Chương 19: Lời cầu cứu bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trong cơn mưa không dứt, cái lạnh là điều hiển nhiên phải có, nhưng Shiro sở hữu bạch dương trong người.

Dấu ấn giúp cậu tạo ra lớp giáp quanh người bằng ánh sáng, vừa không bị mưa làm ướt vừa được ánh sáng sưởi ấm, cùng lúc tăng cường khả năng phòng thủ của bản thân.

Shiro đã điều chỉnh lượng ánh sáng vừa đủ để không gây chú ý và hòa nhập vào môi trường xung quanh.

Trời mưa thế này thì có muốn đi nữa thì tầm nhìn cũng bị hạn chế rất nhiều.

Shiro di chuyển một cách thận trong, cuối cùng cũng đến một nơi gần với căn tin trường và đứng đó quan sát.

Tại sao lại là căn tin trường? Điều đó cũng đơn giản, khi trước Shiro đã từng đến khu nhà học và khu giáo viên, kết quả là không tìm thấy bất cứ người nào tại đó cả.

Nhưng nếu muốn sống sót trong những ngày qua, thì hẳn phải nằm ở nơi mà không ảnh hưởng bởi hai thử thách vừa rồi, hơn nữa lại là nơi có đầy đủ lương thực phẩm.

"Tất cả cộng lại thì chỉ còn chỗ này là hợp lý nhất, căn tin trường."

Shiro trốn một gốc nhìn từ xa, ngoài cửa trước có hai học sinh khác đứng cảnh cửa, một nam và một nữ nhưng trong họ có vẻ khá là mệt mỏi.

"Hừm... thành viên hội học sinh đây sao? Trông có vẻ mệt mỏi nhỉ, chuyện gì đã xảy ra với họ sao?"

Cánh cửa căn tin đột ngột mở ra, từ bên trong cậu học sinh bước ra chỉ đạo gì đó cho hai người trực cửa rồi đi vào lại.

Cả hai trong có vẻ vui hơn đôi chút, sau đó bước vào căn tin như cậu học sinh kia.

"Có lẽ cậu ta đáng ghét, nhưng không độc tài lắm nhỉ."

"Về chuyện đó thì có lẽ cậu sai rồi đấy."

"Hả!? Từ lúc nào!?"

Bước tới không tiến động, sự hiện diện lại càng không, vị nữ sinh lạ mặt đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Shiro.

Vì bị cô làm cho bất ngờ, Shiro lập tức nhảy ngược ra sau và vào tư thế chiến đấu ngay sau đó.

"Anou cậu không cần phải làm thế đâu, tôi không có ý định làm hại cậu đâu mà."

Nơi đó là một nữ sinh với vóc dáng cân đối và bộ ngực đồ sộ, đi cùng nét mặt tỏa ra vẻ năng động vốn có, và mái tóc dài được buộc sang phải một cách gọn gàng, chúng vừa làm tăng vẻ năng động của cô lại còn làm tăng thêm nét nữ tính của cô nữa.

"Hô~ lấy cái gì để tôi tin cô đây, trong khi cô lại là người của hội học sinh vừa đe dọa bọn tôi như thế?"

"Không!! tất cả là ý của Sawa-san mới đúng."

"Sawa, là tên hội trưởng thối tha nổi tiếng đó à? Hắn lấy nguồn lương thực duy nhất của cả bọn ra để đe dọa đúng không?"

"Đúng... hắn đã... khoan đã? Sao cậu lại biết được điều đó?"

"Này, đây là căn tin đấy, và còn trong tình cảnh này nữa, nếu có thể ép người khác nghe lời như thế thì chỉ còn có lương thực có thể làm điều đó thôi."

Nhắc tới đó nét mặt vị nữ sinh bỗng có chút đượm buồn, có lẽ cô đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua.

Nhìn vào cảnh đó, Shiro cũng chẳng muốn đào sâu thêm nữa, nhưng cũng không thể không hỏi mục đích của cô ta là gì.

"Dù sao thì mục đích của cô là gì khi đến đây?"

"Về chuyện đó."

Vị nữ sinh đắn đo một lúc, rồi hít một hơi thật sâu để lấy chút can đảm và bắt đầu lên tiếng.

"Tôi muốn cậu cho tôi gia nhập nhóm của cậu."

"Tôi từ chối."

"HỂ!? Tôi còn chưa nói hết cơ mà."

"Nghe thôi cũng đủ để tôi từ chối rồi, ai mà lại đi tin một người dễ dàng như thế, hơn nữa điều này quả thật là rất vô lý và cực kì đáng nghi nữa chứ."

"Đúng là thế... nhưng mà ít ra thì cũng phải nghe tôi nói hết đã chứ."

Suy nghĩ một chút Shiro tiếp tục nói.

"... Được rồi, nghe cô nói cũng không sao, nhưng không phải chỗ này."

Shiro liếc mắt sang căn tin một cái rồi quay lại dẫn vị nữ sinh đó đi.

Một lúc dầm mưa và đi bộ, hai người đã vào bên trong một phòng học tại lầu hai để tiện đường quan sát lẫn trú mưa.

"Trước hết thì tôi cũng nên tự giới thiệu chứ nhỉ, tôi là Shiori, Kirasaki Shiori, một trong những thành viên hội học sinh và là thành viên cùng lớp cậu Sakaraki Shiro-kun."

"Chuyện đó thì tôi biết, nhưng không ngờ là cậu lại nhớ cả tên tôi luôn đấy."

"Làm sao lại không, cậu nổi tiếng vì gia định và tính cách khó gần cơ mà, hơn nữa cậu lại ngồi cạnh To-kun nữa chứ."

"To-kun...? này... đừng nói là bốn mắt-kun nhé, hể... không ngờ đấy, thì ra là vậy à, ra vậy."

Cười phá lên một cách thích thú, Shiro trưng ra bộ mặt tà ác cùng luồng aura đen tối xung quanh.

*

"Sao tự nhiên lại lạnh sóng lưng thế nhỉ?"

Đột ngột Touru nhận phải linh cảm không lành cùng bộ mặt tái mét và da gà thì nổi lên hết.

*

"Không biết là cậu đang nói về điều gì, nhưng tôi muốn hợp tác với cậu, tôi không muốn các bạn trong hội học sinh phải chịu đựng hơn nữa."

Với ánh mắt quyết tâm nhưng lại có chút đượm buồn, Shiori nhìn Shiro như thể muốn khuất phục tính kiên định của Shiro bằng ánh mắt như thế, cô hy vọng nó sẽ chạm đến cậu, chạm đến lòng tốt bên trong cậu để giúp cô và bạn bè cô.

Chiến thắng bằng cách thể hiện lòng quyết tâm cũng không phải là lạ gì, nhưng quyết tâm thôi thì chưa đủ, cần phải có nhiều thứ hơn thế để có thể thuyết phục được Shiro.

Shiro nhìn Shiori mà suy ngẫm.

'Cô ta cũng chẳng có vẻ gì là xấu, nhưng không thể vội tin như thế được, mặc dù mình không cảm nhận được có người theo dõi... có nên tin cô ta không đây?'

Shiori là một cô gái năng động, vui vẻ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh, cô luôn đặt bạn bè của mình lên trước tiên, cũng vì lẽ đó mà cô không muốn chứng kiến bạn bè mà cô yêu quý bị áp bức thêm nữa.

Shiori nhìn vào vẻ mặt của Shiro hiện giờ cũng đủ để hiểu cậu đang quan sát và suy xét, và đó cũng là dấu hiệu cô đang có một cơ hội.

"Tôi biết là cậu sẽ không giúp tôi nếu không có thông tin gì hữu ích, nhưng hãy nghe tôi, Sawa không phải là người tốt lành gì, hắn thường xuyên dùng ánh mắt dâm tục nhìn các bạn nữ chúng tôi, ra những mệnh lệnh vô lý để giữ tính mạng cho hắn, không những thế, hắn còn độc chiếm kho lương thực vì chỉ có hắn có chìa khóa mở kho, nếu chúng tôi không làm theo, hắn sẽ không cung cấp lương thực cũng như... ư..."

Nói đến đó đôi mắt Shiori đẫm lệ, vẻ mặt tươi cười thường ngày lại bị thay thế bằng vẻ mặt giận dữ, đôi môi cô bặm chặt vào nhau như muốn ứ máu.

Không nhầm lẫn gì nữa, đây là vẻ mặt của sự phẫn nộ vì bị áp bức quá độ, có khi còn tệ hơn nữa cũng không chừng...

"Đã có ai bị hắn giết hay bị hắn làm điều gì đó khác hơn chưa?"

Chứng kiến một Shiori vui vẻ hoạt bát thường ngày phải làm ra vẻ mặt như hôm nay, khiến cho Shiro cũng chẳng buồn gì mà ý kiến gì thêm, cậu vo đầu thở dài một cái rồi nói.

"Uhm... rất may là chưa, trước khi hắn kịp làm thế thì Miyuki-chan và tớ đã ngăn việc đó lại rồi."

"Hửm... ngăn việc đó lại sao... bằng năng lực của các cô sao?"

"Đúng vậy, vì năng lực của chúng tớ nắm vai trò quan trọng trong chiến đấu, nên hắn không thể không nghe theo ý kiến của chúng tớ được."

"Năng lực chiến đấu sao... vậy chính xác thì năng lực của các cô là?"

Nhắm mắt một cái rồi mở ra, Shiori gọi ra một cây thương lơ lửng trên không trung, cô nắm lấy đó và làm ra nhiều đường thương điệu nghệ một cách nhẹ nhàng như thể mũi thương chính là một phần thân thể của cô vậy.

"Hiểu rồi, ra là vậy, nhưng với năng lực chiến đấu như thế, thì không thể có chuyện cô bị bắt phục tùng hắn chỉ vì nguồn lương thực một cách dễ dàng như thế được, phải còn nguyên do đằng sau nữa đúng không? như năng lực của hắn chẳng hạn."

Shiori cuối đầu xuống trong buồn bã cùng nụ cười tự giễu bản thân.

"Đúng thế, dù cho có khả năng chiến đấu, nhưng tớ vẫn không thể chạm được vào hắn... tốc độ của hắn thực sự... thực sự không phải là của con người nữa rồi, dù có làm thế nào tớ cũng không thể bắt kịp hay làm bất cứ điều gì, tớ thật là vô dụng đúng không..."

Shiro không nói lời nào từ tốn lại gần Shiori, nhẹ nhàng đặt cánh tay cậu lên đỉnh đầu cô rồi xoa nhẹ giúp cô bình tĩnh trở lại.

Dù chỉ là một hành động đơn giản, nhưng nó cũng đủ để làm Shiori không phải tự ti với khả năng của chính mình chỉ vì những khó khăn trước mắt thế này.

Shiori không phải là dạng người dễ bỏ cuộc, cô năng động và cũng rất cứng rắn, luôn quyết tâm làm mọi thứ để giúp đỡ mọi người, kể cả khi gặp khó khăn đi nữa cô vẫn đứng lên đối mặt với nụ cười thật tươi.

Shiro hiểu rõ tất cả điều đó từ cô, chính Shiori luôn là người tỏa sáng nhất lớp, riêng bản thân cậu lại không hề có hào quang, như thể mặt trăng và mặt trời cả hai hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng có lẽ là vì liên tục bị kéo vào những chuyện không vui, bất lực chứng kiến cảnh tượng bạn bè ra đi và bị áp bức mà chính bản thân lại không thể làm gì, dần dần những suy nghĩ tiêu cực đi cùng với sự thật đau lòng, cùng nhau chúng đã bào mòn tinh thần Shiori.

Nhưng Shiori chưa muốn từ bỏ, bên trong cô vẫn có một mồi lửa vẫn chưa tắt hẳn, một mồi lửa tưởng chừng chẳng thể thắp sáng nó lên được nữa.

Thế mà ngày hôm đó, ngày định mệnh đó, Shiori đã gặp một nhóm người mang đến hy vọng cho cô, nhóm người dám đương đầu với kẻ dịch hùng mạnh hơn họ gấp nhiều lần, sẵn sàng dùng mạng sống để đánh cược, không những vậy, họ cũng không quên giúp đỡ nhau dù là trong tình huống khó khăn đến mức nào.

Chứng kiến nó, khiến Shiori có thêm tự tin, chứng kiến nó, làm bên trong Shiori có thêm một chút động lực, ngọn lửa đó được thấp sáng lên đôi chút, từng chút một nó đã sôi sáng hướng đi cho cô đến ngày hôm nay.

Dùng hết quyết tâm, giấu đi sự hiện diện và gặp mặt Shiro.

"Vô dụng hay không thì không biết, nhưng nếu đúng như lời cô nói thì tốc độ của hắn phải thuộc ở dạng vô lý, thế thì cô không thể đánh bại được hắn là chuyện đương nhiên, đừng tự trách mình như thế nữa, cô nên tự tin hơn về khả năng của mình, tôi sẽ giúp cô đánh cho hắn một trận, vì dù sao hắn cũng khiến hội trưởng-sama bên tôi phải làm ra vẻ mặt không đáng yêu chút nào mà."

Nghe xong và lặng thinh đôi chút, rồi đột ngột tươi cười rạng rỡ, và lao đến ôm chầm lấy Shiro và luôn miệng nói cảm ơn.

"Cảm ơn cậu rất nhiều Sakaraki-kun, cảm ơn cậu."

Việc ôm thế này vô tình khiến làm cặp đồi của Shiori liên tục đập vào ngực Shiro.

'Lời rồi... quả nhiên là lời rồi.'

Cái cảm giác mềm mại này còn hơn cả việc nhìn, đúng, đây là tận hưởng, chắc chắn là tận hưởng rồi.

Là một người đàn ông khỏe mạnh thì làm sao không thích được chứ, Shiro không cho Shiori thấy, nhưng miệng thì vẫn cứ cười toe toét.

Sau một khoảng thời gian ngắn cảm nhận... à không xác thức độ mềm mại mà ngực mang lại, thì Shiro cũng phải tiếc nuối đôi chút vì Shiori đã nhận ra hành động quá lố của mình.

Cô ngay lập tức lui ra sau với bộ mặt đỏ ửng, sau đó nhìn vào Shiro với ánh mắt ngại ngùng...

"X-xin lỗi... tớ hơi quá khích."

"Không sao, nhưng tôi cũng phải nói điều này."

"Điều gì cơ?"

"Cảm ơn vì đã chiêu đãi."

Shiro thành tâm cuối đầu xuống cảm ơn Shiori, à không phải là cảm ơn bộ ngực của Shiori cô.

Song, với bộ mặt đỏ như tương cà và nét mặt gần như muốn khóc đến nơi, Shiori hít một hơi và hét thẳng vào mặt Shiro.

"CẬU LÀ ĐỘ ĐẠI NGỐC!!!"

"Ể...? gì chứ? chính cậu là người chủ động lao tới ôm tôi mà, giờ thì lại chửi tôi là sao chứ?"

"Đó chỉ là hành động quá khích mà thôi, như vậy là không tính."

"Hửm~ có thật sự như vậy không? tôi không nghĩ chỉ đơn giản là thế đâu, biết đâu cô nương Kira đây lại có sở thích biến thái nào đấy thì sao?"

Shiro cười lên một cách thích thú, rồi nhìn vào bộ ngực của Shiori, Shiori thấy thế vội lấy tay che lại với bộ mặt giận dữ.

"Không có là không, tớ hoàn toàn không có cái sơ thích đó, hơn nữa người được phép chạm vào chúng hay nhìn chúng chỉ có To-kun mà thôi."

"Hô hô~ ra là vậy à, da... bốn mắt-kun cũng có phước quá ta."

Shiro quay đi và cười một cách ranh mãnh, đó cũng là khoảng khắc Shiori biết được rằng, bản thân đã bị Shiro chơi một vố.

Bất ngờ cô đỏ chín cả mặt và khum người xuống đất rồi gào thét trong nội tâm...

'AAAAAA mình đã nói gì thế này!? Làm sao mình có thể nói ra những lời đó cơ chứ!!!? Nhưng mà... có lẽ Sakaraki-kun sẽ không nói cho To-kun biết đâu ha...'

Shiori liếc mắt nhìn vào mặt Shiro, Shiro để ý thấy điều đó và đáp lại bằng một nụ cười tà ác như đang toan tính gì đó.

Hay đó không khác gì là nói vào mặt Shiori rằng "Tôi nhất định sẽ nói mà yên tâm." Vậy.

'AAAAAAAAAAA cậu ta nhất định sẽ nói!! Làm sao bây giờ!? Ai đó hãy giết tôi đi!!!'

Vẻ mặt Shiori lại có nhiều biểu cảm khó hiểu thêm nữa, Shiori liên tục ôm đầu trong khi đập đầu xuống đất như muốn tự sát đến nơi vậy.

Chứng kiến những hành động thú vị của Shiori, Shiro càng thấy thích thú hơn nữa trong khi đứng đó ôm bụng cười.

'Trêu cô ta đúng là vui thật, nhưng mà cũng đến lúc quay lại rồi.'

"Ha ha... vui vẻ thế đủ rồi, giờ thì đi thôi."

Quay lưng lại, Shiro bước đến cửa phòng.

"Đi đâu cơ?"

"Hiển nhiên là đến chỗ To-kun~ của cậu rồi."

"Ư.... Làm ơn hãy tha cho tớ đi mà!!!"

*

Sau khi bước xuống cầu thang, nét mặt Shiro bỗng dưng thay đổi theo vẻ nghiêm túc thấy rõ.

Shiro không hành động gì quá lố, sau đó đưa tay ra hiệu Shiori dừng lại.

"Có chuyện gì sao Sakaraki-kun?"

Shiori trưng ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Gọi tôi là Shiro được rồi, quạn trọng hơn, đúng là chúng ta có khách ghé thăm rồi."

"Khách sao? khách nào cơ?"

Dấu hỏi bên trong Shiori lại một xuất hiện nhiều hơn, cũng khó trách tại sao cô lại trưng ra vẻ mặt khó hiểu thế này.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu đó làm Shiro cũng chẳng muốn nghi ngờ gì cô nữa, cậu chỉ nhếch môi một cái cho qua.

"Đành vậy, uhm quý cô năng động-san xin hãy tránh đi một lát được không, vì vị khách này không tốt tính gì mấy đâu."

Shiro vừa cười nói vừa đẩy Shiori trong khi cô chẳng hiểu điều gì mà liên tục nói "Này cậu làm gì thế?" "Này." "Khoan đã tớ té bây giờ và còn nữa quý cô năng động-san là thế nào? giải thích đi chứ, này!?"

Sau một khoảng thời gian ngắn thì Shiori cũng chịu im lặng sau hàng tá những pha bơ đẹp của Shiro, còn cậu trông có vẻ như đang rất tự hào như đã giải quyết được một gánh nặng nào đó trên vai vậy.

"Ha cuối cùng cũng xong, giờ... ngươi cũng đến rồi đúng không, Sawa Hidaka, hội trưởng hội học sinh đáng ghét của khu hai."

Sau một lúc không có tiếng động gì, bỗng dưng một giọng nói bất ngờ vang lên từ bên ngoài.

"Ho ho... không ngờ ngươi nhận ra được ta đấy Sakaraki."

Bước vào từ bên ngoài của khu nhà học là một thiếu niên với vốc dáng cân đối cùng một nét mặt thư sinh, có lẽ cậu ta chỉ vừa mới đến đây thôi vì trên tay cậu ta là cây dù vẫn còn động lại rất nhiều nước mưa trên đó cùng đôi giầy ướt sũng.

Shiro lướt mắt sang một cái cùng với những suy nghĩ đó và lên tiếng.

"Ha, ngươi nghĩ những trò đùa rẻ tiền đó có thể qua mắt được ta thì ngươi quả là khinh thường ta quá rồi đấy."

'Nhưng quả thật khả năng che giấu sự hiện diện của hắn không phải là chuyện đùa, nhưng so với quý cô năng động hay Lia thì vẫn còn thua xa.'

"Tôi cũng nghĩ là sẽ không qua mắt được người đã đánh bại con quái vật đó đâu, nhưng không phải cách nói chuyện của cậu hơi bị khinh người quá rồi sao?"

"Hể~ xin lỗi vì sự thô lỗ nhé, nhưng tôi không có ý định thân thiết gì với kẻ hạ đẳng như ngươi đâu."

Đáp trả lại nụ cười khinh người của Hidaka, bằng một vẻ khinh người cũng chẳng kém, nét mặt của Shiro hiện tại như chính bản thân đang nhìn vào một đống phân không hơn không kém vậy.

Cũng vì vậy mà cục tức bên trong Hidaka bất ngờ bị lôi ra ngoài, chưa từng có ai dám nói với hắn với thái độ và kiểu ăn nói đó, hiển nhiên cũng vì lẽ đó mà cục tức bên trong hắn lại dễ dàng bị lôi ra đến vậy.

Không nói thêm gì nữa, cục tức đó làm lý trí hắn không suy nghĩ thông suốt nữa và hành động.

Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, thình lình hắn biến mất vào trong không khí, hay nói chính xác hơn hắn bất ngờ di chuyển nhanh đến mức dư ảnh thậm chí còn không phản ứng kịp.

Di chuyển như một loài động vật, hắn đâm bàn tay phải về trước xông thẳng vào chính diện của Shiro mà tiến.

Không bị Hidaka làm cho bất ngờ, Shiro nhanh tay phản ứng lại, dùng cánh tay phải bắt lấy cánh tay đang lao tới của Hidaka và nở ra nụ cười khinh thường.

"Người chỉ có vậy thôi à?"

"Tch...."

Hắn tức giận hất văng cánh tay đang nắm lấy tay hắn ra, rồi nhanh chân lùi về sau giữ vị trí với Shiro.

"Người đừng tưởng như thế là xong Sakaraki, ta vẫn chưa tung ra hết sức đâu, hơn nữa đây cũng sẽ là lời cảnh báo cuối cùng dành cho đám các ngươi, nếu như không muốn trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, thì hãy ngoan ngoãn đầu hàng và giao hết mọi thứ cho ta, ít nhất ta sẽ không đối đãi xấu gì với ả ta đâu."

Trưng ra nụ cười dâm tục và ánh mắt kinh tởm, Hidaka liên tục tỏa ra vẻ như bản thân là người làm chủ mọi thứ và cười phá lên.

Cười được một lúc, hắn nheo mắt lườm Shiro một cái rồi quay lưng rời khỏi đó.

Shiro ngay lập tức nhổ ra một ngụm nước bọt cùng nét mặt khinh thường, cậu trông như đang nhìn vào đống rác thật sự vậy, dù hắn đã bỏ đi, nhưng Shiro vẫn không thể quên được cái cảm giác tởm lởm trong người này được.

"Kinh tởm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro