Chiếm hữu tuyệt đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: NLLLi

Trans: Cáo

Cảnh báo: R18, có cảnh chịch bắn nước tiểu


-0-



Tâm trạng của Togawa hiện tại vô cùng vô cùng không tốt.

Trong xe tràn ngập mùi rượu nồng. Nozue nằm gục ở ghế sau, tóc rối bời, sắc mặt ửng hồng, cà vạt ngày thường chỉnh tề bây giờ cũng bị kéo cho xộc xệch, cúc áo sơ mi cũng bị tháo ra hai cúc trên cùng.

"Anh cảm thấy thế nào? Có đau đầu không?"

Togawa tiếp tục lái xe mà không quay đầu lại hỏi. ngữ khí căng thẳng, giữa hai hàng chân mày toát ra vẻ phiền não không thôi.

"Ưm...Không sao."

Nozue cố gắng chống đỡ ý thức đang hỗn độn mà mơ hồ đáp một câu.

"Có muốn nôn không?"

"Không... Không muốn lắm, chỉ là anh hơi nóng."

Togawa thông qua gương chiếu hậu mà nhìn Nozue, yên lặng mà cho xe chạy chậm lại, sau đó hạ hệ thống sưởi ấm trong xe xuống.

Cho dù không mở mắt thì Nozue cũng cảm nhận được khí lạnh đang toát ra từ người Togawa. Anh nâng cánh tay mềm nhũn lên, vươn một ngón tay chọc chọc vào bờ vai đang căng chặt của Togawa.

"Togawa à... đừng giận anh mà."

Nozue đang không tỉnh táo nên không cách nào ý thức được ngữ điệu của anh lúc này có bao nhiêu nũng nịu. Lửa giận trong lòng của Togawa cũng bị câu này của anh mà lặng lẽ bị dập mất, nhưng một ngọn lửa khác từ dưới bụng lại cháy lên, cậu miễn cưỡng làm cho giọng điệu của mình nghe không quá cứng nhắc: "Em không có giận."

"Nhưng mà, biểu cảm của em nhìn đáng sợ lắm."

Togawa liếc nhìn gương, thử làm cho biểu cảm gương mặt trở nên nhu hòa một chút.

"Anh đã từ chối cậu ta rồi. May mà em đến kịp, nếu không anh cũng không biết cậu ta sẽ mang anh đi đâu nữa."

Không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc đến thì Togawa đã như muốn nổ tung, giọng cậu cứ như nghiến răng ken két: "Tên đó là ai vậy? Anh có quen không? Có mời rượu anh không?"

"A..." Nozue tựa đầu đang mơ màng vào cửa xe, yếu ớt đáp: "Cậu ta là đồng nghiệp mới của anh, không có quen, vừa nãy rót rượu cho anh nhiều lắm."

Togawa tức giận đến nỗi muốn đấm nát vô lăng, hận không thể xé xác tên đàn ông lúc nãy đỡ Nozue ra khỏi quán thành trăm mảnh.

Miyazaki, 35 tuổi, đồng nghiệp mới cùa Nozue. Diện mạo ôn hòa nho nhã, sự nghiệp triển vọng, là người nổi tiếng thứ hai trong bộ phận sau Nozue. Hai tuần trước hắn đột nhiên bắt đầu theo đuổi Nozue, thường xuyên lui tới hỏi han, tặng quà, hẹn ăn cơm, nhưng mỗi lần vượt quá giới hạn thì đều bị Nozue ngăn cản.

Ba ngày trước, Nozue cùng các đồng sự làm việc có xảy ra chút sai sót, vội sửa đổi đến nỗi không có thời gian gọi điện cho Togawa. Togawa một mình một bóng trong phòng trống may mắn là không bị nghẹn chết, ngóng sao ngóng trăng chờ ngày anh về, nhưng anh lại bị kéo đi ăn mừng mà không thoát được, dỗ dành mãi thì mới khiến cho Togawa về nhà trước.

Togawa xin địa chỉ ăn mừng từ tay của Nozue, cũng dặn đối phương không được uống nhiều rượu, dặn dò đối phương trước khi về nhắn tin cho cậu để cậu có thể đến đón, sau đó cậu liền nằm trên sô pha ôm điện thoại chờ cả đêm.

Không khí của bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, Nozue bởi vì tình cảm của mọi người dành cho anh mà không thể tuân thủ theo lời hứa uống ít rượu với Togawa. Miyazaki ngồi bên cạnh Nozue, câu có câu không nói chuyện với anh, thỉnh thoảng còn rót rượu cho Nozue.

Cứ uống liên tục như thế thì chính bản thân Nozue cũng thấy không ổn, anh vội vàng gửi tin nhắn cho Togawa trước khi bản thân hoàn toàn uống say.

Nozue: Anh xin lỗi, đồng nghiệp nhiệt tình quá, anh lỡ uống nhiều rồi. Em có thể đến đón anh không?

Nozue buông điện thoại, rồi khách sáo vài câu với đồng nghiệp đang nịnh nọt anh phía đối diện, lúc cúi đầu lần nữa thì trên màn hình điện thoại đã hiện đầy tin nhắn Togawa gửi tới.

Togawa: Ok, em sẽ đến ngay.

Togawa: Xin anh đừng uống nữa, tửu lượng của anh không tốt, ngày hôm sau sẽ khó chịu đó.

Togawa: Em có nấu cho anh canh giải rượu, anh về uống rồi mới ngủ nha.

Togawa: Trời bây giờ rất lạnh, anh có mặc ấm không? Em sẽ mang cho anh một cái khăn choàng cổ nhé.

Togawa: Bây giờ em ra khỏi cửa đây, chờ em trong quán nha, ờ ngoài lạnh lắm.

Nozue còn chưa kịp trả lời thì thanh âm của Miyazaki bên cạnh đã vang lên: "Nozue-san đang nói chuyện với ai vậy ạ? Cười tươi như thế, câu hỏi của em anh còn chưa trả lời đâu nha."

Nozue cảm thấy được ánh mắt của Miyazaki không biết là vô tình hay cố ý mà liếc qua màn hình điện thoại anh, anh liền ngừng động tác nhắn tin, như không có việc gì mà tắt điện thoại: "Ngại quá, cậu vừa hỏi tôi gì vậy?"

"À, em vừa nói cuối tuần này có tổ chức triển lãm, vừa vặn em lại có hai vé, em muốn mời Nozue-san đi cùng với em, không biết anh có hứng thú hay không?"

Ánh mắt dịu dàng của Miyazaki cứ như đóng đinh trên người của Nozue, nhưng lại giấu không được tính xâm lược ở bên trong.

Nozue thở dài trong lòng, trên mặt lộ ra nét lễ độ cực điểm khéo léo từ chối: "Xin lỗi, ngày cuối tuần tôi muốn được ở nhà nghỉ ngơi, không có ý định ra ngoài. Miyazaki-kun có thể hỏi thử người khác nếu không thỉ lãng phí vé lắm."

"Vậy ạ, thật sự tiếc quá. Nozue-san nếu đã không đi thì khác gì hai tấm vé này bị lãng phí đâu, chắc là tôi sẽ đi tặng lại cho người khác vậy."

Miyazaki giả bộ tiếc nuối mà lắc đầu, tay lại giơ lên rót tiếp rượu cho Nozue.

"Sao lại nói như thế, Miyazaki-kun được hoan nghênh như thế, người muốn cùng cậu xem triển lãm hẳn là nhiều lắm."

Nozue vừa uống rượu vừa phụ họa, anh cảm thấy đầu óc của bản thân đang trở nên mù mịt.

"Có được hoan nghênh của mọi người đến đâu cũng đâu bằng của anh? Anh không biết chứ mọi người trong công ty đều mơ ước được nói chuyện cùng anh đó."

Miyazaki cười híp mắt, nhìn ánh mắt đang dần mất đi tiêu cự của Nozue, tay y cũng nâng bình rượu lên tiếp tục rót.

"Miyazaki-kun, tôi biết tửu lượng của cậu tốt, nhưng cậu có thể thông cảm cho tôi một chút không, tôi không biết uống rượu mà." Nozue suy yếu nói rồi chặn miệng bình, cười miễn cưỡng.

"Thật không ạ? Vậy uống một ly cuối này với em nữa thôi."

Miyazaki bất chấp sự phản đối của Nozue mà rót đầy chén cho anh, cười tủm tỉm thủ thế mời.

Nozue thấy từ chối không được đành phải chấp nhận số phận mà cầm lấy chén rượu, "Tôi uống là được chứ gì? Đây là chén cuối thật nha."

Miyazaki chạm chén với anh, cười ôn hòa: "Đương nhiên ạ."

Lại một chén rượu nữa chui xuống bụng, Nozue có thể cảm thấy được bản thân đang lung lay sắp đổ. Anh lấy điện thoại ra cố gắng nhìn rõ thời gian hiển thị sau đó cầm lấy cặp táp, anh nói xin lỗi mọi người rồi chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.

Nhưng vừa mới đứng lên đi được hai bước thì Nozue đột nhiên cảm thấy choáng đầu, thiếu chút nữa là đứng không vững. Miyazaki bước đến đỡ lấy anh: "Nozue-san, anh say rồi, để em đưa anh về."

"A, không cần..."

Miyazaki không để ý đến Nozue thấp giọng từ chối mà quay đầu lại gật nhẹ với những đồng nghiệp khác, sau đó cầm lấy cặp táp và đỡ anh đi ra ngoài.

Nozue say đến độ cả người như nhũn ra, không có sức lực đễ giãy ra, đành phải bị người đỡ ra bên ngoài.

"Nozue-san, nhìn anh như vậy tôi không nỡ để anh về nhà một mình. Tôi có thể chăm sóc cho anh được, không bằng đến nhà tôi đi." Miyazaki một tay ôm Nozue để anh tựa vào người mình, tay kia kéo cà vạt của anh, còn thay anh cởi hai cúc áo sơ mi.

"Nhìn anh khó chịu như thế, cởi ra sẽ thoải mái hơn chút ạ."

Nozue không biết lấy sức từ đâu ra mà đẩy tay Miyazaki ra, giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực y, ngữ khí như bị khí trời lạnh lẽo làm cho lạnh băng: "Sẽ có người đến đón tôi, không cần cậu phải lo lắng đâu Miyazaki-kun."

"Nozue-san không cần phải từ chối tôi như thế đâu ạ. Anh cũng đã nói điều kiện của tôi không tồi, vậy tại sao anh không cân nhắc tôi thử xem."

Khóe miệng Miyazaki nhếch lên nhưng đáy mắt lại không có ý cười. Ánh mắt y nặng nề tiến về phía trước hai bước rồi giơ tay chỉnh cổ áo cho Nozue.

Nozue lung lay lùi về phía sau để tránh y, nhịn đi sự choáng váng do cồn gây ra mà nói: "Thật ngại quá, xin cậu đừng phí tâm với tôi nữa."

Miyazaki không cam lòng khi bao nhiêu cố gắng chỉ đổi lấy câu từ chối của Nozue. Y kề sát đến bên Nozue, ngữ khí ôn hòa nói, "Nhưng tôi lại có hảo cảm đặt biệt với anh, thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao, Nozue-san."

Nhưng ngay khi y chuẩn bị ôm lấy bả vai của Nozue thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh tay ôm chặt Nozue về phía sau.

"Xin lỗi, muốn yêu đương với Nozue-san à, kiếp sau cũng không đến lượt anh đâu."

Thanh âm quen thuộc mà lạnh băng chợt vang bên tai, Nozue ngẩng đầu: "Togawa?"

Ánh mắt của Togawa nhìn Miyazaki lạnh như muốn đóng băng. Cậu vừa lái xe đến gần quá rượu thì đã thấy cảnh Nozue quần áo xộc xệch đang bị Miyazaki ôm vào lòng, trong nháy mắt chuông báo động trong đầu Togawa kêu inh ỏi, cảm giác khó chịu mấy hôm nay đè nén cuối cùng cũng bộc phát.

"Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà thay Nozue-san nói những lời này?"

Miyazaki thu hồi bàn tay cứng đờ giữa không trung, sắc mặt u ám.

Togawa hừ lạnh một tiếng, không chút yếu thế mà trả lại ánh mắt sắc như dao. Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì Nozue trong lòng đã thay cậu đáp lời: "Cậu ấy có tư cách hay không cũng chưa đến lượt cậu lên tiếng. Miyazaki, tôi đã nói rõ, cảm ơn vì cậu đã thích tôi, nhưng tôi không có chút hứng thú nào với cậu."

Nói xong anh không đợi Miyazaki phản ứng mà đã quay đầu nhẹ giọng nói với Togawa: "Về thôi, Togawa."

Togawa hung hăng trừng mắt với Miyazaki thêm một cái nữa rồi mới đỡ Nozue lên xe, còn đóng sập cửa xe một cái rầm.

Miyazaki cứng đờ người tại chỗ, sắc mặt đen thùi, trơ mắt nhìn Togawa nghênh ngang đưa Nozue đi mất.

Thẳng cho đến khi xe đậu dưới lầu, cơn giận của Togawa vẫn chưa tiêu biến chút nào, ngược lại còn có xu hướng ngày càng bốc hỏa. Cậu từ trước đã biết Nozue được yêu thích như thế nào, nhưng sau khi đã xác định mối quan hệ mà còn bị tình địch thị uy như thế thật sự khiến cậu giận hết sức. Dưới sự thúc đẩy của lửa giận và dục vọng, Togawa mở cửa xe ra sau đó chui xuống hàng ghế sau rồi đóng sập cửa lại.

Nozue lảo đảo nhặt cặp táp lên định mở cửa xuống xe thì nhìn thấy Togawa người đầy lửa giận tiến vào, phản ứng chậm hơn một nhịp hỏi cậu: "Togawa, không lên nhà sao?"

Togawa ném cặp táp vướng víu lên ghế trước, sắc mặt âm trầm áp sát Nozue lên cửa xe, trong giọng nói nổi lên một cơn bão: "Tên kia ngoại trừ ôm anh còn làm gì nữa không? Anh ta có chạm vào anh hay không?"

Nozue chưa từng nhìn thấy Togawa nổi giận đến như thế, nhất thời bị dọa đến sững người: "Không có... Togawa, em bình tĩnh một chút..."

Nhưng mà anh chưa kịp nói xong thì đã bị Togawa hung hăn hôn đến.

Nụ hôn của Togawa từ trước đến giờ đều giống như con người của cậu, bá đạo lại dịu dàng. Nozue bị cậu chiếm đoạt đôi môi đành phải đem những lời trấn an chưa nói nuốt ngược xuống bụng, bị ép chấp nhận môi lưỡi đang xâm lược của Togawa.

Togawa quỳ một chân lên ghế, tay nắm chặt lấy gáy của Nozue, ngậm lấy môi của anh mà ra sức cắn mút. Nozue cảm thấy đầu lưỡi và cánh môi của bản thân đã bắt đầu tê dại, nước bọt không nuốt kịp theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống tạo thành một sợi chỉ bạc.

Nụ hôn sâu kéo dài làm cho Nozue bị thiếu dưỡng khí đến choáng váng đầu óc, anh thở dốc trong lồng ngực của Togawa, nhưng bởi vì cả người mềm nhũn mà không thể sử dụng sức: "Togawa... Trước, trước tiên lầu đã, đừng ở nơi này, có người..."

Nhưng Togawa căn bản không để ý đến lời cầu xin của anh, lửa giận cùng dục vọng chiểm hữu tràn ngập trong lòng cậu sắp đốt sạch lí trí của cậu rồi. Togawa nắm lấy khuôn mặt của Nozue, ngón tay khẽ vuốt ve gò má của anh, sau đó nhét ngón tay vào miệng anh, cậu khẽ chạm chóp mũi với anh, thấp giọng nỉ non: "Nozue-san... Anh là của em, bởi vì anh là của em nên không ai được chạm vào..."

Nozue cố ngửa đầu về phía sau nhưng lại không có chỗ trốn. Trước khi anh kịp mở miệng thì Togawa lại hôn anh mãnh liệt, lưỡi linh hoạt như đang trút giận mà va chạm trong miệng anh. Nozue dùng sức đẩy ngực Togawa ra nhưng lại bị cậu dễ dàng nắm lấy hai cổ tay đè lên đỉnh đầu, đại não bị cồn làm cho tê liệt hơn phân nửa, nóng đến mê man, cơ thể mẫn cảm bị nụ hôn kịch liệt của Togawa khơi mào dục vọng một cách dễ dàng.

Lại một lần nữa bị hôn đến choáng váng, Nozue thừa dịp Togawa buông anh ra mà há miệng thờ dốc, sắc ửng hồng đã lan từ má đến tai và cổ.

Togawa hôn một đường xuống phía dưới, hôn qua yếu hầu và cổ của anh, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh xinh đẹp mà dùng sức cắn liếm, lưu lại từng dấu vết tràn ngập ý tứ tình dục, đồng thời cậu cũng đưa tay cởi áo sơ mi của anh.

"Togawa!" Không mất bao lâu thì quần áo của Nozue đã bị cởi hết phân nửa. Anh đột nhiên ý thức được đối phương đang định làm trên xe thật thì Nozue hoảng vô cùng, hai tay đặt lên ngực của Togawa có ý muốn ngăn động tác của đối phương. Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo thì hai tay lại bị người ta nắm chặt lấy giơ cao qua đỉnh đầu, sau đó bị thứ gì đó trói chặt lại.

Nương theo ánh sáng lờ mờ trong xe, Nozue nhìn rõ thứ đó là gì —— Là cà vạt của anh mà Togawa vừa cởi ra ban nãy.

"Nozue-san, anh biết rõ anh ta có ý với anh, tại sao còn nhận rượu của anh ta mời?"

Một tay Togawa đè cổ tay của Nozue, một tay đang bên hông của anh, cúi đầu hung hăn cắn liếm đầu ngực, sau đó như trừng phạt mà dùng răng nanh cắn nhẹ đầu nhũ.

Nozue khó chịu mà phát ra một tiếng rên rỉ, đầu vú đau nhói làm anh hít một trận khí lạnh: "Mọi người trong bữa tiệc đều nhìn... Chuyện cậu ta làm cũng không có gì bất thường, anh không thể nào từ chối được, hơn, hơn nữa anh cũng đã nhắn tin cho em trước khi uống sao..."

"Nếu em đến trễ hơn một chút nữa, nếu anh say hơn một chút nữa, anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?" Togawa thẳng người dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Nozue, giọng cũng không giấu được mà run run, "Chuyện này em có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nghĩ thêm một giây thì em sợ bản thân sẽ không nhịn được mà phát điên mất... Nozue-san, xin anh hãy chú ý đến nguy hiểm, đừng khiến em sợ hãi như thế nữa..."

Nozue lúc mới cảm thấy sợ hãi muộn màng. Anh nghiêng đầu cọ cọ vào Togawa đang chôn chặt bên gáy của anh, ngữ điệu dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Anh xin lỗi, là anh làm em lo lắng rồi."

Togawa sát bên cạnh mút cổ anh từng chút một, giọng nói trầm thấp như đang dụ dỗ: "Nozue-san, em muốn anh mang theo dấu hôn của em mà đi làm, em muốn mọi người biết anh là của em, như vậy thì sẽ không còn ai dám có ý với ai nữa."

"Đừng mà... Togawa, đừng hôn cổ..." Hô hấp nóng rực phả lên cổ anh, Nozue khó chịu mà nghiêng đầu qua, lại không nghĩ làm như vậy càng phô bày hơn nhiều da thịt cho Togawa.

Ngữ điệu mềm nhũn của người yêu kích thích mạnh đến Togawa, cậu thả tay Nozue ra mà chuyển sang thắt lưng của anh, nguy hiểm tựa như một con rắn đang săn mồi: "Nozue-san, em đã nhịn ba ngày rồi."

Cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt từ trong đầu, Nozue giãy giụa muốn trốn về phía sau nhưng chỉ càng khiến bản thân bị vây giữa góc xe và Togawa.

"Togawa, đừng ở đây, chúng ta lên nhà trước được không? Nơi này không có..."

"Ngay tại đây. Em không đợi được lên đến nhà đâu." Togawa lưu loát lột sạch thân dưới của Nozue, quần áo đều quăng lên chất chống trên ghế phụ, nói cấm cãi: "Chỉ có làm ở đây mới khiến anh nhớ kĩ chuyện xảy ra tối nay."

Nozue tràn ngập tuyệt vọng nhìn Togawa lấy từ sau lưng ghế ra lọ gel bôi trơn mà anh vừa mới muốn nói là không có: "Togawa, sao ở trên xe mà em cũng có thứ này..."

"Nozue-san, em là một người chu toàn mà, luôn phải chuẩn bị mọi thứ để ứng biến với những tình huống bất ngờ xảy đến chứ."

Nozue hoảng thật rồi, hai tay anh choàng qua cổ của Nozue, cố gằng nâng người lên hôn môi cậu, hô hấp bất ổn mà cầu xin cậu: "Lên nhà nhé Togawa? Chúng ta về nhà đi, về nhà rồi em muốn thế nào cũng được, đừng làm ở đây, xe sẽ bẩn..."

"Bẩn thì em rửa."

Lửa giận trong người Togawa dường như đã tiêu tan, thế nhưng hạ bộ giương cao đã bán đứng cậu. Togawa bật nắp sau đó đổ gel bôi trơn làm ướt đẫm các ngón tay, sau đó nắm hai chân của Nozue kéo sang hai bên, đem tất cả chất lỏng trơn trượt bôi lên miệng huyệt.

"Không, Togawa... Chờ, chờ đã, xin em..."

Nozue nói năng lộn xộn mà cầu xin cậu, thế nhưng lại không được đáp lại, hai tay với ý đồ che chắn hạ thân cũng bị cố định lên đỉnh đầu. Anh chưa từng có kinh nghiệm làm tình ở trong xe, lúc này lại bị thân thể cường tráng của bạn trai đè trong xe khiến anh cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết quách cho rồi. Ngón tay Togawa đảo quanh miệng huyệt vài vòng sau đó từng chút một mà đâm vào bên trong, không ngừng ra vào thật sâu, mang theo tiếng nước nhóp nhép.

Nozue dùng sức cắn chặt môi, quay mặt đi vì không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Togawa, giờ phút này anh chỉ có thể cảm thấy may mắn vì cửa xe là kính một chiều, cũng an ủi anh phần nào.

Các ngón tay tăng từ một lên hai rồi đến ba. Ngón tay thon dài của Togawa hoàn toàn tiến vào sâu bên trong hậu huyệt, bị thịt huyệt hút chặt lấy. Nozue tựa vào cửa xe thở dốc, da thịt lộ ra trong không khí cũng dần dần chuyển sang màu hồng xin đẹp.

Tay còn lại của Togawa thì bao lấy tính khí của Nozue, nhẹ nhàng tuốt lộng. Tính khí ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời mà lộ ra một tầng trắng nõn sạch sẽ, dưới sự chăm sóc của Togawa mà dần dần ngẩng đầu. Togawa tiến đến hôn lên vầng trán đang chảy đầy mồ hôi của Nozue, ngữ điệu dịu dàng mà dỗ dành: "Nozue-san, không cần phải lo, thả lỏng một chút."

Togawa cởi thắt lưng, lộ ra hung khí đã sớm cương cứng đến tím tái. Quy đầu phủ đầy gel bôi trơn trượt trên xuống trước miệng huyệt, ngay sau đó Togawa đẩy eo, Nozue che miệng phát ra một tiếng nức nở, vành mắt ửng đỏ.

Sự thô to của dương vật trái ngược hoàn toàn với hậu huyệt nhỏ hẹp của Nozue. Hai chân của Nozue bị ép thành hình chữ M, anh nhắm mắt lại, quay mặt đi, không chịu nhìn cảnh tính khí của Togawa chậm rãi chen vào bên trong cơ thể của anh.

Nhưng dù cho anh có không nhìn thì cảm giác tồn tại mãnh liệt của dương vật thô cứng trong cơ thể cũng làm cho anh biết rõ đã tiến vào được bao nhiêu. Togawa buông hai tay đang kiềm chặt chân của anh ra, nâng mặt của anh lên: "Nozue-san, nhìn em này."

Nozue từ từ mở mắt nhìn về phía Togawa, ánh mắt kia có thể nói là tủi thân vô cùng, còn lóe lên ánh nước. Togawa bị nhìn đến hô hấp trì trệ, nhu tình vô hạn mà hôn lên khóe mắt đẫm nước của anh, sau đó ngậm lấy đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.

Hai tay bị cà vạt trói lại không có cách nào phản kháng, Nozue ngửa đầu đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Togawa, tiếng rên rỉ khi bị dương vật đâm mạnh vào một cái cũng bị cậu nuốt vào trong bụng, chỉ có thể pha ra tiếng nghẹn ngào, nức nở mơ hồ.

Động tác Togawa tiến vào bên trong anh không nhẹ nhàng như nụ hôn lúc này, thậm chí có thể nói là hung mãnh. Cứ như đêm nay cậu muốn hung hăng trừng phạt Nozue một phen vậy, sau vài lần ra vào nông thì liền bắt đầu dùng sức đâm vào sâu bên trong, dũng đạo chưa hoàn toàn thích ứng với dị vật mà nuốt chặt lấy dương vật, khiến Togawa có thể cảm nhận được thịt mềm bên trong đang hút lấy cậu như thế nào.

Còn chưa hoàn toàn thích ứng được còn có Nozue. Togawa đột ngột đâm sâu vào khiến anh không ngừng giãy giụa thân thể nhưng không có kết quả. Togawa đâm vào vừa nhanh vừa hung ác, tiếng hạ thân của cậu va chạm với mông của anh vang lên trong xe không ngớt. Dương vật thô to hung hăng đâm vào điểm mẫn cảm bên trong, Nozue rốt cục không thể chịu nổi khoái cảm mãnh liệt như sóng triều mà khàn giọng phát như những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Không biết là lần thứ bao nhiêu đâm rút, Togawa rút ra khỏi cơ thể của Nozue sau đó cởi cà vạt đang trói buộc cổ tay của anh rồi lật người anh lại, để Nozue quỳ gối đối mắt với cửa sổ, thắt lưng sụp xuống, mông vểnh lên về hướng của cậu. Cả người Nozue nhũn ra, cứ như búp bê mà mặc cho người ta sắp xếp, trán vô lực áp lên cửa sổ.

"Nozue-san." Togawa áp đến từ phía sau, ngón tay nhét vào miệng của Nozue mà tùy ý khuấy đảo, trong giọng nói trầm thấp gợi cảm lại lộ ra mùi nguy hiểm, "Trên đường này có nhiều người qua lại lắm, nếu như anh không muốn bị người khác nghe được thì xin hãy cố gắng nhịn xuống."

Nozue còn đang thở dốc để ổn định tình triều trong cơ thể, thoáng chóc nghe thấy thì khó tin mà mở to mắt —— Không xong rồi, sau khi uống rượu thì đầu óc không được tỉnh táo, hoàn toàn không ý thức được sẽ có người đi ngang xe! Chẳng lẽ vừa rồi đã có...

Nozue giãy giụa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này vừa lúc có người đi ngang qau, nương theo ánh đèn đường Nozue có thể nhận ra đây là một người hàng xóm của anh, mà đối phương muốn lên nhà phải đi qua xe của họ!

Nhưng Togawa không chút kiêng dè nào, dương vật thô to không đợi anh phản ứng lại lập tức chen vào hậu huyệt ướt át, một bên liếm lấy vành tai của Nozue, một bên bắt đầu đâm rút, lực va chạm không giảm một chút nào. Nozue không kịp đề phòng bị làm cho liên tục nức nở, ngay sau đó anh đột nhiên phản ứng lại, nhưng lại ngại ngón tay Togawa còn nhét trong miệng anh mà không dám cắn răng, đè nén tiếng nức nở xuống thành những tiếng nghẹn ngào đứt quãng, bàn tay đầy hồ môi chống trên cửa sổ chậm rãi trượt xuống, lưu lại năm dấu tay.

Ngón tay của Togawa trong miệng anh khuấy đảo bốn phía, nước bọt không cách nào nuốt xuống được theo khóe miệng không ngừng chảy ra. Nozue nhìn bóng dáng người hàng xóng dần dần đến gần xe, căng thẳng đến cả người cứng đờ, anh mơ hồ cầu xin Togawa: "Togawa... Dừng, dừng lại một chút, có người, a..."

"Cho nên xin Nozue-san nhẫn nhịn hơn, bằng không nếu có người phát hiện sẽ phiền lắm." Togawa hoàn toàn không để ý đến lời van xin của Nozue, cậu rút ngón tay ra khỏi miệng của anh, hai tay kiềm chặt lấy thắt lưng của Nozue mà tăng tốc, mỗi một lần đâm vào đều hung hăn tiến vào nơi sâu nhất bên trong, thắt lưng Nozue run rẩy đến tê dại, mông thịt căng tròn cũng bị đâm đến rung động.

"Ưm a.... Togawa... Nhẹ một chút... A!"

Nozue dùng sức bịt chặt miệng hòng ngăn bản thân khóc nấc lên nhưng trên mặt anh đã sớm đầy nước mắt. Theo từng đợt luận động bên trong của dương vật thì tiếng rên rĩ cố gắng kiềm nén cũng theo đó mà phát ra từng đợt. Ngay khi bóng dáng của người hàng xóm đi ngang qua xe, Togawa lại mạnh mẽ dùng sức đẩy nhanh tốc độ, sau lần đâm cuối cùng cũng bắn ra đầy tinh dịch sền sệt. Cùng lúc đó Nozue cũng cảm thấy bản thân run rẩy một trận, hạ thân cứ như có cái gì muốn bắn ra, ngay sau đó cũng ở trong xấu hổ cực hạn mà tìm được khoái cảm bắn ra lần đầu, tinh dịch cùng nước mắt thi nhau rơi tí tách lên ghế sau.

Vòng làm tình đầu dài dằng dặc cuối cùng cũng chấm dứt, Togawa ôm lấy Nozue từ phía sau, ngực dán vào lưng anh, cậu lưu luyến mà hôn lên gáy phủ đầy mồ hôi của Nozue. Nozue thoát lực nằm trên ghế xe mà thở dốc, hai chân run nhẹ, trong lúc nhất thời bị chuyện bản thân bị đụ cho bắn ra trước mặt hàng xóm làm cho sụp đổ.

"Togawa... Kết thúc rồi phài không..." Đụ cũng đã đụ, bắn cũng đã bắn, Nozue giờ có sụp đổ cũng vô dụng, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc làm tình hành hạ người này lại.

Nhưng Togawa lại không có ý định buông tha cho anh, hai tay mạnh mẽ ôm lấy anh lên ngồi trên đùi đối diện với cậu, ngữ điệu bình ổn như đang hỏi anh tối nay ăn gì: "Nozue-san, bộ đây là lần đầu tiên anh làm tình với em sao?"

Bạn trai hoàn hảo với thân hình khỏe mạnh luôn đến phòng gym ba lần một tuần - Togawa Minoru không có chuyện đụ một lần là xong, hoàn toàn cho Nozue chiêm nghiệm thứ gọi là "Trym bự sức dai". Nozue đối mặt với Togawa, hai tay mềm nhũn chống lên vai cậu, khóc đến mặt mày đỏ bừng: "Anh không được đâu..."

Không gian trên xe không rộng rãi như ở trên giường, không có cách nào duỗi thẳng cơ thể, eo của Nozue lúc này đã bắt đầu mất cảm giác, làm anh phải nằm sấp lên vai của Togawa. Togawa dỗ dành Nozue một lúc cho anh nín khóc, sau đó lại nâng mông anh lên mà đâm hung khí vào bên trong.

Hậu huyệt đã hoàn toàn bị đụ mềm, vừa ướt vừa ấm lại vừa mềm, miệng huyệt không khép lại được còn đang không ngừng chảy tinh dịch ra. Togawa tiến vào cũng không có chút trở ngại nào, đồng thời cậu cùng đè chặt thắt lưng của Nozue xuống, cây gậy thịt thô to trong nháy mắt đã lún cán. Togawa sướng đến phát ra một tiếng rên, bắt đầu đẩy hạ thân theo quy luật.

Tư thế cưỡi ngựa này cho phép gậy thịt lớn tiến vào độ sâu chưa từng có, thậm chí Nozue còn có ảo giác đã đâm đến dạ dày. Mông còn bị bàn tay to lớn bóp lên xuống nuốt côn thịt, thịt huyệt non mềm hút chặt lấy dương vậy, những đường vân xanh cũng được khắc họa rõ ràng. Nozue theo cử động của Togawa mà nhấp nhô lên xuống, khoái cảm khi điểm G bị hung hăng nghiền qua không ngừng khí anh khó có thể kiềm chế được mà phát ra từng tiếng rên rĩ ngọt ngào, sau đó lại cố gắng giữ lí trí mà cắn chặt môi dưới.

"Togawa... sâu quá..."

Togawa yêu muốn chết cái bộ dạng muốn rên nhưng không dám rên này của anh, đối phương mềm giọng xin tha thứ càng làm cho cậu hưng phấn thêm. Lực rút ra đâm vào cũng gia tăng, Nozue chợt ra ra một tiếng nức nở ngắn ngủi, anh cắn mạnh vào đầu vai của Togawa, run rẩy bắn lần thứ hai.

"Togawa... Dừng lại... Anh thật sự không thể..."

Nước mắt cùng nước bọt của Nozue làm ướt vai của Togawa, năm ngón tay cũng bởi vì khoái kích thích mãnh liệt mà lưu lại mấy vết cào đỏ nhạt trên lưng của cậu.

Togawa vén mái tóc ướt đẫm của anh lên, hôn từ mi tâm xuống xương quai xanh, động tắc nhẹ nhàng vô cùng, nhưng lời nói ra lại khiến Nozue hận không thể ngất tại chỗ: "Nozue-san, em còn chưa bắn nữa mà."

Nozue chống xương hông của Togawa muốn ngồi dậy để thoát khỏi hung khí đáng sợ kia, anh khóc đến nghẹn ngào, đứt quãng cầu xin tha: "Anh dùng tay, dùng tay giúp em được không? Dùng miệng cũng được... Nha..."

Togawa mỉm cười, ánh mắt thâm trầm: "Không được."

Một giây sau Nozue bị đẩy ngã xuống ghế, một chân khoác lên vai của Togawa. Năm ngón tay thon dài cùa Togawa nắm lấy đầu gối của anh, lần thứ hai hung hăng tiến vào bên trong,

Togawa rũ mắt, vừa đụ vừa hỏi: "Nozue-san, nếu lần sau lại có người theo đuổi anh thì anh nên nói như thế nào?"

"Ưm, a... Nói, nói anh đã có người yêu..."

"Nếu ai đó mời rượu anh thì sao?"

"Không uống... Sau đó, gọi cho em... Ha, a... Nhẹ chút..."

"Nếu có người mời anh đi xã giao thì sao?"

"Anh nói, anh phải về nhà với người yêu... A... Dừng lại..."

Chỉ lúc nào Nozue bị làm đến không chịu nổi mới rên nhiều như vậy, nhưng anh lại không ý thức được mỗi khi anh nức nở kêu lên như thế chỉ khiêu khích thêm cho dục vọng của Togawa, càng khiến cậu muốn hung hăng bắt nạt anh.

"Vậy thì Nozue-san cố gắng một chút, để em nhanh bắn ra nào."

Không ngừng thúc vào khiến eo mông của anh tê rần, Nozue bị tình dục tra tấn đến sắp phát điên đột nhiên cảm nhận được hạ bộ truyền đến một loại khoái cảm tê dại khác, cứ như có thứ gì đó muốn bắn ra ngoài. Bàn tay xinh đẹp của Nozue run rẩy tìm xuống hạ bộ có ý muốn ngăn cản hung khí của Togawa, không nhớ là đã lần thứ mấy anh cất tiếng van xin: "Togawa... Dừng lại... Anh lại muốn, muốn bắn..."

"Lại bắn sao? Nhưng anh vừa bắn lần thứ hai mà."

Togawa nghe anh nói vậy thì ngạc nhiên nhướng mày, cậu lại nghĩ đến một khả năng khác.

Dục vọng muốn xuất tinh ngày càng mãnh liệt, lúc này thì Nozue mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh chống tay lên ghế xe giãy giụa ngồi dậy, như là cầu xin mà bám tay vào đầu vai của Togawa, "Lên nhà, Togawa, anh không muốn ở đây..."

Togawa như được tiêm máu gà, không những không giảm tốc độ đâm rút lại mà còn tăng lên, hai tay cậu kìm chặt eo của Nozue, hận không thể nghiến vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt.

Nozue bị đâm đến nằm ngửa, anh tức giận kêu to: "Togawa!"

"Không sao đâu Nozue-san. Xe bẩn thì em sẽ rửa."

Nozue không ngừng vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi sữ khống chế của Togawa, thế nhưng chênh lệch thể lực quá lớn khiến anh không thể làm gì. Luồng nước tiểu mạnh mẽ ập đến, khiến cho tính khí đang lắc lư không ngừng vì chủ nhân bị chịch không khống chế được mà phun ra một ít dịch tiểu. Nozue theo bản năng mà siết chặt hạ thân, kẹp Togawa đến da đầu tê rần.

"Không được, Togawa... Anh không nhịn được nữa rồi..."

Cậu cảm nhận được chất lỏng ấm áp bắn vào bụng, Togawa nhìn bộ dạng sắp sụp đổ của Nozue, ánh mắt cậu nhìn một vòng quanh xe rồi thò người sang lấy khăn choàng cổ mang cho Nozue để ở ghế phụ lái, sau đó cậu quấn lại rồi đặt dưới thân Nozue.

"Có thể được, Nozue-san."

"Có thể cái gì chứ... Mau cho anh lên nhà đi..."

Nozue lắc đầu trong vô thức, hạ thân vì nhịn tiểu mà căng cứng. Togawa thả chậm tốc độ đâm rút, cậu đưa một tay đặt lên bụng của anh.

Trong lúc ý thức đang hỗn loạn, Nozue cảm nhận có thứ gì đó đè ép lên bụng dưới, đột nhiên anh ý thức được Togawa định làm gì nên liều mạng giãy giụa, giọng nói phát run, "Togawa... Em đang làm gì vậy?!"

Togawa cúi người hôn anh, nuốt xuống hết những tiếng nức nở run rẩy của đối phương, đồng thời bàn tay đặt trên bụng của Nozue ấn mạnh xuống một cái ——

"A A —— ! ! !"

Bàng quang đang trướng lên căn bản không thể chịu nổi sức ép như thế, Nozue chỉ cảm thấy tê dại trong nháy mắt, từ bụng lan đến từng đầu ngón tay ngọn tóc. Kích thích quá mãnh liệt khiến nước tiểu bắn ra đứt quãng từ đỉnh dương vật, dần dần làm ướt khăn choàng cổ mềm mại.

Khoái cảm không thể không chế kéo dài rất lâu, Nozue ước chừng run rẩy hơn mười giây mới tiểu xong. Nozue vừa liếm môi lưỡi của anh vừa tiếp tục đâm vào, hơn mười lần đâm rút thì rốt cuộc cũng bắn tinh lần hai.

Chờ khi cậu thở dốc buông Nozue ra thì mới phát hiện biểu tình anh đã trở nên trống rỗng, hai mắt vô thần nhìn lên nóc xe, chỉ có thân thể là không ngừng run rẩy cùng phần ngực trắng nõn phập phồng lên xuống chứng tỏ là anh vẫn còn ý thức.

Thực tế thì cả đầu của Nozue cũng trống rỗng. Khi mà nước tiểu bắn ra thì anh cũng cảm giác được tôn nghiêm của mình cũng ra theo rồi, bên tai vang lên tiếng ong ong, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ duy nhất ——

Tôi năm nay ba mươi chín tuổi, tôi bị bạn trai nhỏ tuổi hơn đụ đến mất khống chế.

"Nozue-san?" Togawa hôn lên chóp mũi của anh, ý muốn kéo hồn của anh về.

Nozue cuối cùng cũng có phản ứng, giọng nói khàn khàn hỏi: "... Muốn nói gì?"

Togawa nói ngắn gọn: "Khăn choàng cổ."

Nozue im lặng thở dốc trong chốc lát, anh đưa tay lên che mặt, tinh thần sụp đổ mà nghẹn ngào, "Vứt, vứt nó đi..."

"Được rồi." Togawa nhét khăn choàng cổ bị ướt tối màu một nửa vào một túi giấy, cậu kéo mu bàn tay đang che mặt của Nozue xuống, "Nozue-san, em sẽ dọn xe sạch sẽ mà."

Nozue không lên tiếng cũng không nhìn cậu, anh tránh tay của cậu rồi lại che mắt lại. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế thì Togawa mới dừng lại, có chút bối rối khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Xong rồi, lúc này thật muốn bắt nạt anh ấy.

Nhưng dũng cảm nhận sai luôn là ưu điểm của Togawa. Togawa rút hung khí ra khỏi cơ thể Nozue, nũng nịu với anh, "Nozue-san, em xin lỗi. Anh nhìn em có được không?"

Nozue vẫn che mắt, khàn giọng nói: "Anh muốn về nhà."

"Được được, em giúp anh mặc quần áo."

Dường như Nozue đã bị Togawa chọc giận, cho dù cơ thể bủn rủn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ thân thể mặc quần áo vào, nhìn cũng không thèm nhìn mà đẩy cửa xe muốn đi.

"Nozue-san!" Togawa vội vã mặc quần áo rồi cầm túi giấy một bước vọt xuống đỡ Nozue suýt chút nữa nhũn chân mà ngã xuống đất. Nhưng Nozue lại đánh một cái vào tay của cậu, sau đó cố gắng chống đỡ mà leo lên lầu, toàn bộ quãng đường chỉ để lại cho Togawa một phần gáy. Togawa hối hận không thôi, chỉ đành nhắm mắt đi theo sau anh cẩn thân mà giang hai tay che chở, chỉ sợ Nozue nhũn chân mà té cầu thang.

Vừa vào nhà là Nozue đã đi thẳng vào phòng tắm, nhưng anh còn chưa kịp khóa trái cửa thì đã bị Togawa ngăn lại. Cơ thể tiêu hao tinh lực quá nhiều rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, Nozue tựa vào cửa thở dốc, sau đó liền được Togawa ôm ngang đặt vào bồn tắm.

Quần áo nhăn nhúm vừa mặc vào giờ lại cởi ra, Nozue mềm nhũn nằm trong bồn tắm, quay đầu đi không nhìn quần lót đã dính đầy tinh dịch của Togawa.

Togawa pha nước nóng của Nozue, sau đó cậu cũng chui vào bồn tắm, bám riết không tha mà tiến đến gần hôn anh một cái: "Nozue-san, em giúp anh rửa sạch nhé."

Nozue vừa không muốn nói vừa không có sức nói, mặc cho Togawa ôm ngồi lên đùi cậu. Tư thế cưỡi quen thuộc cùng cảm giác dị vật đâm vào bên trong hậu huyệt khiến anh giật bắn người, tay chống lên thành bồn giãy giụa muốn đứng lên: "Anh không thể... Không thể! Togawa..."

"Nozue-san, cẩn thận!" Togawa sợ đến mức luống cuống tay chân mà ôm người trở về, vỗ vỗ lưng vuốt lông cho anh, ngữ điệu tương đối vô tội: "Làm loạn trong bồn tắm nguy hiểm lắm, Nozue-san. Em chỉ muốn giúp anh rửa sạch bên trong thôi, vừa nãy em bắn nhiều, nếu không dùng tay thì làm sao lấy hết ra được?"

Nozue vẫn rất cảnh giác như cũ, hai chân quỳ gối bên hông Togawa run nhẹ, còn theo bản năng mà lắc đầu khước từ.

Togawa thở dài: "Nozue-san, em không bắt nạt anh đâu mà."

Ước chừng mất kha khá thời gian thì Togawa mới dỗ được Nozue đang xù lông. Nozue nằm sắp trên người Togawa, cảm nhận được ngón tay của cậu ra vào bên trong hậu huyệt, tay anh đặt trên vai của Togawa cũng siết chặt trong vô thức, cùng cúi đầu thở dốc vài tiếng.

Cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó, Nozue rũ mắt xuống mới phát hiện bản thân có để lại một dấu răng trên vai của Nozue, hình như là lúc nãy để lại lúc cậu bắt anh cưỡi lên hung khí rồi bắn tinh.

"Nozue-san, anh cắn em đau quá."

Togawa nghiêng đầu cọ cọ vào má của Nozue, giọng điệu tủi thân hiếm thấy khiến anh có phần căng thẳng. Rốt cuộc thì cậu cũng là bảo bối mà anh nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, Nozue ngay lập tực quên sạch sẽ sự xấu hổ vì bị chịch đến mất khống chế vừa nãy, anh cúi đầu dùng lưỡi liếm liếm lên dấu răng rướm máu.

"Anh xin lỗi, đau lắm đúng không?"

"Ừm, đau lắm anh." Togawa vẫn dùng giọng tội nghiệp kia làm nũng với anh.

Nozue nghe vậy liền có chút gấp gáp: "Vậy, vậy thì em làm nhanh lên, ra ngoài anh giúp em bôi thuốc."

"Không cần, anh hôn em là được." Bán thảm đủ rồi thì sói đuôi to Togawa liền vui vẻ nhếch môi, cắn một cái lên môi mềm của người yêu.

Ngay sau đó, Nozue không biết là lần thứ bao nhiêu bị mắc bẫy của bạn trai nhỏ tuổi, nhận lấy nụ hôn không biết là lần thứ mấy trong đêm.

Lời cuối:

Nozue bị làm đến chỗ nào trên người cũng đau, anh ngủ một mạch đến chiều hôm sau mới dậy, lúc thức dậy lại phát hiện hạ thân đã được bôi thuốc cẩn thận. Togawa gấp gáp muốn nhận lỗi, đi theo anh làm tùy tùng cẩn thận hầu hạ, cháo ấm nềm êm hầu hạ đủ cả. Nozue nhìn Togawa bận rộn trong bếp mà rút ra kinh nghiệm xương máu, vì thế anh liền hạ quyết tâm cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh, sau đó đăng lên blog cá nhân.

Lúc Togawa bận rộn trong bếp đi ra thì phát hiện điện thoại đang không ngừng vang lên tiếng thông báo, cậu khó hiểu mà mở điện thoại, Nakamura đang vô cùng khiếp sợ mà hỏi cậu, dấu chấm thang tràn nửa màn hình: "Hẹn hò với Nozue-san khi nào vậy???????" Bên dưới còn có ảnh chụp màn hình.

Ngón tay của Togawa như nhũn ra mà ấn vào ảnh chụp, trên ảnh là bài blog mới nhất vừa cập nhật mười phút trước của Nozue: Xin lỗi mọi người, sau này không thể cùng mọi người tham gia mấy buổi hẹn hò tập thể rồi.

Trên hình là hình ảnh cậu đang tất bật ở trong bếp.

Togawa cứng đờ tại chỗ chừng mười mấy giây mới tiêu hóa được sự thật rằng Nozue đã chủ động công khai với cậu, cậu quay đầu nhìn anh, mắt sáng đến dọa người: "Nozue-san..."

Nozue thản nhiên ăn một muỗng cháo, đáp lại cậu bằng nụ cười dịu dàng: "Anh cũng đã nghĩ rồi, công khai sớm thì tốt cho cả anh và em. Chuyện tối qua anh không muốn trải qua thêm lần nào đâu."

Togawa ném điện thoại đi, nước mắt lưng tròng mà bay đến ôm lấy Nozue, cái đuôi sau lưng vẫy nhanh điên cuồng: "Nozue-san... Em yêu anh nhiều lắm..."

Nozue cũng xoa xoa đầu của Togawa đang cọ xát lung tung bên cổ của anh, cất giọng.

"Vâng vâng ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro