Chương 21: Tìm hiểu về North

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ thì cũng đã rõ vì sao quý cô năng động-san đây không biết về năng lực của bốn mắt-kun là gì rồi, hơn nữa nhóm các cô ngoài tên khốn kia ra đều không biết đến Atarah là gì nhỉ, các cô không đọc thông tin từ những tấm hắc thư à?"

"À... về việc đó... chúng tôi không có nhiều thời gian đến thế, ngoài thời gian gác cổng lẫn đi tuần ra, thì chúng tôi còn phải đánh nhau với bọn quái vật và cả làm những chuyện lặt vặt khác nữa, nếu là người có nhiều thời gian để để ý những việc thế này thì chắc chỉ có Sawa mà thôi."

"Hiểu rồi... thì ra hắn dùng cách đó để ngăn các cô chống lại hắn à, ngăn cản nhóm các cô tiếp thu thông tin lẫn hồi phục hoàn toàn thể lực."

"Có thể nói là vậy..."

Shiori một lần nữa cuối đầu xuống bàn, cùng tiếng thở dài và vẻ mặt buồn chán đi cùng với một chút mệt mỏi.

Thấy vậy Shiro cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, dù sao thì thông tin cậu muốn biết cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.

*Bộp~*

Shiro đập tay cái bộp như muốn kéo tất cả ra khỏi chủ đề buồn chán hiện tại.

"Giờ thì chủ đề tiếp theo, làm sao để chấm dứt được cơn mưa này, vấn đề này nghiêm trọng lắm đấy, chỉ đứng sau vấn đề năng lượng và lương thực đã được giải quyết bằng Atarah của bốn mắt-kun mà thôi."

"À về cái Atarah đó... rốt cuộc thì Atarah của To-kun là gì thế?"

"Về nó thì, cứ để cho bốn mắt-kun nói là rõ nhất."

Nói xong cả bọn đặt sự chú ý vào Touru, Touru cũng chẳng phiền hà gì mà lập tức thi triển năng lực, từ trên không trung một khẩu súng quen thuộc mà cậu đã từng tạo ra bất ngờ xuất hiện từ nơi chẳng có gì.

Chứng kiến cảnh tượng vô cùng phi lí đến dị thường, khiến Shiori ngạc nhiên đến mức không thốt ra thành lời được.

Miệng chữ A mắt chữ O cùng biểu lộ ngạc nhiên đó, quả là không ngoài mong đợi từ một người chưa từng thấy năng lực kì lạ như thế này.

"T-tuyệt quá, năng lực này là sao thế? Nó từ đâu ra vậy, cậu biết dùng ảo thuật sao To-kun?"

"Không hẳn là vậy... Atarah của tớ là Creative nói đơn giản là sáng tạo, tớ có thể sáng tạo ra mọi thứ từ trong trí tưởng tượng của mình, nhưng số lượng vật mà tớ có thể tạo chỉ giới hạn ở mức năm vật mỗi ngày mà thôi, ngoài ra những vật chưa được ghi chép vào cuốn sách này sẽ có độ bền cực kì kém."

Touru lấy ra cuốn sách chỉ có vài trang bên trong, thứ mà trước đó chỉ là một cái bìa sách vô giá trị được một người nặc danh nào đó gửi đến.

Cũng vì lẽ đó mà Touru cũng chẳng bận tâm gì đến nó, cho đến khi Shiro đề cập đến thứ kì lạ được gửi tới.

Mặc dù nói là năm vật, nhưng tùy vào cách dùng mà có thể lách được luật bất thành văn đó, ví dụ như nếu tạo ra một lon nước thì sẽ tính là một vật nhưng khi tạo ra một thùng nước chứa rất nhiều lon nước bên trong thì sao?

Kết quả đã được kiểm chứng sau lần thử nghiệm trước, khi tạo ra một thùng nước thì vẫn sẽ tính là một vật.

Nói tóm gọn ở đây là tùy vào cách sử dụng của nó mà Atarah có thể làm được mọi thứ, song, trong tình trạng hiện tại cũng thế.

Chỉ bằng trí tưởng tượng, Touru có thể tạo ra được mọi thứ, từ những thứ tồn tại trong thế giới này tới những thứ phi thực tế nhất, bằng chứng rõ ràng nhất chính là khẩu súng mà Touru đã dùng khi trước.

Với nền khoa học hiện tại của loài người, thì việc tạo ra một khẩu súng với sức công phá kinh khủng, và không tồn tại giới hạn đạn thì thật sự là không thể nào.

Thế nên từ đó suy ra thì, Touru có thể tạo ra mọi thứ chỉ bằng trí tưởng tượng của cậu, tưởng tượng càng chuẩn xác và rõ ràng đến đâu thì thành quả mang lại càng tốt đến đó.

"Thế nên nguồn cung năng lượng từ mặt trời và nguồn năng lượng gió đã được thay thế bằng năng lượng từ hội trưởng-sama lẫn khả năng sáng tạo của bốn mắt-kun, nhưng vấn đề không chỉ dừng lại ở mặt năng lượng không thôi đâu." - Shiro

"Chắc cậu đang nói về vấn đề đất lỡ hay lũ quét do mưa lớn kéo dài đúng không?" - Shouko

"Đúng, dù nói là ngôi trường này xây dựng rất kiên cố, nhưng nói thế nào đi nữa thì đây vẫn là đồi núi, nếu mưa cứ tiếp tục kéo dài thế này thì không thể tránh khỏi việc đó được." – Shiro

'Mặc dù mình rất ngạc nhiên là cho đến giờ việc đó vẫn chưa xảy ra, đúng là ngôi trường này đã có vài biện pháp ngăn chặn việc đó nhưng không phải bình yên như thế này là hơi bị vô lí rồi sao?'

Shouko thở dài trong lúc tỏ thái độ tán thành, đúng là tình hình không thể tệ hơn được nữa.

Không những cần phải tìm thêm thông tin, tìm hiểu về cách thức hoạt động Atarah của bản thân, giải quyết vấn đề năng lượng lẫn lương thực, không những thế, giờ còn phải giải quyết thêm vấn đề thời tiết và nhóm hội học sinh ngoài dự kiến đó nữa.

Nghĩ đến thôi cũng khiến cho cả nhóm phải đau hết cả đầu rồi, thời gian thì không còn nhiều, nhưng những thứ cần tìm hiểu thì lại càng chồng chất lên như núi.

"Cũng vì vấn đề thiếu thốn thông tin như hiện giờ, tôi quyết định sẽ đến khu vực phía bắc xem xét thử." - Shiro

"N-này khoan đã!? Vậy còn nhóm của tên Sawa đó thì sao? cậu không sợ hắn sẽ tấn công chúng ta à?" - Touru

"Cậu nghĩ tôi chưa từng suy nghĩ đến vấn đề đó rồi sao? hiển nhiên là tôi phải có biện pháp rồi." - Shiro

"Oh quả là Shiro-kun. Vậy kế hoạch đó là." - Shouko

Với vẻ mặt đầy tự tin cùng nụ cười chắc chắn trên môi Shiro hùng hồn nói.

"Mặc kệ họ."

"Hể?"

"Ể?"

Cả căn phòng đột ngột chìm sâu vào im lặng, ai cũng đơ người nhìn vào Shiro với vẻ mặt như muốn thốt lên rằng "Mình có nghe lầm không?" vậy.

Nhưng tiếc thay là họ không nghe nhầm đâu, chính xác là Shiro đang có ý định mặc kệ họ đấy, dù sao thì nó cũng đã hiện rõ trên vẻ mặt tự tin đó rồi kia mà.

"Khoan đã, mặc kệ họ sao? này Shiro-san chúng ta đang trong tình huống gì cậu biết không thế?" - Touru

"Đúng đấy Shiro-kun dù thường ngày cậu có sáng suốt đến đâu đi nữa, thì việc mặc kệ họ thế này là không được đâu." - Shouko

"Mặc dù không hiểu lắm, nhưng chắc hẳn Shi-kun phải có ý đồ gì trong đó chứ phải không?" - Shiori

"Nói sao thì nghĩa là vậy, tôi sẽ mặc kệ họ, nhưng không phải là không đề phòng, những cái bẫy xung quanh đây mà chúng ta đã đặt không phải là để chưng đâu. Hơn nữa dù là đã tuyên chiến với chúng ta nhưng tôi tin chắc là, hắn sẽ không ngu tới mức tấn công chúng ta khi không biết nhóm chúng ta nằm ở đâu hay Atarah của chúng ta là gì đâu."

"Cậu nói nghe cũng có lý..."

Shouko tỏ vẻ đồng tình cùng cái đặt tay trên cằm sau khi suy nghĩ một lúc.

Hớp lấy một ngụm nước Shiro nói tiếp.

"Hơn nữa chúng ta cần phải tìm hiểu vùng phía bắc và cả đại thư viên nữa, dù nói là hắn sẽ không tấn công chúng ta trong một thời gian, nhưng việc hắn tìm ra nơi này cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, thế nên thời điểm cho chúng ta hành động duy nhất chỉ có bây giờ mà thôi. Còn về kế hoạch tác chiến thì phải xem tình hình thế nào đã."

Cả cánh phòng chìm sâu vào trong im lặng trong sự thán phục theo từng cách riêng của từng người.

Họ không nghĩ rằng Shiro đã suy nghĩ nhiều đến mức đó, dù mọi chuyện chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu mà thôi.

Cảm giác may mắn khi được cùng chung nhóm với Shiro liên tục xuất hiện bên trong từng người hiện giờ, song, chỉ riêng Shouko thì lại có cảm giác đặc biệt nào khác xen lẫn vào khiến cô đỏ mặt trong giây lát cùng dòng suy nghĩ 'Shiro-kun tuyệt thật' chạy lướt qua.

'Khoan đã mình đang nghĩ cái gì vậy? Đây không phải là lúc.'

Bị dòng suy nghĩ ngoài lề chen ngang, Shouko ngay lập tức lắc đầu mạnh để xóa đi dòng suy nghĩ kì lạ kia cùng vẻ mặt phức tạp.

Shiro nhìn vào Shouko thắc mắc cô ta đang làm gì vậy nhưng cũng cậu cũng mặc kệ và nói tiếp.

"Và cũng vì thế nên tôi để chỗ này lại cho cậu và quý cô năng động đấy, còn tôi và hội trưởng-sama sẽ đi ngay bây giờ đây."

"Hể bây giờ sao?"

"Đúng, bây giờ."

Shiro tiến lại gần vào kéo Shouko ra ngoài trong khi Shouko thì lại không hiểu chuyện gì cho lắm.

Giờ chỉ còn lại hai người trong một phòng, khoảng không gian yên tĩnh này khiến đôi trai gái kia có đôi chút khó xử hiện rõ trên gương mặt.

Bất chợt, ánh mặt hai người va chạm nhau, rồi mỗi người một ngã đảo đi mất, như ánh hoàng hôn ánh lên đôi má đó của hai người, chúng cứ ửng đỏ rồi lại vô tình liếc trộm vào nhau.

Qủa là một cảnh tượng dễ thương đến khó tả mà.

Hiển nhiên, Shiro không thể bỏ qua cảnh tượng thú vị này rồi, dù ít dù nhiều cũng phải nhìn trộm một chút.

Nhưng cũng vì vậy mà đâm ra muốn chọc phá thế này là không được, nhưng cũng phải làm, đó là lệ rồi.

"Đừng bận tâm đến tôi, hai người cứ tiếp tục làm những chuyện mình thích đi, nhưng nếu vượt rào thì nhớ phải dùng đến biện pháp an toàn đấy."

Touru và Shiori cuối cùng cũng để ý đến Shiro nhìn trộm sau khung cửa gần đó.

Nhưng những lời Shiro nói với vẻ mặt cười đùa đó lại làm Shiori đỏ chín mặt.

Dù sao thì nói tới là hiểu ngay, không có ý gì khác trong câu nói này đâu.

Việc tưởng tượng ra hình ảnh đen tối đối với một cô gái đang yêu như Shiori, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Hình ảnh đen tối được dựng thành rồi ánh lên bên trong tâm trí Shiori nhanh như một tia chớp.

Hình ảnh cô và Touru người cô yêu cùng trong một căn phòng với Touru nằm trên và bản thân nằm dưới, cùng lúc chẳng mặc gì kích lấy Shiori xấu hổ đến đỏ chín cả mặt, cô không chịu được nữa rồi ôm mặt cúi gập xuống vì xấu hổ.

"Hả!? Cậu đang nói gì vậy... llllàm gì có việc đó xả-... ra được cơ chứ!!"

Nói năng lắp bắp không trôi chảy, cùng lúc liên tục đảo mắt vào Shiori đó là Touru.

"Hô... trông không giống vậy lắm nhỉ."

'Việc này còn hơn cả dự tính, thu hoạch lớn rồi, nó còn thú vị hơn những gì đã tưởng tượng.'

"Tớ không có, và cậu hãy mau đi đi chứ Shiro-san."

"Ha ha, vâng vâng, chúc đôi trai gái đây vui vẻ nhé."

"Chúng tôi sẽ không làm chuyện đó đâu mà!!"

Thích thú bước ra với nụ cười trên môi, Shiro đã đạt được mục tiêu đầu tiên trong ngày.

Thấy Shiro như thế Shouko cũng chẳng bèn phải bận tâm đến làm gì, dù sao thì Shouko cũng không nhịn được cười khi đứng phía sau quan sát.

Nhưng với hai người bị hại đây thì.... có vẻ khá là ngượng đấy, hai người đều đã chín cả mặt cũng vì thế.

Điều gì cần nói cũng đã nói, thứ gì cần lấy cũng đã lấy, không việc gì vui hơn là đi trêu chọc người khác cả, trong tâm trạng vui vẻ hai người thong thả thẳng tiến tới khu phía bắc trong cơn mưa không dứt.

*

Thong thả trong cơn mưa tĩnh lặng và thư thái chưa bao lâu, sự im lặng vốn có và âm thanh từ những giọt nước li ti va chạm mặt đất không còn nữa.

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên bên cạnh Shiro, giọng nói đó không của ai khác ngoài người đang đi cạnh cậu Shouko cả.

"Vậy cậu nói cho tớ biết lý do thật sự khi để hai cậu ấy một mình tại đó được chưa nào?"

Mặc dù Shouko đồng tình với ý tưởng để Shiori và Touru lại một mình với nhau là để trêu chọc, nhưng cô lại cảm nhận được là mọi thứ không hề đơn giản như thế, chắc chắn phải có điều gì đó khác bên trong nữa.

Nghe xong, Shiro vô tình biểu lộ ra một vẻ mặt phức tạp trong lúc nhìn vào Shouko rồi nhanh chóng quay ngoắt đi.

Shiro hờ hửng nói.

"Chẳng biết nữa, lý do là gì ấy nhỉ?"

Câu trả lời hờ hửng, song, lại chẳng có tí động lực nào, như thể Shiro đã thực sự hòa quyện vào khoảng không xung quanh cùng với sự thư thái và thanh bình vốn có của nó vậy.

Đây không phải là Shiro hằng ngày, đây không phải là một Shiro luôn sôi động và tỏa sáng như thái dương mà Shouko đã biết.

Chứng kiến một Shiro kì lạ thế này, khiến cô có chút không quen và cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho được.

Shouko lúng túng rồi lại cùng Shiro bước đi trong không gian tỉnh lặng chỉ còn là tiếng mưa nơi đó.

Bước đi vài bước rồi lại vài bước, khu vực trường học đã không còn, để lại khu vực ngoài trường với đất đá và cây cối.

Cơn mưa làm mặt đất trơn trượt, nước chảy làm đất đai không còn vững chắc nữa, cuối cùng thì chuyện mà dường như cả hai đều biết chắc rằng sẽ xảy ra cũng xảy ra.

"Âm thanh này là... không ổn rồi. Hội trưởng-sama cô biết phải làm gì rồi đấy."

"Uhm cứ để đó cho tôi."

Từ trên đỉnh núi bất ngờ tiếng rung chuyển, tiếng đổ vỡ và âm thanh ồn ào từ chim chóc bất ngờ rầm rộ lên cả vùng trời.

Đất lỡ cuối cùng cũng xảy ra.

Shouko nắm lấy tay Shiro rồi một mạch dịch chuyển đi trước khi cơn lũ đất càn quét đến vị trí của hai người họ.

Trong chốc lát hình bóng Shiro và Shouko đã xuất hiện tại địa điểm cách xa nơi đất lỡ một cách an toàn.

"Thế là an toàn... Shiro-kun?"

Thấy Shiro có vẻ kì lạ Shouko vội thắc mắc, khi vừa đáp xuống đây Shiro chẳng nói lời nào cũng chẳng biểu lộ nét mặt gì thêm.

Shiro nhẹ nhàng nhìn lại hướng đất lỡ đó rồi quay ngoắt đi và đi tiếp, Shouko không hiểu chuyện gì và cũng vội vàng đi theo.

Đi được một đoạn thì Shiro lại lên tiếng.

"Hội trưởng-sama này, cô hỏi tôi tại sao lại để hai người đó lại một mình đúng không?"

"... A à... phải, đúng là tôi có hỏi vậy, nhưng sao đột nhiên vậy?"

"Dù sao thì cũng chẳng có gì, chỉ là tôi muốn cho quý cô năng động đó nhớ lại phần con người còn sót lại mà thôi."

"Phần con người sao?"

"Đúng, phần con người, từ khi mọi chuyện xảy ra cho đến nay thì việc phải liên tục chứng kiến cảnh tượng máu me chết chóc, xác thịt vương vãi khắp nơi đã là quá sức so với một con người bình thường rồi, nhưng quý cô năng động lại còn phải nhận thêm sự áp bức của tên khốn hội trưởng kia nữa thì, việc cô ta còn giữ được bản tính như hiện tại quả là một phép màu rồi."

Con người là sinh vật yếu đuối, khi gặp trở ngại hay khó khăn, dù không cố ý đi chăng nữa thì họ vẫn luôn trốn tránh theo bản năng bằng một cách nào đó.

Khi lâm vào tình trạng khủng hoảng thường con người sẽ không suy nghĩ được thông suốt rồi dẫn đến cái chết không như ý, nếu may mắn sống sót thì cũng chẳng bình phục lại bình thường như trước được.

Đối mặt với địa ngục nhiều ngày qua, là một người bình thường thì sợ hãi và đau khổ là chuyện rất dỗi bình thường, chịu đựng không ngừng và phải tiếp tục sống trong địa ngục không niềm vui thì chỉ khiến họ chịu thêm nhiều áp lực và khó khăn hơn mà thôi.

Áp lực về thể xác chỉ là thứ yếu, nhưng áp lực về mặt tinh thần mới là thứ đáng để nói đến tại đây.

"Nghe Shiro-kun nói tôi mới để ý... đúng thật là không có nhiều người có thể vượt qua được những tình huống thế này một cách dễ dàng như thế đâu."

"Tôi và hội trưởng-sama là một trong những số ít người có thể chịu đựng được, còn bốn mắt-kun thì lại có tinh thân tốt nên có thể dễ dàng chấp nhận sự thật, nhưng đối với nhóm người bên nhóm tên hội trưởng thối đó và cả quý cô năng động nữa thì sao? họ chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều, khi trước tôi đã từng chứng kiến nét mặt mệt mỏi trên mặt họ khi do thám, và cũng vì một vài lý do cá nhân khác mà tôi đã quyết định giúp đỡ và quý cô năng động đó một chút, chắc vậy."

'Có lẽ cũng vì giấc mơ đó hay mọi thứ khiến mình nhớ lại bản thân khi trước...'

Trưng ra vẻ mặt đượm buồn trên vẻ mặt luôn tự cao đó, điều đó khiến Shouko phải trợn tròn đôi mắt lên vì ngạc nhiên.

Không chỉ vì vẻ mặt đó mà cũng là vì những lời bày tỏ cảm xúc đó của Shiro, thú thật có là mơ cô cũng không ngờ Shiro lại có nét đa cảm này trong tính cánh tự cao đó của cậu.

Ta đây là người có thể làm được mọi thứ, là thứ hào quang thường ngày Shiro tỏa ra, tỏa sáng hơn cả mặt trời khiến Touru phải ngưỡng mộ, khiến Shouko có thể tin tưởng vào.

Nhưng giờ thứ hào quang mà cậu tỏa ra lại là thứ hào quang nhẹ nhàng mà đồng cảm hơn bao giờ hết.

'A... mình quả nhiên là...'

Shouko siết chặt nắm tay khi hiểu ra được một chút cảm xúc nào đó bên trong chính mình, nhẹ nhàng mà ấm áp, cô dùng ánh mặt trìu mến nhìn vào Shiro từ phía sau.

Khi chưa kịp nhận ra thì Shiro và Shouko đã đến nơi mất rồi, có thể nói là vậy.

Vì họ chẳng biết được đích đến là đâu và có gì, tất cả thông tin có được chính là chữ North chỉ phương hướng mà thôi.

"Ngạc nhiên thật, không ngờ chỗ này lại có phế tích thế này."

Dẹp đi vẻ mặt buồn bã, Shiro nhanh chóng bị phế tích bất ngờ xuất hiện ngay trước cậu chiếm lấy sự tò mò.

Shiro thích thú thấy rõ nhưng cũng không quên đề phòng xung quanh, Shouko bị khung cảnh phế tích dưới mưa làm cho choáng ngợp trong giây lát rồi lại quan sát xung quanh thử.

"Nơi này quả là ngoài sức tưởng tượng nhỉ."

"Đúng thật là vậy, mà phải nói là chưa xem xét thì vẫn chưa biết nó có liên quan gì đến cơn mưa này không nữa."

Nói xong hai người tiến vào phế tích.

Nơi đây không có gì đặc biệt ngoài những tường đá đổ nát cùng lớp rêu bám ở trên, rải rác xung quanh là những trụ đá nứt vỡ, không lành lặn, vô tình tạo ra cảm giác bí ẩn đến khó tả.

Tiến sâu vào trong theo con đường chính diện, thứ đợi họ ở đó là một bệ đá hình tròn cùng những trụ đá bên trên, với những nét hoa văn kì lạ được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ.

"Hô... trông như một tế đàng nhỉ."

"Tế đàng sao? vậy nơi đây từng sùng bái vị thần hay gì đó sao?"

"Có sùng bái hay thờ cúng hay không thì không biết, nhưng có lẽ thứ này liên quan đến bảy thế giới cũng không chừng."

"Hả!?"

Shouko mắt o miệng chữ a ngạc nhiên không ngớt, dù cô tự hứa với bản thân rằng sẽ tập làm quen với những phát ngôn bất ngờ nhưng lại chuẩn xác của Shiro, nhưng có lẽ vẫn chưa quen được một sớm một chiều được...

"Đúng không, nhìn đi, trên đó có 7 trụ đá, nhưng mỗi trụ đá lại có những hoa văn riêng biệt, hơn nữa mỗi cái lại có một ký hiệu kì lạ khác nhau trên đó nữa."

"Đúng thật."

"Và trong tấm hắc thư đã nói, [Tìm đến 7 thế giới và nối kết chúng lại, khi đó sự thật sẽ lộ diện và các ngươi sẽ thoát ra khỏi đây.] đúng không, nếu sự thật là 7 thế giới tồn tại thì đến đó bằng cách nào? và làm gì với chúng? Đó là câu hỏi mà tôi đặt ra trong đầu, nhưng cuối cùng thì cũng có được một chút manh mối khi tới đây."

"Tức là Shiro-kun muốn nói là, muốn thoát ra khỏi đây trước tiên phải khiến những cột đá này hoạt động trước đã phải không?"

"Bingo, hoàn toàn chính xác, đó cũng là những gì tôi nghĩ, cách để đến từng thế giới vẫn là một dấu hỏi."

"Nhưng trước hết chúng ta nên xem xét những cây cột này trước đã, có lẽ sẽ tìm ra được thứ gì đó cũng không chừng."

"Có lẽ chúng ta không có thời gian đâu, hội trưởng-sama hãy chụp hình lại giúp tôi, còn tôi phải lo thứ này trước đã."

Nét mặt Shiro bất ngờ trở nên nghiêm trọng, cậu đeo tai nghe lên một lần nữa và hướng ánh nhìn về hường ngược lại với phế tích.

"Shiro-kun?"

"Không việc gì phải lo đâu, hội trưởng-sama cứ việc làm những gì tôi bảo là được rồi."

Nói xong, Shiro một mạch phóng đi như quả đạn pháo vừa rời khỏi nồng, áp lực từ cú phóng khiến mặt đất chỗ cậu đứng vỡ toang.

Cậu xoay người trên không rồi dồn lực vào chân bổ xuống, ngay khoảng khắc đó, một sinh vật kì lạ nào đó bỗng dưng lao ra từ trong bóng tối đáp xuống ngay tại vị trí đòn bổ của Shiro và lãnh đủ.

*DOOOONNNNNNN*

*GROWWWWAAAA*

Như thái sơn đánh vào đỉnh đầu, nó đau đớn gào thét lên trong khi cơ thể đập mạnh vào mặt đất đến mức khiến địa hình vỡ toang.

Shiro không dừng lại và bắt lấy đuôi thứ đó, nắm chặt rồi quay nhiều vòng, dùng lực ly tâm quăng nó đi để tránh gây hư hại thêm cho phế tích.

"Vậy ra ngươi là lý do Lia không cho ta đến đây trước đó à!!"

*DOOOOOOOOOOONN*

Một mạch đạp lên không khí, dùng tốc độ siêu thanh tiếp cận sinh vật kì lạ đang lao đi trong không khí, Shiro nắm lấy sinh vật kì lạ rồi dùng lực tay quật mạnh xuống đất thêm lần nữa.

Sinh vật kì lạ va chạm ép mặt đất biến dạng cùng cơn chấn động truyền đến tận chỗ Shouko đang đứng.

Gần như trong nháy mắt, trước khi Shiro kịp ra tay tiếp, thì thứ đó đã kịp trở lại tư thế, ngay trong lớp bụi hình bóng sinh vật kì lạ đứng bằng hai chân cùng đôi tai dài như tai thỏ, cùng bộ răng sắc nhọn, nhưng lại không có mắt.

Đột ngột thứ đó bùng phát sát khí đâm thẳng vào Shiro mà tiến.

*DOOOOOAAAANNN*

Từ bên trong làn khói, thình lình hình bóng một vật thể lao ra với tốc độ chóng mặt đâm thẳng vào Shiro, quả đấm bất ngờ khiến cậu không kịp tránh đi rồi lãnh trọn đòn đấm với cánh tay bắt chéo.

Shiro nhận trọn một cú trời giáng vào người và lao một mạch vào không trung, lăn lộn vài vòng rồi mới thật sự rớt xuống đất trong đau đớn.

"Tức thật, lơ là quá, thứ này không phải là dạng vừa rồi."

*DOOOOOOOOOOOOANNNNNNNNN*

Đứng lên và phun ra ngụm máu trong miệng, Shiro ngước mắt lên quan sát tình hình, song, chưa kịp phản ứng thì quả đấm lại một lần nữa lao thẳng vào mặt cậu.

Bị tấn công từ chính diện Shiro lao đi rồi đập mạnh vào bức tường gần đó, khung xương bên trong cậu bị chấn động, cơn đau chạy dộc khắp cơ thể ngay tức khắc làm cậu gần như mất đi lý trí trong giây lát, lượng máu ứ ra trên khoang miệng và những vết thương trên da là không đếm xuể.

Shiro đau đớn gượng dậy trong giây lát, cơn đau này có thể xứng ngang với cơn đau mà sinh vật kì lạ khi trước và cả bạch dương lẫn sư tử khổng lồ mang lại.

"Mà có khi còn hơn... Nhưng chỉ đến đây thôi."

Đấm mạnh vào tay kích lên chút tinh thần, Shiro nhe nanh một cách thô tục, dồn lực vào chân đạp mạnh rồi lao đi với tốc độ siêu âm.

Thứ kì lạ đó ngay lập tức đáp lại, lập tức lao thẳng vào Shiro.

*DOOOOOOOOOOOOOOOOONNNNNNN*

Qủa đấm của thứ đó và Shiro đột ngột va chạm vào nhau làm rung chuyển không gian, phá nát đất đá và cây cối, lượng mưa xung quanh bị đánh cho bay đi tứ phía, cả hai bị phản lực từ chính quả đấm hất mạnh về sau.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, sát khí một lần nữa va chạm vào nhau như báo hiệu cho giây phút nghỉ ngơi đã hết.

Cả hai lao vào nhau liên tục tung chiêu trên không trung, lượn lách rồi đấm và đá, Shiro cố gắng bắt nhịp thứ tốc độ kinh dị đó trong bất lực.

*DOOOOOOOOOOOANNNNNNNNNN*

Cậu dùng dấu ấn bạch dương tạo lớp giáp xung quanh như một giải pháp tạm thời, dùng lượng nhiệt đó gây khó dễ cho đối phương rồi lại đạp trên không trung bổ xuống sóng xung kích cắt phăng không trung.

Thứ đó không ngần ngại gì khi đối mặt, nó đấm ra lực đấm kinh hồn với lớp aura kì lạ trên tay, sóng xung kích một mạch bị phủ định hoàn toàn.

Shiro đã sốc trong giây lát với đôi mắt mở toang, nhưng đó cũng là thứ khiến cậu bị lỡ đi một nhịp.

*DOOOOOOOOOOOOANNNNN*

Bất thình lình thứ đó đã xuất hiện ngay sau Shiro, khi nhận ra quả đấm đã đấm thẳng vào lưng Shiro, đấm cậu thẳng xuống đất trong đau đớn.

Cơ thể cậu đã phải chịu cơn đau không ngớt rồi, giờ lại bồi thêm cú trực diện này thì quả là quá sức, lượng máu chảy ra không ngừng đó là bằng chứng.

Thay đổi giai điệu để trị thương một phần nào đó rồi quay lại giai điệu cũ, Shiro quét đi vết máu dính trên mép miệng rồi ghim ánh mắt sắc bén của mình vào sinh vật kì lạ đó.

"Con thỏ chết bầm này... quả nhiên nó mạnh hơn những gì mình tưởng nhiều, với mình hiện tại thì... có lẽ vẫn còn cơ hội thắng nhưng khá là khó đây..."

Tự giễu bản thân trong giây lát cậu lại suy nghĩ đến đối sách, nhưng đối thủ của cậu là một sinh vật nguy hiểm, thứ đó không đời nào để cậu yên thân được.

Từ trên cao hàng loạt những tia sáng cắt phăng lớp bụi trên không trung và những giọt mưa che đi tầm nhìn, chúng một mạch lao xuống nơi Shiro đứng.

Hiển nhiên khả năng cảm nhận của Shiro chuẩn bị từ trước vẫn còn, nên cậu hoàn toàn có thể biết được chúng đang đến.

Shiro hờ hửng nhìn chúng với vẻ mặt bình thản, từ tốn siết chặt cánh tay đưa vào thế đấm ra.

Cánh tay cậu dần bị những hạt sáng bám lấy rồi đã hoàn toàn bị nuốt trọn.

"NGƯƠI NGHĨ TA DỄ DÀNG BỊ ĐÁNH BẠI THẾ HẢ CON THỎ CHẾT BẦM KIA!!"

*DOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMM*

Dùng hết sực lực cậu đấm ra cột sáng thiêu cháy mọi thứ ngán đường, một lần nữa cột sáng được triệu hồi, nó nuốt trọn cơn mưa, nuốt trọn không khí, nuốt trọn tất cả những tia sáng chết người kia, một mạch lao thẳng vào mục tiêu của nó, sinh vật kì lạ kia.

Đối mặt với thứ đáng sợ đó, sinh vật kì lạ đã có dự định bỏ chạy, nhưng thình lình thương sét phi tới với tốc độ kinh người rồi một lần nữa chứng tỏ bản thân, nó đã bất ngờ biến đổi khống chế sinh vật kì lạ.

Không thể di chuyển, cũng không thể cử động, thứ đó đã chậm đi trong giây lát, một giây đó đã khiến nó đối mặt với cái chết, cột sáng thiêu cháy mọi thứ một mạch nuốt lấy toàn bộ thân thể sinh vật kì lạ xấu số đó, rồi dần tan biến vào không trung ngay khi đã chứng tỏ sức mạnh của chính mình.

"Ha ha... lại được hội trưởng-sama trợ giúp nữa sao?.... Chết tiệt...."

Với sự thất vọng hiện rõ trên nét mặt, Shiro buông bỏ sức lực thả mình trong cơn mưa không dứt, nhìn vào không trung cậu tự giễu bản thân một lần nữa...

"Mình quả thật là.... chết tiệt mà...."

=================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro