Chương 23: Trước trận chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mấy bạn nhiều nhiều nhiều lắm luôn, mình bận ôn thi và thi nên không thể viết tiếp được.

Câu được chút thời gian rãnh thì mình lao vào viết luôn, rồi lại ngồi kiểm tra lại lỗi chính tả nữa nên hơi mất thời gian.

Cuối cùng thì cũng xong được chương này.

Mong các bạn thông cảm cho mình.

Và cuối cùng chúc các bạn đọc vui vẻ.

=====================================

Một ngày dài cuối cùng cũng qua, nhưng ánh sáng từ một ngày mới lại tiếp tục không chờ đợi bất kì ai.

Cơn mưa bao ngày vẫn chẳng hề dứt, bầu trời thì lại một tồi tệ hơn, chỉ sau đêm qua, đã có thêm hàng tá vòi rồng trút xuống ngôi trường này rồi.

Có lẽ là may mắn hay cố tình, mà chúng lại không nhắm vào khu nhà cũ của nhóm Shiro.

Song, tối qua Shiro cũng không hề nghỉ ngơi chút nào, cậu dành cả đêm nghiên cứu bên ngoài.

Dù gì thì thế nào sáng mai mọi người cũng biết nên cứ để thế đi vậy, không cần phải nói với ai chi cho mệt, với quyết định như vậy, Shiro thoải mái tìm hiểu mọi thứ khiến cậu tò mò cả đêm.

Và hiển nhiên hậu quả sẽ lại đến ngay thôi...

"Cậu thật sự là... không thể nói được mà Shiro-kun."

Chuyện là Shouko đã bất ngờ xuất hiện ngay khi Shiro về tới khu nhà cũ cùng vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Dù không nói thành lời nhưng nhìn vào thứ sát khí vô hình xung quanh Shouko thôi cũng đủ để Shiro hiểu ra Shouko đang vô cùng tức giận rồi.

Có một số lý do khác nhau để giải thích cho cơn bão thịnh nộ này của Shouko.

Sao cậu ta có thể trốn đi trong khi bản thân lại bảo mọi người phải nghỉ ngơi mà lại chẳng thèm nói lời nào như thế được chứ!? Mình đã tốn công pha chút đồ uống để giúp cậu ta thư giãn rồi mà... thật là không thể hiểu nổi Shiro-kun nữa mà!!

Đó là những gì Shouko đã suy nghĩ vào nhiều phút trước, khi Shouko đến phòng Shiro để tìm cậu.

"Thôi nào, thôi nào~ cũng chỉ là bỏ đi một đêm thôi mà, có gì to tát đâu chứ."

Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của Shouko, Shiro lại làm vẻ hờ hửng thường ngày cùng chất giọng bình thản.

'Nhưng mà... ngạc nhiên thật đấy, không ngờ hội trưởng-sama lại quan tâm tới mình nhiều như thế.' – Shiro mỉm cười trong khi nghĩ.

"Này nhé, tôi không phải là không biết lo lắng đâu nhé, cậu biết là tôi đã lo lắng cho Shiro-kun nhiều đến mức nào không? hôm qua tâm trạng cậu không tốt, nên tôi định đến để nói chuyện với cậu mong cậu tốt hơn, nhưng mà... nhưng mà... cậu lại biến mất và chẳng thèm nói tiếng nào nữa chứ... AAA.. thật là... không thể nói thêm được gì nữa mà."

'Mà... nói sao nhỉ... vừa mệt mỏi thế này nhưng lại được nhìn hội trưởng-sama, tức giận trong dễ thương như thế này thì quả là hời quá rồi.'

Đúng, gương mặt giận dữ đó của Shouko đã nhanh chóng biến đổi thành vẻ mặt hờn dỗi sau khi xả xong cơn giận.

Dù nhìn cách nào thì trông cũng vô cùng dễ thương, một sự dễ thương không ngờ đến từ hội trưởng hội học sinh danh giá của trường thế này đúng là gian lận.

Nhìn vào vẻ mặt phòng má lên trong tức giận khiến Shiro cũng chẳng thể níu lại sự mệt mỏi được nữa, cơn buồn ngủ cũng tức khắc bị đánh bay đi thay bằng nụ cười thỏa mãn trên môi.

"Cậu cười cái gì thế hả Shiro-kun!? Chuyện này có gì đáng cười sao?"

"Không không, chỉ là được nhìn thấy hội trưởng-sama thế này quá là lời rồi. Phải nói là phần thưởng bất ngờ sau một đêm vất vả, chắc vậy."

"Cậu muốn tôi ghim cho vài thanh thương sét mới hài lòng đúng không nào?"

Ngay lập tức lườm Shiro với ánh mắt băng giá đến không ngờ.

Shiro cười trừ một cái coi như xong chuyện rồi tiếp tục lái sang chủ đề khác.

"Này hội trưởng-sama hai người bọn họ đã tỉnh chưa thế? tôi có chuyện quan trọng cần bàn đây."

"Hà... tôi sẽ tính sổ với cậu sau, vẫn chưa đâu, cậu đã phát hiện ra điều gì sao?" - Thở dài một cái Shouko thắc mắc hỏi.

"Đúng là có. Kế hoạch thay đổi, chúng ta sẽ chính thức khai chiến với hội học sinh."

Shiro cười lên một điệu cười đáng sợ trong khi nói ra lời khai chiến, điều này khiến Shouko phải nghi ngờ chính đôi tai mình có vấn đề hay không.

Cô trưng ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chưa kịp hỏi lại thì bản thân đã mất dấu Shiro mất rồi, cuối cùng Shouko cũng đành đi gọi hai người kia và tập trung lại để bàn theo ý của Shiro.

*

Sau một khoảng thời gian chuẩn bị cho bản thân thì bốn người cũng tương tất tập trung tại nhà bếp vừa ăn sáng vừa bàn chuyện.

Hiện tại, 5 giờ sáng.

"Haao~ Mới sáng sớm thế này... rốt cuộc là có chuyện gì thế Shi-kun?" - Ngáp một cái, Shiori hỏi với giọng điệu vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cuộc họp cũng có mặt của Touru là may mắn rồi, dù sao thì cậu ta cũng đã đi lại được, một phần cũng là nhờ khả năng hồi phục của Shiro.

Trong khi đó Shouko chẳng nói gì hơn ngoài ngồi đó khoanh tay lại trong khi nhắm mắt giận dỗi.

'Vậy là vẫn còn dỗi à?'

"Dù sao thì sau khi tìm hiểu vào đêm qua thì chúng ta sẽ khai chiến với bọn chúng vào sáng nay."

"H-hể!? Cậu đang nói gì cậu biết không thế Shiro-san? Khai chiến, là khai chiến đấy. Không phải như thế là hơi sớm sao?"

"Đúng, nhưng sau khi tìm hiểu thì chắc chắn chúng ta phải khai chiến vào hôm nay mới ổn."

"Đêm qua... đứng nói là cả đêm hôm qua cậu không hề ngủ nhé Shi-kun."

"Vậy ra đó là lý do hội trưởng giận à."

"Tôi không hề giận nhé."

"Đúng rồi... hội trưởng-sama không hề giận, chỉ là đang biểu lộ tính cách dễ thương thôi, thế nên đừng có hiểu lầm như thế nữa bốn mắt-kun."

"Hả!? Ai biểu lộ tính cách dễ thương cơ chứ!? Cậu có tin là tôi..."

"Rồi. Tôi sẽ kể lại mọi thứ đã thu thập được đêm qua cho mọi người."

Mặc cho Shouko đỏ hết cả mặt trong khi phòng má lên cãi lại thì Shiro cũng bơ đẹp và điềm tĩnh cắt ngang lời cô.

Vì bị cắt ngang và bơ đẹp, cục tức bên trong Shouko lại một lúc tăng thêm một bậc.

"Kohum mọi chuyện tối qua là thế này. Khi tôi nghĩ đến chuyện có thể sẽ bị tên hội trưởng thối tha đó đánh lén hay chơi bẩn theo một cách phi thực tế nào đó thì đã quyết định đến căn tin tìm hiểu, nhưng để phòng hờ thì tôi đứng ở một vị trí cách xa nơi đó để gửi thư cho quân canh gác gọi họ đến chỗ tôi."

"Sao phải làm thế? Hơn nữa làm thế không phải là báo hiệu cho địch biết là ta đã tới rồi sao?"

"Lý do thì cũng khá là đơn giản. Thứ nhất, tôi không biết được chính xác Atarah của hắn làm được gì, tất cả những gì tôi biết là hắn có thể di chuyển rất nhanh, quan sát cực tốt, có thể dễ dàng lách vào điểm mù của đối phương để tấn công, và cuối cùng hắn cũng có bộ móng cực sắc có thể đâm thủng người đối phương chỉ với một cú đâm đơn giản."

Với những người chưa từng tiếp xúc với Sawa Hidaka như Touru và Shouko, thì có biểu hiện nét mặt ngạc nhiên nhưng lại có chút khó tả cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.

"Thứ hai, cũng có thể hắn sở hữu Atarah thám thính hay quan sát hoặc có thể làm được những điều gì đó tương tự, nên không thể không phòng hờ được. Và cuối cùng, tôi không muốn phải bứt dây động rừng quá sớm và tôi cũng cần thêm thông tin. Thế nên trao đổi là việc tốt nhất, mà cũng may là bọn họ vẫn còn muốn nói chuyện nên không báo cho tên khốn đó biết."

Shiro cười khẩy cùng cái nhún vai vì sự may mắn của mình khi dự đoán của cậu là đúng.

"Ra là vậy. Vậy cậu đã gặp được ai trong nhóm thế?" – Shiori.

"Một người tên là Minamoto Miyuki và một người còn lại hình như là... Satou Izumi chắc vậy, nói sao nhỉ, hai người họ nhanh nhạy hơn tôi tưởng nhiều, nhanh chóng hiểu ý và còn biết được nhiều thông tin nữa."

"Hể!? cậu đã gặp Mi-chan sao? thế thì tuyệt quá rồi, cậu ấy có ổn không vậy? Vẫn khỏe mạnh và không bị sao chứ?"

Nghe đến cái tên Miyuki, Shiori ngay lập tức bật dậy trong vẻ lo lắng thấy rõ.

"Cô ta vẫn ổn, ít nhất là cho tới hiện giờ, vì thông tin mà cô ta đem lại quả là không hề nhẹ chút nào đâu."

"Thật mừng quá... cậu ấy vẫn ổn."

Thở phào một cách nhẹ nhõm, Shiori đã bình tĩnh lại đôi chút trong khi ngồi lại ghế.

"Bình tĩnh thì tốt, vì tôi có điều cần hỏi quý cô năng động-san đây, cô có biết rằng bản thân đã bị nhiễm một loại độc điều khiển tâm trí chứ?"

"Hể?"

Bối rối trong khi chớp mắt liên tục, Shiori không kịp xử lí mớ thông tin mà cô nghe được, phải mất một thời gian ngắn Shiori mới bình tĩnh trở lại và hiểu được những gì Shiro nói với vẻ mặt tái mét và sốc đến không ngờ.

Qủa là hiếm thấy khi Shiori làm ra vẻ mặt như thế này, dù sao thì đây cũng là tính mạng nên cũng khó trách.

"Khoan đã, độc sao? tôi sao? cậu không đùa đấy chứ?"

"Rất tiếc là không. Đây là thông tin do chính hai người đó đã nói với tôi nên không thể lẫn vào đâu được."

"Thế sao... vậy là tất cả mọi người cũng giống như tôi, bị nhiễm độc như thế... nhưng mà... tại sao? và bằng cách nào được chứ?"

Shiori như thể người mất đi toàn bộ sức lực buông xuôi mọi thứ và thả người ngồi xuống ghế trong vô vọng, cứ ngỡ bản thân đã có cơ hội thứ hai nhưng không ngờ mọi thứ lại thành ra chẳng còn gì.

Tất cả mọi thứ khiến tôi phải thất vọng đến thế nào mọi chịu thôi đây? tôi không muốn phải thất vọng hay phải hối hận thêm một lần nào nữa, nhưng tại sao... mọi thứ lại không muốn tôi tiếp tục?

Trong một khoảng khắc những lời tự tận đáy lòng Shiori được ánh lên một cách vô thức.

Dù có cố tình không bộc lộ ra, nhưng vẻ vô hồn của Shiori là thật, vẻ thất vọng sâu thẳm bên trong cũng là thật, chỉ cần nhìn vào cũng đủ để hiểu bản thân cô đang tuyệt vọng và hoảng loạn đến mức nào.

"Dù sao thì cuối cùng cũng có lời giải cho việc tại sao hắn lại không làm gì khi quý cô năng động-san bỏ đi, và cũng có thể dễ dàng điều khiển cả nhóm như thế. Chỉ duy nhất nguồn lương thực thôi thì không đủ, chắc chắn phải có thứ gì hơn thế, nhưng tôi không ngờ lại là loại đáng khinh này."

Nói xong Shiro đứng lên rồi đeo tai nghe vào, tiến gần lại nơi Shiori và đặt tay lên đỉnh đầu cô.

"Dù sao thì độc cũng được coi là một trong những trạng thái bất thường nên..."

'Hừm... khi trước không để ý lắm nhưng thì ra nó hoạt động thế này... có thứ icon nhỏ trên đầu quý cô năng động-san vậy là biểu tượng của hiệu ứng độc à.'

Phát động giai điệu loại bỏ trạng thái bất thường mà Shiro chỉ dùng qua vài lần, cũng may là cách phát động cũng khá giống với cách phát động của hồi phục nên không cần phải lo lắng quá.

Điều kiện bắt buộc để kích hoạt hiệu ứng lên người khác là phải tiếp cận mới có thể kích hoạt được.

Loại không thể dùng từ xa thế này đúng là bất tiện... Shiro nghĩ thế rồi thở dài một cái và tự nhủ rằng trời không cho ai tất cả.

Những hạt sáng từ đâu xuất hiện cũng chẳng biết được, chúng bất ngờ xuất hiện ngay sau khi Shiro kích hoạt giai điệu đó.

Vô vàn hạt sáng bất ngờ xuất hiện rồi cướp lấy mọi sự ngạc nhiên từ ba người còn lại và nhẹ nhàng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Shiori một cách nhanh chóng.

"Ấm áp quá..."

Chúng bao phủ, tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ như ánh ban mai, như một cái ôm ấm áp từ người thân thương nhẹ nhàng đem lại cảm giác thoải mái đến lạ thường, đến cả Shiro, người đang sử dụng còn phải bất ngờ trước hiệu ứng mà giai điệu này mang lại.

Chỉ vài giây ấm áp như được vòng tay thiên đường ôm lấy, ánh sáng đã biến mất để lại một Shiori khỏe mạnh đầy bỡ ngỡ vô cùng, trên đầu cô đã không còn icon nhiễm độc đó nữa.

Nhìn thấy, Shiro cười mạnh một cái vì đã thành công rồi quay lại ghế của mình.

Bị Shiro làm cho khó hiểu và ngạc nhiên, mỗi người đều muốn phát biểu gì đó nhưng vẫn chưa biết nên nói lời gì cho hợp.

Nhìn tình hình như thế, Shouko đã quyết định phát biểu trước.

"Uhm... Shiro-kun thứ cậu vừa làm là?"

"À chỉ là một trong những công năng từ Atarah của tôi thôi, có gì đặc biệt sao?"

"Không... chỉ là... khá là ngạc nhiên thôi, nhưng cậu vừa làm gì thế?"

"Ô, giải độc cho quý cô năng động-san chứ làm gì."

"Hả?"

"Hả?"

Bị đáp trả với vẻ mặt tỉnh bơ, làm cho Shouko cũng chẳng biết đáp lại thế nào cho được, ngạc nhiên quá mức là đằng khác, biết đáp trả thế nào đây?

"Dù sao thì ngoài tôi ra thì cả bốn mắt-kun và hội trưởng-sama đều có thể giải độc được cơ mà."

"A à.. Shiro-kun nói tôi mới để ý, đúng là thế thật."

"Đúng thật là vậy..."

"Đúng chứ, với Atarah tưởng tượng và sáng tạo thì giải độc cũng chẳng có gì là khó cả. Dù sao thì cũng quay lại vấn đề chính."

Chấp tay vào nhau một cái Shiro bắt đầu kể tiếp.

"Hai người đó đã nói với tôi rằng, vì họ không chịu nổi tên Sawa đó nữa nên đã quyết định theo dõi hành tung của hắn và vô tình nghe được một số thông tin hữu ích này, hay nói đúng hơn là chính miệng hắn đã nói với hai người đó rằng "Có giỏi thì hãy đứng lên xem nào hay chống lại ta bằng cách nào đó cũng được, nếu các ngươi không muôn mất mạng hay bị ta điều khiển tâm trí vì chất độc thì cứ tự nhiên." Là vậy đó."

'Giờ nhớ lại thì vẫn thấy tội cho tất cả bọn họ...'

...

Vào khoảng thời gian tối hôm qua, khi cả nhóm Shiro đều đã yên giấc ngoài trừ Shiro.

Shiro quyết định tìm kiếm thêm thông tin từ nhóm còn lại của hội học sinh.

Nhưng đường đi chẳng dễ chút nào, ngoài trời tối đen như mực, mưa ngày một nặng hơn, giờ thì lại thêm cả hàng loạt vòi rồng giáng xuống ngôi trường một cách bất định nữa, thì việc đi lại lại càng khó khăn hơn.

Mà dù sao Shiro cũng muốn thử thách bản thân nên cũng chẳng sao, nhất là khi cậu có cảm nhận nữa nên chuyện né chúng chẳng thành vấn đề gì.

Sau thời gian quan sát và chờ đợi thì hai người đó cuối cùng cũng đến, một nam và một nữ.

Họ trông rất đề phòng Shiro ngay khi thấy mặt, địa điểm hẹn là một nơi khuất bóng căn tin trường tại khu giáo viên, ánh sáng đã được Shiro cung cấp thế nên họ hoàn toàn có thể nhìn rõ lẫn nhau.

Dù sao thì cũng khó trách họ khi họ cảnh giác thế này với Shiro, nên Shiro chỉ biết thở dài rồi vào chuyện chính luôn.

"Hà... tôi cũng không muốn dài dòng làm gì, y như lá thư tôi gửi, các người có muốn lật đổ tên khốn Sawa đó không?"

Họ nhìn nhau trong lo lắng rồi người nữ bắt đầu lên tiếng.

"Mặc dù tôi rất muốn hỏi bằng cách nào mà cậu có thể gửi lá thư hoàn toàn không bị ướt đến chúng tôi. Nhưng tôi vẫn phải nói, làm sao chúng tôi có thể tin một người chưa từng gặp mặt như thế cho được?"

"Yare yare... tôi biết thế nào cũng vậy mà."

Shiro bình tĩnh lắc đầu một cái rồi ném thẻ học sinh của Shiori cho cô gái vừa lên tiếng khi nãy.

"Cái này là... làm sao cậu có được nó?"

"Chỉ là cô ta đột nhiên xuất hiện rồi nhờ tôi giúp đỡ thôi cũng chả có gì đặc sắc cho lắm."

Nhướng người một cái cố tình tỏa ra vẻ thân thiện và thoải mái cho cuộc trò chuyện, Shiro không muốn cuộc trò chuyện đơn giản phải mang thêm áp lực nữa vì cậu đã quá mệt mỏi suốt cả ngày hôm này rồi.

"Vậy hai người đã tin tôi chưa?"

Song, bỏ ngoài tai những lời của Shiro, vẻ nghi ngờ ban đầu đột ngột đổi sang nét vui mừng khó tả.

Có vẻ như Shiori đã không nói dối về việc bản thân đã ra sức giúp đỡ mọi thành viên trong nhóm như thế nào, có lẽ đây là bằng chứng.

Có khi cũng vì vậy mà sự ngờ vực của họ đã biến mất đi thì phải.

"Hiển nhiên rồi, cậu ấy an toàn thì tôi thật sự mừng rồi."

"Đúng vậy."

"Không ngờ lại nhanh đến vậy đấy... dù sao thì có thể kể cho tôi nghe tình hình hiện tại của mấy người được chưa?"

Hai người nhìn nhau vài giây rồi gật đầu vào nhau, sau đó kể lại cho Shiro mọi thứ họ biết về bản thân bị nhiễm độc và cả dự định mà hắn định làm.

Với vẻ mặt sợ hãi và nét mặt tái mét họ kể lại từng chút một cho Shiro nghe, khiến Shiro không thể không tức giận được.

Nhóm nữ nhiều lần bị quấy rối bởi ánh mắt và lời nói, nhóm nam bị khinh miệt và bóc lột lao động đến mức khó tin, không ai là không bực tức trước tên khốn đó cả.

Chính bản thân Shiro đã cảm thấy sốc khi nghe toàn bộ cậu sự thật, cậu thật sự không thể ngờ khi hắn có thể làm những chuyện quá quắt đến như vậy.

Shiro không ngờ, nhưng thật sự thì cũng chẳng ai ngờ, con người lại có thể thay đổi nhiều đến thế.

Sở hữu trong tay năng lực và quyền lực sẽ rất dễ khiến con người rơi vào bờ vực của lòng tham và thay đổi tính cách. Đối với kẻ Sawa Hidaka này thì lại khác, hắn không thay đổi từ một kẻ tồi tệ thành một người tốt bụng, nhưng hắn lại thay đổi từ một kẻ tồi tệ thành một kẻ rác rưởi hơn nữa.

Nghe xong và chứng kiến nét mặt phẫn nộ đi đôi với tuyệt vọng của họ khiến Shiro phải thở dài, cậu đặt tay lên cằm suy nghĩ một thứ gì đó rồi lên tiếng.

"Mệt rồi đây... hắn dự định làm gì ấy nhỉ?"

"Như tôi đã nói, chính tai tôi và Satou-kun đã nghe rằng "Một khi loại độc điều khiển tâm trí này hoàn thành thì bọn đàn bà đó sẽ không thể cãi lại mình được nữa ku ku ku!!" tất cả là vậy, nghĩ lại thôi cũng đã thấy tởm lởm vừa rùng mình rồi."

Miyuki tái xanh mặt ngay khi nhớ lại toàn bộ lời mà hắn nói, cô còn nhớ rất rõ giọng cười đê tiện mà hắn đã làm khi nói ra những lời đó một cách bình thản.

Shiro lại thở dài trong khi nghĩ 'Khó rồi đây... đây đúng là kẻ mà mình không ưa nhất...'

"Đó mới là vấn đề đấy, độc điều khiển tâm trí, nếu nói vậy là hiện tại hắn vẫn chưa hoàn thành, nhưng để phòng hờ thì chắc chắn phải khai chiến với hắn thật nhanh mới được."

"Nhưng bằng cách nào chứ? Nếu như cậu khai chiến chắc chắn hắn sẽ bắt chúng tôi ra chiến đấu với các cậu, nhưng tớ lại không muốn làm thế chút nào."

"Đúng vậy, tôi cũng không muốn đánh với các cậu đâu."

Khi nghĩ tới độc thì Shiro lại đột ngột nghĩ đến những con bài mà hiện tại cậu đang có.

'Hình như mình có khả năng loại bỏ trạng thái bất thường phải không nhỉ.... độc cũng là một dạng trạng thái bất thường mà...'

Shiro không suy nghĩ nhiều mà lập tức sử dụng, cậu cũng chẳng để ý đến những đặc điểm mà giai điệu này mang lại mà cứ thế làm luôn.

Những hạt sáng thình lình xuất hiện trên không khí rồi ngay lập tức bao bọc lấy toàn bộ thân thể hai người, chỉ sau vài giây những hạt sáng biến mất để lại vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thoải mái của hai cô cậu.

Sau đó Shiro liền tháo tai nghe ra rồi lên tiếng.

"Vậy là xong, không lo về độc nữa, giờ một trong hai hãy quay lại đưa những người còn lại đến đây để tôi giải độc, sẵn tiện tôi sẽ nói về kế hoạch sáng mai luôn, nhớ đừng để tên Sawa đó thức giấc và phát hiện đấy."

Sự ngạc nhiên khiến cả hai không thốt lên được gì mà đứng đó như trời trồng.

"Này, có nghe không đây?"

"A... à... tuy không hiểu cậu vừa mới làm gì, nhưng có thật là độc tố trong người chúng tớ đã biến mất rồi không?"

Miyuki thắc mắc hỏi lại trong khi loay hoay nhìn ngó khắp nơi trên thân thể.

"Hiển nhiên là thế rồi."

"Thật sao!? Tuyệt quá!! Cảm ơn cậu rất nhiều Sakaraki-kun."

"Tuyệt vời!! Cảm ơn cậu Sakaraki."

Trông như muốn nhảy cẩng lên vì hạnh phúc như thế, không biết có quên luôn những gì mà Shiro đã nói không nữa, mà... chắc chắn là có rồi.

"Này... mấy người có nghe tôi nói gì không thế? Không mau lếch mông lên mà đi đi chứ, chúng ta không có cả đêm để ăn mừng đâu, còn phải làm nhiều thứ lắm đấy."

"Hiểu rồi, tôi sẽ quay về gọi mọi người ra, còn Minamoto-san thì hãy ở lại đây nhé."

Nói xong Izumi một mạch phóng ra ngoài cùng cái ô trên tay quay về căn tin trường gọi toàn bộ mọi người ra.

Còn lại Miyuki ở lại với Shiro, trong khoảng không gian im ắng chẳng còn gì ngoài tiếng mưa rơi vô tình lại mang đến cảm giác thoải mái và dễ chịu, đây cũng chính là giây phút có thể khiến con người dễ dàng bộc lộ cảm xúc nhất.

Hiển nhiên Miyuki không phải là ngoại lệ, không hề có một chút khó xử hay lung túng nào trong lời nói Miyuki nhẹ nhàng quay sang Shiro.

Và như thể mọi cảm xúc bên trong cô được thể hiện ra ngoài, cô lên tiếng.

"Sakaraki-kun này... cậu thật sự sẽ giúp cho Shi-chan... và tất cả chúng tôi chứ?"

Shiro có chút bất ngờ trước Miyuki hiện tại, sau một vài giây đứng hình cậu mỉm cười.

"Chắc chắn rồi, nếu tất cả các cô nghe theo lời tôi bảo là được."

"Vậy sao... thế thì được rồi, chúng ta tiến hành thôi."

Nở ra nụ cười hạnh phúc nhưng lại vô cùng tự nhiên, Shiro như thể bị nụ cười đó chiếm đoạt tâm trí trong giây lát, nhưng sau vài giây cậu cũng có thể thoát ra được.

"Giờ thì nghe tôi nói này, tôi cần các cô làm thế này..."

*

Sau khoảng thời gian kể lại mọi chuyện thì cũng tới lúc hành động, với tư trang được chuẩn bị hoàn hảo.

Cùng lúc Shiro xác nhận lại với Touru và Shiori điều gì đó rồi quay sang chuẩn bị vài thứ.

Sau một lúc, mỗi người khoát lên mình bộ áo mưa dễ di chuyển và bộ đồng phục thể dục nhằm tăng độ cơ động lên cao nhất, Shiro cùng cả nhóm tiến thẳng tới sân vận động nơi đã hẹn của nhóm hội học sinh.

Shiro đã quyết định kể lại mọi thứ kể cả loại độc điều khiển tâm trí, vì nếu không nói ra thì bọn họ có thể sẽ không đề phòng đến chuyện sẽ phải đánh với bạn bè của mình, nhất là Shiori.

Mặc dù hắn vẫn chưa thật sự hoàn thành loại độc điều khiển tâm trí đó nhưng phòng cháy còn hơn chữa cháy, đề phòng trước vẫn hơn.

"Cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện nhỉ Shiro."

"Ôi ya, trông ngươi vẫn khó ưa như ngày nào nhỉ rác rưởi-kun."

Mặt đối mặt, cuồi cùng thì cũng đến cái thời điểm đó, dù biết là trước sau gì cũng sẽ đến thời điểm này nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy.

Mọi thứ chuẩn bị đã xong, bị Shiro khích như thế khiến gân máu trên trán hắn không ngừng thi nhau biểu tình.

Hắn tức giận nhìn Shiro với ánh mắt hình viên đạn rồi nói to.

"Vậy ngươi cuối cùng cũng chọn chống lại ta nhỉ Shiro."

"Ha ha, ngươi nói gì vậy? Không phải đây là chuyện rõ như ban ngày rồi sao? đến đây, ta sẽ tiếp ngươi cho đến khi nào ngươi thấy thỏa mãn thì thôi."

Shiro cười khinh lại một cái trong khi nói.

"Tốt thôi, nếu có chết thì đừng trách ta không cho ngươi con đường sống đấy nhé."

Dưới thời tiết đang dần chuyển xấu, không ai trong tất cả bọn họ còn để tâm đến thời tiết nữa rồi.

Độ căng thẳng không ngừng tăng lên một cách chóng mặt như báo hiệu cho trận chiến sắp sửa bắt đầu này vậy.

===================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro