i give you a little hug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

read this while listening to the song above

ten trở về căn hộ, nơi chúng tôi cùng thuê riêng ra để tránh làm phiền các thành viên khác ở kí túc, liệng luôn chiếc balo xuống sàn nhà. em trèo lên đùi chiếm hết tiện nghi của tôi rồi cứ thế gục vào lòng tôi đánh luôn một giấc ngon lành sau khi trở về từ phòng tập. tôi vẫn chú tâm vào bộ phim đang chiếu trên tv, hai tay xốc người em lại tìm cho chúng tôi một tư thế thoải mái nhất với cả hai. sau khi nhận được cái dụi đầu nhẹ cũng như nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ như mèo kêu của em như ngầm đồng ý tôi mới vòng tay qua eo em mà ôm lấy, tựa cằm vào bờ vai nhỏ. xương đầu vai hơi nhô ra cằm tôi tì vào đau điếng, em gầy quá đi mất.

em ngủ được một chút thì lại giật mình tỉnh làm tôi đang ngái ngủ cũng giật mình theo. chắc là mơ thấy vấp phải cái gì rồi. hai mắt em lim dim nhìn tôi, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. em ngáp một cái thật to, chẹp miệng, rồi lại rúc đầu vào hõm cổ tôi mà ngủ. đúng là đồ mèo.

bộ phim nhạt nhẽo này cuối cùng cũng tới hồi kết. tôi ngáp dài một cái, với lấy điều khiển tắt tv. hai chân tê rần vì em đang ngồi trên đó, em thả toàn bộ sức nặng của mình dựa lên tôi mà ngủ. bỗng tôi nghe thấy em thút thít, rồi nức nở thật nhiều. hình như là em khóc.

"em ơi?" - tôi khẽ gọi để đánh thức em dậy. em lại bị giật mình, dụi vào cổ tôi tiếp tục nức nở khóc. tôi vuốt lưng cho em một hồi sau mới thấy em nín hẳn.

hai tay em vòng qua cổ tôi mà ôm lấy, ôm thật chặt. tôi cũng làm tương tự, vòng tay qua eo em, ôm em thật chặt, tặng em một chút an ủi nhỏ bé.

"hồi nãy em mơ, có con mèo á anh. thương nó lắm anh ơi! nó bị người ta đánh. xong em định chạy ra cứu nó mà có cái gì níu em lại ý em không chạy ra được. em kiểu bất lực lắm ý, xong em sợ quá, thế là em mới khóc gọi anh mà chả thấy anh tới, thế là em khóc tợn hơn nữa"

em cứ vừa nói vừa lấy tay chùi chùi nước mắt trông đến là tội. mà khổ cái áo của em là áo len trắng, đưa lên lau mắt có phải dơ áo không. tôi mới gỡ tay em xuống không cho em lấy tay áo lau nước mắt nữa, thay vào, đó tôi lau đi cho em. thỉnh thoảng giữa câu chuyện em kể vẫn còn những tiếng nấc xen giữa.

em của tôi vẫn cứ đáng để yêu thương như vậy. em luôn san sẻ tất cả tình thương của mình cho mọi người, cho cả những sinh linh không có tiếng nói hay những vật dụng vô tri vô giác. em khóc vì chúng nhiều lắm, nhiều tới nỗi tôi có cảm tưởng em khóc một lần mà muốn cạn luôn nước mắt để khóc cho lần sau. có một lần tôi lỡ tay làm vỡ chậu dâu tây nhỏ em săn sóc mỗi ngày lúc đang lấy quần áo, em cứ khóc hoài tôi dỗ mãi cũng không thèm nín, hứa mua lại cho em cũng không chịu. thút thít khóc hết một ngày, dỗi tôi nguyên một ngày, sáng hôm sau em nhìn tôi bằng cặp mắt sưng húp như bị muỗi chích làm tôi hoảng khiếp vía. sau lần đó, tôi chừa, không dám làm hỏng hóc đồ đạc của em nữa.

"thôi không sao đâu, mơ thôi mà, em đừng nghĩ về nó nhiều nữa nha" - tôi cố gắng dỗ dành em bằng tông giọng cưng chiều nhất vì em là người ưa ngọt, nạt em một chút là em dỗi ngay. em gật đầu, hít mũi như một con mèo, rồi dụi vào áo tôi lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

"áo anh mới giặt mà" - tôi cười khổ nhưng vẫn mặc kệ để cho chiếc áo trắng phớm thơm tho tôi vừa giặt làm khăn lau mặt cho em.

ten ngẩng mặt lên bĩu môi nhìn tôi, trông cái mặt dỗi thấy rõ.

"anh tiếc chứ gì?"

giọng em cứ đặc quánh lại vì vừa khóc xong, ồm ồm như ông già phải gió xong nhìn lại gương mặt như đứa nhóc mười mấy tuổi này làm tôi buồn cười không chịu được.

"hôm nay em tập nhảy xong ngã đập đầu xuống sàn hay gì?"

"có anh mới đập đầu xuống sàn ý, điên vl" - em đánh cái bốp vào tay tôi một cái, nghe kêu đấy, thực ra chả xi nhê gì với tôi. tôi vòng tay ôm lấy em vào lòng, mặc dù mặt em thì là cái kiểu "tôi đang dỗi anh đấy" nhưng vẫn cứ úp mặt vào lồng ngực tôi thở phì phì. ôi em của tôi đáng yêu chết đi được.

tôi đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ, lại hôn lên môi em hai nụ hôn phớt, cuối cùng hôn cùng em một cái hôn thật sâu cho tới khi buồng phổi của chúng tôi nhói lên vì thiếu không khí. trước khi tách hẳn ra tôi cắn vào môi dưới em một cái, em trừng mắt nhìn tôi định cắn lại trả thù nhưng johnny seo luôn nhanh hơn em một bước.

"phạt cái miệng rõ xinh mà toàn nói tục không"

ten khoanh tay lại hất mặt lên ra cái vẻ "làm như anh thì không" rồi hai chúng tôi bật cười, không hiểu sao chúng tôi lại cười?

"cái áo này sao đáng giá bằng em mà anh phải tiếc? áo anh còn có nhiều nhưng em anh chỉ có một, anh phải thương em hơn chứ"

hai mắt em híp lại nở một nụ cười khoái chí dom thỏa mãn vô cùng. tôi tựa hồ còn thấy được hai cái tai mèo trên đầu em vểnh lên rõ cao và tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên ngưng miêu hóa em lại. nhưng mà bây giờ em trông chẳng khác gì một con mèo thật mà. hai tay em ôm lấy hai gò má tôi, hôn nhẹ lên môi tôi, hôn lướt như con chuồn chuồn đậu mặt nước, cái hôn nhẹ nhàng nhưng tràn ngập dư vị của yêu thương đọng lại ở trên môi tôi. một nụ hôn nhẹ mà khiến tôi càng thêm yêu em thật nhiều.

em lại gục mặt vào cổ tôi, dụi lấy dụi để làm tôi nhột mà không dám ho he sợ em dỗi, hai tay thì quàng qua cổ, hai chân quắp vào eo ôm lấy tôi chặt cứng. đúng là đồ mèo, thấy ấm là rúc vào không chịu rời. thấy em nằm im tôi nghĩ em ngủ rồi, lại tiếp tục hướng mắt lên màn hình xem bộ phim tiếp theo đang chiếu. bỗng em ngồi bật dậy, nửa mái đầu em che mất nửa tầm nhìn màn hình của tôi. em đưa tay vuốt lên tóc tôi, rồi lại rẽ ngôi mái tôi sang hai bên rồi ngồi cười khanh khách. một con mèo ngốc.

"em thích anh để tóc dài thế này cực"

tôi mặc kệ cho em nghịch đầu mình, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình vô tuyến, ừm hửm trong vô thức đáp lại em.

"anh để tóc dài này nhìn thơ ơi là thơ, đẹp trai cực, nhất là lúc anh tóc đỏ. à không, tóc nâu đẹp hơn, vẫn là thích anh để tóc dài như này mà màu nâu nhất"

tôi đưa tay ôm lấy eo, kéo sát em vào lòng, tựa đầu vào vai em. à em của tôi vẫn có cái mùi hoa nhài nhàn nhạt, cái mùi này tự nhiên mà có chứ trước giờ chả bao giờ em dùng mỹ phẩm gì có cái mùi này cả, em bảo mùi của chúng sẽ nồng lắm, không thích, thế mà rồi cả người em lại chỉ toàn mùi hoa nhài thoang thoảng.

"anh ơi! em muốn uống cà phê, anh pha cho em nhé?"

"giờ này mấy giờ rồi em còn uống cà phê?"

"chỉ là tự dưng muốn đi cà phê với anh quá, mà hai đứa mình ai cũng bận, rồi mai mốt lại anh ở hàn quốc em ở trung quốc đi với nhau kiểu gì được nên là phải tranh thủ từng tí một, anh thấy có đúng không?"

tôi cười khẽ, nhưng cũng phải công nhận em nói không sai. chúng tôi rồi sẽ lại cách nhau cả một khoảng trời dài dằng dặc, rồi giờ giấc lại hơn thua nhau 2 giờ đồng hồ, chưa chắc lúc tôi rảnh em sẽ không bận và ngược lại. trước đây chúng tôi xa nhau đến tận nửa vòng trái đất, cách nhau một ngày một đêm cũng chẳng hề hấn đó là vì chúng tôi khi ấy chưa gặp nhau. còn bây giờ, xa em chưa đầy một phút mà trong tôi đã tồn đọng thật nhiều nỗi nhớ hướng về em.

"tranh thủ đi tắm rửa qua đi nha, nhớ tắm nước ấm không là lạnh đấy, đừng gội đầu nha mai rồi gội, khuya rồi gội đầu cũng không tốt, mà thôi em khỏi tắm luôn cũng được đi thay đồ đi" - tôi để em ngồi lại xuống sofa rồi đi vào phòng bếp, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân em chạy lon ton về phía phòng ngủ.

pha cà phê xong tôi cầm hai tách một đen một nâu nóng ra phòng khách đã thấy em thay một cái áo len màu nâu sữa to có khi phải gấp đôi cỡ người em làm em như bơi luôn trong cái áo. lại lấy đồ của tôi mặc rồi. em ngồi thu lu trên cái sofa, mắt chăm chú nhìn vào bộ phim trên màn hình phẳng.

"áo của em sao không mặc mà mặc đồ anh hoài vậy?"

em ngẩng lên nhìn tôi cười tít mắt, cái mũi cứ chun chun lại trông thật xinh.

"em thích đấy, áo anh mặc rộng xong lại còn thơm nữa"

tôi đưa cho em tách cà phê nâu sóng sánh thơm nức mùi sữa, rất hợp với màu áo em mặc bây giờ, còn mình thì uống cà phê đen.

"thơm cái gì đâu"

tay áo len bọc lấy hai bàn tay em, chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo. tay em đẹp như tay con gái ý, rất xinh thế mà em cứ tự ti về bàn tay này. em ôm trọn lấy tách cà phê đón nhận hơi ấm nóng từ nó, em nhấp một ngụm rồi thở phà ra một hơi thỏa mãn.

"thơm lắm, thơm mùi gỗ ấy"

tôi cũng nhấp một ngụm cà phê từ tách của mình, chất lỏng ấm nóng trôi xuống cổ họng làm dịu đi cái lạnh se se của chớm đầu mùa thu.

"anh vẫn không hiểu thơm mùi gỗ là thơm cái kiểu mùi gì?"

em quắc mắt lườm tôi, tôi cũng chỉ nhún vai rồi rời mắt về phía màn hình.

"mùi gỗ thì là mùi gỗ chứ anh đòi hỏi gỗ nó có mùi gì nữa?"

"gỗ thì cũng có nhiều loại mùi à nha, em cứ nói gỗ chung chung thì biết được nó là mùi như thế nào?"

"mùi gỗ mốc"

tôi đưa tay cốc đầu em một cái, em đưa tay ôm lấy trán, quay sang lè lưỡi với tôi làm tôi một lần nữa bật cười, đồ trẻ con.

chúng tôi quay lại với bộ phim trên tv, thỉnh thoảng lại bình luận về nó một chút, lại cãi nhau vớ vẩn vì mấy cái tình tiết trong phim hay là quay sang trêu nhau một chút rồi cùng òa lên cười, hai ly cà phê cũng vơi dần, hơi ấm của nó cũng tan đi.

thời gian càng về khuya, không gian càng lắng xuống, nhiệt độ cũng giảm dần. ten nép vào người tôi chăm chú xem phim, tôi choàng tay qua vai em thế mà cũng ôm trọn được em trong vòng tay. em của tôi còn nhỏ bé và mong manh thế nào nữa?

bộ phim cũng sắp kết thúc, ten ngồi bên cạnh tôi ngáp dài một cái rồi vươn vai, em định đưa tay dụi mắt xong bị tôi đánh cho một cái vào tay thế là bĩu môi không dám dụi nữa. tôi nhìn đồng hồ treo tường thấy cũng muộn lắm rồi.

"anh, em buồn ngủ quá"

em tựa đầu lên vai tôi, một bên thịt má của em bị đẩy lên, hai mắt em ngước lên nhìn tôi. tôi thấy trong mắt em đầy lấp lánh như bầu trời sao của mùa hạ. đôi mắt này chính là hố sâu không đáy mà tôi thì lỡ sa chân vào đôi mắt này mất rồi.

"ừ vậy mình đi ngủ nha"

tôi vuốt tóc em, lại thoảng mùi hoa nhài, với lấy cái điều khiển trên bàn tắt tv đi. tôi nắm tay em kéo em đứng dậy, lôi em đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó trở ra phòng khách dọn hai ly cà phê rỗng để vào bồn rửa bát, sáng mai tôi sẽ rửa nó vậy.

tôi trở về phòng ngủ, thấy em đã nằm trên giường đắp chăn trước nằm lăn lộn hát vu vơ cái gì không biết. tôi tắt đèn phòng đi chỉ còn ánh đèn ngủ vàng ấm áp là nguồn soi sáng duy nhất. khuôn mặt em trong ánh đèn vàng mờ ảo vẫn toát lên một vẻ xinh đẹp, trong sáng như vì sao xa. vì sao này xa với mọi người nhưng thật may mắn lại ở gần tôi.

tôi leo lên giường cùng với em, ôm trọn em trong vòng tay của mình, vỗ về em, em cũng thu mình nằm gọn trong vòng tay tôi.

"anh ơi anh ấm quá"

ấm áp của chúng tôi chỉ đơn giản là cùng nhau nằm trên chiếc giường đôi được kê trong góc, đắp một chiếc chăn độ dày đủ vừa và ôm nhau để đem lại hơi ấm cho người còn lại

"anh ơi anh thơm quá"

mùi hương trong căn phòng này là dễ chịu nhất, có mùi gỗ trầm của tôi và hương nhài nhàn nhạt của em quyện lại. mùi hương này thoang thoảng, dịu êm giống như em và cũng giống như tôi vậy. chúng tôi đều thích những gì nhẹ nhàng, êm ả.

"anh ơi em yêu anh quá"

tôi đặt một nụ hôn lên vầng trán rộng của em, gạt giúp em mấy sợi tóc mai vướng vào khóe mắt làm em ngứa nãy giờ nhưng lười đưa tay lên gạt chúng ra.

"ừ anh cũng yêu em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro