2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng sớm, ánh nắng yếu ớt đầu đông xuyên qua khe cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đọng lại trên mi mắt của Oikawa. Iwaizumi đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy những hạt bụi li ti dập dềnh trên khoé mắt của bạn cùng phòng như từng con sóng biển, cậu chỉ biết cảm thán một câu "Sao trên đời lại có người đẹp đến thế!"

Tiếng cửa phòng bị đẩy vang lên kẽo kẹt. Iwaizumi giật mình quay lại nhìn, rồi đột nhiên ho sù sụ. Oikawa nghe động, khẽ cựa mình. Cô y tá nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng chào hỏi cả hai rồi đẩy xe đựng thuốc vào.

- Chào buổi sáng Oikawa - san, Iwaizumi - san.

- Buổi sáng tốt lành. - Iwaizumi đáp lại. - Yachi - san.

Hoá ra tên cô ấy là Yachi - Oikawa nhắm hờ mắt, lưng nằm quay về phía cửa, trong đầu nghĩ thầm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêm thuốc cho Iwaizumi, Yachi hỏi thêm vài câu về tình hình bệnh của cậu rồi quay sang gọi Oikawa. Anh ta nằm lì, vờ ngủ. Iwaizumi ban đầu cũng lay anh dậy, nhưng sự kiên nhẫn có hạn của cậu dần dần bị bào mòn.

- Đồ ngốc này có dậy đi không? Không tiêm thuốc làm sao khỏi bệnh? Ngốc này nữa!

Nghe Iwaizumi mắng mình, trong lòng Oikawa tự nhiên dấy lên một xíu thỏa mãn và tủi thân.

- Nè bạn cùng phòng tính nóng như kem thế?! - Anh uể oải ngồi dậy. Trong giọng nói ngập tràn sự lười biếng pha thêm tiếng cười như mọi ngày.

Iwaizumi thấy anh dậy cũng không nói gì nữa, bèn bỏ đi ra ngoài lấy đồ ăn sáng. Anh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu cho đến khi nó khuất sau cánh cửa, anh mới quay lại cười với Yachi.

- Hôm nay bông hoa nhỏ vẫn rạng rỡ như mọi hôm nhỉ? Xin lỗi em vì đã ngủ quên nhé.

- Không sao ạ. Cũng cảm ơn anh. - Yachi đáp lại bằng một nụ cười.

***

Giữa trưa.

Từng đám mây đen tụ lại một chỗ, giấu kín đi tất cả ánh sáng của thế gian. Oikawa yên lặng ngồi bên cửa sổ. Cánh cửa đã được đóng kín để che đi cái lạnh chớm nở đầu đông. Iwaizumi nằm trên giường, đắp kín chăn. 

Nhưng cậu không ngủ. 

Cậu không ngủ được. Cậu cảm nhận được có thứ gì đó nhộn nhạo trong tâm hồn của mình, cay xé lòng như một liều thuốc độc, lại mềm mại như bông, cám dỗ cậu chìm vào nó. Lại như một mầm non đang trỗi dậy bằng sức sống mãnh liệt, cố phá tan mọi áp lực đè nén để vươn tới trời cao. Iwaizumi chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, rồi thiếp đi. Cậu đã mơ rất nhiều. Cậu thấy mình đang đứng giữa một cồn cát, và hình ảnh bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp... tất cả tựa như như đèn kéo quân đi qua cậu, rồi lập tức biến mất theo những hạt cát trong cơn bão. Cậu cố gắng chạy theo họ, nhưng càng chạy, chân cậu càng lún sâu xuống cát. Những hạt cát nóng bỏng cứ thế dần dà chà xát vết thương của cậu, đau nhói, xót xa. Cho đến khi một bóng người hiện lên trước mắt cậu - một cậu bé. Cậu bé ấy nhìn thấy cậu, đôi mắt màu hạt dẻ tựa ánh sao mai giữa trời, ánh lên vô số tia sáng rực rỡ. Không chần chờ, cậu ấy nắm lấy tay Iwaizumi. Cồn cát biến mất, hai người lạc tới bên một bờ sông.

- Iwa - chan lớn thật rồi nhỉ? - Cậu bé mỉm cười.

Gió nổi. Mái tóc của cậu bé ấy tung bay trong gió, vuốt ve gò má hồng hào của một thằng con trai thành phố. Iwaizumi nhớ ra rồi.

Môi cậu ấy mấp máy, một dòng nước mặn chát lăn dài trên gò má gầy gò nhợt nhạt. Bóng tối lại kéo đến. Từng đám mây đen cuồn cuộn chiếm cứ lấy khoảng trời phía sau cậu bé kia, gió rít gào, cuốn trôi hết thảy những gì cậu bé nói.

Bất thình lình, một tiếng đàn guitar vang lên, xé tan bóng tối u ám trong lòng Iwaizumi. Nó như một dòng nước ấm len lỏi vào từng ngõ ngách trong tâm hồn, vỗ về an ủi cậu : Không sao đâu, mọi thứ đều ổn. Cậu tỉnh dậy trong khi ý thức còn chưa rõ ràng. Đôi mắt nhập nhèm nước mắt hướng về phía cửa sổ phòng. Oikawa ngồi bên cạnh đó, từng ngón tay gầy gò chạm vào dây cước tạo nên những âm thanh dịu dàng. Ánh sáng yếu ớt phủ lên người anh ta một tầng hào quang mỏng manh. Lúc này, anh ta xinh đẹp như một thiên sứ. Iwaizumi ngồi ngắm anh đến thất thần. Đến khi tiếng mưa rơi xuống ào ạt, cậu giật mình nhận ra mình đã yêu khoảnh khắc này mất rồi. Cho đến điểm cuối cuộc đời, cậu vẫn luôn lưu giữ hình ảnh người con trai ngồi bên cửa sổ gảy guitar - đây là chuyện của sau này.

Iwaizumi tỉnh dậy. Cậu ấy tìm trong ngăn tủ đầu giường một chiếc khăn dài, đi đến bên cạnh Oikawa choàng lên người anh ấy. Rồi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ khàng nói :

- Tôi đã xém quên cậu, Trashykawa.

Oikawa chỉ cười, vẫn tiếp tục gảy lên bản tình ca gửi vào mưa.

- Hát đi, Iwa - chan. Tớ nhớ giọng cậu.

- Đừng chê tôi.

- Sẽ không. Ngày xưa không chê, bây giờ và sau này vẫn thế.

Và rồi, trong căn phòng bệnh, Iwaizumi cất lên tiếng hát khản đặc của mình. Giọng hát của cậu không hay, lại còn khàn khàn, vô cùng khó nghe, vậy mà Oikawa vui vẻ lắng nghe, bàn tay không ngừng đệm nhạc cho cậu. Cứ như thế, dưới cơn mưa buốt lạnh đầu đông, lấy ánh sáng nhạt nhoà qua ô cửa sổ bệnh viện làm hào quang sân khấu, kẻ đàn người hát, cùng nhau dìu dắt đi qua ngày dài đơn côi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro