Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 1 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ lời khuyên và công thức đặc biệt của Momo-chan mà chúng tôi đã cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình

Kết quả là, vào ngày khai trương của MAHO-do, diễn ra 5 ngày sau đó, là một thành công lớn, và hầu hết các món bánh của chúng tôi đều được bán hết.

Giữa lúc đó, chúng tôi đã nhận được một bất ngờ lớn.

Những khách hàng đầu tiên của chúng tôi tại MAHO-do không ai khác chính là Seki-sensei, giáo viên chủ nhiệm tiểu học của chúng tôi và Leon a.k.a. Yamaki-sensei, giáo viên chủ nhiệm hiện tại của chúng tôi.

Thời gian mở cửa cửa hàng mở cửa là 10 giờ sáng, và ngay khi chúng tôi nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ. Họ đậu xe ngay trước lối vào, và tất cả chúng tôi đều đóng băng khi họ bước vào cửa hàng. Tôi cứ tưởng mình đã đắt tội với một băng nhóm nào đó.

Tuy nhiên, khi họ cởi chúng tôi liền nhận ra họ, lúc đó tôi thực sự cảm thấy như ngã xuống sàn trong sự nhẹ nhõm.

Cho dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, cảnh tượng đó thật không thể tin được.

"Seki-sensei, đ-đây là... Một cựu biker?!" Tôi buột miệng thốt ra, nhớ rằng Leon là cựu thủ lĩnh của "Misora Bakuretsu Biker Gang" huyền thoại.

Nghe vậy, Seki-sensei ôm chặt bụng và cười. "Ồ, không. Cô chỉ là bạn của Yamaki-sensei. Vợ anh ấy, Minako-san, cũng là bạn của cô hồi còn ở Học viện nữ Karen đó"

"Hahahaha, xung quanh toàn là những quý cô xinh đẹp. Đây chắc hẳn là phận đào hoa nhỉ." Leon khoe.

Chắc chắn là không.

Anh ta chắc chắn có thể nói chuyện, ngay cả với khuôn mặt như tắc kè hoa.

Trong khi chúng tôi đứng trò chuyện, khách hàng bắt đầu tràn vào cửa hàng.

Các áp phích chúng tôi dán quanh thị trấn, cũng như các tờ rơi phát bên ngoài ga xe lửa, rất hiệu quả, nhưng hầu hết khách hàng là bạn cùng lớp từ hồi tiểu học, sơ trung và cao trung của chúng tôi.

Leon và Seki-sensei mua bánh cho gia đình và vội vã rời đi, để không gây náo loạn.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy may mắn khi có họ làm giáo viên chủ nhiệm của tôi. Mặc dù họ khăng khăng rằng chỉ đi ngang qua, nhưng tôi biết thừa là họ đang lo lắng, và đến để đảm bảo rằng mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

~~~~~

Thật không may, chỉ một nửa số bánh quy tôi làm được bán. Rõ ràng, chúng rất ngon nhưng về hình dạng thì...

Tôi muốn làm bánh quy theo hình nốt nhạc, nhưng mọi người đều nói rằng chúng trông giống như nòng nọc.

"Chà, ngày đầu tiên như vậy là thành công rồi! " Ai-chan tuyên bố.

"Đó có lẽ là vì món bánh siêu đặc trưng của chúng ta, 'Tourbillon yêu dấu'," Hazuki-chan vui vẻ nói.

"Tourbillon yêu dấu" là chiếc bánh chúng tôi làm để xoa dịu trái tim của Nữ hoàng tiền nhiệm. Tên cô ấy là Tourbillon, có nghĩa là "xoắn ốc".

Đó là bánh ngọt được làm từ nhiều lớp bông lan cuộn Thụy Sĩ để tạo hình xoán ốc, phía trên phủ mousse và mứt.

"Đúng vậy. Mọi thứ Momoko làm ra đều được bán hết ngay lập tức" Majorika cười khúc khích khi vỗ vai Momo-chan.

"Nhờ vậy mà tớ không có cơ hội rời khỏi bếp nữa bước luôn" Momo-chan mỉm cười và trả lời một cách trêu chọc.

" Mấy đứa làm tốt lắm" Lala rót ra những tách trà và mang đến.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bắt đầu ăn những chiếc bánh quy chưa bán được, cánh cửa đột nhiên mở ra và Onpu-chan bước vào.

"Mọi người, xin lỗi vì không thể làm gì để giúp đỡ."

"Cậu nói gì vậy, Onpu-chan!? Cậu tới là tớ mừng lắm rồi!" Momo-chan vừa nói vừa ôm lấy Onpu-chan.

"M-Momo-chan... Tớ không thở được".

"Xin lỗi. Ýtớ là, thật vui khi gặp lại cậu!" Momo-chan nói với một nụ cười đinh tai nhức óc khi dẫn Onpu-chan đến bàn.

"Onpu-chan, bọn tớ chỉ còn lại những chiếc bánh quy chưa bán được do tớ làm thôi. Có muốn một ít không?" Tôi hỏi.

"Cảm ơn," Onpu-chan cắn một miếng bánh quy trước khi bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về buổi thử giọng thứ ba mà cậu ấy vừa tham gia, và bị loại như thế nào trong vòng chung kết.

"Onpu-chan, đừng nản. Mọi người đều ủng hộ cậu mà" tôi nói.

"Đúng vậy. Vẫn còn rất nhiều cơ hội ngoài kia, vì vậy đừng nản lòng," Ai-chan nói thêm.

"Nỗ lực của cậu chắc chắn sẽ được đền đáp. Mà nếu một người giỏi như Onpu cũng không được chọn thì chắc mắt của mấy giám khảo kia có vấn đề rồi" Hazuki-chan tuyên bố.

Hazuki-chan nói đúng. Khả năng nhảy và ca hát của Onpu-chan tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Mẹ dành những ngày cuối tuần ở nhà Hazuki-chan, chơi piano để đệm cho Onpu-chan tập hát. Nên không có lý do gì mà cậu ấy rớt cả.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể làm gì hơn, ngoài việc động viên, gửi tin nhắn và ăn bánh quy cùng cô ấy như thế này.

"... Không phải vậy đâu."

"Hả?"

Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt Onpu-chan. Cậu ấy chưa bao giờ khóc trước chúng tôi trước đây...

"Onpu-chan..."

Chúng tôi nhìn nhau thất thần.

"Không phải... Những người ở văn phòng đã cho tớ biết điều này" Onpu-chan nói trong khi lau nước mắt. Cô ấy nói với chúng tôi rằng lý do cô ấy bị loại là vì các giám khảo tổ chức buổi thử vai đã chống lại việc thuê một cựu diễn viên nhí.

"Cái gì? Không thể tin được!" tôi nói.

Có vẻ như hình ảnh Onpu-chan chỉ phù hợp với những vai nhí, vai trò mà mọi người luôn nghĩ tới khi nhắc về cậu ấy, và bây giờ rất khó để rũ bỏ hình ảnh đó.

"Điều đó thật kinh khủng. Hình ảnh là một chuyện, nhưng mọi người đều phát triển và thay đổi theo thời gian!" Momo-chan tức giận nói.

Theo sự dẫn dắt, tất cả chúng tôi thay phiên nhau lên tiếng khiếu nại.

"Không đời nào. Onpu-chan bây giờ không còn là một đứa trẻ nữa, và có thể đảm nhận nhiều vai trò khác nhau. Các buổi thử giọng nên bình đẳng với mọi người"Ai-chan nói.

"Nếu đã áp đặt hình ảnh trong quá khứ thì có ích gì chứ!? " Hazuki-chan nói.

"Khả năng mới là yếu tố quan trọng nhất. Diễn xuất tuyệt vời có thể bù đắp cho bất cứ điều gì" Ai-chan nói thêm.

Sau khi vào sơ trung, Onpu-chan đã trở nên xinh đẹp và trưởng thành hơn. Tuy nhiên, bất chấp mọi nỗ lực, cô vẫn không thể được chấp nhận. Tôi cảm thấy rất đồng cảm với cô ấy.

"Cảm ơn mọi người," Onpu-chan nói trong khi lau nước mắt lần nữa. "Dù sao tớ cũng dự đoán được là mọi chuyện sẽ không suôn sẻ... Nhưng như thế này thì..."

"Không sao đâu, Onpu-chan. Chỉ mới có ba buổi thử giọng thôi mà" Momo-chan nói.

"Momo-chan nói đúng. Papa cũng nói rằng những vai quan trọng thường được đảm nhận bởi những người có kinh nghiệm, nhất là các diễn viên nhí khi trưởng thành" Hazuki-chan nói thêm.

Bố của Hazuki-chan là một đạo diễn, nên những lời đó có vẻ đúng.

"Đúng vậy. Cậu đã tới được vòng cuối cùng, nên chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi" tôi nói.

"Chúng ta mới vào cao trung cách đây không lâu. Dù gì thì đây cũng là một khởi đầu mới, chúng ta nên tận hưởng mới phải. Vì vậy, hãy vui lên," Ai-chan nói thêm.

"... cậu nói đúng. Đó là những gì chúng ta nên làm," Onpu-chan nói với một cái gật đầu

Lời nói của chúng tôi có thể đã bỏ lỡ dấu ấn, nhưng Onpu-chan thực sự đang làm việc chăm chỉ. Chúng tôi biết rằng đôi khi cô ấy cảm thấy thất vọng và tổn thương, vì vậy chúng tôi mong muốn màn ra mắt của cô ấy sớm đến để đền đáp những nỗ lực của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ojamajo