Chapter 2: Cuộc nói chuyện ở Canteen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im bacc~ 

Thật ra tính drop luôn cơ, nma hôm nay nổi hứng vô coi thì đã có thấy có một người lưu truyện của mình vào album :3
Cảm động thật, mỗi cái like, cái cmt, hay view (mặc dù không biết bao nhiêu trong đám đấy là tự cày lmao) của các bạn thôi cũng là một động lực rất lớn rồi 
Cảm ơn mọi người. 


 ___________________ 

"Cậu nói rằng Master đang tránh mặt cậu?" Ryoma chớp mắt, nhìn tên sát thủ đang ngồi trước mắt một cách ngờ vực. Oryou "hừ" một tiếng đáp lại, chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông. Bộ đôi, trước khi Izou đến, đang thưởng thức một ít trà mới pha trong khu Canteen ở Chaldea trước khi Ryoma phát hiện ra người bạn cũ của mình đang nán lại trước cửa ra vào. Có điều gì đó không ổn với cách cư xử của anh ấy. Anh ta có vẻ lo lắng và nhìn quanh căn phòng. Đó là cách Izou đến tìm Oryou và Ryoma, hai người cũng đã nở một nụ cười thân thiện khi vẫy tay chào Izou, mời anh tham gia cùng, khiến Oryou không hài lòng.

Tên Servant class Assassin lúc đầu có vẻ do dự, nhưng vẫn đã nhập cuộc. Khi được hỏi điều gì có vẻ đang làm phiền mình, Izou nhanh chóng phủ nhận rằng có bất cứ điều gì không ổn. Trong khi Ryoma không bị thuyết phục, xét qua hành vi và thái độ của anh, Ryouma cũng chẳng thể làm gì nếu Izou không muốn nói chuyện.

Anh đã sẵn sàng để bỏ chủ đề, trước khi Izou bật ra một tràng chi tiết.

"Tôi nói thật đấy! Mỗi khi tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy lại đứng dậy và chạy đi hướng khác. Nếu tôi cố gắng tiếp cận cô ấy, cổ sẽ lại đưa ra một lý do vớ vẩn nào đó về việc bận rộn."

"Cô ấy có thể đang bận thật mà." Ryoma nhắc lại, "Tôi không nghĩ việc làm Master cuối cùng lại dễ dàng."

"Không phải thế!" Izou cãi lại, "Tôi thậm chí không thể nói ra được một lời nào, trước khi cô ấy cho tôi cái thứ chết tiệt đó! Cô ấy thậm chí còn không nhìn tôi khi cô ấy làm vậy, và khi tôi ĐÃ CÓ THỂ bắt gặp được Master, cô ấy lại phun ra đống tào lao về việc đang cần ở đâu đó và chạy đi!" Anh ta thốt lên, khi Ryoma bắt đầu nhận thấy chiếc bàn rung chuyển với chân của Izou ngày càng kích động bên dưới. "Và bây giờ, tôi thậm chí không thể bắt được cô ấy ở một mình vì cô ấy luôn có một số Servants khác tức trực bên cạnh! Cái đám quá bảo vệ và phiền phức đó!"

"Chà, cô ấy thật sự đã làm khế ước với một lượng lớn Servants. Có thực sự kỳ lạ đến vậy khi thấy cổ ở cùng một Servant khác nhau mỗi ngày?" Ryoma đặt câu hỏi, trước khi nở một nụ cười ôn tồn. "Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đều có chút bảo vệ thái quá Master thân yêu của mình sao?"

"Nếu Ryouma hỏi Oryou, ta nghĩ rằng tên sát thủ nhỏ bé chỉ đang ghen tị." Bạn đồng hành của anh kêu lên, trông không mấy ấn tượng trước những lời phàn nàn liên tục và vô căn cứ của hắn. Izou gầm gừ đáp lại, trừng mắt nhìn về phía của Oryou, có vẻ không hào hứng lời nhận xét ấy.

"Tôi nghĩ những gì Oryou đang cố gắng nói là... có thể, cậu đang hiểu sai tình huống." Ryoma nhảy vào, cố gắng xoa dịu tình hình. "Rốt cuộc thì, điều đó thực sự không nghe giống Master của chúng ta. Cô ấy chưa bao giờ là người tránh mặt những Servants của mình mà không có lý do thực sự, và ngay cả khi CÓ lý do đủ chính đáng để tránh một Servant cụ thể, cô ấy cũng không làm vậy. Thay vào đó, cô ấy thường ở cạnh họ, cố gắng cư xử tốt."

"Tôi không tưởng tượng mọi thứ!" Izou hét lên, đập tay vào bàn trước khi trừng mắt nhìn về phía Oryou. "Và, tôi chắc chắn không ghen tị với đám Servants hạng hai!

"Đ-Đó không phải là những gì tôi đang nói..." Ryoma thở dài, không cố xoay sở để giữ cho trà của mình không bị tràn ra ngoài.

Bầu không khí im lặng bao trùm, khi Izou tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ đôi một cách khó chịu. Anh ấy đã quá thất vọng với tình hình và biết rằng việc tâm sự với cả hai là một ý tưởng tồi ngay từ đầu. Anh ta không thấy lợi ích ở việc tiếp tục cuộc hội thoại, nhưng anh ấy không còn ai khác và điều đó khiến anh ấy chán nản. Ánh mắt anh rời xa hai người.

"Tất nhiên, một người như anh không thể hiểu được." Anh ta chỉ chế giễu.

"Izou?..." Ryoma lo lắng hỏi lại khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bực bất ngờ của đối phương.

"Anh biết, đôi khi...giống như cô ấy đang trốn sau những Servants khác. Tại sao? " Anh ấy đặt câu hỏi, chủ yếu là cho chính mình. Không thực sự mong đợi câu trả lời từ Ryoma khi anh ấy tiếp tục nhìn xuống. "Tôi đã từng cảnh báo cô ấy về việc quá thân thiện với một kẻ giết người như tôi, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không quan tâm... Cô ấy nói rằng cô ấy thích ở cùng tôi. Không, cô ấy nói rằng cô ấy yêu nó, vậy tại sao?" Anh nắm chặt hai tay, "Bây giờ, cô ấy cư xử như thể tôi là một con chó hư, loại mà sẽ lao ra mà tấn công cô ấy...Vậy, cô ấy đã nói dối à? ..Cô ấy có thật sự.." Ngôn từ chết nghẹn trong cổ họng của anh ta, chôn vùi mặt trong cả hai tay khi Ryouma và Oryou vẫn giữ yên lặng.

Họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta ngạc nhiên, Ryoma nở một nụ cười nhẹ nhàng với bạn mình khi những lời của Izou đã nặng nề hơn. Suy nghĩ rằng Ritsuka sợ anh ta cứ làm phiền Izou mãi, nhưng suy nghĩ Ritsuka ghét anh làm Izou bực mình, trong khi Ryoma chắc chắn rằng cả hai trường hợp đều vô lý, vẻ mặt đau khổ của Izou là đủ để Ryouma quan tâm tới anh nhiều hơn.

"Được rồi, tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu tình hình hơn một chút. Thứ lỗi cho tôi, Izou, tôi sẽ nghiêm túc hơn. Nhưng, nếu có một điều mà tôi chắc chắn, đó là nếu Master nói rằng cô ấy thích dành thời gian cho cậu, thì tôi chắc chắn đó là sự thật." Anh mỉm cười khi thấy Izou quay lại nhìn mình. Một vệt đỏ ửng trải dài qua má. "Hãy thử nghĩ theo hướng khác đi, cậu có nghĩ rằng cậu có thể đã nói hoặc làm điều gì đó khiến cô ấy khó chịu không?"

"K-Không..." Izou trả lời, không chắc chắn.

"Oooh.." Oryou nhìn chằm chằm, nghe thấy giọng nói của mình dao động. "Oryou không quan tâm đến việc con chó ngu ngốc này có được Master lưu ý hay không, nhưng nếu ngươi ĐÃ làm cô ấy buồn thì tốt hơn hết là nên xin lỗi. Ồ, và cho cô ấy một con ếch là một biện pháp hay. Cô ấy thích ếch. Món khoái khẩu đấy." Oryou yên tâm, cảm thấy có chút buộc phải đề nghị sự giúp đỡ của mình.

"À, không. Tôi nghĩ chỉ có cô thích ếch thôi." Ryoma nói, cười căng thẳng để đáp lại, trước khi quay lại với Izou. "Được rồi, thế này thì sao... Cậu có nhớ lần cuối cùng cậu ở bên cô ấy không? Trước khi cô ấy bắt đầu cư xử kỳ quặc?"

Izou suy nghĩ,

"Tôi đoán, đó là khi cô ấy yêu cầu tôi đi cùng cô ấy để thu thập nguyên liệu."

"Được rồi, nói tôi nghe nhiệm vụ đã diễn ra như nào nào. Có điểm nào trong chuyến hành trình ấy mà cô ấy bắt đầu cư xử kỳ lạ với cậu không? "

"Không, cô ấy khá hạnh phúc trong khoảng thời gian đó" Izou nhớ lại, ưỡn ngực trước sự thật này. "Trên thực tế, cô ấy đã SIÊU hạnh phúc. Tôi đã tiêu diệt một số lượng lớn kẻ thù, vì vậy cô ấy đã có thể thu thập được đống nguyên liệu mà cổ đã khó khăn để lượm nhặt được. "

"H-Hm." Ryoma gật đầu, thúc giục cậu tiếp tục. 

"Ý là, anh nên nhìn thấy số lượng kẻ thù mà tôi đã hạ gục được một mình! Tôi nghĩ rằng tôi thậm chí đã đánh bại được một kỷ lục cá nhân, và vẻ mặt của Master....cô ấy thực sự kinh ngạc khi nhận ra rằng tôi tuyệt vời như thế nào. Cô ấy cũng sẵn đầy lời khen ngợi! Ehehe... không phải tôi cần chúng, bởi vì tất nhiên, tôi đã biết mình rất tuyệt con mẹ nó vời."

Ánh nhìn của Ryoma và Oryou cứ như đang ủng hộ việc anh ca ngợi bản thân, thấy rằng anh ta chỉ đang hả hê vào lúc này.

"Thật khó chịu..."

Ryoma chỉ có thể bật ra một tiếng cười yếu ớt đáp lại, nhưng may rằng Izou đã mất hút trong câu chuyện của mình để chú ý đến lời nhận xét của Oryou.

"Ahaha...được rồi, vậy, chuyện gì đã xảy ra khi cậu quay trở lại?" Thay vào đó, anh hỏi, nâng tách trà lên miệng chờ Izou suy nghĩ.

"Hả? Khi chúng tôi quay lại?... À! Thì, khi chúng tôi về, tôi quyết định đưa cô ấy về phòng mình để vui vẻ." Izou bật cười, bỏ lỡ rằng Ryoma suýt sặc nước. Oryou rạng rỡ trước phản ứng của tên Assassin.

"Này. Ta có thể ăn hắn không?"

"Huh? Cái ánh nhìn gì vậy?" Izou dừng lại, cau mày khi nhìn thấy luồng khí nguy hiểm mà Oryou đang tỏa ra.

"H-hãy uhh..lắng nghe tất cả những gì cậu ấy đang nói đã, được chứ?" Ryoma cố gắng để ho một lời ra, đưa tay lên để xoa dịu người bạn đồng hành cáu kỉnh đằng sau mình. Anh quay lại phía Izou, lộ rõ vẻ lo lắng để hỏi thêm bất kỳ chi tiết nào. "Vậy...sao nữa?"

Izou nhìn hai người một cách kỳ lạ, không hiểu hành vi kỳ quặc của họ, cũng như để ý lại lời nói của mình. Như đang huýt sáo, anh ta tiếp tục. "Sau đó, thành thật mà nói, nó khá mờ nhạt. Tôi đã uống hơi nhiều và khi tôi tỉnh dậy thì Master đã rời đi. "

"T-tôi hiểu rồi. Thế là, cậu không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó? " Ryoma hỏi, trông gần như căng thẳng.

"Hm. Tôi nhớ là tôi và cô ấy đã có một khoảng thời gian vui vẻ~" Izou cười toe toét khi Ryoma kéo mũ xuống che mặt, cố gắng kìm nén tiếng rên nghẹn ngào trong lời nói của mình. Oryou lơ lửng sau lưng anh ta, nguy hiểm và chuẩn bị biến hình.

"NÀY. Ta có thể thật sự ăn thịt hắn ta không?"

"G-gì vậy? Sao cô lại phản ứng như thế?? Này!" Izou cứng người, nhìn vào giữa hai người.

"Và, kể từ đó, cậu nói rằng Master đang tránh mặt cậu, có đúng không?" Ryoma hỏi, ngửa mũ lên. Nhìn về phía Izou, hy vọng đó không phải là nơi mọi thứ đã kết thúc.

"Ư-ừ. Tôi đoán vậy" Izou chớp mắt, nhìn Ryoma có vẻ lo lắng chuyển chỗ ngồi của mình. "Và??"

"Izou," Anh ta bắt đầu, đột nhiên chuyển hướng nhìn của mình với giọng nói không khác lắm với thì thầm. "Cậu có nghĩ rằng...có khả năng cậu đã...làm gì đó với Master trong khoảng thời gian đen đủi đó không?"

Izou ngay lập tức cau mày với hàm ý.

"HUH? Vậy, anh thật sự nghĩ rằng tôi đã lao ra và tấn công cô ấy à? Phải thế khô- "

"Không." Ryoma đưa tay lên để ngăn anh ta lại, thở dài vì thất bại. Biết rằng anh ấy phải thẳng thắn hơn với việc này. "Ý tôi là...có thể cậu đã... chạm vào...những nơi không phù hợp lắm của Master hoặc có lẽ đã hôn...-"

Tâm trí của Izou như dừng suy nghĩ, khi ý nghĩa của những gì Ryoma đang cố gắng nói cuối cùng cũng hiện ra trong anh. Toàn bộ khuôn mặt của anh ấy đột nhiên đỏ bừng lên vì tức giận để phù hợp với hai người đối diện. Trong cơn hoảng loạn, Izou quên mất họ đang ở đâu, bởi vì tất cả những gì anh muốn làm là làm Ryouma im mồm lại. Anh ta thậm chí không nhận thức được mức độ giọng nói của mình hoặc nhận ra mình đang làm gì, trước khi anh ta nhảy ra khỏi chỗ ngồi và hét lên.

"H-HẢ?! Anh đang nói cái quái gì vậy Ryoma?!! Tất nhiên là không!!! KHÔNG ĐỜI NÀO! Không đời nào tôi lại muốn chạm vào hay thậm chí HÔN cái khuôn mặt ngu ngốc xấu xí ấy của Master chúng ta!!"

"Đ-đồ ngốc! Giọng của cậu-!" Ryoma dừng lại, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Tiếng huyên náo nhàn rỗi của canteen không còn nữa. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía họ, nhưng Izou không tập trung vào những người khác, thay vào đó là quan sát cách cả Ryoma và Oryou dường như cứng đờ khi nhìn thấy thứ gì đó phía sau mình. Bất đắc dĩ, anh quay lại nhìn, và đứng ngay sau anh không ai khác là Ritsuka, người đang nhìn cái cách mà không ai diễn tả được.

Mash đứng ngay bên cạnh cô, run rẩy khi nhìn vào giữa họ. Rõ ràng, cô ấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó trên khuôn mặt Senpai, nhưng nó cũng làm cô kinh hãi y hệt.

"S-Senpai??" Mash ngập ngừng gọi cho cô. Không chắc tiếp theo mình nên làm gì, Ritsuka chỉ cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt khuất khỏi tầm nhìn. Tất cả họ đều chú ý đến việc cơ thể cô ấy bắt đầu run lên rõ rệt, bàn tay nắm chặt vào hai bên, và trong một giây lát họ nghĩ rằng cô ấy sắp rơi nước mắt.

"M-Master..." Izou cố gắng lắp bắp, bước nhanh về phía cô ấy. Bàn tay anh vươn ra, trước khi từ từ rút lại. Miệng anh ta dường như không thể hình thành những lời anh muốn nói. Anh ấy thậm chí không biết phải nói gì, mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào anh. Tên archer màu đỏ, một trong số các người xem, đã sẵn sàng can thiệp, cho đến khi Master cuối cùng nhìn lên một lần nữa. Một nụ cười nguy hiểm trên các nét mặt của cô ấy, không có bất kỳ sự nồng nhiệt hay chào đón nào. Thay vào đó, một nụ cười khiến mọi người rùng mình ớn lạnh.

"Oho?" Cô ấy nói, nghe như gã Archer màu vàng nào đó. "Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại ngừng nói chuyện vậy? Xin, hãy cứ tiếp tục đi."

Theo bản năng, Izou chùn tay, lùi ra xa khỏi người phụ nữ khi các giác quan đang cảnh báo anh về nguy hiểm. Ryoma đang đứng dậy, hy vọng có thể xoa dịu toàn bộ tình huống này khi anh tiến đến bên Izou. Tuy nhiên, anh ấy không chắc chắn nên bắt đầu từ đâu.

"T-tôi nghĩ có thể có một chút hiểu lầm, Master."

Có một chút dừng lại, trước khi cô chuyển hướng "nụ cười" của mình về phía anh, cơ thể anh bất giác chùn lại để đáp lại.

"Vậy à? Anh có muốn giải thích không?" Ryoma chỉ có thể loay hoay tìm lời nói của mình khi Oryou chọn cách khiến bản thân trở nên mờ nhạt.

"Ah. Những gì Izou muốn nói là-...những gì cậu ấy đang cố gắng nói là... những gì chúng tôi đã thảo luận ngay trước khi cô xuất hiện- "

Yup, chắc chắn không thể cứu vãn tình hình được rồi.

 "Có lẽ, chúng ta nên mang chuyện này đi chỗ khác?" Thay vào đó, anh hỏi, bật ra một nụ cười lo lắng khác.

"Nụ cười" của Ritsuka giảm xuống trong giây lát, khi cô ấy nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông. Thở dài bực bội sau một khoảng thời gian.

"Anh biết đấy, tôi thực sự đã đến đây vì tôi đang tìm Izou." Cô thừa nhận, "Tôi nghĩ anh ta có thể sẵn lòng gia nhập vì tôi đang cần một Assassin cho nhiệm vụ hôm nay."

Izou chớp mắt, sửng sốt trước lời thú nhận của cô. Cô đã thực sự tìm kiếm anh ta. Cô đã muốn bầu bạn với anh, và chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến anh hoàn toàn quên đi mọi thứ trước đây. Anh ta chớp lấy cơ hội, không thể kiềm chế được khi cười toe toét trước yêu cầu của cô.

"Ồ? Cô cần những kỹ năng của tôi à, Master? Vậy thì-"

"NHƯNG, suy nghĩ lại, tôi sẽ hỏi Shiki và Jack thôi. Tôi không muốn để anh phải tiếp xúc quá nhiều với cái khuôn mặt xấu xí này." Cô nhún vai, "nụ cười" từ trước đó đã quay trở lại.

"U-UHM! Senpai!" Mash nhanh chóng xen vào, coi đây là cơ hội hoàn hảo để thay đổi chủ đề và chuyển chủ đề này sang chỗ khác. "Em thấy rằng Jack the Ripper đang ngồi ở đằng đó với Nursery Ryhme, vì vậy nếu chị muốn chúng ta đi và hỏi ngay bây giờ.." Mash dừng lại, chỉ sang một bàn khác nơi họ đang ngồi. Hai người được nhắc đến nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. Cố gắng và thất bại trong việc cư xử như thể họ chưa chứng kiến toàn bộ chuyện này.

"Hoàn hảo! Điều đó có nghĩa là chuyến đi của chúng ta tới đây không hề lãng phí một chút nào." Ritsuka gật đầu đồng ý, trông lạc quan một cách đột ngột "Welp, đừng để tôi làm gián đoạn cuộc trò chuyện vui vẻ này của hai anh nhé." Cô ấy nói, hầu như không hề vẫy tay hay chào tạm biệt.

Izou sững người, trước khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra. "N-Này! Chờ đã!"

"Ah, Master? Sao tôi cứ nghĩ rằng cô cũng đang giận tôi vậy??? Master?!" Ryoma hét lên sau khi thấy anh ấy cũng bị dây vào.

"Liệu một con ếch có làm cho ngươi cảm thấy tốt hơn không?" Oryou đề nghị sau khi cô ấy, đột nhiên quay trở lại tầm nhìn.

"Uhm, em nghĩ Senpai sẽ thích chúng." Mash trấn an cô, có chút bối rối.

"Này! Master! Đừng làm ngơ tôi nữa! Này!" Izou hét lên đằng sau, tay vươn ra để ngăn cô lại.

"ĐỪNG có đi theo tôi." Cô ra lệnh, Lệnh Chú của cô phản ứng lại. Toàn thân Izou giật nảy mình theo phản ứng, đột nhiên không thể cử động được nữa. Bị tê liệt.

"N-Này...Này!! Cô bị sao vậy?!" Izou kêu lên, cố gắng tiến về phía trước, nhưng không thành công.

"Ah." Đến lượt Ryoma dừng lại, "Có lẽ, bây giờ không phải là thời điểm tốt. Tôi sẽ...đợi cho đến khi cô quay trở lại sau nhiệm vụ thu thập của mình." Anh ta nhanh chóng cười, lùi lại khỏi chỗ trước đó của mình vì sợ rơi vào trường hợp như Izou.

"...Kế hoạch tốt đấy." Oryou đồng ý.

"... Senpai đang rất khó chịu, chị ấy thậm chí đã lãng phí một Lệnh Chú." Mash lắc đầu khổ sở, lo lắng nhìn senpai của mình.

"Master! Gỡ bỏ nó đi! Cô có nghe không?! Này!! Đừng làm ngơ tôi nữa, chết tiệt!" Izou tiếp tục hét lên, nhìn cô ấy nói chuyện với đám Assassins khác KHÔNG phải anh ta, và không thèm liếc lại nhìn anh một cái.

"Tất nhiên rồi mẹ à, nếu sự đồng hành của chúng con sẽ làm cho mẹ hài lòng, thì chúng con sẽ đi." Giọng của Jack cất lên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi với một nụ cười hướng về phía cô. Nghĩ tốt hơn hết là ló ngơ tên Servant xấc xược.

"Hãy trở lại an toàn." Nursey Rhyme cũng mỉm cười, vẫy tay theo sau khi cả hai quay lại rời đi với một Mash miễn cưỡng theo sau, khi cô tiếp tục quay lại nhìn về hướng của Izou trong khi anh ta ném ra một loạt lời tục tĩu.

"N-Này !! Chờ đã!! Cô thật sự định bỏ lại tôi như này à?! NÀY!! NÓI GÌ ĐÓ ĐI!!"

Ritsuka dừng lại, khiến anh ngạc nhiên và nhẹ nhõm.

"Mẹ?" Jack gọi, nhìn cô đột ngột dừng lại tại chỗ. Bóng dáng của cô rung lên, làm cả Jack lẫn Mash lo lắng khi họ thấy cách cô thở mạnh.

"Sen-"

"MASH ĐÁNG YÊU VÀ MỀM MẠI HƠN NHIỀU, ĐỒ NGỐC!"

...

"Hả-"

"S-SENPAI?!" Mash thốt lên, bối rối trước mọi lý do, khi cô nhìn Ritsuka chạy nhanh sau khi tuyên bố của mình.

"Mẹ! Chờ chúng con với!" Jack bĩu môi, bối rối như những người khác, nếu không phải là có chút ghen tị khi họ chạy theo cô với một Mash đỏ mặt theo sau. Izou quan sát, miệng há hốc mồm khi bóng dáng cô càng lúc càng nhỏ lại, trước khi nhận ra điều đó đang ập đến với anh.

"HUHHHHH?!"

"... Chà, nếu cô ấy không bực trước đây. Cô ấy chắc chắn đang bực mình bây giờ. " Ryoma bình luận, giữa tiếng khóc thất vọng của Izou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro