ quan đã phụ sự phó thác của đại nhân! Tên Trát Quả đó và Nhiếp Viễn Thanh vào phòng mật đàm, canh giữ rất cẩn thận. Hạ quan mạo hiểm tới gần, cũng chỉ có thể nghe được một chút ít mà thôi! Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết a!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, đưa tay ra đỡ hắn:

- Ngô đại nhân nặng lời rồi, Trát Quả và Nhiếp đại nhân nói đến những gì ta sớm đã biết, kêu ngươi đi cũng chỉ là để lấy thêm bằng chứng bên cạnh mà thôi!

Bên cạnh Nhiếp Viễn Thanh cũng có thám tử mà phò mã cài vào? Lòng Ngô Nguyên run rẩy, phò mã đúng là cao thâm khó dò a!

- Ngô đại nhân, nói xem ngươi nghe được mấy câu gì!

Phò mã từ tốn vỗ vai hắn, mỉm cười:

- Đừng sợ, tùy tiện nói, nói sai cũng không việc gì. Dù sao cũng chỉ là bằng chứng thôi!

Ngô huyện thừa dập đầu như giã tỏi:

- Đánh chết hạ quan hạ quan cũng không dám lừa gạt người! Hạ quan chỉ nghe được mấy chữ, gì mà "Thánh cô", "động thủ", "giết hết bất kể", còn những chuyện khác đều chẳng nghe ra!

Động thủ? Giết hết bất kể? Mắt Lâm Vãn Vinh lóe hàn quang. Cái tên tiếu diện phật Nhiếp Viễn Thanh này, lẽ nào muốn động thủ giết người vào lúc Hoa Sơn tiết? Tên khốn khiếp này thủ đoạn thật tàn nhẫn!

Hắn không nói không rằng, trầm ngâm hồi lâu. Cao Tù biết hắn đang suy nghĩ, không dám làm phiền, liền lặng lẽ dẫn Ngô Nguyên ra ngoài.

Cũng chẳng biết đã đứng bao lâu, trong sân gió nhẹ dần nổi lên, thổi trúng người khiến hắn rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn lên thì màn đêm đã dần hạ xuống rồi, cũng chẳng biết đã là giờ nào nữa.

Ngũ Liên phong phía xa sừng sững trong mây, hệt như những cánh hoa thầm lặng nở trong màn đêm. Hắn nhìn ngắm hồi lâu, lặng lẽ lắc đầu, nghiến răng nói:

- Hồ li tỉ tỉ này. Đã bị người ta khi phụ đến nơi rồi mà vẫn cứ trốn ở trên núi không nghe không hỏi. Muốn tu luyện thành hồ li tinh sao?!

Lời còn chưa dứt đã liền cảm thấy mông đít lạnh ngắt, cảm giác đau nhức truyền đến. Hắn tựa như thú bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên, tức giận quát:

- Ai, ai đánh ta?

- Ngươi đoán xem?!

Một thanh âm vừa lạnh lùng lại vừa mang theo vẻ vũ mị bỗng nhiên vang lên bên tai hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#asas