okamityueyuu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[WUXING - KIM] TÂM KIẾM Posted by Ookami The Seth on 2012/02/15 WU XING

Author: OKAMI + BORDEAUX.

Disclaimer: DBSK belongs to each others. They will be together forever.

Rating: PG 13.

Status: Series.

 

Vài lời tâm tình của tác giả:

 

Đúng như tên của fic, đây là một series fic gồm nhiều oneshot của Okami vàBordeauxvề Wu Xing (Ngũ Hành). Ai cũng biết Ngũ Hành bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ có tương sinh tương khắc với nhau, tạo nên vạn vật của đất trời. Series này sẽ là những oneshot cực ngắn (hoặc ngắn nhất có thể), chỉ 7 trang word đổ lại. Mỗi oneshot viết về một yếu tố, trước tiên là theo vòng tương sinh của nó. Sau này có viết theo tương khắc hay không thì là chuyện… từ từ tính ^^.

Vì đây là loại truyện ngắn giới hạn số trang nên sẽ có nhiều sai sót, rất mong mọi người comment (nhiệt tình vào!!!) để giúp Okami và Bordeaux chỉnh sửa lỗi lầm và rút kinh nghiệm. Những oneshot dưới đây, mỗi oneshot là một người viết chứ không viết chung. Thể loại fic sẽ tùy vào từng oneshot.

By OKAMI

TÂM KIẾM.  

Author: OKAMI.

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Genre:Fluff.

Pairing: YunJae.

Rating: PG 13.

A/N:   

- Là một sự pha trộn hỗn tạp giữa văn phong hiện đại và văn phong… Cổ Long. Đã rất cố để nó không có quá nhiều mùi kiếm hiệp, nhưng viết theo kiểu này mà không có mùi kiếm hiệp khó quá đi thôi! Xin thứ lỗi vì sự sến rện mà hông có tí cảm xúc của nó!

- Lần đầu viết Yunho chính nghĩa với công lý. Ngượng tay quá đi mất!

- Tặng Lammie – vì một Yunho chính nghĩa và hiện thân cho công lý!!!!!!! Yay!!!! [Dù là hơi sớm, nhưng mà happy birthday nhé cưng!]

 

Summary:

Đao kiếm dùng để giết người, không phải để yêu. Nên… ngươi đừng yêu.

******************************************************

Tương truyền có một thanh Thiên Kiếm, là hiện thân của tất cả nhiệt huyết mà một chiến binh anh dũng phải có. Thiên Kiếm được gọi như thế không phải là hư danh, tính đến nay đã trên vạn năm, trải qua trăm ngàn đời chủ là những kẻ anh hùng, chiến tích chẳng thể gọi là ít. Nó có một sức mạnh vô hình mà những thanh kiếm khác không có, chính là cả linh hồn và tâm tưởng của những người dùng kiếm đã truyền lại cho thanh kiếm trước lúc rời đi. Chỉ những chiến binh dũng trí song toàn mới có thể sử dụng được Thiên Kiếm. Và cũng chỉ là những con người vĩ đại như vậy mới có khả năng đem cả trái tim lẫn trí óc tinh thần của mình gửi gắm vào thanh sắt nhỏ. Thiên Kiếm, tính đến nay, vẫn là loại vũ khí đứng đầu thiên hạ. Vì nó có thứ mà một thanh sắt đơn thuần không thể có. Nó có thứ mà chỉ một kẻ dùng kiếm với trái tim đáng trân trọng mới sở hữu được.

 

Trong Thiên Kiếm tồn tại tâm kiếm. Của vạn ngàn đời.

Là một chiến binh, hắn rất yêu kiếm của mình, đó hẳn là lẽ đương nhiên. Trên đời này Yunho chỉ yêu nhất là kiếm. Hắn từ chối bị gọi là một kẻ cuồng kiếm. Nhưng hắn không thể phủ định rằng bản thân mình bị thanh kiếm ấy làm cho si mê điên dại. Qua tất cả những đời chủ sở hữu Thiên Kiếm, Đại Tướng Quân Jung Yunho là một trong mười người tuyệt diệu nhất. Tâm kiếm của hắn rất cao, nhiệt huyết của hắn tràn đầy, và trên hết, Jung Yunho dường như là hiện thân của công lý.

Hắn yêu Thiên Kiếm. Ban đầu khi chưa biết đây là Thiên Kiếm, Yunho đã đặt tên cho nó. Hùng Kiếm, kiếm của những anh hùng, chỉ đơn giản là thế. Vì chữ “Anh Hùng” gọi ra, thật sự đã trở nên một tình yêu đối với hắn. Và dù cho đây có là Thiên Kiếm, Yunho vẫn gọi nó một cách yêu thương:

“Youngwoong ah! Ngày hôm nay, ngươi lại cùng ta thảo phạt phía Tây. Với tốc độ này, chỉ vài năm sau là có thể thái bình rồi!”

Ngày hôm đó quả thật đã thắng trận, hắn cùng Thiên Kiếm của mình dẫn toàn quân đánh úp quân địch phía Tây. Đại Tướng Quân toàn thắng. Trở về trại, hắn vui vẻ nói lớn:

“Gọi Kim Tướng Quân cho ta!”

“Người gọi ta?” – một thanh niên khôi ngô bước vào lều của Yunho, gương mặt tuy tuấn tú nhưng rất lãnh cảm.

“Phải! Kim Tướng Quân, ta có việc cần bàn với ngươi về trận sau! Mọi người lui ra!”

Quân lính và thị nữ đều lập tức rời lều, chỉ còn lại hai người.

“Lại đây ngồi đi, đừng đứng như vậy, chỉ còn hai người thôi mà!” – Yunho nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nhìn người thanh niên đối diện.

Kim Tướng Quân gương mặt không hề có chút biểu cảm, từ tốn bước đến chiếc ghế đối diện Yunho.

“Jaejoong! Lần này thắng trận cũng nhờ tin tình báo của ngươi rất tốt. Ta ban thưởng cho ngươi…”

“Đại Tướng Quân!” – người thanh niên tên Jaejoong lên tiếng cắt ngang – “Người không thể cứ một lần ta đem tin tình báo về là một lần ban thưởng cho ta như thế. Lòng quân ắt sẽ có biến động.”

“Ngươi nghĩ ta chưa cân nhắc sao? Đừng lo về việc đó!” – Yunho vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, trấn an Jaejoong – “Nếu ngươi không thích quà ta ban cho, ngươi có thể nghỉ phép vài ngày.”

“Ta từ chối. Đây dù sao cũng là nơi chiến trường. Không cần vì ta là đệ tử của người mà lại ưu ái cho ta đến vậy!” – Kim Tướng Quân nghiêm mặt.

“Nếu ngươi nhất quyết như vậy cũng không sao!” – Yunho khẽ thở hắt ra, lắc đầu nhìn vị Tướng Quân của mình.

“Thật ra, lần này thắng trận là nhờ Đại Tướng Quân dẫn dắt. Chiến lợi phẩm thu được có mười cô gái rất xinh đẹp. Tất cả đều là trinh nữ, ta đã để họ ở một nơi riêng cho người lựa chọn.”

“Ngươi biết từ trước đến nay ta không cưỡng bức con gái nhà lành, đem những thứ như vậy cho ta là có ý gì?” – Yunho lên tiếng, tuy giọng vẫn rất dịu dàng và điềm tĩnh nhưng có vẻ đã có chút cáu giận.

“Con người làm việc cũng cần nghỉ ngơi. Đại Tướng Quân từ khi chinh chiến đến nay, đã nghỉ ngơi vào lúc nào?” – thanh niên họ Kim sắc mặt không biến đổi, lạnh lùng nói.

“Nghỉ ngơi?” – Yunho phì cười – “Ngươi làm thế này là biến ta trở thành trụy lạc chứ không phải là nghỉ ngơi! Như thế chỉ có chết sớm hơn một chút thôi.”

Câu nói của Yunho chỉ có ý bông đùa, tuy nhiên Jaejoong không nghĩ như thế. Gương mặt nghiêm nghị của cậu đã lạnh lùng nay lập tức đông cứng, Jaejoong khẽ cau mày.

“Ta không có ý đó. Ta chỉ lo cho sức khỏe của người.”

“Ngươi lấy tư cách gì lo cho ta?” – không để ý nhiều đến thái độ của Jaejoong, Yunho tiếp tục trò đùa của mình một cách từ tốn và nhẹ nhàng.

“Là Phó Tướng Quân của người.”

“Chỉ như thế? Ngươi thật không có ý gì khác?” – vừa nói, Yunho vừa rút thanh Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, mân mê săm soi.

Từ trước đến nay, hắn vẫn có thói quen như thế mỗi khi cảm thấy vui vẻ, chỉ là lần này đã sử dụng thói quen không đúng lúc. Hành động đó của hắn làm Jaejoong chuyển tia mắt sắc lạnh của mình vào thanh kiếm quý. Cậu đứng dậy bước đến gần Yunho và đưa cổ đến sát mũi Thiên Kiếm, đanh giọng:

“Nếu Đại Tướng Quân có ý nghi ngờ ta, ta không ngại chết để chứng minh cho người thấy rằng mọi điều ta nói là sự thật!”

“Ngươi…” – Yunho trong một phút đã hơi sững lại, hắn không ngờ trò đùa êm dịu của hắn lại khiến Jaejoong trở nên thế này. Hắn thở hắt ra, Yunho đã quên trước nay Jaejoong là kiểu người không biết vui đùa ra sao mới đúng – “Kim Tướng Quân, từ trước đến nay…” – hắn khẽ mỉm cười thật dịu dàng nhìn Jaejoong – “Đây là lần thứ mấy ta nghi ngờ ngươi?”

“Đầu tiên.”

“Vậy nên mới nói, ngươi đã hiểu lầm ta rồi. Ta chỉ đùa mà thôi.” – vừa nói, hắn vừa tra kiếm vào vỏ, đứng dậy đối diện với Jaejoong – “Jaejoong, trên đời này ta chỉ có ngươi là bạn, sao có thể nghi ngờ?” – nói rồi hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, đặt tay lên vai cậu và bóp nhẹ.

“Đại Tướng Quân nếu đã đùa thì ta yên tâm rồi. Từ giờ sẽ không dâng mỹ nữ cho người nữa! Nếu không còn việc gì ta xin cáo lui.” – Jaejoong hướng ánh nhìn vô cảm về phía Yunho, đáp.

Nói rồi không chờ Yunho đồng ý, cậu quay lưng bước thẳng ra ngoài.

“Lần thứ 402 trong đợt thảo phạt này.” – Jaejoong lầm bầm khi trở về lều của mình.

Lần thứ 402 ta bị những lời nói và hành động của Đại Tướng Quân làm cho khó thở.

“Trên đời này người chỉ yêu một mình Thiên Kiếm.” – nhớ lại lời nói của Yunho ban nãy, Jaejoong cau mày và tự nhủ. Cậu căm ghét Đại Tướng Quân.

Không, Jaejoong thật ra căm ghét sự dịu dàng của Yunho. Nó làm cậu ngạt thở.

………………………..

 

Tương truyền có một thanh Thiên Kiếm. Thật ra, Thiên Kiếm còn có một truyền thuyết khác mang tên Quỷ Kiếm. Thanh sắt này không phải được rèn nên từ tâm kiếm mà các chiến binh truyền cho, nó đã vờ nhân nghĩa đạo đức để làm điều ác. Thanh Quỷ Kiếm này đã chờ đến khi các chủ nhân yêu thương nó thật sự rồi cướp mất đi linh hồn và sự nhiệt huyết của họ. Đó là tâm kiếm. 

 

Trong Quỷ Kiếm có tâm kiếm. Của vạn ngàn đời.

Jaejoong biết về truyền thuyết này. Vậy nên cậu muốn Đại Tướng Quân tránh xa thanh kiếm. Đó là điều không thể, vì Yunho thật sự yêu kiếm. Jaejoong không biết rằng bản thân cậu ghét thanh kiếm đó không chỉ vì nó là Quỷ Kiếm.

Jaejoong từ nhỏ không biết cười. Từ khi Yunho nhận cậu làm đệ tử, Jaejoong đã không cười và không yêu thương. Jung Yunho đối với cậu lại là một vật đáng khó chịu, hắn là loại người dịu dàng. Sự ấm áp của hắn bóp chết Jaejoong ngày qua ngày.

Ngày đầu tiên cậu bị sốt, Yunho đã ôm cậu vào lòng.

Ngày đầu tiên cậu ở dưới trướng hắn trong quân đội, trước mặt toàn thể binh lính, Yunho đã ôm cậu và nói lớn:

“Đây là bạn tốt của ta!”

Ngày đầu tiên thắng trận ở phía Tây, sau khi đùa cợt Jaejoong, Yunho lại nói rằng:

“Ở trên đời này ta chỉ có mình ngươi là bạn.” – và đã nhìn cậu bằng một đôi mắt thật ấm áp, đã bóp nhẹ vào vai Jaejoong.

Tất cả những điều đó không làm cho Jaejoong khó chịu bằng việc hắn hành động dịu dàng như vậy chỉ vì Jaejoong là Phó Tướng Quân, là cánh tay phải đắc lực, là đệ tử và là một người bạn của hắn. Không còn gì hơn. Jaejoong biết, Yunho chỉ xem Jaejoong đến như vậy. Điều đó làm cậu đau.

Ngày thất trận đầu tiên. Jaejoong biết tuy thân là Đại Tướng Quân, Yunho vẫn sẽ trực đêm tại nơi có thương binh và chăm sóc cho mọi người. Hắn sẽ đeo thanh Quỷ Kiếm ngang người và đi quay đi lại sốt sắng bằng sự nồng ấm nhất mà hắn sở hữu. Trong lúc sơ ý, Jaejoong đã không nhận ra rằng, cậu đang tự đâm vào bụng mình một nhát chí mạng. Để bị thương.

Yunho đương nhiên lo lắng, vì cậu không chỉ là binh lính đắc lực, còn là một người bạn. Hắn cũng vẫn đeo thanh Quỷ Kiếm ngang người, đi qua đi lại đầy sốt sắng, mặt đỏ gay và trông lúc nào cũng căng thẳng tột độ. Là Phó Tướng Quân, Jaejoong được ở trại riêng. Đêm hôm đó, hắn ôm cậu và gằn giọng:

“Ta sẽ phạt ngươi vì tội bất cẩn! Ta sẽ giết kẻ nào đâm ngươi! Ta sẽ dùng Thiên Kiếm đòi công bằng cho ngươi!”

Jaejoong căm ghét sự dịu dàng này. Cậu tưởng chừng như không thể thở được và sắp bật khóc. Đêm hôm đó, hắn vẫn đeo thanh Quỷ Kiếm ngang người, đi qua đi lại sốt sắng, chỉ khác là không ở nơi có thương binh. Ở trại riêng của Jaejoong.

Trong cơn mê sảng vì sốt cao, cậu đã nói:

“Yunho! Bỏ kiếm đi, đó là Quỷ Kiếm!”

Đại Tướng Quân có nghe được những lời đó, vì hắn đã trực suốt đêm bên cạnh Jaejoong. Truyền thuyết về Quỷ Kiếm, Yunho có biết. Hắn nhìn Jaejoong say ngủ và cảm thấy căm hận chính bản thân mình. Đã qua bao nhiêu năm, Yunho vẫn không thể làm cho Jaejoong biết cười và biết yêu thương.

Yunho lén ôm cậu vào lòng trong lúc cậu đang mê man.

“Ngươi không hiểu rằng ta rất yêu ngươi hay sao?”

Jung Yunho rất yêu kiếm của mình, hắn gọi là Thiên Kiếm. Dù cho có là Quỷ Kiếm, thì trong tay hắn vẫn là Thiên Kiếm. Nhưng trên đời này hắn không yêu nhất là kiếm của mình. Hắn yêu Kim Tướng Quân.

………………………..

 

Thật ra có những ba truyền thuyết cho Thiên Kiếm. Không phải Thiên Kiếm, không phải Quỷ Kiếm, là Đa Tình Kiếm. Tương truyền rằng, thanh sắt này là do một người con trai chết vì yêu đơn phương một chàng trai khác. Anh ta biết rằng tình cảm của mình là vô vọng, đã vô thức chết đi mà không hay biết, biến thành một thanh kiếm. Đa Tình Kiếm sẽ cướp đi nhiệt huyết và linh hồn của người yêu kiếm, và đang yêu đơn phương một người khác. Vì không một thứ tình yêu nào mãnh liệt và ấm áp như tình yêu của một người đơn phương. Cũng không có một nỗi cô độc nào lạnh lẽo được như kim loại, trừ tình yêu của một người đơn phương. Những yếu tố đó cộng lại, ngoài ra kẻ yêu đơn phương lại là một người yêu kiếm.

 

Trong Đa Tình Kiếm có tâm kiếm. Của vạn ngàn đời.

Yunho biết cả truyền thuyết này. Hắn cũng không quan tâm. Chỉ là nếu trước khi hắn bị tan biến vì thanh Đa Tình Kiếm, Jaejoong hiểu rằng hắn thật sự yêu cậu, như vậy là được. Nhưng Jaejoong không biết yêu thương. Cậu không thể biết được rằng…

Ngày đầu tiên cậu sốt, hắn đã muốn phát khóc và ôm cậu, mong rằng cậu sẽ ôm lại.

Ngày đầu tiêu hắn ôm Jaejoong trước toàn thể binh lính, là mong cậu nể mặt hắn sẽ ôm lại.

Ngày đầu tiên thắng trận ở phía Tây, hắn đã mong muốn Jaejoong mỉm cười với mình.

Ngày đầu tiên cậu sốt khi thất trận, Yunho đã muốn rằng cậu sẽ đáp lại cái ôm của hắn.

Jaejoong không bao giờ đáp trả điều gì mà hắn mong đợi. Đối với Yunho, trên đời này, ấm áp nhất là khi có thể chạm vào Jaejoong và nghĩ đến tương lai sẽ có một ngày cậu đáp lại. Nhưng đồng thời, cũng là hắn cảm thấy như tim mình thắt lại mỗi khi Jaejoong tàn nhẫn chà đạp những hy vọng nhỏ nhoi của hắn. Yunho không thể dựa vào một thanh kiếm mà sống với chừng ấy tình cảm ít ỏi. Hắn cần Jaejoong. Hắn khao khát cậu. Và đã có những lúc hắn tưởng chừng như muốn bật khóc, không vì lý do gì cả, ngoại trừ hắn quá yêu Tướng Quân của mình.

Đối với Yunho, đao kiếm dùng để lấy lại công bằng, chứ không phải để chém giết. Nhưng thật ra hắn đã sai. Người ta rèn ra vũ khí, là để giết người. Là Thiên Kiếm, Quỷ Kiếm hay Đa Tình Kiếm, những mảnh kim loại sắc bén như vậy được sinh ra để giết người. Dù là theo nghĩa cao cả tốt đẹp hay xấu xa. Nó vẫn lấy đi mạng người. Vì số mệnh của nó là như vậy. Yunho đôi lúc lầm tưởng đao kiếm dùng để yêu. Nhưng rõ ràng là dùng để giết người.

Cũng như hắn, đến một ngày nọ, vào lúc Jaejoong hoàn toàn bình phục, vào lúc hắn lại thất trận, Yunho đã phát điên. Hắn phát điên vì công lý không được thực thi, hắn phát điên vì yêu Jaejoong. Khi hắn nhìn thấy tên Tướng Quân của địch đâm thẳng mũi thương vào bụng Jaejoong, hắn đã phát điên. Và khi tất cả mãnh liệt yêu trong hắn trỗi dậy, khi tất cả cô độc của hắn đặc quánh và bóp nghẹt lấy tim hắn, Yunho biến mất. Hắn tan biến vào thanh Thiên Kiếm của mình. Để lại hư không một sự quên lãng. Jung Yunho lập tức bị lãng quên. Không phải từ lúc tan biến đi, là từ lúc hắn bắt đầu yêu.

Jaejoong trước khi ngã ngựa đã nhìn thấy Yunho tan biến. Khi mũi thương đâm thẳng vào bụng cậu, khi cậu nhìn thấy đôi mắt của Yunho nhìn mình, cậu biết bản thân đã sai lầm. Jaejoong không muốn chết dưới một mũi thương, cậu muốn chết trong cái ngạt thở mà Yunho đem lại. Đôi mắt Yunho lúc đó khẽ cau, miệng mấp mấy tên Jaejoong, và cuối cùng chỉ còn đọng lại một sự cô độc đầy đau thương trong khoảng không vô định. Hắn đã yêu cậu tha thiết. Chắc hẳn hắn yêu cậu nhiều như cậu căm hận thanh kiếm kia vậy.

“Là Quỷ Kiếm mà! Đã bảo người tránh xa nó ra!” – Jaejoong bẻ gãy cây thương cắm trên bụng, buông người chạy về phía Yunho.

Khi tay cậu bắt lấy khoảng không, Jaejoong biết mình không thể níu giữ được nữa. Không thể níu giữ sự ấm áp của Yunho, hay thậm chí là cả cái chết ngạt cậu hằng mong ước. Jaejoong cầm trên tay thanh kiếm của Yunho và muốn như đập nát nó. Nhưng không, đột nhiên cậu cảm thấy yêu thanh kiếm này. Yunho đã gọi nó là Thiên Kiếm, hẳn sẽ có lý do. Cậu bỗng dưng không nhớ ra vì sao mình lại căm ghét nó, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy yêu nó. Jaejoong chỉ biết, đây là thứ mà Đại Tướng Quân đã nâng niu, và đây là thứ duy nhất mà Jaejoong có thể nhìn thấy hắn. Thấy Yunho.

“Bắt tên Tướng Quân lại cho ta! Bắt sống!” – một giọng nói dõng dạc vang lên – “À, ngươi có một thanh kiếm thật đẹp!”

Tên Tướng Quân  của địch lập tức xuống ngựa và với tay lấy thanh kiếm. Jaejoong giựt lại, đanh mặt nhìn hắn bằng đôi mắt sắc lạnh nhất.

“Hóa ra đất nước này có một vị tướng kiên cường như thế!” – tên Tướng Quân kia cười to đầy thích thú – “Kim Tướng Quân, mắt ngươi rất đẹp! Ngươi đầu quân cho ta không?”

Jaejoong im lặng và vô cảm nhìn hắn. Tên Tướng Quân này có một nét thật quen. Hắn có một đôi mắt sáng giống Đại Tướng Quân, và có một nụ cười ấm áp cũng như Đại Tướng Quân. Jaejoong đột nhiên nghĩ, cậu đã một lần bỏ lỡ cơ hội chạm vào sự ấm áp của Yunho, đã một lần bỏ qua cơ hội được chết ngạt trong nó. Và con người trước mặt cậu, ở bất kỳ điểm nào cũng làm cho cậu liên tưởng đến Đại Tướng Quân. Jaejoong cảm thấy như mình muốn khóc thật nhiều.

“Ngươi tên gì?” – cậu cất tiếng.

“Ta là Doãn Hạo! Ta biết ngươi là Kim Jaejoong, ngươi rất nổi tiếng đấy! Một mình chỉ huy đại quân thắng bao nhiêu trận!”

“Một mình?” – Jaejoong nheo mắt.

“Không lẽ ngươi có cố vấn hay Phó Tướng sao, Đại Tướng Quân?” – Doãn Hạo mỉm cười.

Ta là Đại Tướng Quân? Hình như không phải. Ta nhớ rằng có một người làm Đại Tướng Quân.

“Ta đi theo ngươi!” – cậu đột nhiên khẽ nhoẻn miệng cười.

“Ngươi cười như thế trông không phải đẹp hơn sao?” – tên Đại Tướng Quân cười to.

“Ngươi nói ngươi tên gì?” – cậu hỏi lại.

“Doãn Hạo. Băng bó cho ngươi trước đã!”

Đây là một người ấm áp. Jaejoong siết chặt thanh kiếm trong tay. Thiên Kiếm, ngươi thật sự rất đáng yêu. Từ giờ trở đi, Kim Jaejoong này sẽ sở hữu ngươi, như một người nào đó đã từng.

THE END.

HCM, 2010.06.22 – 1:55 AM.

WUXING - THỦY] HUYẾT XƯƠNG MÂN Posted by Ookami The Seth on 2012/03/12 HUYẾT XƯƠNG MÂN.

Author: OKAMI.

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Genre: Fluff.

Pairing: Shim Changmin, a little bit KiMin.

Warning: Shouta.

Rating: PG 13.

A/N:   

* Tặng Gụ Gụ bạn hiền chân dài, người viết chung project, vì một fic toàn Changmin.

* Xin lưu ý: Fic này không phải tên “Con mèo tên Gụ.”, coi như con mèo trong fic cũng không tên Gụ đâu. Lol. Đừng nghe lời ai đó đàm tiếu (tự sướng).

 

Summary:

Vì là một sát thủ, máu đối với hắn chỉ đơn thuần là một chất lỏng màu đỏ. Vì là một sát thủ, hỷ nộ ái ố đối với hắn là vô nghĩa. Vì là một sát thủ, hắn không có quyền yêu.

Và vì là một sát thủ, hắn bị giết khi yêu một người.

******************************************************

Doãn Hạo đem về một Tướng Quân ở Cao Ly, tên là Kim Jaejoong. Người thanh niên tuấn tú này có một thanh kiếm và lúc nào cũng đeo bên mình. Doãn Hạo bảo rằng từ giờ đấy sẽ là thân cận và bắt đầu tham gia vào việc quân sự. Chuyện này làm hắn cảm thấy rất buồn cười. Người thanh niên mang tên Kim Jaejoong trông cứ như một gã mất trí, suốt ngày ôm lấy thanh kiếm nâng niu và nhìn Doãn Hạo bằng một ánh mắt kỳ lạ. Doãn Hạo từ khi đưa Kim Jaejoong về trại, cũng trở nên là một kẻ điên. Đối với những việc không phải là đại sự, Doãn Hạo cũng luôn ngây người ra nhìn Jaejoong, rồi khờ dại nhoẻn miệng cười. Đó là hai thái cực rất khác nhau, một rất nồng nhiệt và một rất lạnh lùng.

Hắn không thuộc phạm trù nào trong số những biểu cảm của Jaejoong hay Doãn Hạo, cũng không có mối liên quan nào đến Jaejoong để phải suy nghĩ. Hắn ở nơi này cũng chỉ vì nhiệm vụ, đi theo Doãn Hạo không vì kính phục hay nể sợ, chỉ là vì Doãn Hạo cho hắn một công việc để làm. Để hắn không buồn chán mà chết.

Trưa nắng gắt, hắn ôm thanh kiếm vào lòng và khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi. Một mũi tên ở đâu đột nhiên phóng xuyên qua lớp lều trại, cắm ngay sát bên cạnh mép cổ của hắn. Từ tốn mở mắt ra, hắn tặc lưỡi. Doãn Hạo lúc nào cũng thích khoe ra rằng tài bắn tên của mình là vô địch. Hắn vươn vai, mở mảnh giấy được cột rất xinh xắn và kiểu cọ trên mũi tên mà hắn chắc chắn rằng Kim Jaejoong là người thắt giấy thế này.

“Xương Mân. Đêm nay. Bờ sông. Tây Bắc.”

 Xương Mân khẽ cau mày. Đây không phải là lần đầu tiên Doãn Hạo gọi tên hắn ra trong mật thư như thế. Tuy rằng là một điều cấm kỵ khi sử dụng một sát thủ nhưng Doãn Hạo biết một mật thư do chính mũi tên của mình bắn ra, thì nhất định không lọt vào tay ai khác ngoài hắn. Hắn không sợ việc có ai phát hiện, vì đó là điều không thể, nhưng hắn không thích mỗi lúc Doãn Hạo gọi tên mình. Thẩm Xương Mân khinh ghét sự nồng ấm của con người đó.

Hắn đốt mảnh giấy và nhanh chóng rời trại. Xương Mân dùng sự nhanh nhẹn của mình lẻn ra khỏi vùng đất của Doãn Hạo và chạy vào rừng sâu, nơi thuộc địa phận của địch thủ. Đặt chân xuống một bãi đất trống, hắn huýt sáo khẽ. Một thằng nhóc người Cao Ly từ lùm cây chạy ra, tay cầm theo một ly sữa và đưa cho hắn:

“Sữa đây, thưa ngài!”

Hắn đón lấy ly sữa với gương mặt vô cảm. Uống một hơi dài, hít sâu luồng không khí trong lành, Xương Mân quay qua nhìn thằng nhóc nhoẻn miệng cười:

“Hôm nay bị ngọt.”

“Ấy, xin lỗi xin lỗi…” – mặt thằng nhỏ tái mét, cầm chiếc ly chỉ còn váng sữa trên tay run cầm cập.

Xương Mân nhếch mép cười rồi cúi người xuống kê sát mình vào mặt thằng nhóc, hỏi:

“Ngươi xin lỗi cái gì?”

“Vì… vì… làm sữa bị ngọt.” – thằng nhỏ nén hơi thở của mình, cố hết sức bình sinh để trả lời.

“Tại sao sữa bị ngọt thì ngươi lại xin lỗi ta?” – hắn đưa mặt mình đến gần thằng nhóc hơn, má của cả hai gần như áp vào nhau.

“Ngài… không thích ngọt…” – thằng nhóc tưởng chừng như sắp khóc, lắp bắp nói.

“Vậy còn không mau đền bù cho ta!” – Xương Mân đột nhiên gằn giọng.

Giọng của Xương Mân lúc đanh lại tỏa đầy sát khí khiến thằng nhóc trở nên vô cùng hoảng loạn, nó giật bắn người và nhanh như chớp, lập tức lùi ra mấy bước, hôn lên môi hắn. Hành động đó khiến một sát thủ vô cảm và thiện nghệ như hắn cũng đột nhiên trở nên đông cứng.

“Xin lỗi… tôi thấy… mỗi lần chị tôi xin lỗi người yêu đều như thế!” – thằng nhóc lúc này đã quá hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất, ngước mặt nhìn Xương Mân, mắt ngấn nước.

Xương Mân đứng thẳng người dậy, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, khẽ nhếch mép cười:

“Đứng dậy! Ngươi tưởng xin lỗi một lần là xong sao?”

Thằng nhóc run rẩy nhìn Xương Mân, cố sức mấy cũng không đủ khả năng để đứng dậy. Hắn từ tốn đưa mũi chân của mình hất nhẹ cằm của thằng nhóc tội nghiệp.

“Ngươi không mau đứng dậy thì ta giết ngươi.”

“Đừng… xin ngài… đừng…” – thằng nhóc run lên bần bật như một con mèo bị mưa ướt.

Hắn thở hắt ra, cảm thấy nó quá lề mề và mình bị mất quá nhiều thời gian, lập tức cúi người nhấc bổng nó lên và nói:

“Changmin, ngươi thích chết kiểu nào? Bị chôn sống hay bị chìm?”

“Không!” – thằng nhóc tên Changmin hoảng hồn khóc to – “Ngài sát thủ, xin ngài đừng… Đừng!”

Sự hoảng loạn của thằng nhóc làm hắn cảm thấy vô cùng thích thú, đặt nó lên vai và phóng vào rừng sâu, nơi cây cối rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời.

“Nếu ngươi không im miệng đi thì ta thảy cho cọp ăn đó!” – hắn đe dọa một đứa con nít chỉ vừa 14 tuổi.

Nghe đến đó, Changmin lập tức im bặt, mặc cho hắn leo trèo cây thế nào, chạy nhanh ra sao, chỉ biết nhắm mắt và gục mặt lên lưng Xương Mân.

“Mở mắt ra!” – hắn ra lệnh khi dừng lại.

Changmin mở mắt, trước mặt nó là một con sông trong vắt.

“Ngươi biết bơi không?”

Changmin gật đầu.

“Được. Vậy ta sẽ nhấn nước.” – hắn thản nhiên nói.

Và chẳng kịp để cho Changmin la hét, hắn nhanh chóng cởi phăng áo thằng nhóc và quăng nó xuống sông. Rồi hắn cũng cứ thế nhảy theo, ôm chặt Changmin không cho nó bơi. Hắn áp gương mặt của thằng nhóc vào ngực mình, nơi hắn giấu một miếng giáp sắt nhỏ.

“Đ… đau…” – Changmin khẽ kêu lên.

Hắn mặc kệ, kéo nó xuống nước cùng mình. Changmin hoảng sợ giãy giụa và vùng vẫy dưới nước, mắt mở to đầy van xin. Nhưng hắn cũng không cần, giữ chặt cậu bé dưới nước, Xương Mân bình tĩnh chờ cho Changmin dần lịm đi. Và cũng nhanh gọn như lúc quăng Changmin xuống nước, hắn bế xốc cậu lên bờ nằm. Cơ thể hắn vẫn còn nguyên y phục, sũng nước, Xương Mân đặt cậu trên đùi mình và cúi xuống hô hấp nhân tạo. Chỉ trong chốc lát sau, Changmin ho lên sặc sụa và tỉnh lại.

Xương Mân nhếch mép cười, không kịp để nó lấy lại hơi thở gấp gáp, hắn cúi xuống và đặt lên môi nó một nụ hôn. Rồi kéo nhẹ môi mình ra khỏi môi Changmin, hắn nói nhỏ:

“Coi như ta đã làm quá và xin lỗi ngươi. Được không?”

Changmin ngẩn ngơ gật đầu. Xương Mân lấy áo của Changmin choàng qua người cho nó và nói:

“Sao hôm nay ngươi đem sữa ra mau thế?”

“Ngày nào tôi cũng ra chờ ngài mà. Từ lần trước ngài giận vì khi ra không có sữa, thì ngày nào tôi cũng chờ ngài khoảng nửa canh giờ rồi mới về.” – Changmin thật thà trả lời.

“Lần trước? Tính đến nay đã gần nửa tháng, vậy mà ngươi ngày nào cũng đứng đó?” – hắn khẽ ngạc nhiên – “Giỏi lắm! Từ giờ ngày nào ta cũng sẽ ra!”

“Không, đừng! Như vậy thì tôi chẳng biết được là khi nào ngài thật sự cần uống sữa cả!”

“Tại sao?”

“Vì ngài chỉ uống sữa mỗi lần ngài sắp giết một ai đó.” – nó ngây thơ đáp lời hắn.

Xương Mân nhoẻn miệng cười, không ngờ một kẻ như hắn lại có thói quen này. Từ khi nào hắn cũng không rõ. Có lẽ từ khi một năm trước hắn gặp được Changmin.

Cậu bé ngày xưa nằm trên vũng máu của chính mình, ướt sẫm và hoảng sợ nhìn hắn, van xin hắn rằng hãy giết nó đi. Vì nó đã sắp chết, vì cuộc ẩu đả của gia đình nó trước đó đã giết chết nó từ khi họ cầm dao lên chém giết lẫn nhau. Vũng máu đỏ trên sàn lúc đó, thật ra chỉ là ảo tưởng của Changmin tự thêu dệt ra. Điều tệ nhất lúc đó với Xương Mân, chính là hắn cũng thấy vũng máu đó, trên một nền đất khô ráo. Xương Mân đã nói:

“Ngươi làm gì là giỏi nhất?”

Changmin đáp rằng, cả nhà nó đều thích sữa nó pha.

“Vậy ngươi pha sữa cho ta, đến một ngày pha đủ 100 ly sữa, ta sẽ giết ngươi.”

Changmin đã gật đầu đồng ý.

 

“Vậy mà vừa nãy ta bảo giết ngươi, ngươi đã hoảng lên.” – hắn nói khi nhớ lại những kỷ niệm đó.

“Vì pha cho ngài chưa đủ 100 ly sữa, ngài giết tôi nhưng sẽ không để tôi chết. Như vậy thật sự kinh khủng lắm!”

“Ngươi giỏi lắm!” – hắn cười phá lên và đứng dậy quay người đi – “Tự về nhé, nhóc con! Ngươi vẫn còn nợ ta 14 ly sữa.”

“Xin ngài đừng bị giết trước khi ngài thực hiện lời hứa với tôi!” – Changmin cũng nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía hắn và nắm lấy vạt áo của Xương Mân, ngước mắt nhìn hắn.

Hắn cúi nhìn Changmin, nhếch mép cười và đưa tay xoa đầu nó:

“Ngươi cũng nên uống sữa đều, rồi sẽ cao lớn như ta, như vậy có khi sẽ đủ tự tin để giết chính mình cũng nên!”

Nói rồi hắn để mặc thằng nhóc ở bờ sông và phóng người vào rừng sâu, nhanh chóng trở về trại. Hắn còn 14 người nữa phải giết là đủ số người tự bản thân hắn quy định. Hắn lúc đó sẽ chết đi để đền lấy tội lỗi giết người của mình.

Ly sữa cuối cùng, hắn nhất định sẽ dành cho Changmin của hắn.

****************************

Đêm. Jaejoong gọi hắn từ cửa lều:

“Xương Mân, giúp ta bảo Doãn Hạo rằng ta sẽ đi.”

“Ngươi nên tự nói.” – hắn trả lời, vọng qua tấm bạt lều.

“Ta biết đêm nay ngươi đi gặp Doãn Hạo. Ta không thể tự nói được. Ta sẽ để Thiên Kiếm lại cho hắn ta và biến mất. Đã đến lúc rồi.”

Xương Mân khẽ cau mày, bước ra bên ngoài và đanh mặt nhìn Jaejoong:

“Đến lúc gì?”

“Tan biến vì yêu thương.” – Jaejoong nhìn hắn, vẫn gương mặt lạnh lùng thường ngày – “Ta cuối cùng cũng không thể đón nhận một thứ gì đó quá ấm áp như vậy.”

“Ngụy biện!” – hắn gằn giọng, nhìn thẳng vào mắt Jaejoong – “Ngươi vốn không có chút tình cảm nào với Doãn Hạo. Thứ ngươi yêu cũng không phải hắn, ngươi chỉ yêu thanh Thiên Kiếm của ngươi thôi!”

“Có lẽ vậy!” – Jaejoong đột nhiên nhoẻn miệng cười – “Dạo gần đây, vì quá ngạt thở bởi Doãn Hạo, đã nhớ ra được một vài điều về bản thân rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có ngày ngươi giết chết ta vì làm Doãn Hạo tan biến.”

Xương Mân im lặng nhìn Jaejoong. Hắn quay lưng vào trong và vô cảm lên tiếng:

“Người Cao Ly các ngươi, kẻ nào cũng chỉ muốn chết mà không có chút trách nhiệm nào đối với những người liên quan hay sao?”

“Xương Mân à!” – Jaejoong cũng nhẹ nhàng lùi bước – “Ngươi nên giết thằng nhóc đem sữa cho ngươi trước khi không thể xuống tay nữa. Như vậy là tàn nhẫn với nó đấy!”

Xương Mân giật mình, quay người lại nhìn bóng Jaejoong nhỏ dần sau tấm bạt. Con người đó, bằng một cách gì không rõ, đã biết được hắn có quen biết với người đem sữa.

Bãi đất trống mà hắn vẫn hay uống sữa của Changmin, là một nơi cô đơn bao bọc. Changmin đã từng nói, những kẻ đứng được ở đó cảm thấy thoải mái là những người đang rất đơn độc. Vì Changmin đơn độc nên rất thích nơi đó. Vì hắn đơn độc nên cũng rất thoải mái khi đứng tại bãi đất ban trưa.

Xương Mân đã quên mất rằng, trong cái doanh trại này, kẻ đơn độc đến phát ra tà khí xung quanh không chỉ mình hắn. Còn có Tướng Quân ở Cao Ly mà Doãn Hạo đem về cùng thanh Thiên Kiếm. Đều là những thứ cô đơn đến đau đớn.

Và Jaejoong sắp tan biến đi cùng nỗi cô đơn của mình. Còn Xương Mân, khi nào thì hắn có thể chết đi đây?

Hắn lắc mạnh đầu và xua đi những ý nghĩ phiền phức. Cài chiếc dao còn sót lại trên bàn vào người và kéo mũ trùm đầu, Xương Mân nhẹ nhàng bước ra khỏi trại.

Đêm tối và trăng đột nhiên rực sáng. Một bóng người phóng nhẹ vào rừng sâu, khuất dạng trong màn đêm đen kịt và đem theo cả hy vọng chiếu sáng của ánh trăng.

Xương Mân nhún người bám vào một cành cây rồi quăng cơ thể mình sang cành trước mặt nhanh và gọn như một mũi tên sắt. Hắn đêm nay đi nhận nhiệm vụ giết người thứ 15 còn sót lại.

Bờ sông lấp loáng ánh trăng đang khó nhọc chiếu xuống bóng đêm hùng vĩ, hắn nhẹ nhàng đáp xuống và nói:

“Xin lỗi ngươi, ta trễ vài phút.”

“Không sao!” – Doãn Hạo đang ngồi ngắm ánh trăng dưới sông, cũng đứng dậy nhoẻn miệng cười. Doãn Hạo quay sang đưa cho hắn một bức vẽ tuyết trắng và nói – “Đêm nay ngươi sẽ đi giết Tuyết!”

“Chủ soái vùng phía Bắc? Lần này ngươi không kéo quân đánh trực tiếp nữa sao?” – Xương Mân nheo mắt nhìn.

“Jaejoong nghĩ rằng nên giết tên chủ soái trước. Ta vốn không thích hắn, nên cũng nghĩ rằng hắn tốt nhất là chết quách đi!” – Doãn Hạo nhoẻn miệng cười tươi – “Mà hôm nay lần đầu tiên ngươi hỏi ta đấy! Không phải nên đi đi sao? Nếu không sẽ không giết người được đúng nửa đêm như tôn chỉ của ngươi đấy!”

“Ngươi dẹp sự giả tạo của mình ra chỗ khác mỗi khi nói chuyện với ta đi!” – Xương Mân vô cảm nói – “Ta hỏi chỉ vì nghĩ rằng chắc chắn có Jaejoong nhúng tay vào.”

“Tại sao lại có Jaejoong ở đây?” – Doãn Hạo nheo mắt nhìn hắn.

“Ngươi cũng nên về đi. Jaejoong nói rằng ta cần gửi ngươi lời chào tạm biệt. Con người đó chẳng qua muốn lừa ngươi ra chỗ khác để có thể tự tan biến đi thôi.” – Xương Mân quay người đi – “Tuy nhiên mệnh lệnh ngươi đưa ra cho ta sẽ không lấy lại được đâu. Người thì ta vẫn giết đó!” – nói rồi mặc kệ Doãn Hạo, hắn lại phóng người vào đêm đen.

Chủ soái của vùng đất phía Bắc được mệnh danh là Tuyết. Nếu không phải tính đến làn da của hắn trắng như tuyết thì là vì trái tim của hắn cũng lạnh lẽo như vậy. Tình báo nói rằng kẻ duy nhất hắn tin tưởng là một thằng nhóc nhỏ, nghe đâu đã năm lần bảy lượt thế mạng cho hắn. Cũng không ít tin đồn rằng, đến nay Tuyết chưa tìm phu nhân cũng vì đã đem lòng yêu thương kẻ thế mạng. Xương Mân khẽ cười, yêu một kẻ thế mạng? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Quả thật đối với Xương Mân, yêu thương đúng là một điều rất đáng để khinh cười. Đột nhiên, trong lòng hắn đã nghĩ về Changmin, cũng là một người thuộc vùng đất phía Bắc.

Lợi dụng đêm tối và sự nhẹ nhàng của mình, hắn dễ dàng đột nhập vào tận bên trong phòng ngủ của Tuyết. Thấy có hai bóng người trong phòng, Xương Mân khẽ nheo mắt và nhanh tay rút dao. Vọng ra bên ngoài là một giọng nói trầm ấm:

“Sao ngươi không uống sữa? Ta thấy ngày nào ngươi cũng tự pha cho mình một ly mà!”

Bóng người nhỏ hơn đáp lại câu nói bằng một cái lắc đầu nhẹ. Sữa. Từ này gợi nhớ rất nhiều thứ với hắn, như là Changmin. Xương Mân ngày hôm nay đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Đã gần nửa đêm, gần đến giờ hắn phải hành quyết Tuyết. Không còn dè dặt và cẩn trọng như những lần trước, Xương Mân quyết định giết người công khai. Hắn cạy cửa chính và từ tốn bước vào trong, tay cầm dao lộ rõ sát khí.

Cả hai người đều quay lại nhìn. Tên chủ soái tuy đúng là có một làn da đáng để ngưỡng mộ, nhưng hắn lại không quan tâm, kể cả khi con người đó đẹp đến dường nào. Xương Mân khẽ sững ra khi nhìn thấy người mà mọi người vẫn cho rằng là kẻ thế mạng. Changmin.

“Làm kẻ thế mạng?” – hắn buột miệng hỏi to – “Ngươi thật sự muốn chết đến vậy sao? Chẳng phải đã hứa rằng sau 100 ly sữa sẽ để cho ta giết ngươi sao?” – Xương Mân dường như cảm thấy rằng, hắn đang nổi giận. Nổi giận? Cảm xúc này với hắn, có lẽ là lần đầu tiên trong đời. Hắn đáng ra nên hiểu ngay từ khi nghe câu nói của Tuyết ban nãy.

“Nhưng… ngài sát thủ, tôi vẫn chưa chết mà. Chẳng ai giết được tôi cả!” – Changmin lên tiếng và nhìn hắn, ánh mắt bi thương.

Xương Mân cau mày, tại sao Changmin lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó? Là ánh mắt mà Changmin đã dùng để nhìn hắn vào lần đầu tiên gặp nhau, khi cả hắn và Changmin đều nhìn thấy một vũng máu không có thật. Ánh mắt ngây thơ bình thường vẫn đem sữa cho hắn đâu mất rồi? Tại sao ngay lúc này Changmin lại bộc lộ con người thật ra với hắn một lần nữa chứ? Xương Mân không muốn. Không muốn khi cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt đó, hắn thấy mình đang chết dần đi.

“Ngươi… là sát thủ của Doãn Hạo?” –  sau một lúc lâu quan sát, Tuyết ngờ ngợ lên tiếng.

Xương Mân không trả lời. Hắn biết một khi đối thủ hỏi như vậy là có ý gì. Là đối phương đang sợ hãi. Cái tên “sát thủ của Doãn Hạo” là một thứ kinh khủng, Xương Mân chưa bao giờ giết một ai mà lại thất bại cả. Nhưng bây giờ đây, hắn sắp phải giết một kẻ thế mạng chưa pha đủ 100 ly sữa. Hắn nghĩ rằng mình sẽ điên lên nếu như tên chủ soái kia đẩy Changmin ra trước mặt hắn và chạy trốn.

“Đừng qua đây!” – Tuyết nói, giọng đục ngầu, đồng thời rút ra một thanh kiếm và chĩa thẳng về phía hắn. Và Tuyết đã không hành động như hắn nghĩ, Tuyết kéo Changmin về đứng phía sau lưng mình. Xương Mân đã đúng khi nói rằng Tuyết sợ hãi, nhưng đã sai khi nghĩ rằng tên đó sợ hãi vì sắp bị giết. Tuyết lo sợ cho Changmin.

“Đó… không phải là kẻ thế mạng cho ngươi sao?” – Xương Mân nheo mắt hỏi.

“Ngài sát thủ à, những kẻ ám sát khác không thể giết được tôi.” – Changmin cất tiếng nói, giọng đột nhiên trong đến lạ – “Xin lỗi đã giấu ngài, Changmin tôi cũng là một sát thủ của Cao Ly.”

“Changmin, đừng nói với hắn nữa!” – Tuyết cắt ngang, tuy mắt vẫn gườm Xương Mân nhưng lại cúi xuống và hôn lên trán Changmin.

Xương Mân nhìn ly sữa trên bàn và hỏi, lòng cảm thấy vô cùng khó chịu bởi mẫu đối thoại ngắn gọn của cả hai vừa rồi:

“Là ngươi pha?”

“Nhưng đây là sữa rất ngọt dành cho chủ soái!” – Changmin trả lời – “Ngài sát thủ, đêm nay ngài có thể đừng giết người không?”

“Không!” – hắn đanh giọng, tự hắn cảm thấy rằng hắn có thể thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của Changmin để cho cậu bé đó mỉm cười, nhưng trừ điều này.

“Như vậy thì tôi sẽ không để cho ngài giết tôi đâu. Tôi sẽ tự chết! Tuy không đủ cao lớn nhưng đủ khả năng đó! Ngài sát thủ, đừng giết ân nhân của tôi, được không?” – Changmin bình thản nói với hắn, giọng vẫn rất trẻ con, đôi mắt khẽ cong lại, mỉm cười.

Xương Mân cau mày hết nhìn Changmin đến Tuyết, hắn hỏi:

“Nếu vậy sao còn pha sữa cho ta?”

“Vì ngài thích sữa.” – Changmin nhoẻn miệng cười – “Và vì tôi muốn chết dưới lưỡi dao của ngài, như thế thì việc tôi sống đến giờ này sẽ có ý nghĩa một chút.”

“Tại sao? TẠI SAO?” – Xương Mân gào lên.

“Ngài không biết sao, ngài sát thủ?” – Changmin khẽ nhoẻn miệng cười – “Vì tôi yêu ngài!” – Changmin bình thản trả lời hắn, giọng nhẹ như gió thoảng – “Từ rất lâu rồi, từ trước cả khi ngài nhìn thấy tôi.”

Hắn sững người buông con dao xuống đất nhìn Changmin. Nghe cứ như là một trò đùa vậy. Thấy “sát thủ của Doãn Hạo” bị lơ đãng, như bắt được cơ hội, Tuyết vung kiếm và phóng người về phía hắn.

Máu. Máu đối với Xương Mân, thật ra chỉ là một thứ chất lỏng màu đỏ. Hắn là một sát thủ, sát thủ có những phản xạ riêng mà không phải ai cũng có. Điều làm cho bao kẻ khiếp sợ bởi tiếng tăm của hắn trước nay cũng không phải là hư danh, Xương Mân là một kẻ có thể giết người ngay cả trong lúc ngủ. Không rõ thật sự lý do là gì, là do hắn cảm thấy không thể kiểm soát được phản xạ của chính mình, hay do hắn đang tức giận với Tuyết, cũng như bị sững sờ bởi Changmin. Chiếc phi tiêu trong người hắn vút ra và cắm thẳng vào cổ Tuyết, tuôn máu đỏ thẫm. Tuyết gục xuống. Ánh mắt của Xương Mân vẫn chưa một lần nhìn lấy Tuyết, chỉ tuyệt nhiên xoáy sâu vào Changmin.

Ngay khi Tuyết chạm đất, Changmin lập tức phóng người về phía hắn, tay cầm theo một mảnh kiếng vỡ. Trong tíc tắc, Changmin đã áp sát hắn, đưa mảnh kính lên trước mặt:

“Ngài sát thủ! Đây là mảnh kính đầu tiên từ ly sữa ngài làm vỡ ngày trước. Lúc ngài vẫn còn không thích sữa của tôi.” – rồi Changmin đặt mảnh kính lên ngực Xương Mân, nơi có tấm áo giáp, và ấn mạnh. Chiếc áo giáp trước nay vẫn dùng để tránh đao kiếm bây giờ lại bị một mảnh kính tầm thường xuyên ngang, cắm thẳng vào ngực Xương Mân, rỉ máu.

Tuy vết cắt đó chẳng gây sát thương được cho hắn bằng một góc những lần hắn giao đấu với kẻ mạnh, nhưng chưa bao giờ Xương Mân lại cảm thấy đau đến thế. Hắn nhìn Changmin, đôi mắt tự lúc nào đã trở nên đục ngầu và chứa đầy những nỗi đau.

“Ngài sát thủ!” – Changmin nhìn hắn, giọng vẫn rất trong – “Tôi bảo là nếu ngài giết ân nhân của tôi, tôi sẽ tự chết mà!” – nói rồi Changmin nhìn xuống con mèo dưới chân mình – “Ngươi chạy đi, kẻo lại dính máu, lần này sẽ không có ai tắm rửa cho ngươi như mấy lần trước đâu!”

Dứt lời, Changmin thả tay ra khỏi mảnh kính, rút dao và đâm thẳng vào ngực trái của mình, nói thật nhẹ:

“Xương Mân! Tôi yêu anh thật đấy!”

Con mèo không kịp chạy đi, cũng như hắn, từ đầu đến cuối chỉ biết sững sờ đứng nhìn. Changmin đưa bàn tay nhỏ nhắn của một đứa trẻ 14 tuổi lên vuốt nhẹ cổ hắn rồi ngã xuống, máu chảy theo dòng, chạm vào bàn chân của con mèo trắng muốt. Nó kêu lên một tiếng nhỏ rồi nằm xuống bên cạnh cơ thể bất động kia, ngay trên một vũng máu có thật. Con mèo loang lổ trắng đỏ màu máu sẫm. Nó khẽ nhắm mắt êm đềm.

Xương Mân không kịp đỡ lấy cơ thể của Changmin, khuỵu xuống và sững sờ nhìn. Ly sữa trên bàn ở phía xa kia không rõ vì sao cũng có một vài giọt đỏ. Xương Mân nghĩ mình nên nói một điều gì đó, như thế có khi Changmin sẽ tỉnh dậy như chưa có gì xảy ra.

“Ta…” – hắn khó nhọc thốt lên – “Ta cũng…”

Từ ngữ đối với hắn đột nhiên trở nên thật khó khăn để diễn tả thành lời. Hắn nhìn màu đỏ lan đầy sàn. Tại sao với hắn, bây giờ máu không còn đơn thuần là một chất lỏng màu đỏ nữa? Lần đầu tiên trong dời mình, Xương Mân đã cảm nhận được rằng, máu thật sự là máu. Không chỉ là đau, mất mát hay tuyệt vọng, mà còn là sự thống khổ nhất trên đời. Xương Mân đã bị giết chết bởi cảm giác này, khi biết máu không còn là chất lỏng màu đỏ đơn thuần. Khi là máu của Changmin, cậu bé Cao Ly vẫn hay pha cho hắn một ly sữa.

Tay Xương Mân chạm vào gương mặt Changmin và run rẩy vuốt nhẹ.Tayhắn chạm vào thứ chất lỏng từ trước đến nay vô cùng quen thuộc với mình. Đáng ra Xương Mân phải vô cảm như hắn đã từng, đáng ra hắn phải nhoẻn một nụ cười thích thú khi chạm vào thứ chất lỏng đó. Nhưng không, hắn đã bị kích động, bởi chính màu đỏ đó, bởi chính cảm giác đó, và bởi chính cơ thể bất động trước mặt.

Người Xương Mân run lên bần bật. Hắn kéo cơ thể Changmin vào người mình và ôm chặt, mặc cho con mèo đang giận dữ cào mạnh chân hắn như trách móc rằng, tại sao hắn lại có thể để cậu ra đi như vậy. Changmin vẫn còn rất ấm, thậm chí hắn tưởng rằng mình còn nghe được nhịp tim. Hắn cũng nghe thấy rằng Changmin bảo ngày mai sẽ pha cho hắn một ly sữa mà không cần hắn phải giết người, cũng không cần phải giết chính cậu.

Hắn đã gặp cậu bé Cao Ly này vào một khoảng thời gian rất lâu trước đó. Hắn đã đối xử với cậu vô cảm như bao kẻ khác, hắn uống sữa của cậu và giữ cậu lại chỉ vì hắn thích thú. Nhưng Xương Mân rõ hơn ai hết rằng, đó không chỉ đơn thuần là thích thú. Ngay từ khi gặp Changmin lần đầu tiên, ngay từ khi Changmin đặt ánh nhìn của mình lên cậu, Xương Mân biết rằng mình đã bị ám ảnh. Bởi đôi mắt đầy bi thương của cậu, và những ánh nhìn vẫn rất trong lẫn trong đôi mắt đó. Bởi đâu đó hắn cảm nhận được rằng, chỉ cần một chút tình cảm đối với Changmin, thì hắn cũng sẽ bị con người này giết chết. Vì hắn cũng biết rằng, chỉ cần là Changmin, thì hắn nhất định sẽ được yêu thương đến tận cùng cuộc sống.

Chỉ là Xương Mân đã quá sợ hãi. Hắn sợ hãi chính bản thân mình rằng, nếu quá sa đà vào đôi mắt đó, hắn sẽ mãi mãi không dứt ra được, và cũng không thể thực hiện lời hứa rằng sẽ giết cậu sau ly sữa thứ 100. Xương Mân áp mặt mình lên đôi má của cậu, vô cùng ấm áp.

“Ta… cũng…” – hắn nói thật nhỏ.

Xương Mân không thể khóc. Không phải vì hắn là một sát thủ, chỉ đơn giản vì hắn đã quên việc đó phải hành động như thế nào. Siết mạnh cái xác bất động như thành tâm khẩn cầu cậu sẽ tỉnh dậy, hắn gục mặt vào ngực Changmin. Không có Changmin cậu bé sữa, sẽ không còn sữa, và không còn một người nào nữa để hắn phải giết.

“Changmin ah… ta… ta cũng yêu…”

Cảm xúc đối với Changmin thật sự không chỉ là thích thú, Xương Mân đã không thể kiềm chết bản thân đừng yêu Changmin. Vì là một sát thủ, hắn sẽ chết khi phải yêu một ai đó. Xương Mân đã bị giết chết, vì yêu Changmin. Vì tình yêu của hắn là thứ không bao giờ được đáp trả.

Tayhắn bấu chặt vào lưng Changmin. Hắn tự hỏi như thế này thì ai sẽ là người đau hơn, ai sẽ là người khao khát được chết hơn. Xương Mân, hắn không còn mong Changmin sẽ tỉnh lại, hắn mong mình chết đi. Vì ngay cả khi Changmin chết đi, không còn tỏ một cảm xúc nào với hắn, Xương Mân vẫn không thể ngừng yêu Changmin. Hắn chưa bao giờ kiềm chế được, và mãi mãi không bao giờ có thể đừng yêu cậu bé Cao Ly này, người đang nằm gọn trong vòng tay của hắn, bất động.

Con mèo lông trắng loang lổ vết máu đỏ giận dữ nhảy lên bàn làm đổ ly sữa xuống sàn, lan đến tận chỗ máu đang chảy và biến thành một màu hồng trắng tuyệt đẹp. Rồi nó nhảy xuống và uống sữa ngay trên máu của chủ nhân mình trong im lặng. Cứ thế cho đến lúc nó chết đi.

Xương Mân siết mạnh lấy Changmin và tan biến, trong mùi máu tanh và cô độc cùng tận. Giữa đêm đen, trong phòng chỉ còn lại một cái xác với làn da trắng tuyết và một con mèo đang cần mẫn uống sữa, khẽ kêu những tiếng bi thương.

THE END.

TP.HCM, 6:45 PM

2010.06.07

Vì một tình yêu vô vàn với những sát thủ. 

Những vụ giết người bí ẩn rúng động thế giới Chủ nhật, 08/08/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm John Walsh đã lập ra chương trình truyền hình "Những kẻ bị truy nã gắt gao nhất nước Mỹ" sau khi cảnh sát không thể tìm ra kẻ giết con trai ông. Vào ngày 16/12 năm ngoái, cảnh sát đã chính thức khép lại vụ việc.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Jack Đồ tể

Năm 1888 là một năm tồi tệ đối với một gái mại dâm. Từ ngày 7/8 tới 10/11 năm đó, 5 phụ nữ đã bị giết ở quận Whitechapel thuộc East End, London. Họng của họ bị cắt đứt và còn cơ thể bị rạch nát bét. Thận của một nạn nhân thậm chí còn được gửi tới đồn cảnh sát, cùng với hàng loạt lời nhắn cay độc từ một kẻ tự nhận là Jack Đồ tể (Jack the Ripper).

Đến nay, Jacke the Ripper, kẻ gây ra những vụ án mạng kinh hoàng ở London vẫn là một ẩn số với các nhà điều tra (Hình minh họa)

Giết người hàng loạt là một hiện tượng tương đối mới và các vụ tấn công khiến dư luận chú ý cao độ. Sự thất bại của giới thi hành luật trong việc xác định kẻ sát nhân đã dẫn tới làn sóng phản đối mà đã khiến cả Bộ trưởng Nội vụ và cao ủy cảnh sát London từ chức.

Jack the Ripper, dù là ai, đã trở thành chủ đề của hàng trăm cuốn sách và bài báo. Danh tính của hắn thậm chí còn được mô tả bằng nhiều giả thuyết khác nhau:

Montague Druitt, một luật sư biện hộ hiểu biết về giải phẫu người. Có tin đồn là bị mất trí, Druitt biến mất sau vụ giết người cuối cùng; xác của ông ta được tìm thấy trôi nổi trên sông Thames.

George Chapman, một thợ cắt tóc sống ở Whitechapel trong thời gian xảy ra các vụ án mạng. Nhân vật này sau đó bị tòa kết tội đầu độc ba người vợ của mình.

Aaron Kosminski, một cư dân Whitechapel nổi tiếng mê gái làng chơi. Ông ta phải vào nhà thương điên chữa trị vài tháng sau vụ án mạng cuối cùng.

Kẻ sát nhân Hoàng đạo


Kẻ sát nhân gửi nhiều thư tới báo chí với nội dung được mã hóa bằng các ký hiệu

"Tôi thích giết người bởi giết người vui lắm".

Tất cả bắt đầu bằng một trong rất nhiều lá thư mật mã gửi tới các báo ở San Francisco bởi một người đàn ông tự nhận mình là Hoàng đạo.

Trong gần như suốt năm 1969, một kẻ giết người hàng loạt đã khủng bố cư dân vùng Bay Area, Bắc California. Hắn giết 5 người và có thể không dừng lại ở đó. Bắt đầu vào ngày 20/12/1968, một cặp vợ chồng bị bắn chết khi đang ngồi trong ôtô. Kẻ giết người cướp thêm nhiều mạng sống nữa trong 10 tháng sau đó, bắn chết một đôi tình nhân trong công viên, trói rồi đâm chết một cặp khác gần hồ, và bắn chết một tài xế taxi vào đầu.

Điều khiến cho vụ việc trở nên "hấp dẫn" là cách hắn đùa giỡn cảnh sát và cánh phóng viên. Hắn gọi điện, viết thư dưới dạng mật mã tới các báo, dùng chữ thập trong một vòng tròn làm biểu tượng.

Một lần, hắn gửi một chiếc áo đầy máu tới để chứng minh mình là ai. Lần khác, hắn dọa sẽ nổ súng vào một xe buýt chở đầy học sinh.

Tiến trình điều tra kéo dài vài năm. Một số nghi can bị theo dõi và thẩm vấn nhưng không mang lại kết quả. Hoàng đạo không bao giờ bị bắt. Câu chuyện này thậm chí còn khiến người ta khiếp hãi cho đến ngày nay.

Đầu độc bằng Tylenol

Vào cuối tháng 9 đầu tháng 10 năm 1982, bảy người ở Chicago thuộc bang Illinois chết vì thuốc giảm đau Tylenol. Bắt đầu là cái chết vì trụy tim của Mary Kellerman, bé gái 12 tuổi, sau khi được mẹ cho uống một viên Extra-Strength Tylenol vào sáng ngày 29/9/1982. Cùng ngày, Adam Janus, một nhân viên bưu điện 27 tuổi, trở thành nạn nhân thứ hai đột tử vì trụy tim vì uống thuốc này. Đêm đó, thêm vợ chồng người em trai của Janus là Stanley Janus và Theresa Janus chết vì vô tình uống phải thuốc Tylenol của anh trai khi họ đang chuẩn bị tang lễ. Tiếp đó còn ba nạn nhân khác nữa.

Mary Kellerman, 12 tuổi, là nạn nhân đầu tiên của các vụ đầu độc bằng Tylenol bí ẩn

Công ty McNeil Consumer, chi nhánh phân phối Tylenol thuộc tập đoàn Johnson & Johnson, quyết định thu hồi ngay 31 triệu hộp tylenol, trị giá 125 triệu đô la, đang lưu hành để kiểm tra với sự phối hợp của Cục Điều tra Liên bang (FBI) và Cơ quan Quản lý Thực & Dược phẩm Mỹ (FDA). Tuy nhiên, họ không tìm ra  bất kỳ dấu hiệu bị nhiễm độc nào.

Nghi phạm duy nhất của vụ này là  James Lewis, 62 tuổi, nhưng cho đến nay vẫn có bằng chứng chứng minh người đàn ông này phạm tội. 

Vụ án bàn chân quái gở

Từ tháng 8/2007, 5 bàn chân lạ trôi dạt vào bờ biển gần Vancouver, British Columbia. Không có xác người, không có quần áo, chỉ có những bàn chân (4 trái và 1 phải), tất cả còn nguyên trong giày. 

Đến nay, các nhà chức trách Canada vẫn chưa xác định được tại sao những bàn chân lại xuất hiện tại đó mặc dầu các xét nghiệm ADN cho kết quả phù hợp với bàn chân của một người đàn ông đã biến mất vài tháng. Một số giả thuyết được đưa ra, trong đó có khả năng đây là một trò đùa.

JonBenet Ramsey

Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày 26/12/1996 khi John Ramsey, một giám đốc công ty phần mềm giàu có, phát hiện con gái JonBenet 6 tuổi của anh nằm trong tầng hầm ở trong căn nhà họ ở Boulder, Colorado. Tám giờ trước đó, cô vợ Patsty - cựu hoa hậu bang Tây Virginia - đã tìm thấy tờ giấy đòi 118.000 USD tiền chuộc. Không có một cuộc gọi nào từ kẻ bắt cóc.

Sự việc ở thành phố nhỏ yên bình đúng dịp lễ Giáng Sinh đã thu hút sự quan tâm rộng rãi của dự luận bởi nạn nhân vừa giành vương miện trong cuộc thi "Hoa hậu Nhí" của nước Mỹ. Với nụ cười bạc triệu, gương mặt đẹp như thiên thần, JonBenet là niềm tự hào của gia đình Ramsey.

Thi thể JonBenet được tìm thấy trong tư thế bị trói tay, miệng dán băng keo, siết cổ bằng dây thừng. Em bị đánh đập rất dã man và bị xâm hại tình dục.

Vụ giết hại JonBenet đã khiến báo chí tốn nhiều giấy mực bàn luận với vô số giả thuyết được đưa ra nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ.   Vợ chồng Ray và Faye Copeland

Cặp vợ chồng Ray và Faye Copeland đã bị buộc tội giết hại 5 ngư dân và bị nghi ngờ giết chết 7 người khác (thi thể những người này không được tìm thấy) trong những năm 80 của thế kỷ trước. Họ thuê những người lao động có trình độ thấp giúp việc cho trang trại và khi không còn giá trị lợi dụng, họ bị giết bằng một phát súng vào đầu.

Đây là cặp đôi cao tuổi nhất bị kết án tử hình ở Mỹ. Vào thời điểm bị kết án, Faye 69 tuổi còn chồng bà ta, Ray, 75 tuổi. Trước khi gây ra hàng loạt vụ giết người, Ray đã có tiền án về tội trộm cắp và làm séc giả. 

9. Giết chết con trong bồn tắm

Andrea Pia Yates đã giết chết 5 đứa con do mình sinh ra

Ngày 20/6/2001, Andrea Pia Yates đã dìm chết 5 đứa con của mình trong bồn tắm của gia đình ở Houston, bang Texas, Mỹ. Sau đó, cô ta báo cảnh sát đồng thời gọi điện cho chồng về. Cảnh sát và chồng Andrea đều vô cùng kinh ngạc khi thấy xác 4 đứa trẻ trong phòng ngủ, người sũng nước còn xác đứa lớn nằm trong bồn tắm.

Trong phiên toà sơ thẩm, người mẹ độc ác này bị kết án chung thân vì tội giết người có chủ đích. Đến tháng 7/2006, tòa tuyên Andrea Yates vô tội vì vào thời điểm xảy ra án mạng, bà ta bị tâm thần. Andrea được đưa tới bệnh viện để điều trị và ở cùng phòng với Dena Schlosser (một phụ nữ cũng bị tâm thần và giết chết đứa con 10 tháng tuổi).

8. Những vụ giết người trên cánh đồng


Cặp tình nhân ác quỷ Myra Hindley và Ian Brady

Đây là một trong những vụ án đáng ghê tởm nhất từng xảy ra tại Anh. Từ tháng 7 năm 1963 đến tháng 10 năm 1965, Ian Brady và bạn gái của hắn, Myra Hindley đã giết chết 5 trẻ em trên cánh đồng Saddleworth (nay thuộc thành phố Manchester).

7. Kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston


Kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston, Albert DeSalvo

Từ 14/6/1962 đến 4/1/1964 đã có 13 phụ nữ bị giết hại tại thành phố Boston, bang Massachusetts (Mỹ). Đa số các nạn nhân đều bị xâm hại tình dục trước khi bị giết ngay tại nhà của họ. Điều kì lạ là trong cả 13 vụ, cảnh sát không hề tìm thấy dấu vết nào cho thấy hung thủ đột nhập vào nhà các nạn nhân.

Cảnh sát đã tốn nhiều thời gian và công sức để tìm kiếm kẻ giết người hàng loạt nhưng hắn vẫn bặt vô âm tín. Đến tháng 11/1964, một sự việc bất ngờ xảy ra. Tù nhân tên Albert DeSalvo (bị bắt trong một vụ tấn công phụ nữ) bỗng thú nhận hắn là thủ phạm của 13 vụ án mạng trên. Lúc đầu, cảnh sát và luật sư đều không tin điều đó là sự thực nhưng trước những lời kể chi tiết của DeSalvo về từng vụ án, họ đã chắc chắn rắng hắn chính là kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston. Họ cũng hiểu được tại sao kẻ giết người có thể dễ dàng vào nhà các nạn nhân: đóng giả là công nhân sửa chữa nhà cùng với vẻ ngoài lịch thiệp, hắn đã thuyết phục được các nạn nhân cho mình vào nhà, sau đó ra tay sát hại họ.

Tháng 10/1967 Albert DeSalvo bị kết án chung thân và tới thụ án tại nhà tù Walpole. Tháng 11/1973, hắn bất ngờ bị đâm chết ngay tại phòng giam, kết thúc cuộc đời của một sát thủ máu lạnh đã gây ra bao nỗi kinh hoàng cho người dân thành phố Boston.

6. Vụ án Thược dược đen


Nữ diễn viên xinh đẹp Elizabeth Short

Tháng 1/1947, một vụ án mạng xảy ra đã làm rung chuyển cả thành phố Los Angeles bởi mức độ dã man của nó. Nạn nhân là nữ diễn viên xinh đẹp Elizabeth Short (có biệt danh “Thược dược đen” - The Black Dahlia). Thi thể của Elizabeth được phát hiện trong tình trạng không mảnh vải che thân, cơ thể bị cắt làm đôi và khuôn mặt biến dạng và dính đầy bùn đất.

Đã có hàng trăm người, từ kẻ có tiền án, tiền sự đến những người trong sạch bị thẩm vấn nhưng tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm. Cảnh sát cũng tìm ra được nghi can số 1 là Arnols Smith (còn có tên gọi là Jack Anderson Wilson). Bằng trực giác nghề nghiệp, các nhà điều tra chắc chắn rằng hắn chính là thủ phạm giết hại Elizabeth Short nhưng khi các bước điều tra sâu hơn được tiến hành thì Jack lại bị chết trong một vụ hỏa hoạn.

Vụ án khép lại và cái chết của Elizabeth Short đến nay vẫn là một trong những bí ẩn lớn nhất của Hollywood.

5. Sát nhân trẻ thơ


Sát nhân khi mới 11 tuổi, Mary Bell

Ngày 25/5/1968, một ngày trước sinh nhật lần thứ 11, Mary Bell đã giết chết cậu bé Martin Brown, 4 tuổi. Ngày 1/7/1968, Mary Bell cùng cô bạn Norma Bell (cả 2 cùng họ nhưng không có quan hệ họ hàng) lại giết chết bé trai 3 tuổi, Brian Howe. Cả 2 bé trai đều bị bóp cổ đến chết.

Vụ án khiến người dân thành phố Newcastle nói riêng và dân chúng Anh quốc nói chung cảm thấy kinh hoàng bởi cả hung thủ và nạn nhân đều là những đứa trẻ và cô bé 11 tuổi đã ra tay sát hại 2 nạn nhân chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng. Khi đó có nhiều thông tin cho rằng khi Mary còn bé, bà Betty (mẹ cô bé) đã nhiều lần muốn giết chết con gái.

Khi bị đưa ra xét xử, Mary đã trở thành chủ đề được đặc biệt chú ý của báo giới anh và tạp chí Stern của Đức. Năm 1980, sau 12 năm tù, Mary Bell được tự do và được phép giấu tên thật để bắt đầu cuộc sống mới với cái tên khác.

Năm 1984, Mary sinh hạ một bé gái. Cô bé này chỉ biết được quá khứ của mẹ mình khi cánh phóng viên phát hiện nơi ở của Mary. Do đó, mỗi lần đi ra khỏi nhà, hai mẹ con phải trùm mặt để không bị chụp ảnh. Đến năm 2003, Mary Bell đã chiến thắng trong phiên toà yêu cầu được giấu tên thật của mình và con gái suốt đời.

4. Cả gia đình là sát nhân


Nữ diễn viên xấu số Sharon Tate

Gia đình Manson, do Charles Manson cầm đầu đã liên tiếp thực hiện nhiều tội ác trong đó có giết người. Một nhóm thanh niên bao gồm Tex Watson, Susan Atkins, Patricia Krenwinkel và Linda Kasabian, được sự chỉ đạo của Charles Manson đã thực hiện 2 vụ giết người liên tiếp.

Ngày 9/8/1969, gia đình Manson đã giết hại 6 người tại nhà ngôi sao Hollywood  Sharon Tate ở Beverly Hills. Trong vụ thảm sát này, Sharon Tate chết thảm nhất bởi khi đó cô đang mang thai 8 tháng.

Chỉ 1 ngày sau vụ thảm sát tại nhà Sharon Tate, chúng lại tổ chức giết hại gia đình LaBianca. Ông Leno LaBianca được tìm thấy với 12 vết dao đâm. Hung thủ còn đâm xuyên cổ họng Leno bằng lưỡi lê và khắc lên bụng nạn nhân chữ “Chiến tranh”. Bà Rosemary, vợ Leno đươc phát hiện nằm sõng soài dưới sàn nhà, xung quanh có nhiều vết máu và cổ bị sợi dây đèn thít chặt.

Sau 5 tháng truy lùng gắt gao, cảnh sát đã tóm gọn Charles Manson cùng đồng bọn. Năm 1971, phiên toà của Manson kết thúc với án tử hình nhưng sau đó chuyển thành án chung thân do Mỹ bãi bỏ mức án tử hình.

3. Vụ giết người hàng loạt của Ted Bundy 


Kẻ sát nhân hng loạt Ted Bundy

Trong vòng 5 năm từ 1974 - 1978, Ted Bundy đã giết hơn 30 người, hầu hết đều là những cô gái trẻ đẹp. Hắn luôn sử dụng gương mặt điển trai của mình để tới bắt chuyện, dụ dỗ các nạn nhân. Các cô gái đều bị Ted hãm hiếp, sau đó giết hại. 

Ngày 24/1/1989, Ted Bundy bị xử tử trên ghế điện tại nhà tù Starke, bang Florida.

2. Ngôi nhà bằng da của Edward Gein


Tên sát nhân bệnh hoạn Edward Gein

Edward Gein là một trong những tên sát nhân bệnh hoạn nhất trong lịch sử nước Mỹ bởi hắn có thú vui là đào những xác chết lên, lột da họ, dùng thân thể họ làm quần áo và đồ đạc trong nhà. Những đồ vật kì quái đã được tìm thấy tại nhà của Gein bao gồm một bộ sưu tập những đầu người chết đã quắt queo, một tấm da người, những đôi tất làm bằng da người, những chiếc bát và chụp đèn làm bằng hộp sọ và nhiều vật dụng khác.

Bị bắt giữ vào năm 1957, và mặc dù chỉ thừa nhận là thủ phạm trong 2 vụ giết người, Edward Gein vẫn phải lĩnh án chung thân. Năm 1984, sau nhiều năm ngồi tù, hắn chết ở tuổi 78 vì bị suy hô hấp.

1. Giết bố mẹ bằng 29 nhát rìu


Lizzie Borden

Ngày 4/8/1892, trong ngôi nhà ở Fall River, bang Massachusetts, Mỹ, ông Andrew J. Borden và vợ Abby Borden (bố đẻ và mẹ kế của Lizzie Borden) bị giết chết bằng 29 nhát rìu. Kẻ tình nghi số 1 trong vụ án này chính là Lizzie. 

Mặc dù xảy ra từ thế kỷ 19 nhưng mãi sau này, "tiếng tăm" của vụ án vẫn còn kéo dài trong ngành tội phạm mỹ.

Dù Lizzie Borden được tha bổng, và không ai khác bị bắt và xét xử, cô ta vẫn còn khét tiếng trong xã hội Mỹ. Tranh cãi về danh tính của kẻ hay nhóm giết người vẫn tiếp tục đến ngày nay.10. Snoop Dogg

Snoop Dogg chính là người đầu tiên đứng trong “danh sách đen” này. Vốn là một nghệ sĩ nhạc ráp nổi tiếng nhưng cũng thật đáng buồn khi anh ta lại bị bắt vì bị cáo buộc có liên quan tới cái chết của kình địch Philip Woldemariam. Đầu tiên, người vệ sĩ của Snoop Dogg và anh ta là 2 đối tượng bị bắt và cáo buộc tội danh giết người. Tuy nhiên, sau khi luật sư bào chữa tiến hành bảo vệ ca sĩ nổi tiếng này thì tội danh của Snoop Dogg lại không bị truy tố. Cũng kể từ sau vụ việc này rapper này lại càng nổi tiếng.

9 . Diễn viên kịch câm Roscoe “Fatty” Arbuckle

Chàng diễn viên này có một thời gian dài diễn kịch câm như kiểu Charlie Chaplin và Buster Keaton…Đang rất nổi tiếng thì anh ta bị dính vào một vụ tai tiếng với tội danh giết người. Đó là ngày 5/9/1921. Khi ấy Arbuckle có thuê một căn hộ ở San Fransisco gần chỗ ở của một vài cô bạn. Một trong số họ là cô bạn gái có tên Virginia Rappe. Sau một buổi 2 người uống rượu, Rappe có tuyên bố công khai rằng Arbuckle lợi dụng chuốc cô say rượu rồi giở trò đồi bại khi cô không đồng ý. Chẳng bao lâu sau lời tuyên bố ấy thì cảnh sát phát hiện cô bạn gái này đã chết. Và cũng kể từ đó tất cả những tội lỗi được quy về hết cho Arbuckle. Có giả thuyết nói rằng nghệ sĩ này đã hãm hiếp cô bạn này tới chết. Tuy nhiên, tại phiên xử sau đó, tòa lại tuyên Arbuckle vô tội.

8 . C-Murder

Rapper Corey (hay còn gọi là C-Murder) chính là rapper thứ hai bị cáo buộc dính líu tới cái chết của một fan hâm mộ, Steve Thomas. Vụ án mạng xảy ra ngay tại câu lạc bộ Platinum, nơi anh ta biểu diễn. Nhiều người ở đây làm chứng rằng Corey đã cầm súng bắn chết người hâm mộ. Phiên xử anh ta diễn ra 2 lần và kết quả cuối cùng Corey bị tuyên án tù chung thân. Sau khi tuyên án, cơ quan điều tra có xác định được rằng động cơ vụ án là do fan hâm mộ này quá cuồng nhiệt với Corey nên đã khiến cho anh ta nổi giận. (Chi tiết vụ án)

7 . Diễn viên Gig Young

Diễn viên Gig Young, người từng đạt giải Oscar cho diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng từng bị cáo buộc tội danh giết vợ. Anh ta cưới người vợ Kim Schidt, 21 tuổi khi đã 64 tuổi. Và chỉ 3 tuần sau khi hỗn lễ diễn ra, cảnh sát đã phát hiện xác chết của cả 2 vợ chồng tại một căn hộ ở Manhattan. Các thám tử sau khi điều tra vụ việc đã đi tới kết luận rằng Young chính là hung thủ giết vợ mình rồi tự bắn mình chết. Cho tới nay, người ta vẫn không biết động cơ của vụ án là gì.

6. Võ sĩ Don King

Don King được cho là một võ sĩ quyền anh nổi tiếng như Mike Tyson hay Holyfield. Mặc dù vậy, King vẫn có dính líu tới những vụ tai tiếng. Sau khi giải nghệ, võ sĩ này bắt đầu hoạt động làm nhà cái các độ bất hợp pháp rồi sau đó anh ta còn bị cáo buộc tội danh giết người. Nạn nhân của ngôi sao đấm bốc này là Hillary Brown và người làm thuê Sam Garett. Mặc dù bị cáo buộc 2 tội danh giết người độ 2 nhưng cuối cùng khi ra tòa, võ sĩ này cũng chỉ phải lĩnh mức án 4 năm tù mà thôi.

5. Ngôi sao Paul Kelly

Diễn viên Paul Kelly và người bạn diễn Ray Raymond là một cặp rất ăn ý trên màn ảnh. Họ đã cùng nhau đạt giải thưởng diễn xuất danh giá. Tuy nhiên, sau lần đạt giải đó, bi kịch đã tới với tình bạn giữa họ. Kelly chính là người đã đánh bạn mình tới chết năm 1927. Và chỉ phải lĩnh mức án 25 tháng tù.

4 . Sid Vicious

Sid Vicious là một tay nhạc công chơi bass đồng thời cũng là ca sĩ hát rock. Mặc dù là một nghệ sĩ nhưng Vicious lại quen và yêu một cô gái bán dâm. Chính Vicious là người khởi sướng nên tình yêu ấy và cũng chính ta là kẻ kết thúc nó bằng một vụ án mạng. Trong một cuộc cãi vã, Vicious cầm dao đâm chết cô bạn từ phía sau. Tuy nhiên, khi chưa ra tòa lĩnh án thì tay nhạc rock này đã chết vì sử dụng ma túy quá liều.

3 . Ông bầu Phil Spector

Ông bầu đồng thời nhà thu âm, Phil Spector, người từng nổi tiếng hỗ trợ và giúp nhóm nhạc The Beatles trở nên nổi tiếng bị cáo buộc tội danh giết người bằng súng. Nạn nhân là diễn viên Lana Clarkson. Ông bầu này đã bắn chết Lana ngay tại căn biệt thự của mình. Mặc dù sau đó, Spector đã có những hành vi che giấu nhưng rồi ông ta vẫn bị bắt và lĩnh bản án 19 năm tù.

2. Robert Blake

Đây là một diễn viên vốn nổi tiếng ngay từ khi còn rất nhỏ. Ông ta có một cô bạn gái tên Bonnie. Sau khi họ chia tay một thời gian thì 2 bên lại quyết định quay lại gắn bó với nhau. Và sự việc rắc rối cũng bắt đầu xuất hiện từ đây. Trong một buổi đi ăn ngoài, Bonnie bị sát hại ngay trong ô tô của Blake. Và dĩ nhiên ông ta đột nhiên trở thành nghi can số một của vụ án. Sau đó phiên tòa xét xử Blake diễn ra nhưng ngôi sao này lại được tìm thấy vô tội và cuối cùng Blake chỉ phải chi 30 triệu đôla tiền chăm sóc các con của vợ.

1 . Cầu thủ bóng đá và diễn viên O.J. Simpson

O.J. Simpson xứng đáng là người nổi tiếng có tai tiếng nhất. Vốn là một cầu thủ bóng đá đồng thời là một diễn viên, Simpson bị cáo buộc tội danh giết vợ cũ sau khi 2 người đã chia tay. Tuy nhiên, bằng sự nổi tiếng và khéo léo của mình thì cuối cùng anh ta cũng không bị tuyên án tội danh giết người. Mặc dù sau đó, dư luận lên tiếng phản đối rất nhiều nhưng rồi mọi chuyện vẫn trở nên êm thấm với Simpson.

Top 10 vụ án mạng và linh hồn oan khuất Chủ nhật, 12/12/2010, 05:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Trong những ngôi trường đại học này, thường xuyên xuất hiện những bóng ma bí ẩn. Những bóng ma ấy được cho là nạn nhân của những vụ án bí ẩn không được giải quyết. Họ tìm về thực tại và quấy rối những sinh viên học tập và làm việc ở đây.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

10. Đại học Penn State


Đây là một câu chuyện về một oan hồn của cô nữ sinh Betsy Aardsma. Cô là sinh viên của trường đại học Penn State năm 1969. Hôm đó, khi cô đang làm công việc nghiên cứu cho lớp tiếng anh của mình thì bất ngờ có kẻ lạ mặt phục kích cô từ phía sau đâm những nhát dao chí mạng khiến Betsy ngã gục ngay tại lối đi của thư viện. Sau đó, mặc dù cảnh sát và các thám tử được điều động tới điều tra vụ án bí ẩn này nhưng cuối cùng hung thủ gây ra cái chết của Betsy vẫn không được tìm thấy. Chính vì điều này mà những người làm việc ở ngôi trường Penn State cho biết họ thường xuyên thấy linh hồn oan khuất của Betsy đi lang thang trong thư viện. Một sinh viên sống nội trú trong trường còn cho biết cô ta bị oan hồn của Betsy quấy rối ngay cả trong giấc ngủ. Cô mơ 1 giấc mơ về việc bị Betsy giết hại tại lối đi của thư viện. Kể từ sau đó, có rất ít người dám lui tới gần khu vực Betsy bị giết hại vì lo sợ hồn ma của cô ta sẽ ám ảnh.

9. Đại học Bradford


Ngôi trường này quả thực là một nơi hãi hùng, được cho là có xuất hiện những bóng ma quấy rối những sinh viên tới đây học tập. Một trong những oan hồn được nhiều người biết tới là một cô gái trẻ từng có quan hệ với một thầy linh mục trong trường. Vào những ngày đó, cô đã mang thai đứa con vị linh mục này. Sau đó, người ta phát hiện ra cô đã chết và nghi ngờ cái chết này có liên quan tới vị linh mục này. Có thể cô đã bị giết hại bởi ông ta. Và cho tới giờ nhiều người vẫn sợ hãi nói rằng hằng đêm họ vẫn nghe thấy những tiếng kêu la và những hình ảnh không thể giải thích nổi trong ngôi trường bị bỏ không này.

8. Trường Notre Dame


Notre Dame là một ngôi trường với bề dày lịch sử và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ngôi trường này là nơi xuất hiện những câu chuyện gây ra sự tò mò và đáng sợ. Tiêu biểu là câu chuyện về một ngôi sao bóng đá của Notre Dame, George Gipp. Nhiều sinh viên trong ngôi trường này nói rằng họ rất nhiều lần nhìn thấy hồn ma của Gipp bay vật vờ trong trường. Người ta không biết vì sao Gipp bị giết hại và việc hồn ma của anh ta trường xuyên đi sau những người sinh viên là có mục đích gì. Dù có nhiều người nói rằng Gipp không muốn làm hại ai cả nhưng nhiều người vẫn sợ hãi vì cái bóng thoát ẩn, thoát hiện của Gipp.

7. Trường đại học Georgia


Đây là một ngôi trường nhiều năm tuổi sở hữu trong mình nhiều điều bí ẩn. Ngôi trường được cho là nơi một số người lính bị giết hại và giờ đây oan hồn của họ lảng vảng quanh khuôn viên của trường. Khu nhà ở cho nữ sinh được cho là bị quấy rối bởi một oan hồn của một cô gái tên Anna Hamilto. Được biết cô ta đã tận mắt chứng kiến cái chết của bạn trai mình và tự tay chôn cất anh ta. Những sinh viên ở đây nói rằng họ có thể nói chuyện với cô ta và thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của Anna dành cho người yêu. Một oan hồn khác cũng xuất hiện trong ngôi trường này đó là Susie. Những người làm ở ngồi trường này nói rằng Susie quay lại đây để tìm gia đình của cô khi cả gia đình Susie bị sát hại.

6. Trường đại học Montclair State


Ngôi trường này được xây dựng trên nền của một nghĩa địa và thực sự đây không phải là một ý tưởng tốt. Hậu quả là nó mang lại cho những người sống ở đây những nỗi ám ảnh sợ hãi. Nhiều người tới đây đều có chung một cảm nhận sợ hãi. Những cánh cửa ra vào thường xuyên đập ra đập vào và khóa bất ngờ. Đèn điện cũng bất chợt tắt, mở liên tục. Bao trùm tòa nhà là một bầu không khí lãnh lẽo cho dù trong bên trong đã có máy điều nhiệt. Nhiều người nói rằng thi thoảng họ nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục của thế kỷ 19 tới giường ngủ của những người làm thuê rồi biến mất. Họ cho rằng người đàn ông này đã bị giết hại và oan hồn còn lảng vảng ở quanh đây đòi nợ. Một điều đáng sợ hơn là mỗi khi màn đêm buông xuống thì khu rừng cây phía sau trường bắt đầu xuất hiện những hình ảnh lạ đáng sợ. Điều này đã khiến cho không một ai dám tới dần mỗi khi trời tối.

5. Trường St. Joseph


Trường đại học này như một bệnh viện trong thời chiến. Mặc dù cho tới bây giờ nơi đây là trường học nhưng những dấu tích cùng những câu chuyện xưa kia vẫn còn ám ảnh những sinh viên học ở đây. Những sinh viên ở đây nói rằng vào buổi tối muộn, những tiếng kêu la của những người đàn ông bắt đầu xuất hiện. Điều này đã reo rắc nỗi sợ lên những người học tập và làm việc ở đây.

4. Đại học Drew


Có lẽ sẽ là một điều ngạc nhiên khi thấy rằng trường đại học này lại được cho là nơi xuất hiện những linh hồn oan khuất. Một số người tin rằng đã nhìn thấy bóng ma của một chàng sinh viên. Cậu sinh viên này đã bị giết trong tư thế treo cổ trên trần nhà. Cái chết bí ẩn này đã vĩnh viễn bị vùi chôn vào quên lãng chính vì thế mà người ta cho rằng oan hồn cậu sinh viên này vẫn quay lại nơi này để tìm lại công bằng.

3. Trường đại học Cal State


Một ý tưởng được coi là sai lầm nhất của những người trong ban lãnh đạo trường Cal State đó là việc xây dựng trên ngôi trường này trên nền của một nhà thương điên xưa kia. Kể từ khi ngôi trường đi vào hoạt động năm 2002, những sinh viên theo học đều nói rằng họ nhìn thấy những người xưa cũ đi lang thang trong trường và phía đường ngoài. Họ là những người mất tích và chết không rõ nguyên nhân. Những sinh viên không hiểu được việc họ quay lại nơi đây vào ban đêm với mục đích gì nhưng trước mắt họ chỉ biết rằng những nỗi sợ hãi cùng những sự việc xảy ra bí ẩn đã và đang khiến những sinh viên ở đây mất ăn mất ngủ.

2. Đại học Illinois


Sau 1 bữa tiệc tùng, một người phụ nữ trông giữ trường đại học này đã trở về trường rất muộn. Khi cô ta đang leo lên cầu thang để lên phòng ngủ thì cô cảm nhận thấy như đang có một 1 người nào đó theo dõi mình vậy. Bước lên nhanh hơn và cô bất chợt ngoảnh lại. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra phía sau. Đó là một người đàn ông trong trang phục quần áo đen và không có mặt. Quá hoảng loạn, cô chạy thật nhanh đi nói với những người bạn của mình. Tuy nhiên, sau khi họ đến hiện trường thì tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Cũng kể từ đây người ta hay nhìn thấy người đàn ông này hơn.

Câu chuyện kể rằng: Một vài năm trước, có một sinh viên được phát hiện đã bị sát hại trong tư thế treo cổ. Vụ án này được điều tra nhưng kẻ giết người thì không được tìm thấy. Nhiều người đã có những liên hệ câu chuyện này tới oan hồn trong trường.

1. Đại học Ohio


Không phải là ngẫu nhiên mà trường đại học Ohio lại được biết đến như một nơi đáng sợ nhất trên thế giới. Từ câu chuyện về hồn ma của người giáo viên tới nói chuyện với sinh viên tới những bóng ma vật vờ của đội bóng rổ trong trường. Tất cả đó là làm nên những câu chuyện li kì những cũng đầy hãi hùng. Chưa dừng lại ở đó, người ta còn bàn tán với nhau về oan hồn của một nữ sinh bị sát hại dã man tại phòng 428 trong trường. Những sinh viên còn kể lại thường nghe thấy những tiếng kêu bí ẩn phía hội trường, rồi cánh cửa thường xuyên bị khóa một cách vô lý. Những câu chuyện kinh hoàng đó đã reo rắc nhiều nỗi sợ hãi và ám ảnh cho những sinh viên sống ở đâ

Top 10 "ma cà rồng" giết người man rợ Chủ nhật, 06/03/2011, 02:59 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Nhiều người vẫn nghĩ rằng hình ảnh chết chóc ghê rợn do ma cà rồng gây ra vốn chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Tuy nhiên, gần như tất cả họ đã nhầm bởi lẽ trong lịch sử đã xuất hiện nhiều kẻ cũng giết người cũng man rợ như ma cà rồng vậy.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

10. Fritz Haarmann

Được biết tới như một con ma cà rồng của thành phố Hanover, tên giết người hàng loạt người Đức Fritz Haarmann bị cáo buộc có liên quan trực tiếp tới 27 vụ giết người và điều kinh hoàng hơn là trong 27 vụ án đó, Fritz chính thức bị buộc tội tới 24 vụ. Khi nghiên cứu về thân thế của gã sát nhân, người ta biết được rằng Fritz có một trang ghi lại những tiền án tiền sự có liên quan tới trộm cắp.

Chỉ trong thời gian từ tháng 9-1898 tới tháng 6-1924, Fritz đã liên tục hãm hiếp và giết hại ít nhất là 27 nạn nhân có độ tuổi từ 10-22. Điều đáng sợ hơn là trên hầu hết cổ những nạn nhân này đầu có một vết cắn. Có lẽ chính vì điều này mà hắn được mệnh danh là kẻ sát nhân hàng loạt bệnh hoạn nhất nước Đức.

9 . Tsutomu Miyazaki

Biệt danh “kẻ sát nhân trẻ em” hay “ ma cà rồng” chính là 2 cái tên dành cho Tsutomu Miyazaki. Gã sát nhân người Nhật này bị bắt vì sát hại 4 đứa trẻ nhỏ ngày tại gần chỗ làm việc của mình. Nạn nhân nhỏ nhất là đứa trẻ 4 tuổi còn đứa lớn nhất là 7 tuổi. Sở dĩ người ta gọi hắn là ma cà rồng bởi lẽ Tsutomu cũng có những hành vi dã man, bệnh hoạn như một con ma cà rồng vậy.

Khi bị bắt, hắn không cho thấy có một chút dấu hiệu nào gọi là hối hận cả. Và với những tội ác mình gây ra gã ma cà rồng này bị tuyên án tử hình vào ngày 4-4-1997.

8. Philip Onyancha

Giết người man rợ, thậm chí là uống máu nạn nhân là những hành vi của tên sát nhân Philip Oyancha. Hắn nhẫn tâm sát hại tới 17 người (Con số thực có thể là 19) phụ nữ và trẻ em. Nguyên nhân để Philip trở thành một tên sát nhân ghê rợn là hắn giết người để phục vụ một nghi lễ của thổ dân.

Sau khi giết nhiều người và bị cảnh sát truy bắt, “con ma cà rồng” này đã tự mình ra đầu thú. Tại cơ quan điều tra, hắn đã tuyên bố rằng: “Mục đích của ta là giết 100 mụ đàn bà. Và ta đã giết được 17 người rồi, chỉ còn 83 người nữa mà thôi”.

7 . Nico Claux

Người ta miêu tả Nicola Claux như một kẻ ác dâm bệnh hoạn. Vào thời điểm bị bắt, hắn đang làm ở vị trí của một người tổ chức tang lễ. Tại cơ quan điều tra, Nicola “thẳng thắn” thừa nhận rằng hắn đã giết hại  nhiều người và đào bới mồ mả rất nhiều lần. Để khẳng định điều hắn nói là đúng, cảnh sát đã tới căn hộ của Nicola và tìm kiếm. Và sự thật kinh hoàng cũng được hé lộ từ đây, cảnh sát tìm thấy rất nhiều bộ hài cốt mà có lẽ chúng được lấy lên từ những ngôi mộ. Không chỉ dừng lại ở đó, các thám tử còn cáo buộc Nicola có liên quan tới 1 vụ giết người.

Sau khi tất cả những tội ác này được chính thức thừa nhận thì Nicola đã bị tòa tuyên án mức án 12 năm tù.

6 . Marcelo de Andrade

Marcelo de Andrade là con trai của một gia đình rất nghèo. Hắn lớn lên ở khu nhà ổ chuột của thành phố Rio de Janeiro. Ngay từ khi còn nhỏ, Marcelo trở thành nạn nhân của những bị bạo hành và lạm dụng tình dục. Và có lẽ cũng vì điều này mà khi lớn lên Marcelo trở thành một kẻ giết người hàng loạt. Hắn tự nhận mình đã giết hại tới 14 nạn nhân. Tất cả họ đều là những đứa trẻ nghèo khổ như hắn hồi nhỏ.

Sau khi bị bắt, Marcelo may mắn khi bị phát bệnh thần kinh và hắn được giam tại một trại điều dưỡng phạm nhân thần kinh.

5. Andrei Chikatilo

52 người là một con số kinh hoàng khi nói về nạn nhân của tên giết người hàng loạt Andrei Chikatillo. Tên sát nhân này đã từng làm đau đầu cơ quan cảnh sát khi hắn gây án rồi trốn chạy rất tài tình. Phải mãi tới năm 1978 thì gã ma cà rồng này mới bị bắt. Tại cơ quan điều tra, Andrei nói rằng hắn đã giết rất nhiều những cô cậu bé rồi uống máu của họ. Đây là việc dường như chỉ có trong sách báo, thế nhưng với Andrei đó lại là sự thật.

Phiên tòa xét xử gã sát nhân này diễn ra nhanh chóng bởi lẽ tội ác của hắn là quá rõ ràng. Năm 1994, Andrei đã chính thức phải lĩnh mức án tử hình cho tội danh của mình.

4 . James P. Riva

Khi mới 23 tuổi, James Riva trở thành một đứa cháu bất hiếu vì giết chính người bà tàn tật của mình. Không chỉ bắn chết người bà này, “con ma cà rồng” này còn làm những điều kinh khủng với cái xác của bà. Khi bị bắt, James Riva còn thản nhiên tuyên bố hắn chính là một con ma cà rồng thực thụ. Tuy nhiên, sẽ chẳng có ai tin lời của một kẻ bệnh hoạn như hắn. Cuối cùng, Riva bị tuyên án tù chung thân vì tội danh giết người man rợ.

3. Mauricio Lopez

Mauricio Lopez vốn là một kẻ hung hăng và bệnh hoạn nên khi hắn biết được tin rằng đứa cháu Mendez mình có quan hệ tình cảm với chồng của chị mình thì hắn đã không ngần ngại giết cô bé một cách man rợ. Mauricio không chỉ giết dã man Mendez mà hắn còn giết luôn cả 4 đứa con của cô ta. Cuộc truy sát đẫm máu kết thúc với màn phi tang man rợ như một con ma cà rồng thực thụ. Mức án mà Mauricio phải nhận cuối cùng là tử hình.

2. Daniel và Manuela Ruda

Năm 2001, cặp đôi người Đức Daniel và Manuela Ruda đã phạm phải một tội danh nghiêm trọng đó là sát hại dã man người đồng nghiệp và cũng là người bạn. Khi cảnh sát tới hiện trường để khám nghiệm tử thi, họ phát hiện ra rằng nạn nhân đã bị đâm những 66 nhát dao và còn bị cắt cổ. Họ xác định rằng 2 kẻ sát nhân này có thể đã uống máu của nạn nhân như 2 con ma cà rồng vậy.

Sau khi bị bắt và tra hỏi, cặp đôi này đã thú nhận toàn bộ hành vi tội ác của mình. Bản án dành cho vợ chồng này lần lượt là 15 và 13 năm.

1. Richard Chase

Richard Chase sinh ra ở vùng Santa Clara, California vào ngày 23-5-1950. Hắn được biết tới như một con ma cà rồng của vùng Sacramento khi đã giết hại 6 người trong 1 tháng. Theo những người quen biết Richard, tên sát nhân này vốn vẫn là một kẻ có tâm lý thất thường. Nhiều người quen biết hắn đã phải tránh xa sau khi biết về sự thật kinh hoàng mà hắn gây ra.

Tên sát nhân Richard thời gian ấy đã bị tòa tuyên án tử hình bằng hình thức chết ngạt trong phòng ga. Tuy nhiên, khi bản án chưa được thi hành thì người ta đã phát hiện hắn tự tử trong phòng giam riêng của mình.

10 cặp tội phạm đáng sợ nhất thế giới (Kỳ 1) Chủ nhật, 14/11/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Trong hầu hết những vụ cướp, giết xảy ra trong thế giới ngầm, những tên tội phạm thường hành động một mình. Tuy nhiên, bên cạnh những "kẻ độc hành" đó còn có những cặp đôi tội phạm cũng gây ra những vụ chém giết kinh hoàng trong quá khứ.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

10. Anh em nhà Menendez


2 anh em nhà Menendez sinh ra và lớn lên ở Princeton, New Jersey. Trong khi người anh trai Lyle đi học ở đại học Princeton thì người em lại học tại Beverly Hills ở thành phố Los Angeles.

Cả 2 anh em này đã bị cáo buộc ra tay sát hại chính bố mẹ đẻ của mình năm 1989. Sau khi bắn chết bố mẹ, anh em này đã phi tang khẩu súng và tới rạp chiếu phim mua một cặp vé tài thời điểm giết người để làm bằng chứng ngoại phạm. Và kể từ đây anh em nhà này bắt đầu diễn vở kịch do chính họ làm tác giả.

Sau khi xem phim xong về nhà, Lyle đã gọi 911 và vừa gọi y vừa khóc: “Ai đó đã sát hại bố mẹ tôi”. Màn kịch hoàn hảo này vẫn phát huy tác dụng chỉ cho tới khi cơ quan điều tra phát hiện ra thấy rằng sau khi bố mẹ mất, anh em nhà này đã có một cuộc sống có thể nói là xa hoa lãng phí. Cuối cùng sau thời gian theo dõi và điều tra, chân tướng anh em Menendez đã bị lộ tẩy. Họ đã bị tòa án cáo buộc tội danh giết bố mẹ, cuỗm 1 triệu đô la đi tiêu. Bản án cuối cùng dành cho anh em này là chung thân.

9. Caril Fugate và Charles Starkweather


Caril Fugate sống ở Lincoln, Nebraska năm 1956. Cô ta bắt đầu hẹn hò với Charles Starkweather trong thời gian đi học. Cô ta chính là phụ nữ trẻ nhất trong lịch sử nước Mỹ bị cáo buộc tội danh giết người. Cùng với Starkweather, họ đã tạo thành một cặp đôi đáng sợ nhất thời gian đó.

Charles Starkweather thì bất hạnh hơn khi sinh ra với những khuyết tật trên cơ thể. Chính vì lý do đó mà ngày từ khi mới lớn Starkweather đã mặc bệnh tự kỉ. Anh ta luôn nghĩ rằng mình là người vô dụng và căm thù chính bản thân mình.

Ngày 21-1-1958, khi Starkweather tới nhà Caril chơi, anh ta đã phát hoảng lên khi không thấy cô ở nhà. Cho rằng mẹ cô ta đã làm gì người yêu mình, Stark đã bắn chết người mẹ này cùng người cha dượng cùng với cô bé con 2 tuổi. Sau đó anh ta tìm tới Caril và 2 người này đã chạy trốn. Tuy nhiên, thật không may khi xe của họ đã bị mắc kẹt bùn và buộc phải đi nhờ xe của 2 cậu bé Robert Jensen và Carol King. Thật bất hạnh cho 2 cậu bé này khi họ đã trở thành nạn nhân của 2 người này. Charles cùng Caril đã giết chết 2 cậu bé rồi lấy xe đi. Câu chuyện chết chóc của 2 kẻ máu lạnh này kéo dài tới người thứ 11 thì dừng lại.

8. Anh em Kray


Ronald “Ronnie” Kray (1933-1995) and Reginald “Reggie” Kray (1933-2000) là 2 anh em sinh đôi và cũng là 2 kẻ đầu sỏ của đường dây tội phạm ở London trong những năm 1950-1960.

Ngay từ khi còn đi học, cặp song sinh này đã được nhiều người cho là sau này họ sẽ có nhiều dính líu tới tội phạm và quả thật là vậy. Trong những năm 1950, họ đã mua một câu lạc bộ bi-a ở Bethal Green và đứng ra quản lí. Không chỉ dừng lại ở đó, anh em nhà này còn có liên quan tới những vụ cướp máy bay, trộm cắp và phóng hỏa đốt nhà. Họ còn bị cáo buộc có dính líu tới những vụ giết người man rợ. Chính vào thời điểm này thì Leonard Read, một vị thanh tra đã tiến hành điều tra về anh em Kray và câu lạc bộ này. Kết quả điều tra cho thấy những bằng chứng phạm vô số tội danh của anh em Kray. Cả 2 bị tòa tuyên án tù chung thân và không giảm án trong vòng 30 năm đầu tiên.

7. Leopold và Loeb


Nathan Leopold đã từng được học hành tới nơi, tới chốn khi mà hắn ta đỗ vào lớp luật của trường đại học Chicago. Trong khi đó Richard Loeb lại là sinh viên trẻ nhất tốt nghiệp trong lịch sử của trường đại học Michigan. Học vấn là vậy, nhưng 2 tên này đã gặp nhau và nhanh chóng cùng nhau lao vào con đường tội phạm. Cả 2 tên này thừa nhận đã có dính líu vào pháp luật năm 19 tuổi.

Có một gia cảnh rất khá giả nhưng 2 tên này đã không lựa chọn con đường này mà lại cùng nhau phạm tội giết người. Khi đó Leopold và Loeb đang ở tuổi 19 và 18. Nạn nhân đó là người hàng xóm Franks. 2 tên này đã tấn công người hàng xóm bằng dùi đục rồi nhét tất vào miệng của ông ta. Chính điều này đã khiến cho Franks chết ngay tại chỗ. Mặc dù sau khi gây án họ đã mang xe đi phi tang nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của pháp luật. Loeb và Leopold bị bắt và lĩnh án tù chung thân. Trong khi Loeb bị giết ngay trong tù thì Leopold đã lĩnh trọn án và ra tù năm 66 tuổi.

6. Ottis Toole và Henry Lee Lucas


Ottis Toole là một tên tội phạm có hoàn cảnh khá éo le khi người cha rời bỏ gia đình từ khi hắn còn rất nhỏ. Người mẹ thì rất cuồng tín sùng đạo còn người chị cũng bệnh hoạn không kém. Chính vì những lý do đó mà tâm hồn của Toole cũng không thể phát triển một cách bình thường được.

Henry Lee Lucas cũng ở trong hoàn cảnh tương tự. Khi người mẹ làm gái mại dâm, người cha thường xuyên nghiện rượu và đánh đập hắn. Lucas lớn lên với một quá khứ đầy những đau thương. Và như định mệnh sắp đặt trước Lucas đã gặp Toole và hành trình tội ác của 2 con người “tật nguyền” bắt đầu từ đây. Họ lang thang từ bang này sang bang khác để tìm những người phụ nữ đi nhờ và bắt hành hạ. Từ trẻ nhỏ tới người già, bất kẻ ai không may làm cho 2 kẻ bệnh hoạn này thấy thích thì người đó sẽ bị hãm hiếp và giết chết. Hành trình tội ác của họ phức tạp và có thể nói là vô số kể, chính vì vậy mà người ta không thống kê được có bao nhiêu nạn nhân bị hại dưới tay của 2 tên này.

>>> 5 cặp đôi tội phạm còn lại sẽ có trong 10 cặp tội phạm đáng sợ nhất thế giới (Kỳ 2) vào 18h, Chủ nhật, ngày 21-11-2010

10 cặp tội phạm đáng sợ nhất thế giới (Kỳ 2) Chủ nhật, 21/11/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Tội phạm vốn đã nguy hiểm nhưng sẽ còn nguy hiểm hơn khi những tên tội phạm cùng nhau gây ra những tội ác kinh hoàng. Những hành động tàn độc của họ khiến chúng ta luôn nhớ rằng họ chính là những cặp tội phạm đáng sợ nhất thế giới.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

>>> 10 cặp tội phạm đáng sợ nhất thế giới (Kỳ 1)

5 . Án mạng bên sườn đồi


Người mẹ của Kenneth Bianchi là một gái mại dâm nghiện rượu. Bà ta đã bỏ con trai của mình ngay từ khi mới đẻ. Chính vì hoàn cảnh éo le này mà Bianchi lớn lên với những vấn đề về thần kinh. Đặc biệt, hắn rất thích nói dối người khác về những việc mình làm ngay từ khi còn trẻ con. Những người từng biết Bianchi nói rằng hắn là một người rất hay mất bình tĩnh và làm những việc quái đản.

Còn Angelo Buono sinh ra ở Rochester, thành phố New York. Khác với Bianchi, tên này có một hồi sợ phạm tội dày đặc. Những tội danh mà hắn dính líu vào thường là tra trấn và quấy rối những đứa trẻ. Khi Buono 41 tuổi, hắn đã gặp Bianchi và cặp đôi này bắt đầu hành trình tội ác của mình. Nạn nhân đầu tiên mà 2 tên này tìm tới đó là người cô của Buono. Bọn chúng đã hãm hiếp và giết hại nạn nhân xấu số này.

2 kẻ giết người này được gọi với biệt danh “sát thủ bên đồi”. Sở dĩ, cái tên này được dành cho Bianchi và Buono là vì những nạn nhân rơi vào tay chúng đều bị làm nhục ở trên đồi. Chỉ trong vòng 2 năm từ 1977 tới 1978, lần lượt những người phụ nữ và đặc biệt là trẻ em tuổi từ 12-20 đã bị bắt cóc và giết hại trên đồi ở gần thành phố Los Angeles. Tội ác của 2 tên này chỉ dừng lại khi cảnh sát phát hiện ra những xác chết trên đồi. Tổng cộng Bianchi và Buono đã hành hạ và sát hại 10 phụ nữ, trẻ em. Cuối cùng Bianchi đã phải nhận mức án tù chung thân tại Washington, Buono cũng vậy nhưng hắn đã chết vì bệnh tim trong thời gian thụ án.

4. Fred và Rosemary West


Fred West được xem là một tên ác quỷ ngay từ tuổi còn thơ. Ngay từ khi mới biết nhận thức về thế giới bên ngoài, hắn đã sống với người cô cho tới khi trưởng thành và đi làm ở một lò mổ. Năm 1961, West bắt đầu có những dính líu tới những vụ ăn cắp. Năm 1965, hắn chuyển sang làm lái xe bán kem và gây ra một vụ tai nạn làm chết một cậu bé 4 tuổi. Mặc dù kết luận cuối đưa ra là một vụ tai nạn nhưng người ta vẫn hoài nghi vụ tai nạn đó không phải do vô tình.

Rosemary West là vợ của Fred west. Cô ta cùng chồng mình  đều bị cáo buộc quấy rối người khác vào tháng 1 năm 1973. Liên tiếp những vụ quấy rối tình dục trẻ em và phụ nữ đã xảy ra mà hung thủ gây ra chính là vợ chồng West. Cặp đôi này nhanh chóng trở thành nỗi sợ của những người quanh vùng Gloucester. Liên tiếp từ năm 1973-1979, cảnh sát đã phát hiện ra những xác chết ở đường Cromwell. Ngay lập tức, vợ chồng này đã bị cảnh sát tạm giam vì những liên quan mật thiết tới những xác chết được phát hiện này. Năm 1992, hành trình tội ác của vợ chồng West đã chính thức kết thúc khi Fred West chính thức bị bắt giữ vì hành vi đồi bại với cô bé 13 tuổi còn người vợ thì bị bắt vì những tội ác gây ra cho những đứa trẻ. Ngày 22-11-1995, vị thẩm phán phiên tòa xét xử vợ chồng West đã tuyên án tù chung thân cho Rosemary, còn Fred thì đã tự tử ngay trong tù.

3. Bonnie và Clyde


Bonnie Parker và Clyde Barrow, cặp đôi tội phạm chuyên thực hiện những hành vi tàn bạo. Chúng sẽ giết bất cứ ai cản đường mình. Vào tháng 1/1934, Bonnie và Clyde dàn dựng một cuộc đào tẩu khỏi nhà tù ở Texas, dẫn tới cái chết của hai bảo vệ. Ba tháng sau đó, 2 tên này giết hai sĩ quan cảnh sát rồi bắt cóc cảnh sát trưởng.

Ngay sau khi vụ việc bị phát giác, lực lượng tuần tra Đường Cao tốc Texas phát lệnh truy nã chính thức và không lâu sau đó hai đối tượng này bị bắt. Vào ngày 23/5/1934, cảnh sát phục kích xe của Bonnie và Clyde bên ngoài Gibsland, Los Angeles. Cả hai bị trúng đạn, kết thúc hành trình 21 tháng trốn chạy với nhiều vụ cướp nhằm vào trạm xăng, nhà hàng và ngân hàng.

Sau này , khi nhắc tới cặp đôi Bonnie và Clyde thì người ta chỉ tiếc cho Clyde rằng cô ta đã nguyện theo Bonnie đi vào con đường tội phạm chỉ vì một tình yêu mù quáng.

2. Butch Cassidy và Harry Alonzo Longabaugh


Robert LeRoy Parker (Còn gọi là Butch Cassidy) và Harry Alonzo Longabaugh cũng là một cặp đôi khét tiếng trong thế giới ngầm vào khoảng năm 1887. 2 tên này đã gặp nhau lập ra một băng tội phạm với cái tên “Bầy đàn hoang dã”. Đây chính là bước ngoặt đưa băng 2 tên đầu sỏ này cùng băng nhóm của chúng nổi lên trong xã hội với những vụ trộm cắp và giết người hàng loạt.

Cặp đôi này đã tung hoành khắp bang Texas thời gian đó. Người ta nói về sự nguy hiểm và chuyên nghiệp của băng cướp bằng 2 từ “ kinh khủng”. Hầu hết những ngõ ngách của vùng San Antonio, bang Texas đều đã bị 2 tên này khua khoắng. Điều đặc biệt là chúng chưa bao giờ bị cảnh sát bắt giam khi thực hiện những hành vi tội ác của mình. Cho đến bây giờ cảnh sát cũng không biết Parker và Longabaugh đã đi đâu, chúng đã chết hay chưa.

1. Myra Hindley và Ian Brady


Myra Hindley là một đứa con không may mắn khi được sinh ra trong một gia đình có bố là một kẻ nát rượu còn mẹ cũng nổi tiếng về sự bạo lực. Tuổi thơ của Hindley là những ngày dài bị đánh đập bởi người cha kia. Có lẽ vì thế mà khi trưởng thành cô ta đã có những vấn đề về tâm lý. Những tội ác mà Hindley gây ra sau này cũng phần lớn là vì những trận hành hạ đó. Còn Ian Brady, một đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ. Cho tới giờ người ta vẫn chưa xác định được cha của Brady là ai.

Như duyên số sắp đặt, Brady và Hindley đã gặp nhau và họ đã nhanh chóng trở thành một cặp đôi độc ác nhất với những tội ác không thể dung thứ.

Ngoài những tội danh về trộm cắp ra thì Brady và Hindley còn bị cáo buộc sát hại 5 đứa trẻ trong những năm 1960. Xác của những đứa trẻ này được phát hiện trong tình trạng bị đốt cháy và không còn nguyên vẹn hình dạng. Với những tội danh đó, cặp đôi này đã trở thành cặp tội phạm độc ác nhất và bị nhiều người ghét bỏ nhất trong lịch sử tội phạm của nước Anh.

10 kẻ giết người hàng loạt ít nổi tiếng nhất trong lịch sử Chủ nhật, 17/10/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Điều gì khiến chúng ta biết tới “tên tuổi” của những kẻ giết người hàng loạt? . Nhân tố nào khiến cho những tên này được mọi người biết tới?. Điều này thật khó để trả lời. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì vẫn còn rất nhiều tên tội phạm gây ra những vụ án nghiêm trọng vẫn không được mấy người biết đến. Dưới đây sẽ là danh sách 10 cái tên “máu lạnh” như vậy.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

10. John Robinson


Chỉ trong vòng 16 năm lần lượt 11 người phụ nữ bất ngờ biến mất với nguyên nhân bị bắt cóc hoặc giết hại và vụ việc biến mất của 3 trong số 11 người phụ nữ ấy có liên quan tới John Robinson. Hắn được biết tới như một người cha luôn luôn thèm khát tiền bạc và những vụ chém giết. Nạn nhân của Robinson thường là những người phụ nữ mà hắn quen trên Internet.

Điều ghê rợn ở tên giết người hàng loạt này là: Hắn có một khu đất ở vùng ngoại ô Kansas và 55 thùng phi bỏ không. Đây chính là địa điểm để Robinson giấu xác của những nạn nhân nữ mà hắn hãm hại. Sau khi bí mật này được phát hiện ra thì cũng là lúc Robinson bị bắt. Hắn bị cáo buộc tội danh giết 3 phụ nữ, trong đó 2 người đã được tìm thấy ở Kansas còn xác của người thứ 3 thì vĩnh viễn không tìm thấy được. Robinson đã phải lĩnh án tử hình cho những tội ác mà hắn đã gây ra.

9. Larry Eyler


Sinh năm 1952, Larry Eyler được biết đến với cái tên “kẻ giết người trên đường cao tốc”. Sở dĩ, hắn được gọi với cái tên “thân mật’ như vậy là vì những xác nạn nhân chết dưới tay của sát thủ máu lạnh này hầu hết được tìm thấy ở dọc tuyến đường cao tốc. Trong 30 năm đầu tiên của mình, Eyler đã hình thành trong mình sở thích bắt giữ một số nạn nhân nam và hành hạ họ. Công đoạn cuối cùng mà Eyler làm đó là đánh những nạn nhân này cho tới chết. Hành vi tàn độc này chỉ bị ngăn chặn khi cảnh sát phát hiện thi thể của một bé trai 15 tuổi trong những chiếc vali to ở bãi rác. Eyler đã bị tuyên án tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc.

8. Peter Kurten


Bắt đầu từ năm 1929, Kurten một công dân của Đức, đã trở thành nỗi sợ hãi của nhiều người. Hầu hết cứ mỗi một tuần, người ta lại phát hiện ra xác một người phụ nữ trẻ mới. Những nạn nhân này có cùng chung đặc điểm là bị cắt cổ, có thể bị đánh bằng dùi cui tới chết và đôi khi có cả trường hợp nạn nhân bị cưỡng hiếp. Chỉ trong vòng 15 tháng, Kurten đã ra tay sát hại hơn 30 người.

Điều đáng buồn cười ở tên giết người này là: Sau khi nhiều lần thực hiện hành vi giết người, Kurten đã nói với chính quyền và cảnh sát rằng hắn chính là hung thủ gây án. Ngày 2-7-1931, “ma cà rồng” vùng Dusseldorf đã bị buộc tội giết người hàng loạt và lĩnh án tử hình.

7. Arthur Shawcross


Arthur Shawcross cũng là một kẻ giết người hàng loạt được biết đến với biệt danh “Kẻ giết người bên bờ sông Genese”. Những nạn nhân của Shawcross thường là những đứa trẻ đáng thương. Năm 1972, cậu bé 10 tuổi Jake Blake là nạn nhân đầu tiên của kẻ máu lạnh này. 4 tháng sau đó, hắn tiếp tục thực hiện hành vi đồi bại rồi giết hại cô bé 8 tuổi Karen Ann Hill. Sau lần gây án này thì Shawcross đã bị cảnh sát bắt giữ. Sau khi xem xét kĩ đơn tố cáo cũng như những bằng chứng của 2 bên luật sư, thẩm phán phiên tòa đã cáo buộc Shawcross vì tội danh ngộ sát thay vì tội giết người. Hắn phải ngồi tù 15 năm và được tại ngoại vào tháng 3-1987. 15 năm ngồi tù dường như là chưa đủ để kẻ giết người hàng loạt này hối lỗi. Hắn tiếp tục hành trình tội ác của mình bằng vụ việc bắt giữ 11 cô gái trẻ làm nô lệ tình dục và sát hại họ. Lần này, Shawcross bị bắt và không có lí do gì để hắn có thể trốn thoát khỏi án tử hình nữa.

6. Bobby Joe Long


Bobby Joe Long là người họ hàng xa với gã máu lạnh Henry Lee Lucas. Tội ác của Long có vẻ cũng không thua kém gì so với Lucas. Hắn đã bắt cóc, hãm hiếp rồi sát hại ít nhất là 9 người phụ nữ chỉ trong vòng 6 tháng. Long có một tuổi thơ có thể nói là bất hạnh khi hắn không có được những điều bình thường như bao đứa trẻ khác. Có lẽ vì lý do đó mà Long căm hận những người phụ nữ. Từ tháng 5-11/1984, Long đã hãm hại 11 người, trong đó có cả phụ nữ và các cô gái trẻ. Tổng cộng khi bị bắt Long đã hãm hiếp 15 người phụ nữ, giết hại 9 người. Cuối cùng, Bobby Joe Long đã phải lĩnh án tử hình cho tội danh của mình.

5. Carl Panzram


Có thể nói Carl Panzram là một kẻ giết người hàng loạt hung ác vào loại bậc nhất ở Mỹ. Cay đắng vì những năm tháng ở tù, Panzram đã trở thành một con người quái dị. Hắn gét mọi thứ, gét mọi người, thậm chí cả chính bản thân hắn. Panzram đi lang thang khắp nơi từ Châu Âu sang Nam Mỹ. Ở nơi nào Panzram đặt chân đến là nơi đó hắn phạm pháp. Năm 1920, Panzram đã thực hiện hành vi giết người đầu tiên của mình khi hắn ra tay giết hại một số thùy thủ ở New York. Ngoài ra, tên này còn bị buộc tội hành hạ rồi sát hại 2 đứa trẻ bằng cách dùng đá đập vào đầu chúng cho tới khi 2 đứa trẻ đáng thương tử vong.

4. Peter Sutcliffe


Năm 1975, đánh dấu “cột mốc quan trong” trong đời của Sutcliffe. Đây là nạn nhân đầu tiên trong hành trình tội ác của hắn. Sutcliffe đã giết hại 13 người phụ nữ và để cho 7 người khác sống sót. 7 người sống sót trở về nhà với tâm trạng khủng hoảng, lo sợ vì những gì họ vừa trải qua quả thực như một cơn ác mộng vậy. Những hình thức tra tấn của Sutcliffe được họ đánh giá là “Không còn gì dã man hơn nữa”.

3. Dennis Nilsen


Dennis Andrew Nilsen là một sát thủ máu lạnh người Scốt-len nhưng hắn đã chuyển tới London để cư trú. Trong 5 năm, Nilsen đã giết ít nhất là 15 người đàn ông. Ngay từ khi còn thơ ấu, Nilsen đã hình thành nên những thói quen hành hạ những con vật trong nhà. Khi lớn lên , những việc làm khi tuổi thơ đã in hằn nơi Nilsen và đó là “động lực” để hắn ra tay giết người. Cả nhóm hỗ trợ nhân lực mà hắn đã từng làm việc đã bị sát hại. Sau khi sát hại các nạn nhân, Nilsen đã cất giữ xác của họ trong căn hộ của mình cho tới khi một thợ sửa ống nước phát hiện ra sự thật này. Nilsen đã bị tòa tuyên án tù chung thân vì tội danh giết hại 15 người.

2. Fritz Haarmann


Năm 1918, thời gian người Đức đang phải hứng chịu những đợt suy thoái kinh tế, tình hình thiếu lương thực diễn tra ngày càng trầm trọng thì đó cũng là lúc Haarmann bắt đầu hành trình tội ác của mình. Một chàng trai trẻ tên Friedel Roth đã biến mất khỏi nhà trong lần sinh nhật thứ 25 của mình. Trong tờ giấy mà Roth để lại cho gia đình có ghi rằng : “Con không thể quay trở về nhà được nữa”. Nhận được tin Roth mất tích, bạn bè và gia đình vừa báo cho cảnh sát vừa ráo riết đi tìm anh ta. Cảnh sát đã tới nhà của Roth và tìm kiếm, thế những những nỗ lực ấy đã trở nên vô vọng. Cho tới 5 năm sau, Haarmann bỗng nhiên đứng ra thừa nhận tội ác của mình. Hắn đã giết hại Roth, chặt đầu của anh ta rồi dấu ở phía sau của lò sưởi trong chính căn phòng của Roth.

1. Gerard Schaefer


Schaefer, một cựu cảnh sát của vùng Broward chỉ bị cáo buộc tội danh giết 2 người năm 1973, trong khi người ta tin rằng hắn phải là người chịu trách nhiệm cho ít nhất 30 cái chết ở bang Florida. Schaefer vốn nổi tiếng là một người có bản tính tàn bạo và dâm dục, hắn thường xuyên chặn đường những phụ nữ rồi thực hiện hành vi hiếp dâm. Trong một số trường hợp, Schaefer còn sát hại luôn họ sau khi giở trò đồi bại. Về sau này, sau khi Schaefer đã bị bắt giữ, cảnh sát còn phát hiện ra những vật chứng như : răng, đồ trang sức hay quần áo của các nạn nhân mất tích và cả xác của những người phụ nữ được giấu trong vali và để trên gác mái nhà mẹ của hắn.ịch (Bỉ)

Nạn nhân là cô Els Van Doren, 38 tuổi, đã có chồng, bị thiệt mạng trong một tình huống hết sức bi kịch. Sau khi nhảy ra khỏi chiếc máy bay ở Cessna ở độ cao gần 4 km tại vùng Zwartberg để trình diễn màn nhảy dù ngoạn mục với các thành viên trong đội nhảy dù có tên là Marcel "Mars" Somers, Van Doren bị rơi thẳng xuống khu vườn của một gia đình ở Opglabbeek với vận tốc 200 km/giờ. Nguyên nhân là dây dù của cô bị cắt đứt và Doren tử vong ngay tại chỗ.


Els Clottemans

Sau khi điều tra, cảnh sát đã tìm ra kẻ cắt dây dù đó là Els Clottemans, 26 tuổi, một nữ giáo viên vốn có lịch sử về bệnh tâm thần. Nạn nhân và thủ phạm cùng “tranh chấp” một người đàn ông có tên là Els "Babs" Clottemans.

Sau 4 năm xảy ra vụ án, hôm 21/10 vừa rồi, tòa án Tongeren (Bỉ) đã mở phiên tòa xét xử. Tại đây, Clottemans đã khai nhận hành vi của mình vì lý do quá ghen tức nên đã cắt dây dù của tình địch. Kết quả Clottemans lĩnh án 30 năm tù.

2. 14 tuổi bị bắt cóc và ép làm nô lệ tình dục (Mỹ)

Tháng 11 vừa rồi, tại Mỹ đã diễn ra phiên tòa xét xử bị cáo Brian Mitchell với nghi án bắt cóc và giam hãm cô Elizabeth Smart làm nô lệ tình dục trong suốt 9 tháng trong năm 2002 khi cô mới 14 tuổi. Cô Elizabeth Smart đã vượt qua nỗi đau để đến tòa làm chứng vạch trần bộ mặt của kẻ dâm đãng.


Brian David Mitchell

Tại tòa, cô Elizabeth Smart đã tường trình toàn bộ chi tiết thời gian cô bị Brian David Mitchell bắt cóc và ép làm nô lệ tình dục. Smart cho biết, trong đêm 5/6/2002, tên Mitchell đã lẻn vào phòng trong nhà cô tại thành phố Salt Lake, Utah, dí dao vào cổ, yêu cầu cô đi theo hắn nếu không sẽ giết cả nhà. Sau đó, hắn đưa cô đến một khu đồi nơi 2 vợ chồng hắn sinh sống và cả 2 vợ chồng ép cô quan hệ tình dục với hắn. Tình trạng đó kéo dài 9 tháng, có ngày 4 lần. Hắn còn nhiều lần ép cô uống rượu say, xem phim khiêu dâm hoặc dùng tôn giáo để đe dọa cô.

Hiện vụ án chưa kết thúc nhưng nếu có thêm các bằng chứng về bắt cóc, lạm dụng tình dục trẻ em…, Mitchell có thể bị tù chung thân.

3. Dùng dao đâm các bé trong nhà trẻ (Trung Quốc)

Vụ việc kinh hoàng xảy ra vào ngày 29/4 tại nhà trẻ Zhongxin thuộc tỉnh Giang Tô (Trung Quốc) làm 28 trẻ em và 3 người lớn bị thương. Kẻ thực hiện vụ tấn công này là Xu Yuyuan, 47 tuổi, bị thất nghiệp từ năm 2001. Người đàn ông này đã đột nhập vào nhà trẻ với con dao dài 20 cm và liên tiếp chém các em bé và người lớn. Một nhân viên bảo vệ ngăn cản hành động dã man trên cũng bị thương.


Một trường học có học sinh bị tấn công.

Vụ tấn công này gây xôn xao dư luận ở Trung Quốc và khiến các bậc phụ huynh vô cùng lo lắng, hoang mang. Ngoài ra trong năm vừa rồi ở Trung Quốc còn xảy ra một số vụ tấn công trường học khác.

4. Tiến sĩ thảm sát đồng nghiệp bằng súng (Mỹ)

Ngày 12/2, trong một cuộc họp tại Đại học Alabama ở Huntsville (Mỹ), nhà sinh học thần kinh Amy Bishop (44 tuổi) đã dùng súng sát hại 3 giảng viên và làm một số đồng nghiệp khác bị thương.


Amy Bishop

Nguyên nhân của vụ giết người kinh hoàng này được cho là Amy Bishop ấm ức vì không được công nhận biên chế. Có bằng chứng cho thấy rằng, nhà sinh học thần kinh này đã từng dùng súng giết hại em trai mình.

5. Tấn công bằng axit tại Hong Kong


Ngày 9/1, tại khu chợ đêm trên đường Temple, thuộc trung tâm mua sắm Yau Ma Tei, một kẻ đã dùng axit tấn công làm ít nhất 30 người bị thương.

Cảnh sát Hong Kong đã bắt giữ một nghi phạm người Trung Quốc khoảng 30 tuổi. Cảnh sát cũng đã tìm thấy các chai được cho là chứa axit nằm trong khu vực đó. Các nạn nhân được đưa vào bệnh viện ngay lập tức và may mắn là không ai bị nguy hiểm đến tính mạng.

6. Đập đầu người yêu vào tường đến chết (Mỹ)


Yeardley Love

George Huguely V và Yeardley Love là cặp trai tài gái sắc của Đại học Virginia (Mỹ). Họ hẹn hò nhau, yêu nhau rồi chia tay. Ngày 3/3, một bạn học của Love gọi đến 911 báo rằng Love bị bất tỉnh. Cảnh sát đến hiện trường và thấy cô đã chết, mặt úp xuống sàn. Ngay ngày hôm sau, cảnh sát đã bắt được nghi phạm chính là người yêu cũ của cô, Huguely. Theo lời khai của Huguely, do 2 người bất đồng quan điểm gay gắt nên Huguely đã khóa cửa phòng ngủ và đập đầu Love vào tường đến chết. Anh ta cho rằng cái chết của người tình chỉ là một tai nạn. Tuy nhiên những chứng cớ đã bác bỏ sự ngụy biện của anh ta. Phiên tòa xét xử sẽ diễn ra vào đầu năm 2011.

7. Chú rể bắn chết cô dâu, phù rể rồi tự sát


Sự việc xảy ra nhanh đến chóng mặt. Đám cưới của chú rể Rogerio Damascena (29 tuổi) và cô dâu Renata Silva (25 tuổi) ở Brazil đã biến thành một đám tang thương tâm. Chú rể đã dùng súng lục để bắn chết cô dâu cùng một phù rể 40 tuổi rồi tự sát.

Vụ việc xảy ra vào ngày 19/12, khi khoảng 200 vị quan khách đã tới đông đủ. Theo cảnh sát, đây có thể là một vụ án có chủ mưu vì trước đó chú rể đã dặn mọi người ăn uống chút gì đó rồi nhanh chóng rời khỏi tiệc cưới. Hiện cảnh sát đang điều tra làm rõ sự việc trên.

8. Hãm hiếp 1.000 phụ nữ (Đức)

Hôm 29/9 vừa qua, tòa án Đức đã mở phiên xét xử kẻ bệnh hoạn hãm hiếp 1.000 phụ nữ trong suốt 22 năm qua.


Joerg P - kẻ sát nhân cuồng loạn.

Kẻ bệnh hoạn đó là Joerg P. Hắn hành động giống hệt như tên Jame Gumb trong phim Sự im lặng của bầy cừu. Trong phim, Gumb giả vờ bị gãy một cánh tay để nhận được sự giúp đỡ khi di chuyển đồ đạc và sau đó tấn công vào đầu người đã giúp mình.

Joerg P cũng làm hệt như vậy. Hắn theo dõi các cô gái rồi hành động như một con ác thú. Trong suốt 22 năm qua, hắn đã hãm hiếp 1.000 người phụ nữ ở các nước Hà Lan, Đức, Bỉ, Luxembourg…

9. 16 nam sinh hãm hiếp 1 nữ sinh (Trung Quốc)

Ngày 16/9 vừa qua, tại Trung Quốc đã xảy ra một vụ án cưỡng hiếp tập thể: 16 nam sinh cấp 2 của trường Lạc Bắc Hà, Quý Định (Trung Quốc) đã cưỡng hiếp một nữ sinh tại ký túc xá nam. Vụ án gây nhiều phẫn nộ và bức xúc trong dư luận Trung Quốc.

10. Sát hại gái mại dâm rồi ăn thịt (Anh)

Stephen Griffiths, một nghiên cứu sinh, đã thừa nhận giết 6 gái mại dâm rồi ăn thịt họ luôn. Trong số 6 con người không may mắn đó, có 3 người chưa được xác định danh tính. Tội ác của kẻ sát nhân được phát hiện khi một nhân viên an ninh tiến hành kiểm tra những thước phim được quay bí mật tại tầng 3 tòa nhà chung cư, nơi có căn hộ của Griffiths. Hắn đưa gái mại dâm về nhà, rồi dùng nỏ bắn vào đầu trước khi nướng bằng điện.


Stephen Griffiths

Theo các thám tử thì mục đích giết người của hắn là để được nổi tiếng. Phiên tòa xét xử kẻ sát nhân điên cuồng này vừa diễn ra vào ngày 21/12.

Những phụ nữ độc ác nhất thế giới (Kỳ 2) Chủ nhật, 10/10/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Tiếp tục tìm hiểu về chủ đề này sẽ là danh sách "Những người phụ nữ độc ác nhất thế giới". Những phụ nữ được liệt kê trong danh sách này là những kẻ không còn nhân tính đã gây nỗi kinh hoàng cho rất nhiều người.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Minie Dean (1844 – 1895)


Minie Dean là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất bị xử treo cổ trong lịch sử New Newzealand. Với chiêu bài giúp đỡ những bà mẹ trẻ nghèo có hoàn cảnh khó khăn, người phụ nữ này đã giết chết những đứa con của họ chỉ để kiếm một chút tiền cho cuộc sống. Tại thời điểm đó, những người phụ nữ mang thai trước hôn nhân bị kì thị rất nhiều trong xã hội. Từ đó xuất hiện hiện tượng các bà mẹ thuê những người nông dân nuôi con cho họ tại các trang trại. Dean là một trong những người nông dân đó. Thay vì nuôi bọn trẻ , bà ta giết chết đứa trẻ ngay khi có thể và lấy số tiền mà mẹ của những đứa trẻ xấu số đó đưa cho. Rất nhiều đứa trẻ đã mất tích ngay sau khi được gửi cho những người nông dân như Dean. Dean đã giết 3 đứa trẻ , những con số đó vẫn chưa là con số cuối cùng vì có rất nhiều xác của các em bé khác được nuôi dưỡng bởi Dean vẫn chưa được tìm thấy.

Dorothy Puente (1929)


Dorothy Puente là một người phụ nữ đứng tuổi kinh doanh nhà trọ cho các vị khách vãng lai. Trong suốt thời gian sống trong ngôi nhà cho thuê đó, người đàn bà đã giết rất nhiều người khách trọ. Sau khi giết họ xong , bà ta giả mạo chữ kí của họ để nhận tất cả các khoản tiền trợ cấp xã hội và tiền gia đình họ gửi. Hai trong số rất nhiều nạn nhân của bà bị nghiện rượu và tâm thần. Người ta đã tìm thấy xác một nạn nhân trong vườn không đầu không tay chân. Bà ta đã sống xa hoa với số tiền đó với đồ trang sức và nước hoa cho tới ngày bị bắt và lĩnh án tù chung thân.

Karla Homolka (1970)


Karla Homolka là một kẻ giết người hàng loạt với những vụ án rợn người. Karla nổi tiếng tới mức mà cả thế giới biết đến cô ta như một kẻ sát nhân máu lạnh đã giết hại người chồng và những cô con gái nhỏ. Không chỉ có vậy, chị gái của Karla còn là nạn nhân của cô em gái ác man này. Điều đáng chú ý trong tất cả những lần gây án của Karla là cô ta đều có quay video hành hạ nạn nhân và đây lại chính là bằng cớ để chống cô ta trước tòa. Thế nhưng thật bất ngờ khi trước tòa những băng video này lại được tòa án Canada yêu cầu xóa bỏ, đồng thời Homolka chỉ phải ngồi tù 12 năm và được thả.

Elena Ceauşescu (1916-1989)


Elena Ceauşescu tự xưng là một nhà khoa học đồng thời là vợ của một nhà lãnh đạo đảng cộng sản, ông Nicolae. Những người Romani đã yêu cầu Elena phải chịu trách nhiệm về việc xóa bỏ lệnh kế hoạch hóa gia đình và gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Vì âm mưu xóa bỏ này mà số lượng trẻ con tăng vọt và gây ra tình trạng khủng hoảng, ốm yếu và bệnh tật ở trẻ em. Elena cũng là người đứng đầu tổ chức Y tế của Romani. Lạm dụng quyền hạn của mình, cô đã thẳng thừng khẳng định rằng bệnh AIDS không hề tồn tại và chính lời khẳng định này đã tạo ra sự chủ quan và là nguyên nhân dẫn tới việc bùng phát những bệnh dịch lớn. Những hành vi của Elana Ceauşescu được coi như một tội ác chống lại nhân loại.

Elizabeth I (1533-1603)


Để đàn áp những người theo công giáo, Elizabeth I đã cho quân giết hại hàng nghìn người theo đạo Công giáo ở Anh và Ai-len. Mặc dù bà đã làm rất nhiều điều cho quốc hội thế nhưng người ta vẫn coi Elizabeth như một “bạo chúa”. Không những vậy Elizabeth còn bị nữ hoàng Xcốt-len, Mary phản bội khi bà giúp nữ hoàng này. Mary đã nhốt Elizabeth vào trong ngục tù 19 năm trước khi sát hại nhân vật này.

Marybeth Tinning (1942)


Trong thời gian từ năm 1972 tới 1985, người mẹ độc ác Mary Tinning đã nhẫn tâm giết chết 8 đứa con đẻ và 1 đứa con nuôi. Suốt thời gian những cái chết thương tâm này xảy ra thì không có bất cứ một ai nghi ngờ người mẹ này là hung thủ gây án. Chỉ đến khi cơ quan điều tra sử dụng tới vật chất di truyền thì Tinning mới bị cáo buộc tội danh giết người. Trước tòa, bà mẹ này đã thừa nhận hành vi bóp cổ giết hại những đứa con nhỏ của mình. Cuối cùng Tinning bị tuyên án 20 năm tù giam. Mặc dù sau đó cô ta nhiều lần cố gắng xin giảm án nhưng mức án rút cuộc vẫn được giữ nguyên.

Rosemary West (1953)


Cùng với người chồng của mình, Rosemary West được xếp vào danh sách những người phụ nữ độc ác nhất. Cô ta đã tra tấn và sát hại ít nhất 12 cô gái trẻ. Tháng 8-1992, Fred West đã bị bắt vì tội danh 3 lần làm nhục cô con gái 13 tuổi. Những dục vọng thấp hèn đã khiến West ngày càng đáng sợ và biến thái. West không còn là một người phụ nữ như xưa mà cô ta đã trở thành người đồng tính. Những đứa trẻ đáng thương chính là những con mồi ngon để thỏa mãn dục vọng của West. Cô ta được mọi người xem như là một người phụ nữ độc ác và biến thái nhất.

Phoolan Devi (1962-2001)


Phoolan Devi là một tên nữ tướp hiếm hoi trở thành nổi tiếng vì những phi vụ và những hành vi tội ác của cô ta. Trong những năm 1970, Devi bị một nhóm cướp có vũ trang bắt cóc. Kể từ thời điểm ấy, cô ta không những không chạy trốn mà còn tham gia vào băng nhóm này và trở thành một nữ tướng cướp thực thụ. Trong sự nghiệp cướp bóc của mình, 22 người đàn ông đã bị giết dưới bàn tay của Devi. Mặc dù không trực tiếp ra tay sát hại họ nhưng chính Devi là người ra lệnh cho tay chân liên tiếp gây những tội ác. Devi cuối cùng đã bị bắt và lĩnh 11 năm tù.

Delphine LaLaurie (1775-1842)


Lalaurie xứng đáng với vị trí thứ 2 trong danh sách những người phụ nữ độc ác nhất thế giới. Ngày 10-4-1834, lính cứu hỏa đã nhận được thông báo về một vụ hỏa hoạn diễn ra tại nhà của Lalaurie. Khi lính cứu hỏa tới họ đã phát hiện đám cháy đang bùng phát mạnh ở khu vực bếp. Tiến lại gần, họ đã phát hiện ra 2 người giúp việc đang bị chói với ngọn lửa bao quanh mình. Chưa hết bàng hoàng thì trên gác mái ngôi nhà lại có những tiếng kêu thất thanh trong biển lửa. Họ phát hiện trên đó còn hàng chục người đang bị xích và mặc kẹt trong đó. Chính những vòng xích đã khiến cho họ không chạy được và cùng chết trong đám cháy. Hung thủ của sự kiện kinh hoàng hôm đó không phải ai khác mà chính là bà chủ Lalaurie. Người đàn bà "ma quỷ” này trốn biệt tăm sau khi gây ra vụ việc này.

Jiang Qing (1914-1991)


Jiang Qing là vợ của Mao Tse-tung, một lãnh đạo ở Trung Quốc. Dựa vào “bóng” của chồng, người phụ nữ này đã tìm cách len vào hoạt động chính trị. Qing được coi là người đứng đằng sau cuộc cách mạng văn hóa ở Trung Quốc. Trong thời gian diễn ra cuộc cách mạng này, những hoạt động kinh tế bị ngưng lại, hệ thống giáo dục phát triển còn dang dở. Những người đứng dậy bất bình trước tình hình này đã đều gặp chuyện chẳng lành. Chỉ trong 3 năm từ 1966-1969 đã có tới hơn 500.000 người bị giết và con số thực có thể còn lớn hơn nhiều.

Những phụ nữ độc ác nhất thế giới (Kỳ 1) Chủ nhật, 26/09/2010, 06:00 PM (GMT+7) Sự kiện: Con số 10 trong thế giới tội phạm Từ xưa tới nay chúng ta chỉ biết tới những người đàn ông độc ác nhất thế giới mà quên đi rằng nhiều những người phụ nữ đáng sợ hơn gấp bội. Họ không chỉ là những kẻ sát nhân hàng loạt mà còn reo rắc nỗi kinh hoàng cho các nạn nhân.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Nữ hoàng Mary I (1516-1558)


Mary là con duy nhất của nhà vua Henry VIII. Bà ta trở thành nữ hoàng sau cái chết của nhà vua Ed Ward VI và nữ hoàng Jane Grey. Sau khi lên nắm quyền, nữ hoàng Mary I đã nhanh chóng đưa nước Anh trở về với chế độ Công giáo. Rất nhiều người phản đối chính sách cai trị của Mary I. Bà ta đã cho quân lính bắt giữ và giết chết hết những ai không ủng hộ mình. Đợt truy quét kinh hoàng này được đặt cho cái tên là “Mary đẫm máu”. Sau đợt  try quét, hơn 800 người đã phải rời nước Anh và không được quay trở lại đất nước cho tới khi Mary I chết.

Myra Hindley (1942-2002)


Myra Hindley và Ian Brady là 2 người gây ra những cái chết thảm cho một bộ tộc ở Manchester (Anh) trong những năm 1960. Họ chính là những thủ phạm của những vụ bắt cóc, lạm dụng tình dục, tra tấn và giết hại 3 đứa trẻ dưới 12 tuổi và 2 đứa ở tuổi 16-17. Những tội ác gây ra đã khiến người ta gọi 2 phụ nữ này là 2 “con quỷ” độc ác. Myra chính là kẻ chủ mưu cầm đầu những tội ác đó. Tính nết ngang bướng là một yếu tố khiến cô ta có thể ra tay sát hại dã man nhiều người để rồi khi ra tòa Hindley vẫn không tỏ ra chút hối hận nào cả.

Isabella I (1451-1504)


Isabella I và chồng, Ferdinand II cùng nhau cai trị đế chế Tây Ban Nha trong những năm 90 của thế kỷ 15. Nổi tiếng về sự độc đoán và tàn bạo, Isabella I đã đưa ra sắc lệnh trục xuất hết những người theo đạo Hồi và Thiên chúa ra khỏi đất nước Tây Ban Nha. Ước tính có khoảng 200.000 người phải rời Tây Ban Nha trong thời gian đó. Đối với những người còn lẩn trốn và không thực hiện sắc lệnh này thì Isabella cho quân đàn áp, nếu bắt được sẽ đánh đập và giết chết. Thời kỳ này, Isabella I trở thành nỗi ác mộng của những người theo đạo Thiên chúa và đạo Hồi.

Beverly Allitt(1968)


Beverley Gail Allit được biết tới như một nữ sát thủ giết người hàng loạt đáng sợ nhất nước Anh. Làm việc trong bệnh viện nhi, Allit đã giết hại 4 đứa trẻ và làm bị thương nhiều đứa khác. Khi được giao nhiệm vụ chăm nom chúng, cô ta đã nảy sinh ra ý định tiêm Isulin và Kali cho những đứa trẻ đáng thương kia để chúng khỏi quấy khóc. Những chất này đã giết chết cả 4 đứa trẻ. Cho tới khi Allit bị bắt, cơ quan điều tra vẫn không biết được động cơ thực sự của cô ta trong những vụ này là gì. Chỉ biết rằng Allit có tiền sử về bệnh rối loạn thần kinh mà thôi.

Belle Gunness (1859-1931)


Belle Gunness được mệnh danh là một kẻ giết người hành loạt biến thái nhất nước Mỹ. Cao 1m83 và nặng tới 91kg, cô ta đã lợi dụng vóc dáng to khoẻ của mình để thực hiện “công việc ưa thích” là giết người. Gunness đã lần lượt giết hại cả 2 người chồng từng chung sống với mình và tất cả những con. Động cơ mà người vợ, người mẹ này ra tay giết hại chồng con chỉ đơn giản là vì sự tham lam. Gunness giết người để được hưởng những khoản tiền bảo hiểm và cả số tài sản mà những người chồng đang nắm giữ.

Mary Ann Cotton (1832-1873)


Một kẻ giết người hàng loạt khác cũng với mục đích vì tiền đó là Mary Ann Cotton. Kết hôn ở tuổi 20, cô ta đã chuyển tới Mowbray ở cùng chồng. Cặp đôi này đã có với nhau được 5 đứa con nhưng có tới 4 trong số đó đã chết (kết quả khám nghiệm pháp y cho thấy chúng chết vì viêm niêm mạc dạ dày và đau bụng). Vài năm sau, vợ chồng Mary chuyển nhà tới miền Đông Bắc và tiếp tục có thêm 3 đứa con nhưng chúng cũng chết không rõ nguyên nhân. Những cái chết đầy uẩn khúc trong một gia đình đã buộc cảnh sát phải thực hiện các cuộc điều tra. Cuối cùng họ xác định được người mẹ độc ác này đã dùng thạch tín để đầu độc các con mình. Ngày 24-3-1973, tòa án Durham đã buộc Mary Ann Cotton tội giết người hàng loạt bằng thạch tín và cô ta phải lĩnh án tử hình bằng hình thức treo cổ.

Ilse Koch (1906-1967)


Ilse Koch một người phụ nữ đáng sợ nhất trong thời kỳ Đức quốc xã những năm 1937-1941. Sở thích quái dị của người đàn bà này là tra tấn và có những hành vi quấy rối đối với người khác. Koch đã từng đi tù và tham gia giết người. Không chỉ nổi tiếng về việc giết người và Koch còn thành lập một đường dây trộm cắp với hơn 250.000 thành viên trải khắp mọi nơi. Ilse Koch đã treo cổ tự tử vào ngày 1-9-1967.

Irma Grese (1923-1945)


Viên cai ngục Irma Grese luôn là nỗi khiếp sợ của các tù nhân trong trại tập trung Ravensbrück của phát xít Đức (cách Berlin 100km về phía Bắc). Chịu trách nhiệm trông coi 30.000 nữ tù nhân, Grese luôn luôn khiến họ phải sợ hãi. Những hình thức tra tấn về mặt tình thần và thể xác thường xuyên được cô ta áp dụng. Đã có nhiều tù nhân không thể chịu được những hình thức quái dị này nên phải tự tử hoặc bị đánh chết hay vượt ngục ra ngoài. Nhưng nếu vượt ngục mà để Grese bắt lại thì chỉ có con đường chết.

Katherine Knight (1956)


Người phụ nữ Úc đầu tiên phải lĩnh án tù chung thân vĩnh viễn, Katherine Knight có rất nhiều tiền án, tiền sự. Cô ta từng đánh gãy hết hàm răng của người chồng cũ, cắt cổ một người chồng khác khi mới sinh con được 8 tuần. Không chỉ dã man với những người chồng mà cô ta còn biến thành một ác quỷ trước mặt một người bạn. Knight đã dùng dao đâm nhiều nhát vào Charles Thomas Price khiến anh ta chết tại chỗ. Những hình thức phi tang của Knight sau khi giết hại các nạn nhân còn kinh khủng hơn nhiều. Những việc làm ấy đã khiến cô ta được đặt cho biệt danh “người đàn bà máu lạnh”.

Elizabeth Bathory (1560-1614)


Countess Elizabeth Bathory xứng đáng là người phụ nữ đáng sợ nhất lịch sử thế giới. Cô ta là kẻ giết người hành loạt ở Hungary. Những người hầu trong lâu đài Csejthe là nạn nhân của Bathory. Liên tiếp trong nhiều năm, lần lượt những người hầu mất tích và bị chết không rõ nguyên nhân. Vụ việc đã được nhà vua Mathias II biết đến và cử người tới điều tra. Họ đã phát hiện một căn phòng với rất nhiều xác phụ nữ bị giết hại dã man. Trong phòng là những dụng cụ tra tấn có một không hai do Bathory sáng tạo ra. Khai nhận tội ác của mình, Bathory kể những hình thức tra tấn các nạn nhân: Đánh đập bằng roi trong tình trạng nạn nhân bị trói, dùng kim châm vào mặt và người, lấy lửa đốt các đầu ngón tay... Những hình thức này được thực hiện liên tục cho tới khi nạn nhân tử vong.

Những kẻ giết người hàng loạt man rợ nhất thế giới (1)

Thứ hai 07/11/2011 20:10

ANTĐ - Đằng sau vỏ bọc hiền lành vô hại của những tên giết người hàng loạt là trái tim lạnh lùng, tàn nhẫn. Dưới đây là câu chuyện về những tên giết người hàng loạt đáng sợ nhất trên thế giới cho đến nay đã bị bắt.

Hàng trăm ngàn người ngồi trên nóc tàu hỏa về quê Biến mắt nâu thành mắt xanh Khánh thành tượng rồng nhỏ nhất thế giới "Lướt sóng" trên lưng rùa biển

1. John Wayne Gacy

John Wayne Gacy, còn được biết đến dưới cái tên “Gã sát nhân mang gương mặt hề”, kẻ phạm tội quấy rối tình dục với không biết bao nhiêu người trong suốt cuộc đời của hắn. John bị bắt khi đang cưỡng hiếp hai cậu bé vị thành niên vào năm 1968 và bị kết án 10 năm tù. Thế nhưng vì cải tạo tốt nên qua 18 tháng, hắn được tha bổng sau khi ký vào bản cam kết.

Khi được ra tù, Gacy nhanh chóng tái hôn và trở thành một người vui tính, được rất nhiều người yêu mến. Hắn thường ăn vận như những anh hề và tình nguyện có mặt góp vui tại các bữa tiệc của trẻ em, các cuộc diễu hành và nhiều hoạt động cộng đồng khác. Hàng xóm coi John là một doanh nhân đáng kính và hòa đồng.

Sáu năm sau khi ra tù, John Gacy lại bị bắt một lần nữa do bị nghi ngờ liên quan tới một vụ bắt cóc. Cảnh sát phát hiện ra trong suốt khoảng thời gian được trả tự do, hắn đã giết hại 33 thanh niên trẻ, chôn xác họ ở hồ nhỏ trong sân nhà. Đến khi không đủ chỗ để chôn, hắn mang xác tới phi tang ở con sông gần đó. Hắn thường dụ dỗ những người xin đi nhờ xe, đa số là các thanh niên trẻ hay các cậu bé, sau đó tra tấn, cưỡng hiếp và giết họ.

Sau khi John Gacy bị bắt, cảnh sát tìm thấy những bộ xương được giữ trong tầng hầm. Hắn khai rằng đó là một nạn nhân từ năm 1994.

2. Jeffrey Dahmer

Jeffrey Dahmer là một trong số những kẻ giết người hàng loạt đáng sợ nhất lịch sử nước Mỹ. Trong hơn 13 năm, Dahmer đã giết hại 17 người, tất cả đều là nam giới. Tên này thậm chí còn xâm hại tình dục, chặt tay chân và ăn thịt nạn nhân. Mặc dù một số nạn nhân của Dahmer đã trốn thoát nhưng hắn chỉ thực sự bị bắt khi một người trong số đó chạy ra đường và trực tiếp vẫy xe cảnh sát.

Khi khám nhà Dahmer, cảnh sát đã phát hiện ra những điều vô cùng đáng sợ. Dahmer tạo ra những nô lệ tình dục là những xác chết rồi ăn thịt họ.

Cuối cùng thì Dahmer bị xét xử vào ngày 28-11-1994, sau đó hắn bị các bạn tù tra tấn cho tới chết.

3. Ted Bundy

 Ted Bundy là một gã bảnh bao, luôn có vẻ ngoài thân thiện và có uy tín. Tuy nhiên ẩn đằng sau gương mặt đẹp trai ấy là tâm địa xấu xa của một tên giết người hàng loạt. Trong khoảng thời gian từ năm 1974 đến năm 1978, Bundy đã bắt cóc và giết hại 30 phụ nữ trẻ.

Để quyến rũ các nạn nhân, Bundy thường giả vờ là cảnh sát hoặc một người dân cần sự giúp đỡ. Có những lúc hắn táo tợn xông vào nhà nạn nhân, đánh họ cho đến chết khi họ đang ngủ. Sau khi giết người, hắn lại cưỡng hiếp, tra tấn rồi chặt chân tay họ. Thậm chí còn mang đầu nạn nhân về nhà trong hàng tháng trời.

Sau khi bị cảnh sát truy đuổi, cuối cùng thì Bundy cũng bị bắt và kết án vào năm 1979 và bị tử hình trên ghế điện vào năm 1989 tại Starke, Florida.

4. Gary Ridgway

Còn được biết đến với tên gọi “Kẻ giết người sông Xanh”, Gary Ridgway đã siết cổ ít nhất 71 phụ nữ ở bang Washington trong suốt những năm 1980 – 1990. Nạn nhân đầu tiên được phát hiện ở sông Xanh. Hắn bị bắt nhờ những bằng chứng là ADN của hắn có liên quan đến các cô gái bị mất tích. Hắn đã thỏa thuận để được tránh án tử hình, đổi lại Ridgway đưa cảnh sát tới nơi giấu xác các nạn nhân.

Ridgway chủ yếu dụ dỗ các cô gái điếm hoặc những cô bỏ nhà ra đi, lấy lòng tin của họ bằng tấm ảnh con trai mình rồi bóp cổ họ bằng tay. Sau đó hắn tiếp tục quan hệ tình dục với những xác chết rồi chụp lại ảnh. Mặc dù chỉ có chỉ số IQ 82, nhưng Ridgway đã lẩn trốn được trong một thập kỷ cho đến khi bị bắt vào tháng 11-2001. Ridgway hiện vẫn còn sống và đang chịu án chung thân tại bang Washington.

5. Ed Gein

Không giống như những vụ giết người hàng loạt khác, Ed Gein chỉ bị buộc tội giết hại hai người, nhưng những hành động khủng khiếp của đã trở thành một ví dụ điển hình về những vụ án giết người dã man.

Ed Gein sống ở Wisconsin với mẹ và anh trai. Hắn bị tình nghi đã giết hại chính người anh của mình nhưng cảnh sát không chứng minh được. Sau khi mẹ mất, Gein tới viếng ở nghĩa trang, đào một thi thể phụ nữ trung niên mà hắn nghĩ là giống mẹ mình. Hắn còn giết hại hai người phụ nữ địa phương khi cảnh sát tới nhà điều tra và phát hiện ra các bộ phận của thi thể ở khắp mọi nơi.

Cảnh sát tìm thấy mũi, bộ phận sinh dục, hộp sọ trong những cái bát, đầu người trong bao tải, còn trên đèn và ghế thì vương vãi da thịt. Trong tủ lạnh còn có nội tạng của các nạn nhân.

Gein bị bắt vào năm 1957 và bị nhốt trong viện tâm thần. Hắn chết vì bệnh tim và ung thư vào năm 1984.

(còn tiếp...)Những kẻ giết người hàng loạt man rợ nhất thế giới (2)

Thứ tư 09/11/2011 06:44

ANTĐ - Những câu chuyện có thật về các vụ giết người hàng loạt dã man đã được chuyển thể thành nhiều bộ phim như "Henry, Portrait of a Serial Killer", "Monster". Nguyên mẫu nhân vật trong các tác phẩm này là Henry Lucas, Aileen Wuornos...

Những kẻ giết người hàng loạt man rợ nhất thế giới (1) Dã man giết chết đồng nghiệp bằng 6 loại vũ khí khác nhau Đêm kinh hoàng trên sông Mekong Bắn hàng xóm suýt chết vì nghĩ vợ bị hiếp bằng "ngoại cảm"

1. Henry Lee Lucas


Không thể không nhắc tới Henry Lee Lucas khi thống kê về những kẻ giết người hàng loạt dã man nhất nước Mỹ. Hắn bị buộc tội giết hại ít nhất 350 người trong suốt hơn 20 năm, mặc dù Henry Lucas thừa nhận số nạn nhân có thể lên tới 600 người. Lucas là nhân vật nguyên mẫu cho bộ phim “Henry, chân dung kẻ giết người hàng loạt” (Henry, Portrait of a Serial Killer).

Sau khi giết hại chính mẹ mình, Lucas phải chịu án 10 năm tù nhưng rút cuộc lại được trả tự do vì nhà tù quá tải. Khi được tha bổng, hắn về làm ngư dân và kết bạn với Ottis Toole, người mà sau này trở thành đồng phạm với hắn trong 108 vụ.

Năm 2001, Lucas chết trong tù ở tuổi 66.

2. Aileen Wuornos



Đây là một trong số rất ít kẻ giết người hàng loạt là phụ nữ theo như ghi nhận trong hồ sơ. Aileen Wuornos là một gái mại dâm, đã sát hại ít nhất bảy người đàn ông trong khoảng thời gian từ năm 1989 đến 1990. Nữ diễn viên Charlize Theron đã đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất cho vai diễn Wuornos trong bộ phim “Ác quỷ” (Monster)

Wuornos chịu ngược đãi và bị mọi người xa lánh từ nhỏ. Ả có con từ năm 15 tuổi và đã đem đứa bé cho đi làm con nuôi. Sau đó Wuornos có quan hệ loạn luân với anh ruột của mình, kết hôn rồi vào tù vì trộm cắp. Về sau ả trở thành gái mại dâm, đã giết hại bảy người đàn ông mà ả cho rằng họ có âm mưu hãm hại mình.

Wournous bị bắt vào năm 1991 và bị tử hình bằng phương pháp tiêm thuốc trong năm 2002.

3. Richard Trenton Chase


Biệt danh của hắn là “Ma cà rồng của Sacramento”, Richard Trenton Chase là kẻ nổi tiếng với việc uống máu các nạn nhân và ăn thịt họ. Hắn đã giết sáu người chỉ trong một tháng tại Bắc California, Mỹ vào năm 1977. Hắn đã từng phải vào viện tâm thần vì thường bắt những con thú nhỏ và ăn sống chúng. Sau khi điều trị khỏi bệnh, Chase được trả tự do và đấy chính là lúc hắn bắt đầu giết người.

Chase đã giết hại sáu người có cả hai trẻ em. Hắn bị bắt vào năm 1979, tự tử trong tù vào năm 1980 do uống quá liều thuốc an thần.

4. Andrei Chikatilo

 
Andrei Chikatilo, người Ukraina, kẻ đã giết hại 52 phụ nữ và trẻ em trong khoảng thời gian 1978 – 1990, bị bắt năm 1992 và hành quyết năm 1994.

Nạn nhân đầu tiên của Chikatilo là một cô bé 9 tuổi hồi năm 1979. Hắn ra vào nhà tù liên tục trong nhiều năm vì không có đủ bằng chứng để kết tội. Cuối cùng, cảnh sát phải dàn xếp hết sức chặt chẽ mới có thể buộc tội Chikatilo vào năm 1990. Bốn năm sau, hắn bị tử hình bằng một phát súng vào tai phải.

5. Dennis Rader


Từ năm 1974 đến 1991, Dennis Rader đã giết hại 10 người ở Wichita, Kansas, Mỹ. Rader còn có tên gọi khác là “kẻ sát nhân BTK”, nghĩa là “Blind – Torture – Kill” (Làm mù mắt – Tra tấn – Giết). 

Sau khi bắt cóc các nạn nhân, hắn sẽ làm họ bị mù rồi bóp cổ họ đến khi ngất đi, tiếp tục khiến họ tỉnh dậy rồi thực hiện lại lần nữa. Rader bị bắt do cảnh sát khôi phục được một file dữ liệu đã bị xóa đi khỏi đĩa mềm của tên giết người. Đĩa mềm đó là thông tin về một tổ chức mà Rader tham gia, trong đó hắn là một thành viên tích cực. Liên tiếp sau đó các bằng chứng được tìm thấy và Rader phải nhận tội. Hắn bị kết án chung thân vào năm 2005, hiện nay vẫn đang ở trong tù và không bao giờ được tại ngoNhững vụ án nổi tiếng nhất thế kỷ (Kỳ 4)

(Dân trí) - Với 17 lần giết người rồi ăn thịt đồng loại, tên tội phạm bệnh hoạn Jeffrey Dahmer đã khiến người ta có thêm bằng chứng về một giả thuyết về tục ăn thịt người được tin là chỉ tồn tại trong xã hội cổ đại.

16. Kẻ bệnh hoạn ăn thịt người

Hầu hết nạn nhân của Jeffrey Dahmer đều rất nghèo, chủ yếu là người Mỹ gốc Phi, châu Á hoặc Latin trong khi Dahmer là người da trắng. Ít nhất 17 lần, Dahmer đã dụ dỗ họ - những chàng trai hoặc cậu bé vị thành niên, để về nhà cùng hắn.



 

Cảnh sát đang chuyển các thùng chứa thi thể người ra khỏi nhà Jeffrey Dahmer.

Trong khoảng thời gian từ 1978-1991, Dahmer đã giết tất cả 17 người. Tuy nhiên giai đoạn cao trào là mùa hè năm 1991, Dahmer giết xấp xỉ 1 mỗi người một tuần. Tất cả các nạn nhân, sau khi đánh đập cho tới chết, hắn đều chặt thành từng khúc, ăn thịt và vứt những phần xác không sử dụng được vào các thùng lớn.

Hành động bệnh hoạn của Dahmer có thể sẽ không được phát hiện nếu không có sự khai báo kịp thời của Tracy Edwards. Ngày 22/7/1991, Dahmer đã dụ dỗ Tracy về nhà. Theo lời khai của người suýt trở thành nạn nhân này, Dahmer đã cố gắng còng tay Tracy. May mắn, Tracy trốn thoát và hộc tốc chạy tới đồn cảnh sát gần nhất với chiếc còng số 8 vẫn còn lủng lẳng ở một bên tay.

Khi cảnh sát lục soát nhà của Dahmer tại thành phố Milwaukee (bangWisconsin, Mỹ), họ tìm thấy nhiều sọ người và các bộ phận cơ thể để trong tủ lạnh và các bồn nhựa.

Dahmer bị kết án tổng cộng 937 năm tù giam do nước Mỹ đã xoá bỏ án tử hình. Cũng kể từ khi đó, tên họ của Dahmer gắn liền với từ "ác qủi". Ngày28/11/1994, Jeffrey Dahmer bị giết trong một trận đánh lộn giữa các phạm nhân.

17. Phiên toà thế ký O. J. Simpson



 

Cô bé 12 tuổi đang vui đùa

Orenthal James Simpson nổi tiếng với biệt danh O. J. Simpson, thậm chí chỉ bằng hai chữ cái viết tắt O.J, người ta cũng đã nhớ tới anh. Simpson từng là một trong những ngôi sao bóng bầu dục nổi tiếng nhất nước Mỹ với hàng loạt thành tích lừng lẫy trong các giải đấu chuyên nghiệp. Sau khi giã từ sự nghiệp thi đấu, Simpson trở thành cái tên được nhắc đến nhiều trong lĩnh vực nghệ thuật thứ 7 với vai trò là nam diễn viên ăn khách của điện ảnhHollywood.

Tuy nhiên, nhắc tới O.J, người dân Mỹ nhớ ngay tới "phiên toà thế kỷ" xét xử cựu cầu thủ bóng bầu dục bị buộc tội giết vợ cũ là Nicole Brown và người tình Ron Goldman tại nhà riêng của Nicole năm 1994.

Toà án hình sự xét xử O.J.Simpson mở ngày 24/1/1995 được


 

O. J. Simpson.

 

coi là phiên toà giữ kỷ lục thế giới về số người xem đông nhất trong lịch sử nước Mỹ. Trong suốt khoảng thời gian gần 9 tháng, các phiên xử án luôn được truyền hình trực tiếp trên truyền hình với khoảng 1/2 dân số Mỹ không ngừng hướng mắt lên màn hình. Ngày 3/10/1995, tòa hình sự Mỹ tuyên trắng án cho O.J.Simpson. Cuối cùng vụ án Nicole kết thúc mà không có bất kỳ bị cáo nào phải ngồi tù.

  

Năm 1997, toà án dân sự đã tìm ra bằng chứng cho thấy Simpson có trách nhiệm trong cái chết của Nicole cùng bạn trai cô và yêu cầu anh ta trả 33.5 triệu USD tiền bồi thường. Tuy nhiên, luật pháp California nơi Simpson sinh sống bảo vệ những người về hưu không phải đóng khoản tiền này.

Năm 2006, Simpson tiếp tục bị tiếng xấu khi viết cuốn sách mang tựa đề "If I dit it" (tạm dịch: "Nếu tôi làm việc này") nhưng nhà xuất bản đã hủy kế hoạch tung ra cuốn sách gây tranh cãi ngay trước khi thời điểm phát hành được ấn định. Được biết, cuốn sách miêu tả Simpson sẽ làm gì nếu đúng là anh ta giết người vợ cũ Nicole và người tình - đã gây nên sự phẫn nộ trong dư luận.

18. Giám đốc bỏ trốn, ngân hàng lâu đời nhất nước Anh sụp đổ

 



 

Nick Lesson, cựu Giám đốc chi nhánh Barings tại Singapore dưới song sắt nhà tù.

Barings là ngân hàng đầu tư lâu đời nhất, danh tiếng và rất có uy tín tại Anh, được thành lập năm 1762. Barings có uy tín tới nỗi Nữ hoàng Anh Elizabeth cũng là một trong những khách hàng truyền thống của ngân hàng này.

Tuy nhiên, một biến cố lớn đã xảy ra với Barings khi Nick Lesson, Giám đốc chi nhánh Barings tại Singapore bỏ trốn vào năm 1995. Lesson đã dùng 1.4 tỉ USD vốn của ngân hàng đáng nhẽ được sử dụng cho các dự án trong tương lai vào đầu cơ mua cổ phiếu bất động sản tại Thị trường chứng khoánTokyo.

Có ai ngờ, trận động đất kinh hoàng tại thành phố Kobe, Nhật Bản cùng năm đó đã khiến Lesson thua hết số tiền 1.4 tỉ USD chơi chứng khoán - tương đương với khoản lợi nhuận Barings tích luỹ hàng năm. Khi Lesson bỏ trốn và sự việc bị tiết lộ, toàn bộ khách hàng của Barings đã đổ xô tới rút tiền, dẫn tới việc ngân hàng phải tuyên bố phá sản vào ngày 26/2/1995. Đây được coi là sự kiện không chỉ chấn động hệ thống ngân hàng Anh mà còn được nhiều ngân hàng lớn trên thế giới lấy đó làm bài học kinh nghiệm.

Sau khi phá sản, công ty tài chính ING của Đức đã mua lại Barings với giá 1 bảng Anh. Còn Lesson đã bị dẫn độ tới Singapore, nơi anh ta phải ngồi tù 6 rưỡi vì tội gian lận. Lesson hiện là quản lý một đội bóng tại Scotland.

19. "Sát thủ bom thư"

Ted Kaczynski nổi tiếng với biệt danh "sát thủ bom thư". Hắn từng giết 3 người và làm thương 22 người bằng những lá thư được bí mật gài bom, tuy nhiên đó chưa phải là tất cả tội danh của tên sát nhân này.

Ted luôn ấp ủ những âm mưu lớn hơn mà mục tiêu của hắn là


 

"Sát thủ bom thư" Ted Kaczynski. 

những chuyến bay với hàng trăm hành khách. Ted từng bí mật mang một quả bom lên chiếc máy bay 444 của hãng hàng không American Airlines hành trình từChicago tới Washington D.C. Nó đã phát nổ nhưng chỉ gây ra một vụ cháy nhỏ. Ngày 15/11/1979, chiếc máy bay dân dụng Boeing 747 có thể đã rơi từ bầu trời nếu phi công không phát hiện kịp thời có khói và hạ cánh khẩn cấp. Rất may, vụ việc này không gây thiệt hại về người.

Trong suốt khoảng thời gian từ 1979 cho tới 1995, Ted Kaczynski đã thực hiện hàng loạt các vụ bom thư và âm mưu đánh bom khác. Hắn từng là mục tiêu săn lùng đắt đỏ nhất của FBI. Ngày 3/4/1996, Ted bị bắt tại bang Montana và sau đó bị kết án tù chung thân.

20. Ai giết hoa hậu nhí JonBenet Ramsey?



 

Hoa hậu nhí JonBenet Ramsey.

Ngày 26/12/1996, toàn nước Mỹ bàng hoàng khi nghe tin bé JonBenet Ramsey - từng chiến thắng trong hàng loạt cuộc thi hoa hậu dành cho trẻ em tại Mỹ, bị giết bằng cách bóp cổ. Xác của em được tìm thấy dưới tầng hầm của ngôi nhà nơi gia đình Ramsey trú ngụ tại Boulder, bang Colorado.

Đây là một trong những vụ giết người bí ẩn nhất trong lịch sử nước Mỹ một phần là bởi trong suốt 10 năm cảnh sát không thể tìm ra thủ phạm. Cũng trong khoảng thời gian đó, vụ án mạng có lúc trở nên rối rắm khi giới điều tra nghi ngờ ngay chính cha mẹ của nạn nhân và cả anh trai của hoa hậu nhí JonBenet Ramsey nằm 100 kẻ tình nghi.

Suốt 10 từ 1996 cho tới 2006, cái chết bí ẩn của JonBenet


 

John Mark Karr.

ắn hàng xóm suýt chết vì nghĩ vợ bị hiếp bằng "ngoại cảm"

Thứ tư 02/11/2011 22:33

ANTĐ - Một người đàn ông Mỹ bị buộc tội âm mưu giết người sau khi cho rằng người hàng xóm nhiều lần hiếp vợ ông ta bằng "ngoại cảm".

Đánh người tình chỉ vì tiếng ốn từ đồ chơi “người lớn” Thiêu vợ chưa cưới chỉ vì thiếu tiền uống rượu Cú giật phanh tay định mệnh của người vợ bội bạc Đánh chết con riêng của vợ chỉ vì miếng xúc xích Thảm thương bé gái 10 tuổi bị cưỡng bức và đâm chết

Theo cảnh sát tại Centerville, bang Utah, vào lúc 5h chiều hôm 30/10, ông Tony Pierce khi đang làm việc ở sân sau nhà thì bị bắn trọng thương. Hung thủ được xác nhận là Michael Selleneit, 53 tuổi, sống cùng khu nhà lưu động với nạn nhân.

Michael được cho là đã bắn 2 phát đạn vào nạn nhân, 1 phát trúng chân và một phát xuyên vào lưng. Theo các nhân viên điều tra, Michael đã tự mình gọi 911 và thú nhận đã bắn người hàng xóm để tự vệ. Tony đã được đưa tới bệnh viện địa phương điều trị và sức khỏe dần ổn định. 

Trung úy Paul Child thuộc Sở cảnh sát Centerville nói với Fox 13: “Đó hoàn toàn là vụ tấn công vô cớ. Nạn nhân đang làm việc quay lưng lại với Michael”, Paul nói thêm, “Hai người đàn ông không hề tranh cãi trước khi vụ việc xảy ra". 


Michael Selleneit.
Tuy nhiên, trong quá trình thẩm vấn, Michael khăng khăng cho rằng Tony nhiều lần sử dụng "khả năng ngoại cảm" để hãm hiếp vợ ông và đe dọa giết cả hai vợ chồng. Cảnh sát chưa tìm được bằng chứng chứng minh những cáo buộc của Michael là đúng. Khẩu súng ngắn được cho là vũ khí gây án đã bị tịch thu.

Michael bị giam giữ tại nhà tù quận Davis và bị buộc tội âm mưu giết người và tàng trữ vũ khí trái phép. Nếu bị kết án, ông ta có thể đối mặt với án tù chung thân.

Trước đó, vào năm 1991, Michael đã nhận tội cố gắng lạm dụng tình dục một đứa trẻ, nhưng khi đó ông ta được cho là có biểu hiện mắc bệnh tâm thần. Trong bản án đó, Michael đã bị cấm tàng trữ súng. Theo cảnh sát, vợ của Michael đã mua khẩu súng gây án tại một hiệu cầm đồ 1 năm trước đây. Bà ta đã bị bắt giữ để thẩm vấn, nhưng sau đó đã được thả ra.


 

Ramsey là chủ đề được đưa ra thảo luận trong hàng trăm bài báo và cuốn sách. Cha mẹ của JonBenet từng hứa thưởng 100.000 USD cho ai cung cấp thông tin về thủ phạm giết con mình.

Tháng 8/2006, vụ án mạng hoa hậu nhí JonBenet cuối cùng đã có lời giải khi một công dân Mỹ John Mark Karr thừa nhận đã giết em sau khi bị bắt ở Thái Lan. Karr khai đã sơ ý giết cô bé - người mà hắn thú nhận đã đem lòng yêu mến.

VTH

Theo T

Những tội ác kinh hoàng nhất thế giới năm 2011 Vụ thảm sát ở Na Uy khiến 93 người thiệt mạng, bé Duyệt Duyệt (người Trung Quốc) bị xe tải cán chết... là những vụ án rúng động cả thế giới trong năm 2011.

>>10 vụ án kinh hoàng nhất thế giới năm 2010

Anders Breivik - sát thủ giết người hàng loạt ở Na Uy

Anders Breivik chính là thủ phạm trong vụ thảm sát ở Na Uy, khiến 93 người thiệt mạng ngày 22/7, khiến cả thế giới phẫn nộ. Anders Breivik sinh ngày 13/2/1979, liên tiếp gây ra 2 vụ khủng bố. Đầu tiên, Breivik gây ra vụ nổ lớn ở trung tâm Oslo bằng bom xe, phá hỏng nhiều ngôi nhà quan trọng của chính phủ Na Uy, trong đó có trụ sở Bộ Dầu mỏ và Bộ Tài chính, tòa nhà văn phòng của Thủ tướng Jens Stoltenberg…

Anders Breivik cũng chính là thủ phạm xả súng kinh hoàng tại hòn đảo Utoya trên hồ Tyrifjorden phía ngoài Oslo. Hắn đã xả đạn vào đám thanh niên đang cắm trại ở đây. Tổng cộng trong 2 vụ tấn công, Anders Breivik đã cướp đi sinh mạng của 93 người.

Đây được coi là vụ tấn công tồi tệ nhất ở Na Uy kể từ sau Thế chiến thứ II, khiến nhân dân Na Uy và thế giới bàng hoàng.

Jerry Sandusky - cựu huấn luyện viên bóng đá lạm dụng tình dục

Jerry Sandusky sinh năm 1944, là cựu huấn luyện viên cho đội bóng trường Penn State, Mỹ. Tháng 11 vừa rồi, ông này bị bắt vì tội lạm dụng tình dục các bé trai từ năm 1994 đến năm 2009. Trong khoảng thời gian 15 năm trên, Sandusky đã lợi dụng một chương trình từ thiện cho trẻ em gặp khó khăn có tên là The Second Mile. Hắn kết bạn với các bé trai trong chương trình, cho chúng tham gia các hoạt động thể thao tại Penn State, dụ dỗ chúng rồi giở trò đồi bại. Tính trong 15 năm qua, hắn đã 40 lần lạm dụng tình dục các bé trai ở độ tuổi từ 8 đến 14 tuổi. Những kẻ đã biết hành vi đồi bại nhưng giấu giếm, bao che cho hắn cũng bị đưa ra xét xử. Hiện tại vụ án vẫn đang tiếp tục được xét xử.

Bé Caylee Anthony bị giết


Mẹ bé Caylee Anthony.

Vụ án bà mẹ Caylee Anthony giết con gái hơn 2 tuổi năm 2008 và được tòa án tuyên bố trắng án vào ngày 5/7 rúng động cả nước Mỹ, khiến người dân Mỹ hết sức phẫn nộ. Họ cho rằng bản án 4 năm cho tội nói dối của bà mẹ bé gái hơn 2 tuổi là không công bằng. Cảnh sát cho rằng trong lúc đi hộp đêm ăn chơi, Casey đã bỏ bé Caylee trong cốp xe, và bé gái 2 tuổi đã bị chết vì trong xe hơi quá nóng. Người mẹ sau đó chối quanh quẩn và không chịu trình báo về sự mất tích của con gái.

Với bản án 4 năm tù chỉ vì tội nói dối, vụ án bé Caylee Anthony đã gây ra phản ứng mạnh mẽ trong lòng những người dân Mỹ.

Gabrielle Giffords - chính trị gia người Mỹ bị sát hại

Gabrielle Giffords sinh năm 1970, là một chính trị gia người Mỹ. Vụ nổ súng của gã thanh niên Jared Lee Loughner, 22 tuổi tại Tucson, bang Arizona, đã khiến 6 người thiệt mạng và 19 người bị thương, trong đó có Gabrielle Giffords, thành viên đảng Dân chủ trong Hạ viện Mỹ, đại diện cho bang Arizona. Cô Giffords bị bắn bị thương ở đầu và ngay lập tức được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Vụ xả súng kinh hoàng này xảy ra khi cô Giffords đang chủ trì một cuộc gặp gỡ với cử tri để họ có cơ hội nói lên những suy nghĩ của mình, để cô được tận tai nghe những ý kiến đóng góp của cử tri. Vụ việc đã làm gia tăng quan ngại về việc sử dụng súng tràn lan ở Mỹ.

Amanda Knox được xử trắng án

Knox

Hôm 3/10 vừa qua, tòa phúc thẩm Italy xóa bỏ án tù dành cho 2 sinh viên người Mỹ Amanda Knox và Raffaele Sollecito, bạn trai của Knox. Năm 2009, Knox bị tòa án ở Perugia, Italy xử 25 năm tù, còn Sollecito bị kết án 26 năm tù vì tội sát hại bạn cùng phòng của Knox tên là Kercher.

Sau nhiều lần đâm đơn kháng án, hôm 3/10 vừa rồi, tòa án ở Italy đã tuyên án trắng cho 2 phạm nhân này, sau khi có nhiều nghi ngờ về quy trình thu thập bằng chứng ADN trong khi điều tra vụ án này. Knox đã không cầm được nước mắt khi được tòa tuyên trắng án.

Vụ án gây ra nhiều ý kiến trái chiều và làm xôn xao nước Mỹ. Một số người phản đối phiên tòa, một số người khác lại reo hò vui mừng. Những người ủng hộ Knox cho rằng các điều tra viên trong phiên tòa xử Knox và bạn trai cũ đã vội vã đưa ra kết luận về tội của 2 người mà không điều tra xác minh sự thật.

Những nhóm người khác, đặc biệt là gia đình nạn nhân bị chết thì không hiểu vì sao tòa án lại lật ngược bản án cũ và bất bình trước quyết định của phiên tòa ngày 3/10.

3 người bị giết vì xin việc qua mạng Craigslist


Richard Beasley.

Tháng 10 vừa rồi, cả nước Mỹ rúng động vì vụ án 3 người thiệt mạng do xin việc trên mạng Craigslist ở Ohio. Những mẩu tin đăng rất cuốn hút những người làm vườn đã khiến 4 người trả lời những mẩu tin trên đó. Và rồi cảnh sát tìm thấy 3 trong số 4 người đó đã bị chết, xác được chôn tại một khu rừng nơi 3 người đến phỏng vấn chứ không phải một nông trang đang cần tuyển người.

Đến cuối tháng 11 vừa rồi, các nhà chức trách đã buộc tội Brogan Rafferty (16 tuổi) tội giết người nghiêm trọng và là thủ phạm của vụ án giết người trên. Cha của Brogan cho rằng con trai ông bị lừa. Các nhà chức trách cũng điều tra ra một kẻ thuyết giáo 52 tuổi có tên là Richard Beasley, kẻ có liên quan đến cậu bé Brogan trong vụ giết người này. Người đàn ông này không bị cáo buộc tội giết người nhưng bị truy tố về môi giới mại dâm. Trước đó, người đàn ông này đã bị cáo buộc buôn bán thuốc phiện.

Bé Leiby Kletzky (8 tuổi) bị giết

Hôm 11/7 vừa rồi, cậu bé Leiby Kletzky (8 tuổi) ở quận Brooklyn, New York (Mỹ) đột nhiên bị mất tích. Sau đó ít lâu, người ta tìm thấy thi thể của cậu bé trong một sọt rác. Vụ án làm xôn xao dư luận nước Mỹ vì xảy ra tại một khu vực được coi là bình yên nhất ở New York.

Theo lời mẹ của bé, hôm 11/7, cậu bé không trở về nhà từ khu cắm trại Yeshiva. Đây là lần đầu tiên cậu bé được phép ra ngoài một mình. Một cuốn băng được tìm thấy và đã cung cấp cho cảnh sát biết những manh mối về cậu bé. Cậu bé bị một người đàn ông chặn đường và gã tâm thần này đã giết hại cậu bé. Gã đó đã cắt thân thể cậu bé cho vào tủ lạnh và thùng rác.

Cảnh sát đã tìm ra hung thủ là Levi Aron, 35 tuổi, cũng sống ở Brooklyn. Vụ án làm rúng động cả nước Mỹ về hành động giết người dã man của tên Aron.

Bé Duyệt Duyệt bị xe cán chết

Tháng 10 vừa qua, những thông tin về cái chết của bé Duyệt Duyệt gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về sự vô cảm, thờ ơ của người dân Trung Quốc trước cái chết của bé gái 2 tuổi tội nghiệp. Bé đang đi chơi lang thang ngoài đường ở Phật Sơn, Quảng Đông, Trung Quốc thì bị xe tải cán. Theo video ghi lại được, 18 người đã đi qua, nhìn thấy nhưng thờ ơ, vô cảm để bé gái 2 tuổi bị xe nghiến trọng thương. Cuối cùng, một người dọn vệ sinh thấy cô bé bị thương đã đưa vào bệnh viện. Tuy nhiên, 7 ngày sau đó, cô bé đã chết.

Cái chết của bé Duyệt Duyệt làm xôn xao dư luận Trung Quốc và người dân trên thế giới về sự thờ ơ, nhẫn tâm của những người qua đường. Họ thấy bé gặp nạn nhưng bỏ mặc bé để dẫn đến cái chết đầy thương cảm.

Căn hầm bắt cóc ở Philadelphia

Sự việc được cảnh sát Philadelphia phanh phui ngày 17/10 vừa rồi. Đó là một căn hầm giam giữ 4 người khuyết tật trong suốt 11 năm. Mục đích của những kẻ bắt cóc chỉ là để chiếm số tiền bảo trợ xã hội của họ. Các nạn nhân bị xích chặt vào góc hầm tối tăm, hôi thối đến rợn người, không thức ăn nước uống và chỉ có một hố nhỏ để 4 người đi tiểu tiện.

Ít lâu sau đó, các nhà chức trách còn tìm thấy 10 người khác trong tầng hầm, trong đó có 6 trẻ em. Những kẻ tòng phạm là Weston Linda Ann (51 tuổi), Gregory Thomas (47 tuổi), Eddie Wright (49 tuổi) và Jean McIntosh (32 tuổi), con gái của Weston. Những người này sẽ được xét xử vào cuối tháng 12 này. Vụ án làm chấn động nước Mỹ vì hành động tàn nhẫn, hung bạo của những kẻ bất lương.

Ca sĩ M-Bone bị bắn chết

Sự việc diễn ra vào đêm 15/5 (giờ địa phương). Thành viên nhóm nhạc hip-hop được yêu thích ở Mỹ, Cali Swag District, đã bị bắn chết ngay tại một quán rượu tại California, Mỹ. Nạn nhân chính là Mante Ray Talbert (22 tuổi), thường được gọi với cái tên M-Bone. Ca sĩ này bị bắn 2 phát vào đầu và tử vong ngay sau khi được đưa tới bệnh viện. Cái chết của M-Bone gây sốc cho những fan yêu mến anh và là tổn thất nặng nề cho Cali Swag District.


Tội ác man rợ của “đồ tể số một thế giới” 330 days ago by iKnow 0  

Với vai trò là“kiến trúc sư“ trưởng của nạn diệt chủng với những hành động tàn sát liên quan đến cái chết bi thảm của 6 triệu người Do Thái ở châu Âu., Adolf Eichmann đã được người đời mệnh danh là “tên sát nhân kinh khủng nhất mọi thời đại”.

50 năm sau ngày phiên tòa xét xử tên tội phạm chiến tranh khét tiếng nhất thế giới này, nhiều nhà sử học trên thế giới vẫn còn phải rùng mình khi nhắc đến tội ác man rợ cũng như những tháng ngày đằng đẵng truy lùng viên trung tá quân đội nguy hiểm nhất của Đức quốc xã này.

Tội ác kinh hoàng

Eichmann sinh ngày 19/3/1906 tại Solingen- Áo, trong một gia đình kinh tế khá giả, nhưng bản thân thì chưa bao giờ học hành đến nơi đến chốn. Ngay từ khi còn ngồi trên ghế trường phổ thông, Eichmann chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra nhập quân đội. Tuy nhiên, một biến cố lớn xảy ra đã làm thay đổi cuộc đời của Eichmann: Mẹ mất và gia đình chuyển đến sinh sống tại vùng Eichmann, nơi có người bạn thân tên Ernst Kaltenbrunner đang là thành viên của Đảng Đức quốc xã (NSDAP) có chi nhánh tại Áo. Nghe theo lời khuyên của bạn, lại vốn có sẵn sự căm ghét người Do Thái từ bé, nên vào năm 1932, Eichmann đã ghi danh vào Đảng Đức Quốc xã.

Chân dung Adolf Eichmann

Từ bé, Adolf Eichmann đã có tầm vóc không cao, tóc đen, da bánh mật và cặp mắt màu xanh da trời, đặc trưng của miền Careli của Áo. Vì thế, bạn bè cùng lứa vẫn gọi đùa cậu ta là “der kleine Jude” tức “người Do Thái bé nhỏ”. Họ không biết rằng chính cái biệt danh đó lại là nỗi đau khoét sâu thêm sự căm ghét người Do Thái vốn đã có từ lâu, tận trong máu thịt của kẻ dân tộc cực đoan trẻ tuổi và hẹp hòi này. Vì thế khi gia nhập NSDAP, vốn sẵn có máu bài Do Thái và thái độ phục vụ trung thành, tận tuỵ, Adolf Eichmann đã được chính tổng tư lệnh các lực lượng SS – Thống chế Heinrich Himmler rất tin dùng. Đường công danh của Eichmann thăng tiến đến chóng mặt so với đồng nghiệp cùng thời.

Năm 1939, Eichmann đã được đeo lon đại uý, một năm sau lên thiếu tá và năm sau nữa đã là trung tá, trưởng phòng các vấn đề người Do Thái. Bắt đầu năm 1940 hầu như tất cả các cuộc thảm sát người Do Thái ở những vùng lãnh thổ châu Âu bị Đức chiếm đóng đều có sự can dự của Eichmann với những mức độ khác nhau. Ngày 20/1/1942, Eichmann tham gia một hội nghị bí mật và quan trọng ở Vanzee. Hitler đích thân chỉ thị: “Phải giải quyết triệt để vấn đề Do Thái”. Sau hội nghị, Eichman đã chỉ huy các cơ quan, đơn vị cấp dưới của mình thực hiện triệt để chủ trương nói trên bằng các biện pháp hết sức dã man. Hắn và đồng bọn đã gây nên nhiều tội ác chống nhân loại, chống lại người Do Thái.

Năm 1941, những cuộc đồ sát người Do Thái được đẩy lên đỉnh điểm thành “Đại diệt chủng người Do Thái”. Lúc này, Hitler đã đặt phương châm cho kế hoạch tàn sát này của mình là: “Giết sạch không ghê tay”. Trong năm này, sau khi chiếm đóng Belarus, Đức Quốc xã đã sử dụng các bệnh nhân tâm thần trong các bệnh viện ở Minsk làm vật thí nghiệm. Lúc đầu, những người này bị buộc đứng sát nhau theo hàng dọc để bị giết bằng cách bắn xâu chuỗi, nhưng quân Đức lúc đó cho rằng, phương pháp này là quá chậm. Rồi chất nổ được sử dụng, nhưng số người chết không nhiều trong khi nhiều người khác chỉ bị mất tay và chân. Sau cùng, người Đức chọn cách dùng súng máy để giết hết số bệnh nhân tâm thần này.

Tháng 10/1941, tại Mogilev tại Ba Lan, Đức Quốc xã mà đứng đầu là Eichmann thử nghiệm một loại hình tàn sát khác mang tên “Gaswagen”- tức xe hơi ngạt. Đầu tiên, họ sử dụng một xe quân sự hạng nhẹ, nhưng phải mất 30 phút mới giết chết nạn nhân; kế đó, họ dùng một xe tải lớn hơn, nhét đầy người vào trong và chỉ cần 8 phút để kết thúc mạng sống tất cả người trong xe. Tiếp sau đó, các cuộc tàn sát được tiến hành có hệ thống trên toàn bộ lãnh thổ bị Đức Quốc xã chiếm đóng.

Đầu tháng 8/1944, Eichmann báo cáo với Himmle: “Đến nay, tôi có thể tin tưởng báo cáo với Ngài rằng quyết định của hội nghị Vanzee đã được thực thi nghiêm chỉnh. Sáu triệu tên Do Thái đã bị tiêu diệt”.

Cuộc truy lùng gắt gao nhất mọi thời đại

Phiên tòa xét xử Adolf Eichmann vào năm 1961

Là một một nhân viên mật vụ giàu kinh nghiệm nên Eichmann sớm đã đánh hơi thấy được sự thất bại của Đức quốc xã trong chiến tranh thế giới thứ hai. Bởi vậy, trước lúc Berlin thất thủ, Eichmann đã cắt đứt mọi liên hệ với vợ con và gia đình, bí mật tìm cách thoát thân, hòng tránh sự trừng phạt của công lý. Đầu tiên, hắn đổi tên là Otto Heninger, cải trang thành lính trơn, đầu hàng và chịu ngồi tù trong trại giam quân đội Đồng minh. Năm 1949, hắn trốn trại, chạy sang Roma, Italia, rồi sau đó, vượt biển sang Nam Mỹ. Năm 1952, Eichmann đến Thủ đô của Argentina. Tại đây, hắn lại thay tên, đổi họ một lần nữa trở thành Ricardo Clemento – công dân Argentina, nhân viên Chi nhánh Hãng xe hơi “Mercedes-Benz” tại Buenos Aires.

Ngày 19/1/1951 cơ quan tình báo bí mật Ixraen- Mossad được thành lập. Một trong những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cơ quan này là bắt những tên phát xít là tội phạm chiến tranh về quy án. Giám đốc Mossad khi đó là Isser Harel đã tuyên bố: “Chúng ta (người Ixraen) không được quên và không thể thờ ơ với linh hồn của 6 triệu người dân Do Thái vô tội đã chết thảm thương trong các trại tập trung của phát xít Đức”. Cũng từ đây, một kế hoạch được gọi là “Chiến dịch săn lùng kẻ sát nhân lớn nhất mọi thời đại” chính thức được khởi động với hơn 450 thành viên xuất sắc nhất của Mossad vào cuộc.

Tuy nhiên, mọi cuộc truy tìm với những thành viên xuất sắc nhất cũng không thể giúp Mossad truy tìm được kẻ sát nhất tàn khốc nhất mọi thời đại- Adolf Eichmann. Với kinh nghiệm chiến đấu  từ bản thân, Eichmann luôn tạo cho mình một vỏ bọc chắc chắn mà không một lực lượng tinh nhuệ nào có thể tìm ra được hắn. Tuy nhiên, tội ác ắt phải trả giá. Vào ngày 11/5/1960, tức 15 năm sau ngày trốn chạy, Adolf Eichmann đã bị bắt giữ khi sinh sống với gia đình tại thủ đô Buenos Aires của Argentina.

Ngày 11 tháng 4 năm 1961 Adolf Eichmann được đưa ra xét xử tại tòa àn Jerusalem. Eichmann đã bị kết án 15 tội, trong đó có tội phi nhân tính và tội giết hại hàng triệu dân Do Thái vô tội. Sau khi phiên tòa kết thúc, Eichmann bị tuyên án tử hình bằng hình thức treo cổ. Đây là án tử hình duy nhất của Israel, một đất nước xưa nay chưa bao giờ dùng hình thức trừng phạt này.

50 năm với những tranh cãi

Eichmann phải ngồi nghe xử trong một lồng kiếng chống đạn để tránh sự phẫn nộ của những nhân chứng là người Do Thái còn sống sót sau cuộc đại diệt chủng.

Năm 2011, Ixraen sẽ kỷ niệm 50 năm ngày diễn ra phiên tòa xét xử Adolf Eichmann, cũng giống như 1 năm trước nước Đức kỷ niệm 60 năm ngày diễn ra phiên tòa Nuremberg, nơi những kẻ đầu sỏ của chủ nghĩa phát xít bị kết án tội phạm chiến tranh. Cũng giống như phiên tòa Nuremberg, người Đức mãi đến những năm 70 của thế kỷ trước mới công nhận phiên tòa xét xử Adolf Eichmann được diễn ra công bằng.

Giống như tại phiên tòa Nuremberrg, nơi mà lần đầu tiên trong lịch sử, các nhà lãnh đạo chính phủ bị buộc trách nhiệm cá nhân về các hành động của mình trong chiến tranh. Trong phiên tòa tại  Ixraen, Adolf Eichmann luôn tuyên bố rằng ông ta không biết hoặc không chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra. “Tôi chỉ nghe theo và tuân lệnh cấp trên. Chưa bao giờ tôi có làm điều gì mà không do lệnh từ cấp trên (Hitler hay Himmler) bảo tôi làm”- Adolf Eichmann biện hộ.

Trong phiên tòa đặc biệt này, Eichmann phải ngồi nghe xử trong một lồng kiếng chống đạn để tránh sự phẫn nộ của những nhân chứng là người Do Thái còn sống sót sau cuộc đại diệt chủng. Hai luật sư biện hộ cho Eichmann luôn phàn nàn rằng họ không được chất vấn các nhân chứng còn sống mà chỉ nghe họ nói trên tòa. Chính vì vậy, tại thời điểm đó, nhiều người Đức cho rằng, phiên tòa xét xử Adolf Eichmann là không công bằng (?).

Không những thế, khi tin Eichmann bị bắt về Do Thái loan tải, nhiều nhóm chính khách cực hữu Argentine đã phản đối dữ dội. Chính quyền Israel lúc đầu phủ nhận đã đứng sau âm mưu bắt cóc Eichmann và tuyên bố rằng một nhóm hoạt động cá nhân Do Thái đã làm việc này. Sau đó có nhiều cuộc thương lượng giải hòa giữa hai nước qua môi giới tại Liên Hiệp Quốc.

Sau 14 tuần lễ thu thập chứng cứ và các tài liệu liên quan đến tội ác tày trời của Adolf Eichmann, Ngày 11 tháng 12 năm 1961, Eichamnn đã bị kết án, tuy nhiên sau đó Eichamnn cũng đệ đơn chống án theo đúng luật pháp của Israel. Ngày 29 tháng 5 năm1962, tòa án tối cao Israel đã bác đơn chống án của Eichamnn. Trong bản án chánh thẩm tuyên bố :”Eichmann bào chữa rằng hắn chỉ nghe lệnh trên nhưng thực ra hắn không nghe mệnh lệnh gì cả. Hắn là cấp trên của chính mình và tự ra lệnh trong các kế hoạch về dân Do Thái… Ý tưởng của cái gọi là ‘Giải pháp tối hậu’ đáng lý sẽ không biến dạng thành cuộc đốt da xáo thịt của hàng triệu người nếu không có đầu óc cuồng tín và lòng dạ khát máu của bị cáo và đồng lõa”.

Tòa án Israel sau đó đã tuyên án Adolf Eichmann phạm tội diệt chủng và “Kẻ sát nhân kinh khủng nhất mọi thời đại” đã bị xử tử bằng cách treo cổ.  Xác của Adolf Eichmann sau đó bị đốt và hài cốt được rắc xuống biển Địa Trung Hải. Lý do mà người Israel rắc hài cốt Adolf Eichmann xuống biển là do: “Không còn tông tích mộ phần để sau này không có cơ hội cho người khác lập lễ lạc tưởng niệm về Eichmann và những hành vi vô nhân của ông ta”.

(Nguồn: Hải Hiền – Nguoiduatin.vn/Wenhui)




Truyền thuyết của Bloody Mary có thể được truyền trở lại ở châu Âu thế kỷ 13, đặc biệt ở khu vực phía Bắc nước Anh. Người ta nói rằng có những cô gái trẻ đã biến mất từ các làng địa phương và người dân khu vực đó trở nên bị thuyết phục rằng bởi một người cô gái sống ở gần một khu rừng để mà đổ lỗi. Người điều hành lớn đã đi đến nhà cô ta một đêm vào ban đêm và phát hiện ma túy của cô từ giường của cô. Họ buộc tội cô là một phù thủy và đã cố gắng để tra tấn cô để cô nói với họ những gì đã xảy ra với các cô gái trẻ. Khi cô ấy không thể nói cho họ biết thì đám đông trở nên giận dữ và họ liền gắn cô vào một cái cây và bắt đầu cầm cọc gỗ và bày xung quanh cô. Khi họ đặt gỗ và đốt cháy cô, cô bắt đầu nguyền rủa những người trong đám đông và cô ấy nói đã thốt ra một lời nguyền rằng nếu có ai ngu si, đủ để nói tên của cô, "Bloody Mary" ba lần trước gương vào ban đêm trong khi đang nắm giữ một ngọn nến, cô sẽ đi ra gương và trả thù cho mình trên cái người ngu ngốc ấy để đủ cho biết tên của cô. Kể từ đó người dân đặc biệt là các thanh thiếu niên và các thanh niên đã thử. Nhiều người tuyên bố rằng là đã nhìn thấy Bloody Mary trong gương và một số thậm chí còn tuyên bố đã bị tấn công bởi một người phụ nữ đến từ gương khi họ nói xong từ "Bloody Mary" ba lần ở phía trước của một chiếc gương trong một căn phòng tối khi tay cầm một ngọn nến . Nhiều người còn đã tuyên bố đã nhìn thấy một người phụ nữ xấu xí rõ ràng từ gương. 

Bạn đã bao giờ dám thử?




Thông tin về Bloody Mary

Ai trong chúng ta có thể quên câu chuyện của Bloody Mary. Cô được cho là sự sống trong gương và khi một ai đó đặc biệt là một cô gái trẻ đi vào một căn phòng tối với một cây nến thắp sáng trong tay và đứng trước gương nhìn vào nó và nói "Bloody Mary" ba lần thì bóng ma của người phụ nữ sẽ đến và xuất hiện hoặc ít nhất xuất hiện trong gương. Người ta nói rằng một phòng tắm nơi bóng ma đã xuất hiện thường xuyên nhất và một số yêu cầu bạn phải nói "Bloody Mary" mười ba lần. Một số người nói rằng đó phải là một ngọn nến màu đen và nó phải được cầm ở bàn tay trái. 

Bạn biết gì về Mary Bloody Legend? Bạn đã bao giờ thử nó? Bạn đã bao giờ biết bất cứ ai đã thử nó và thấy một cái gì đó?




THÔNG TIN KHÁC

Một câu chuyện đáng sợ....
_Ở Việt Nam ít người biết đến câu chuyện này, nhưng ở Mỹ đây là một truyền thuyết được lưu truyền phổ biến.

_Câu chuyện được lưu truyền rằng. Vào lúc nửa đêm, bạn ở một mình trong căn phòng trống đối diện với một chiếc gương lớn. Bạn tắt hết điện và thắp sáng bằng một vài cây nến. Sau đó bạn nhúng tay vào nước viết lên gương dòng chữ Blood Mary. Sau đó bạn gọi "Blood Mary" 3 lần rồi chờ đợi đến khi thấy dòng chữ bằng nước của mình viết trên gương chuyển thành màu đỏ và một cô gái từ trong gương xuất hiện thì bạn phải bật đèn ngay lập tức nếu không cô gái đó sẽ cào cấu và xé nát bạn bằng những chiếc móng tay của cô ấy. Nếu không bật đèn kịp bạn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. 


Enlarge this image 




_Đó chỉ là một trong nhiều cách triệu tập Mary. Còn có nhiều cách làm khác như gọi "Blood-Mary" 13 lần trong phòng tắm hay viết lên gương con số 666 biểu tượng của quỉ satan và gọi tên Blood-Mary 3 lần. Trong một số phiên bản của truyền thuyết, người triệu tập phải nói, "Bloody Mary, tôi đã giết chết con của cô.". Trong những biến thể, Bloody Mary thường được cho là tinh thần của một người mẹ trẻ có con và con cô đã bị đánh cắp từ chính cô ấy, trong sự đau buồn căm giận của mình, cuối cùng cô tự sát.Trò chơi là một thử thách của lòng can đảm và dũng cảm, như người ta nói rằng nếu Bloody Mary được triệu tập, cô ấy sẽ tiến hành để giết người một cách cực kỳ dã man, chẳng hạn như trích xuất, cào khuôn mặt của họ ra, móc mắt của họ ra ngoài, cắt đầu họ ra, làm cho họ mất trí, đưa họ vào gương hoặc cô bẻ gãy cổ của họ, gây thiệt hại nghiêm trọng hoặc dẫn đến tử vong. Đôi khi có những người không bị cô ấy giết nhưng cô ấy sẽ ám ảnh người đó đến suốt đời. 


Enlarge this image Click to see fullsize




_Mary là một cô gái đã chết (có rất nhiều câu chuyện về nguyên nhân tại sao 
cô gái này chết). Chỉ biết rằng cô có mối thù hận với con người. Và mỗi
lần cô được gọi cô sẽ đến và báo thù.
Còn dưới đây là những lời bình luận của một số người đã từng thử triệu tập...


_Lauren viết:


Bạn tôivà tôi đều muốn thử, vì vậy chúng tôi quyết định thử "Bloody Mary" một câu chuyện mà tôi nghe thường xuyên nhất. Chúng tôi dừng lại tại một trạm xăng vì ở đó có một nhà vệ sinh ngoài trời và hỏi nếu chúng ta có thể sử dụng nó. Chúng tôi đã đi vào nó, tắt đèn, văng nước vào gương, vàkhắp xung quanh, chúng tôi đã nói "Bloody Mary" 3 lần. Sau đó, bạn của tôi quay lại và rửa nhà vệ sinh, trong khi tôi nhìn vào gương. Từ những gì tôi có thể nhìn thấy sự phản chiếu của tôi trong bóng tối, nó bắt đầu trở thành một đốm màu đỏ tươi sáng. Trong sự ngạc nhiên, tôi cứ nhìn chằm chằm. Sau đó, bạn của tôi bắt đầu la hét, và chúng tôi chạy ra cửa trong hoảng sợ. Khi tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy tất cả là máu, giống như cách tôi nhìn thấy bản thân mình trong gương. Khi chúng tôi làm sạch cô ấy ra, cô ấy đã có dấu móng tay vết trầy xước nhỏ trên mặt.















 
 
Sarah viết:
Đây
là một trong những người đáng nhớ ... Có một lần một cô gái tên Cassie
và một cô gái tên là Susan. Một người bạn, Sharon gọi họ và hỏi "Bạn
muốn triệu hồn Bloody Mary không?" họ trả lời: "tốt thôi" và đi đến nhà
cô .Họ đã bắt đầu và triệu tập Bloody Mary. Khi không có gì xảy ra, họ
quyết định đi về nhà. Trên đường đi , họ đồng ý rằng Bloody Mary chỉ
là mê tín dị đoan. Sau đó, khi Sharon đã đi tắm, cô đã đi ra khỏi phòng 

và khi cô trở về thì người đầy nước là máu. Sau đó, khi Cassie thức dậy
Nicole viết:
Đây là một câu chuyện rất thật về B-Mary (không nói ra tên cô ấy) đã xảy ra với tôi. Một đêm khi cha mẹ tôi đã đi vắng,anh trai tôi dám thách tôi làm các nghi lễ B-Mary và triệu tập linh hồn của cô. Tôi không tin rằng đó là sự thật vì vậy tôi đã làm nó, nghĩ nó sẽ là một trận cười lớn sau đó. Tôi đi vào phòng tắm, tắt tất cả các đèn, quay lại bảy lần trong khi nói B-Mary ở từng lượt. Sau đó tôi ngừng lại và phải đối mặt với gương. Tôi chờ đợi trong im lặng cho một cái gì đó xảy ra.


Tôi đã về lại khi tôi nghe thấy một tiếng hát người phụ nữ. Tôi quay chậm lại vào các tấm gương và tôi thấy cô ấy. Cô ta có mái tóc dài, màu nâu sẫm đã được ngâm trong máu. Cổ của cô trông giống như ai đó đã cắt cổ cô. Tôi thét lên. Khi anh trai của tôi bắt đầu đập vào cánh cửa và mở khóa, cô ta đã trở nên giận dữ. Cô ấy đang mỉm cười nhưng sau đó cô cau mày và bước đến chỗ tôi thông qua các tấm gương với một cánh tay đẫm máu và trầy xước của cô ở phía bên phải của khuôn mặt của tôi. Tôi cảm thấy móng tay của cô tấn công rất nhiều và tôi đã ngã xuống sàn. Đầu tôi gõ lên ngang bồn tắm và tôi đã bất tỉnh.


Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã được ở bệnh viện với các băng qua
phía bên phải của khuôn mặt của tôi. Anh tôi đã thì thầm lời xin lỗi 
với tôi rằng tôi chỉ có thể hiểu được. Cha mẹ tôi cũng ở đó. Ngay khi 
tôi mở mắt họ liền chạy đến bên tôi. Tôi phát hiện ra rằng anh trai 
của tôi đã nói với họ rằng một trong nhiều con mèo của tôi đã làm trầy 
xước tôi và tôi đã rơi. (Tôi đã bị trầy xước do mèo của tôi trước đây.)
Họ tin lời chúng tôi.


Vào đêm đó, chúng tôi nhận được điện thoại từ người dì của tôi. Bác tôi đã chết trong cùng một giờ mà tôi đã bị tấn công! Tôi biết nó có thể là một sự trùng hợp kinh khủng nhưng tôi tin rằng B-Marychết người chú của tôi mà tôi yêu thương. Mỗi câu chuyện mà tôi đã từng đọc đã nói rằng cô ta sẽ tấn công chỉ có bạn và không phải những người thân yêu của bạn. Tôi không quan tâm những gì các câu chuyện nói. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã giết chết chú của tôi!



Enlarge this image 



Vụ tấn công là một năm trước đây và cho đến ngày nay, tôi vẫn không thể nhìn thấy trong mắt phải của tôi và bên mặt của tôi là mắc kẹt trong một tiếng thét vĩnh viễn. Không ai nên cố gắng triệu tập phù thủy đã bị hủy hoại cuộc sống của tôi! Xin vui lòng đọc này và mang nó đi nghiêm túc. KHÔNG triệu tập phù thủy ác! Tôi không quan tâm những gì bạn tin tưởng! Hãy tin tưởng rằng tôi không nói dối 
vào ban đêm cô nhìn thấy ai đó đi xuống cầu thang với một con dao đẫm
máu. Sáng hôm sau, mẹ của họ đến và thấy họ chết và với những vết sẹo
bao phủ toàn bộ khuôn mặt của họ và một con dao đẫm máu trong dạ dày
của họ.

Một câu chuyện đáng sợ....
Ở Việt Nam ít người biết đến câu chuyện này, nhưng ở Mỹ đây là một truyền thuyết được lưu truyền phổ biến. 
Câu chuyện được lưu truyền rằng. Vào lúc nửa đêm, bạn ở một mình trong căn phòng trống  đối diện với một chiếc gương lớn. Bạn tắt hết điện và  thắp sáng bằng một vài cây nến. Sau đó bạn nhúng tay vào nước viết lên gương dòng chữ Blood Mary. Sau đó bạn gọi "Blood Mary" 3 lần rồi  chờ đợi đến khi thấy dòng chữ bằng nước mình viết trên gương chuyển thành màu đỏ và một cô gái từ trong gương xuất hiện thì ngay lập tức bạn phải bật đèn ngay lập tức nếu không cô gái đó sẽ cào cấu và xé nát bạn bằng những chiếc móng tay của cô ấy. Nếu không bật đèn kịp bạn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Đó chỉ là một trong nhiều cách triệu tập Mary. Còn có nhiều cách làm khác như gọi "Blood-Mary" 13 lần trong phòng tắm hay viết lên gương con số 666 biểu tượng của quỉ satan và gọi tên Blood-Mary 3 lần.  Trong một số phiên bản của truyền thuyết, người triệu tập phải nói, "Bloody Mary, tôi đã giết chết em bé.". Trong những biến thể, Bloody Mary thường được cho là tinh thần của một người mẹ trẻ có con đã bị đánh cắp từ cô ấy, làm cho trong đau buồn giận của mình, cuối cùng tự sát.Trò chơi llà một thử thách của lòng can đảm và dũng cảm, như người ta nói rằng nếu Bloody Mary được triệu tập, cô ấy sẽ tiến hành để giết một cách cực kỳ dã man, chẳng hạn như trích xuất các khuôn mặt của họ ra, cào mắt của họ ra ngoài, cắt đầu ra, lái xe cho họ mất trí, đưa chúng vào gương, có hoặc cô gãi cổ của họ, gây thiệt hại nghiêm trọng hoặc tử vong. Đôi khi có những người không bị cô ấy giết nhưng cô ấy sẽ ám ảnh người đó suốt đời. 
Mary là một cô gái đã chết (có rất nhiều câu chuyện về nguyên nhân tại sao cô gái này chết). Chỉ biết rằng cô có mối thù hận với con người. Và mỗi lần cô được gọi cô sẽ đến và báo thù.
Còn dưới đây là những lời bình luận của một số người đã từng thử triệu tập

Lauren viết:
Bạn tôi và tôi đều muốn thử, vì vậy chúng tôi quyết định thử "Bloody Mary" một phiên bản mà tôi nghe thường xuyên nhất. Chúng tôi dừng lại tại một trạm xăng rằng đã có một nhà vệ sinh ngoài trời và hỏi nếu chúng ta có thể sử dụng nó. Chúng tôi đã đi vào nó, tắt đèn, văng nước vào gương, và khắp xung quanh, chúng tôi đã nói "Bloody Mary" 3 lần. Sau đó, bạn của tôi quay lại và rửa nhà vệ sinh, trong khi tôi nhìn vào gương. Từ những gì tôi có thể nhìn thấy sự phản chiếu của tôi trong bóng tối, nó bắt đầu trở thành một đốm màu đỏ tươi sáng. Trong sự ngạc nhiên, tôi cứ nhìn chằm chằm. Sau đó, bạn của tôi bắt đầu la hét, và chúng tôi chạy ra cửa trong hoảng sợ. Khi tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy là tất cả máu, giống như cách tôi nhìn thấy bản thân mình trong gương. Khi chúng tôi làm sạch cô ấy ra, cô đã có móng tay loại nhỏ vết trầy xước trên mặt.
Sarah viết:
Đây là một trong những người đáng nhớ ... Có một lần một cô gái tên Cassie và một cô gái tên là Susan. Một người bạn, Sharon gọi họ và hỏi "Bạn muốn làm Bloody Mary Họ nói?" tốt "và đi đến nhà cô .Họ đã bắt đầu và triệu tập Bloody Mary. "Khi không có gì xảy ra, họ quyết định đi về nhà. Trên đường đi , họ đồng ý rằng Bloody Mary chỉ là mê tín dị đoan Sau đó,. khi Sharon đã được đi tắm cô đã đi ra khỏi phòng và khi cô trở về nước là máu. Sau đó, khi Cassie thức dậy vào ban đêm cô nhìn thấy ai đó đi xuống cầu thang với một con dao đẫm máu. Sáng hôm sau, mẹ của họ đến và thấy họ chết và với những vết sẹo bao phủ toàn bộ khuôn mặt của họ và một con dao đẫm máu trong dạ dày của mình.
Shaun viết:
Khoảng hai tuần trước đây, tôi nghe nói về "Bloody Mary." Lúc đầu, tôi không sợ vì tôi là một kinh dị lớn fan hâm mộ. Tôi thích thử những điều này. Martijn và Joey trải qua đêm tại địa điểm của tôi, Martijn là một trong những người là sợ hãi bởi những câu chuyện kinh dị. Tôi dám anh ta để làm Bloody Mary trong phòng tắm và sau khi ông đã tập hợp một số ruột của mình, cuối cùng ông đã làm nó. Khi ông kết thúc, chúng tôi hỏi nếu có điều gì đó xảy ra. Chúng tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì, không có câu trả lời. Cánh cửa đã bị khóa và chúng tôi không thể nhận được vào phòng tắm. Joey và tôi đã làm mọi thứ chúng ta có thể để mở cánh cửa đó. Sau khi chúng tôi cuối cùng đã nhận nó mở, chúng tôi đã không nhìn thấy bất cứ điều gì, vì vậy chúng tôi bật lên ánh sáng. Khi chúng ta nhìn vào tắm, chúng tôi nhận thấy việc tắm rèm cửa được đầy máu. Chúng tôi đã mở rèm cửa và thấy anh ta chỉ đang nằm trên sàn nhà, đầy đủ của móng tay sâu vết trầy xước trên cơ thể của mình, trên mặt và cổ của mình 
Nicole viết:

Đây là một câu chuyện rất thật về B-Mary (không nói tên cô ấy) đã xảy ra với tôi. Một đêm khi cha mẹ tôi đã mất, anh trai tôi dám tôi làm các nghi lễ B-Mary và triệu tập tinh thần của cô. Tôi không tin rằng đó là sự thật vì vậy tôi đã làm nó, nghĩ nó sẽ là một cười tốt sau đó. Tôi đi vào phòng tắm, tắt tất cả các đèn chiếu sáng, quay lại bảy lần trong khi nói B-Mary ở lượt từng. Sau đó tôi ngừng biến và phải đối mặt gương. Tôi chờ đợi trong im lặng cho một cái gì đó xảy ra.

Tôi đã về để lại khi tôi nghe thấy một tiếng hát người phụ nữ. Tôi quay chậm lại cho các gương và tôi thấy cô ấy. Cô đã có mái tóc dài, màu nâu sẫm đã được ngâm trong máu. cổ của cô trông giống như ai đó đã chỉ cắt cổ cô. Tôi thét lên. Khi anh trai của tôi bắt đầu đập vào cánh cửa và mở khóa, cô đã trở thành giận dữ. Cô ấy đang mỉm cười nhưng sau đó cô cau mày và bước đến thông qua các gương với một cánh tay đẫm máu và tát / trầy xước tôi ở phía bên phải của khuôn mặt của tôi. Tôi cảm thấy móng tay của cô tấn công rất nhiều và tôi đã gõ xuống sàn. Đầu tôi nhảy lên ngang bồn tắm và tôi đã gõ bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã được ở các bệnh viện với băng qua phía bên phải của khuôn mặt của tôi. Anh tôi đã thì thầm lời xin lỗi với tôi rằng tôi chỉ có thể hiểu được. Cha mẹ tôi cũng ở đó. Ngay khi tôi mở mắt của tôi họ chạy đến bên tôi. Tôi phát hiện ra rằng anh trai của tôi đã nói với họ rằng một trong nhiều con mèo của tôi đã bị trầy xước tôi và tôi đã rơi. (Tôi đã bị trầy xước do mèo của tôi trước đây.) Họ tin rằng chúng ta.

Vào đêm đó, chúng tôi nhận được điện thoại từ người dì của tôi. Bác tôi đã chết trong cùng một giờ mà tôi đã bị tấn công! Tôi biết nó có thể là một sự trùng hợp kinh khủng nhưng tôi tin rằng B-Mary chết người chú của tôi mà tôi yêu thương. Mỗi câu chuyện mà tôi đã từng đọc đã nói rằng cô sẽ tấn công chỉ có bạn và không phải của bạn những người thân yêu. Tôi không quan tâm những gì các câu chuyện nói. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã giết chết chú của tôi!

Vụ tấn công là một năm trước đây và cho đến ngày nay, tôi vẫn không thể nhìn thấy trong mắt phải của tôi và bên mặt của tôi là mắc kẹt trong một tiếng thét vĩnh viễn. Không ai nên cố gắng triệu tập mà phù thủy đã bị hủy hoại cuộc sống của tôi! Xin vui lòng đọc này và mang nó nghiêm túc. KHÔNG triệu tập mà phù thủy ác! Tôi không quan tâm những gì bạn tin tưởng! Tin tưởng rằng tôi không nói dối!






Shaun viết:
Khoảng
hai tuần trước đây, tôi nghe nói về "Bloody Mary." Lúc đầu, tôi không 
sợ vì tôi là một fan lớn của phim kinh dị. Tôi thích thử những điều
này. Martijn và Joey trải qua đêm tại địa điểm gần nhà của tôi, 
Martijn là một trong những người nhát gan bởi những câu chuyện kinh dị. 
Tôi cá với anh ta để triệu hồn Bloody Mary trong phòng tắm và sau khi 
anh ta đã có đủ can đảm, ông đã làm điều đó. Khi anh ta kết thúc, chúng tôi 
hỏi nếu có điều gì đó xảy ra. Chúng tôi không thể nghe thấy bất cứ điều
gì, không có câu trả lời. Cánh cửa đã bị khóa và chúng tôi không thể 
vào phòng tắm. Joey và tôi đã làm mọi thứ có thể để mở cánh 
cửa đó. Cuối cùng,sau khi chúng tôi đã mở nó, chúng tôi không 
nhìn thấy bất cứ điều gì, vì vậy chúng tôi bật đèn lên. Khi chúng tôi 
nhìn vào phòng tắm, chúng tôi nhận thấy việc tắm rèm cửa đầy máu. Chúng 
tôi đã mở rèm cửa và thấy anh ta chỉ đang nằm trên sàn nhà, vết 
móng tay sâu, vết trầy xước trên cơ thể của anh ta, trên mặt và cổ của 
anh ta

i

Những câu thần chú trong Harry Potter

A

- “Accio” + sự vật: bùa triệu tập. trong bản dịch vẫn để nguyên là Accio và tên sự vật đằng sau được dịch ra tiếng Việt. (Ví dụ: Accio Tia Chớp)

- “Age Line”: Lằn tuổi. Phép này đc thầy Dumbledore sử dụng tại tập 4

- “Aguamenti”: Rót Nước. Phép này đc Harry sử dụng để chữa cháy cho nhà bác Hagrid ở tập 6.

- “Alohomora”: giữ nguyên. Phép mở khóa đc Hermione sử dụng tại cuối chương 9 của năm I.

- “Anapneo”: Hết tắc thở. HP6/157

- “Animagus”: Biến thành thú vật (McGonagall, James Potter)

- “Anti-Apparition”: Chống độn thổ. Ctrl + F và tìm phần bùa “Apparition” để hiểu rõ hơn.

- “Anti-Cheating spell”: Bùa chống gian lận thi cử

- “Anti-Disapparition Jinx”: (cách đọc: đang update). Phép đc cụ Dumbledore sử dụng để làm cho những tên “Tử thần thực tử” đã tham dự vào cuộc chiến ở bộ pháp thuật không thể độc thổ được.

- “Anti-jinx”: Phản nguyền. Tìm hiểu thên tại vần “j” với “jinx”

- “Aparecium”: Tiết lộ cho riêng ta. HP3/208

- “Apparition”: Độn thổ.

- “Apparition, Side-Along”: Tạm dịch “Độn thổ kèm”. Phép này được dùng khi 1 phù thủy muốn đưa phù thủy khác – không biết độn thổ – độnt hổ cùng mình. Phù thủy không biết độn thổ đó tạm gọi là “hành khách”.

- “Avada Kedavra”: Không đổi. Bùa này để giết người ngay lập tức. Tạm hiểu ở thế giới muggle là đâm dao vào tim ah ^^.

- “Avis”: giữ nguyên. Ông Olivander đã dùng phép này trong buổi cân đũa (HP4)

..oOo..

B

- “Babbling Curse”: Lời nguyền lảm nhảm. Lockhart đã nhận chữa cho một người làng Transylvanian khỏi phép này.

- “Backfiring Jinx”: Bùa phản phé

- “Banishing Charm”: Bùa trục xuất

- “Bat-Bogey Hex”: Bùa quỷ dơi. Bùa này được Ginny ám cho Smith ở trên tàu và gây hiệu ứng mạnh cho thầy Slug.

- “Binding/fastening magic”: Bùa trói buộc

- “Blasting Curse”: Lời nguyền nổ tung

- “Bluebell flames”: Bùa tạo ngọn lửa màu xanh. (Hermione sử dụng để đốt áo thầy Snape tại tập 1)

- “Body-Bind Curse”: Bùa trói toàn thân. (Xem phần PETRIFICUS TOTALUS)

- “Boggart banishing spell”: Bùa trục xuất ông kẹ. (Xem phần RIDDIKULUS)

- “Bogies, Curse of the”: Lời nguyền của ma quỷ

- “Bond of blood”: Sự cam kết máu mủ

- “Braking Charm”: Bùa thắng (phanh). Bùa được ếm lên chổi bay nhắm làm cho chúng có thể phanh tốt hơn^^.

- “Broomstick magic”: các loại bùa dùng ếm cho chổi bay.(Các bùa điển hình: BRAKING CHARM, CUSHIONING CHARM, HURLING HEX). Tham khảo thêm tại QUIDDITCH SPELLS – Bùa chú Quidditch.

- “Bubbles”: Thần chú bong bóng. Giúp tạo ra một bong bóng không thể vỡ màu vàng từ đầu đũa phép.

- “Bubble-Head Charm”: Bùa đầu bong bóng

..oOo..

C

- “Canary transfiguration hex”: Bùa làm biến thành chim hoàng yến. Đây là một bùa gián tiếp – không cần ếm trực tiếp – như khi 2 anh em sinh đôi F&G ếm lên chiếc bánh kém và Neville ăn phải và biến thành con chim hoàng yến.

- “Candle magic”: cây nến ma thuật (không có thần chú).

- “Chains, magical”: Phép tròi thân (không rõ thần chú).

- “Cheering Charm”: Phúc lạc dược (Độc dược).

- “Colloportus”: Khóa trái – không rõ tên bùa. Bùa khóa cửa và tạo ra trên đó những tiếng động kì lạ.

- “Color Change”: Đổi màu – không rõ thần chú.

- “Confundus Charm”: Bùa mê ngải lú.

- “Conjunctivitis Curse”: Lời nguyền viêm màng kết (ếm lến mắt – làm giảm thị giác)

- “Conjured items”: Đồ dùng ma thuật. Câu thần chú tùy vào vật cần biến ra.

- “Conjuring Spells”: bùa ảo thuật. Bùa này làm biến mất vật giữa ko trung.

- “Contract, binding magical”: Giao kèo ràng buộc bởi pháp thuật. CHiếc cốc lửa là một ví dụ điển hình cho việc ếm phép này. Xem thêm UNBREAKABLE VOW – lời nguyền bất khả bội.

- “Cross-Species Switches”: Tạm dịch Phép biến đổi hỗn hợp. Biến đổi từ vật A sang vật (con vật hoặc đồ vật) B bất kì.

- “Cruciatus Curse”: lời nguyền tra tấn (bùa chú: CRUCIO – tra tấn)

- “Crucio”: Tra tấn

- “CURSE ON THE BOGIES”: Lời nguyền ma quỷ

- “CURSE”: lời nguyền

Điển Hình:

* BABBLING CURSE – Lời nguyền lảm nhảm
* BLASTING CURSE – Lời nguyền nổ tung
* BODY-BIND CURSE – Lời nguyền trói thân
* CRUCIATUS CURSE – Lời nguyền tra tấn
* CURSE OF THE BOGIES – Lời nguyền ma quỷ
* ENTRAIL-EXPELLING CURSE (tạm dịch: Lời nguyền lòi ruột)
* IMPEDIMENT CURSE -Lời nguyền ngăn cản
* IMPERIUS CURSE – Lời nguyền độc đoán
* JELLY-FINGERS CURSE -Lời nguyền dính ngón tay
* KILLING CURSE -Lời nguyền chết chóc
* LEG-LOCKER CURSE – Lời nguyền trói chân
* REDUCTOR CURSE – Lời nguyền gây giật
* SPONGE-KNEES CURSE
* THIEF’S CURSE – Lời nguyền của trộm cướp
* UNFORGIVABLE CURSE – Lời nguyền không thể tha thứ

- “Cushioning Charm” : Đệm ma thuật – Một tấm lót vô hình bên hông của chiếc chổi bay giúp việc bay thuận tiện.

..oOo..

D

- “Dark Mark”: Dấu hiệu hắc ám. Xem thêm MORSMORDRE and PROTEAN CHARM.

- “Defensive charge”: Tự động phòng thủ. Một sự co giật như bị giật điện chạy qua người của phù thủy tấn công một phù thủy đc bảo vệ bằng phép này.

- “Defensive Charm”: thần chù phòng vệ

- “Deletrius”: xóa sạch.

- “Densaugeo”: Răng phình to (Tạm dịch hoặc có thể giữ nguyên 8-O). Hermione đã bị ếm bùa này tại Năm Thứ III

- “Diffindo”: không đổi (Tác dụng: như cầm dao để rạch vật bị nhắm tới)

- “Disapparate”: ……….

- “Disarming Charm”: Thần chú bình tĩnh.(Xem EXPELLIARMUS – bùa giải giới)

- “Disillusionment Charm”: Thần chú tan ảo ảnh (Thấy mắt điên đã êm lên Harry trước khi đi từ nhà DUSLEY tới tổng hành dinh HPH – “I’m going to Disillusion you…”).

- “Dissendium”: Ko đổi (mở cánh cửa bí mật sau tượng mụ phù thủy có bướu – HP3)

- “Door-Opening Spell”: Thần chú mở cửa (không cần sử dụng thần chú, chỉ cần vẫy đũa)

- “Drought Charm”: Thần chú khô cạn (Chưa rõ câu thần chú, chỉ đề cập tới việc Harry định sử dụng thần chú này để hút sạch nước trong hồ nhằm cứu người bạn thân trong bài thi thứ II- HP4)

..oOo..

E

- “Engorgio”: Phình to – Bùa phình to (dịch theo ngữ cảnh)

- “Ennervate”: Xem RENNERVATE.

- “Entrail-Expelling Curse”: Bùa trù ẻo lòi ruột

- “Entrancing Enchantments”: Bùa yêu

- “Episkey”: Chữa lành

- “Evanesco”: Tiêu biến (Vanishing Spell: thần chú tiêu biến). Làm cho vật biến mất hoàn toàn.

- “Expecto Patronum”: Giữ nguyên (Thần chú hô gọi thần hộ mệnh)

- “Expelliarmus”: giải giới (“Disarming Spell”: Bùa giải giới) tước vũ khí của đối phương

- “Extinguishing Spell”: Bùa dập lửa (ko có lời hô bùa chú)

..oOo..

F

- “Feather-light”: nhẹ bẫng (Bùa này làm mất trọng lượng của vật bị ếm)

- “Ferula”: Giữ nguyên (bùa biến ra 1 thanh gỗ)

- “Fidelius Charm”: Bùa trung tín

- “Finger-removing jinx”: lời nguyền cắt ngón tay

- “Finite”: kết thúc hoặc ngưng lại (dừng tác dụng của 1 bùa chú nào đó)

- “Finite Incantatem” = “Finite”

- “Fire magic”: Lửa ma thuật (Nói chung tất cả các hiệu ứng có liên quan tới lửa)

- (By) “Fire talking”: nói chuyện bằng lò sưởi hoặc Người A nói chuyện với người B qua hệ hông Floo (tùy ngữ cảnh)

- “Fixing Charm”: Bùa cố định (Xem PERMANENT STICKING CHARM: Bùa cố định vĩnh viễn)

- “Flagrate”: Đánh dấu (bằng lửa) – Hermione đã đánh dấu X bằng lửa lên các cánh cửa trong sở bảo mật bằng phép này.

- “Flame-Freezing Charm”: Bùa làm nguội lửa

- “Flashing paint charm”: Bùa sơn nhấp nháy

- “Flying magic”: (chỉ chung) phép bay

- “Fountain of wine”: Bùa phun rượu (Tạo ra một vòi rượu từ đầu đũa – Cân đũa phép – HP4)

- “Four-Point Spell”: Thần chú 4 điểm. Xem POINT ME

- “Freezing Charm”: Thần chú đông cứng.

- “Full Body-Bind”: Bùa trói toàn thân (xem PETRIFICUS TOTALUS)

- “Fur spell”: Thần chú mọc lông

- “Furnunculus”: Mụn nhọn khắp mình

————————————————� � �——————————
G

- “Gripping Charm”: Bùa chú giữ chặt. Giúp cho việc giữ một vật trở nên chắc và đơn giản hơn.

- “Grooming charms”: Bùa chú chải chuốt.

- “Growth Charm”:Bùa chú phát triển.

- “Gubraithian fire”: ngọn lửa vĩnh hằng. Ếm lên vật nào đó đnag cháy làm vật đó cháy vĩnh viễn không tắt

..oOo..

H

- “Hair-thickening Charm”: Thần chú tóc mọc dày

- “Hex-Deflection”: Thần chú phòng vệ

- “Hexes”: Những câu thần chú The following spells are known as hexes.

* Bat-Bogey Hex: lời nguyền quỷ dơi
* Canary transfiguration hex: Bùa làm biến thành chim hoàng yến
* Hurling Hex: thần chú đánh bật
* Knee-reversing hex: thần chú tráo đầu gối
* Stinging Hex: Thần chú kim châm
* Twitchy Ears Hex: Thần chú kéo tai
* toenail-growing hex: Thần chú móng chân dài ra

- “Homorphus Charm”: Bùa đuổi người sói

- “Horn tongue”: Bùa khóa lưỡi

- “Horton-Keitch Braking Charm”: Bùa thắng Horton-Keitch

- “Hot air charm”: Bùa không-khí-nóng

- “Hover Charm”: Bùa bay (See also LEVITATION CHARM: Cũng có nghĩa là bùa bay)

- “Hurling Hex”: Thần chú lật nhào – ếm lên chối bay

..oOo..

I

- “Impediment Curse / Jinx”: Lời nguyền ngăn trở (Bùa chú:Impedimenta)

- “Impedimenta”: Ngăn trở

- “Imperio”: Ko đổi (câu thần chú để thực hiện lời nguyền đọc đoán)

- “Imperius Curse”: lời nguyền độc đoán

- “Imperturbable Charm”: Bùa tỉnh bơ

- “Impervius”: Ko đổi (Chống bám hoặc thấm nước)

- “Inanimatus Conjurus”: Chưa có tài liệu (See CONJURING SPELLS)

- “Incarcerous”: ko đổi (Sends thick ropes out of thin air to wrap around someone or something. Có thể tương tự như bùa dính. See CONJURING SPELLS)

- “Incendio”: ko đổi hoặc châm lửa (cả 2 đều đc)

- “Insect jinx”: lời nguyền sâu bọ

- “Instant scalping”: đầu trọc lóc

- “Invisibility Charm”: Bùa vô hình

..oOo..

J

- “Jelly-Brain Jinx”: Lời nguyền đông não

- “Jelly-Fingers curse”: Lời nguyền đông ngón tay

- “Jelly-Legs Jinx”: Lời nguyền đông chân

- “Jinxes”: Những lời nguyền

* Anti-Disapparation Jinx: Lời nguyền chống độn thổ
* Backfiring Jinx
* finger-removing jinx: Lời nguyền cắt ngón tay
* Hair-thickening Charm: Lời nguyền tóc dài ra
* Impediment Jinx: Lời nguyền ngắn trở
* Jelly-Brain Jinx: Lời nguyền đông não
* Jelly-Legs Jinx: Lời nguyền đông chân
* snitch jinx:
* Stretching jinx
* Trip Jinx

K

- “Killing Curse”: Thần chú tiêu diêt (lời nguyền chết chóc – It's Ok)

- “Knee-reversing hex”: Lời nguyền đảo đầu gối

- “Knitting charm”: bùa khâu vá

L

- “Langlock”: Lưỡi dính chặt

- “Leek Jinx”: Lời nguyền tỏi tây (Results in leeks growing out of the target’s ears.)

- “Legilimens”: Chưa rõ (xem Legilimency)

- “Leg-Locker Curse”: Thần chú khóa chân

- “Levicorpus”: ko đổi (Thần chú làm treo ngược một người lên ko trung bằng mắt cá chân của họ)

- “Levitation Charm”: (chỉ chung) bùa bay

- “Liberacorpus”: ko đổi (phản nguyền của Levicorpus)

- “Library book spells”: Thần chú sách thư viện (Bà pince đã ếm lên sách ở thư viện để chúng ko thể bị vẽ bẩn lên)

- “Light spell”: Thần chú thắp sáng

- “Lightening spell”: thần chú nhẹ tênh (làm một vật trở nên nhẹ hơn)

- “Locomotor + ….“: giữ nguyên chữ Locomotor và từ chỉ vật nhắm vào đc dịch ra

- “Locomotor Mortis”: hai chân như một (bùa làm 2 chân dính chặt lại ⇒ ko thể đi)

- “Lumos”: Giữ nguyên (ý nghĩa: thắp sáng)

————————————————� � �——————————
M

- “Memory Modifying Charms”: thần chú sửa đổi kí ức.

- “Messenger spell”: Bùa gửi tin

- “Mobiliarbus”: Ko đổi (Dịch chuyển cây)

- “Mobilicorpus”: ko đổi (dịch chuyển cơ thể)

- “Morsmordre”: ko đổi (thần chú gọi dấu hiệu đen)

- “Muffliato”: Ù lỗ tai

- “Muggle-Repelling Charm”: Thần chú không-muggle

————————————————� � �——————————
N

- “Nox”: ko đổi hoặc có thể dịch là “tối đen”

————————————————� � �——————————
O

- “Obliteration Charm”: Bùa không-dấu-vết

- “Obliviate”: ko đổi hoặc có thể tạm dịch “ĐỔi trí nhớ”

- “Occlumency”: bế quan bí thuật (Thần chú Harry được học: Legilimens)

- “Oppugno”: Công kích

- “Orchideous”: ko dịch hoặc dịch là “Trổ Hoa”

————————————————� � �——————————
P

- “Pack”: Gói ghém

- “Patronus”: thần hộ mệnh

- “Patronus Charm”: Thần chú gọi thần hộ mệnh

- “Pepper breath”: hơi thở hạt tiêu

- “Permanent Sticking Charm”: Bùa dính vĩnh viễn

- “Peskipiksi Pesternomi”: không đổi

- “Petrification”: hóa đá

- “Petrificus Totalus”: Trói gô (toàn thân)

- “Placement Charm”: …..

- “Point Me”: chỉ ta (khi đặt đũa phép lên tay và hô thì đũa sẽ luôn chỉ về phía bắc)

- “Portus”: giữ nguyên (Biến đồ vật thành cái khóa cảng)

- “possession”: ma ám

- “Prior Incantato”: Đảo thần chú (Xem những câu thần chú mà đũa phép đã thực hiện)

- “Protean Charm”: Bùa chú làm thay đổi hình dạng

- “Protego”: Che chắn

————————————————� � �——————————
Q

- “Quidditch spells”: Những câu thần chú Quidditch

- “Quietus”: Yên lặng – hoặc để nguyên (Trái ngược: Sonorus)

————————————————� � �——————————
R

- “Reducio”: Teo lại (HP4/295)

- “Reducto”: Nổ tung

- “Reductor Curse”: Lời nguyên teo nhỏ

- “Refilling Charm”: Bùa chú lam fhco đầy lên

- “Relashio”: Tóe lửa (Ở dưới nước thì làm phát ra những tia bong bóng)

- “Reluctant Reversers, A Charm To Cure”: Thần chú phục hồi (thần chú cho chổi bay)

- “Rennervate”: Thức tỉnh

- “Reparo”: Phục hồi (sửa chữa cũng đc)

- “Repelling Spell”: Bùa chú hất cẳng

- “Restoring spell”: Bùa chú hoàn lại

- “Rictusempra”: Chọc léc

- “Riddikulus”: Kì cà kì cục hoặc giữ nguyên

- “Room-sealing spell”: Bùa chú đánh dấu

- “Ropes, magical”: Sợi dây ma thuật

- “Rowboat spell”: Thần chú mái chèo

————————————————� � �——————————
S

- “Scarpin’s Revelaspell”: Bùa tiết lộ (Được Scapin phát minh – xem thêm SPECIALIS REVELIO)

- “Scourgify”: tẩy rửa

- “Scouring Charm”: bùa tẩy rửa

- “Sealing spell”: Bùa niêm phong

- “Sectumsempra”: Cắt sâu mãi mãi

- “Serpensortia”: Giữ nguyên (tạo ra một con rắn từ đầu đũa)

- “Severing Charm”: Thần chú cắt dời

- “Shield Charm”: bùa khiên (See PROTEGO)

- “Shock Spell”: Thần chú gây sốc

- “Silencio”: Nín thing

- “Silencing Charm”: Bùa câm lặng

- “Sleep, bewitched”: Bùa ngủ

- “Slug-vomiting charm”: Bùa nôn sên (Tạm dịch)

- “Snitch jinx”: Bùa ếm lên kẻ chỉ điểm

- “Sonorus”: Giữ nguyên hoặc âm vang

- “Specialis Revelio”: Tiết lộ cho riêng ta

- “Sponge-Knees Curse”: Lời nguyền đầu gối bọt biển

- “Stealth Sensoring Spells”: Thần chú ai-đột-nhập

- “Stretching Jinx”: Bùa trù ẻo giãn ra

- “Stinging Hex”: Bùa châm kim

- “Stunner”: Xem “Stupefy”

- “Stupefy”: Bùa choáng

- “Stupefying Charm”: Xem “Stupefy”

- “Substantive Charm”: Bùa chú chính quy

- “Summoning Charm”: Bùa triệu tập

- “Switching Spell”: Thần chú hoán đổi

————————————————� � �——————————
T

- “Talon-clipping charm”: Thần chú cắt móng (sử dụng cho rồng)

- “Tarantallegra”: Lóc cóc mòng mòng. lóc cóc quay vòng vòng
=> “HP 2 , Draco ếm lên Harry trong trận đấu tay đôi và làm chân Harry nhảy múa không ngừng”

- “Tergeo”: Tẩy sạch

- “Thief’s Curse”: lời nguyền của kẻ trộm

- “Tickling Charm”: Bùa chú chọc léc

- “Time Travel”: Du hành trong thời gian (ếm lên các đồ vật ma thuật làm chúng chó thể khiến cho ng' sử dụng du hành tỏng thời gian như: Chiếc vòng đeo cổ của Hermione trong HP3, chậu tưởng kí, …)

- “Toenail-growing hex”: Thần chú mọc móng chân

- “Trip Jinx”: Thần chú ngáng đường

- “Twitchy Ears Hex”: Bùa chú tai-giật-giật

————————————————� � �——————————
U

- “Unbreakable Charm”: Thần chú (làm cho vật) không thể (bị) phá vỡ

- “Unbreakable Vow”: (Những) lời nguyền không thể phá bỏ

- “Unforgivable Curses”: (Những) lời nguyền không thể tha thứ

- “Unplottable”: không thể xác định (trên bản đồ)

————————————————� � �——————————
V

- “Vanishing Spell”: Bùa chú tiêu biến (See EVANESCO, VANISHING MAGIC)

————————————————� � �——————————
W

- “Waddiwasi”: Chưa rõ

- “Wand effects”: Hiệu ứng đũa phép

- “Wand sparks”: Tia sáng đũa phép

- “Wand writing”: Đũa phép viết

- “Wingardium Leviosa”: giữ nguyên (Hoặc bay lên)

- “Wizard space”: Khoảng không ma thuật

Những phim kinh dị được làm từ chuyện có thật

‘Psycho’ của đạo diễn lừng danh Alfred Hitchcock, ‘The Texas Chainsaw Massacre’, hay ‘The Exorcist’ đều là những tác phẩm kinh dị được xây dựng dựa trên các sự kiện từng xảy ra trong cuộc đời thực. 
> 7 dòng phim kinh dị phổ biến/ 10 bộ phim kinh dị đáng chú ý của thập kỷ

Nhân dịp Halloween, VnExpress.net xin giới thiệu với độc giả 10 phim kinh dị nổi tiếng được làm dựa trên những câu chuyện có thật.

1. Psycho (1960)

Chuyện trong phim: Nhân vật chính là Norman Bates, một chủ nhà nghỉ gặp vấn đề về tâm lý và luôn bị ám ảnh bởi người mẹ quá cố. Hắn giấu xác mẹ trong tầng hầm và tìm cách giết hại những người khách tới nghỉ trọ. Norman cải trang thành mẹ khi thực hiện các vụ giết người. Cảnh nhân vật nữ Marion bị Norman đâm cho đến chết khi đứng tắm dưới vòi hoa sen từng gây ám ảnh cho khán giả trên khắp thế giới suốt một thời gian dài (xem trailer).

Sau khi ra mắt vào năm 1960, "Psycho" từng khiến hàng triệu phụ nữ sợ tắm dưới vòi hoa sen. Ảnh:Paramount.

Chuyện có thật: Norman Bates được lấy cảm hứng từ Ed Gein, một người đàn ông tới từ Winconsin (Mỹ) bị bắt vào năm 1957 vì tội danh đào bới nhiều ngôi mộ để cướp xác người, giết chết 2 phụ nữ có gương mặt gợi nhớ tới người mẹ quá cố của hắn. Khi đi giết người, Ed cải trang thành phụ nữ và đeo mặt nạ da người. Sau khi bị bắt, Ed Gein trải qua phần đời còn lại ở trong một bệnh viện tâm thần.

2. The Exorcist (1973)

Chuyện trong phim: Hai linh mục tìm cách xua đuổi con quỷ nhập vào thể xác của một cô bé 12 tuổi sống ở Georgetown, gần thủ đô Washington, Mỹ (xem trailer).

Một cảnh quay rùng rợn trong phim "The Exorcist". Ảnh: Warner Bros.

Chuyện có thật: William Peter Blatty, tác giả kịch bản và cũng là cha đẻ tiểu thuyết The Exorcist cho biết ông viết nên câu chuyện này sau khi đọc một bài báo đăng trên nội san của Đại học Georgetown. Nội dung bài báo kể về chuyện linh hồn quỷ dữ nhập vào một cậu bé 13 tuổi sống ở Mount Rainier, Maryland vào năm 1949. Cha mẹ cậu bé đã phải gọi các thầy tu tới nhà để trừ tà. Những hành vi bất bình thường, không kiểm soát được của cậu bé đã được đưa vào trong phim, qua nhân vật Regan MacNeil.

3. The Amityville Horror (1979, 2005)

Chuyện trong phim: Gia đình nhà Lutz chuyển tới ngôi nhà mới ở ven sông của Long Island, Mỹ. Nơi đây ngày trước từng xảy ra nhiều vụ giết người hàng loạt. Họ gặp phải nhiều hiện tượng siêu nhiên, không giải thích được và sợ hãi rời khỏi ngôi nhà sau 28 ngày dọn về (xem trailer).

Ngôi nhà "ma ám" trong "The Amityville Horror". Ảnh: Dimension Films.

Chuyện có thật: Được coi là một trong những phim kinh dị nổi tiếng nhất được làm dựa trên một câu chuyện có thật, The Amityville Horror chuyển thể từ cuốn sách của cặp vợ chồng George và Kathy Lutz. Trong sách, đôi vợ chồng này kể lại những trải nghiệm của họ trong thời gian 4 tuần sống trong căn nhà “ma ám”, bao gồm việc nghe thấy những giọng nói quái gở lúc nửa đêm, hình ảnh ma quỷ, cây thánh giá bị đảo ngược và những chất nhờn màu xanh lá cây chảy ra từ trên các bức tường.

4. The Hills Have Eyes (1977, 2006)

Chuyện trong phim: Một gia đình lái xe đi du lịch qua vùng sa mạc ở Tây Nam nước Mỹ. Để tiết kiệm thời gian, họ chọn một con đường tắt nhưng vô tình sa vào bẫy của một gia đình ăn thịt người, sống trong hang động trên những ngọn đồi ở vùng hoang mạc (xem trailer).

"The Hills Have Eyes" có lời giới thiệu gây tò mò - "Người may mắn nhất là người chết đầu tiên". Ảnh:Fox Searchlight.

Chuyện có thật: Phim lấy cảm hứng từ truyền thuyết về Alexander “Sawney” Bean, người đàn ông Scotland sống vào khoảng thế kỷ 15 hoặc 16 đứng đầu một gia tộc ăn thịt người. Gia tộc 40 thành viên của Sawney đã ăn thịt hơn 1.000 người và sống trong hang động trước khi bị bắt giữ. Truyền thuyết về gia đình của Sawney đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều bộ phim kinh dị trên thế giới. Mặc dù nhiều nhà sử học hiện đại của Anh đều khẳng định không có căn cứ nào cho thấy sự tồn tại của Sawney nhưng câu chuyện về gia đình hắn vẫn được truyền miệng qua nhiều thế hệ.

5. Jaws (1975)

Chuyện trong phim: Một con cá mập trắng khổng lồ sống ở vùng biển phía Đông Bắc đảo Amity Island (được hư cấu trong phim) tấn công và ăn thịt nhiều người đi tắm biển trong kỳ nghỉ hè (xem trailer).

"Jaws" (Hàm cá mập) là một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn lừng danh Steven Spielberg. Ảnh:Universal.

Chuyện có thật: Nhà biên kịch Peter Benchley viết kịch bản phim Hàm cá mậpdựa trên sự kiện cuộc tấn công của bầy cá mập hung dữ trên bờ biển New Jersey (Mỹ) vào năm 1916. Trong 12 ngày vào tháng 7 năm đó, 5 khách du lịch đi tắm biển đã bị cá mập tấn công và chỉ có một người sống sót. Đàn cá mập trắng 7 con bị giăng bẫy vào ngày 14/7. Sau khi mổ bụng, ngư dân phát hiện ra nhiều hài cốt người trong dạ dày chúng. Cho tới ngày nay, câu chuyện về đàn cá mập trắng tấn công người trên bờ biển năm 1916 vẫn là một chủ đề gây nhiều tranh cãi cho các nhà khoa học.

6. The Texas Chainsaw Massacre (1974, 2003, 2006)

Chuyện trong phim: Một nhóm thanh niên trẻ đi du lịch qua vùng quê Texas (Mỹ) và trở thành món mồi cho một gia đình ăn thịt người, đứng đầu là Leatherface - tên sát nhân đeo mặt nạ da người với vũ khí là chiếc cưa máy đẫm máu (xem trailer).

Người đẹp Jessica Biel thủ vai chính trong "The Texas Chainsaw Massacre" phiên bản năm 2003. Ảnh: New Line Cinema.

Chuyện có thật: Một lần nữa, câu chuyện về tên sát nhân đeo mặt nạ da người - Ed Gein - lại trở thành cảm hứng cho The Texas Chainsaw Massacre. Trong 10 năm từ 1947 tới 1957, người dân ở vùng Wincousin (Mỹ) phát hiện ra nhiều ngôi mộ bị đào bới và xác chết bị lấy đi mà thủ phạm chính là Ed Gein. Tại nơi ẩn náu của hắn, cảnh sát tìm thấy rất nhiều mặt nạ làm từ da người.

7. The Mothman Prophecies (2002)

Chuyện trong phim: Phóng viên John Klein tỉnh dậy sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Vợ anh, Mary, bị thương nặng trong khi John không hề hấn gì. Tỉnh lại, Mary khẳng định cô nhìn thấy một sinh vật lạ có cánh. Sinh vật này có hình dáng vừa giống người, vừa giống loài bướm và báo hiệu điềm xấu ở những nơi chúng xuất hiện (xem trailer).

Chân dung "người bướm" trong "The Mothman Prophecies". Ảnh: ScreenGems.

Chuyện có thật: Năm 1966, một sinh vật lớn, có cánh, không xác định xuất hiện ở cây cầu Silver Bridge, Point Pleasant, bang West Virginia (Mỹ). Không lâu sau đó, cây cầu bắc qua sông Ohio này sụp đổ và khiến 46 người thiệt mạng.

8. Signs (2002)

Chuyện trong phim: Graham Hess, một mục sư sống cùng người em trai và hai con trong một trang trại phát hiện ra thông điệp của người ngoài hành tinh qua các vòng tròn và đường thẳng được vạch trên ruộng ngô. Chuyến viếng thăm của các sinh vật ngoài Trái đất đem lại nỗi hoang mang, căng thẳng cho gia đình Graham (xem trailer).

Những vòng tròn bí ẩn trên cánh đồng trong phim "Signs". Ảnh: Buena Vista.

Chuyện có thật: Giữa những năm 1970, các vòng tròn bí ẩn xuất hiện trên những cánh đồng ở quận Wiltshire, Anh. Sau đó, các dấu hiệu tương tự cũng được tìm thấy trên nhiều cánh đồng ngô ở Australia, Nam Phi, Trung Quốc, Nga. Theo lời của nhiều người nông dân khi đó, đây là một tác phẩm, một thông điệp của người ngoài hành tinh. Tuy nhiên, đến nay những vòng tròn bí ẩn trên các cánh đồng vẫn còn là một ẩn số.

9. Open Water (2003)

Chuyện trong phim: Đôi tình nhân Daniel và Susan quyết định thực hiện một chuyến du lịch lặn biển trước khi kết hôn. Sai lầm của người hướng dẫn viên khiến con tàu du lịch nhổ neo sớm, để lại hai người trơ trọi giữa đại dương mênh mông. Daniel và Susan lênh đênh trên biển nhiều ngày, không thức ăn, không nước uống và còn bị bầy cá mập bao vây (xem trailer).

Đôi tình nhân Daniel và Susan bị bỏ lại giữa mênh mông đại dương trong nhiều ngày. Ảnh: Lionsgate.

Chuyện có thật: Tháng 1/1998, con tàu Great Barrier Reef bỏ quên đôi vợ chồng Tom và Eileen Lonergan lại giữa một vùng biển của Australia. Sau hai ngày, cảnh sát mới truy tìm họ sau khi phát hiện ra một chiếc ví trong đó có hộ chiếu của hai người trên thuyền. Cuộc tìm kiếm trên biển diễn ra trong nhiều tuần nhưng xác của cặp vợ chồng xấu số không bao giờ được tìm thấy.

10. Wolf Creek (2005)

Chuyện trong phim: Hai người phụ nữ Anh và một người đàn ông Australia đi cắm trại trong công viên quốc gia Wolf Creek ở Australia. Khi xe hỏng giữa đường, cả ba đi nhờ xe một người đàn ông, chính là một tên sát nhân hàng loạt. Họ bị bắt về sào huyệt của hắn và chịu sự tra tấn, hành hạ dã man (xem trailer).

Một cảnh quay đẫm máu trong "Wolf Creek". Ảnh: Dimension Films.

Chuyện có thật: Nhà biên kịch Greg McLean cho biết ông hư cấu khá nhiều chi tiết trong Wolf Creek, nhưng ý tưởng chính vẫn dựa trên câu chuyện có thật về hai tên sát nhân người Australia - Bradley John Murdoch và Ivan Milat. Bradley từng bắt cóc và giết một khách du lịch người Anh vào tháng 7/2001. Ivan thì từng giăng bẫy nhiều khách du lịch nước ngoài, đưa họ vào rừng để tra tấn trong những năm 1990. Câu chuyện về hai tên sát nhân này đều từng khiến người dân Australia sợ hãi và phẫn nộ.

Những xác chết dọa người

Hẳn nhiều người đã từng phải khóc thét lên khi nhìn những hình ảnh trong các bộ phim kinh dị. Nhưng nếu, bạn gặp những hình ảnh tương tự như các bộ phim ấy ngoài đời thật thì sao?


Những người dân tại nhiều nơi như Las Vegas, Atlantic City, NJ, Florida, Kansas City, MO, và California đã từng chứng kiến và càng ngày càng cảm thấy quen thuộc với việc phát hiện phía dưới giường ngủ ở một căn phòng khách sạn nào là một nơi lý tưởng che giấu xác chết. Đặc biệt, đầu năm 2010, trong một khách sạn vùng ngoại ô nước Mỹ, một cô gái điếm đã bị chính khách hàng của mình đâm chết và giấu xác xuống dưới gầm giường ngủ của khách sạn.

Khi dọn phòng, các nhân viên ở đây lại không để ý đến gầm giường, nên không phát hiện ra xác chết. Chỉ đến khi một đôi trai gái khác vào thuê phòng, phát hiện ra mùi lạ và kinh hoàng chạy khỏi phòng thì chủ khách sạn mới biết tới sự việc.

Xác chết giấu trong gầm giường đã trở thành nỗi ám ảnh cũng là bối cảnh hút khách cho các bộ phim kinh dị (Ảnh: Vietbao.com)


Trường hợp khác, một nhóm phóng viên truyền hình người Anh, vào năm 1976, khi đang ghi hình chương trình TV ở tòa nhà của một công viên giải trí cũ nát, họ bất ngờ phát hiện một cột người đang treo. Trong khi đang di chuyển cột người này, cánh tay bỗng rớt xuống và những chiếc xương bên trong lộ ra. Tất cả đoàn làm phim kinh hãi phát hiện đó không phải là cột người mà thực ra là một xác ướp. Xác ướp này đã được lưu giữ từ nhiều thập kỷ trước, nhưng không ai biết nguồn gốc của nó như thế nào. Cuối cùng thi thể đã được an táng như một kẻ vô danh kiểu John Doe.


Gặp phải xác chết đã thực sự là điều khiến những người yếu bóng vía bị ám ảnh, nhưng gặp xác chết sống lại lại là điều hy hữu và gây hoảng sợ gấp nhiều lần.


Vào đầu thế kỷ 17, một người phụ nữ qua đời và đã được chôn cất ở Ardtannies, Scotland. Khi những kẻ cướp mộ cố công trộm những đồ trang sức được mai táng chung với bà, bất thình lình xác chết cất tiếng rên rỉ, những kẻ này vì quá sợ nên đã bỏ chạy, và người phụ nữ bỗng tỉnh lại rồi đi bộ về nhà. Giống như trong một bộ phim viễn tưởng, không ai tin bà còn sống mà người ta nghĩ rằng hồn ma của bà chưa siêu thoát nên về ám ảnh, người nhà thắp hương, cúng vái ngày này qua ngày khác. Rồi cuối cùng người ta cũng phải tin rằng bà đã đội mồ sống dậy.

Xác ướp biết chuyển động trong công viên giải trí (Ảnh: 24h.com)


Gần hơn, cuối tháng 7/2010, người dân tỉnh Long An xôn xao vụ người chết sống lại, xin thuốc hút, uống nước nói chuyện với người thân và tiếp tục sống thêm một tháng. Đó là một câu chuyện có thật, và người chết tên Nguyễn Mạnh Hùng, anh được bệnh viện xác định ung thư giai đoạn cuối nên về nhà chờ lo hậu sự. Người nhà thì hoảng hốt, ngạc nhiên còn các bác sĩ thì kết luận rằng: đó là một biểu hiện của việc chết lâm sàng.

Thạc sĩ, bác sĩ Lê Thanh Liêm - Giám đốc Sở Y tế tỉnh Long An cho biết về vụ việc này trên báo Công an thành phố Hồ Chí Minh: “Chết sàng là một trong những trạng thái kỳ lạ hiếm gặp ở con người, song lại là một trong những vấn đề ẩn chứa nhiều điều bí mật, các nhà khoa học luôn muốn khám phá, tìm hiểu”.
“Quái vật” trong truyền thuyết có thật?

Truyền thuyết kể lại rằng, trước đây có một người phụ nữ trẻ đi du lịch nước ngoài tại một địa điểm phía Nam châu Âu. Trong khi đang tắm nắng trên bãi biển, cô bị một con nhện cắn vào má. Vết cắn sưng lên thành một bọc mủ lớn, cô vội vàng quay trở về nhà để tìm phương pháp chữa trị. Cô đi đến một bác sĩ để mổ bọc mủ thì ngay tức thì, hàng trăm con nhện nhỏ li ti bò ra khắp má và gần như sau đó cô đã bị quẫn trí vì sốc. Và đây cũng là một câu chuyện vô cùng hoang đường, nhưng có thật mà đến giờ các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu.

Cuối năm 2010, nhiều nhà khoa học đã phát hiện ra con quái vật trong truyền thuyết thường xuất hiện để hút máu động vật nuôi và thậm chí giết người tại Tây Ban Nha có tên Chupacabra. Con quái vật này đã khiến nhiều người dân hoảng hốt không dám ra khỏi nhà vào ban đêm. Thực chất là một giống chó sói bị bọ ve tấn công gây ra bệnh ghẻ và chảy dãi, da chúng thì bị ăn cho đến nhăn nheo và co rúm trông rất đáng sợ.Oan hồn trên đường creak Road

Nhiều người cho rằng họ đã thấy vài oan hồn uổng tử dọc theo con đường Creek Road lượn quanh chốn hoang vu ngoài thị trấn Ohai thuộc miền Nam California. Con đường này cho dù là ban ngày cũng rất u tối với những nhánh cây sồi cao lớn đan vào nhau che khuất ánh mặt trời; đó là nơi thích hợp để hồn ma xuất hiện.



Một oan hồn mà được nhiều người biết đến là hồn ma tên Charman (Charman viết tắc từ hai chữ charcoal man tức là người đàn ông than).


Người ta đã đặc tên cho oan hồn này như vậy vì thân thể của nó đã bị cháy đen như than củi. Những người trông thấy oan hồn này đều nói rằng nhìn nó rất là khủng khiếp với những mảnh thịt trên thân thể bị tróc khỏi xương, còn cái mặt đen thui thủi chỉ là một cái sọ nhăn nheo dính lại vài miếng thịt bị cháy khét. Ngoài ra, họ còn nói rằng cứ mỗi lần nó xuất hiện lại mang theo một mùi ngọt ngào thơm tho của thịt nướng.


Có thể những sự oán hận và đau khổ của oan hồn Charman trước khi chết đã theo nó sang cõi chết vì vậy oan hồn này thường từ trong bóng tối bất thình lình nhào ra tấn công những ai đi bộ một mình trên con đường tĩnh mịch Creek Road.


Vào năm 1950, có một chàng thanh niên trẻ tuổi đi bộ trên con đường này để chứng tỏ ta đây là người gan dạ nhưng sau đó người ta thấy anh ấy chạy về với cái mặt tái xanh kể rằng Charman đã xé rách chiếc áo choàng của anh ta ở đằng sau lưng. Câu chuyện này cũng được các báo chí đăng tải.


Có rất nhiều giả thuyết về Charman, hồn ma này thật sự là ai. Lúc đầu người ta nghĩ rằng nó là một nhân viên chữa lửa đã bị chết cháy vào năm 1948 khi ngọn lửa tràn lan khắp vùng rừng núi quanh Ohai. Bởi vì không tìm thấy xác của nhân viên này nên không thể làm lễ an táng được vì thế oan hồn của nó cứ lang thang dưới bóng những cây sồi quấy nhiễu những người đi đường.


Nhưng câu chuyện này đã bị bác bỏ khi người ta xem lại các hồ sơ cũ thì biết là không có nhân viên chữa lửa nào mất mạng trong vụ cháy năm 1948. Sau đó người ta lại đồn rằng nếu không ai chết trong vụ cháy đó vậy thì tai nạn xe cộ có thể là nguyên nhân làm Charman chết cháy. Vài người lại đưa ra giả thuyết thâm sâu hơn, họ nói rằng Charman có thể bị người ta đưa vào rừng, chăm lửa đốt rồi bỏ đó cho đến chết. Vì quá phẫn nộ nên oan hồn Charman lén lút trên con đường tối tăm để tìm cách trả thù người đã giết nó.


Hồn ma Charman không phải du hành một mình trên con đường u ám tối tăm quanh co này mà còn có một oan hồn khác, đó là hồn ma của một cô gái cưỡi ngựa trẻ đẹp cũng được người ta trông thấy đúng vào ngày giỗ của cô ta. Cứ đến ngày cô ta chết, người ta thấy bóng của cô con gái trẻ tuổi cưỡi ngựa phóng nhanh dọc theo con đường Creek Road. Khi cô ta đến một nơi gọi là Curve (đường vòng) rất là cong, tại đây con ngựa bị vấp chân sau làm cô ta té xuống đất gãy cổ chết ngay lập tức.


Nhưng chỉ trong vài phút, bóng ma của cô lại trồi dậy leo lên lưng ngựa chạy tiếp với cái cổ gãy nghiêng qua một bên. Những người thấy được nói rằng hồn ma này cứ làm như vậy đến lúc trời hừng sáng, sau đó nó có thể nghĩ ngơi cho đến ngày giỗ năm sau mới xuất hiện. Rồi nó lại cưỡi ngựa với cái cổ bị gãy lên xuống con đường Creek Road.


Một oan hồn thứ ba là hồn ma của một cô dâu trẻ, cũng đến ngày giỗ của cô ta lại hiện ra để đón xe về con đường xưa trong chiếc áo cưới trắng tinh đẫm máu. Không ai biết cô ta là ai, và nguyên nhân gì đã khiến cô bị giết chết trong ngày cưới.
Nhưng vì sao cô ta lại chọn con đường tối tăm này để đón xe và tưởng nhớ lại sự việc giết chóc này?


Trong sự kỳ quái và lạ lùng nhất, đó là một oan hồn thứ tư chuyên lái xe mô tô chạy bừa bãi lên xuống trên con đường quằn quèo quanh co. Thật là khó hiểu, làm thế nào nó có thể lượn qua lượn lại rất tài tình, trong khi quý vị thấy... nó không có đầu!


ST Kết quả câu chuyện điều tra kinh dị của anh Kiên bên viện tâm lý hình sự, thuộc bộ công an. Từ cái chết không rõ nguyên nhân ở Bình Phước, đến cái chết của người bạn thân tại nhà, nhân vật "tôi" đã tự đi tìm nguyên nhân cái chết của người bạn. Xong, đó cũng là lần đi cuối cùng. Nhân vật "tôi" ấy đã chết và để lại cuốn nhật ký, anh Kiên chuyên viên viện tâm lý hình sự đã thay nhân vật "tôi" ấy đi tìm sự thật.


- Lưu ý: Câu chuyện nên đọc vào ban ngày!
......................

-Thưa bạn đọc, chuyện xảy ra đã hơn 9 năm rồi, vâng, 9 năm trời tôi im lặng, không dám kể chuyện này cho ai nghe cũng chỉ vì một chữ sợ. Xin bạn đọc đừng hiểu lầm, tôi không sợ ma, tôi sợ người! tôi sợ khi tôi kể ra câu chuyện này người ta sẽ bắt giam tôi, sẽ ghét tôi vì tôi cũng có lỗi trong câu chuyện sắp kể. Tôi là kẻ đồng phạm!

-9 năm trước, tôi là một học sinh lớp 11, ngoài học lực trung bình ra thì tôi ít ra cũng là một học sinh ngoan, không có thành tích bất hảo, quậy phá gì trong trường cả. Chỉ có một cái tội là tôi tuy nhát gan nhưng lại rất thích tốc độ. Trong mấy đứa bạn thì tôi kết thân với thằng Hữu vì tôi với nó đều có chung sở thích đua tốc độ và tay lái nó cũng có thể gọi là cứng, bằng chứng là từ lúc tập tành đua xe đến giờ nó chưa bao giờ té xe hay va quẹt gì cả, tôi rất yên tâm mỗi khi ngồi sau xe nó dù cho có những lúc nó phóng gần 100 km/h gió rít cay cả mắt.

-Đêm hôm đó, không như thường lệ chạy vòng vòng Nam Sài Gòn, 2 đứa tôi quyết định đổi gió chạy xuống Bình Phước chơi rồi chạy về. Nói là chạy xuống chơi chứ thực ra mục đích chủ yếu là lướt tốc độ ở những đoạn đường vắng để thỏa mãn cái sở thích nguy hiểm của cả hai mà thôi. Lúc về thì thằng Hữu nó hăng máu phóng nhanh quá, ngay cả tôi cũng thấy rờn rợn vì khu vực này cua gắt quá, hai bên đường cây cỏ mọc cao đến ngực, lỡ lạc tay lái thì cũng không ai biết mà cứu. Lần đầu tiên trong đời lướt gió, tôi kêu thằng Hữu:
“Chậm thôi mày ơi”!

Thằng Hữu cười tự mãn:

“Sợ à? Đâu phải lần đầu…

“Rầm”

Chưa nói hết câu thì xe của bọn tôi tông phải đít xe đạp của một chị đi cùng chiều ngay khúc cua gắt.

-Tôi không nhớ rõ lắm nhưng cao lắm là mười giây sau bọn tôi đã ngồi dậy được rồi vì bọn tôi té vào đống cỏ nên chỉ bị trầy sướt nhẹ, hai đứa tôi nhìn qua phía chị đi xe đạp thì thấy nằm bất động. Tôi cũng có linh tính chẳng lành rồi vì bọn tôi té nhẹ một phần là do té vào đống cỏ, còn chị ta thì bị tông bất ngờ từ phía sau rồi té đập đầu xuống đường. Tôi đã sợ, thằng Hữu còn sợ hơn vì nó là thằng trực tiếp cầm lái gây tai nạn, nếu có chuyện không hay thì chắn chắn sẽ đi tù hoặc trại cải tạo hay ít nhất cũng bị gia đình nạn nhân kéo ra đánh chết. Hai đứa tôi lay mãi chị ấy chẳng tỉnh nên chẳng ai bảo ai cả hai lật người chị ấy lên để xem còn thở không. Vừa lật lên xong thì cả hai thằng tôi muốn tiểu ra quần, không kịp sờ mũi xem nạn nhân còn thở hay không, thằng Hữu bỏ chạy ra chiếc xe, tôi cũng không có gan nên phải chạy theo nó. Tuy bỏ chạy thiệt nhanh nhưng có lẽ nhát tay nên lúc về bọn tôi đi rất chậm. Tôi nhớ mang mán là lúc vừa leo lên xe chạy thì thằng Hữu có quay đầu lại nhìn và nói cái gì đó nhưng lúc đó tôi cũng rối trí quá nên không để ý.


Ảnh minh họa

-Đêm hôm đó tôi ngủ ké nhà thằng Hữu, và chính cái đêm định mệnh đó đã khiến tôi phải mang một nổi sợ khó hiểu cho đến bây giờ: Thằng Hữu chết. Lúc công an điều tra, tôi thuộc diện tình nghi số một vì đêm hôm đó có mình tôi ở nhà thằng Hữu, mà lại ngủ chung phòng trong khi ba má nó đi tỉnh chưa về. Mất mấy ngày trời điều tra với hỏi cung, tôi mới được minh oan vì ba mẹ nó xác nhận hai đứa tôi chơi với nhau rất thân, không hề có thù oán hay mâu thuẫn tiền bạc gì. Vả lại theo hiện trường thì thằng Hữu bị vấp chân té đập đầu xuống sàn nhà chứ không có dấu vết đánh nhau hay vật lộn.

-Mất một thằng bạn thân, tôi cũng buồn lắm chứ, nhất là nó lại chết vì một lý do lãng nhách như vậy. Tôi vắt óc nhớ lại xem tối hôm qua trong lúc ngủ có chuyện gì xảy ra hay không nhưng tôi chỉ nhớ được một chút chi tiết nhỏ là khuya hôm đó chỉ có tôi là ngủ được, còn thằng Hữu vẫn bị ám ảnh vì chính nó trực tiếp cầm lái nên hầu như nó thức suốt. Tôi chỉ nhớ lúc đó khoảng 2h sang thì thằng Hữu lay tôi dậy nói giọng run run: “Có cái gì ở trong nhà tắm”. Tôi thì đang say ke nên ngồi dậy ngó một cái cho có lệ, phán một câu: có gì đâu rồi nằm xuống ngủ tiếp.

-Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ được, dẫu cho tôi có vắt óc suy nghĩ tôi vẫn không thể nhớ là tôi đã nhìn thấy cái gì khi tôi ngồi bật dậy. Mấy hôm sau tôi tìm trên báo cũng không thấy có tin tức gì nói về tai nạn đêm trước. Tôi nghĩ thầm: có lẽ là nạn nhân chưa chết, lại không biết thủ phạm nên báo chí không có đăng chăng?

-Mọi chuyện có lẽ đã trôi vào quên lãng nếu như tôi không gặp được anh Tuấn, vừa là một người thầy, vừa là một người bạn tôi có thể tin tưởng được. Anh ấy là thầy dạy ảo thuật của tôi, mốt của giới trẻ lúc đó là học ảo thuật rồi ra đường diễn trò, vừa được mấy em gái chú ý, vừa có thể kiếm chút tiền tiêu vặt. Lẽ ra tôi cũng không dại gì đi kể cho anh Tuấn nghe chuyện đó nhưng vì xét thấy chuyện qua cũng lâu rồi, báo chí cũng chả đăng tin tức. Tuy vậy đó cũng chỉ là những lý do phụ thôi, nguyên nhân chủ yếu là vì anh Tuấn biết chút ít về thôi miên. Mà tôi thì lại muốn nhớ lại xem đêm hôm ấy xảy ra chuyện gì. Chuyện xảy ra cũng đã gần 3 năm rồi, vả lại anh Tuấn cũng cho biết là anh ấy chỉ biết chút ít về thôi miên thôi nên chưa chắc đã giúp tôi được gì nhiều. Tuy vậy tôi cũng hy vọng có thể tìm hiểu thêm cái gì đó về cái chết bất thường của thằng bạn thân.

-Chiều hôm đó, tôi đến nhà anh Tuấn ăn cơm rồi thử nghiệm thôi miên.Cơm nước xong xuôi, Anh Tuấn bảo:
“Vào phòng tao, phải yên yên tĩnh mới làm được”.

Tôi ngồi dựa vào ghế, tôi cũng không rõ anh Tuấn làm động tác gì, tôi chỉ nhớ ảnh cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói về thời điểm 3 năm về trước, thế là tôi ngủ lúc nào không hay.

-2 đứa tôi đang chạy tới khúc cua gắt, hình như tôi đã biết trước sẽ đụng phải cô gái nhưng tôi không thể nói theo ý tôi được, tôi chỉ nói:

“Chậm thôi mày ơi”!

Thằng Hữu cười tự mãn:

“Sợ à? Đâu phải lần đầu…

“Rầm”

Mọi chuyện xảy ra đều nằm trong đầu tôi, tôi có thể biết hết. Thậm chí ngay khi vừa lồm cồm bò dậy tôi không cần quay đầu lại tôi cũng biết chị ấy nằm bất động phía sau. Thế nhưng tôi vẫn quay đầu, vẫn làm những việc mà tôi đã biết hết nhưng không thể cưỡng lại. Hai đứa tôi đi đến gần để lật người chị ấy lên để sờ mũi theo đúng kịch bản nằm sẵn trong đầu tôi. Gương mặt chị ấy thế nào? Đó là điều duy nhất mà tôi không biết trước được. Vừa đặt tay lên người chị ta, tôi cảm nhận thêm được một điều mà tôi vẫn chưa biết trước được: “quá lạnh”.

Vài giây sau, cái gương mặt mà tôi không đoán trước được đã từ từ hiện rõ, tôi chỉ kịp la lên rồi chạy theo thằng Hữu. Đúng lúc đó thì tôi tỉnh giấc.

-Anh Tuấn ngồi trước mặt tôi, gương mặt hơi căng thẳng một chút, có lẽ anh không hiểu tại sao tôi lại tỉnh giấc sớm như vậy. Chờ tôi hoàn hồn, anh Tuấn hỏi:

“Sao, mày thấy được những gì?”

Tôi không nói, nhắm mắt một hồi lâu để hồi tưởng lại những gì vừa gặp phải trong giấc mơ. Gần 5 phút sau tôi mới mở mắt ra trả lời:

“Em thấy nhiều hơn những gì em nhớ được”.

Anh Tuấn sốt sắng:

“Rốt cuộc là mày thấy thêm cái gì mới ngoài những gì mày nhớ?”
Tôi đáp ngắt quãng:

“Em..thấy nó…lạnh…lạnh!”(bạn đọc hãy thông cảm vì lúc đó tôi thực sự hoảng sợ lắm.)
Anh Tuấn hỏi lại:

“Cái gì lạnh? “

Tôi nói:

“Xác…lạnh, em…em…em nhớ lúc xảy ra đâu có thấy nó lạnh dữ vậy!”
Anh Tuấn trấn an:

“Không có gì đâu, vì lúc thôi miên thì mày đã biết trước một phần nào nên bình tĩnh hơn và cảm giác rõ ràng hơn thôi! Còn thấy gì nữa không?”

Tôi trả lời:

“Có, em thấy mặt của cổ, chết chắc rồi anh ơi! Vậy mà lúc trước em còn hy vọng người ta cứu được”.
Anh Tuấn nói:

“Bây giờ mày bình tĩnh một chút, sau đó kể lại cho anh nghe mặt mũi thế nào mà mày bảo chết? ngưng thở à?”
Tôi lại bắt đầu lắp bắp: (chả hiểu sao lúc đó sợ muốn tiểu ra quần)

“Em…em nhìn không…không rõ…rõ cho lắm, nhưng…nhưng mà mặt bên phải…phải...không bên trái nát…nát hết, tóc…tóc bệt vô…vô mặt, mắt…mắt bên phải nhìn em!

Anh Tuấn trấn an tôi:

“Chắc là mắt trợn trừng thôi, không phải nhìn mày mà cũng chưa chắc là chết đâu. Mày sợ quá hóa khùng đấy. Còn thấy gì nữa?”

Tôi đáp:

“Hết rồi, tới đó em sợ quá tỉnh dậy luôn”.

Anh Tuấn tiếp tục hỏi:

“Muốn làm tiếp không?”

Tôi đáp giọng nhát gừng:

“Thôi để mai làm tiếp, em sợ tối ngủ không được”.

Anh Tuấn cười đáp:

“Uh, thôi mày về ngủ đi, tao mà làm tiếp không khéo mày ngủ luôn”.

Tôi cười gượng:

“Chắc vậy!”

Tôi dắt xe chạy về mà lòng lâng lâng khó tả, vừa muốn biết rõ sự thực lại vừa sợ. Tôi cũng chả rõ mình sợ cái gì. Sợ ma, sợ công an bắt khi biết chị ta đã chết hay sợ nhìn thấy cái xác chết đó? Tôi bắt đầu tin tưởng phương pháp thôi miên của anh Tuấn có thể giúp tôi tìm được phần nào nguyên nhân cái chết đáng ngờ của thằng Hữu.

Đột nhiên tôi nhớ lại một chuyện:


“Phải rồi, lúc vừa nhảy lên xe thằng Hữu có ngó lại nhìn và la lên cái gì đó, ngày mai mình phải nhờ anh Tuấn thôi miên tiếp để tìm hiểu mới được.”

-Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy gương mặt tan nát của người con gái mà bọn tôi đâm phải. Lắm lúc tôi lại nhớ đến thằng Hữu, không biết giờ này nó đã đi đến nơi nào, cho đến lúc chết nó có biết chuyện gì đã xảy ra không? Cứ thế tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Cả ngày hôm sau, hầu như tôi làm việc gì cũng lơ là, đầu óc tôi lúc nào cũng mong cho đến chiều tối, ngay cả tôi cũng không biết là tôi nôn nóng biết được câu nói bí ẩn của thằng Hữu với mục đích gì. Để thỏa mãn cái trí tò mò? để tìm ra lý do cái chết của thằng bạn thân? hay là để chứng minh trên đời này có ma?

-Đã gần 6h tối, tôi không hiểu tại sao ban ngày tôi sốt sắng, mong muốn đến giờ phút này thì bây giờ tôi lại hơi run. Tôi chỉ sợ thằng Hữu bảo rằng: "nó bò theo kìa" thì chắc tôi mất ngủ cả tuần.

Tôi chạy sang nhà anh Tuấn, như thường lệ, anh Tuấn bắt tôi phải ăn uống xong mới vào phòng bắt đầu thôi miên (tôi đã giải thích lý do Anh Tuấn đi theo đường lối của bác sĩ Brémaud đó là thôi miên ngay sau bữa ăn bằng cách lợi dụng tình trạng sinh lý lúc dạ dày đang bận việc, điều mà những nhà thôi miên thông thường kiêng kỵ nhưng thực tế chưa có một đồng tử nào của bác sĩ Brémaud gặp họa).

Bước vào phòng tôi thấy nó hơi rờn rợn, không biết cái cảm giác này là do không khí âm u, tĩnh mịch trong căn phòng tạo ra hay là do tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc ngủ thôi miên hôm qua. Vẫn bài bản như cũ nhưng lần này tôi có vẻ đi vào giấc ngủ rất nhanh (sau này anh Tuấn giải thích là do tôi đã quen, không còn cảm giác chống đối).

-Bọn tôi đang chạy trên đường, tôi đang cầm lái. Ôi chết, vậy trước lúc bỏ chạy đó thằng Hữu muốn nói với tôi cái gì? Tôi muốn mở miệng hỏi thằng Hữu nhưng có cái gì đó vô hình níu lại khiến tôi toàn tuôn ra những câu sợ hãi trống không, hoàn toàn không phù hợp với ý muốn của tôi. Suốt cả đoạn đường, hễ mỗi lần thấy người phụ nữ nào đó đạp xe đạp là tim tôi đập thình thịch, tôi cũng không biết người con gái bị đụng chết đó là ai, lại càng không biết chuyện gì đã xảy ra sau lưng khi tôi vừa cầm lái khiến thằng Hữu phải la hoảng như vậy. Tôi chỉ biết lúc đó tôi càng nghe la thì càng rồ ga chạy, tôi chỉ muốn bỏ chạy, không muốn thấy gì cả.
Về đến nhà thằng Hữu, tôi quyết định ở lại. Quả thực là hôm nay tôi không có gan để đi về nhà một mình. Tôi cố để ý xem trong nhà có điều gì đó lạ thường hay không nhưng khổ nổi cái cần cổ của tôi không quay theo ý tôi. Rốt cuộc tôi cũng chẳng nhìn được gì bên trong cái nhà tắm mà khuya nay thằng Hữu sẽ hốt hoảng kể với tôi.

Tôi đang ngủ còn thằng Hữu thì nằm gác tay lên trán. Mà không, tôi cũng đang thức nếu không làm sao tôi lại thấy mình ngủ. Tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ về mình. Đêm nay căn nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường, nhiều lúc tôi cũng thường ghé sang ngủ ké nhà thằng Hữu nhưng căn nhà không bao giờ yên tĩnh như đêm nay. Đúng rồi, hồi trước tối nào nó cũng mở nhạc cho dễ ngủ cơ mà. Đêm nay tại sao nó không mở? Nó đang hoảng loạn hay sao? Tôi muốn quay sang hỏi nó nhưng cố gắng cỡ nào tôi cũng không làm được, thôi kệ mọi chuyện tới đâu hay tới đó vậy.

-Đã 2 giờ đêm, vâng, theo cảm nhận của tôi là vậy chứ thực ra tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Mọi thứ xung quanh tôi tối đen, lúc chiều tối ban nãy mặc dù tầm nhìn hạn chế tuy vậy ít ra tôi còn thấy cảnh vật trước mắt nhưng bây giờ thì mọi thứ tối đen. Nhiều lúc tôi cũng lờ mờ biết mình đang mơ một giấc mơ thôi miên để tìm một cái gì đó nhưng chỉ một lúc sau là cái cảm giác đó biến mất.

Tôi nghe tiếng sột soạt ngay sau lưng! Hơi run run, tôi cố gắng quay lại nhưng bất thành vì chẳng những tôi không thể cử động mà kể cả có xoay qua được thì cặp mắt cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Phải một lúc sau, bình tâm suy nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra là thằng Hữu không ngủ được, tiếng động vừa rồi chắc là do nó chứ còn ai. Nghĩ vậy nên tôi cũng yên tâm một chút nhưng cảm giác rờn rợn vẫn còn. Các bạn không biết chứ cái cảm giác bất lực đó rất đáng sợ, thà tôi gặp ma chứ đừng để tôi biết có một cái gì đó bò trườn phía sau lưng mà không nhìn thấy hay cử động gì được.

-Một lúc lâu sau, theo tôi cảm nhận thì ít nhất cũng đã 40 phút trôi qua mà mọi chuyện vẫn bình thường. Tôi tự hỏi: “tôi phải chờ đợi cái cảm giác hồi hộp muốn đứng tim này bao lâu nữa?”

“Thanh, dậy mày ơi, có cái gì trong nhà tắm kìa, Thanh!”

Giọng thằng Hữu sát bên tai làm tôi tỉnh giấc. Tôi quyết định ngồi bật dậy để nhìn cho rõ cái hình ảnh mà tôi cho là ghê gớm đó. Nhưng không, tôi đã không làm theo ý mình, tôi từ từ ngồi dậy miệng lẩm bẩm: “cái gì?”
Một cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng, tôi muốn la lớn lên rồi bỏ chạy nhưng không được, tôi không hiểu sao tôi lại nằm xuống ngủ tiếp được trong khi đầu óc đang cực kỳ hoang mang hoảng sợ. Không hiểu có phải đầu óc hoảng loạn quá hay không mà tôi chẳng nghe chẳng thấy thằng Hữu kêu la hay nói năng gì cả. . Tôi không cam tâm, tôi quyết định phải cố gắng quẫy đạp cho đến khi tôi vùng dậy bỏ chạy được mới thôi. Một lần, hai lần, ba lần, đến lần thứ tư thì dường như tôi đạp trúng một ai đó, chắc là thằng Hữu. Tôi mở mắt ra tỉnh giấc.

Xung quanh đèn chiếu sáng rực chứ không tối như tôi tưởng, anh Tuấn đang ngồi xoa ngực ra vẻ đau lắm. Tôi lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo một chút rồi hỏi:

“Anh sao thế? “

Anh Tuấn đáp có vẻ hơi bực dọc:

“Mày đạp trúng tao còn hỏi!”

Tôi hiểu vấn đề rồi nên cũng không giải thích dài dòng mà đáp gọn lỏn:
“Xin lỗi!”

Anh Tuấn thông cảm:

“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tao đâu phải bị lần đầu! Mà nè, mày thấy được gì phải không? Nếu không chắc cũng không phản ứng dữ dội vậy đâu.

Tôi cũng cố gắng bình tĩnh trả lời:

“Có, bây giờ em mới biết, vậy mà hôm…hôm đó…em em lại nằm xuống…xuống ngủ tỉnh bơ.”

Ôi trời tôi lại nói lắp bắp nữa rồi.

Anh Tuấn tò mò:

“Thế mày nhìn thấy cái gì? Từ từ mà nói, không cần gấp.”

Tôi nuốt nước bọn, cố gắng trấn tĩnh để lấy lại tinh thần, gần 1 phút sau cố gắng lắm tôi mới trả lời rành rọt:
“Em thấy cô Hiền, má thằng Hữu đứng ngay trước cửa nhà tắm”.

Anh Tuấn phì cười:

“Bả chửi mày hay cầm dao giết mày mà mày sợ?”

Tôi đáp:

“Bả thương em lắm, em hay qua nhà thằng Hữu chơi hoài mà”.

Anh Tuấn gắt:

“Vậy thì có gì mà sợ?”

Giọng tôi bắt đầu run lên:

“Bữa đó em đang say ke nên thấy bả em vẫn lăn ra ngủ rồi tới sang em quên mất mình thấy cái gì, nhưng mà lúc nãy em nhớ lại là em thấy bả”.

Anh Tuấn bực dọc:

“Cái thằng này mày giỡn mặt với anh à? Thế thì có gì mà sợ?”

Tôi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi la lên:

“Trời ơi hôm đó bả với chú Bình đi tỉnh mà!”

Mặt anh Tuấn hơi ngớ ra một tí rồi định thần lại hỏi:

"Ơ, thế thằng bạn mày nó tông chết má nó hả?"

Tôi cũng nhức đầu chả hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại như thế, chỉ đáp nhát gừng:
"Cô Hiền đi tỉnh chung với chú Bình, tự nhiên đạp xe đạp ra Bình Phước làm gì? Cô Hiền vẫn còn sống, mấy tháng trước em có ghé nhà thắp nhang cho thằng Hữu và nói chuyện với cô Hiền. Vả lại, chính cô chú là người giải oan cho em."

Anh Tuấn thở dài:

"Thế thì nhức đầu thật, chả lẽ đêm hôm đó bà Hiền có về nhà? Mà dẫu bả có về kịp đi nữa thì chả nhẽ bả lại giết con trai mình? À mà này lúc mày nhìn thấy bà ấy thì gương mặt bà ấy thế nào? có xanh xao, hung tợn hay là trợn trừng mắt?"

Tôi im lặng vài giây để nhớ lại lúc đó. Tôi nhớ lúc đó cô Hiền không có nhìn tôi, bả nhìn sau lưng tôi. Còn gương mặt có xanh xao hay không thì tối quá tôi không thấy rõ, cặp mắt thì chắc là không có hung tợn, chỉ là nhìn trừng trừng về phía sau lưng tôi. Đột nhiên, tôi vỗ mạnh vào đùi rồi nói với anh Tuấn:

"Mắt cô Hiền sáng lắm!"

Gương mặt anh Tuấn đang từ tò mò đột nhiên trở nên thận trọng, anh hỏi dồn:

"Sáng là sáng thế nào?"

Tôi cũng không biết phải nói làm sao nữa. Tôi hình dung ra được nhưng bảo tôi tả lại thì khó quá. Tôi đáp lửng:

"Tựa tựa mắt mấy con mèo đen trong bóng đêm ấy"

Anh Tuấn không nói gì nữa, mặt nhăn nhó có vẻ như đang suy nghĩ một bài toán khó. Cũng phải thôi, đây là vụ án đầu tiên trong đời mà chúng tôi, 2 kẻ nghiệp dư nhúng tay vào. Kinh nghiệm không có, chứng cứ thì lại dựa vào giấc ngủ thôi miên nên chả có gì đảm bảo độ tin cậy. Tôi cũng không muốn nói gì nữa, lặng lẽ ngồi nhắm mắt, cố hình dung lại toàn bộ câu chuyện bằng cách chắp vá những chi tiết vừa nhớ lại trong giấc ngủ thôi miên. Tôi tự hỏi nếu như lúc nãy tôi không thức dậy thì liệu tôi có thể nghe thêm được giọng nói, tiếng động hay bất cứ âm thanh gì lúc thằng Hữu sắp chết hay không? kinh nghiệm hai ngày làm đồng tử cho tôi biết nếu trong quá khứ tôi ngủ thì cao lắm giấc mơ thôi miên chỉ có thể giúp tôi nhớ lại những gì đập vào tai mà thôi.

10 phút sau, tôi chủ động nhờ anh Tuấn:

"Tiếp tục không anh Tuấn?"

Anh Tuấn chậm rãi lắc đầu:

"Để mai đi, lạm dụng quá không tốt đâu. Em về cố gắng nghỉ ngơi thật tốt để đầu óc thật tỉnh táo, ngày mai sẽ tiếp tục. Giờ anh cần tìm một số tài liệu."

Tôi chào anh ra về mà lòng vẫn còn bứt rứt lắm, tôi muốn nhanh chóng tìm hiểu cái quái quỷ gì đã xảy ra trong đêm đó? lúc tôi đang ngủ liệu có ai đó ngoài thằng Hữu ở trong phòng hay không? Cô Hiền tại sao xuất hiện? Ôi bao nhiêu chuyện rối rắm làm tôi muốn nổ tung cái đầu. Lần đầu tiên tôi chạy xe về nhà mà thấy đường ngắn.
...
Chiều hôm sau, tôi bận chở ông già đi khám bệnh tại nhà một ông bác sĩ đông y ở Chợ Lớn nên mãi đến 8 giờ tối tôi mới xách xe qua nhà anh Tuấn. Trước đó tôi cũng có gọi điện báo sẽ qua trễ nhưng chả hiểu sao điện thoại của ảnh cứ ò í e. Chả biết may mắn hay xui xẻo, lúc đậu đèn đỏ ngay ngã ba Tôn Thất Tùng-Nguyễn Thị Minh Khai thì tôi lại gặp ngay thằng Tùng, ngày xưa cũng chơi khá thân với thằng Hữu. Tôi thì tôi chả ưa gì hắn bởi cái tính ta đây, thích khoe mẽ, lại hay kiếm cớ mượn tiền quên trả nên tôi xã giao vài câu tính rồi chuồn cho lẹ. Ngoài dự tính, hắn không để tôi kịp chào tạo biệt đã kéo áo lại hỏi:

"À quên báo mày chuyện này, biết gì chưa? Ông Bình ba thằng Hữu đêm qua bị đột quị, té trong nhà tắm không ai hay"

Tôi giật mình:

"Giờ sao rồi?"

Thằng Tùng đáp:


"Chết ngắc chứ sao, đột quị đâu phải đùa. Ngày xưa ông già tao bị đột quị, bác sĩ bảo đưa trễ một lúc nữa thì hết hy vọng. Vậy mà cấp cứu xong cũng bị liệt nằm một chỗ hết mấy tháng, phải tập vật lý trị liệu mới khỏi".
Tôi ngờ ngợ:

"Thiệt không cha, mấy chuyện này đừng có lôi ra nói đùa à?"

Thằng Tùng cau có:

"Mày tin hay không mặc xác! Thôi tao có việc phải đi. Tối nay còn phải qua phụ trông xe đám ma giúp bà Hiền".

Thằng Tùng rồ ga phóng đi rồi tôi vẫn chưa hoàn hồn, tại sao mọi chuyện lại xảy ra đột ngột đến đáng ngờ như vậy? Tôi quên kể cho bạn đọc nghe là đêm qua tôi đã từng nghĩ sẽ đến nhà thằng Hữu gặp chú Bình để xác nhận xem trong cái đêm định mệnh đó cô Hiền có thật sự đi chung với chú hay không! Vậy mà ngay đúng tối hôm đó chú Bình lại chết bất đắc kỳ tử. Nếu đêm qua tôi sớm tò mò, đến nhà chú hỏi chuyện và ngủ lại đó, có lẽ chú đã không chết! À mà không, chắc gì đã như thế, có lẽ cũng sẽ giống như với thằng Hữu mà thôi, lại bị công an nghi ngờ, điều tra chứ giúp ích được gì. Tôi chợt nhớ đến anh Tuấn. Phải rồi, tôi còn cuộc hẹn với anh Tuấn mà, đến đó tôi sẽ kể cho anh nghe sự trùng hợp bất thường này.

Bấm chuông 3,4 lần vẫn không có ai, gọi điện thì không liên lạc được, tôi chán nản bỏ về mà lòng trăm mối tơ vò. Giữa đường tôi quyết định không bỏ cuộc, cũng không để phải phụ thuộc quá vào anh Tuấn. Ngay bây giờ tôi phải đi sang nhà thằng Hữu kiểm chứng xem chú Bình có thật sự đã chết giống như lời thằng Tùng nói hay không, sẵn tiện điều tra, kiếm thêm vài manh mối về vụ án của thằng Hữu.

Nhìn mấy lá cờ tang ngoài đầu hẻm, tôi đã đoán biết được thằng Tùng không nói láo. Đi vào con hẻm, tôi nhớ đến ngày cuối cùng lúc tôi với thằng Hữu sau khi tông phải cô gái đã chạy trối chết về nhà, lúc đi ngang qua con hẻm vắng này bọn tôi cảm thấy như có ai đó đang oán giận nhìn mình phía cuối đường hẻm, nghĩ đến đó là tôi lại nổi gai ốc. Đêm nay thì khác, đám tang chú Bình khiến con hẻm trở nên ồn ào, đông đúc hơn nhiều so với bình thường. Cô Hiền đang ngồi gần quan tài, nhìn cô già hơn ba bốn tháng trước nhiều quá. Lúc mới quen thằng Hữu tôi cũng thường hay qua nhà nó chơi và được cô Hiền đối xử rất tốt, vì vậy tôi khá thiện cảm với cổ, tuy vậy mấy giấc mơ thôi miên hôm trước đã khiến tôi trở nên đa nghi và đề phòng đối với cổ. Thắp nhang xong, tôi an ủi cô Hiền mấy câu cho có lệ rồi ra ngồi uống trà. Tôi dự định tìm một người nào đó gần nhà để hỏi sự tình nhưng mấy người xung quanh đều đang nói chuyện với nhau hăng say quá, tôi nhỏ tuổi xen vào không tiện nên đành ngồi nghe, biết đâu chó ngáp phải rùi, biết được thêm chút nào hay chút ấy.

Hóng chuyện một lúc lâu, tôi chán nản định bước ra về thì tôi nghe một bà trạc 40 tuổi ngồi bàn kế bên nói nhỏ:

"Tối qua tôi thấy ổng dẫn con bồ về, ngoài hẻm ổng đi trước, con bé kia đi theo sau giống như người dưng. Tui không để ý định vô nhà thì tự nhiên thấy con nhỏ chui vô nhà ổng, lúc đó tui mới biết hai người giả vờ".
Tôi làm rơi ly trà xuống đất, nếu lúc này tôi còn ngậm ngụm trà thì chắc đã phun ngay vào mặt ông già ngồi sát bên rồi. Rõ ràng lúc nãy cô Hiền vừa bảo tối hôm qua chú Bình còn ăn rất khỏe, bảo cô chiên trứng thêm. Vậy thì dẫu cho chú Bình có bồ nhí thật đi nữa thì làm sao dám dắt về nhà trong khi cô Hiền đang ở nhà nấu nướng?

Tôi xoay người nhìn cho rõ người đàn bà ấy, bà ta trạc 45, 50 tuổi. Gương mặt có vẻ già trước tuổi và hơi sạm đen nhưng đôi mắt có vẻ tinh ranh, nhạy bén. Tôi tự nhủ:

"Mấy bà nhiều chuyện này chắc giúp được mình rồi, phải chờ cơ hội gặp riêng bả hỏi cho rõ mới được".
Nghĩ là làm, tôi lấy ly trà khác giả vờ ngồi nhâm nhi nhưng mục đích chủ yếu là lắng tai nghe mấy bà bàn cạnh bên tám với nhau để xem có moi thêm được thông tin gì hay không.

Mất gần 1 giờ đồng hồ, đám bà tám đó mới giải tán, tôi lặng lẽ đi theo người đàn bà lúc nãy cho đến khi bả vào nhà chuẩn bị đóng cửa thì tôi lễ phép chào và xin phép được gặp riêng ít phút. Nếu bình thường thì có lẽ bà ấy chẳng bao giờ đón tiếp tôi vào giờ này, tuy nhiên có lẽ do thấy tôi đi dự đám tang và đoán tôi là người quen của gia đình cô Hiền nên gật đầu đồng ý. Nói mấy câu giới thiệu khách sáo một lúc, tôi đi thẳng vào đề:
"Chẳng giấu gì cô, cách đây 3 năm cháu với thằng Hữu chơi rất thân, nó chết cháu cũng đau lòng lắm. Dẫu biết nó chết rồi thì kiểm chứng thế nào cũng không sống lại được nhưng cháu rất muốn biết là đêm nó chết cô có thấy gì lạ hay không?"

Bà Tư Sương (tôi vừa được biết tên, gọi là Tám Sương thì đúng hơn hic hic) ngẫm nghĩ 1 lúc rồi mới trả lời tôi:

"Cô thì tính cũng không có nhiều chuyện nên chả có để ý chuyện nhà người ta lắm, sở dĩ đêm hôm qua cô chú ý cái con bồ nhí của ông Bình là vì hồi trước cô có thấy nó vào nhà ông Bình một lần rồi. Lúc nãy con nhắc cô mới nhớ là nó vào ngay cái đêm thằng Bi (tức thằng Hữu) chết. Lúc công an người ta điều tra thì cô cũng định ra khai báo nhưng mà nghĩ nó chết là vì bị té, đâu có bị ai giết, ai đầu độc, với lại ra công an mắc công phiền phức mang tiếng lắm."

Tôi lặng người, khép hai chân lại (lúc đó tôi muốn đi tiểu tại chỗ lắm lắm), người nổi gai ốc khi tưởng tượng đến cảnh tối hôm đó 2 đứa tôi ở chung với 1 người con gái bí ẩn trong nhà mà không ai hay biết. Vậy rốt cuộc nó trốn ở đâu khi mà nhà thằng Hữu không lớn, lại chỉ có một lầu trệt?

Gần 1 phút sau, tôi mới nghe mang mán bà Tư Sương gọi tôi, tôi giật mình:
"Gì vậy cô?"

Bà Sương nhìn tôi có vẻ moi móc:

"Cậu làm gì mà ngớ người ra thế?"

Tôi lấy lại bình tĩnh đáp:

"À không có gì, tại con tưởng... Mà thôi, cô Sương biết cô gái kia là ai không? mặt mũi ra sao?"
Bà Sương cố nhớ lại một lát mới đáp:

"Cậu hỏi tôi mới nhớ, kỳ lạ là hôm qua nó mặc bộ đồ bà ba đen giống y như lần trước nó vào nhà. Nhờ vậy mà tôi vừa nhìn là nhận ra nó liền à. Tóc dài quá vai một chút, mặt mũi thì không thấy rõ lắm nhưng mà cặp mắt nó kỳ kỳ".

Tôi hỏi dồn:

"Kỳ là kỳ thế nào cô?"

Bà Sương vò đầu bứt tóc một lát rồi đáp:

"Cũng không nhớ nữa, cô chỉ biết nó hơi khác khác một chút với mấy người cô gặp, nhìn rất dễ gây chú ý có điều hơi ghê ghê một chút. Còn tại sao thì cô cũng không biết nữa."
Tôi ngờ vực đưa ra đáp án:

"Mắt nó sáng trong đêm?"

Bà Tư vỗ đùi la lên:

"Đúng rồi, mắt con mèo đen!"

-Hai chân tôi khuy xuống, mình nổi hết gai ốc. Nói thật nếu đây là nhà tôi thì có lẽ tôi đã làm một bãi, hốt lau tính sau. Ban đầu khi bị ngủ thôi miên, tôi còn cho rằng chưa chắc những cái tôi nhìn thấy trong giấc mơ đã đúng hết, có thể nó sẽ bị ảnh hưởng bởi những cái tôi nhìn thấy lúc ban ngày, lúc chưa ngủ. Tuy nhiên khi tôi nghe bà Tư Sương xác nhận về cặp mắt của người con gái đó thì tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật đêm đó chắc chắn có người đứng ngay cửa nhà tắm và người đó trăm phần trăm không phải cô Hiền, cao lắm là có nét giống cô Hiền thôi vì bà Sương đã xác nhận điểm đặc biệt trong cặp mắt của nó. Vậy nó là ai? Tại sao vào nhà mà tôi và thằng Hữu không đứa nào hay biết? Vào nhà với mục đích gì?

"Cậu bị gì thế?"

Giọng bà Sương làm tôi giật cả mình, tôi biết chuyện này không nên cho ai biết và có nói ra cũng chẳng ai tin nên trấn tĩnh rồi đáp:

"Dạ chả có gì đâu ạ, tại nghe cô kể mắt người đó giống mèo nên con thấy lạ thôi!"

Bà Sương nói nhỏ:

"Lúc đó tôi còn tưởng nó là ma ấy chứ. Sau này thì thấy không phải".

Nghe vậy tôi cũng đỡ lo hơn, tôi vội hỏi:

"Tại sao vậy cô?"

Bà Sương đáp:

"Tôi thấy bóng của nó, ma thì làm sao có bóng?"

Tôi đáp ừ ờ cho qua chuyện rồi vội vã xin phép ra về, bạn đọc đừng hỏi tôi là lúc đó có tin ma hay không. Quả thật đầu óc tôi lúc đó rối lắm, tôi cũng không biết được suy nghĩ của mình. Ngày xưa lúc nội tôi còn sống, ông có nói thế này:

"Quy luật của cõi u minh là có âm thì phải có dương, con người cũng vậy, nếu chết là hết vậy thì cái gì tạo ra sự sống".

Lúc đó tôi tuy không dám nói nhưng trong đầu luôn bảo nội là mê tín, cổ hũ. Bây giờ nghĩ lại tự nhiên thấy nội nói cũng phải. Suy tính một lúc, tôi quyết định chạy sang nhà anh Tuấn lần nữa xem có về chưa để nhờ ổng giúp nhớ lại mấy câu thằng Hữu nói lúc leo lên xe bỏ chạy. Đây là manh mối duy nhất để xác định xem cái gì đã xuất hiện trong nhà thằng Hữu đêm đó.Cũng có thể cô gái bị đụng đó chưa chết nên rượt theo tìm nhà để báo thù chăng? làm sao rượt theo kịp chứ! Chỉ một câu thôi: nhức đầu.

Tôi bấm chuông đến lần thứ tư thì thấy anh Tuấn quấn khăn tắm chạy ra mở cửa, lát sau tôi mới biết thì ra ổng đi tỉnh diễn ảo thuật trong tiệc sinh nhật của một đại gia, lúc về thì bị té xuống ruộng, may mà không sao nhưng hỏng mẹ cái điện thoại với lại phải sửa xe. Tôi kể cho anh Tuấn nghe chuyện bà Tư Sương kể lúc này về cái chết của chú Bình và nhắc lại yêu cầu muốn thôi miên tiếp. Anh Tuấn đồng ý nhưng yêu cầu phải đi ăn cơm trước vì ảnh đói quá.

Em thấy gương mặt của xác chết, thằng Hữu bỏ chạy rồi, em còn chờ gì nữa, chạy theo đi. Giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng của anh Tuấn làm tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Hai Đứa tôi tiến lại gần cô gái đang nằm bất động, mọi chuyện có lẽ vẫn diễn ra như cũ mà thôi nhưng tôi lại tình cờ liếc mắt thấy được một cái gì đó là lạ trên người cô gái lúc trước khi bỏ chạy. Thời gian liếc thấy quá ngắn nên tôi chưa thể xác định đó là cái gì, ác một nổi là tôi không thể đứng lại lâu hơn. Thằng Hữu bỏ chạy, tôi cũng chạy theo, nó là người dựng xe lên nhưng tôi là người leo lên cầm lái. Tôi đề máy chuẩn bị đạp số nhưng thằng Hữu vẫn chưa leo lên xe, 2 giây sau, vâng tôi cảm nhận là ít nhất 2,3 giây sau đó nó mới nhảy vội lên xe la lên:

"lẹ lên, nó nhìn tao kìa"
...
Sau khi tỉnh giấc, tôi hồi tưởng lại giấc mơ lúc nãy. Chả hiểu sao tôi lại quên mất chuyện mình thấy cái gì lạ lạ trên thân thể cô gái mà chỉ nhớ chuyện thằng Hữu không leo lên xe mà đứng dưới đất làm gì trong mấy giây đồng hồ sợ hãi và Cái gì đang nhìn nó.

Vấn đề cái gì là lạ trên người cô gái đáng lẽ đã không có câu trả lời và cũng không được nhắc đến trong câu chuyện tôi kể. Tuy nhiên, cách đây 2 hôm tôi đã nhớ lại được và tìm ra câu trả lời. Đó là lý do 2 hôm nay tôi không đăng truyện vào giữa đêm. Dù vậy, tôi xin giải thích chuyện này sau vì thực tế lúc đó tôi không hề biết nó là cái gì.

Tôi kể cho anh Tuấn nghe xong, trầm ngâm một lúc anh suy luận:

"Nó đứng khựng lại không có gì lạ, đơn giản là nó nhìn thấy cái gì đó. Như vậy cái lạ là ở chỗ nó nhìn thấy cái gì mà thôi".

Tôi gật đầu, anh Tuấn nói tiếp:

"Lúc đó đường vắng, phía sau không có ánh đèn xe thì không thể có người nào đó chạy ngang nhìn thấy chuyện này được. Vì vậy có thể loại trừ việc bị người khác chạy xe ngang nhìn thấy".
Tôi hỏi:

"Vậy thì 3 chữ 'nó nhìn tao' có ý nghĩa gì?"

Anh Tuấn gắt:

"Từ từ, làm sao biết liền được. Để tao phân tích cho rõ rồi mới loại trừ ra".

Tôi gật đầu. Anh Tuấn nói tiếp:

"Xét về hoàn cảnh ở phía sau lúc đó, chỉ còn ba trường hợp có thể xảy ra: một là nạn nhân sống dậy, hai là có người đi bộ ở phía sau, ba là có người núp trong bụi cỏ".

Tôi gật đầu, thầm thán phục suy luận của anh Tuấn. Nhưng suy luận vẫn mãi là suy luận, trừ khi suy luận ra chỉ có một trường hợp hoặc trừ khi tôi có thể quay đầu được thì mới biết chuyện gì xảy ra phía sau. Bằng không với ba trường hợp suy luận này thì chỉ tổ lưỡng lự phân vân chứ không giúp ích gì được nhiều cho vụ án.
Anh Tuấn hỏi tôi như một điều tra viên chuyên nghiệp:

"Mày có nhớ lúc xe sắp tới khúc quanh thì có ai đang đi bộ hai bên đường không?"

Được sự gợi ý của anh Tuấn, tôi cố lục lọi một lát rồi trả lời chắc nịch:

"Em bảo đảm không có ai đi bộ trên đường gần đó hết. Người đi bộ cuối cùng mà em gặp là khoảng 15 đến 20 phút trước khi xảy ra tai nạn. Không thể nào đi nhanh đến như vậy."

Anh Tuấn tiếp lời:

"Ok, vậy mày có để ý xung quanh bụi cỏ có nhà nào gần đó đang sáng đèn, hay là có ai nấp hay không?
"
Tôi đáp:

"Cái đó em không rõ, tầm nhìn hạn hẹp quá nên không thể thấy thêm được gì"
Anh Tuấn không hỏi nữa, chỉ đáp gọn một câu:

"Hôm nay thế là có thu hoạch rồi, thôi mày về ngủ đi, nhớ thêm được gì thì báo tao hay".

Trên đường chạy xe về nhà, đầu óc tôi hầu như không để ý đến xe cộ xung quanh, chỉ toàn nghĩ làm cách nào để có thể biết cái gì phía sau lưng 2 đứa chúng tôi lúc đó. Đột nhiên có một thằng choai choai từ phía sau vượt lên làm tôi hoảng hồn tấp vào trong, may mà có kính hậu nếu không thì vướng tay lái đo đường rồi. Đang lầm bầm chửi trong miệng thì một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi thầm cảm ơn thằng khốn đó, nhờ nó mà tôi đã tìm ra cách để xác định cái gì phía đằng sau 2 đứa chúng tôi: kính chiếu hậu.

Đêm hôm đó tôi không ngủ được, vừa sung sướng vì tìm ra được giải pháp, vừa tò mò suy đoán cái mà thằng Hữu kêu là 'nó' thực ra là thứ quái quỷ gì mà nó sợ đến vậy. Tự nhiên tôi nhận ra một điều: mình vì tò mò muốn điều tra chứ thực tâm không phải vì nghĩ đến thằng Hữu.

12 giờ trưa hôm sau tôi mới thức dậy mà trong người vẫn còn mệt mỏi. Hôm nay chủ nhật rảnh rỗi chả biết làm gì, suy nghĩ một lúc tôi quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ ghé nhà thằng Hữu. Sẵn tiện quan sát kỹ cái ngôi nhà mà đã 3 năm nay tôi đã không còn ghé ngủ để xem có chỗ nào kín đáo mà người con gái lạ lùng đó có thể ẩn nấp.

Quan tài chú Bình vẫn nằm giữa nhà, tôi xin phép cô Hiền vào rửa mặt để có cớ quan sát cái nhà tắm. Ngày trước tôi cũng thường sử dụng nhưng chủ yếu để rửa mặt với đi tè nên không để ý nội thất bên trong lắm. Hôm nay để ý mới thấy nhà tắm khá rộng nếu so với diện tích căn nhà, nguyên cả nhà tắm chỉ có mỗi một bóng đèn tròn, lại không có cửa sổ, chỉ có mỗi một cái quạt thông gió nên dẫu là ban ngày nhìn cũng hơi âm u, lại càng rờn rợn hơn mỗi khi nghĩ đến ngay đây đã từng có 2 người chết.

Tôi mở vòi nước rửa mặt, khi vừa nhìn vào gương thì tôi lại phát hiện thêm một điều: phần mép gương đã bị nứt, nếu không phải tôi khá cao, soi mặt ngay đúng phần nứt thì cũng không để ý thấy. Trong cùng nhà tắm là cái bồn tắm lớn với tấm màn che bằng ny lon. Nói chung ngoài việc thiết kế kém khiến căn phòng trở nên âm u, yếm khí, thiếu sáng ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý cả.

Tôi bước ra ngoài, cố tìm một lý do nào đó để có thể lên lầu quan sát. Tôi vờ nói với cô Hiền:

"Con hơi mệt, con lên lầu ngủ 1 lát được không cô?"

Cô Hiền đồng ý, tôi chậm rãi bước từng bước lên lầu, chưa lên tới nhưng đầu tôi đã mường tượng ra phần nào khung cảnh trên lầu: chắc chắn cũng âm u, thiếu sáng và ngột ngạt như cái nhà tắm. Tôi đã lầm thưa các bạn, 2 cánh cửa sổ bằng kính lớn khiến căn phòng trở nên sáng sủa, tôi nhìn sơ qua một lượt chả thấy gì nên leo lên giường nằm. Theo tôi đoán thì ngày xưa vợ chồng cô Hiền ngủ ở giường này, còn thằng Hữu ngủ ở nhà dưới. Chả tìm được gì lạ, tôi chán nản nằm lên giường thiếp đi lúc nào không biết. Đang lim dim thì tôi nghe có tiếng sột soạt ở dưới giường, tôi giật mình bật dậy leo ngay xuống giường, trong thâm tâm tôi thì đây chắc là con chó con mà cô Hiền nuôi mà cách đây 3 tháng tôi từng gặp mà thôi, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy sợ sợ. Tôi vén tấm ra giường đang rũ xuống đất lên rồi đưa mắt nhìn.

Người tôi như trút được gánh nặng, con chó đang nằm trong gầm đưa mắt nhìn tôi, không sủa nhưng cũng chẳng tỏ ý thân thiện như lúc trước, có lẽ lúc đó nó còn bé quá nên không nhớ tôi, lạ một điều là tôi thấy nó chẳng to lên được tí nào cả.Tôi bị hốt hoảng một phen nên chẳng còn muốn nằm ngủ nữa, tôi rảo bước đi xuống lầu. Lúc này có mấy người quen dưới quê lên viếng nên tôi đứng trên trên cầu thang chờ viếng xong mới bước xuống. Tôi gặp cô Hiền xin phép về, sẵn tiện tôi nói đùa 1 câu:

"Con chó con nó mau quên quá, mới mấy tháng mà gặp con không thèm mừng".

Cô Hiền ngạc nhiên:

"Con chó nào?"

Tôi cười:

"Con Lu mà mấy tháng trước cô xin về nuôi đó!"

Cô Hiền trợn tròn mắt nói:

"Ủa nó bị viêm não chết gần cả tháng rồi mà con?"

Tôi chạy vội lên lầu,cô Hiền cũng lật đật chạy theo sau tôi xem có chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ là tiếp theo mình sẽ sắp thấy cái gì, muốn thấy cái gì: thấy con chó bị chết vẫn còn ở đó hay muốn thấy con chó biến mất không lý do? Cả hai trường hợp tôi đều sợ, tôi không sợ con chó, tôi sợ cái lý do, cái đằng sau sự xuất hiện con chó cơ.

kéo tấm ra giường lên nhìn lại lần nữa. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chả có gì ngoài bóng tối và một ít ánh sáng mờ mờ hắt vào. Tôi bế tắc nhìn cô Hiền thì thấy cổ đang nhìn tôi với ánh mắt lo ngại, có lẽ cổ cho rằng tôi khùng? Tôi tính mở miệng giải thích thì đột nhiên nín thở, cố lắng nghe xem có cái gì đó là lạ phát ra ở tủ quần áo cuối góc phòng.

Tiếng khò khè như phát ra từ một con vật ủ bệnh lâu ngày, càng lúc càng nghe rõ, không phải riêng tôi mà ngay cả cô Hiền dường như cũng nghe được vì hướng nhìn của cổ đã chuyển từ tôi sang tủ quần áo. Cô hiền chụp lấy chùm chìa khóa, từ từ tiến đến cuối góc phòng, tôi thì vớ cây chổi cầm trên tay đi sau lưng cô Hiền. Bổng nhiên có ai đó lay vai tôi từ phía sau, tôi hốt hoảng quất cây chổi ra phía sau thì thấy cây chổi biến mất tự lúc nào. Tôi chỉ biết ú ớ trong họng rồi choàng tỉnh giấc.

Giấc mơ thật quá khiến tôi mất cả phút đồng hồ thẫn thờ mới tỉnh hẳn.Bà già đứng bên cạnh lo âu hỏi:
"Mơ gì mà la um sùm thế con? gần 11 giờ trưa rồi. "

Tôi sợ mẹ lo nên nói bâng quơ:

"Con nằm mơ gặp ma thôi"

Bà già tôi cười rồi không nói gì nữa.

Tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ lúc nãy, nó khiến tôi tin có cái gì đó bất bình thường trong căn nhà cô Hiền mà tôi chưa khám phá ra được. Tôi chần chừ một lúc rồi quyết định: ăn cơm xong sẽ qua nhà cô Hiền.

Cũng bằng cách xin vào rửa mặt, tôi đã vào được phòng tắm. Nói chung những gì tôi thấy trong mơ đa phần sai bét cả. Phòng tắm sáng rực bởi 3 bóng đèn tuýp loại 6 tấc, chẳng có cái gì gọi là âm u hay yếm khí cả. Cảm giác rờn rợn biến mất, tôi tự cười bản thân vì đã quá tin tưởng vào giấc mơ. Nghĩ vậy nên tôi cũng chả có tâm trí đi lên gác kiểm tra nữa, tôi mở vòi nước rửa mặt, ngay cả tấm gương soi cũng khác với trong giấc mơ tôi tưởng tượng ra. Tôi phì cười liếc mắt lên mép gương đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Từ trên mép phải của gương, một kẽ nứt dài gần 3 cm hiện rõ mồn một như muốn thách thức lòng can đảm của người đứng soi.

Tôi chuồn lẹ ra ngoài cửa mà chân vẫn còn run run, có cho tiền tôi cũng chả dám lên lầu để điều tra. Giờ chỉ cần cái quan tài kế bên có tiếng lóc cóc là tôi xỉu ngay cho bạn đọc xem. Tôi cố trấn tĩnh hỏi cô Hiền:

"Con chó con đâu rồi cô Hiền?"

Cô Hiền buồn rầu đáp:

"Từ lúc chú Bình mất nó cứ loanh quanh dưới sàn giường, không chịu ăn uống gì cả! Hôm qua ẵm nó xuống lầu thăm chú Bình lần cuối mà nó cứ tru lên mãi".

Tôi giật mình hỏi:

"Thế giờ nó đâu rồi cô?"

Cô Hiền bảo:

"Chắc loanh quanh trên lầu thôi, con lên thăm nó đi!"
Tôi từ chối gấp:

"Dạ thôi để dịp khác. Giờ này tâm trí đâu mà đùa giỡn với nó"

Cô Hiền mắt rơm rớm:

"Lúc còn sống chú Bình thương nó lắm..."

Tôi an ủi cô vài câu, thắp nén nhang cho chú Bình rồi từ biệt ra về. Hình ảnh con chó cứ ám ảnh tôi mãi suốt đoạn đường về.

Tối hôm đó, toan dắt xe qua nhà anh Tuấn tôi mới sực nhớ những lời cuối cùng cô Hiền nói về con chó trước khi tôi ra về dường như có liên quan đến sự kì bí của căn nhà:

"Lúc còn sống chú Bình thương nó lắm, buổi tối hôm định mệnh đó nó cứ đứng ở cầu thang nhìn xuống nhà dưới sủa mãi, dường như thú vật nó có linh tính đoán biết được chuyện sắp xảy ra, phải chi cô để ý..."

Nói đến đây cô Hiền cứ sụt sịt khóc nên cũng chả nhớ nói gì. Tôi thì tôi không tin con chó có giác quan thứ 6 để biết trước sự việc, tôi tin rằng việc nó nhìn xuống nhà dưới rồi sủa là vì nó thấy điều gì đó bất thường ở phía nhà dưới, chẳng hạn như có ai đó đang ẩn khuất trong nhà tắm hoặc đang đứng dưới cầu thang nhìn trừng trừng lên lầu hoặc cũng có thể đó chỉ là một con mèo hoang đi lạc vào nhà không chừng. Như vậy, nếu tối hôm nay thôi có thể nhớ lại được những hình ảnh trong kính chiếu hậu, có thể liên kết lại với chi tiết này để suy đoán ra sự thật. Nghĩ đến đây tôi không khỏi vui mừng nhưng cũng có phần hơi hồi hộp, có lẽ tôi sợ biết được thứ ám hại cha con thằng Hữu không phải là sự ngẫu nhiên hay vô tình xui xẻo mà là...

Hôm nay tôi có vẻ mất tập trung quá, anh Tuấn cứ nhắc đi nhắc lại 5,6 lần tôi mới tập trung lại được. Nhiệm vụ của tôi hôm nay khá khó khăn: thấy cho bằng được những gì phản chiếu trong kính chiếu hậu.

Thằng Hữu đang kéo ga như điên, đoạn đường này khá là vắng vẻ, hầu như không có xe chạy chứ đừng nói là người đi bộ. Tôi thầm nghĩ: bọn con gái đi đường này chắc sợ phết, thế mà bà chị kia tỉnh bơ đạp xe phía trước, chả biết người hay ma mà gan thế. Tôi muốn mở miệng nhắc thằng Hữu chạy chậm lại lắm nhưng thực sự bất lực, đành phải cố quan sát chờ đợi mọi chuyện nó xảy ra mặc dầu đã dự tính hết cả trong đầu. Một cái liếc thoáng qua, tôi đã thấy khúc cua tai nạn nằm ở phía trước cách xe bọn tôi cỡ chừng 300 mét. Tôi lặng yên chờ đợi vì lúc đó đang xoay qua trái nhìn cảnh xung quanh.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra như tôi đã biết, không có gì mới lạ. Có lẽ tôi cũng đã phần nào chai sạn cảm xúc khi phải trải qua giấc mơ này nhiều lần nên giờ đây tôi cũng không cảm thấy kinh hãi lắm khi nhìn thấy gương mặt dập nát của người con gái bị chúng tôi tông phải. Giờ phút quan trọng đã đến, bọn tôi đang chạy đến chiếc xe, tôi vừa leo lên xe là nổ máy ngay nhưng thằng Hữu không leo lên xe mà đứng tòng ngòng bên trái phía sau lưng tôi che mất kính hậu bên trái. Tôi tập trung tia mắt về kính bên phải, tầm nhìn tuy hẹp nhưng ở vị trí mặt đường cô ta nằm từ thắt lưng trở lên có thể thấy rõ xung quanh đường không hề có ai. Tiếp theo thì ra sao chắc các bạn cũng đã rõ rồi nên tôi không cần mô tả lại.

Tôi tỉnh giấc mà lòng nặng trĩu, tôi kể giấc mơ cho anh Tuấn nghe hi vọng với khả năng suy xét khá logic ảnh có thể nhìn ra được bản chất vấn đề. Anh Tuấn vỗ trán nhịp chân một lúc vẫn không nói câu nào. Tôi sốt ruột hỏi:

"Sao rồi anh? em thấy mù mờ quá!"

Anh Tuấn xua tay tỏ ý khó chịu khi tôi cắt ngang dòng suy nghĩ:

"Chờ lát, tao sắp nhìn ra vấn đề rồi"

5 phút trôi qua mà đối với tôi dài như cả giờ đồng hồ. Tôi thì khả năng suy luận logic hơi kém nên nhìn nhận vấn đề không được rõ ràng và sâu sắc như anh Tuấn. Do đó mà trong 5 phút đồng hồ đó tôi chỉ tập trung nhìn biểu hiện của anh Tuấn chứ đầu óc chả suy xét được gì mặc dù tôi là người trực tiếp chứng kiến mọi thứ.
Gần 10 phút trôi qua, tôi bắt đầu thấy nản chí thì đột nhiên anh Tuấn vỗ đùi:

"Ra rồi, tao biết tại sao mày không thấy gì rồi"

Tôi hồi hộp kéo ghế lại gần chờ anh Tuấn nói tiếp. Anh Tuấn bảo:

"Phía sau và hai bên đường không có người, như vậy có thể loại trừ được người phía sau và người nấp trong bụi cỏ vì trời tối thế thì thằng bạn mày không thể nhìn thấy người nấp trong bụi được, ban ngày không để ý cũng chả thấy chứ đừng nói là đêm"

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh Tuấn nói tiếp với vẻ thận trọng:

"Nhưng mày cũng nên nhớ, đây dù sao cũng là suy đoán tuy vậy theo tao thấy nó khá hợp lý, vả lại ngoài nó ra thì khó có trường hợp nào khác"

Tôi nóng lòng giục:

"Rốt cuộc là thế nào?"

Anh Tuấn cười:

"Hoặc là bạn mày vì quá sợ nên sinh ra ảo giác có người phát hiện, trường hợp này có thể xảy ra nhưng chỉ chiếm 40% là cùng"

Tôi phụ họa:

"Cũng có thể, tại lúc đó thật sự là nó cũng sợ lắm, nếu tính cho kỹ thì nó sợ hơn cả em vì nó là thằng cầm lái mà. Thế còn 60% khả năng còn lại?"

Giọng anh Tuấn trở nên thận trọng:

"Tao nghĩ trường hợp này có nhiều khả năng nhất. Từ thắt lưng trở lên không thấy gì lạ, như vậy đồng nghĩa với việc tia mắt đó phải phát ra từ dưới thắt lưng trở xuống".

Tôi gật đầu phụ họa, anh Tuấn tiếp tục:

"Khả năng có một người nào đó phát hiện, đến ngồi cạnh nạn nhân để xem xét tình hình cũng ko phải là không có. Nhưng chẳng đứa nào khùng đến mức im lặng ngồi nhìn hai thằng thủ phạm bỏ chạy, ít ra cũng phải hô hoán lên chứ. Mà cho dù nó có sợ bị tụi bây quay lại đánh trả thù thì khi nó thấy thằng bạn mày nhìn thấy thì nó phải bỏ chạy chứ làm sao mà thằng bạn mày lại bỏ chạy"

Tôi chỉ biết gật gật như mấy ông nghị. Anh Tuấn được nước nói tiếp:

"Như vậy, tia mắt không xuất phát từ một cái gì đó đang ngồi mà từ một cái gì đó đang nằm".

Chân tui muốn bủn rủn khi nghe ảnh phát biểu câu này. Anh Tuấn không để tôi lên tiếng đã phán tiếp:
"Chẳng có đứa nào điên nằm kế nạn nhân để mà nhìn hai đứa bây gây tai nạn cả. Lại càng không phải là con chó hay con mèo vì thằng bạn mày chẳng lẽ sợ con vật nhìn thấy nó gây tai nạn?"

Tôi nóng lòng quá nên hối thúc:

"Vậy là cái gì, anh nói mau đi!"

Anh Tuấn nhỏ giọng:

"Theo tao thì chính con nhỏ đó nó ngước lên nhìn chúng mày chứ không ai khác!"

Tôi chạy xe chầm chậm ra về, trời hanh khô mà tôi lại thấy lạnh người mỗi khi nghĩ đến tia mắt nhìn bọn tôi lạ là của cái xác chết. Chả hiểu nổi nhưng quả thật xét về logic thì chỉ có mỗi cái xác chết nó nhìn chứ còn ai nữa mà nhìn? Hay là cô ta chưa chết? Mà dẫu có chưa chết thì với cái thương tích mà bọn tôi chứng kiến lúc lật người lên cũng không thể nào đủ bình tĩnh, đủ sức chịu đau mà nhìn bọn tôi với gương mặt dập nát, trừ phi cổ không phải là người bình thường.

Tôi chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ, đó là khi cách khúc cua 300 mét thì không hề có chiếc xe đạp nào trong tầm nhìn. Trong khi đó lúc đụng xe thì rõ ràng là đâm phải đít xe đạp đi cùng chiều. Vậy thì cô ta và chiếc xe đạp đó đang ở đâu khi tôi cách cua 300 mét cơ chứ?

Tối hôm đó, cô Hiền đột ngột gọi cho tôi lúc 11h50 phút bảo là nhớ ra một chi tiết đáng ngờ trong đêm chú Bình mất, muốn kể cho tôi nghe. Tôi phải đi thử một chuyến xem sao....

Nó đã không trở về nữa.


Tôi bắt đầu đi theo con đường của nó từ lúc đó. Quyển nhật ký ngày nào nay được tôi biến thành một câu chuyện, nhưng nó sẽ là một câu chuyện dang dở nếu như lúc đó tôi không kiên quyết bám theo vụ án đến cùng. Để tôn trọng người đã khuất, tôi xin phép không nhắc đến nguyên nhân cái chết đêm đó của tác giả đầu, và cũng để tiện câu chuyện, tôi xin phép gộp 2 tác giả lại làm một. Các bạn hãy xem như nhân vật tôi vẫn còn sống và đêm đó tôi vẫn đến nhà cô Hiền như đã hẹn (thực sự thì hơn 1 tuần sau khi nó mất, và sau khi đọc xong những dòng cuối cùng trong nhật ký, tôi mới đến nhà cô Hiền vào lúc giữa trưa).

Vừa bước vào tôi đã cảm nhận được vẻ mặt cô Hiền hơi khác lúc trưa, cũng là nét buồn nhưng pha đượm sự hãi hùng. Tôi không dám hỏi vội, chỉ ngồi yên chờ cô bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau, cô Hiền giọng run run nói:

"Cô nghĩ chú Bình không phải tự nhiên bị đột quỵ con ơi!"

Tôi thắc mắc:

"Thế là thế nào? cô nói rõ hơn được không?"

Giọng cô Hiền vẫn còn hoảng sợ lắm:

"Cô còn nhớ đêm đó lúc chú xuống nhà tắm xong thì có nói vọng lên lầu".

Tôi cũng hồi hộp không kém, mấu chốt vấn đề có thể nằm ở câu này. Tôi hối thúc:

"Chú nói gì?"

Cô Hiền nói:

"Ổng nói có một chữ 'hả' thôi, lúc đó cô cũng không để ý, sau này xâu chuỗi lại cô thấy kỳ lắm"
Tôi hỏi dồn:

"Lúc đó cô đứng trên lầu gọi chú hả?"

Cô Hiền đáp:

"Cô đâu có kêu, bởi thế cô mới nói kỳ lạ".

Tôi im lặng không hỏi nữa. Trong đầu suy nghĩ ra rất nhiều trường hợp liên quan đến chữ 'hả' của chú. Rõ ràng nếu không phải giọng cô Hiền mà là giọng một người lạ thì chú Bình phải giật thót mình chứ chả bao giờ trả lời kiểu này. Vậy mà cô Hiền bảo không có kêu. Vậy giọng nói gọi chú Bình chả lẽ từ cõi xa xăm nào đó vọng về hay sao?

Đêm hôm đó, sau khi từ biệt cô Hiền trở về nhà thì tôi không tài nào ngủ được. Cứ hễ nhắm mắt là lại tưởng tượng gương mặt người đứng bên ngoài cửa nhà tắm gọi tên chú Bình, có thể vì thế mà con chó nó cứ nhắm vào hướng nhà tắm mà sủa liên hồi. Tôi chợt nhớ đến vết nứt trên tấm kính soi mặt, không biết nó có liên quan gì đến 'người' đó không. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Chiều hôm sau, cô Hiền nhắn tin bảo tôi tối nay qua nhà có chuyện gấp. Đương nhiên tôi rất hứng khởi vì tôi tin rằng mỗi khi cô Hiền kêu qua nhà thì chắc là có manh mối mới. Đúng 8h15 phút tôi đã có mặt, có điều lạ là hôm nay cô Hiền không đóng cửa chờ tôi kêu như mọi ngày, cửa đã mở sẵn. Tôi để xe ngoài cửa rồi bước vào nhà thì nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, tôi bước lại gần thì thấy cửa vẫn chưa đóng sát, cô Hiền đang xõa tóc rửa mặt, nhìn qua tấm kính soi thấy cô xanh xao lắm. Vừa thấy tôi cô đã đóng cửa lại rồi bảo:

"Chờ tí".

Tôi ngồi xuống ngước mắt nhìn con chó đang đứng trên cầu thang. Quái lạ, hôm nay nó cứ sủa tôi là thế nào. Ngay từ lúc chạy xe đến là đã nghe nó sủa liên tục. Vòi nước rửa mặt đã tắt từ lâu, thay vào đó là tiếng nước vòi sen. 10 phút, 20 phút, 30 phút. Đã gần 40 phút trôi qua mà tiếng vòi sen vẫn chảy, tôi tự hỏi:

"Tại sao cô kêu mình qua đây lúc đi tắm? Tại sao tắm gần 40 phút chưa xong? Đầu tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tôi gán tai nạn mà chú Bình đã gặp lên cô: "chết trong phòng tắm".

Tôi đập cửa rồi kêu liên tiếp:

"Cô Hiền ơi, Cô Hiền, có sao không? Cô Hiền?"

Giọng cô Hiền từ trên gác vọng xuống:
"ai?"

Tôi hoảng hồn chạy thục mạng ra cửa, cô Hiền từ trên gác ló đầu nhìn xuống cầu thang, tay cô ôm chặt con chó, có lẽ để bớt sợ. Tôi đứng ngoài cửa thở hồng hộc một lúc mới đáp:

"Con Thanh nè"

Cô Hiền chạy một mạch từ cầu thang xuống dưới cửa rồi chạy hẳn ra khỏi nhà, con chó cũng bỏ chạy theo chủ. Cô Hiền hốt hoảng:

"Sao con mở cửa được? giờ này đến đây làm gì?"
Tôi ngạc nhiên:

"Hồi chiều cô nhắn con 8h tối qua đây có chuyện mà?"

Cô Hiền còn ngạc nhiên hơn:

"Đâu có, cô nhắn hồi nào?"

Tôi móc điện thoại ra cho cô Hiền xem tin thì quả thật nó phát ra từ máy di động của cô. Tôi bảo:
"Cô lấy điện thoại ra con xem thử! Mà ai đang ở trong nhà tắm vậy cô?"

Cô Hiền giật bắn mình:

"Làm gì có ai? điện thoại cô để trên lầu. Mà con chưa nói tại sao con mở cửa được?"

Tôi không rảnh giải thích vụ cái cửa, giọng tôi gấp gáp:

"Có, lúc nãy còn tưởng cô tắm ở trỏng!"

Cô Hiền dường như không đứng vững nữa, càng lúc cô càng lùi xa căn nhà khiến tôi và con chó cũng không tự chủ được bước lùi theo sau. Tôi bắt đầu tin rằng có cái gì đó không bình thường trong căn nhà này, rõ ràng bây giờ con chó không còn sủa tôi mà nhìn vào căn nhà sủa tiếp. Như vậy, trước lúc tôi chạy xe đến thì nó đã sủa rồi, tôi tự hỏi:

"Nó sủa người trong nhà tắm?"

Tôi xoay qua cô Hiền thì thấy sắc mặt cô trắng bệch, tôi hỏi giọng run run:

"Thực sự là không có ai khác ở trong nhà hở cô?"

Cô Hiền giọng lắp bắp:

"Cô nói...nói rồi, nhà này...cô...nhà cô bị cái gì ám đó!"

Tôi rùng mình một cái, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc giống hệt cô Hiền trong phòng tắm rồi hốt hoảng kêu lên:

"Chính nó hại thằng Hữu"

Tôi vừa la lên thì cô Hiền ngồi bệt xuống đất, tôi cảm nhận được có cái gì đó, dường như là tia nhìn của ai đó đằng sau mình, tôi đột ngột xoay lại.

Bà Tư Sương đang chầm chậm bước từng bước tiến về phía chúng tôi.

Hoảng loạn, phải nói lúc này tâm trạng của tôi không khác gì một bác sĩ nhìn thấy đâu cũng thấy khuẩn. Tôi nhìn bà Sương đang bước chậm rãi mà đoán rằng đó là hiện thân của kẻ trong nhà tắm. Giọng bà Sương vang lên phá vỡ không khí căng thẳng:

"Có chuyện gì thế cô Hiền?"

Tôi thở phào tiến lại chào bà Sương rồi kể hết đầu đuôi chuyện lúc nãy. Bà Sương tỏ vẻ nghi ngờ:

"Giờ nó còn tắm không?"

Tôi đáp:

"Còn, lúc con chạy ra nước vẫn mở xối xả".

Bà Sương bảo:

"Đi vô coi sao. Chả lẽ cô cậu định ở ngoài đường đêm nay à?"

Ngần ngừ một lát chúng tôi cũng từ từ vào nhà, cô Hiền không quên vớ cây chổi làm tôi suýt bật cười.

Bên trong nhà nếu không có tiếng nước chảy thì hoàn toàn tĩnh lặng. 3 người bọn tôi tiến về phía nhà tắm mà lòng vô cùng hồi hộp pha lẫn lo sợ nhưng thực sự thì chả biết chính xác là sợ cái gì cả. Trong ba người có mình tôi là đàn ông nên tôi xung phong phụ trách mở cửa nhưng chả hiểu sao tim đau nhói. Hồi hộp gần 10 giây sau tôi mới dám vặn nắm đấm cửa nhưng nó cứng ngắc.

"Chắc là khóa bên trong rồi".

Tôi thở phào vì mở cửa không được.

Cô Hiền cùng bà Sương vội chạy lên lầu lấy chìa khóa, tôi chả dám đứng chắn ngay cửa nhà tắm nên lùi tít về phía cầu thang dù chả có việc gì làm ở đó. Chả hiểu cô Hiền với bà Sương lục với chả tìm gì mà đến gần 5 phút sau mới moi ra được cái chìa khóa cửa nhà tắm.

Cửa nhà tắm từ từ mở ra, bên trong mù mịt hơi nước, vòi sen của máy nước nóng vẫn chảy đều đều, lãng phí không thua gì mấy ông cấp nước. Ba người bọn tôi cố trố mắt nhìn nhưng mờ quá chả thấy gì mà xông vào kiểm tra thì lại không dám. Một lúc sau, bà Tư Sương gan dạ lên tiếng:

"Ba người vào cùng một lúc, để xem nó là cái gì! Mình đông người, nhà lại là của mình, nó không sợ mình thì thôi chứ việc gì mình phải sợ nó?"

Tôi và cô Hiền miễn cưỡng gật đầu rồi bước vào chung với bà Tư Sương. Hơi nước đã tan bớt, bên trong chẳng có gì ngoài cái máy nước nóng đang mở độ nóng max nhưng áp lực nước mở minimum khiến cho nước từ vòi sen tuôn ra nóng đến đáng sợ, hơi nước bao trùm cả phòng. Bà Sương thắc mắc:
"Nóng thế sao mà tắm được? Bộ lạnh lắm sao?"

Cô Hiền với tay tắt máy nước nóng, cả ba người bọn tôi đang loay hoay kiểm tra thì điện cúp cái rụp, mọi thứ tối đen.Tôi hoảng hồn chạy ra ngoài thì thấy cô Hiền và bà Sương còn chạy ra trước cả tôi, không thấy rõ mặt nhưng chắc chắn một điều là vẻ mặt ai cũng hoảng hốt. Cô Hiền trấn an:

"Không sao đâu, điện lực chuyển tải nên cúp thôi, hồi trưa cúp một lần rồi!"

Cả ba người mò lên lầu tìm đèn pin, con chó đứng ngay cầu thang sủa um sùm làm cô Hiền phải đá nhẹ nó mới tránh. Chưa bước tới bậc thang cuối cùng thì cô Hiền chợt khựng lại nói:

"Phải rồi, chắc chắn có người thứ tư trong nhà".

Tôi hỏi:

"Sao cô Hiền biết? Lúc nãy phòng tắm có ai đâu?"

Cô Hiền đáp giọng sợ sợ:

"Hồi trưa cô đang coi ti vi thì cúp điện nên cô khóa cửa đi siêu thị mua sắm. Lúc về thì điện đã có từ lâu nhưn máy lạnh lại tắt!"

Bà Sương thắc mắc:

"Máy lạnh tắt có gì lạ? Nó tự mở mới lạ chứ cô Hiền!"

Cô Hiền run giọng:

"Lúc cúp điện thì máy lạnh đang mở. Mà cái máy lạnh hiệu DaiKin này con xài gần 4 năm rồi con rõ lắm dì ạ, khi có điện thì tự động nó bật lại ngay!"


Tôi tuy hơi run nhưng ráng hài hước một câu:

"Chả lẽ ma sợ lạnh?"

Câu đùa không đúng lúc nên chẳng ai cười dù là lấy lệ. Bà Sương la:

"Đừng có nói bậy"

Tôi im re bước theo cô Hiền. Phòng trên lầu tối quá nên cả ba phải chia nhau mò cho ra cái đèn pin mà theo cô Hiền là hồi trưa cô nhớ để nó ở góc tủ. Đang loay hoay thì chợt gió lạnh lùa từ cửa sổ vào khiến tôi lạnh gáy. Cô Hiền dường như cũng hơi rợn người nên nắm vội tay tôi. Tay cô Hiền khá lạnh và hơi run nhưng các bạn cũng biết, khi đang sợ mà có người nắm tay mình thì cũng đỡ sợ hơn, tôi cũng vậy.

Bà Tư Sương chợt la lên:

"Thấy rồi!"

Cô Hiền vội buông tay tôi ra, tích tắc 2 giây sau thì đèn pin bật lên tỏa sáng cả một góc phòng nhưng ngay tức khắc tôi tối tăm mặt mũi, đầu óc choáng váng. Cô Hiền đang ngồi tìm đèn pin cạnh cái bàn gần lối đi xuống cầu thang, nói cho chính xác hơn thì tôi và cô Hiền ngồi cách nhau gần 4 thước.

[Phần anh Kiên chuyên viên viện tâm lí hình sự vào cuộc- BAOBLOG.NET]


Tôi biết các bạn rất nóng lòng muốn biết hồi kết của câu chuyện này là như thế nào nhưng vì nhiều điều không thể giải thích nổi liên tiếp xảy ra trong thời gian vừa qua nên tôi không có sự lựa chọn nào khác, đành phải gác lại sự kì vọng của các bạn để tập trung đi tìm một câu trả lời thỏa đáng cho toàn bộ những thắc mắc của mọi người.

Quay trở lại với ngày hôm đó

Tôi, cô Hiền cùng với bà Sương, ba người chầm chậm tiến phề phía phòng tắm. Không ai nói gì nhưng dường như tất cả đều cảm nhận được một bầu không khi rờn rợn đang bao trùm. Trong nhà tắm tiếng nước chảy róc rách vẫn vọng ra làm chúng tôi như ngạt thở. Nhìn cô Hiền cầm cây chổi mà tay run run, tôi ước gì mình có đủ can đảm để đi vào một mình, tránh cho cô phải đối mặt với thế lực kì bí phía sau cánh cửa. Nhưng nỗi sợ hãi quá lớn đã lấn át tất cả, chầm chậm từng bước một, không biết là qua bao lâu, chúng tôi đã đến sát cửa nhà tắm. Tôi nhìn hai người phụ nữ sau lưng mình, mặt họ trắng bệch nhưng ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, tôi gật đầu, hít một hơi dài và mở tung cánh cửa ra ...

...

Dù đã chuẩn bị đối mặt với bất cứ tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra nhưng những gì đập vào mắt thật quá sức tưởng tưởng của ba người chúng tôi.

... Trống rỗng ...

... Hoàn toàn trống rỗng ...

Nước không hề chảy và trong nhà tắm không có một ai. Mọi thứ vẫn nằm im ở đúng chỗ của nó. Điều này quả thật là bất ngờ, nó làm cho cả ba người rợn tóc gáy, phải chăng chỉ là ảo giác, hay tất cả vốn là do chúng tôi tưởng tượng ra ? Cả ba chìm vào những suy nghĩ của riêng mình mà không để ý rằng cánh cửa nhà tắm không biết từ bao giờ đã đóng sập lại.
...
...
Đoạn kết của câu chuyện này tôi chưa dám post vội. Để xem những ý kiến thảo luận của các bạn về người con gái đi xe đạp đêm hôm đó, nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Hữu và ông Bình... Và có thật là, đã có những thế lực không phải là con người đã dẫn đến cái chết của hai người và nhân vật "tôi" trong câu chuyện?? Giữa Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt nhiều ngôi nhà triệu đô bị bỏ hoang, lạnh lẽo do những lời đồn oan nghiệt.

nhà ma Sài Gòn

Nhà chú Hỏa – đại gia bất động sản Sài Gòn xưa

Tòa nhà tọa lạc tại số 97, đường Phó Đức Chính, Q1, TPHCM trải qua bao thời gian nhưng vẫn sừng sững với dáng dấp cổ kính, tĩnh lặng, thâm u, càng làm cho những giai thoại về chủ nhân và ngôi nhà thêm phần huyền hoặc. Dù hiện nay đã là trụ sở Bảo tàng Mỹ thuật thành phố nhưng ngôi nhà vẫn chất chứa rất nhiều điều bí ẩn, gợi tò mò bởi nó gắn liền với nhiều huyền thoại cùng tên tuổi một đại phú người Hoa lừng lẫy của Sài Gòn trăm năm về trước.

nhà ma Sài Gòn
Nhà chú Hỏa ngày nay là Bảo tàng Mỹ thuật TP HCM

Chú Hỏa - Hui Bon Hoa, hay như nhiều người Sài Gòn cũ vẫn gọi thân mật là chú chệt Hứa Bổn Hòa, gốc người Minh Hương - nhóm người Hoa rời bỏ Trung Quốc di cư sang nước ta khi triều đình Mãn Thanh tiêu diệt nhà Minh - được chúa Nguyễn cho định cư ở Nam bộ từ thế kỷ 17.

Tương truyền, từ hai bàn tay trắng với một gánh ve chai trên vai, chú đã tạo dựng nên sự nghiệp lừng lẫy khiến cho người đời sau còn nhắc. Là một trong tứ đại hào phú lừng lẫy của Sài Gòn xưa mà dân gian từng tôn vinh: “Nhất Sỹ, nhì Phương, tam Xường, tứ Hỏa” (Huyện Sỹ - Lê Phát Đạt; Tổng đốc Phương - Đỗ Hữu Phương; Bá hộ Xường - Lý Tường Quan và chú Hỏa - Hui Bon Hoa). Tuy xếp thứ tư nhưng chú Hỏa là người có nhiều huyền thoại và để lại nhiều dấu ấn nhất, trong đó phải kể đến tấm lòng không chỉ thu vén cho riêng mình mà còn biết hướng tới cộng đồng của ông, theo sách ghi chép lại: “tuy làm giàu cho mình đã đành, nhưng cũng giúp ích rất nhiều cho sự mở mang thịnh vượng kinh tế miền Nam”.

Theo nhiều người kể, nếu ai có dịp vào nhà chú Hỏa lúc trước giải phóng sẽ nhìn thấy đôi quang gánh đặt trong tủ kính, trưng giữa nhà như vật vừa trang trí, vừa là kỷ niệm thuở hàn Trong vi.

Không chỉ xây các dinh thự hoành tráng cho gia đình mình, chú Hỏa còn xây những dãy phố, cùng hàng loạt các công trình dân dụng dành cho cộng đồng như bệnh viện, chùa chiền… số các công trình tiêu biểu vẫn được sử dụng cho đến ngày nay có Bảo tàng Mỹ thuật thành phố, khách sạn Majestic, Bệnh viện Từ Dũ, Trung tâm cấp cứu Sài Gòn, Nhà khách Chính phủ, chùa Kỳ Viên, khách sạn Palace - Long Hải… Majestic là khách sạn đồ sộ bậc nhất thời ấy, được thiết kế theo đồ án của một kiến trúc sư người Pháp. Cũng như Bảo tàng Mỹ thuật hay Nhà khách Chính phủ, Majestic xây dựng theo phong cách Baroque rất được ưa chuộng thời bấy giờ và ngay cả hiện nay, nó mang dáng vẻ kiến trúc cổ châu Âu thời phục hưng, cổ kính và sang trọng bậc nhất Sài Gòn ngay khi xây xong vào năm 1925.

Nằm ở khu tứ giác đắc địa của Sài Gòn là Phó Đức Chính - Lê Thị Hồng Gấm - Calmette - Nguyễn Thái Bình, hiện tòa nhà được dùng làm Bảo tàng Mỹ thuật thành phố. Từ trước 1975 đã có rất nhiều lời đồn đại, cho rằng ngôi nhà này có… ma! Nhiều người kể đã nhiều lần nhìn thấy bóng trắng thấp thoáng lướt đi qua các dãy hành lang trong đêm khuya, người khác khẳng định đã nghe hồn ma đêm đêm hiện về gào khóc.

Tòa nhà vốn là dinh thự chính của chú Hỏa, được thiết kế rất đẹp và độc đáo theo phong cách Art - déco, kiểu dáng kiến trúc cổ hòa hợp giữa hai trường phái xây dựng Á-Âu, tường nhà được đúc kiên cố, dày từ 40 - 60cm. Ngôi nhà hiện đã trên trăm tuổi, được xây dựng vào những năm 20 của thế kỷ trước. Tương truyền khi thiết kế, dinh thự này có một trăm cửa lớn, cửa nhỏ và cửa sổ. Thế nhưng, Toàn quyền Đông Dương khi duyệt thiết kế đã bắt chủ nhân bỏ đi một cửa và không được mở cổng chính với lý do cổng này to hơn cổng Dinh toàn quyền, vậy nên hiện nay dinh thự chỉ có chín mươi chín cửa.

Chú Hỏa có hàng chục người con trai nhưng con gái thì chỉ có một, lại rất xinh đẹp nên chú đặc biệt cưng chiều. Bỗng nhiên, không còn ai thấy cô con gái ấy xuất hiện nữa. Từ đó, vào những đêm khuya thanh vắng, từ trong tòa nhà vẳng ra tiếng kêu khóc thảm thiết. Rồi một sáng, người Sài Gòn giở nhật trình ra, ngỡ ngàng thấy có mẩu tin chú Hỏa đăng cáo phó báo con gái mất. Mẩu tin còn cho biết do con gái bị bạo bệnh ra đi bất đắc kỳ tử, lại nhằm vào giờ trùng nên tang lễ chỉ làm sơ sài, thi hài sẽ được đưa đi an táng tại khu đất thuộc Long Hải, cạnh ngôi biệt thự nghỉ mát của gia đình.

Từ đó, dư luận bắt đầu đồn đại dữ dội, không ít người quả quyết đã tận mắt thấy “hồn ma” con gái chú Hỏa đêm đêm xuất hiện trong khu nhà gào rú, khóc than. Người khác bảo thấy có bóng áo trắng, tóc xõa, phất phơ lướt đi trong đêm, dọc hành lang, qua những cửa sổ để ngỏ (dinh thự chú Hỏa đặc biệt có rất nhiều cửa sổ).

Thực hư những câu chuyện thêu dệt kỳ bí về ngôi nhà đều không được xác minh. Tất cả vẫn chỉ là lời đồn truyền tai từ người nọ sang người kia. Tuy nhiên, ngày nay vẫn không ít người hoảng sợ khi đi qua ngôi biệt thự kỳ bí này.

Nhà mặt tiền đường Lý Thái Tổ

Ngôi nhà mang nhiều lời đồn oan nghiệt thứ 2 tại TP HCM là nhà mặt tiền số 24 đường Lý Thái Tổ, P2, Q3, TPHCM. Trước đây, tại địa điểm trên là một cửa hàng bán xe máy khá lớn. Nhưng vụ hỏa hoạn thảm khốc đã biến tất cả ra tro bụi, kể cả 7 thành viên trong ngôi nhà chỉ trong vòng hơn 1 giờ đồng hồ. Hơn 10 năm trôi qua, ngôi nhà vẫn còn nguyên những vệt khói ám đen đủi, mặc cho đời sống nhộn nhịp mỗi ngày vẫn diễn ra xung quanh...

Rạng sáng ngày 11/12/2001, một ngọn lửa phát ra từ tầng trệt ngôi nhà, bốc lên dữ dội và lan rất nhanh. Cao su từ vỏ ruột xe cháy tạo ra từng luồng khói đen đặc, mù mịt, trong khi mọi người đang ngon giấc, đến khi phát hiện thì đã quá trễ.

nhà ma Sài Gòn
Ngôi nhà số 24 Lý Thái Tổ

Do buôn bán, làm ăn nên nhà có 2 lớp cửa sắt kiên cố và cũng như nhiều nhà phố khác ngôi nhà này không có lối thoát hậu, ban công và cửa sổ là nơi duy nhất mọi người có thể lao ra nhưng không phải ai cũng đủ bình tĩnh tìm lối thoát khi nguy cấp. Nhiều người chứng kiến lúc đó vẫn còn nhớ như in hình ảnh một bà mẹ trẻ bụng mang bầu, tay ôm con lẩy bẩy ở lan can, đứa bé trên tay chị khóc thét. Vì tầng một khá thấp nên mọi người hét bảo chị quăng con xuống họ đỡ giùm, những người khác tìm được tấm bạt, căng ra bảo chị nhảy xuống, thế nhưng không hiểu sao chị cứ ôm con chạy ra chạy vào, vài lần rồi không thấy ra nữa…

Người mẹ ấy là chị La Thị Thanh L. Được biết, chồng chị vừa đi công tác nước ngoài thì thảm cảnh xảy ra. Vợ chồng người hàng xóm nhà số 34 gần đấy ấm ức nhớ lại: “Bụng mang dạ chửa không dám nhảy xuống đã đành. Chẳng hiểu sao không chịu quăng con xuống…”. Nhiều người đoán do cô ta quá hoảng loạn nên quẫn trí. Người khác lại bảo thấy cô ta bình thản đi trở vào dường như muốn tự tử vì nghĩ cha mẹ, anh chị đã chết hết… Và hẳn nhiên không ai biết nguyên nhân thực sự, trừ người đã mất.

Khi lực lượng cứu hộ trấn áp được ngọn lửa, bắc thang leo lên thì thấy vài người chưa kịp chạy ra ban công đã ngã quỵ giữa lối đi do ngạt khói. Vụ cháy đã quy tụ không chỉ lực lượng PCCC TP mà còn cả Cảnh sát 113, Công an phường và Công an quận 3. Hơn 90 phút sau, khi ngọn lửa được dập tắt, ngoài 4 người được đưa đi cấp cứu, những người chứng kiến bàng hoàng vì thấy số người thiệt mạng quá lớn: 7 người, trong đó có đứa bé 3 tuổi và một bào thai.

Những người thiệt mạng đều là con và cháu ruột của chủ hộ: ông La Văn T. và bà Lữ Thị N. Ông bà may mắn thoát chết cùng với người con La Hành T. - bị bệnh tâm thần và một người làm đã tìm cách nhảy sang nóc nhà bên cạnh, chỉ bị gãy chân.

Theo lời khai và kết luận của cơ quan điều tra, người bất ngờ phóng hỏa chính là người con trai tâm thần của chủ nhà, từng được điều trị tại Bệnh viện Biên Hòa nhưng do ông bà T. thương con nên bảo lãnh về. Đến tận giờ, những người từng lấy lời khai của thủ phạm vẫn không khỏi ngỡ ngàng, đau xót khi nhớ lại hình ảnh người gây ra tai nạn thảm khốc trả lời lơ ngơ: “Do xin tiền cha mẹ không cho”, “Do cứ bị ép uống thuốc mãi”…

Từ sau vụ cháy, không ai thấy những người còn lại trong ngôi nhà xuất hiện nữa. Cửa nhà được ai đó hàn 2 thanh sắt chắn ngang. Tang tóc và hoang phế bao trùm ngôi nhà mặt tiền đồ sộ, ít nhiều là cơ hội cho những tin đồn về những hình ảnh và âm thanh lạ phát ra từ đây.

nhà ma Sài Gòn
Hiện trường vụ hỏa hoạn thương tâm tại ngôi nhà số 24 Lý Thái Tổ.

“Mỗi sáng, khi chúng tôi đi tập thể dục, cứ liếc nhìn về phía căn nhà trơ trụi, lạnh lẽo đó đều không khỏi ớn lạnh và buồn” - chị V. tiểu thương chợ Vườn Chuối, ngụ Nguyễn Thiện Thuật, P2, kể. “Càng buồn hơn khi không ít người truyền tai nhau về cái bóng trắng ôm con đứng vẫy họ ở ban công, làm con nít sợ trối chết, cứ cắm đầu chạy mỗi khi đi ngang” - bác M. cán bộ về hưu, ngụ ở phường 2 nói.

Và cũng như bao nhiêu giai thoại được truyền khẩu về những ngôi nhà bỏ hoang khác trong thành phố, nhiều người dân quanh đấy kể rằng họ đã “tận mắt” nhìn thấy, nhiều người khác còn khẳng định đã nghe âm thanh sột soạt như tiếng chổi quét, cùng với tiếng lịch kịch từ trong nhà phát ra như ai đó đang dọn dẹp, quét tước, chuẩn bị bày hàng mỗi rạng sáng…

“Họ bị ám ảnh đấy thôi, ngôi nhà bỏ không lâu ngày chuột bọ rủ nhau làm ổ trong đó, hẳn nhiên là làm phát sinh âm thanh rồi. Mặt bằng ấy tiền không, nếu có ai đứng ra bán hoặc cho thuê sẽ có người lấy ngay” - vợ chồng chủ nhà số 34 áy náy.

Người bệnh tâm thần hẳn nhiên được đưa trở vào bệnh viện. Ông bà chủ nhà vẫn còn nhưng hầu như lối xóm không ai biết hiện giờ họ ở đâu. Chỉ nghe nói sau vụ cháy họ bị thương rất nặng về thể chất lẫn tinh thần. Người con rể sau khi trở về mất hết vợ con cũng lẳng lặng biến mất. Ông Khởi, Chủ tịch UBND P2, Q3, cho biết căn nhà bị bỏ hoang suốt từ bấy đến nay.

“Vừa qua, khi có đợt kê khai trong toàn phường, chờ mãi cũng không thấy ai xuất hiện, chúng tôi đành phải tự kê khai giùm họ” - ông nói. “Mất mát quá lớn, tôi đoán họ vẫn chưa vượt qua được cú sốc tinh thần, còn màng gì tài sản” - đại úy Nguyễn Văn Sơn, công an khu vực P2 Q3 hơn 30 năm qua - người đã dũng cảm phá cửa lao vào cứu người, hiện trên tay ông vẫn còn vết sẹo khá dài - giọng chưa hết xúc động mỗi khi nhớ lại.

“Căn nhà nhìn sơ cũng đã thấy bị nứt nhiều, và hơi nghiêng. Chúng tôi mong người có chủ quyền hoặc thừa kế căn nhà này trở về xây dựng lại, để bộ mặt phố phường khang trang, để chúng tôi làm ăn buôn bán, để trẻ con không còn bỏ chạy mỗi khi đi ngang” – những người dân trong khu vực chia sẻ.

Nhà 1/5D đường Quang Trung

Ngôi nhà 1 trệt 2 tầng lầu xây lệch tầng này nằm ngay sát bên cạnh gầm cầu Chợ Cầu - thuộc một địa bàn gần sông nước giáp ranh giữa quận Gò Vấp và quận 12.

Trước đây, ngôi nhà này có một cặp vợ chồng dọn đến ở, đêm đêm họ nghe tiếng gió rú qua các khe cửa lọt vào từng căn phòng. Rồi những bóng người lướt qua lướt lại in trên tường nhà, khiến mấy người vừa dọn đến hãi cả hồn vía. Chưa hết, nếu mà lỡ người trong nhà ngủ thiếp đi thì lập tức lăn đùng ra bất tỉnh, bởi bị những chiếc bóng đè sụp xuống kinh hoàng.

Cũng theo lời một số người dân kể, do vậy mà ngôi nhà này cứ hết người này đến người khác dọn đến thuê ở, rồi chẳng mấy chốc lại vội vã cuốn gói ra đi vì sợ. Sau đó, ngôi nhà được cho một công ty may thuê cho mấy chục công nhân về ở. Đêm xuống, hết công nhân này đến công nhân khác ú ớ, miệng cứng đờ phải đưa đi cấp cứu.

nhà ma Sài Gòn
Bên ngoài tầng trệt nhà số 1/5D Quang Trung.

Chuyện về "ngôi nhà ma" ở đây càng thêm căng thẳng khi cách nhau một đêm mà xảy ra liên tục 2 vụ với hàng chục công nhân đang ngủ trong ngôi nhà bỗng ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu.

Trước tình trạng trên, cơ quan chức năng đã vào cuộc. Qua điều tra thì ngôi nhà này thiếu không khí nếu đóng kín tất cả các cửa. Phòng dưới tầng trệt bị ngộp do thiếu ôxy và có thể dẫn đến tình trạng ở quá đông người rất dễ làm những ai ngủ ở đây ngất xỉu.

Đặc biệt là những nạn nhân bị ngất đều là một số công nhân do làm việc căng thẳng suốt ngày ở công ty, cộng thêm sức khoẻ đã gặp tình trạng tức ngực, khó thở trong lúc ngủ mà thường một số người gọi là hiện tượng "ma đè".

Anh Hoà - người được chủ nhà giao quản lý giúp ngôi nhà này - cho biết: "Người ta đồn đại thêm mắm thêm muối, chứ tôi thấy không có chuyện như vậy. Khi công an đến hiện trường và vào thị sát trong nhà, thì tất cả công nhân đều bảo do ngộp thở, cộng thêm mấy anh công nhân nam hút thuốc lá càng khiến ngôi nhà thiếu dưỡng khí". Tuy nhiên, sau điều tra mọi người trong khu vực vẫn khá e dè khi đi qua ngôi nhà này.

Ngôi nhà trong hẻm quận Tân Bình

Không to lớn, bề thế như những ngôi nhà “ma ám” trên, nhưng ngôi nhà trong hẻm lại đáng sợ hơn nhiều bởi nó gắn liền với một vụ án mạng nghiêm trọng, khiến dư luận bang hoàng, phẫn nộ. Ngôi nhà trên rộng khoảng 40m2 nằm trong một con hẻm của quận Tân Bình.

Bao nhiêu năm qua, những thông tin về ngôi nhà luôn được cập nhật, là đề tài thời sự tại các quán cà phê quanh khu vực này. Câu chuyện về các nữ sinh viên đến trọ học, rồi lần lượt kẻ trước người sau… bỏ chạy luôn luôn được người ta kể đi, kể lại không biết bao nhiêu lần. “Người ở lâu nhất chưa được đầy tháng, còn người mau nhất chưa tới 1 tuần” – những người hàng xóm kể. “Nửa đêm, chợt thấy một cô sinh viên tung cửa lao bắn ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc” – một người dân phụ họa. “Buổi trưa có anh sinh viên đến tìm bạn gái. Gõ, gọi rồi đập cửa mãi một lúc sau mới thấy cô bạn xuất hiện, mặt mũi thất thần, cô ấy nói không ra mở cửa được vì bị đến… 3 cái bóng đè” – một người khác thêm. Được biết, cách đây 1 tuần lại có người dọn đến rồi cũng vội vã dọn đi. Ngôi nhà lại được quét sơn mới và cửa lại dán thêm lá bùa mới chờ người kế tiếp đến thuê.

nhà ma Sài Gòn
Ngôi nhà đóng cửa im ỉm dán bùa.

Trước đó, vào một buổi trưa cuối năm 2000, khi người người tất bật, nhà nhà nô nức chuẩn bị đón tết Canh Thìn thì anh trực ban Công an phường 13, quận Tân Bình, bất ngờ nhận được một cú điện thoại lạ lùng của một người thợ hồ ngụ cùng phường, giọng rụt rè, nghi hoặc: “Tôi được thuê đào một cái hố vừa to, vừa sâu, lại gần như ngay giữa nhà, cạnh lối cửa ra vào, chủ nhà nói là đào hầm phân tự hoại. Vừa bước vào nhà tôi đã nghe mùi tanh hôi rất khó chịu, chủ nhà bảo do cống nghẹt nhưng tôi quan sát thấy phía chiếc giường được che chắn nhiều mùng màn, có một vệt nước đen chảy ra… Tôi ngờ có một vụ giết người và hình như người ta đang định thủ tiêu xác, các anh cho người tới đào chiếc hố này lên coi thử”.

Thông tin lập tức được báo cáo, xác minh. Tại khu vực trên, nhiều bà con cũng phản ánh rằng vài ngày qua nghe có mùi khăn khẳn mà không biết xuất phát từ đâu. Đến gần căn nhà “có chiếc hố lạ lùng”, mùi hôi càng nồng.

Nhà vắng. Công an phường phối hợp với cảnh sát hình sự, ban điều hành khu phố và tổ dân phố phá khóa bước vào. Trên nền gạch có dấu vết một chiếc hố to, hình chữ nhật vừa mới tráng xi-măng. Căn nhà lập tức được niêm phong chờ quyết định.

Sáng sớm hôm sau, một thanh niên đến công an phường cự nự: “Tại sao niêm phong nhà có chủ?”. Anh ta lập tức bị giữ lại. Tra vấn đến hết ngày, anh ta cũng chỉ loanh quanh “không biết”, cho đến khi một cảnh sát hình sự nói thẳng: “Chúng tôi sẽ cho đào chiếc hố ở nhà anh lên xem có gì”. Anh thanh niên liền tái mặt…

Chủ nhân ngôi nhà đó là ông bà Nguyễn Thiếp, Nguyễn Thị Tuyết Lan – cán bộ hưu trí, quê quán Quy Nhơn, Bình Định, tạm trú TPHCM, diện KT3 – và 2 con trai “trên Thuận, dưới Hòa”.

Anh con trưởng Nguyễn Minh Thuận được cha mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn, tốt nghiệp ĐH Tài chính-Kế toán nhưng chưa tìm được việc làm. Nguyễn Minh Hòa chỉ học hết lớp 12 và đã đi làm vệ sĩ tại Công ty Bảo vệ Long Hải. “Hòa người cao, to nhưng tính tình hiền lành, chịu khó, siêng năng. Dạo đó, Hòa đang được phân công bảo vệ tòa nhà Sun Wah thì được tin anh bị giết” – Giám đốc Kế hoạch Công ty Bảo vệ Long Hải, bà Bùi Thị Hòa, nhớ lại.

“Cả nhà chỉ trông cậy vào đồng lương của Hòa, bà Lan bị tai biến mạch máu não nên thường xuyên ra vào bệnh viện. Không có việc làm, Thuận lại là người thích ăn chơi, tiêu xài, nên thường “thó” tiền trong túi của em trai, vì thế anh em Thuận, Hòa liên tục cãi vã. Ông Thiếp, bà Lan thường bênh vực Hòa hơn. Với chút tiền hưu trí, ông bà có lần tiết lộ với hàng xóm “để dành lo cho thằng út lấy vợ”. Thuận biết được điều đó nên càng nuôi lòng thù ghét em” – anh Q., người hàng xóm nhà ở ngay đầu hẻm, kể.


nhà ma Sài Gòn
Bên trong ngôi nhà gắn với tội ác đáng sợ.

Trước khi xảy ra vụ án vài ngày, bà Lan xuất viện về trông nhà, còn ông Thiếp trở về quê để “chuyển hồ sơ bảo hiểm y tế cho bà Lan và chuyển sinh hoạt Đảng” – ông cho bạn bè biết. Vào một buổi tối, Thuận và Hòa lại tiếp tục cãi vã chuyện tiền bạc, máu nóng bốc lên cùng với bao nhiêu tỵ hiềm chất chứa, Thuận dùng thanh ma trắc bất ngờ đánh vào đầu Hòa từ phía sau. Bà Lan thấy thế bổ nhào vô ôm lấy Thuận, Thuận dùng côn nhị khúc vụt vào đầu bà, Hòa mất khả năng chống cự nên cả hai tiếp tục bị Thuận đánh cho đến chết trong cơn cuồng sát.

Ông Thiếp từ quê lên cũng bị Thuận xô vào trong, giết nốt nhằm bịt đầu mối. Thuận chất xác cả gia đình mình lên chiếc giường, lấy mùng mền đậy lại. Vài hôm, xác bốc mùi, Thuận thuê người đến đào chiếc hố…

Tháng 9/2000, phiên sơ thẩm Tòa án Nhân dân tối cao (TANDTC) tuyên Nguyễn Minh Thuận tội giết người: Tử hình. Đương sự làm đơn thú tội, xin Nhà nước khoan hồng, cho được sống để… thờ cúng cha mẹ (!). Tháng 2/2001, phiên phúc thẩm TANDTC tuyên Nguyễn Minh Thuận phạm tội giết người dã man, động cơ đê hèn, không còn nhân tính, tuyên y án sơ thẩm: Tử hình.

Vắng chủ nhân, không người thừa kế, ngôi nhà hoang tàn với chiếc hố được khai quật, đào xới lở lói, cát đá vương vãi… tiếp tục gây kinh hãi cho bà con lối xóm rất lâu sau đó. Một hôm, có người bà con đến lấp hố, quét vôi, sơn sửa, đổi số nhà. Tuy nhiên, nhà không có giấy chủ quyền nên không sang bán được, chỉ có người xa lạ đến thuê.

Ám ảnh vì những lời đồn đãi, lần lượt hết người này, kẻ nọ đến rồi đi. Hiện ngôi nhà vẫn tiếp tục hoang vắng, lại chìm nổi trong những câu chuyện buồn về cả một gia đình trong phút chốc chẳng còn ai.

Bốn ngôi nhà trên đây đều nằm ở những khu "đất vàng" của Sài Gòn. Tuy nhiên, 3 ngôi nhà trong số đó bỏ hoang còn một ngôi nhà (nhà chú Hỏa) trở thành Bảo tàng Mỹ thuật. Không ai dám sống trong những ngôi nhà này mặc dù những tin đồn "ma ám" đều vô căn cứ. Qua bao năm tháng, những tin đồn vẫn tồn tại và ám ảnh người dân xung quanh. Mặt khác, giữa phố xá đông đúc lại tồn tại những ngôi nhà đổ nát, lạnh lẽo gây mất mỹ quan đô thị. Vì vậy, những người dân nơi đây đều mong các cấp chính quyền sớm có biện pháp quy hoạch đưa những ngôi nhà này vào sử dụng.




Ngôi nhà nhỏ tại Amityville, Newyork trở nên nổi tiếng trong suốt những năm 70 của thế kỷ trước khi cặp vợ chồng chủ nhà là George and Kathleen Lutz công bố với truyền thông hàng loạt những sự kiện kinh hoàng diễn ra tại ngôi nhà của mình. Bao gồm việc họ trông thấy những con lợn bay được với đôi mắt đỏ lừ, máu từ kẽ tường tự nhiên chảy ra, đám ruồi nổi điên tàn phá gác xép…

Căn nhà này trước đó được biết tới với câu chuyện khủng khiếp vào lúc 3 h sáng ngày 13-11 năm 1974, một chàng trai tên Ronald DeFeo đã nổi điên và dùng súng bắn chết cha mẹ mình, cùng 4 người anh em của cậu. Có lẽ chính sự việc này đã làm ngôi nhà bị ám ảnh bởi những thế lực thần bí nào đó. Sau 28 ngày chuyển tới và sống tại đây, gia đình Lutz đã phải bỏ đi bởi họ không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa.

Thực ra ban đầu họ đã được nghe kể về câu chuyện cũ nhưng hai vợ chồng này cho rằng điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng nhiều lắm. Quả thực thời gian đầu cuộc sống của họ diễn ra rất bình thường. Nhưng rồi một loạt chuyện kỳ lạ xảy ra:

a) George cứ thức dậy vào khoảng tầm 3h 50 mỗi buổi sáng, sau này ông mới biết đây là thời gian xảy ra vụ án mạng.


b) Ngôi nhà bị đàn ruồi tấn công cho dù lúc đó đang là mùa đông lạnh giá.


c) Kathy thường xuyên mơ thấy những giấc mơ về vụ giết người. Cách thức và nơi nó diễn ra. Cô cũng cảm thấy có mộ thế lực vô hình ôm lấy mình.


d) Họ tìm thấy một căn phòng bí mật không có trong sơ đồ và gọi là Căn phòng đỏ do màu đỏ đặc trưng trên những bức tường của nó. Con chó Harry không hiểu sao luôn gầm gừ sủa khi tới gần căn phòng.


e) Không khí quanh nhà luôn bốc lên một mùi lãnh lẽo và hôi thối dù chả có gì và cũng không có tí gió máy nào.


f) Cô con gái 5 tuổi của họ thì bắt đầu tưởng tượng thấy một người bạn tên Jodie với hình dáng một con lợn có đôi mắt đỏ sọc.


g) George thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, có lúc còn bị chúng đánh thức. Tuy nhiên, mỗi lần chạy tới nơi phát ra âm thanh thì nó biến mất.


h) Một buổi tối George nhìn thấy trên cửa sổ phòng cô con gái có hai đốm đỏ sáng rực. Khi chạy lên thì không phát hiện ra gì. Cô bé nói đó là Jodie.


i) Cửa nẻo và khoá trong nhà bị phá hỏng và không rõ nguyên nhân. (???)


j) Một thứ chất lỏng màu xanh rỉ ra từ các hốc tường và gác xép.


k) Cây thánh giá dài tới 12 inches trong phòng nhưng cứ quay tròn liên tục cho tới khi văng xuống đất. Từ nó bốc lên một mùi chua khó chịu…

Sau này những câu chuỵện trên đã được thu thập và viết thành sách bởi Jay Anson. Một vài bộ phim cũng được mô phỏng theo. Khi được chuyển về tay chủ mới, những sự kiện tại Amityville cũng kết thúc.

7. The Bell Witch- Phù thuỷ Bell

Đây là một câu chuyện ma xuất phát từ miền nam nước Mỹ, câu chuyện về phù thuỷ Bell, gắn liền với hàng loạt sự kiện lạ thường xảy đến với dòng họ Bell, sống tại bang Tennessee.


Câu chuyện bắt đầu vào năm 1817 khi John Bell nhìn thấy có một con vật kỳ lạ trong ruộng của nhà ông ta. Nó có phần thân của loài chó những lại có đầu của thỏ. Khi John định bắn nó thì lập tức con vật biến mất. Sau đó là một loạt các tai hoạ ập xuống dòng họ Bell. Bắt đầu từ cô con gái Besty Bell, đột nhiên Besty luôn miệng khẳng định mình bị một thế lực vô hình tấn công. Rồi người cha John thì dần dần không nói được. Những chiếc chăn thì tự động bay ra khỏi giường, các thành viên trong gia đình bị xây xước, tóc bị giật không lý do. Gia đình ông lúc đó đổ lỗi cho việc ông đã đụng phải phù thuỷ và phải chịu phạt.


Năm 1820, John Bell mất. Bên cạnh chỗ ông nằm người ta tìm thấy một lọ dung dịch màu đen, khi cho con mèo ăn thử thì lập tức nó lăn ra chết. Sau này, người ta tin rằng linh hồn của những người dòng họ Bell vẫn còn ở đó.

Năm 1936 có một người đã quyết định đến ngôi nhà của dòng họ Bell và tìm hiểu. Ông ta nói rằng có những âm thanh yếu ớt của lũ trẻ đang chơi đùa hay tiếng nói chuyện vẫn có thể được nghe thấy. Một giả thiết nói rằng người đã hại dòng họ Bell chính là người hành xóm Kate Batts - được coi như một mụ phù thuỷ. Tại bang Tennessee vẫn có một cái hang được cho là của Kate. Người ta đồn rằng đây là nơi mụ dùng để qua lại giữa âm ti và trần gian. Đến nay chiếc hang vẫn thu hút hàng ngàn lượt khách thăm quan.


8. Hồn ma nữ trong khu rừng Bachelor, Chicago


Một nghĩa địa nhỏ, bị bỏ rơi và có lẽ đã chìm vào quên lãng nếu như không có trên 100 báo cáo về những hiện tượng lạ xuất hiện ở đây. Nơi này chưa đầy những điều huyền bí. Những bóng ma đi lại lang thang, những cây cột tự đu đưa cho tới khi bạn chạm tay vào chúng. Trên một cái ao, người ta đồn rằng đó là nơi xưa kia vứt xác những tên cướp bóc hay sát nhân vô lại, giờ chúng trở thành những linh hồn vãng lai. Rồi cả bóng ma một người nông dân trước kia bị chết đuối do ngã từ xe ngựa xuống. Nhưng thứ người ta hay kể với nhau nhất là câu chuyện về người phụ nữ mặc áo trắng- một hình tượng ma quỷ phổ biến nhất thế giới.


Người phụ nữ mặc áo trắng phải chịu đựng cuộc sống đau khổ chốn trần gian hoặc sự phản bội cuả vị hôn thê mình yêu. Vì lẽ đó mà bóng ma này xuất hiện trong những đêm trăng tròn với bộ đồ trắng toát, trên tay bế theo một đứa trẻ đang khóc.

Năm 1981 tại Chicago người ta đã mở một cuộc tìm kiếm để kiểm tra tính thực hư của câu chuyên này. Hội nghiên cứu ma(GRS) đã đến và đi khắp nơi trong khu rừng để khám phá. Và điều không tưởng đã đến, với những thiết bị thường trực trong tay, họ đã may mắn chụp được bức ảnh về người phụ nữ áo trắng. Bức ảnh rõ tới nỗi khi được công bố, nó đã làm nhiều người shock. Trong ảnh, một người phụ nữ với dáng vẻ buồn bã đang ngồi trên tảng đá.

ìm thấy điểm lạ trong não bộ kẻ giết người

Tags: kẻ giết người, người mắc bệnh, không hoạt động, não bộ, bệnh hoạn, tâm thần, thần kinh, có thể, không có, nói, điểm, vùng

HỌC TIẾNG ANH TRỰC TUYẾN thú vị, hiệu quả, không giới hạn tại web học tiếng Anh hàng đầu, tienganh123.com chỉ với 200K/năm 

Não bộ người mắc bệnh tâm thần: chỉ có một khu vực nhất định hoạt động (chấm đỏ).

Nhiều kẻ giết người hàng loạt tỏ ra rất hào hoa và hấp dẫn với phụ nữ. Tuy nhiên, não bộ của họ có những vùng không hoạt động như của người khoẻ mạnh. Vì vậy, họ không có cảm xúc. Họ nói "tôi yêu em", nhưng nội dung câu nói đó không khác gì "cho tôi ly cà phê".

Theo Giáo sư Robert Hare, chuyên gia về nghiên cứu hành vi của những người tâm thần bệnh hoạn, chúng ta cần phân biệt rõ hai loại bệnh nhân thần kinh: người bị chứng loạn thần kinh (psychotics) và người tâm thần bệnh hoạn (psychopath). Ở trường hợp thứ nhất, người mắc bệnh có một số khu vực não bộ không hoạt động như người thường và có thể được chữa trị nhờ các phương pháp trị liệu y học.

Não bộ người khoẻ mạnh: những chấm đỏ và vàng là các khu vực hoạt động.

Trái lại, ở trường hợp thứ hai, phương pháp trị liệu này tỏ ra không hiệu quả. Đến 90% những kẻ giết người hàng loạt thuộc nhóm người tâm thần bệnh hoạn. Điểm đặc biệt của loại bệnh này là người bệnh rất bình thường, nhiều người thậm chí khá thành đạt. Bề ngoài họ khá hào hoa và hấp dẫn, nhưng họ cũng có thể giết người rất tàn bạo và không hề biết hối hận.

Đặc điểm lớn nhất của người tâm thần bệnh hoạn là họ không có cảm xúc với ngôn ngữ. Người bình thường khi nghe tới những từ như "ung thư" hoặc "chết" đều có phản ứng nhất định trong não bộ, nhưng những người thần kinh bệnh hoạn thì không.

"Ngôn từ đối với người thần kinh bệnh hoạn chỉ có âm lượng chứ không có cảm xúc hoặc màu sắc", Giáo sư Robert Hare nói.

Bộ não khác người thường

Các nhà khoa học thuộc Học viện Tâm lý London mới tìm ra mối liên hệ giữa người mắc bệnh thần kinh với một khu vực nhỏ thuộc não bộ có tên là hạch hạnh nhân (một trong những hạch căn bản, có hình như một khối hạnh nhân, ở sâu bên trong mỗi bán cầu não. Nó có những chỗ nối rộng với hệ thống khứu giác và đưa những sợi tới vùng đồi). Ở những kẻ thường có hành vi bạo lực, giết người (người mắc chứng loạn thần kinh hoặc người tâm thần bệnh hoạn), hạch hạnh nhân nhỏ hơn của người thường. Theo Sharma, đây là một phát hiện rất quan trọng trong việc chữa trị bệnh tâm thần trong thời gian tới, vì lâu nay người ta vẫn chưa "khoanh vùng" được nơi ẩn náu của bệnh tâm thần trong não bộ. Có thể chỉ trong vòng 5-10 năm nữa, người ta sẽ tìm ra những kiến giải minh bạch về những cơ chế hoạt động trong não bộ người mắc bệnh thần kinh.

Những vùng chết trong não bộ người bệnh

Tiến sĩ Tonmoy Sharma, Giám đốc Trung tâm Khoa học thần kinh ở Kent (Anh) cho biết, ở những người mắc bệnh thần kinh nói chung, những vùng chịu trách nhiệm về trí nhớ tạm thời trong não bộ không hoạt động bình thường. Vì vậy, những người này có thể quên ngay những gì họ đã nói 5 phút trước đó. Nếu bệnh nặng, thậm chí họ có thể quên cả mặt người thân đã từng sống với mình một thời gian dài.

Người mắc loại bệnh này không nhớ được những thông tin quan trọng đối với anh ta và cũng không có khả năng sắp xếp chúng thành chuỗi mạch lạc. Ở người thường, nhờ khả năng lưu giữ và xử lý thông tin thành chuỗi mà họ có thể giải quyết các tình huống thường nhật một cách hoàn toàn tự động, ví dụ nhận biết khuôn mặt người quen, tìm kiếm chiếc xe buýt trên bến đỗ...

Bắt 2 Kẻ Tâm Thần Ăn Thịt Người :|

Đăng ngày: 21:06 31-01-2010

Thư mục: Scandal - VIP

Hai thanh niên 19 tuổi người Nga vừa bị bắt giữ vì tội sát hại một nữ sinh 16 tuổi cùng thành phố St Petersburg.

Một ngày đến trường như mọi ngày của cô nữ sinh 16 tuổi không ngờ lại là ngày cuối cùng trong cuộc đời cô bé. Người ta đã tìm thấy những phần thi thể của cô nằm rải rác ở những vị trí khác nhau xung quanh thành phố. Cảnh sát Nga cũng đã bắt tạm giam 2 thanh niên 19 tuổi người Nga cùng sống tại thành phố St. Petersburg. Thật kinh hoàng khi hai tên giết người man rợ này thừa nhận đã ăn thịt cô gái bởi vì chúng quá đói.

Hai kẻ tình nghi đã được xác minh danh tính, chúng đều là những thanh niên đã bỏ học. Yuri Mozhnov, một người bán hoa dạo trên đường và Maxim Golovatskhikh, một gã "đồ tể" làm việc trong một lò mổ. Cả 2 đều là những kẻ mắc chứng bệnh tâm thần và đang chịu sự điều trị của trung tâm y tế thành phố. Chúng khai nhận đã bắt gặp cô bé trên đường và nảy sinh ý định bắt cóc em. Hai gã bệnh hoạn đã dìm xác cô bé trong bồn tắm tại nhà, cắt rời các phần cơ thể thành nhiều phần khác nhau và bảo quản nó như những miếng thịt đông lạnh.



Món súp đã được chúng chế biến một cách man rợ





Kinh khủng hơn, chúng đã cắt rời chân cô bé, rồi nấu súp cùng với khoai tây và thoải mái ngồi tận hưởng món ăn bệnh hoạn này. Chúng khai nhận với cảnh sát là vì quá đói nên chúng phải ăn thịt cô bé. Phần còn lại của thi thể được chúng ngâm nước đá trong bồn tắm như những miếng thịt bò đông lạnh, chờ ngày sử dụng. Hai kẻ giết người bệnh hoạn này còn tự nhiên đến mức khen ngợi món súp đó quả thật ngon miệng.



Thịt người không dành cho chế biến thức ăn



Hành động man rợ của chúng đã khiến cộng đồng thành phố St. Petersburg vô cùng căm phẫn. Họ đã tập trung tại sở cảnh sát St. Petersburg yêu cầu xử tử hình hai kẻ giết người này. Hiện tại phiên tòa xét xử chúng chưa được tổ chức, nhưng chắc chắn hai kẻ tâm thần này sẽ phải chịu những hình phát đích đáng nhất cho tội ác của chúng.Vạch mặt' những kẻ giết người hàng loạt

Cập nhật lúc :1:51 PM, 26/06/2011

(ĐVO) Kẻ giết người hàng loạt, “tác giả” của những vụ án nghiêm trọng, nhưng không phải ai cũng biết "chân dung" của chúng.

>>Lịch sử tội phạm: Màn kịch giết vợ rùng mình
>>Bí ẩn nghi án giết 5 chồng của bà lão 79 tuổi

Micajah Harpe và em trai Wiley Harpe

Mặc dù có nhiều nhà nghiên cứu về tội phạm cho rằng, kẻ giết người hàng loạt đầu tiên ở Mỹ là Henry Howard Holmes vào cuối thế kỷ 19 nhưng thực tế đã có nhiều vụ giết người hàng loạt xảy ra trước đó chừng 100 năm. Vào thế kỷ 18, Micajah và Wiley Harpe, những kẻ giết người để mua vui thay vì tiền, được biết đến sau khi liên tiếp gây ra các vụ án mạng tại bang Tennesee và bang Kentucky. 

Bọn chúng luôn tìm cách hành hung phụ nữ khi ở Tennessee, những người phụ nữ bị chúng ép sống cùng và phải chịu đựng tháng ngày đau khổ. Vào năm 1798, gia đình nhà Harpe chuyển đến Kentucky và bắt đầu một loạt tội ác. Anh em nhà Harpe đã giết chết một cậu bé tên Coffey khi đang xay lúa. Nạn nhân tiếp theo là một người đàn ông tên là Johnson bị giết bởi một phát đạn vào đầu song chưa thỏa mãn, chúng còn mổ bụng và nhét đầy đá vào đó. Để che giấu hành động tội ác, chúng đã buộc thêm đá và ném xác Johnson xuống sông.
 

Anh em Harpe.

Số nạn nhân của anh em Harpe có thể lên tới 40 người, trong đó có đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Trong tất cả những nạn nhân chết dưới tay chúng, Micajah thừa nhận rằng chỉ một nạn nhân duy nhất làm mà hắn cảm thấy ăn năn hối hận nhất chính là đứa con của chính hắn. Không có ý định ra tay với con mình nhưng do nó khóc quá nhiều. Tuy nhiên, kẻ gây án cũng có ngày phải đền mạng. Người anh bị giết và chặt đầu, còn người em bị bắt vào năm 1803 và bị kết án tử dưới hình thức treo cổ.

Eddie Leonski – kẻ bóp cổ giữa "đêm nâu"

Giữa lúc Chiến tranh Thế giới II (1939-1945) diễn ra ác liệt, Mỹ đưa quân tới nhiều nơi trên thế giới, trong đó có Autralia, để yểm trợ. Nhằm giúp giảm thiểu những thiệt hại từ bên ngoài như pháo kích, oanh tạc, thành phố Melbourne đã thực hiện chế độ “đêm nâu”. Nghĩa là ban đêm, mọi người hạn chế tối đa việc sử dụng ánh sáng, cửa sổ nhà ban đêm phải được bịt kín để tránh trở thành mục tiêu cho những đợt pháo của địch. Tuy nhiên, điều này lại tạo điều kiện cho tội phạm bên trong phát triển.

Eddie.


Năm 1942, chỉ trong hơn nửa tháng đã có ba thi thể phụ nữ Australia bị lột trần, đánh đập, xé nát quần áo và bóp cổ cho đến chết được phát hiện. Cơ quan điều tra bắt tay vào truy lùng kẻ giết người. Cuối cùng, họ cũng bắt được thủ phạm là Eddie Leonski, 24 tuổi, binh nhì Mỹ ở trại Camp Pell. Bị cáo khai rằng mình bị bệnh tâm thần, nhưng các cuộc kiểm tra phủ nhận tình trạng này. 

Tuy nhiên, có một điều thể hiện chân tướng của sát thủ máu lạnh này đó là bị cáo tươi cười từ đầu đến cuối phiên toà xét xử, kể cả khi bị tuyên án tử hình dưới hình thức treo cổ. Y tiếp tục cười suốt 5 ngày sau đó, cho đến hôm 9/11/1942, vẫn giữ thái độ bình thản khi bị dẫn đến giá treo cổ ở nhà tù Pentridge. 

Mohammed Bijeh – ma cà rồng sa mạc

Mohammad Bijeh 24 tuổi người Iran, vốn được mệnh danh là "ma cà rồng sa mạc Tehran", đã lãnh 100 roi trước khi lên giá treo cổ vì tội giết hàng chục trẻ em.

Thủ đoạn của Mohammad là lừa các em bé đi cùng tới sa mạc phía nam thủ đô Tehran để đi săn. Sau đó, hắn đầu độc hoặc đánh chết nạn nhân, lạm dụng tình dục họ rồi vùi nạn nhân dưới những ngôi mộ sơ sài. Tổng số nạn nhân của hắn lên tới hơn 20 người. 

Mohammad đang bị hành quyết.

Hình phạt cho kẻ gây tội ác kinh hoàng là Mohammad bị một chiếc cần trục kéo lên cao khoảng 10 m trên không trung bằng chiếc dây thít chặt vào cổ và từ từ chết. Sát thủ ngã quỵ xuống hai lần trong quá trình bị đánh roi mặc dù anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh. 

Từ trong đám đông đang chứng kiến cảnh hành quyết, anh trai một trong những nạn nhân của Mohammad lọt được qua hàng rào, chạy vào và đâm hung thủ một nhát dao khi người này sắp bị treo cổ. Sau đó, một người mẹ của một nạn nhân khác được phép lên thắt chiếc dây thòng lọng quanh cổ Mohammed. 

William Palmer – kẻ giết người bằng thuốc độc

William là một bác sĩ và là người đàn ông đào hoa hồi thế kỷ thứ 19 tại Anh, kẻ đã ra tay giết hại rất nhiều người bằng thuốc độc. 

Năm 17 tuổi, William theo học bác sĩ, trong thời gian 5 năm theo học, hắn yêu rất nhiều phụ nữ và trở thành cha của 14 người con ngoài giá thú. Hắn làm thêm tại một phòng khám ở hạt Stafford, nơi hắn đã đầu độc một người đàn ông bằng strychnine, vốn được sử dụng làm hóa chất diệt động vật gây hại. Tháng 10/1847, William cưới Ann Thorton và có 5 người con, bốn trong số chúng chết khi còn rất nhỏ. 

William.


Tiếp sau đó, mẹ vợ, vợ, em trai hắn là Walter Palmer và hai chủ nợ cũng qua đời mà không rõ nguyên nhân. Hắn chỉ bị bắt vì giết hại người bạn là John Parsons Cook khi anh này vừa trúng lớn tại một cuộc đua ngựa. Cảnh sát đã tiến hành khai quật thi thể của Ann và Walter để khám nghiệm lại tử thi. Điều tra cho thấy có tất cả 14 người đã chết dưới tay William, và đều tử vong do bị đầu độc. William đã bị kết tội giết người để chiếm đoạt tiền bảo hiểm của người thân và tiền người khác. Ngày 14/6/1856, hắn bị kết án tử hình bằng hình thức treo cổ.

Delfina và María de Jesús González - hai chị em là sát thủ

Delfina và Maria là hai chị em đến từ thành phố Guanajuato, Mexico và cùng điều hành một nhà thổ tên là Rancho El Ángel. Tuy nhiên, họ thường tuyển những cô gái ở địa phương đến bán dâm. Hai chị em thẳng tay giết hại những gái bán hoa một khi họ đã lớn tuổi, bệnh tật hay bị hiếp dâm quá thường xuyên đến nỗi không thể hành nghề được nữa. 

Hai nữ sát nhân.


Hai người này còn sát hại những đứa trẻ ngoài giá thú và bất cứ khách mua dâm nào không rủng rình túi tiền. Khi cảnh sát tới điều tra, họ phát hiện xác của 80 phụ nữ, 11 nam giới và rất nhiều bào thai ngay trong nhà thổ của hai nữ sát thủ này. Tuy nhiên, cả hai mỗi người chỉ bị kết án 40 năm tù giam. 

Tillie Klimek - "tiên chi" sát chồng

Giả vờ mình có khả năng đoán biết trước ngày chết của những ông chồng, nhưng thực chất Tillie Klimek người Mỹ đã lên kế hoạch giết họ từ trước. 

Năm 1980, Tillie kết hôn với John Mitkiewicz. Năm 1919, bà bắt đầu kể cho những người bạn của mình về những giấc mơ báo điềm dữ về cái chết của chồng, trong đó có đích xác ngày chồng bà sẽ qua đời. Đúng như điềm báo, khi ngày đó đến, chồng bà bị đột quỵ và chết ngay trong đêm. 

Tillie.


Bi kịch lại lặp lại khi ba người chồng sau này của bà chết đúng những ngày bà mơ thấy trong những giấc mơ. Năm 1921, Tillie cưới người chồng thứ năm là Anton Klimek sau khi người này biết đến bà nhờ nổi danh là người dự đoán trước tương lai. Nhưng một thời gian ông lâu, Anton lâm bệnh nặng và gia đình ông ta nhất quyết đưa tới bệnh viện. Tại đây, các bác sĩ phát hiện nguyên nhân dẫn đến tình trạng sức khỏe giảm sút của ông là do bị đầu độc. 

Tillie đã bị bắt và khai nhận đầu độc các ông chồng để chiếm đoạt tiền bảo hiểm và được quyền thừa kế. Bà ta cũng đã ra tay hãm hại ba đứa trẻ hàng xóm chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ. Tillie đã bị kết án tù trung thân và chết trong thời gian thụ án.
 
Doodler – "họa sĩ" máu lạnh

Doodler (kẻ phác họa), biệt danh của thủ phạm không được xác định danh tính, gây ra cái chết 14 người và tấn công những người đàn ông khác trong cộng đồng người đồng tính ở San Francisco, bang California, Mỹ từ năm 1974 – 1975. 

Thói quen của tên sát nhân là phác họa chân dung của nạn nhân trước khi quan hệ tình dục với họ và sau đó đâm họ cho tới chết. Hắn gặp gỡ các nạn nhân ở các câu lạc bộ, quán bar và nhà hàng cho đồng tính nam. 

Tuy nhiên, hai nạn nhân (một trong làng giải trí và một là nhà ngoại giao) của hắn đã không dám lộ diện và tố cáo hắn bởi họ không muốn công khai giới tính của mình. 

Raymond Fernandez và bạn gái Martha Beck - "những kẻ giết người có trái tim cô đơn"

Raymond Fernandez là một tên đạo chích và những hành động của hắn được dựng lại trong bộ phim "Những kẻ giết người có trái tim cô đơn". Những năm 1940, đối tượng của hắn là các cô quá lứa lỡ hay các quý bà góa hoặc chán chồng. nhưng lắm tiền nhiều của.  Hắn tiếp cận đối tượng, mời họ ăn tối, tán tỉnh, đưa con mồi lên giường, cướp tiền bạc rồi giết chết họ. Một số phụ nữ từng là con mồi của tên ma cô này và may mắn thoát chết không dám báo cảnh sát vì quá xấu hổ. 

Martha và Raymond.


Martha Beck người Mỹ dưới danh nghĩa là vợ Raymond và yêu hắn say đắm. Cô ta thấy ghen mỗi khi Raymond tán tỉnh một con mồi nào đó và làm mọi cách kể cả giết hại họ để họ không qua hệ tình dục với người đàn ông của mình. Tổng số 20 phụ nữ đã chết dưới tay cặp đôi này. Tuy nhiên, cuối cùng cặp đôi đã bị giết chết bằng ghế điện.


Sưu tầm

Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ-Kỳ 1: Những vụ mất tích khó hiểu

Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ-Kỳ cuối: Giết người hàng loạt vẫn thoát án tử hình

Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ-Kỳ 3: Ngôi nhà rùng rợn

Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ-Kỳ 2: Truy tìm manh mối

 -

Ở các quận Dutchess, Ulster, New York (Mỹ) trong các năm 1996 đến 1998 liên tục xảy ra các vụ mất tích mà hầu hết nạn nhân là những cô gái da trắng có vóc người thon thả và mái tóc nâu. Với 8 vụ mất tích được thông báo với cơ quan cảnh sát, người dân thành phố vô cùng tức giận và hoảng sợ khi một kẻ giết người hàng loạt có thể đang sống ngay bên cạnh họ mà không bị phát hiện.

Kỳ 1: Những vụ mất tích khó hiểu

Wendy Meyers.

Tháng 10/1996, cảnh sát thị trấn Lloyd, quận Ulster, New York nhận được tin báo về sự biến mất đột ngột của một người phụ nữ 30 tuổi tên là Wendy Meyers. Đây là một người phụ nữ da trắng, có vóc người thon thả, cặp mắt và mái tóc màu nâu. Wendy được nhìn thấy lần cuối cùng tại khách sạn Valley Rest ở Highland, một thị trấn nhỏ nằm bên bờ sông Hudson, phía nam thành phố Kingston.

Hai tháng sau, một phụ nữ khác là Gina Barone cũng được gia đình thông báo đã biến mất một cách khó hiểu. Gina năm đó 29 tuổi, có dáng người nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu và một vết xăm hình đại bàng trên lưng. Trên cánh tay phải của cô có một hình xăm khác với dòng chữ “POP”. Lần cuối người ta trông thấy cô là hôm 29/11/1996 ở thành phố Poughkeepsie trên một góc phố, khi đang cãi cọ với một gã thanh niên.

Hồ sơ về các vụ mất tích ngày một chất đống trên bàn làm việc Sở Cảnh sát thành phố Poughkeepsie. Chuyên án này được giao cho Phòng điều tra. Ngày 1/1/1997, Phòng này được đặt dưới sự chỉ huy của Trung úy Bill Siegrist, một điều tra viên 29 tuổi. Mặc dù hồ sơ vụ mất tích Wendy Meyers được cơ quan cảnh sát thị trấn Lloyd thụ lý, nhưng vụ việc cũng được thông báo tới Sở Cảnh sát Poughkeepsie. Trung úy Siegrist đặc biệt quan tâm đến hai vụ này. Một điều trùng hợp khó hiểu là hai cô gái biến mất trong hoàn cảnh tương tự nhau. 

Kathleen Hurley.

Tiến trình điều tra hai vụ mất tích trên chưa có tiến triển gì thì đến tháng 1/1997, Phòng Điều tra lại tiếp nhận thêm thông báo về một vụ việc tương tự: Kathleen Hurley, một phụ nữ 47 tuổi cũng đột nhiên biến mất một cách khó hiểu. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô là khi cô đang đi bộ dọc trên phố Main ở khu vực trung tâm thành phố Poughkeepsie. Cũng giống như các nạn nhân trước đây, Kathleen là người da trắng, có mái tóc màu nâu và vóc người nhỏ nhắn. Trên bắp tay trái của cô có săm chữ “CJ”. Cảnh sát phỏng đoán, các vụ mất tích của Hurley, Meyers và Barone dường như có liên quan đến nhau. 

Trung úy Siegrist phối hợp với Đơn vị phòng chống ma túy (NRU) tiến hành điều tra các vụ mất tích này. Giống như các đơn vị cảnh sát chống tội phạm ma túy khác, các nhân viên NRU dành phần lớn thời gian hoạt động trên đường phố. Công việc đòi hỏi họ hàng ngày phải tiếp xúc với những người đưa tin, những tên buôn bán ma túy, tội phạm, gái mại dâm và những tên lưu manh. 

Thông thường, đơn vị này sở hữu một khối lượng lớn thông tin liên quan đến giới tội phạm. NRU cho Trung úy Siegrist biết, một số gái mại dâm trên phố Main phàn nàn về một người đàn ông bản địa rất thô thiển và thường có hành vi bạo lực mỗi khi quan hệ tình dục với họ. Hắn là Kendall Francois, sống ở phố Fulton trong thị trấn Poughkeepsie, ngay sát trung tâm thành phố. Khi nhận được thông tin này, Trung úy Siegrist đã liên hệ với cảnh sát thị trấn Poughkeepsie để tìm hiểu về Francois. 

Phố Main ở thành phố Poughkeepsie, New York - địa bàn xảy ra các vụ mất tích bí ẩn.


Dựa vào các thông tin thu lượm được, các thám tử đã quyết định theo dõi nhà của Francois tại địa chỉ số 99 phố Fulton. Nhưng sau vài tuần theo dõi, họ không phát hiện được gì mới. Một gái mại dâm hợp tác với cảnh sát và xin được tự mình tiếp xúc với Francois. Cô gái này hoạt động ở địa bàn quen thuộc là khu vực trung tâm thành phố cho đến một hôm Francois xuất hiện trong chiếc xe Toyota Camry màu trắng. Theo chỉ dẫn của cảnh sát, cô gái này đã lôi kéo được Francois trò chuyện một số lần. Cảnh sát theo dõi các lần gặp gỡ này nhưng họ cũng không thu được thêm thông tin gì có giá trị.

hảo Luận ] Những kẻ giết người hàng loạt ấn tượng nhất !!!

Khi nghĩ tới những bộ phim kinh dị, bạn nghĩ tới sự hồi hộp, máu me và những tên giết người hàng loạt..Ai mà chả sợ khi coi phim kinh dị , giết người như thế , nhưng những kẻ dưới đây mới thật sự đem lại cho người xem ấn tượng thật sự , không đơn giản vì chúng là kẻ giết người mà còn vì cách thức chúng thực hiện cuộc sát nhân của mình !!!!



10. Chucky (Child's Play)


Trong “Child’s Play”, Chucky là một con búp bê bị ám bởi hồn ma một tên giết người, được một bà mẹ mua về để tặng quà sinh nhật cho con . Chucky cố gắng nhập lại vào cơ thể con người, chủ nhân của hắn lại là một đứa trẻ. Khi hắn không thành công, hắn cố giết đứa trẻ và bất cứ ai cản đường hắn. Chucky có thể chỉ là một món đồ chơi, nhưng đã khiến rất nhiều đứa bé tè ra quần mỗi khi thấy búp bê Chucky ở cửa hàng đồ chơi, vì thế con búp bê này không được sản xuất cho trẻ em , các bậc phụ huynh hãy chú ý !!!!!

Click this bar to view the full image.




9. Ghostface (Scream)

Không như những phim kinh dị khác khi kẻ sát nhân hàng loạt trong loạt phim “Scream” lại là một kẻ có cách ăn mặc rất ư là "Đen" . Trang phục của Ghostface gồm một mặt nạ Ghostface và một chiếc áo choàng trùm đầu màu đen đầy tàn nhẫn kiểu thần chết. Ghostface có thể không nổi tiếng như những nhân vật trong những phim kinh dị sát nhân hàng loạt khác khi nói về số lượng đầu người hắn đã chặt hay khối lượng máu bắn tung tóe do hắn gây ra, thế nhưng hắn có trang phục tuyệt nhất trong lịch sử phim kinh dị.







8. Michael Myers (Halloween)

Chỉ với 1 con dao làm bếp, cậu bé 6 tuổi Michael Myers đã giết chết chị gái Judith của mình và sau đó phải ở trong trại tâm thần suốt 15 năm. Khi được tự do, tâm hồn của Michael giờ đã trở thành quỷ dữ. Với đôi mắt đen thẳm đầy kinh hoàng và con dao làm bếp trên tay, Michael Myers đã gieo rắc nỗi sợ hãi cho cả thị trấn Haddonfield vào đúng lễ hội ma. Michael Myers có thể giết ba người một lúc với con dao làm bếp. Myers đã khiến con dao bếp trở thành dụng cụ phổ biến ở Mỹ( chắc hãng dao kéo này chia cổ phần cho hắn nhiều lắm ). Hắn là nguồn cảm hứng của rất nhiều quảng cáo dao bếp. Myers là kẻ giết người hàng loạt đáng nhớ nhất mọi thời đại, vì hắn là nhân vật đầu tiên của loạt kinh dị dành cho thiếu niên và khởi động thể loại phim "Halloween dành cho giới trẻ".





7. Jigsaw (Saw)


“Saw VI” là phần mới nhất của loạt phim kinh dị “Saw”. Nếu bạn chưa xem phim, vậy thì nhân vật chính của “Saw”, Jigsaw, là một người đàn ông giam giữ những nạn nhân trong những thiết bị chết người và những hoàn cảnh được gọi là những “trò chơi” cho nạn nhân tìm cách thoát ra.Không giống như những người khác, Jigsaw không có ý định giết người.Hắn chỉ muốn xem nạn nhân có thể tồn tại hay không, do đó hắn gây tổn thương tâm lý đủ để họ đánh giá cao cuộc sống của họ và tự cứu mình khỏi "trò chơi" của mình. Luật của những trò chơi này được Jigsaw ghi âm lại trong một cuộn băng nghe hoặc phim video. Các nạn nhân thường phải tự cắt xẻo cơ thể để có thể thoát khỏi cái bẫy. Jigsaw có một con búp bê hoặc một con rối chọc tức các nạn nhân bằng giọng nói của hắn. Jigsaw là một tên tâm thần điên rồ !



Click this bar to view the full image.





6. Freddy Krueger (Nightmare on Elm Street)


Mang đôi găng tay sắt với những móng vuốt nhọn hoắt và khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn, kẻ sát nhân Freddy Krueger trong bộ phim A Nightmare on Elm Street năm 1984 không chỉ là nỗi sợ hãi của trẻ em mà còn cả người lớn trên toàn thế giới. Freddy còn được biết đến với cái tên "Tên sát nhân đến từ địa ngục" và đối tượng ưa thích của hắn chính là trẻ em. Xét về độ tàn bạo và gây ám ảnh, Freddy ngang ngửa với Jason của Thứ Sáu Ngày 13, chính vì thế mà hãng phim New Line Cinema đã quyết định đưa cả 2 nhân vật này vào cùng một bộ phim và đặt tên là Freddy vs. Jason để đem lại cảm giác mạnh gấp đôi cho người xem. Có khả năng giết bạn ngay trong giấc mơ của bạn, Freddy Kruger là một trong những tên sát nhân hàng loạt đáng sợ và xấu xí nhất của phim kinh dị. Với thói hay bông đùa, chiếc áo len Cosby, và chiếc mũ Indiana Jones, Freddy Krueger đã sát hại rất nhiều thanh thiếu niên qua những giấc mơ của họ trong “Nightmare on Elm Street”, và hắn rất khôi hài khi làm việc đó. Hollywood đã làm lại bộ phim này và chuẩn bị khởi chiếu phiên bản mới vào cuối tháng 04 !!!





5. Jason Voorhees (Friday the 13th)

Khán giả yêu thích phim kinh dị chắc chắn đều biết đến bộ phim kinh điển Thứ 6 Ngày 13 với tên giết người hàng loạt Jason Voohees. Ra mắt đầu tiên vào năm 1980, câu chuyện về Jason cùng nỗi ám ảnh của thứ 6 ngày 13 (theo tục lệ ở nhiều nước phương Tây, ngày này được coi là ngày kém may mắn nhất trong năm).Jason là huyền thoại sát nhân hàng loạt của phim kinh dị vì hai lý do rất thú vị: Một là vì hắn luôn truy đuổi những cô gái mới lớn bán khỏa thân chạy trong rừng. Đây là một cảnh phim được nhiều thanh thiếu niên cũng như những cậu bé người Mỹ đang tuổi lớn yêu thích. Thứ hai, Jason rất thành thạo những vũ khí hắn dùng để giết người. Hắn có thể giết người bằng rìu, hoặc bằng rựa, hay bằng cưa. Trong phim “Friday the 13th”, hắn giết cô gái bằng một tờ giấy. Tờ giấy của hắn đã cứa cô ta chết. Nhân vật này hơi khác với những kẻ khác , hắn có 1 quá khứ đau buồn , bị đối xử tệ bạc và bị sỉ nhục khi còn nhỏ đó cũng là một chi tiết làm nổi bật cho kẻ cuồng sát của series phim " Thứ sáu ngày 13" .








4. Leatherface(The Texas Chainsaw Massacre )



Dựa trên một câu chuyện có thật, bộ phim The Texas Chainsaw Massacre kể về một nhóm bạn đi du lịch về vùng nông thôn của bang Texas và đã bị một gia đình ăn thịt người sát hại. Nhân vật Leatherface là một kẻ săn người hung tợn luôn cầm theo một chiếc máy cưa cũ kỹ, chiếc tạp dề thẫm máu và chiếc mặt nạ làm từ da người. Không một ai đi qua vùng nông thôn này có thể thoát khỏi lưỡi cưa của tên sát nhân đến từ Texas. Cứ mỗi khi tiếng cưa máy vang lên là lúc đó chuẩn bị có một người trở thành miếng mồi của Leatherface.The Texas Chainsaw Massacre đã tạo nên một hiện tượng của phim kinh dị vào năm 1974 và Leatherface cùng chiếc cưa máy đẫm máu cũng trở thành một trong những nhân vật đáng nhớ nhất của điện ảnh thế giới. Năm 2003, phiên bản gốc của bộ phim này đã được làm lại với sự tham gia của người đẹp Jessica Biel.





3. John Doe(Se7en)


Jonh Doe giết người theo một kịch bản thật chỉn chu dựa trên lý thuyết bảy tội lỗi đáng chết của con người do hắn đặt ra, vì ngày trước do lớn lên trong môi trường sùng đạo nghiêm khắc nên tâm lí bất ổn và rồi lần lượt giết người dựa trên 7 tội lỗi trong Kinh thánh mà hắn gán cho mỗi người , đó là : tự phụ ( Pride ), đố kị ( Envy ), ham ăn ( Gluttony ), sắc dục ( Lust ), phẫn nộ ( Wrath ), tham lam ( Greed ) và lười biếng ( Sloth ).. Bộ phim có sự tham gia của ngôi sao Brad Pitt trong vai thám tử David Mills. Anh cùng người cảnh sát già sắp nghỉ hưu khám phá ra hung thủ giết người .Các nạn nhân mà hắn giết đều phạm phải một trong bảy tội này và cảnh sát đã phải lần theo dấu vết hung thủ bằng cách tiên đoán các tội lỗi có trong xã hội để phán đoán nạn nhân tiếp theo.Cảnh gây sốc trong phim này là khi trung tá William Somerset và David Mills tiếp cận một nạn nhân mà John Doe “trừng phạt” thì một cảnh sát đi cùng đã cúi sát xuống xác nạn nhân, thật hãi hùng là cái thi thể tưởng đã thối rữa kia vẫn còn sống.







2. Norman Bates (phim Psycho)

Psycho là bộ phim đứng đầu trong danh sách 100 phim rùng rợn và ly kỳ nhất của viện phim Mỹ. Trong phim, cô gái trẻ Marion Crane sau khi lấy đi một món tiền lớn của công ty đã chạy đến một thành phố khác để làm lại cuộc đời. Cô lẩn trốn tại một nhà nghỉ có tên The Bates và ngay tại đây, cô đã bị ám sát bởi tên quản lý độc ác Cảnh Marion bị Norman đâm cho đến chết khi đang tắm dưới vòi hoa sen đã gây ám ảnh cho khán giả trên toàn thế giới trong suốt một thời gian dài. Psycho đã làm nên lịch sử của phim kinh dị.Sau khi xem xong bộ phim này, nhiều người phụ nữ tâm sự rằng họ sợ tới mức không dám tắm vòi hoa sen. Đặc biệt, sự xuất hiện của tên giết người điên loạn Norman đã thay đổi bộ mặt của thể loại phim kinh dị vào những năm 60 của thế kỷ trước vốn chỉ toàn quái vật, người sói và ma-cà-rồng.









1. Dr. Hannibal Lector (phim The Silence of The Lambs)


Không chỉ tàn bạo, khát máu, Hannibal Lector còn là tên sát nhân cực kỳ nguy hiểm, thông minh và được mệnh danh là "bác sĩ ăn thịt người" bởi hắn có một sở thích quái dị là ăn thịt người kèm với đậu và rượu vang Chianti của Ý. Ngoài ra, Hannibal còn khiến người xem toát mồ hôi lạnh bởi những thủ đoạn tàn nhẫn và trí óc siêu phàm khi đấu trí với các nhân viên của FBI. Sự Im Lặng Của Bầy Cừu nói về Hannibal là bộ phim kinh dị đầu tiên trong lịch sử giành được cả 5 giải Oscar quan trọng nhất vào năm 1992.Tuy chỉ xuất hiện vỏn vẹn… 24 phút trong suốt chiều dài 118 phút của phim, nhưng nụ cười đầy bí hiểm cùng ánh mắt lạnh lùng, độc ác của Hannibal đã đem đến cho người xem một ấn tượng không nào quên về vị "bác sĩ ăn thịt người" kinh điển này. Vai diễn Hannibal đã đưa nam diễn viên người Anh Anthony Hopkins bước lên sân khấu Oscar danh giá để đón nhận giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất.





Hai tháng sau, vào ngày 7/3/1997, thêm một phụ nữ là Catherine Marsh được thông báo bị mất tích. Người ta nhìn thấy cô ta lần cuối cùng vào hôm 11/11/1996 cũng ở thành phố Poughkeepsie. Bốn tháng đã trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra nên công tác điều tra gặp nhiều khó khăn. Giống như các nạn nhân trước, đây cũng là một phụ nữ da trắng, vóc người nhỏ nhắn, mắt màu xanh và tóc nâu. Toàn bộ quần áo và tư trang của cô trong căn hộ vẫn còn nguyên. Vụ án rơi vào bế tắc bởi cảnh sát không thể tìm ra manh mối hoặc kẻ tình nghi nào. 

Tháng 4/1997, cảnh sát Poughkeepsie quyết định liên hệ với Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI) với mong muốn được hỗ trợ. Mặc dù các nhân viên điều tra của FBI rất chú ý đến các vụ án này nhưng muốn truy tìm được thủ phạm, họ phải nắm được hiện trường vụ việc. Trong các vụ mất tích này, không có hiện trường vụ án; do vậy, FBI cũng đành bó tay. Trong lúc cơ quan điều tra đang đau đầu vì chưa tìm ra manh mối và người dân rất hoang mang, lo sợ thì ngày 9/10/1997, lại xảy ra một vụ mất tích nữa: Michelle Eason, 27 tuổi, được thông báo bị mất tích ở thành phố Poughkeepsie. Lần cuối cùng mà người ta trông thấy cô cũng ở khu vực trung tâm thành phố. Nhưng khác với các trường hợp mất tích trước đó, Michelle không phải là người da trắng mà là một phụ nữ gốc Phi có vóc người mảnh dẻ. 

Khánh Chi (Tổng hợp)

(Sưu tầm)ruyền kì “góa phụ đen” giết người hàng loạt

Bà đã đầu độc 21 người – trong đó có cả mẹ đẻ, con đẻ và những người chồng của mình. Trong lịch sử tội phạm của nước Anh, có lẽ bà là kẻ giết người hàng loạt đầu tiên. Bà là Mary Ann Cotton.

Chân dung "góa phụ đen" chuyên giết chồng và con.

Bên ngoài một ngôi nhà bình thường trong làng Durham, Tây Auckland có vẻ yên tĩnh và không có gì khác biệt so với những ngôi nhà xung quanh đó. Nhưng bên trong ngôi nhà lại ẩn chứa cả một quá khứ kinh hoàng.

Số nhà cũ đã được thay đổi, có thể vì những người sinh sống ở đó không muốn tội ác xảy ra trong căn nhà cách đó hàng trăm năm trở thành cái dớp cho các thế hệ về sau. Trong tâm trí của những người dân tò mò nhất ở nơi đây, cũng chỉ còn vài người biết về Mary, hầu như những gì thuộc về kẻ giết người này đều bị xóa sạch trong lịch sử.

Đây từng là ngôi nhà của Mary Ann Cotton – kẻ giết người hàng loạt đầu tiên của nước Anh. Đây là nơi bà đã gây ra tội ác với nạn nhân cuối cùng, và cũng là nơi bà đã bị bắt, và sau đó bị hành quyết tại nhà tù Durham vào tháng 3/1873.

Rất ít người biết về kẻ giết người thường được gọi là “góa phụ đen” này. Bà là một người vợ, một góa phụ, một người mẹ, một người bạn và là một y ta nhưng lại giết ít nhất là 21 người. Hai thập kỷ trước khi Jack Máy Xẻ tấn công các khu phố ở London, Mary Ann Cotton đã là một cỗ máy giết người, với danh sách nạn nhân dài dằng dặc, gồm có: 8 người con đẻ của bà, 7 người con riêng của chồng, mẹ đẻ của bà, ba người chồng, một tình nhân và một người bạn.

Một người phụ nữ đáng lý phải trở thành một tượng trưng cho tội ác thì nay chỉ là còn là nhân vật trong câu hát dọa đám trẻ con khi đi ngủ. “Hát lên nào, ôi tôi có thể hát về điều gì? Mary Ann Cotton đang bị treo cổ bằng sợi thừng”.

Mary Ann sinh năm 1832 tại Low Moorsley, một ngôi làng nhỏ gần thị trấn Hetton-le-Hole. 20 năm sau, bà kết hôn với một công nhân mỏ than là William Mowbray. Đến năm 1860, vợ chồng Marry Ann chuyển tới vùng Đông Bắc, và cũng tại nơi đây, chuỗi thảm sát bắt đầu.

Một giả thiết đặt ra cho việc giết người không ngừng này là, Mary Ann muốn tìm một người đàn ông có thu nhập ổn định, sống với họ cho tới chừng nào cảm thấy chán thì giết. Những đứa trẻ - không ai rõ chính xác là bao nhiêu – đều bị sát hại một cách nhẫn tâm.

Chất độc mà Mary Ann lựa chọn là thạch tín. Trong suốt nhiều thế kỷ, thạch tín là chất độc mà nhiều kẻ giết người ưa dùng. Vì chất độc này tan ra trong các loại đồ uống, lại có sẵn ở nhiều cửa hàng. Mặc dù lúc này các nhà chức trách đã ban hành lệnh kiểm soát việc bán thạch tín, nhưng vẫn có nhiều cửa hàng bán loại hóa chất này, dưới dạng “xà phòng mềm” để tẩy rửa trong gia đình.

Lý do thứ ba khiến cho Mary Ann lựa chọn thạch tín là vì bà hiểu rõ, triệu chứng khi nhiễm độc là nôn mửa, tiêu chảy và mất nước. Một bác sĩ bận rộn và không chút ngờ vực thường có xu hướng chuẩn đoán các triệu chứng này là các bệnh liên quan tới đường ruột – đặc biệt là với các bệnh nhân nghèo và thiếu dinh dưỡng; chứ không mảy may nghi ngờ rằng đây là một vụ mưu sát.

Nơi hành quyết Mary Ann Cotton

Theo các giấy chứng tử và mai tang, tất cả các nạn nhân của bà đều chết vì bệnh liên quan tới dạ dày. Và dường như bà cũng thành công trong việc đóng vai một người vợ đau khổ, một người mẹ bất lực khi bảo vệ chồng và con mình. Nhưng cũng chính điều này đã khiến cho việc tìm hiểu chính xác số người mà Mary Ann đã giết hại.

Marry Ann sinh ra 4 người con với William Mowbray. Ba trong số 4 đứa trẻ đã chết từ sớm. William chết năm 1865, và để lại cho Mary Ann 35 bảng tiền bảo hiểm, tương đương với 6 tháng lương. Với số tiền này, Marry Ann chuyển về Cảgn Seaham để được sống gần với người tình là Joseph Nattrass. Nattrass đi đâu, Marry theo đến đó. Nhưng cuối cùng thì Nattrass cũng trở thành nạn nhân của Mary.

Mary trở thành y tá tại bệnh viện Sunderland, và gặp George Ward – một bệnh nhân tại đây. Hai người sau đó kết hôn và George trở thành chồng thứ hai của Mary. Chưa đầy một năm sau, George chết và lại để cho Mary một khoản tiền bảo hiểm.

Giờ thì trong tình cảnh gái một con, Mary Ann quả là ứng viên hoàn hảo cho vị trí giúp việc cho người đàn ông góa vợ James Robinson ở Sunderland. Mary nhận công việc này vào tháng 11/1866 và chỉ sau đó vài tuần, đứa con của Robinson qua đời.

Robinson đã tìm đến Mary giải khuây và khiến cô mang bầu. Nhưng mẹ của Mary bị ốm và cô đã đến chăm sóc mẹ. Chỉ 9 ngày sau khi Mary trở về nhà, mẹ cô qua đời. Sau đó thì đứa con gái riêng của Mary là Isabella cũng qua đời. Hai đứa con riêng khác của Robinson cũng lần lượt ra đi. Ba đứa trẻ được chôn cất vào hai tuần cuối của tháng 4/1867.

Bốn tháng sau đó, Robinson cưới Mary Ann. Con riêng của hai người là Mary Isabella sinh ra vào tháng 11 cũng sớm qua đời vào tháng 3 năm sau đó. Robinson là người quá may mắn khi không trở thành nạn nhân của Mary. Ông nghi ngờ khi Mary yêu cầu khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của ông và phát hiện ra vợ mình có một món nợ lên tới 60 bảng. Sau đó, Robinson đã tống cổ Mary ra khỏi nhà.

Nhưng không lâu sau đó, Mary lại tìm được một người đàn ông khác nhờ có người bạn là Margaret Cotton giới thiệu cho người anh trai tên là Frederick. Margaret chăm sóc anh trai và hai người con của anh. Nhưng rồi, Margaret đã mất năm 1870 vì chứng đau dạ dày, và khu rửa than của anh em nhà Margaret rơi vào tay của Mary.

Cuộc hôn nhân giữa Mary và Frederick đã mang lại cho họ cậu con trai tên là Robert, sinh năm 1871. Cuối tháng 12 năm đó, Frederick chết. Tất nhiên, khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của ông cùng với các con ông đều rơi vào tay Mary. Ngay sau đó, Nattrass – người tình lâu năm của Mary – chuyển đến sống cùng bà.

Tuy nhiên, Mary tìm được công việc làm y tá cho một viên chức tên là John Quick-Manning. Mary sau đó mang thai với ông này (con gái của hai người được sinh ra trong thời gian Mary ngồi tù chờ thi hành án). Nhưng Mary vẫn thấy phiền hà với lũ trẻ của bà trong cuộc hôn nhân thứ ba. Một trong số các con riêng của chồng bà đã mất vào tháng 3/1872, cậu con trai riêng của bà cũng mất không lâu sau đó. Ngay sau khi xem xét lại di chúc theo nguyện vọng của Mary, người tình Nattrass cũng lâm bệnh và qua đời vào tháng tư cùng năm.

Cuộc sống khó khăn cùng với khối lượng công việc nặng nhọc, thiếu ăn, đã tiếp tay cho âm mưu đen tối của “góa phụ” giết người không ghê tay Mary Ann. Trong khi đó, Mary lại là một y tá, nên bà biết rõ cách thức dàn dựng mọi chuyện êm xuôi. Nhưng, cái kim trong bọc không giấu được mãi, cuối cùng, tội ác của Mary đã bị vạch trần.

Mary Ann Cotton đã bị hành quyết vào ngày 24/3/1873 tại nhà tù Durham.Những kẻ giết người hàng loạt

Charles Whitman

Từ quá khứ tới hiện tại, hầu hết những kẻ giết người hàng loạt đều là những người đàn ông da trắng tầm trung tuổi. Và những kẻ này thường là những người đã mất việc, trong cuộc sống có mẫu thuẫn hoặc đem lòng mình đi trả thù. Đó là những nguyên nhân ít nhiều khiến những kẻ giết người hàng loạt xuất hiện. Những tiêu đề giật gân như công nhân nhà máy nổi giận, cuộc nổi dậy của những gia thương…thường được đưa lên các tít báo cùng với những tin về tội phạm giết người hàng loạt. Tuy nhiên, cũng có những kẻ trở thành giết người hàng loạt mà không có những yếu tố đã nêu. Một trường hợp ngoại lệ phải kể đến Charles Whitman. Hắn là một sinh viên học ở địa học Texas năm 1966. Whitman được coi là một kẻ giết người hàng loạt đặc biệt khi vẫn còn đi làm và không có bất cứ đặc điểm nào giống với 1 tên giết người.

Theo như những gì đã được công nhận thì một đối tượng bị coi là kẻ giết người hàng loạt khi giết ít nhất là 4 người trong 1 lần ra tay. Những hành vi ác man xảy ra liên tục trong 1 thời gian ngắn gây ra chết người cũng đươc coi là giết người hàng loạt. Một số nhà nghiên cứu về tội phạm thì cho rằng bất cứ kẻ nào giết 3 người cũng sẽ bị liệt vào danh sách đen. Trong một số trường hợp, tên tội phạm nào đó giết 1 người rồi có ý định giết nhiều người nhưng chưa thực hiện được thì cũng bị coi là kẻ giết người hàng loạt.

Những người nghiên cứu chuyên sâu thì chia loại tội phạm này làm những nhóm sau: Giết người hàng loạt theo kiểu gia đình, giết người hàng loạt có tổ chức trước, giết người nơi đông người, giết người do bệnh hoạn và cuối cùng là những kẻ giết người hàng loạt hoang tưởng. Những nhóm này cũng có khi tỏ ra bối rối trong lúc gây án.

Các nhà điều tra thì lại đưa ra ý kiến khác biệt rằng những kẻ giết người hàng loạt cũng luôn tỉnh táo và biết rằng khi mình làm như vậy thì mình sẽ bị bắt. Những đối tượng này thường không mơ hồ, không mù quáng, thậm chí còn biết rõ mình đang làm gì.

Duy chỉ có một vấn đề mà các nhà nghiên cứu về tội phạm thấy boăn khoăn, đó là việc những hung thủ giết người hàng loạt là nữ trước kia hầu như không có thì bây giờ đã gia tăng chóng mặt. Ví dụ đầu tiên là vụ ở Gotela.

Phụ nữ cũng giết người hàng loạt

Cuốn sách viết về Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ

Trong cuốn sách có tên “Điểm sáng: Kẻ giết người hàng loạt ở Mỹ”, tác giả Michael Kelleher có đề cập tới 1 cặp đôi giết người mà ít ai biết tới. Một tác giả khác là Patricia Pearson thì chỉ ra một điểm khá quan trọng rằng chúng ta nhìn phụ nữ như những người không bạo lực là sai lầm. Sự thật là hầu hết những người phụ nữ ở Mỹ được nghiên cứu đều thừa nhận rằng họ có liên quan tới những vụ án mạng ở trẻ em, lạm dụng tình dục hay bạo hành trẻ. Đó cũng là một sự thật kinh hoàng.

Bà ta nói tiếp rằng thật không khó để chúng ta có thể tượng tượng ra cảnh bạo lực mà nam giới gây ra bởi họ đông, họ là phái mạnh và họ thường bị cáo buộc những tội danh đó. Thế nhưng ít ai có thể tưởng tượng được mức độ kinh khủng mà phụ nữ gây ra khi họ phạm tội. Những tội ác đó cũng không kém phần nguy hiểm.

Tiếp tục bàn tới điều này trước khi đi vào những vụ án cụ thể, ông Gregg McCrary, một cựu điều tra viên của FBI cho biết: “Thật không có gì lạ lẫm khi những người phụ nữ được coi là phái yếu và được giáo dục nhiều hơn còn đàn ông lại được xem như những kẻ hiếu chiến. Bản thân tôi đây, mặc dù nghiên cứu nhiều về điều này những vẫn chưa thể chứng minh được tính hung hăng của phụ nữ lại có thể bằng với nam giới”.

Gregg McCrary

Một sự thật nguy hiểm rằng xã hội càng nhiều tệ nạn thì tỉ lệ phụ nữ phạm tội càng tăng. Theo bảng thống kê của FBI vào năm 1987 thì cứ 4 trẻ vị thành niên bị bắt thì có 1 trẻ là con gái. Và mức độ dã man từ hành vi của phụ nữ gây ra cho nạn nhân đều tăng nhanh.

Một nghiên cứu khác ở trẻ nhỏ chỉ ra rằng ngay từ khi còn nhỏ trẻ đã được tiếp cận với phim ảnh bạo lực và mặc dù có xuất phát điểm khác nhau nhưng khi cho trẻ xem phim bạo lực thì mức độ hình thành ý nghĩ xấu cũng phát triển tương đương.

Những hình ảnh bạo lực này sẽ dần dần ngấm vào đầu bé gái và có thể đó là mầm mống của những nữ quái giết người hàng loạt.

Những nghiên cứu liên tục và đa dạng đã chỉ ra những cái được gọi là “tiềm năng” để nữ giới trở thành những kẻ giết người hàng loạt. Liệu những nghiên cứu ấy có đúng với thực tế? Những nữ quái tiếp theo có lộ diện? Mời các bạn đón đọc Những nữ quái giết người hàng loạt (Kỳ 3) vào SÁNG SỚM Chủ nhật, ngày 16-1-2011 trên mục Vụ án nổi tiếng.

TAGS: nu quai, giet nguoi hang loat, giet nguoi, vu an, an mang, vu an noi tieng

24H.COM.VN (Theo Th

Mở đầu


Chiếc tàu thủy sang trọng đi trong màn đêm. Bầu trời đen huyền không có một gợn mây. Trong khoang tàu rộng rãi, những hành khách quý phái sau khi thưởng thức một bữa tiệc hoàn hảo đang khiêu vụ trên nền nhạc valse chậm uyển chuyển. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi trên tàu…

Trước khung cảnh êm đềm như vậy, không ai có thể ngờ sắp xảy ra một điều khủng khiếp đe dọa đến tính mạng của họ…

Mọi hành khách đều tập trung ở dưới tầng một của boong tàu, nhưng trên tầng hai lại xuất hiện một người thanh niên với mái tóc bạch kim nổi bật. Đó tất nhiên không phải là một trong những hành khách, rất tiếc không có người nào có thể nhận ra hắn, bởi vì một chiếc mặt nạ chạm khắc hình rồng tinh xảo đã che đi khuôn mặt kia. Người thanh niên chỉ đơn giản ngồi vắt vẻo trên thanh ngang của con tàu, quan sát tình hình mà không làm ra bất kỳ hành động nào, tựa như đang chờ đợi điều gì đó…

Điệu Valse kết thúc, đáng lẽ âm nhạc sẽ tạm dừng trong một vài phút, nhưng không hiểu sao một lần nữa điệu nhạc lại được lặp lại. Mọi người cũng không cảm thấy có gì bất thường lắm, tiếp tục khiêu vũ. Nhưng người thanh niên lạ mặt chợt nheo mắt lại, thì thầm một câu:

_Đã đến giờ rồi.

Hắn chậm rãi nở một nụ cười nguy hiểm.

Đột nhiên một giọng nói khẩn thiết vang lên khắp con tàu:

_TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NẰM XUỐNG NGAY!!!

Toàn bộ hành khách tức thì đình chỉ mọi động tác. Rất nhiều người đã nghe theo tiếng nói bất chợt phát ra kia nằm sấp xuống sàn tàu. Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Một sợi chỉ bạc mảnh như sợi tóc không biết xuất hiện từ lúc nào xẹt ngang qua khắp khoang tàu không chừa một chỗ trống, cắt đứt tất cả mọi thứ nó gặp trên đường đi bằng một đường bén ngọt…

Những người nằm xuống sàn choáng váng cực độ khi nghe thấy tiếng đổ vỡ của những chiếc ly làm bằng thủy tinh. Nhưng khi họ ngẩng đầu lên nhìn thì rất ngạc nhiên bởi vì khoảng gần mười người khác vẫn duy trì tư thế đứng yên, nguyên vẹn không sao hết. Chỉ có điều, tư thế của những người đó có phần quái dị…

_AAAAAAAAA!!!!! AAAAAAAAA!!!!!

Một tiếng thét sợ hãi bật ra. Từng bộ phận cơ thể lần lượt đổ sụp xuống, kéo theo cột máu nóng rực đỏ chói phun ra từ miệng vết cắt… Gần mười đôi mắt tràn ngập kinh hoàng còn chưa kịp nhắm lại…

Thảm trạng đẫm máu trước mắt dường như lại không làm cho người thanh niên mang mặt nạ có bất cứ biểu hiện gì sợ hãi. Hắn có vẻ bất mãn khi gần như hầu hết hành khách vẫn còn an toàn, tuy nhiên không bất ngờ cho lắm, dường như đã biết trước sẽ là như vậy. Hắn nhếch mép cười vẻ bất đắc dĩ:

_Ngươi lại phá hỏng kế hoạch của ta rồi. Thật là một kẻ khó ưa.

Giọng nói cảnh báo lúc trước một lần nữa vang lên, tức giận đến cực điểm:

_Nếu ngươi gọi tám thi thể nằm trong vũng máu dưới kia là một kế hoạch bị phá hỏng thì ta công nhận như vậy!

Người thanh niên tóc bạch kim lắc đầu tiếc rẻ:

_Thật là nhảm chán, vẫn còn nhiều người sống như vậy. Ta không làm phiền ngươi thu dọn tàn cục nữa đâu. Tạm biệt.

Nói xong hắn nhảy xuống khỏi xà ngang, nhanh như cắt phóng qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm mà không có một tiếng nước động.

Một tiếng thở dài chậm chạp thoát ra.

_Mười lăm lần với cùng một cách thức, hừ. Hắn ta còn dám sử dụng cái mặt nạ đó nữa…

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~

“Một vụ thảm sát nữa đã xảy ra trên chuyến tàu thủy De Lux tối qua. Lần này đã có tám nạn nhân thiệt mạng. Đây là vụ án thứ mười lăm trong chuỗi án mạng liên hoàn trên biển. Cảnh sát vẫn đang đau đầu về phương thức gây án của thủ phạm, loại hung khí sắc bén kia cũng như về lời cảnh báo luôn vang lên ngay trước khi có người ngã xuống…”

_Vụ việc này gần đây đang ầm ĩ ghê lắm. Thật không biết thủ phạm là ai mà có thể thực hiện những thứ kiểu như này nữa? Jiyong! Cậu còn chưa dậy sao? Sắp muộn học rồi đó!

Seungri bỏ tờ báo tin tức hằng ngày xuống, ngoái đầu lại nói vọng vào phòng ngủ. Vài phút sau, một cái đầu bù xù ló ra, ngái ngủ hỏi:

_Mấy giờ rồi? Hic, mình buồn ngủ quá, oáp ~~~

_Cậu làm gì mà suốt ngày ngáp ngắn ngáp dài thế hả? Gần bảy giờ rồi.

Còn không phải tại cái gã điên điên khùng khùng kia cứ nhè nửa đêm mà gây chuyện sao? Jiyong bực bội rủa thầm, đưa tay xoa xoa viền mắt thâm quầng của mình. Sớm muộn cũng có ngày mình trả lại cho hắn tất cả cái đống này! Cậu vội vội vàng vàng thay quần áo soạn sách vở, miệng còn ngậm cái bánh mì đi cùng Seungri đến trường.

…………….

_Oái, xin lỗi.

Jiyong đối với việc cái tên ngốc nghếch trước mắt này cứ mỗi sáng đều va phải cậu đã thành thói quen. Cậu phẩy phẩy tay:

_Seunghyun, cậu không thể cẩn thận hơn một chút sao? Tôi buộc phải nghi ngờ cậu là cố ý gây sự đó. Muộn đến nơi rồi mà vẫn đứng ở đây à?

Cậu chỉ nói thế rồi đi luôn, bỏ lại Seunghyun ngơ ngác chỉnh lại gọng kính, nhìn theo cậu. Seungri ngó Seunghyun một cái, chế giễu:

_Hắn ta IQ chắc chỉ dừng lại ở một con số thôi.

Jiyong có vẻ không đồng ý lắm, nhưng không nói gì cả. “Cậu ta cũng không giống giả vờ ngốc, mà sao cứ ngày nào cũng thế này nhỉ?”

Chap 1

Cốp! Đầu Jiyong đập thẳng xuống mặt bàn lần thứ n. Cậu bật dậy, đau khổ xoa xoa cái trán đỏ lựng:

_Chết tiệt, thế này đến bao giờ mới làm xong bài tập đây hả trời? Tối nay mà còn có việc chắc mình nhảy lầu tự tử quá!

Cậu thở dài sườn sượt, dẹp sách vở qua một bên, lôi chiếc laptop màu xám bạc của mình ra đặt lên bàn. Trong lúc đợi máy tính khởi động, Jiyong xoay ghế qua nhìn khắp phòng, ánh mắt dừng lại ở một chiếc mặt nạ được treo trên ghế. Cậu suy nghĩ cái gì đó, ngẩn ngươi ra một lát, sau đó mới nhìn đến màn hình.

Jiyong mở mail của mình ra, trong đó ngoại trừ một số cơ man thư rác, còn có một bức thư không có chủ đề.

_Ai ai ai, sao lại vẫn còn nhiều tàu du lịch thế này? Bọn họ là một lũ óc rỗng hả, mười lăm con tàu kia hình như vẫn chưa đủ sao? Xem nào, tối nay có chuyến nào không… Hai cái, chậc, cũng không thể phân thân ra được…

Jiyong kích chuột vào phần hình ảnh, nghiền ngẫm bên ngoài của hai con tàu kia:

_Voyage, trông cũng được nhỉ? Nhưng mà chưa đủ hấp dẫn rồi.

Oáp ~~~~ Cậu ngáp dài đến sái quai hàm, thật sự không biết có trụ nổi không đây!

_Doux la mort, ặc, tên thật là độc đáo, đặt tên như này khác gì mời người ta đến giết? Chắc là nó rồi, aish, đi làm bài nốt thôi.

Cậu lẩm bẩm rồi tắt máy đi, vò đầu bứt tai quay về với đống bài tập.

(Nãy quên chú thích, tên con tàu đầu tiên nghĩa là Lữ hành, còn cái thứ hai là “cái chết ngọt ngào” =]])

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~

_Tất cả mọi người nằm xuống!!!

Hic, cái câu thoại này y đã nói đến phát nhàm rồi, có lẽ lần sau phải đổi thôi. Nhắm mắt lại để tránh nhìn thấy máu tươi phun ra, như thường lệ, giọng nói châm chọc xen lẫn buồn phiền giả tạo làm cho y phát điên lại vang lên:

_Chết thật, ngươi nỡ lòng nào phá hoại tâm huyết cả buổi tối chuẩn bị của ta như vậy chứ? Có muốn đền bù cho ta một chút không ~~~ Ra đây đi bé cưng, đừng trốn nữa ~~~

Arrrrrr, thật là buồn nôn. Y rùng mình một cái, da gà da vịt rụng đầy khoang tàu. Chỉ cần mặc kệ thôi, dù sao hắn cũng không nhìn thấy mình. Hôm nay oải thật, y cũng không có hứng để đấu khẩu với hắn nữa. Mà khoan…

…………..

Kỳ thật hắn cũng không hứng thú gì lắm với những gì đang diễn ra trước mặt. Máu tươi, tiếng gào hét hoảng loạn, tiếng sợi dây bạc sắc bén cắt vào da thịt… Khá là kích thích, nhưng không đủ để hấp dẫn hắn. Chỉ là công việc thôi.

Hắn là một ác quỷ. No no no, không phải như những gì trong sách vở vẫn viết đâu, mấy người viết ra thứ đó hoang tưởng quá rồi. Ác quỷ ở đây gây họa cho con người một cách trực tiếp nhất, đó là giết họ, rồi thu thập những cảm xúc lướt qua trước khi họ chìm vào bóng tối. Lúc đầu hắn cũng không ngờ tới, đôi khi những thứ mình lấy được không phải là sự sợ hãi hốt hoảng, mà lại là… ăn năn, đôi khi là giải thoát… Aish, lỡ mà thu phải thì đảm bảo là sẽ nằm thẳng cẳng trên giường một tháng chưa xuống được, thật là tai hại!

Cũng không phải gặp bừa ai cũng giết đâu, mặc dù hắn không biết cái gọi là “tiêu chuẩn” cho những việc này là gì, đơn giản là nghe lệnh Boss. Thắc mắc tại sao hắn không thích mà vẫn làm? Nói thật nhé, dù sao con người, không, ác quỷ cũng cần phải ăn… Không tin á? Bằng chứng sống là hắn nè, mới đầu lười làm, bị cắt lương, đói đến méo mồm mới phải lết đi đó! Cuộc sống cả thôi!

Giết người đơn giản quá cũng có cái hại, ví dụ như mấy tháng trước hắn vừa bị Boss mắng cho một trận nên thân. Nguyên văn đây:

_Tại sao cậu có thể nông cạn như vậy chứ? Ác quỷ phải có phong cách của ác quỷ! Giết nhiều người như vậy mà không có một tí sáng tạo nào cả! Chỉ có một con dao trước ngực, trời đất ơi! Lần này dứt khoát là phải bị phạt! Hai tháng, cứ làm thế nào nghĩ cho được mười kiểu giết người thật độc vào! Nếu không thì cứ chờ ta cắt lương là vừa! Cậu làm mất mặt đội ngũ ác quỷ chúng ta quá!

Bảy cái dấu chấm than của Boss nã thẳng vào bộ óc yếu ớt tội nghiệp của hắn… Đấy! Làm ác quỷ cũng đâu có sung sướng gì? Mười cách! Chỉ riêng cái sợi chỉ bạc kia đã tốn nửa triệu noron thần kinh của hắn rồi! Chúa biết lười biếng là bệnh mãn tính của hắn rồi! Thật là khổ sở nha ~~~~

Tuy nhiên gần đây hắn trở nên vô cùng có hứng với trò chơi này. Lý do ư?

_Tên kia! Ta cảnh cáo ngươi! Lần sau ngươi còn tiếp tục mang cái mặt nạ đó thì đừng trách ta đấm rách mặt ngươi!

Đó đó đó! Tên kỳ đà cản mũi vào công việc làm năng suất của hắn giảm đi trông thấy đó! Còn tưởng y bị hắn chọc cho hầm hầm bỏ về rồi cơ ~~~ Mặc dù y thật phiền phức, làm hắn mất khá nhiều con mồi nhưng mà hắn cảm thấy rất thoải mái. Nhất là khi nhìn thấy cái đầu nhô nhô ra khỏi góc rõ rành rành mà cứ đinh ninh hắn không biết là hắn lại muốn cười to! Ai nha, y hét lên thật là đáng sợ ~~~ Ai, hắn mặc kệ, đeo hay không là quyền của hắn chứ ~~~
Tối nay không có ai thoát được thật là vui, nhân cơ hội này trêu ghẹo y một chút chứ nhỉ?

_Hi hi hi ha ha ha…

……………

Công bằng mà nói, y hoàn toàn có thể cảnh báo cho những người dưới kia biết thậm chí trước cả khi hắn ra tay, tại sao lại cứ phải đợi sợi dây kia chuyển động rồi mợi kêu lên? Bí mật nhé, đó gọi là lạc thú ~~~ Không phải y thích giết người, chỉ là cảm thấy nếu phá hoại ngay phút cuối trước mặt tên kia thì thật là khoái trí…

Thế nhưng! Nghe cái điệu cười ranh ma kia xong, y chỉ muốn nhảy ra đấm mạnh vào mặt hắn! Tại sao người bị phá hoại là hắn, mà người bị chọc cho phát khùng lại là y! Còn nữa, cái mặt nạ của hắn thực sự là một loại sỉ nhục với y!

Còn đang suy nghĩ làm thế nào để lột được cái mặt nạ ra thì…

_Ya!

_Oa! Giật cả mình! Ngươi! Sao ngươi biết chỗ này!

Y nhảy dựng lên, tên đầu bạch kim đáng ghét kia không biết từ lúc nào đa nhảy tới phía sau, còn vỗ vào vai làm y suýt nữa tẩu hỏa nhập ma luôn rồi!

_Ngây thơ! Cả cái đầu ngươi lộ ra như vầy sao ta lại không biết chứ?

Hắn xị mặt xuống, thất vọng nói:

_Ngươi sao lại cũng đeo mặt nạ vậy? Uổng công ta đặc biệt tới đây nhìn mặt ngươi nha!

_Nhìn nhìn cái đầu ngươi!

Y lùi ra phía sau, tránh khỏi bàn tay đang với tới định lột mặt nạ của mình xuống, chạy vụt đi.

_Sao chưa gì đã chạy mất rồi?

Hắn nhe răng cười. Cái mặt nạ giống y hết của mình, thảo nào y cứ đòi hắn bỏ xuống, hóa ra là sợ đụng hàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#45t45