Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, chúng tôi đã tìm ra thủ phạm là ai, nhưng sự thật là Hazuki-chan vẫn chưa thể chấp nhận nổi

Từ sáng, Mukai-san trông rất ốm yếu, và cuối cùng đã ngã quỵ. Hazuki-chan đưa cậu ấy đến phòng y tế, và trong khi đang trông chừng, Mukai-san đã lên tiếng trong cơn mê sảng.

- "Dừng lại... Mọi người, Fujiwara-san là một cô gái hư..."

Không biết rằng Hazuki-chan đang ở ngay bên cạnh mình, Mukai-san đang ngủ nói những lời này vài lần.

~~~~~

- "Tớ không muốn tin vào điều đó..."

Hazuki-chan, người đã nghỉ học violin sau giờ học, thì thầm trong nước mắt khi đến MAHO-do.

Ai-chan và tôi tiếp tục an ủi cậu ấy.

Ý tôi là, đó là một cái tên mà mọi người có lẽ đã nghĩ đến vào một thời điểm nào đó.

Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ rằng có lẽ họ đã nhầm.

Phép thuật của chúng tôi không chỉ ngăn chặn những bài viết xấu xa, mà nỗi đau đáng lẽ phải là của Hazuki-chan cũng đã trở lại với thủ phạm ban đầu.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể khẳn định rằng Mukai-san là thủ phạm chỉ vì do phép thuật, nên chúng tôi đã quyết định đối chất với cậu ấy vào hôm sau

~~~~~

Hazuki-chan gọi Mukai-san đến một công viên gần đó, và tất cả chúng tôi ngồi xuống, Hazuki-chan ngồi ngay đối diện Mukai-san, Ai-chan và tôi ở hai phía đối diện cô ấy.

- "Cậu bị điên à!? Khi ẩn danh và viết những lời vu khống đó để hạ bệ bạn của mình? " Ai-chan bắt đầu nói bằng phương ngữ Kansai của mình.

- "... Tớ không biết gì về điều đó cả," Mukai-san cố chấp phủ nhận.

- "Cậu đã ở đó 2 ngày trước, tại cửa hàng bán đồ bơi bên ngoài nhà ga, phải không?" Ai-chan tiếp tục.

Biểu cảm của Mukai-san thay đổi.

- "Tớ là người đuổi theo cậu. Nếu muốn chứng minh mình vô tội, thì mau đưa điện thoại đây."

Nói rồi, Ai-chan nhanh chóng chộp lấy điện thoại của Mukai-san, mở nó ra, và nhấn vài phím.

- "Với bằng chứng như này thì cậu định chối làm sao đây? "

Màn hình điện thoại hiển thị một bức ảnh của Yada-kun và Hazuki-chan.

Hầu hết các bức ảnh khác trong cùng một thư mục cũng có Hazuki-chan trong đó.

- "... Nhưng mà..." Giật lại điện thoại, Mukai-san nhìn chằm chằm vào Hazuki-chan.

- "Fujiwara-san, cậu thật quá đáng. Tại sao cậu lại may mắn như vậy?! Thật không công bằng! Đáng lẽ cậu phải chịu một chút bất hạnh chứ!" Mukai-san hét lên khi nắm chặt điện thoại.

- "Nhưng những bài đăng trên mạng đó quá... Cậu có biết nó đã khiến Hazuki-chan đau khổ đến mức nào không?" Tôi phản bác.

- "Đúng vậy. Bây giờ không phải là lúc ích kỷ đâu" Ai-chan nói thêm.

- "... Đợi đã," Hazuki-chan đột ngột đứng dậy và ngăn chúng tôi lại.

- "Mukai-san, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại làm như vậy được không?" Hazuki-chan hỏi bằng giọng dịu dàng thường ngày, và nước mắt xuất hiện trong mắt Mukai-san.

- "Xin lỗi... Tớ biết điều đó là không đúng, nhưng... Tớ không thể ngăn cản bản thân được".

Mukai-san cuối cùng cũng bắt đầu giải thích.

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, Mukai-san đã luôn đặt mục tiêu trở thành một nghệ sĩ violin. Cô muốn vào Học viện nữ sinh Karen từ cấp hai, nhưng công ty của cha cô đã phá sản, vậy nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo học một ngôi trường khác.

Để giúp đỡ tài chính gia đình, mẹ cô đã nhận công việc bán thời gian, và Mukai-san đảm nhận việc nội trợ gia đình. Nhờ sự chăm chỉ của cha cô, công ty đã được tái lập thành công và Mukai-san đã vào được Học viện nữ sinh Karen vào cấp ba.

Tuy nhiên, Mukai-san đã bỏ lỡ những bài học đáng giá trong ba năm. Sự khác biệt về kỹ năng so với các bạn cùng lớp, những người đã tập trung vào việc học violin trong suốt thời gian qua, đặc biệt là Hazuki-chan, người bạn thân đầu tiên của cô, là rõ ràng.

Hazuki-chan đã tiếp cận Mukai-san với mong muốn trở thành bạn bè, và mọi người có thể ngay lập tức thấy rằng cô ấy là một cô gái tốt, nhưng điều đó đã khuấy động cảm giác ghen tị trong Mukai-san.

- "Chỉ những sinh viên tốt nghiệp với điểm số cao nhất từ Học viện nữ sinh Karen và nhận được sự công nhận từ các giáo sư mới có đặc quyền sử dụng những cây vĩ cầm đó, phải không?"

- "Những cây vĩ cầm Stradivarius... Nghe nói chỉ những sinh viên hàng đầu mới có thể mượn một cái để sử dụng làm nhạc cụ của riêng họ trong bốn năm học đại học" Hazuki-chan nói.

- "S-Stradi...?" Tôi lóng ngóng.

- "Stradivarius" Hazuki-chan trả lời.

- "Đó là cái gì? Bộ tuyệt lắm à?" Ai-chan hỏi.

Hazuki-chan nở một nụ cười gượng gạo.

- "Đây là những nhạc cụ nổi tiếng nhất trong số các nhạc cụ nổi tiếng trong giới violin. Trung bình nó có giá hơn một trăm triệu yên."

Ehhhhhh—!

Ai-chan và tôi nhìn nhau.

Chúng tôi biết rằng violin rất đắt, nhưng...

- "Nếu có một chiếc, tớ sẽ bí mật bán nó" Ai-chan nói, và ngay cả Mukai-san cũng mỉm cười một chút.

Vì vậy, bực bội và ghen tỵ bởi tài năng ấy, Mukai-san sớm nghĩ đến việc quấy rối Hazuki-chan.

Đó là khi cô viết một bài đăng vu khống trên trang Ura của trường, hoàn toàn là để giải trí.

Ban đầu cô ấy không nêu tên ai, nhưng sau khi tìm hiểu Hazuki-chan nhiều hơn, bao gồm cả gia đình và công việc bán thời gian, Mukai-san bắt đầu nhắm vào cô ấy.

Các bài đăng dần dần cụ thể hơn về nội dung, và như mọi người khác, cảm giác khi dìm người khác xuống khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.

- "Công việc bán thời gian của cậu có vẻ rất thú vị, cả những người bạn tốt và một người bạn trai tuyệt vời nữa... Tại sao? Tại sao đó không phải là tớ chứ..."

Các bài đăng từ từ leo thang và sớm mất kiểm soát.

- "Mukai-san, cậu có thích viết những bài đó không?" Hazuki-chan hỏi, và Mukai-san ngạc nhiên nhìn lên.

- "Âm thanh violin của Mukai-san hiện tại hoàn toàn khác. Khi bạn mới vào cấp ba, đó là một âm thanh nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng giờ nó đã biến thành một âm thanh u ám. Chắc cậu cũng nhận ra đúng không? "

Ngay cả Hazuki-chan cũng đã cố gắng đắm mình vào bản nhạc khi chơi violin, và không nghĩ về bất cứ điều gì khác, nhưng cô ấy không thể làm như vậy.

- "Mukai-san, không đúng đâu" cuối cùng tôi cũng lên tiếng. "Mặc dù tớ không biết nhiều về violin, nhưng không phải âm nhạc là mang lại niệm vui cho người khác sao? Nếu không thể chơi nó bằng cả con tim thì còn lâu nó mới chạm vào tim người khác"

- "Đúng đó. Âm nhạc là thưởng thức và cảm nhận" Ai-chan nói thêm.

- "Đúng vậy, Mukai-san. Tớ không phải là đối thủ của cậu. Đây là ngôi trường tụ họp rất nhiều học sinh tài giỏi từ các trường khác trên thế giới. Và cậu đã làm việc rất chăm chỉ để đến ngôi trường này, nếu không thể tận hưởng nó vì những điều nhỏ nhặt như thế này, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ rất buồn đo" Hazuki-chan nói khi đưa tay ra và nắm lấy tay Mukai-san.

- "Phải không?"

- "Fujiwara-san..." Mukai-san nắm lấy tay Hazuki-chan bằng cả hai bàn tay của mình. "Xin lỗi... Tớ thực sự xin lỗi".

Những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống má cô.

Chúng tôi quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa.

Chúng tôi đã tìm ra lý do, và miễn là các bài đăng dừng lại, tất cả sẽ ổn.

Và quan trọng nhất, Hazuki-chan đã tha thứ cho cô ấy.

- "Trời cũng sắp tối rồi" Ai-chan nhận xét.

- "Ngày mai chúng ta còn phải làm việc đó" tôi nói.

- "Tớ sẽ tới sau giờ học" Hazuki-chan nói.

Chúng tôi đứng dậy, như thể không có chuyện gì xảy ra.

- "Mukai-san, cậu nên nhanh về nhà nhanh đi. Gia đình cậu sẽ rất lo đó" Ai-chan nói.

- "Ơ...?" Mukai-san có vẻ bị sốc khi cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc.

- "Mukai-san, có thể cậu nghĩ rằng cuộc sống của Hazuki-chan chỉ có những điều tốt đẹp, nhưng đáng tiếc là không phải vậy" tôi nói.

- "Cô ấy cũng gặp rắc rối với bạn trai và gia đình. Chúng ta sẽ để Hazuki-chan kể thêm cho cậu nghe. Đảm bảo sẽ rất ngạc nhiên đó" Ai-chan nói thêm.

Nói rồi, chúng tôi rời khỏi công viên, để lại Hazuki-chan và Mukai-san một mình.

Nếu hai người tiếp tục trở thành bạn tốt, họ sẽ có nhiều điều để chia sẻ với nhau, nhưng Hazuki-chan có lẽ sẽ tiếp tục có một khoảng thời gian khó khăn.

Gia đình bảo vệ quá mức đến nỗi nó gần như bị hạn chế, và Yada-kun cũng có thể hơi vô tâm, vì họ đã là bạn quá lâu, hoặc vì cậu ấy nhút nhát.

Tuy nhiên, cậu ấy chắc chắn còn tốt hơn tôi, vì tôi thậm chí còn chưa có bạn trai.

Yada-kun và Hazuki-chan, jazz và cổ điển, kèn trumpet và violin. Mặc dù chuyên về các thể loại âm nhạc và nhạc cụ khác nhau, họ vẫn chia sẻ cùng một tình yêu dành cho âm nhạc, và điều đó chắc chắn mang lại cho họ nhiều điều để nói.

Hơn nữa, cả hai đều đặt mục tiêu trở thành nhạc sĩ chuyên nghiệp, vì vậy trở thành người yêu chỉ là một bước tự nhiên hướng tới những giấc mơ đó.

Ồ, ai quan tâm đến ý kiến của tôi chứ?

- "Thiệt tình, các cậu ấy đâu cần phải nói đâu chứ... " Hazuki-chan có vẻ bị sốc trước sự ra đi đột ngột của chúng tôi.

- "Họ là những người bạn tuyệt vời. Khi ở cùng họ, Fujiwara-san có vẻ hơi khác so với ở trường. Tớ thực sự rất ghen tị đó" Mukai-san nói.

- "Mukai-san cũng là bạn tớ mà. Với lại, tớ có thể gọi cậu là Riko-chan được không? Cứ gọi tớ là Hazuki" Hazuki-chan nói với một nụ cười.

- "Cảm ơn cậu, Fuji... Hazuki-chan." Lau nước mắt, Mukai-san nhìn thẳng vào mắt Hazuki-chan khi gọi tên cô.

Mukai-san đang làm quen với một con người khác của Hazuki-chan mà cậu ấy không biết, và điều đó khiến tôi hơi ghen tị.

Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu một ngày nào đó chúng tôi cũng có thể trở thành bạn với Mukai-san.

Onpu-chan cũng vậy. Cho dù chúng tôi cách xa nhau đến đâu, bạn vẫn sẽ là bạn.

Và đó là cách chúng tôi từ từ tích lũy thêm bạn bè.

~~~~~

Chúng tôi cũng phải làm việc tại MAHO-do vào hôm sau. Nên trong khi chờ Hazuki-chan đến, tôi đã cập nhật cho Majorika và Lala về những sự kiện ngày hôm qua.

Cả hai cũng đã rất lo lắng cho Hazuki-chan trong suốt thời gian qua, nên khi biết tin cả hai đã yên tâm và nhẹ nhõm.

Sau khi nghe về sự cố Ura Site từ Tamaki Reika, Yada-kun đã hoảng loạn và vội vã đi tìm Hazuki-chan.

Vì các bài đăng trên trang web đã biến mất, nên điều này gây ra một số hiểu lầm giữa hai người. Hazuki-chan đề nghị họ ngừng gặp nhau một thời gian, phòng trường hợp một số bạn học phát hiện họ đi cùng nhau và bắt đầu có thêm tin đồn.

Sự quan tâm của cậu ấy về Hazuki-chan có thể hơi quá, nhưng lại xuất hiện quá muộn.

Lời giải thích của Hazuki-chan về vụ việc dường như đã xoa dịu cậu ấy, nhưng là bạn trai, tôi ước gì ít nhất cậu ấy cũng nhận ra rằng Hazuki-chan cũng chỉ là con người bình thường, hoàn toàn có thể bị tổn thương chỉ vì lời nói.

Và rồi, Yada-kun cũng kể cho tôi nghe Tamaki cũng đã quan tâm đến Hazuki-chan như thế nào.

Có vẻ như Tamaki cũng đã có bạn trai, và tính cách ích kỷ của cậu ấy đã có chút thay đổi.

Vâng, tôi sẽ viết thêm về điều đó sau.

Mặc dù cô ấy luôn nói chuyện với chúng tôi bằng giọng kiêu ngạo thường ngày, Tamaki là một cô gái xinh đẹp, vậy nên nếu tính cách thay đổi theo chiều hướng tích cực, cùng với danh tiếng là học sinh của Học viện nữ sinh Karen, liệu cậu ấy có trở nên nổi tiếng không nhỉ?

Nghĩ tới nó khiến tôi có chút khó chịu

- "Được, kỳ nghỉ hè sắp đến, nên mình sẽ cố gặp nhiều người nhất có thể! " Tôi tự nhủ với quyết tâm.

- "Câm miệng, Doremi. Đi làm đi."

Và tôi lại chọc giận Majorika một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ojamajo