Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Source: https://m.fanfiction.net/s/4531504/1/In-case-of-an-earthquake-shout-FIRE

Author: Findegil

Trans: Aoi

Rate: M (vì Sougo đã không thể giữ tay mình được yên)

Category: humor, romance

Pairing: OkiKagu

Summary: Câu chuyện ngắn về Okita và Kagura tại lớp học 3-Z

-x-x-x-x-

Kagura đang có kế hoạch tốt nhất từ trước tới giờ.

Khi lớp học kết thúc, cô sẽ lẻn ra sau và trốn trong tủ khóa ở cuối lớp. Cô biết rằng Okita phải luyện tập ở câu lạc bộ kendo sau giờ học, và để lại túi của mình trong lớp học. Khi hắn ta quay lại để lấy nó, cô sẽ nhảy ra và dọa hắn tới chết. Ok, được rồi, nó không phải là một điều mà một người trưởng thành nên làm, nhưng cô không cần phải hành động như một người lớn với một đứa thay thế sukonbu của cô với đám cỏ dại, hoặc viết "Tôi yêu Okita" trên trán khi cô đang ngủ trong lớp? Người cuối cùng khiến cô tức giận, chẳng hạn như Ginpachi sensei đã có một nhận xét ngắn ngủi về thanh thiếu niên ngày nay: chúng lớn lên như những kẻ phạm tội chưa thành niên, và vân vân.

Thực tế là Kagura nghĩ Okita là một tên khốn, và nó giống những gì Ginpachi sensei nói trước đó.
Vì vậy, cô đã trốn. Tủ khóa tuy nhỏ nhưng không gây khó chịu. Nó rộng gấp ba lần kích thước của một tủ khóa học sinh bình thường, mặc dù cả hai đều được làm từ cùng một chất liệu: kim loại sơn màu nâu xám xỉn. Cô có thể ngồi xuống một cách dễ dàng với đôi chân hơi cong, ngay cả với cây chổi và gậy lau sàn kế bên mình. Ánh sáng lọt qua các khe hở gần đầu tủ khóa. Quyết định không đứng dậy quả thực chính xác vì nếu vậy người bên ngoài có thể nhìn thấy cô. Sa-chan đã dạy cô một trong ba quy tắc để trở thành một ninja. "Một: Ninja nên che giấu sự hiện diện của họ hoàn toàn." Hoặc có thể nằm trong manga Jump nào đó mà Kagura đã đọc. Bằng mọi cách, Kagura đã thử ra các thế ngồi khác nhau trong khi chờ đợi: chân bắt chéo, chân dựa vào bên tủ khóa, chân thẳng tựa vào một bên (làm cho cơ thể của cô thành hình chữ V), ngồi kiểu truyền thống (*).Cuối cùng cô quyết định giữ chân mình hơi cong, những đầu ngón chân chạm vào bên tủ khóa. Khi nằm như vậy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

(*) Kiểu ngồi quỳ thấp

-x-x-x-x-

Có lẽ đây sẽ là kết thúc của cuộc tấn công "bất ngờ" của cô, bởi ở chỗ cánh cửa trượt trong lớp mà tầm nhìn của cô có thể dễ dàng nhìn thấy - hai cánh cửa đã bị hỏng trong một trong những trận chiến của Kagura và Okita, và Ginpachi đã la ó om sòm chủ để bảo họ khiến nó trở lại như cũ. Kể từ đó, các cánh cửa sẽ không mở hoặc đóng mà không có tiếng kêu khủng khiếp, và vì Ginpachi không tìm được lí do xảy ra sự cố thích hợp để điền vào giấy yêu cầu sửa chữa nên có vẻ như chúng sẽ tiếp tục kêu trong thời gian còn lại của năm.

Cánh cửa mở ra với tiếng kêu thường lệ của nó. Kagura thức dậy và bắt đầu nhướng người lên phía trên cửa tủ để nhìn ra cái khe và xem đó là ai. Sau đó cánh cửa tủ khóa mở ra, và Okita bước vào tủ đồ, đóng cánh cửa lại. Anh quay lại và ngồi xuống, và bắt gặp khuôn mặt giận dữ của Kagura trong bóng tối.

"Ngươi đang làm gì ở đây, đồ khốn kiếp ?!"

"Tao ở đây vì tao thích, China ạ. "
Okita nhìn cô chằm chằm, rồi thở dài khi anh ngồi xuống đối diện với cô, lưng anh dựa lên cánh cửa tủ.

"Trong lúc luyện tập, ta đã có ý tưởng tuyệt vời này để dọa Hijikata, vì vậy, trong khi Kondo-san và hắn ta đang thay đồ, ta chạy lên đây - nơi những chiếc túi của bọn ta bị bỏ lại. Ta cũng đã nghĩ rằng có thể cái tủ đựng đồ cũ kĩ này đang chứa một con quái vật. Và hiện tại ngươi đang làm gì ở đây? "
"Không phải việc của ngươi. Ta đi trước." Kagura bắt đầu đứng lên, nhưng chân của Okita đặt lên phía bên tủ khóa, chân anh cách xa khỏi mặt cô, chặn đường thoát hiểm của cô.

"Ta đã vô cùng tử tế, đủ để trả lời câu hỏi của ngươi. Và ngươi cũng nên như thế."

"Được rồi." Kagura dừng eye contact với cậu. Đôi mắt của cô khẽ liếc qua bên tủ khóa. "Ta dự định sẽ dọa ngươi."

Nếu Kagura nhìn Okita sau câu nói cuối cùng của cô, cô sẽ thấy một nụ cười nhẹ cùng sự ngượng ngùng bao trùm lấy khuôn mặt cậu. Nhanh như khi nó đến, nó biến mất. Okita lục tìm trong túi áo của cậu và tìm thấy một chiếc onigiri(*) mà cậu đã mua trước đó. Cậu bắt đầu bóc nó ra.

(*) Cơm nắm bọc rong biển
" Ngươi làm gì vậy? Trong trường hợp ngươi đã quên, đây không phải là quán ăn tự phục vụ." Kagura chế nhạo, khẽ liếc nhìn chiếc onigiri.
Okita nhìn theo cô, và quyết định đó là cách hoàn hảo để trêu chọc cô.

"Muốn ăn không?~" Cậu giơ chiếc bọc nhựa lơ lửng giữa khoảng không gian trống

"Không đời nào. Chuyện gì sẽ xảy nếu ta ăn phải mấy thứ độc hại ngươi bỏ vào?"

"Eh? Chúng chỉ dành cho Hijikata-san thôi." Okita cảm thấy hơi bị xúc phạm trước những gì cô nói.

"Chà, có lẽ ..."

"Trễ rồi. "

Okita "thồn" chiếc onigiri vào họng bằng tốc độ "bàn thờ", chỉ để lại một chút cơm trên má của mình. Kagura cố lờ đi tiếng réo trong bụng cô, nhưng cô thật sự có chút khó chịu khi nghe mùi đồ ăn nhưng không được ăn chúng. Ngoài ra, cô đã không ăn bất cứ thứ gì trong 30 phút trở lại đây. Trước khi tâm trí cô có thể phản đối, cơ thể cô phản ứng theo bản năng. Cô rút ngắn khoảng cách giữa họ và liếm hạt cơm dính vào má anh.

Cô nở một nụ cười nhẹ khi Okita bắt lấy tay cô và tay kia thì quấn quanh cổ cô, và trước khi cô có thể thốt lên một tiếng phản đối, anh đặt môi lên môi cô. Kagura cảm thấy môi cậu vẫn còn vương lại chút mùi vị của cơm, và cô đang bị say bởi chúng. Rồi Okita lùi lại một chút, vừa đủ để anh ta thì thầm
"Ngươi đang chảy nước dãi kìa, China.Để ta vào trong."

Trong một khắc tiếp theo, môi cậu lại đặt trên môi cô, cạy miệng cô ra, cậu thả cổ tay cô ra để lau nước bọt chảy xuống khóe miệng cô. Với một tay vẫn nằm nhẹ trên gáy cô, cậu vuốt ve má cô bằng tay kia, đầu ngón tay anh trượt xuống bên dưới, lướt qua cánh tay cô, đến hông, rồi đến chân. Cậu nhấc nó lên, và đặt cô lên chân cậu. Cô trượt xuống một chút, cho đến khi đầu gối của cô đặt lên hai bên hông cậu.

Okita tự hỏi một lúc khi cậu cảm thấy đồ lót của cô qua ống quần của mình: liệu tộc Yato có bệnh lây truyền qua đường tình dục nào gây tử vong cho con người? Rồi cậu tự hỏi liệu họ có quan hệ tình dục với con người không? Cậu biết Kagura có bố, nhưng chi tiết về mẹ cô vẫn còn rất mơ hồ. Có thể họ sinh sản vô tính hay gì đó. Điều đó có nghĩa là họ có cả hai cái *beep* ... bằng cách nào đó. Cậu quyết định sẽ điều tra. Cô ấy dường như cũng có ngực, mặc dù nhỏ, vì vậy, cậu quyết định tra đến vị trí khả nghi tiếp theo. Xét cho cùng, cô ấy không thể làm gì nhiều để giết cậu khi đang ở trong tủ khóa.

Như dự kiến, bàn tay cậu đặt bên trong chân cô, chỗ gần đầu gối. Những ngón tay cậu nấn ná ở đó, cứ như thể muốn chạm vào làn da của cô. Rồi chúng lướt qua đùi cô, bên dưới chiếc váy kẻ sọc. Một ngón tay chạm vào cô, tựa như một chiếc lông vũ sượt qua đồ lót của cô, khiến cô rùng mình.
Okita, giờ đã hài lòng rằng cô có tất cả các bộ phận mà một người phụ nữ nên có, cậu rời khỏi môi cô khi phát hiện cô đang rùng mình, tự gồng mình lên để chịu đựng cú đánh không thể tránh khỏi. Nhưng nó không xảy ra, và cậu thấy bàn tay mình vẫn còn đặt trên đùi cô, bên dưới chiếc váy, đôi mắt xanh biển của Kagura nhìn chằm chằm vào cậu. Khi cậu biết bản thân không thể chịu được sự quyến rũ của đôi mắt đó, cậu quyết định bắt đầu lại, mặc dù cậu nghĩ cô có thể trở nên ngỡ ngàng. Môi cậu đặt trên môi cô và bàn tay cậu, như được khích lệ bởi phản ứng của cô, trượt vào trong đồ lót của cô.

Kagura rùng mình lần nữa khi cậu vuốt ve cô, ngón tay của cậu khiến mặt cô vẽ ra vô vàn phản ứng mà cô không nghĩ rằng chúng có thể xảy ra. Những cái chạm của cậu rất tự nhiên, như là một phần của cô, không hề có cảm giác lúng túng hay xấu hổ. Điều này khá là đúng, bằng cách nào đó. Suy nghĩ hợp lý cuối cùng của Okita, ngay trước khi Kagura bắt đầu cởi quần của cậu: Mình sẽ xuống địa ngục nếu nhỏ có Yato STDs(*)...

(*)STDs là viết tắt của cụm từ (Sexually Transmitted Disease) – bệnh lây truyền qua đường tình dục. Đây là những căn bệnh lây từ người này sang người người khác qua các hình thức quan hệ tình dục (qua âm đạo, đường miệng hay hậu môn). Không phải bệnh STDs nào cũng có thể chữa khỏi.

-x-x-x-x-

"Zura, tôi đã bảo em không được mang theo con thú cưng đó đến trường bao nhiêu lần rồi hả?"

"Không phải là 'con thú cưng đó', là Elizabeth! "

Zura suy nghĩ một lúc rồi thêm vào
"Và cũng không phải là Zura, là Katsura!"

"Dù sao đi nữa, Katsura-kun."
Ginpachi sensei mở cái cánh cửa kêu cót két. Zura theo anh vào lớp học, không bận tâm đến việc đóng cửa.

"Và một điều nữa, sensei, thầy đã viết sai một số chữ Hán trong bài giảng của thầy một lần nữa ngày hôm nay."

"Oi, Zura, đừng cố thay đổi chủ đề! Em phải mang Elizabeth về nhà ngay bây giờ và không bao giờ được mang nó đến trường nữa ..."

Những lời đe dọa hay lời chửi thề khác mà Ginpachi-sensei định thốt lên bị chặn lại, vì lúc này, tủ khóa chứa đồ bị đổ. Zura hét lên một tiếng hét rất nữ tính, và chui xuống dưới bàn gần nhất, hét lên "ĐỘNG ĐẤT! " bằng tất cả sức lực mà cậu có. Ginpachi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cái tủ đựng đồ nằm trên sàn.

Anh đá nó bằng một chân, không có bất cứ động tĩnh gì. Rồi anh ta mở cửa, Zura chui ra từ dưới bàn làm việc.

Ở đó có hai học sinh, bị bất tỉnh khi cái tủ mà họ đã làm ngã trong một cuộc tranh giành điên rồ để gỡ rối bản thân khi Gintoki và Zura bước vào, ngã xuống, đầu họ gần lại, để rồi đập đầu vào nhau.

Ginpachi nắm lấy một mái tóc màu nâu vàng và một cái khác màu đỏ cam, cụng đầu chúng lại với nhau. Sau đó, anh bắt đầu suy nghĩ ra một câu chuyện dài dòng và rối rắm về những gì đã xảy ra với những thanh thiếu niên bị lừa mà không có sự bảo vệ, một câu chuyện liên quan đến các "thứ" bị sưng lên đến mức không thể không thể co lại và chuyển sang những màu kì lạ như neon và không thể trở lại như cũ. Oi, có vẻ họ sẽ nhận được chúng khi họ tỉnh dậy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro