Chương 24*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai đó?" Tiêu Đồng cất cao giọng.

Cửa bật mở, có tiếng bước chân đi tới bên giường bệnh. Bây giờ Tiêu Đồng đang trong trạng thái tỉnh táo, y lập tức đề cao cảnh giác.

"Ai? Rốt cuộc là ai?"

Người đó đi tới bên giường rồi dừng lại, Tiêu Đồng chống tay ngồi dậy. Y vừa định mở miệng hỏi thì chợt nhận ra.

"Có... có phải Nhất Bác đấy không?"

"Phải, tôi đến thăm anh." Vương Nhất Bác đứng cạnh giường, thản nhiên đáp.

"Nhất Bác, cuối cùng em cũng đến gặp anh." Tiêu Đồng vui vẻ nở nụ cười, y vươn tay ra muốn bắt lấy Vương Nhất Bác, lại vì không nhìn thấy nên chỉ túm được khoảng không. Y hơi kích động: "Nhất Bác, bây giờ anh không nhìn thấy em... anh không nhìn thấy..."

Hai tay Tiêu Đồng quơ quào trước mắt Vương Nhất Bác, nửa ngày Vương Nhất Bác cũng không buồn nhúc nhích, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, ánh mắt không hề dao động.

"Nhất Bác, Nhất..." Tiêu Đồng sốt ruột vươn tay ra tìm, Vương Nhất Bác nghiêng người tránh đi.

"Tôi tới xem có phải anh mù thật hay không." Vương Nhất Bác lạnh tanh, "Năm đó tôi không nên mềm lòng với anh, để anh năm lần bảy lượt động đến Tiêu Chiến."

"Là nó! Là nó đã đâm mù mắt anh! Nó đáng chết!" Tiêu Đồng rống lên, "Vốn dĩ anh có thể nhìn thấy em, vốn dĩ người ở bên cạnh em là anh! Là anh!"

"Xem ra anh thật sự điên rồi."

"Anh không điên!" Tiêu Đồng túm loạn chiếc chăn ném xuống giường, y chồm ra ngoài định bắt lấy Vương Nhất Bác, nhưng hắn lại nghiêng người né đi, Tiêu Đồng liền ngã thẳng xuống đất.

"Tôi vẫn luôn nghĩ, phải cho anh một kết cục như thế nào mới xứng đáng. Dù sao nếu nhẹ nhàng quá thì tôi không cam lòng." Vương Nhất Bác ngồi xuống nhìn dáng vẻ chật vật của Tiêu Đồng, "Một con mắt làm sao mà đủ được."

Con ngươi của Vương Nhất Bác trở nên lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó hắn đứng lên cúi xuống nhìn Tiêu Đồng, đưa chân nghiền lên ngón tay y: "Là ngón tay nào?"

"A!!!!"

"Là ngón tay nào làm Tiêu Chiến bị thương?"

Vương Nhất Bác dừng sức nghiến, chỉ nghe thấy âm thanh "rắc rắc" vang lên, hai ngón tay Tiêu Đồng gãy đứt đoạn.

"Nhất Bác, Nhất Bác... A....." Toàn thân Tiêu Đồng run lên, tay kia liều mạng đẩy chân Vương Nhất Bác ra, "Em không thể đối xử với anh như vậy, anh yêu em, chỉ có anh là yêu em thôi!"

"Tình yêu của anh làm tôi thấy kinh tởm, trước kia niệm tình cảm ngày xưa nên tôi có thể tha thứ cho anh một lần, nhưng anh không nên động vào Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lại nghiền gãy ba ngón còn lại.

Tiêu Đồng kêu la dữ dội, đau tới mức toát mồ hôi, sau khi Vương Nhất Bác bỏ chân ra, y vô lực nằm trên mặt đất, một bàn tay đã bị biến dạng cong queo tím đỏ sưng vù.

"Đừng nóng vội, còn một bàn tay nữa mà."

Tiêu Đồng nghe xong, đột nhiên bật cười: "Nhất Bác, em thật sự rất tàn nhẫn..." Y cười, cười tới mức chảy nước mắt.

Thời điểm Vương Nhất Bác nghiền gãy bàn tay kia của y, y vẫn thấp giọng thì thào: "Anh yêu em."

Phế xong toàn bộ hai tay của Tiêu Đồng, Vương Nhất Bác mới bỏ chân ra.

"Thứ tôi muốn là tình yêu của Tiêu Chiến, không liên quan gì đến anh hết." Hắn nói.

"Không liên quan? Anh lớn lên cùng em, luôn luôn bảo vệ em, em là của anh mới phải!" Tiêu Đồng lại lên cơn kích động như một người già trúng gió, toàn thân cứng đờ run rẩy trên mặt đất.

"Là của anh!" Y ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đã không còn thấy gì nữa nhìn về hướng Vương Nhất Bác.

"Chưa bao giờ có chuyện đó, chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi. Trong tưởng tượng của anh, anh vì yêu tôi nên trả giá rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không yêu anh cho nên anh không cam lòng, anh không chấp nhận. Nhưng thực tế thì rất khác đấy, anh chỉ gây ra tổn thương cho tôi, anh tổn thương tôi, lại còn tổn thương người tôi yêu." Vương Nhất Bác nói: "Vậy mà anh còn cảm thấy tôi thiếu nợ anh?"

"Không! Không phải!" Tiêu Đồng lắc đầu, y ngồi dậy, thì thào nói: "Anh chỉ là quá yêu em thôi, vô cùng vô cùng yêu em."

"Nhưng tôi không yêu anh, thậm chí..." Vương Nhất Bác không muốn nhìn Tiêu Đồng nữa, "Ghê tởm anh."

"Ha ha ha, ghê tởm? Ghê tởm? Anh yêu em như vậy..." Tiêu Đồng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt càng ngày càng điên dại.

Vương Nhất Bác mở túi trong tay, lấy ra một cái khăn choàng cổ. Một tay hắn cầm chiếc khăn, tay kia châm lửa đốt, lửa nhanh chóng lan ra thiêu cháy chiếc khăn choàng, "Đồ của mẹ tôi nhưng anh đã chạm vào làm tôi thấy ghê tởm, chiếc khăn này mà tôi còn giữ thì lại liên tưởng đến anh, càng làm tôi thấy kinh tởm hơn, cho nên tốt nhất là đốt đi."

Tiêu Đồng sửng sốt, điên cuồng rống to: "Đến cả vật này em cũng không cho anh? Vương Nhất Bác! Em... em quá tàn nhẫn!!!"

Vương Nhất Bác thiêu rụi chiếc khăn, phủi tay, không nhìn Tiêu Đồng mà xoay người đi luôn.

Tiêu Đồng nghe thấy bước chân Vương Nhất Bác càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Y lớn tiếng cười, càng cười càng điên cuồng, "Ha ha ha..."

Hai hàng lệ máu chảy ra sau tấm vải trắng bịt mắt, phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay càng thêm lạnh.

Từ sau lúc đó, Tiêu Đồng đã phát điên, đây là Lâu Việt nói cho Tiêu Chiến biết, Tiêu Chiến chỉ nghe thoáng qua, cậu không để tâm lắm.

Vương Nhất Bác quay về bệnh viện nơi Tiêu Chiến đang ở, chưa bước vào phòng đã nghe thấy giọng Lục Thất.

"Chiến thiếu gia, cậu đừng cười, lại đây giúp tôi đi. Thằng thần kinh Vương Văn Bân kia bỏ tay ra! Anh cắn mày đấy!"

Vương Nhất Bác đi vào, thấy Vương Văn Bân bẻ quặt tay Lục Thất đè xuống giường, Lục Thất tức giận vừa la vừa cắn vào tay Vương Văn Bân.

"Lục Thất, tiền đồ."

"Thiếu gia, cậu mau tới cứu tôi với, thằng chó Vương Văn Bân này nó... nó muốn chịch tôi!"

Vương Văn Bân tức tới bật cười, nhéo mông Lục Thất: "Bà mẹ nó, tôi chịch anh là chuyện không sớm thì muộn, anh có chạy đằng trời."

Vương Nhất Bác không để ý nữa, đi tới bên Tiêu Chiến hỏi cậu: "Đã thu dọn hết đồ đạc chưa?"

"Xong hết rồi, bây giờ về cũng được." Tiêu Chiến đã đóng gói hết đồ đạc, chỉ chờ Vương Nhất Bác quay lại.

"Miệng vết thương còn đau không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không đau."

"Thật sự không đau? Tối hôm qua có bị thương hay không? Sáng nay tôi nhìn thấy hơi sưng."

Tiêu Chiến giờ mới hiểu Vương Nhất Bác đang nói đến miệng vết thương nào, cậu quay ra nhìn Vương Văn Bân và Lục Thất, thấy hai người kia đang ngẩng đầu nhìn mình, Tiêu Chiến vô cùng xấu hổ.

"Thiếu gia, cậu là cầm thú đấy à? Chiến thiếu gia còn chưa xuất viện... cậu...." Lục Thất không đẩy được Vương Văn Bân ra liền buông xuôi, khiếp sợ nói.

Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc mắt trừng Lục Thất một cái, sau đó chúc Vương Văn Bân một câu: "Phòng giao lại cho cậu, cứ từ từ mà chơi."

Sau đó Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi ra cửa, còn đóng cửa giùm.

Vương Văn Bân nhìn người dưới thân mình, lòng bắt đầu ngứa ngáy, Lục Thất kinh hãi kêu to: "Vương Văn Bân, nếu mày dám làm thế, anh mày liều mạng với mày!"

"Sao tôi lại không dám?" Vương Văn Bân thấy bộ dạng sống chết không thuận theo của Lục Thất, tức mà không có chỗ xả, hung hăng đánh lên mông Lục Thất một phát: "Anh xem Tiêu Chiến ngoan ngoãn bao nhiêu, sao anh không thể ngoan một chút cho tôi nhờ?"

Lục Thất trợn trắng mắt: "Ngoan ngoãn cho mày chịch à thằng ôn con? Mơ đẹp đấy."

Vương Văn Bân cắn răng: "Anh không ngoan thì tôi vẫn có thể làm anh, nếu anh không muốn máu chảy thành sông trên giường thì bớt giãy giụa đi."

"Tổ sư, tao liều mạng với mày!" Lục Thất cực lực giãy giụa, giãy tới gân cổ đỏ mặt mà vẫn không thoát khỏi Vương Văn Bân.

Vương Văn Bân thật sự muốn làm Lục Thất ngay ở đây, mặc kệ anh ta ồn ào kêu gào. Cậu ta nghĩ gì làm nấy, một tay tụt quần Lục Thất xuống tận chân.

""Vương Văn Bân mày làm thật à, nếu mày dám, anh mày...." Lục Thất gấp tới đỏ cả mặt, kích động tới nỗi không biết nên đe dọa thế nào.

"Tôi cứ dám đấy." Vương Văn Bân oán hận nói, nhìn xuống mông Lục Thất, cậu ta lại càng giận, cúi đầu xuống cắn lên đó một miếng.

"Á! Đm mày dám cắn anh!?"

Vương Văn Bân buông ra để lại một dấu răng rỉ máu, Lục Thất ăn đau khóc lóc kêu gào, Vương Văn Bân không hề đau lòng vì lần này là cậu ta cố ý làm vậy.

Lúc Vương Văn Bân buông ra nhìn dấu răng đó, tâm tình tốt hơn một ít. Cậu ta kéo quần của Lục Thất lên, thấp giọng nói vào tai anh: "Tiểu Thất, mông anh trắng thật đấy."

"Mẹ mày!!!" Lục Thất chửi đổng, mặt đỏ bừng lên.

Vương Văn Bân đi phía trước, Lục Thất theo sau. Lúc lên xe, Lục Thất ngồi đúng chỗ bị cắn khi nãy, liền gào lên kêu đau. Vương Nhất Bác liếc nhìn Vương Văn Bân, thản nhiên nói: "Các cậu hơi nhanh đấy, Lục Thất nếu bị thương thì ra ghế sau mà ngồi, không cần lái xe."

"Tôi không sao." Lục Thất tức giận trừng Vương Văn Bân, sau đó giật dây đai an toàn xuống, khởi động xe.

Vương Văn Bân bị Vương Nhất Bác móc mỉa thì sắc mặt cũng không tốt lắm, trong lòng bắt đầu hối hận, vừa rồi nên làm Lục Thất luôn mới phải.

Lục Thất xuống xe, vô thức sờ mông, lại thấy mất tự nhiên quá nên buông tay ra.

Vương Nhất Bác lướt qua người Lục Thất, nói một câu: "Đợi tý nữa Tiêu Chiến lấy cho ít thuốc về mà bôi, không bị nới lỏng là tốt rồi."

Lục Thất: "............."

Lục Thất tức tới tái mặt, sớm muộn gì anh cũng làm ra chuyện kiểu như giết chủ mất, giết thiếu gia nhà anh.

Tiêu Chiến không nín được cười, đi phía sau Vương Nhất Bác thì thầm: "Chú Nhất Bác, chú cố ý đúng không?" Vương Nhất Bác ngừng bước chân, nắm lấy tay Tiêu Chiến, cười nói: "Lục Thất quá ngu độn, phải có người đẩy thì mới dám đi."

"Anh Lục có tình cảm với anh Bân không vậy?"

"Chắc là có." Lúc bình thường Lục Thất vẫn đối xử cực kỳ tốt với Vương Văn Bân, chỉ là chính Lục Thất không ý thức được điều đó.

Lục Thất thực sự thật lòng thật dạ đem lại mọi điều tốt nhất cho Vương Văn Bân, giống như Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác vậy.

Vương Văn Bân sớm xiêu lòng là chuyện Vương Nhất Bác đã đoán trước được, nhưng cả hắn và Vương Văn Bân không nghĩ Lục Thất sẽ phản đối mạnh như thế, cuối cùng Vương Nhất Bác đành phải ra tay giúp Lục Thất lừa Vương Văn Bân đi.

Mà Vương Văn Bân khi không có Lục Thất bên cạnh, cậu ta trống vắng và cô độc đến lạ, Vương Nhất Bác nhìn ra điều ấy.

Nếu Lục Thất không có ý đó thì Vương Nhất Bác đã không giao anh cho Vương Văn Bân, nhưng nếu Lục Thất có, mà chính anh lại không tự biết, thì Vương Nhất Bác nhất định phải giúp một tay.

Dù sao chính mình đang yêu, cũng muốn giúp người bên cạnh nối sợi tơ hồng.

Hai năm trước.

Sinh nhật 26 tuổi của Vương Văn Bân.

Lục Thất uống say đến bất tỉnh nhân sự, từ quán bar đi ra gục xuống nôn bên cột điện. Vương Văn Bân bất đắc dĩ ở phía sau đỡ Lục Thất.

"Anh Thất?"

Lục Thất không đáp lại, khoác tay lên vai Vương Văn Bân, nếu Vương Văn Bân không dìu anh, anh đã trực tiếp ngã sấp mặt. Vương Văn Bân gọi vài lần Lục Thất vẫn không phản ứng, cậu đành dìu Lục Thất lên xe.

Cậu lái xe đưa Lục Thất về nhà, Vương Văn Bân cũng có chìa khóa nhà của Lục Thất, cậu vẫn luôn mang theo bên mình, giờ dùng nó để mở cửa.

Tới nhà, Vương Văn Bân đỡ Lục Thất vào phòng tắm, cởi hết quần áo của anh chỉ trừ lại quần lót, cậu do dự một hồi rồi cũng cởi nốt ra.

Căn hộ một người ở không có bồn tắm, bây giờ Vương Văn Bân chỉ có thể một tay đỡ Lục Thất, tay kia mở vòi sen.

Nước ấm chảy xuống, Vương Văn Bân đỡ lưng Lục Thất, tay kia cầm khăn mặt lau mặt cho anh. Vừa rồi lúc cởi quần áo của Lục Thất, không khí có chút kiều diễm, nhưng sau một hồi vật lộn vã mồ hồi với người say xỉn, không khí kia đã không còn.

"Anh Thất, xong ngay bây giờ đây." Vương Văn Bân bị Lục Thất đánh trúng mũi, đau tới mức chảy nước mắt.

Cậu vừa đau vừa nghĩ thầm: Nếu bị gãy thật, không biết anh Thất có chịu trách nhiệm hay không.

"Khó chịu, khó chịu quá." Lục Thất nhắm mắt rên rỉ.

"Sắp xong rồi, sắp xong rồi." Vương Văn Bân luống cuống quấn khăn tắm vòng qua hông Lục Thất, đỡ Lục Thất đi ra ngoài, vừa đi được hai bước thì Lục Thất đứng bất động.

"Anh Thất, tối nay không cần đánh đâu." Vương Văn Bân toát mồ hôi, bây giờ chỉ muốn dỗ Lục Thất đi ngủ.

Lục Thất vẫn đứng im, híp mắt rầm rì: "Phải... đánh răng."

"Thôi được rồi, nào thì đánh răng." Vương Văn Bân bó tay, đành đỡ Lục Thất tới bồn rửa mặt, Lục Thất say khướt tựa vào vai cậu, Vương Văn Bân chỉ có thể vươn tay ra lấy kem đánh răng, sau đó vặn vòi lấy nước.

"Anh Thất, há miệng ra, chúng ta đánh răng." Vương Văn Bân xoay mặt Lục Thất qua, dỗ dành anh.

Lục Thất nghe thấy "đánh răng" thì mở miệng ra, Vương Văn Bân ôm anh, chỉ có thể dùng một tay đánh răng cho Lục Thất, Lục Thất ngoan ngoãn há miệng đánh răng, Vương Văn Bân nhìn mà không giận nổi.

Từ nhỏ Lục Thất đã được mẹ huấn luyện thành thói quen, buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải đánh răng, nhiều năm như vậy mà vẫn duy trì, ngay cả khi say rượu cũng không quên.

Vương Văn Bân rửa sạch sẽ rồi đỡ Lục Thất vào giường. Lúc Lục Thất gục trên giường, anh vô thức ôm chăn lăn một vòng, chân thò ra ngoài chăn.

Vương Văn Bân đứng bên giường, cảm thấy kích thích hơi lớn, lúc tắm không để ý, giờ nhìn thân thể trần trụi của Lục Thất ở trên giường, cậu hơi không chịu nổi.

Cậu muốn mặc áo ngủ vào cho Lục Thất, sau khi mặc xong đã toát cả mồ hôi, liền đi vào tắm rửa một lúc. Tắm xong, Vương Văn Bân đi tới bên bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.

Trước kia cậu không có thói quen đó, trước năm 18 tuổi cậu còn không biết là buổi tối phải đánh răng, mẹ chết sớm không nói cho cậu biết, người ba nát rượu kia cũng chẳng nói cho cậu hay. Ngay cả đánh răng buổi sáng Vương Văn Bân còn làm cho có, nói gì tới đánh răng buổi tối.

Nhưng Lục Thất vẫn luôn nói là phải đánh răng vào buổi tối, hơn mười năm qua, cậu gần như đã ghi nhớ cái thói quen này vào xương tủy, giống như Lục Thất vậy.

Vương Văn Bân rửa mặt xong đi ra nằm lên giường. Cho tới giờ cậu toàn ngủ cùng Lục Thất, Lục Thất chưa bao giờ bảo cậu ra sofa nằm cả, anh chưa từng khách khí với cậu.

Vương Văn Bân nhắm mắt, đắp một góc chăn lên ngang bụng, còn lại đã bị Lục Thất chiếm hết.

Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của cậu, Lục Thất bao một phòng ở quán bar, cùng mấy tên trạch nam ở A Uyển đi chúc mừng sinh nhật Vương Văn Bân. Lục Thất sắp xếp từ trước nên Vương Văn Bân không hề biết, lúc đi vào quán, cậu bị người phía sau bịt mắt đẩy đi vào.

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên, đèn rực sáng, Lục Thất cầm micro đứng ở chỗ cao nhất trên sân khấu hát chúc mừng sinh nhật cậu.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Tiếng hát và điệu nhạc quen thuộc cứ quanh quẩn thật lâu trong tâm trí Vương Văn Bân, ngay cả Vương Nhất Bác lạnh lùng nay cũng đứng phía sau đám người vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật cậu.

Đây không phải là lần sinh nhật bất ngờ nhất mà Lục Thất tổ chức cho cậu, trước kia, cứ mỗi năm Lục Thất lại bày ra một trò mới, năm ngoái là tặng một chiếc xe thể thao hàng limited, năm kia tặng một căn nhà cạnh bờ biển.... Sau đó Vương Văn Bân nói không thích, năm nay Lục Thất đổi thành tổ chức sinh nhật kiểu này.

Giống như lần đầu tiên Lục Thất tổ chức một sinh nhật vô cùng đơn giản cho Vương Văn Bân, có bánh ngọt, có hát mừng, có những lời chúc, vậy là đủ.

Vương Văn Bân dường như cảm động rồi, ý tưởng vốn rục rịch trong lòng giờ lại nhảy ra.

"Văn Bân, sinh nhật vui vẻ." Lục Thất nói xong, thật nhiều những băng vải màu sắc phụt ra trên sân khấu, rơi xuống khắp nơi, rơi cả lên người Vương Văn Bân.

Lúc bánh ngọt được đưa lên, Lục Thất giành quyền ước của Vương Văn Bân, "Năm nay anh thay mày ước nhé, trước kia không biết mày đã ước cái gì, có thực hiện được hay không, năm nay để anh ước cho, tuyệt đối sẽ thành sự thật."

"Được, anh ước giùm em đi." Vương Văn Bân cười.

"Năm nay mày 26 rồi, vậy thì ước trong vòng 2 năm tới sẽ kết hôn, năm nay kết hôn, sang năm có tin vui, anh làm đàn anh sẽ cho mày một cái bao lì xì, anh đã đợi bao nhiêu năm rồi đấy nhé."

Vẻ mặt Vương Văn Bân lập tức lạnh xuống, xung quanh mọi người cười nói, mà cậu lại chẳng nhếch nổi khóe môi.

Vương Văn Bân nằm yên lặng nhìn trần nhà, rồi nghiêng đầu nhìn Lục Thất đang ngủ. Lục Thất ngủ rất sâu, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đỏ ửng.

Vương Văn Bân càng nhìn càng tuyệt vọng, cậu đã đợi mười năm, cậu nghĩ mình vẫn có thể chờ đợi tiếp, vẫn có thể ở bên cạnh Lục Thất với thân phận một người em trai.

Nhưng, Lục Thất mong cậu kết hôn sinh con, liệu một ngày nào đó Lục Thất cũng sẽ dẫn người về, sau đó bảo cậu gọi một tiếng chị dâu hay không?

Đến lúc ấy cậu sẽ chịu đựng như thế nào?

Lục Thất xoay người, gác chân lên bụng Vương Văn Bân.

Dòng suy nghĩ của Vương Văn Bân đứt đoạn, cậu nhìn Lục Thất thật lâu. Anh Thất, anh đối xử với em tốt như thế, phải chăng em làm gì thì anh cũng không tức giận? Nếu như em... có ý nghĩ như thế, anh cũng sẽ không tức giận chứ?

Anh đối tốt với em như vậy, sao có thể giận em được.

Vương Văn Bân ngồi dậy, con người trầm xuống, dục vọng trong lòng ngày càng mãnh liệt như thể thiêu rụi cậu thành một đống tro tàn.

Qua một lúc lâu, Vương Văn Bân ghé vào dán lên khóe môi Lục Thất, không động đậy.

Cậu cứ như vậy hồi lâu, cẩn thận nhìn Lục Thất, sợ Lục Thất bỗng dưng tỉnh lại. Cậu buông ra rồi lại cúi đầu hôn lên môi Lục Thất, sau đó có tật giật mình sợ hãi lui về.

"Anh Thất, anh Thất..." Cậu nhỏ giọng gọi, càng tới gần càng khó nhịn, con mãnh thú trong người có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào.

Cậu thấp thỏm kêu "anh Thất", sợ hãi không biết phải làm sao, "Anh Thất, anh đừng giận em, anh sẽ không giận đâu đúng không?"

Lục Thất vẫn nhắm mắt không hề phản ứng.

Vương Văn Bân ngồi lên người Lục Thất, nhưng cậu không dám đè hẳn xuống mà vẫn hơi nhấc người lên. Bàn tay run rẩy của Vương Văn Bân cởi áo ngủ của Lục Thất, cậu mặc quần áo cho Lục Thất cho nên cậu biết dưới lớp quần áo này chẳng có gì cả.

Vương Văn Bân do dự một lát, đứng dậy cởi quần áo của chính mình, sau đó lại khóa ngồi trên người Lục Thất, ngón tay liên tục chà xát, nắm lấy thứ kia của anh.

Lòng cậu run rẩy, cắn răng ngồi xuống.

Cậu không hề làm theo trình tự, lần đầu tiên bị chệch ra ngoài. Cậu muốn gạo nấu thành cơm trước khi Lục Thất tỉnh lại nên hơi vội vàng, lại cho vào một lần nữa. Lần này vào được một chút, cậu không có kinh nghiệm, liền ngồi thẳng xuống.

Cậu chậm rãi đẩy vào, không biết là do đau hay vì chịu đựng, trán đã mướt mồ hôi. Lục Thất khó chịu hừ một tiếng, cậu lập tức ngừng lại. Chờ tới khi Lục Thất không phát ra âm thanh gì nữa, cậu mới tiếp tục ngồi xuống, trước đó cậu không hề chuẩn bị, cho nên không chỉ cậu đau mà Lục Thất cũng đau, anh đau tới nhíu mày.

Vương Văn Bân mới chỉ đi vào một nửa, bây giờ còn đang hoảng hốt, cậu có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy xuống. Hai đùi cậu run rẩy kịch liệt, sự sợ hãi và bối rối tràn ngập cõi lòng.

"Anh Thất, anh sẽ không giận em đúng không? Sẽ không chứ?" Cậu thấp giọng hỏi, nhưng không dám nghe đáp án từ Lục Thất.

Lúc cậu đang hoảng hốt bối rối muốn tiến hành bước tiếp theo, Lục Thất mở mắt ra.

"Cái đm, Văn Bân mày đang.... làm gì vậy?" Lục Thất sợ hãi hoảng hồn nhìn cậu.

"Em..." Vương Văn Bân bối rối, toàn bộ sự kiên quyết khi nãy đã sụp đổ, "Anh Thất, anh nghe em nói đã, em...."

"Mày cút xuống!" Lục Thất tức giận rống lớn, chán ghét nhíu chặt mày lại.

Vương Văn Bân chua xót, không dám nhìn thẳng vào Lục Thất. Lục Thất nổi giận đẩy Vương Văn Bân ra. Cậu bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy lăn xuống đất. Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên thấy Lục Thất đang kéo quần áo, ánh mắt tức giận nhìn cậu.

"Từ khi nào thì có ý nghĩ đó?"

"Anh Thất, anh đừng giận..." Vương Văn Bân bối rối đứng lên, có chút không biết phải làm gì, cậu định chạm vào Lục Thất nhưng bị Lục Thất tránh đi.

"Mày đừng gọi anh Thất nữa, tao không có thằng em mơ ước anh trai như thế, Vương Văn Bân, thật sự không nghĩ mày lại có suy nghĩ như vậy trong đầu. Nếu biết sớm..."

"Anh Thất..." Vương Văn Bân gọi một tiếng ngắt lời Lục Thất, "Từ lần đầu tiên gặp anh vào mười năm về trước."

Lục Thất khiếp sợ mở to mắt, sau đó giận run người, anh đi đến trước mặt Vương Văn Bân đánh cậu một phát, Vương Văn Bân không kêu một tiếng.

"Cút đi! Bây giờ nhìn thấy mày là đm tao muốn giết người!" Lục Thất chỉ ra cửa rống to, "Ra ngoài!"

"Cút đi Vương Văn Bân, đừng làm tao thấy ghê tởm."

"Tao không có thằng em trai như mày, về sau đừng kêu anh nữa."

"Tao hối hận vì lúc trước đã quan tâm đến mày."

***

Đêm.

Vương Văn Bân bừng tỉnh, sau lưng ướt mồ hôi lạnh, sau đó càng sợ vì Lục Thất đang đứng ở bên giường.

"Anh..." Cậu ta ngồi dậy, "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có gì, đi WC không được à." Lục Thất kéo kéo quần, mất tự nhiên dời ánh mắt đi, sau đó lên giường nằm tít tận cạnh giường bên kia, kéo chăn ngủ.

Vương Văn Bân sợ hãi hồi lâu vẫn chưa động đậy, sau đó Lục Thất xốc chăn gào lên: "Rốt cuộc mày có định đi ngủ không thì bảo???"

"...Ngủ." Vương Văn Bân lại nằm xuống.

Một lát sau, Lục Thất bỗng nhiên lên tiếng: "Anh mới vừa nghe thấy... trong mơ mày gọi anh là "anh Thất"."

Ba ngày trước kỳ thi đại học, trường cho nghỉ học. Đã lâu rồi Tiêu Chiến không tới trường, bây giờ trở về trường thu dọn sách vở. Khối 12 trong trường không còn ai, vì thế Vương Nhất Bác cũng theo Tiêu Chiến vào lớp học.

Tiêu Chiến đi đến bàn của cậu lôi hết sách vở trong hộc bàn ra, vốn không có nhiều cho nên rất nhanh đã thu dọn xong.

Vương Nhất Bác nhìn bốn phía, thấy đống sách cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến vẫn chưa được thu dọn liền thuận miệng hỏi một câu: "Chỗ này ai ngồi?"

"Chỗ này? Tiêu Trình đó."

"Hừ." Vương Nhất Bác buồn bực hừ một tiếng, thấy Tiêu Chiến đang thu dọn sách thì ép cậu lùi vào trong, sau đó ngồi xuống vị trí của Tiêu Chiến.

"Sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn trái nhìn phải, hơi phiền muộn: "Nếu như tôi có thể đi học cùng em, học cùng lớp, ngồi cùng bàn..."

"Thì sẽ thế nào?" Tiêu Chiến cũng ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, giống như bọn họ thật sự là một đôi bạn học ngồi cùng bàn.

"......... Thì tuyệt đối sẽ bắt nạt em tới khi em khóc." Vương Nhất Bác không cam lòng, hung dữ tưởng tượng một chút.

"Ha ha..." Tiêu Chiến bật cười, sau đó cũng không nhịn được tưởng tượng một chút, chính cậu chịu không nổi luôn. Mặt Tiêu Chiến hơi đỏ lên, nhìn xuống đôi chân của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến, nghĩ đi đâu vậy?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn hai tai đỏ ửng của Tiêu Chiến, tim hắn đập mạnh một cái, con ngươi trở nên sâu thẳm, hai tay Vương Nhất Bác khoác lên bàn trước và bàn sau, vây Tiêu Chiến ở trong lồng ngực.

"Tiêu Chiến, muốn tôi bắt nạt em thế nào?" Vương Nhất Bác dùng chân cọ vào chân Tiêu Chiến, Tiêu Chiến run bắn cả người, ánh mắt mất tự nhiên đảo qua đảo lại.

"Tôi bảo bắt nạt nghĩa là bắt em chép bài tập, bắt em đi mua cơm, ngoan ngoãn làm đàn em của tôi, em nghĩ đi đâu vậy? Hửm?" Vương Nhất Bác ghé sát vào Tiêu Chiến, cọ lên chân cậu.

Tiêu Chiến tránh né lui về phía sau đụng đến tận tường, mặt cậu ngày càng đỏ, ánh mắt trốn tránh Vương Nhất Bác, giống như thật sự đang bị bắt nạt vậy.

"Hửm? Tôi bắt nạt em kiểu gì?" Vương Nhất Bác cười xấu xa tới gần, Tiêu Chiến không thể trốn, hai chân dán vào chân Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đỏ mặt, thấp giọng nói: "Bây giờ anh đang bắt nạt em đấy còn gì."

"Em nói đấy nhé." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, giam cậu trong vòng tay hắn, ép cậu sát vào tường. Vương Nhất Bác triền miên ác ý cắn môi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ nhếch môi lên, đầu lưỡi không ngừng bị Vương Nhất Bác trêu đùa, chỉ chốc lát sau cậu đã không thở nổi.

"Bạn học Tiêu Chiến, thầy giáo giao bài tập, bạn làm giùm tôi được không?" Mũi Vương Nhất Bác cọ lên mũi Tiêu Chiến, áp sát hỏi.

".........Được." Mắt Tiêu Chiến ánh hơi nước, môi bị cắn đỏ lên, không biết là đang thẹn thùng hay sợ hãi.

"Bạn học Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nổi ý xấu, hắn cố ý sờ lên thắt lưng Tiêu Chiến, đang định bắt nạt một chút nữa thì có tiếng mở cửa.

Bởi vì khối 12 đã không còn ai nên lúc đi vào bọn họ không đóng cửa, Vương Nhất Bác cũng vì thế mới yên tâm bắt nạt Tiêu Chiến, ai ngờ giờ lại có người đi vào.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Trình đang lạnh mặt đứng ở cửa, bên cạnh cậu ta là Lâu Việt đang mang vẻ mặt xấu hổ.

Vương Nhất Bác thu tầm mắt lại, lau môi cho Tiêu Chiến rồi kéo cậu đứng lên. Tiêu Chiến hơi ngượng, thân mật với Vương Nhất Bác ở trong lớp lại còn bị bạn học nhìn thấy, Tiêu Chiến da mặt đã mỏng nay càng thêm ngượng.

Vương Nhất Bác lấy sách trên bàn, kéo Tiêu Chiến ra ngoài. Tiêu Trình vẫn còn đang hậm hực, lúc Vương Nhất Bác đi qua người cậu ta, cậu ta chặn Vương Nhất Bác lại.

"Ngón tay của anh tôi là do anh phế bỏ?" Ngày đó bọn họ trở về thì thấy mười ngón tay của Tiêu Đồng gãy đứt đoạn, Tiêu Đồng cũng hoàn toàn phát điên. Ông Tiêu rất tức giận, muốn tra nhưng không tra ra tin tức gì, camera ở phạm vi xung quanh đều bị phá hủy, hỏi Tiêu Đồng thì chẳng nhận được câu trả lời.

Tuy không tra được tin tức, nhưng ai cũng biết ngay là Vương Nhất Bác làm, bởi vì chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Đây không phải lần đầu tiên.

Vương Nhất Bác căn bản không để ý tới Tiêu Trình, đi thẳng về phía trước, Tiêu Trình nổi giận vươn tay ra cản lại, Vương Nhất Bác tránh đi sau đó đạp một cước vào giữa bụng Tiêu Trình.

Tiêu Trình lùi về phía sau mấy bước, được Lâu Việt đỡ lại. Tiêu Trình hoàn toàn xanh mặt, vung tay đẩy Lâu Việt ra, Lâu Việt liều mạng giữ lại.

"Tiêu Trình, anh bình tĩnh lại đi mà...."

"Cút!" Tiêu Trình đẩy Lâu Việt ra, vung nắm đấm qua, Tiêu Chiến vốn đang kéo Vương Nhất Bác đi, thấy Tiêu Trình vẫn tiếp tục đánh thì liền dùng một tay bắt lấy cổ tay Tiêu Trình: "Tiêu Trình!"

"Nếu cậu cản tôi, tôi đánh cả cậu đấy." Tiêu Trình gằn giọng.

Tiêu Chiến nhíu mày, đẩy tay của Tiêu Trình ra, che trước người Vương Nhất Bác đồng thời lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói rồi, nếu cậu gây bất lợi cho chú Nhất Bác, tôi sẽ không tha cho cậu."

Tiêu Trình tức giận tới bật cười, siết chặt nắm tay, chỉ vào Tiêu Chiến nói: "Anh tôi đã phát điên rồi, hoàn toàn điên rồi, không nhận đứa em trai này nữa. Mà hết thảy đều do Vương Nhất Bác ban tặng!"

Vương Nhất Bác không buồn nhìn Tiêu Trình, trái lại còn cười vui sướng khi thấy Tiêu Chiến che chắn trước mặt.

"Tiêu Đồng tự rước họa, nếu cậu muốn giúp hắn ta thì cứ việc làm đi."

"Cậu nghĩ tôi không dám sao?"

Lâu Việt sốt ruột xoa chỗ bị đạp lúc nãy cho Tiêu Trình, khuyên can: "Hai người đừng đánh nhau, Tiêu Chiến, cậu nói gì đi chứ."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Lâu Việt, vẻ mặt khẽ thay đổi. Suy cho cùng, chuyện Tiêu Đồng làm ra không liên quan gì đến Tiêu Trình, thậm chí lúc ở tầng hầm kia cũng là do Tiêu Trình thả cậu đi, nếu không cậu đã chẳng gặp được chú Nhất Bác.

Tiêu Chiến thở dài nói: "Tiêu Trình, tôi không để cậu xúc phạm tới chú Nhất Bác đâu, không có chứng cứ thì đừng nói bậy."

Vương Nhất Bác ở phía sau cười híp mắt, hắn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giật mình nắm lại.

Tiêu Trình vẫn nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt càng lạnh, Lâu Việt sợ Tiêu Trình sẽ đánh nhau với Tiêu Chiến, liền duỗi tay ra túm chặt lấy cánh tay Tiêu Trình: "Tiêu Trình, anh bình tĩnh đi..."

Tiêu Chiến thấy Tiêu Trình đã bị Lâu Việt giữ chặt thì nắm tay Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Đi được một lúc, Vương Nhất Bác lại cúi đầu nở nụ cười.

Tiêu Chiến quay đầu lại tức giận hỏi: "Cười cái gì mà cười?"

"Tiểu Chiến nhà ta thật lợi hại." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến ngượng ngùng rồi cũng cười theo, ngón tay Vương Nhất Bác đan vào tay Tiêu Chiến, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên sân trường, tâm trạng dường như rất tốt.

Bên này, Tiêu Trình giãy khỏi tay Lâu Việt, hung hăng đấm lên tường.

"Ui anh ngốc đấy à, đau lắm đấy!" Lâu Việt nhìn thôi cũng thấy đau.

"Im mồm!" Tiêu Trình nổi giận trừng mắt nhìn Lâu Việt.

Lâu Việt im lặng không nói nữa, Tiêu Trình nổi giận đùng đùng đi vào phòng học, càng nghĩ càng giận, đưa chân đạp văng bàn ghế. Lâu Việt kinh hãi nhìn, chỉ sợ Tiêu Trình nổi giận sẽ đánh cả cậu mất.

Một lát sau, Tiêu Trình nguôi giận, nói với Lâu Việt: "Lấy sách về cho anh mau!"

"Được." Lâu Việt chạy ra thu dọn sách cho Tiêu Trình, sau đó cẩn thận nhìn cậu ta. Người ngoài có thể không biết rằng tính tình Tiêu Trình rất xấu, nhưng Lâu Việt thì biết rõ.

Hồi còn đi nhà trẻ, Tiêu Trình đánh không lại người ta thì sẽ trở về mắng Lâu Việt, mắng cậu ở phía sau vướng chân vướng tay.

Cho đến khi học cấp 2, Tiêu Trình không mang theo Lâu Việt đi mọi nơi nữa, cho nên Lâu Việt không biết Tiêu Trình đánh nhau thắng hay thua, hai người càng ngày càng xa cách, ngoại trừ lễ mừng năm mới gặp nhau, lúc ở trường dù có chạm mặt cũng chẳng buồn chào hỏi.

Cậu biết Tiêu Trình ghét cậu, ghét cậu cứ mặt dày đeo bám cậu ta, ghét cậu luôn lải nhải bên tai không ngừng. Cho nên Tiêu Trình mới không mang cậu đi mọi nơi nữa, lại càng không đứng ra bảo vệ cậu mỗi khi bị bắt nạt.

Từ cấp 2 lên cấp 3, Lâu Việt đã sớm quen với điều ấy. Nhưng khi nhìn thấy thái độ khác thường của Tiêu Trình với Tiêu Chiến, cậu không thể thờ ơ được nữa. Nhờ Tiêu Chiến, Lâu Việt lại đến gần Tiêu Trình, nhưng mà qua bao năm như vậy, tính tình Tiêu Trình vẫn cứ là không tốt.

Lâu Việt mím môi, đứng một bên nhìn Tiêu Trình nổi giận, không dám lên tiếng.

"Ngẩn ngơ cái gì đấy! Về!" Tiêu Trình đi ra khỏi phòng trước, Lâu Việt vội vàng đuổi theo, lại bị vấp phải một cái ghế, nặng nề ngã nhào ra đất.

"A... đau quá..." Lâu Việt bị đụng đầu vào cạnh bàn, đau tới ứa nước mắt.

Cậu nằm úp sấp trên đất chờ cơn đau giảm bớt, đang định đứng lên đuổi theo Tiêu Trình thì thấy cậu ta quay lại.

"Sao em vẫn ngốc y hệt hồi trước vậy, đi đường mà cũng ngã được."

Lâu Việt túm lấy tay Tiêu Trình, thầm nghĩ: Nếu cậu không đá bàn ghế lung tung thì tôi đâu có ngã.

Cậu oán thầm chứ không nói ra miệng, bởi vì cậu rất vui, Tiêu Trình thế mà lại quay lại đỡ cậu dậy.

"Đứng lên, còn ngồi đấy làm gì?" Tiêu Trình đen mặt.

"Chân cũng đau quá." Lâu Việt tủi thân rên rỉ.

Tiêu Trình nhướn mày, bế thẳng Lâu Việt lên, "Bao nhiêu năm vẫn thế, không tiến bộ chút nào cả."

Lâu Việt cười tới mức trong lòng nở hoa, một tay khoác lên vai Tiêu Trình, ngoan ngoãn không cãi lại.

Ngày mai sẽ bước vào kỳ thi đại học, Tiêu Chiến vốn đang ngồi trong nhà xem sách, nhưng tới trưa thì Lục Thất và Vương Văn Bân tới, sau đó cả Hạ phu nhân và Viện Viện cũng đến.

"Mai thi rồi, tối nay ăn gì nhất định phải chú ý." Hạ phu nhân dặn dò cô Thúy.

"Thiếu gia, tối nay cậu nhất định phải kiềm chế, mai là ngày thi đại học rất quan trọng, cậu không thể vì vui sướng nhất thời mà làm lỡ chuyện tốt của Chiến thiếu gia." Lục Thất chính là điển hình của họa từ miệng mà ra.

"Tiêu Chiến, ngày mai không có gì phải lo lắng cả, thi đại học là cuộc chiến của cậu, cứ giải phóng hết năng lượng đi." Vương Văn Bân nói.

"Anh Chiến, ngày mai anh phải cố lên nha." Viện Viện giơ nắm tay cổ vũ.

Tiêu Chiến muốn xem sách thêm một lúc nữa nhưng bị bọn họ thi nhau tới an ủi không cần lo lắng không cần hồi hộp, khiến Tiêu Chiến không tập trung xem nổi nữa. Hạ phu nhân thu xếp bữa tối, mọi người cùng ăn cơm.

"Tiêu Chiến, đừng lo lắng nghe chưa? Thành tích của cháu tốt lắm, cứ thi như bình thường là được, thi xong cô sẽ có quà." Tối đến, Hạ phu nhân nắm tay Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến gật đầu, "Cháu biết mà, Hạ phu nhân."

Hạ phu nhân dặn dò đủ thứ mới yên tâm đi, mà Lục Thất vẫn lo lắng sợ thiếu gia mất kiềm chế nên không chịu đi. Vương Nhất Bác bị Lục Thất lải nhải cả ngày, sớm bốc hỏa rồi.

"Mẹ kiếp cút hết ra ngoài cho tôi!"

"Thiếu gia, đêm nay tôi sẽ ở đây, sáng mai lái xe đưa Chiến thiếu gia đi thi." Lục Thất không đi, sợ Vương Nhất Bác đuổi nên trốn ra phía sau Tiêu Chiến.

"Anh Lục, ngày mai em không đi muộn đâu." Thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, Tiêu Chiến lên tiếng.

"Chiến thiếu gia à, đêm nay cậu đừng ngoan ngoãn để thiếu gia bắt ép, nếu mai không dậy nổi thì sao, nếu ngày mai bị tiêu chảy thì sao..."

"Lục Thất!" Vương Nhất Bác ném cái chén trên bàn, Lục Thất vội né.

"Chiến thiếu gia cậu nghe tôi nói đi mà, đêm nay nhất định phải kiềm chế, tốt nhất là phân phòng ngủ với thiếu gia." Lục Thất nhảy ra sau Tiêu Chiến, nhỏ giọng thì thầm.

"Không cần đâu, em, không sao đâu mà." Tiêu Chiến đỏ mặt lên, liếc nhìn Vương Nhất Bác.

Mặt Vương Nhất Bác đã đen kịt, hùng hổ xông về phía này, Lục Thất kêu gào chạy vòng quanh nhà. Vương Nhất Bác đau đầu, chỉ ra cửa, "Vương Văn Bân, dẫn cậu ta ra ngoài đi."

Vương Văn Bân muốn nói là mình cũng chẳng quản nổi đâu, Vương Nhất Bác đe dọa, "Hôm nay mà cậu không dẫn Lục Thất đi, về sau tôi sẽ không giúp chuyện của hai người nữa."

Vương Văn Bân nghiêm mặt vội đuổi theo Lục Thất. Lục Thất chạy vòng vòng sau đó bị Vương Văn Bân tóm được.

"Thằng ngu Vương Văn Bân này!" Lục Thất hung dữ giãy giụa, bị Vương Văn Bân dắt ra ngoài.

Vương Nhất Bác lạnh lùng, không nói không rằng đi lên lầu.

Tiêu Chiến bảo cô Thúy đi về sau đó thu dọn một chút mới lên lầu. Cậu vào phòng thì thấy Vương Nhất Bác đang sầm mặt ngồi cạnh giường, Tiêu Chiến đi qua cười hỏi: "Sao vẫn còn hậm hực thế này? Bọn họ đều đi cả rồi, chỉ còn hai chúng ta thôi."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cậu, buồn bực nói: "Em cũng nghĩ tôi cầm thú như vậy sao? Đêm nay sẽ bắt nạt em không xuống được giường?"

"Nào có." Tiêu Chiến vội vàng phủ nhận, cậu ghé sát vào người Vương Nhất Bác, nắm tay hắn dỗ dành: "Vẫn còn sớm mà, ngay mai 9 giờ mới thi, còn nhiều thời gian như vậy, chúng ta làm một lần."

"Không làm, tối đi ngủ sớm." Vương Nhất Bác kéo chăn lên.

Tiêu Chiến kéo hắn không cho hắn nằm xuống, Vương Nhất Bác liền lạnh lùng nạt: "Đi ngủ mau!"

"Một lần thôi, một lần nhanh lắm."

"Em đang nghi ngờ năng lực của tôi đấy à?" Vương Nhất Bác giận.

Tiêu Chiến lắc mạnh đầu: "Không không không, thời gian lâu một chút cũng không sao."

"Tiêu Chiến, lên ngủ đi." Vương Nhất Bác túm cậu lên giường, đè cậu xuống dưới thân, Tiêu Chiến đang chờ động tác tiếp theo của Vương Nhất Bác thì hắn đắp chăn cho cậu.

".....Không làm à?"

"Không làm." Vương Nhất Bác tắt đèn.

Tiêu Chiến nhớ lúc nãy trước khi lên lầu cậu có xem đồng hồ, còn chưa tới 9 giờ, thật sự quá sớm. Cậu nằm nhắm mắt nửa ngày vẫn chưa ngủ được.

Ngày mai 9 giờ mới thi, còn 12 tiếng nữa, trừ đi 1 tiếng thời gian chuẩn bị và ăn sáng ngày mai thì còn những 11 tiếng. Cho dù đêm nay làm 2 tiếng thì vẫn còn 9 tiếng, quá dư dả.

Cậu lại nhớ tới lời Lục Thất nói cái gì mà dậy không nổi rồi bị tiêu chảy, cậu không cho là đúng. Cậu nghiêng người, chú Nhất Bác đang đưa lưng về phía cậu, cậu dịch người qua bên đó ôm lấy Vương Nhất Bác từ phía sau.

"Chú Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác đẩy tay cậu ra nhưng Tiêu Chiến lại dán lên: "Chú Nhất Bác, mai đưa em tới trường à?"

"Không thì ai?" Vương Nhất Bác không đẩy nữa, để cho Tiêu Chiến ôm.

"Trước kia em thấy người khác thi đại học đều là có cha mẹ đứng ngoài chờ, chờ con em đi ra thì sẽ đón, anh cũng sẽ đứng ngoài chờ em sao?"

Vương Nhất Bác lật người đối mặt với cậu: "Tôi chẳng phải phụ huynh của em thì gì."

"Phụ huynh kiểu nào?"

"Người đàn ông của em." Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến không nhịn được mỉm cười, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cậu dụi vào ngực Vương Nhất Bác, nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: "Người ta đều có cha mẹ phụ huynh tới đón, sao đổi thành em lại..."

"Người khác có phụ huynh thương, em có tôi thương, không cần phải hâm mộ."

Lòng Tiêu Chiến tràn đầy vị ngọt, cậu ôm thắt lưng Vương Nhất Bác, trượt xuống dưới.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác lớn tiếng, túm cậu từ trong chăn ra, "Đừng nghịch."

Tiêu Chiến đỏ mặt bừng bừng nhõng nhẽo nói, "Một lần thôi, anh ra rồi chúng ta đi ngủ được không?"

Vương Nhất Bác đau đầu, từ sau lần nhập viện kia, Tiêu Chiến rất ham thích chuyện này, buổi tối không chỉ phối hợp các tư thế với hắn, mà còn nghĩ ra các cách chơi mới mẻ, thật sự là ngoan ngoãn tới mức làm người ta thấy thương.

Nhưng đêm nay thật sự không được, không nói tới chuyện Lục Thất kêu hắn cầm thú, chính hắn cũng không chấp nhận được.

Thật ra hắn vô cùng lo lắng, ngày mai nhóc con nhà hắn sẽ thi vào đại học, hắn cũng giống như những bậc cha mẹ có con em thi đại học khác, lo lắng từ mấy ngày trước rồi. Tuy nhóc con nhà hắn rất giỏi, thi vào đại học Kinh Đô dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn thấy hồi hộp.

Lúc Tiêu Chiến chưa vào phòng, Vương Nhất Bác đã đặt đồng hồ báo thức, đặt mấy lần liền để đảm bảo Tiêu Chiến dậy đúng giờ, đến trường đúng giờ, không xảy ra sai sót gì.

"Chú Nhất Bác." Tiêu Chiến lại dụi vào ngực hắn làm nũng, Vương Nhất Bác đành phải bắt lấy hai tay Tiêu Chiến, hôn lên mũi và môi cậu, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, đêm nay chúng ta ngủ sớm được không? Chờ em thi xong rồi lại làm."

"Bảo bối, đừng giày vò tôi nữa." Vương Nhất Bác nhẫn nhịn, đè giọng nặng nề nói một câu.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác gọi dậy. Tiêu Chiến không biết bây giờ là mấy giờ, nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác còn tưởng là muộn đến nơi rồi.

"Nhanh dậy mặc quần áo, đồ ăn sáng cô Thúy làm xong rồi."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi dậy, cầm quần áo trên đầu giường mặc lên đầu cậu.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" - Tiêu Chiến nhấc tay xỏ tay áo vào, mơ mơ màng màng hỏi.

"Đã bảy giờ rồi." - Vương Nhất Bác mặc áo cho cậu xong lại cầm đến cái quần. Tiêu Chiến mơ hồ "ừ" một tiếng rồi mới giật mình tỉnh - "Mới bảy giờ thôi á?"

"Cũng không còn sớm nữa, chút nữa em còn phải ăn sáng, khéo còn bị tắc đường nữa."

"Thế thì cũng đâu cần dậy sớm hẳn hai tiếng đâu." - Tiêu Chiến cam chịu số phận, mặc quần áo tử tế. Lúc cậu đánh răng nhớ đến cảnh tối qua chú Nhất Bác cắn răng đè giọng gọi cậu "bảo bối", nghĩ nghĩ một lúc liền vui vẻ.

"Chú Nhất Bác, chú Nhất Bác?" - Tiêu Chiến cắn bàn chải, mở cửa toilet gọi ra ngoài.

"Sao vậy?" - Vương Nhất Bác đang chuẩn bị cặp sách cho cậu.

"Lời anh nói hôm qua vẫn còn tính chứ?" - Tiêu Chiến cắn bàn chải, cười.

"Tôi nói cái gì?"

"Haiz, anh không thể nói chuyện mà không giữ lời thế chứ." - Tiêu Chiến sốt ruột ngậm kem đánh răng đi ra, nói không rõ tiếng - "Chờ em thi xong."

"Chờ em thi xong thì nói sau." - Vương Nhất Bác ngắt lời, thấy Tiêu Chiến đang đánh răng còn đi đến trước mặt hắn thì nhíu mày lại.

"Em đi ngay đây, đi ngay đây." - Tiêu Chiến ngậm kem vội vàng chạy đi.

Trong lúc Tiêu Chiến ăn sáng, Vương Nhất Bác vẫn luôn xem giờ. Tiêu Chiến cố ý ăn chậm, quả nhiên chú Nhất Bác lại nhíu mày. Cậu nhìn vẻ khẩn trương của chú Nhất Bác mà len lén vui vẻ trong lòng.

"Còn ăn nữa không?" - Vương Nhất Bác hỏi cậu.

"Không ăn nữa." - Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác cầm cặp sách của cậu lên, lại nhét thêm một hộp sữa bò vào. Tiêu Chiến nhìn cặp sách căng phồng của mình, hơi cạn lời: "Chú Nhất Bác, anh nhét những cái gì vào thế?"

"Giấy dự thi, bút, giấy, nước, còn có một ít kẹo chua, thuốc tôi cũng chuẩn bị một ít, sữa bò để tý lên xe uống, nước thì để vào chỗ ngồi thi."

Tiêu Chiến im lặng không lên tiếng, Vương Nhất Bác đợi cậu ngồi lên xe rồi nói: "Lúc ở trường thi, bút phải chuẩn bị mấy cái. Nếu khát thì lúc uống nước nhất định phải chú ý không được làm ướt bài thi."

Lúc xe đang đi trên đường thì Hạ phu nhân gọi điện tới, Vương Nhất Bác nghe máy: "Đã lên đường rồi, đồ cũng mang theo. Ừ, không cần mọi người tới đón, tôi chờ em ấy ở ngay ngoài trường thi. Buổi trưa cũng không ăn ở chỗ mọi người. Ừ, về nhà ăn còn nghỉ ngơi được một lúc."

Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ lái vừa uống sữa vừa nghe chú Nhất Bác gọi điện thoại. Sáng nay chú Nhất Bác có vẻ hơi lo lắng, đến cả nói chuyện cũng nói nhiều hơn bình thường nhiều. Xe lái rất chậm, từ từ chạy về phía trước theo dòng xe cộ. Cho dù phía trước có rất nhiều khoảng trống để vượt xe, chú Nhất Bác cũng không hề vội vàng. Xe vô cùng ổn định chạy đến cổng trường.

Cậu thi ngay ở trường mình nên không cần đi làm quen trường. Họ mới vừa xuống xe đã nhìn thấy Lục Thất cùng Vương Văn Bân đứng ở cửa.

"Các anh đến làm gì?" - Tiêu Chiến kinh ngạc.

"Đương nhiên là bọn tôi muốn tới. Hôm nay là ngày thiếu gia cậu thi vào đại học, chuyện trọng đại cả đời." - Lục Thất nói. "Thời điểm quan trọng như vậy tất nhiên là muốn tới cổ vũ cho cậu."

"Em cảm ơn."

Đời trước lúc cậu thi vào đại học cẩn thận hơn đời này nhiều. Trước khi lên đường kiểm tra đi kiểm tra lại đồ đạc, buổi sáng sợ ăn cái gì không tiêu hóa được nên cũng chỉ ăn một ổ bánh mì. Lúc đi ra khỏi nhà, Hoa gia không có ai nhớ đó là ngày thi đại học của cậu, chỉ có chú Cốc lúc tiễn cậu ra cửa buổi sáng là nói một câu "Cố gắng lên".

Khi nhìn thấy phụ huynh đứng vây quanh trường thi, cậu còn ngây người hồi lâu, sau đó chỉ có thể cúi đầu tránh đi những khuôn mặt chứa đầy tình yêu thương và niềm mong đợi này, nhanh chóng đi qua đám đông.

Thi hai ngày xong cậu liền ốm một trận, lúc khỏi bệnh cả người liền gầy đi một vòng. Thế nhưng lúc đó cậu không để ý gì, chỉ một mực chờ đến khi có kết quả thi đại học, để Hoa Chính Diệu có thể nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.

Thế nhưng mà đời này, đến tận lúc chuông reo rồi, Tiêu Chiến vẫn không vào cổng trường. Vương Nhất Bác sốt ruột, thúc giục cậu: "Mau vào đi, bọn tôi ở ngay bên ngoài chờ em."

Phía ngoài cổng trường cũng chỉ còn lại các phụ huynh đang ngẩng đầu ngóng vào, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là đi vào. Lúc vào cổng trường cậu quay đầu nhìn một cái, thấy chú Nhất Bác, Lục Thất cùng Vương Văn Bân cũng khẩn trương nhìn về phía bên này.

Tiêu Chiến cười, thả lỏng toàn thân mà ngồi vào phòng thi.

Đời này cậu không hoảng hốt cũng không sốt ruột, tâm trạng bình tĩnh tham gia kỳ thi đại học, chỉ nhờ có người đang đợi cậu bên ngoài cổng trường.

Mặt trời tháng sáu rực rỡ tỏa nắng ở trên cao, đến buổi trưa thì nóng cháy da cháy thịt. Tiêu Chiến đi ra cổng trường, nhìn thấy chú Nhất Bác, Lục Thất cùng Vương Văn Bân ở chỗ dễ thấy nhất.

"Ah, buổi đầu tiên cuối cùng cũng thi xong rồi, cũng chỉ còn ba buổi thôi." - Lục Thất thở phào nhẹ nhõm, "Nhanh đi về ăn cơm."

"Vâng." - Tiêu Chiến cười, gật đầu.

Buổi chiều lúc thi Toán xong, cậu vừa đi tới bên cạnh chú Nhất Bác thì ở trước mặt cậu có một cô gái nhào vào ngực mẹ khóc lớn. Lục Thất nhìn một chút, lại thấy mấy người đi ra ánh mắt đều đỏ hoe thì sốt ruột: "Đây là thế nào thế? Không thi tốt à?"

"Về nhà ăn cơm." - Chú Nhất Bác cũng không hỏi, kéo cậu lên xe. Lục Thất cứ vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Tiêu Chiến, bộ dáng muốn hỏi mà không dám hỏi.

Tiêu Chiến nhếch miệng, một mực không lên tiếng. Lúc về nhà ăn cơm, bầu không khí cũng rất trầm mặc, ai cũng sợ bắt đầu nói chuyện gì cũng sẽ đụng chạm tới Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhịn đến bây giờ thì không nhịn nổi nữa, bật cười.

"Mọi người lo lắng cái gì? Lo em không thi được hả?"

"Anh nghe cô bé kia nói đề Toán lần này cực kỳ khó." - Lục Thất dè dặt quan sát nét mặt Tiêu Chiến.

"À, khó hả? Thì cũng đúng là hơi khó thật." - Tiêu Chiến cố ý hất mặt, khẽ hừ một tiếng.

Vương Nhất Bác nhịn không được nhéo mặt cậu một cái, cười khẽ: "Tôi thấy em không phải muốn thi Kinh Đại mà là muốn thi Trung hí (Học viện Hí kịch Trung ương)."

"Thi cái gì em cũng thi được." - Tiêu Chiến tránh tay Vương Nhất Bác, xoa xoa mặt mình.

"Tiêu Chiến có lòng tin như vậy thì bọn tôi sẽ chờ uống rượu mừng của cậu." - Vương Văn Bân ở một bên cười nói.

Thi xong môn cuối cùng, Tiêu Chiến không kịp chờ đợt liền chạy vọt ra khỏi trường thi. Mọi người bên ngoài trường dù có thi tốt hay kém cũng đều cười vui vẻ. Vài người đã chuẩn bị đi chơi qua đêm. Tiêu Chiến đụng phải một bạn cùng lớp, người nọ gọi cậu cùng đi nhưng bị Tiêu Chiến từ chối.

Cậu đi ra, thấy chú Nhất Bác vẫn đứng ở vị trí cũ chờ cậu. Hai ngày này, chỉ cần cậu đi ra khỏi trường thi liền thấy chú Nhất Bác dựa người vào tượng sư tử đá bên cạnh cổng trường. Hai chân hắn vừa dài lại vừa thẳng, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, đi đến đâu đều trở thành một cảnh đẹp.

"Phụ huynh" thế này hấp dẫn cái nhìn của rất nhiều người, đặc biệt là mấy nữ sinh vừa thi xong đang thả lỏng, từng ánh mắt không chút ngại ngùng dán lên trên người chú Nhất Bác.

Tiêu Chiến đi nhanh hơn, đứng chắn trước mặt Vương Nhất Bác, chặn lại những ánh mắt phía sau lưng.

"Chúng ta về nhà." - Vương Nhất Bác nói.

"Được."

Lúc lên xe, Tiêu Chiến tự nhiên nghĩ đến Lục Thất cùng Vương Văn Bân, thắc mắc sao hôm nay hai người họ không đến. Vương Nhất Bác lãnh đạm nói: "Bọn họ về có việc rồi."

"Vâng." - Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều.

Lúc vừa mới về đến nhà, cậu không phản ứng kịp liền bị Vương Nhất Bác ấn lên sau cửa hôn. Vương Nhất Bác hôn vừa mạnh mẽ vừa vội vàng, giống như muốn đem sự dồn nén mấy ngày nay hôn bù lại.

Tiêu Chiến ngửa mặt ôm cổ chú Nhất Bác, hai người càng hôn càng nồng nhiệt. Tay Vương Nhất Bác vuốt lên theo sống lưng Tiêu Chiến, cởi áo cậu ra.

"Tiểu Chiến, cởi giúp tôi." - Hai tay Vương Nhất Bác giữ lấy eo cậu, môi theo cần cổ hôn dọc xuống.

Tiêu Chiến vừa thở gấp vừa run run cởi quần áo của chú Nhất Bác, cậu cởi rất chậm, vừa cởi được một cái nút áo, chú Nhất Bác đã ném quần cậu xuống dưới chân, giẫm lên.

Ngón tay Vương Nhất Bác theo đường eo ra vào phía dưới hai cái rồi rút ra: "Đứng, đừng động!"

Vương Nhất Bác xoay người đi mở ngăn kéo bàn uống trà nhỏ trong phòng khách. Tiêu Chiến trần truồng dựa vào cửa, vừa thở dốc vừa nói: "Trong phòng khách dùng hết rồi, phòng, trong phòng có...."

Vương Nhất Bác chợt đá xuống bàn uống trà nhỏ, xoay người lại đi vào phòng ngủ, chỉ lát sau đã quay trở lại. Tiêu Chiến nhìn vật trong tay hắn, miệng lưỡi càng ngày càng khô, không nhịn được nuốt một cái.

"Tiêu Chiến, có phải là muốn trả nợ mấy hôm trước không?"

Thân thể Tiêu Chiến run rẩy, cậu biết chú Nhất Bác có ý gì. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hai ngày chú Nhất Bác không đụng vào cậu, cậu lại càng trêu chọc, thường xuyên châm lửa trên người chú Nhất Bác, mà cuối cùng chú sợ ảnh hưởng cậu nên cũng chỉ có thể đem lửa đè nén xuống, nén đến tận hôm nay.

Vương Nhất Bác bóp bắp chân Tiêu Chiến, đem chân cậu đặt lên trên cái tủ giày bên cạnh. Biểu tình của hắn tàn bạo như muốn ăn thịt Tiêu Chiến, động tác bóc vỏ bao rất gấp gáp.

Hắn sốt ruột đeo hai lần đều không vào được, hất tay ném đi. "Không đeo nữa, em chịu một chút."

"Ừm.... Hư... chú...chú Nhất Bác...." - Tiêu Chiến nắm bả vai Vương Nhất Bác hừ nhỏ đứng lên. Vương Nhất Bác kiên nhẫn đẩy tới chỗ sâu rồi mới mãnh liệt đâm rút.

Một cái chân của Tiêu Chiến vừa đặt lên đất đã tê rần, Vương Nhất Bác liền ôm cậu đặt trên sofa, chính diện ôm cậu vừa hôn vừa làm tình.

Tiêu Chiến cảm giác mình bị đâm đến hồn phi phách tán. Cậu vịn bả vai chú Nhất Bác, há miệng không ra tiếng ở những cú thúc cuối cùng. Linh hồn bị đưa lên đỉnh sau đó lại rơi xuống.

Vương Nhất Bác sờ lưng cậu, ôm cậu trong ngực. Tiêu Chiến còn chưa phục hồi lại tinh thần từ dư âm thì bỗng nhiên cảm giác tay mình thật lạnh. Cậu cúi đầu xuống nhìn, trên ngón áp út tay phải đeo một cái nhẫn màu trắng bạc.

Tiêu Chiến cố sức nhảy xuống khỏi người Vương Nhất Bác, nhìn cái nhẫn trên tay mình khóc không ra nước mắt. "Sao anh không hỏi han gì trước thế?"

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Em không thích?"

"Em cũng mua rồi, vốn định đặt trong giấy báo trúng tuyển Kinh Đại rồi đưa cho anh." - Tiêu Chiến buồn rầu, cả người tỏa ra sự buồn bực. Cậu không chú ý đến con ngươi Vương Nhất Bác tối sầm lại. Hắn kéo cậu vào ngực mình, đè eo Tiêu Chiến để cậu ngồi xuống.

"Tôi là người đàn ông của em." - Vương Nhất Bác trở nên mãnh liệt, trầm giọng nói, "Loại chuyện này phải để tôi làm, bảo bối."

Hai người lại chìm đắm trong cơn say tình tiếp theo, từ sofa chuyển tới giường. Đến tận đêm, Tiêu Chiến nặng nề chìm vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy cậu, kéo tay Tiêu Chiến rồi hôn lên trên chiếc nhẫn.

"Ngủ ngon, bảo bối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nước