On her own

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: HijikataTrash
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/15983237
Rated: T
Tóm tắt: Mọi người đều bỏ rơi cô, liệu anh có phải là ngoại lệ.
Bối cảnh: lớp 3z

___________________________________

Kagura chẳng hiểu gì cả. Cô đã làm gì sai để tất cả mọi người phải rời bỏ cô? Lúc đầu là mẹ cô. Sau đó là anh trai và cha cô, những người đã chuyển đi đâu đó trên thế giới. Cô đã là người lớn; cô ấy có thể tự mình chịu đựng, nhưng đôi khi điều đó vẫn khá khó khăn với cô.

Dọc theo con đường đầy cô đơn này, cô cũng đã tìm thấy một vài người bạn. Soyo, người mà cuối cùng lại phải rời đi du học. Shinpachi và Gintoki, những người đã mở doanh nghiệp nhỏ ở khắp mọi nơi tại Nhật Bản để họ luôn đi đây đó.

Thông qua các bạn cùng lớp, cô đã gặp một chàng trai lớn hơn mình một chút. Okita Sougo, người mà cũng là một gã cô độc, giống hệt như Kagura. Anh không có gia đình và hầu như không có bạn bè. Kagura đánh giá rất cao về anh. Anh là người mà cô âm thầm ngưỡng mộ và cuối cùng, cô đã nảy sinh tình cảm với anh.

Cô tỏ tình với anh một buổi chiều tháng 7 đầy ấm áp.

"Đó là lý do tại sao em yêu anh." Cô không nghĩ mình sẽ nói lớn điều đó. Nhưng Sougo chấp nhận tình cảm của cô.

"Chắc chắn rồi. Ổn thôi." Trông anh không vui lắm, nhưng thế là đã đủ với Kagura rồi.

Họ đã dành một vài tháng với nhau. Kagura đã dùng cả tấm lòng của mình để yêu anh, mặt khác, Sougo trông có vẻ chán nản với mối quan hệ của họ. Mặc dù vậy, cô không hề chú ý đến điều đó. Quan trọng nhất là họ đã ở bên nhau.

Tháng 12 trôi qua khá nhanh và thời tiết lạnh giá làm Kagura muốn đưa tay vào áo khoác của Sougo. Một vài lần đầu, anh để cô làm việc đó. Nhưng sau đó, anh bực mình. Anh tặc lưỡi lớn tiếng và gạt tay cô ra khỏi anh.

"Bỏ tay tôi ra, mau lên." Kagura dừng bước đầy ngạc nhiên. "Tôi ghét điều này."

Cô có thể cảm thấy nước mắt đang trào ra trong đôi mắt xanh của mình. Chuyện này không thể nào xảy ra được. "Em sẽ dừng lại ngay."

Anh lắc đầu và cười mỉa mai. "Không, ý tôi là tôi ghét điều này thôi, anh nói đầy ghê tởm. "Toàn bộ những điều này, tôi thâm chí còn không thích cô."

Mũi của Sougo đỏ như mắt anh và cô cố gắng tập trung vào đó. "C- cái gì?" Có lẽ là cô đã nghe nhầm. Dù sao thì gió cũng khá là khá mạnh. Hoặc có lẽ cô chỉ đơn giản là không muốn nghe anh nói.

"Hãy kết thúc đi. Trò đùa ngu ngốc này đã diễn ra quá lâu rồi." Kagura chợt nhận ra rằng cô chỉ là vai chính của một trò đùa đầy bệnh hoạn. Ngay từ đầu, tất cả chỉ là sự sắp đặt. Cuộc gặp gỡ của họ cũng chẳng phải là tình cờ; bạn cùng lớp của cô đã làm điều đó để đùa cợt với cô. Và Sougo đã chấp nhận điều đó.

"Anh không thể rời xa em!" Cô không nên cố gắng ép anh ở lại, nhưng cô không thể thấy một ngày mai mà không có anh. Cô không thể một mình một lần nữa.

"Coi chừng tôi đó." Đó là điều cuối cùng anh nói với cô trước khi biến mất sau làn tuyết.

Kagura cảm thấy những giọt nước mắt trên má cô đóng băng và tay cô tê cứng. Cô chẳng biết mình mong đợi điều gì nữa.

Cô sẽ không bao giờ có bất cứ thứ gì và điều đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

______________________________________

Lâu lâu cho mọi người đổi gió tí. Và đến đây là hết rồi nhé.😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro