Then and now, friends and foes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Kirabera
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/17948435
Rated: K+
Summary: Kagura chợt nhớ về tuổi thơ bên mẹ và thằng anh khốn khiếp Kamui...

-------------------------------------------------------

"Hmm, nó vẫn không đẹp mắt"

Một cô bé ngồi trước gương, hai tay cố định ở một bên đầu. Những ngón tay của cô dò dẫm khi cố gắng đặt những lọn tóc đỏ son của mình thành một búi tóc nhỏ. Một lần nữa búi tóc rơi xuống khi tay cô rút ra. Cô gái cau mày khi mái tóc đỏ buông xuống đôi gò má nhợt nhạt, và thở dài thất vọng.

"Kagura, có chuyện gì vậy?"

Mẹ của cô, đột nhiên xuất hiện phía sau, mỉm cười ngọt ngào với bóng hình trong gương. Kagura quay lại, từ cái bĩu môi ban đầu, đôi môi cô giờ đã thành một nụ cười.

"Mami!" Kagura ôm mẹ thật chặt. "Mami, con vẫn không biết cách làm tóc của mình"

"Không sao đâu, Kagura. Mẹ sẽ làm cho con."

Những ngón tay của mẹ đan tóc cô bé thành hai búi nhỏ ở hai bên đầu khi Kagura nhìn đầy mê mẩn.

Kagura đã luôn rất ngạc nhiên trước cái cách mẹ cô khéo léo cài tóc. Kagura không thích làm tóc theo bất kỳ kiểu nào khác ngoài hai cái bánh bao dễ thương, nhưng mẹ cô luôn có rất nhiều kiểu tóc khác nhau, và tất cả đều rất thanh lịch, phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ cô thật đẹp. Kagura tưởng tượng rằng cha cô phải hạnh phúc đến như thế nào khi có một người vợ quý giá như vậy, mặc dù ông không bao giờ ở nhà.

"Mami?"

"Gì hả, Kagura?"

"Khi nào Papi sẽ về nhà?"

Mẹ của Kagura dừng lại. Búi tóc cô con gái thật chặt thành một búi tròn hoàn hảo, bà mỉm cười buồn bã.

"Mẹ chắc rằng ông ấy sẽ về sớm thôi. Pappi còn rất nhiều việc phải làm. Ông là một người đàn ông mạnh mẽ và phải chiến đấu để bảo vệ vũ trụ. Và chúng ta cũng vậy."

"Con chỉ ước ông ấy có thể ở nhà thường xuyên hơn"

"Mẹ biết mà, Kagura. Mẹ cũng vậy." Mẹ Kagura thở dài. Nụ cười gượng nở ra trên khuôn mặt bà khi cố gắng trấn an con gái. "Ông ấy sẽ về sớm thôi. Mẹ chắc đấy."

***

"Này, nii-chan?"

"Ừm?"

Kagura ngồi rụt rè bên cạnh anh trai mình khi cả hai cùng lau ô. Kamui không nói nhiều, nhưng Kagura rất yêu anh, và cảm thấy cô luôn có thể hiểu được anh.

"Anh có nghĩ rằng papi sẽ sớm về nhà không?"

Kamui lầm bầm trả lời.

"Anh không biết, làm như lão có từng vác mặt về nhà ấy." Kamui giận dữ nói. "Dù sao thì chúng ta cũng không cần lão ở đây. Một mình anh là đủ để chăm sóc cả em và mẹ rồi. Anh có thể bảo vệ cả hai người."

"Nhưng, nii-cha-"

"Đừng có nhắc tới về lão nữa, Kagura. Chúng ta vẫn ổn. Lão không làm gì ngoài việc làm cho mẹ buồn. Bây giờ chúng ta hãy dọn dẹp và đi ngủ, được chứ?"

"… Dạ được ạ…"

Kagura không hề nghi ngờ khả năng bảo vệ gia đình của anh trai cô. Cô tin anh. Anh rất mạnh mẽ, giống hệt bố cô. Và cô rằng biết anh sẽ luôn bảo vệ cô cho đến khi cô lớn lên.

"Nii-chan!"

"Ừm, Kagura?"

"Khi lớn lên, em muốn tìm một người chồng mạnh mẽ như anh và pappi, người sẽ có thể bảo vệ em khỏi mọi nguy hiểm!"

"Haha" Kamui mỉm cười với cô gái nhỏ có đôi mắt lấp lánh. "Được rồi. Nhưng hãy chắc chắn rằng em phải cho anh biết đó là ai, như thế thì anh có thể đích thân đi đánh hắn để xem hắn có đủ mạnh cho em gái anh không!"

Kagura vui vẻ gật đầu và ôm anh trai mình. Cô cực kỳ yêu anh hai, cũng như mẹ và cha cô. Trong thâm tâm, cô biết rằng họ sẽ luôn là gia đình, và họ sẽ luôn yêu thương và bảo vệ nhau.

***

"Thằng anh trai ngu ngốc…"

Kagura ngồi trên ghế đá ở công viên, lặng lẽ nhai một miếng sukonbu, trong khi Sadaharu tự mình giải trí với một cuộc chạy bộ vòng quanh công viên. Khi cô nhấm nháp bữa ăn nhẹ của mình, cô nghĩ về tên anh trai cướp biển và người cha đầu hói của mình. Cô đã rất nhớ họ, bất kể cô coi thường sự vắng mặt của họ đến mức nào.

Trong tiềm thức, hình ảnh của một cái đầu quắn lười biếng màu bạc hiện ra trong tâm trí cô, cùng với hình ảnh của một cặp kính. Cô mỉm cười và ửng hồng khi nghĩ về Yorozuya, về những người mà cô đang sống cùng. Một gã đầu quắn không có gì tốt, nghiện đồ ngọt và không có tiền. Một người khác thì có 3% chăm chỉ, 2% rác và 95% kính. Yorozuya có thể không phải là một bộ ba tuyệt vời, nhưng cô đã rất, rất hạnh phúc. Bây giờ họ chính là gia đình của cô. Họ yêu thương nhau và bảo vệ nhau. Gintoki giống như một người cha đối với cô và Shinpachi chính là một người anh hai.

Có lẽ cuộc sống trên Trái đất không quá tệ. Cô đã có bạn bè ở đây. Những người thân yêu với cô, những người liều mạng vì cô, và những người mà cô ấy sẽ liều mạng để bảo vệ. Cô nghĩ về Otae và Kondo, Katsura và Elizabeth,..

"Oi, China"

Và anh.

Giọng nói của sadist thoát ra khỏi hồi ức của cô. Cô ngước lên và thấy một đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của mình. Một bộ đồng phục Shinsengumi đã chặn ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt cô. Trước mặt cô là Okita, đang nhai kẹo. Tại sao tên khốn này lại ngẫu nhiên xuất hiện trong khi làm nhiệm vụ, cô cũng không biết nữa.

"Ồ. Là ngươi à, aru." Kagura trả lời một cách nhạt nhẽo.

"Khó chịu như mọi khi nhỉ, China?" Okita nói, ngồi xuống bên cạnh cô dù không được phép. "Ồ, tốt thôi. Hôm nay, ta không có tâm trạng tranh cãi với mấy đứa trẻ trâu, vì vậy đừng có cố lấy lại tinh thần."

"Tương tự thôi đồ ngốc như con ốc làm ta sốc." Kagura trả đũa.

"Tốt thôi, ta sẽ rời đi. Dù sao ta cũng có việc phải làm." Okita đột ngột đứng lên. "Ta đoán ta sẽ sớm gặp lại ngươi ở xung quanh thôi, China."

"Cút đê." Kagura lầm bầm qua sukonbu của cô.

Khi cô nhìn Okita bước đi, cô lại nghĩ về anh trai mình.

"Hãy tìm ai đó đủ mạnh để bảo vệ em, phải không?" Kagura lầm bầm với chính mình. "Ồ, Kamui, anh chắc chắn sẽ ngạc nhiên nếu anh lại xuất hiện ở Kabukicho. Tên sadist đó và em sẽ đánh nát mông anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro