Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 4 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc tại MAHO-do bắt đầu trở lại vào chiều ngày 2 tháng 1. Hazuki-chan, Ai-chan và tôi được giao nhiệm vụ chuẩn bị những chiếc túi may mắn cho năm mới, trong khi Momo-chan đi thử công thức mới của mình.

"Chúc mừng năm mới, mọi người!" Tôi vui vẻ gọi khi bước qua cửa.

"Chúc mừng năm mới, Doremi-chan. Momo-chan và Ai-chan, xin hãy tiếp tục quan tâm đến tớ trong năm nay" Hazuki-chan lịch sự trả lời.

"Chúc mừng năm mới! Món bánh đầu tiên của năm nay sẽ là bánh tart xoài và dâu tây!" Momo-chan kêu lên.

"Chúc mừng năm mới. Cảm ơn vì đã giúp tụi con trong một năm qua, Majorika và Lala," Ai-chan chào hỏi.

Chúng tôi chỉ xa nhau vài ngày, nhưng những lời chúc mừng năm mới này khiến tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

"Onpu sẽ ghé vào tối mai" Majorika nói khi bước vào phòng, Lala theo sau với một bộ trà và gói tài liệu trong tay.

"Chà, tại sao chúng ta không bắt đầu với cốc trà năm mới nhỉ? Momo-chan đã đến sớm để chuẩn bị những thứ này đó" Lala nói khi sắp xếp một giỏ chứa đầy kẹo trên bàn. Những viên kẹo đã được bọc riêng trong những chiếc túi nhỏ.

"Đây là cái gì? Nó trông thật dễ thương," Ai-chan nhận xét khi nhặt một cái lên để nhìn kỹ hơn.

"Hừ, cái này là thỏ sao?" Tôi hỏi, kiểm tra một viên kẹo cỡ ngón tay cái mà tôi đã nhặt được. Đây hẳn là đồ trang trí cho những chiếc bánh mà chúng ta sẽ bán vào ngày mai. Tôi nhặt một cái khác. "Cái này là chó sao?"

"Không! Đó là một con cáo!" Momo-chan sửa lại cho tôi.

Những viên kẹo này thực sự phản ánh rất tốt tính cách của Momo-chan.

Sau khi uống trà, chúng tôi bắt đầu làm việc nướng bánh cho ngày mai.

~~~~~

Nó đã xảy ra vào ngày hôm sau.

"Xin lỗi vì tớ không thể chuẩn bị gì tốt hơn."

"Đừng nói như vậy. Cảm ơn cậu, Onpu-chan! Chắc chắn Pop sẽ rất vui mừng".

Trong khi chụp hình, Onpu-chan đã đến một ngôi đền gần đó để mua một lá bùa bảo vệ cho Pop.

"Và đây là của cậu" Ai-chan nói thêm trong khi lấy ra ba cây bút chì ngắn từ trong túi. Mỗi cây bút chì đều có số được in gọn gàng trên các mặt của chúng.

"Hãy nhìn xem, mỗi mặt của thân bút chì đều được in các số 1, 2, 3 và 4. Và các con số được bao quanh bởi các hình dạng tương ứng của chúng. "3" được bao quanh bởi một hình tam giác, trong khi "4" được bao quanh bởi một hình vuông, thấy không? Những thứ này sẽ hữu ích cho em ấy trong các kỳ thi," Ai-chan giải thích.

Quả là Ai-chan. Cậu ấy luôn có những cách sáng tạo để kỳ thi bớt căng thẳng.

"Còn đây là quà của tớ cho Pop-chan," Hazuki-chan nói khi đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ. "Đó là huy hiệu của trường thuộc chi nhánh sơ trung của Học viện nữ sinh Karen. Tớ nghe nói đó là bùa may mắn, nên hãy bảo Pop-chan mang nó khi đi thi nhé."

Pop chắc chắn sẽ rất vui khi nhận được một món quà như vậy từ Hazuki-chan, sinh viên năm cuối tiềm năng của Học viện nữ sinh Karen.

"Em ấy cũng có thể đeo nó sau kỳ thi, một món quà hữu dụng đấy" Ai-chan nhận xét.

"Tớ cũng có một món quà—!" Momo-chan gọi khi mang đến một ít bánh tart mới nướng.

Bánh tart lần này chủ yếu bao gồm bánh xốp và kem sữa trứng, với những lát dâu tây được đặt lên trên và được bao phủ bởi một lớp kem tươi, sao cho hầu như không nhìn thấy màu đỏ của trái cây. Một mẻ khác có một lát xoài dày thay cho dâu tây. Bây giờ, chúng tôi chỉ cần trang trí trên cùng với những viên kẹo hình động vật đó.

Chúng tôi trang trí bánh tart dâu tây với kẹo thỏ, và xoài với cáo đỏ. Với những con vật rừng này tại chỗ, những chiếc bánh trông đã sẵn sàng cho mùa xuân.

Cuối cùng, mặc dù chúng tôi nướng cả mẻ nhưng bánh tart đều được bán hết vào buổi chiều.

"Tớ không biết nên để lại cái nào cho Pop-chan, nên tớ đã quyết định cho em ấy vị xoài vàng như lời chúc may mắn" Momo-chan giải thích khi đưa cho tôi chiếc bánh đặc biệt mà em ấy đã đặt sang một bên. Cái này được bao phủ bởi nhiều lát xoài dày. Nó chắc chắn sẽ cổ vũ cho Pop.

"Momo-chan, sao lại có một chiếc bánh tart khác ở đằng kia?"

Tôi đã phát hiện ra một chiếc bánh dâu tây khác trên bàn bên cạnh chúng tôi, và tò mò tại sao nó không được bán.

"Oh, Shinshuu-kun đã gọi vào sáng nay và nhờ giữ lại cho cậu ấy. Chắc chắn cậu ấy sẽ sớm đến lấy thôi" Momo-chan giải thích khi đặt chiếc bánh vào một cái hộp và gói nó lại. Chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trước vào đúng lúc Momo-chan đã hoàn thành việc gói ghém.

"Xin lỗi. Tớ không biết cậu đã đóng cửa rồi," Shinshuu-kun xin lỗi.

"Không sao đâu, dù sao thì tớ cũng đã gói xong rồi," Momo-chan đảm bảo với anh.

Shinshuu-kun là một trong những bạn học tiểu học của chúng tôi, và gia đình cậu ấy điều hành ngôi đền của thành phố. Tuy nhiên, chỉ gần đây chúng tôi mới biết về việc cậu ấy rất thích đồ ngọt và các món tráng miệng

"Ồ, Harukaze-san. Tớ cũng đang tìm cậu đó" Shinshuu-kun nói khi đưa cho tôi một túi giấy trắng. "Nghe nói em gái Pop-san của cậu sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh năm nay, nên đây là một lá bùa từ ngôi đền của tớ."

"Cảm ơn," tôi nói. Tôi tự hỏi làm thế nào Shinshuu-kun biết chuyện này. Có lẽ tôi đã nói chuyện với anh ấy về điều đó vào lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Hoặc có thể đó là vì anh ta sống trong một ngôi đền, và tin tức sẽ đến với anh ta dễ dàng với số lượng lớn các tín đồ đến thăm mỗi ngày.

"Tuy tớ biết em ấy đã có một lá bùa khác từ ngôi đền khác rồi nhưng những lá bùa nhà tớ cũng rất hiệu quả đó. Nhưng quan trọng là nỗ lực của bản thân, tớ chúc em ấy có thể vào ngôi trường mong muốn" Shinshuu-kun nói một cách khôn ngoan.

~~~~~

Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ khi chủ đề về chuyến thăm đền thờ năm mới xuất hiện. Tôi đang nói với mọi người rằng tôi chưa bao giờ biết về ngôi đền chỉ cách nhà tôi mười lăm phút đi bộ.

"Có rất nhiều cây, nhưng vẫn khá tươi sáng và vui vẻ. Pop cũng đã viết một tấm bùa tạ ơn ở đó."

Tôi nghĩ đó là một chủ đề thú vị, nhưng mọi người đều im lặng. Trên thực tế, Ai-chan và Shinshuu-kun có những biểu hiện rất kỳ lạ trên khuôn mặt của họ.

"C-có chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi trong khi kéo cổ áo sơ mi của Ai-chan. "Ai-chan, cậu có biết gì về nơi này không? Nó là cái gì? Có bị ma ám hay gì đó không?"

"Không, Harukaze-san, không có gì phải lo lắng cả," Shinshuu-kun vội vàng trấn an tôi.

"Nhưng nhà tớ đã cầu nguyện cho Pop ở đó! Và bố mẹ cũng nói rằng đó cũng là một nơi tuyệt vời! Không..." tôi lẩm bẩm khi bắt đầu hoảng loạn.

"Shinshuu-kun đã bảo cậu đừng lo lắng rồi mà" Ai-chan bối rối trả lời.

Ngay sau đó, Onpu-chan bước vào để phá vỡ tình trạng hỗn loạn.

"Đúng vậy, đúng là gần đây đã xảy ra chuyện gì đó đúng không? Shinshuu-kun, cậu có biết gì về chuyện đó không?"

Vâng, Onpu-chan luôn là người điềm tĩnh và đáng tin cậy.

"Ý cậu là những thứ gai góc đó? Hay là thứ lễ cúng?" Momo-chan xen vào.

Cậu đang nói huyên thuyên gì vậy, Momo-chan?

"Thật ra, tớ cũng đã nghe một số tin đồn về nó. Con đường đó nằm không xa khuôn viên Học Viện Nữ Sinh Karen, nghe nói trong kỳ nghĩ đông, những người đi qua con đường đó gặp một chuyện rất đáng sợ... " Hazuki-chan thì thầm, run rẩy như một con sóc con.

"Thực ra không có gì phải sợ đâu. Chỉ là một số người đã nghe thấy giọng nói của trẻ em ở đó..."

"Chẳng lẽ là giết người? Ý tớ là, nó khá vắng khi nhà tớ đến thăm, mặc dù đó là ngày đầu năm mới!"

Aaah—. Tôi và Hazuki chạy loạn cả lên—.

"Bình tĩnh lại, Doremi-chan, Hazuki-chan. Shinshuu-kun, xin hãy nói chi tiết hơn đi" Onpu-chan yêu cầu, hoàn toàn phớt lờ sự hoảng loạn của tôi.

"Thực ra, tớ đã nghĩ đến việc kiểm tra nơi này. Chút nữa mọi người rảnh chứ?" Shinshuu-kun hỏi.

Shinshuu-kun sau đó sắp xếp để gặp chúng tôi tại ngôi đền sau khi cậu ấy đã bỏ bánh ở nhà. Vì bánh trong cửa hàng gần như đã được bán hết, chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng và chuẩn bị sẵn sàng nguyên liệu cho ngày mai.

Sau đó, tôi về nhà với bánh tart của Pop. Tôi chắc chắn rằng nếu mẹ không bắt tôi hứa sẽ không ăn vặt trước bữa tối, nên sau bữa ăn, tôi sẽ ngấu nghiến tất cả vì lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ojamajo