chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: lixinamxua

Phương Tiểu Hầu có giao tình vô cùng tốt với Lý Văn Chương, lúc này vừa mới chợp mắt nghỉ trưa liền bị ai đó lôi từ trên giường xuống cùng hắn uống trà giải sầu.

Phương Tiểu Hầu ngáp lên ngáp xuống theo hắn vào trà lâu lớn nhất kinh thành - Tụ Hương lâu.

Không có biện pháp, ai biểu Phương Tiểu Hầu hắn là thư đồng từ nhỏ đến lớn của Khang vương gia đây. Khang vương không vui hắn liền phải liều mình đi theo phụng bồi.

Lúc này trời vừa sẩm tối, trà lâu càng lúc càng đông người. Ngay cả Nhã gian ở lầu hai cũng ngồi không ít người. Lý Văn Chinh mang theo Phương Tiểu Hầu vào trong Nhã gian đã đặt riêng, nhấm nháp các loại hoa quả trái cây và điểm tâm đã bày sẵn, cách màng trúc nghe thư sinh đang kể chuyện.

Thuyết Thư tiên sinh kia kể chuyện đến nước miếng tung bay, khi nói đến đoạn cuối thì vỗ mạnh kinh đường mộc (miếng gỗ để vỗ án như của Bao Công) cất cao giọng nói: "Hôm nay nói vậy rất nhiều, xét đến cùng chẳng qua là bởi vì một chữ tình mà nổi phong ba. Có chuyện này đây mới biết được trên đời này không gì là không thể. Không chỉ có nam nhân mạnh mẽ đoạt thiếu nữ nhà lành làm thiếp, mà cũng có nữ nhân mạnh mẽ đoạt nam nhân làm chồng. Chính là cái vị Thẩm thiên kim dùng thủ đoạn đáng sợ làm cho Tần công tử lánh nạn nơi xa xăm kia".

"Phụt" một tiếng, Phương Tiểu Hầu miệng đầy nước trà toàn bộ phun hết lên sàn nhà, ho sặc sụa không thôi.

Lý Văn Chinh nhàn nhạt đảo mắt liếc hắn một cái: “Thiếu kiên nhẫn".

Hắn chính là bất đắc dĩ. Không nghĩ tới đến chỗ nào cũng đều không tránh được đề tài về vị thiên kim Thẩm gia, muốn cười lại không dám cười, đành phải tận lực nín nhịn, chỉ cảm thấy cả mặt đều cương cứng thống khổ gần chết.

Xung quanh lần lượt vang lên những tiếng thương tiếc. Các trà khách thương xót Tần Thám Hoa không may gặp phải bất hạnh, lớn tiếng mắng thiên kim Thẩm gia là nữ nhân vô sỉ nhất kinh thành.

Thuyết Thư tiên sinh trên đài như là còn chưa nói hết, thở dài một tiếng, lại nói thêm : "Lão phu còn nhớ rõ, mùng bảy tháng bảy năm trước tại Du Viên Yến, Thẩm gia tiểu thư đối với Tần Thám Hoa vừa gặp đã thương. Vất vả cầu tình không được, sau cùng mạnh mẽ bắt người về tướng phủ. Ôi! Các vị, năm nay mùng bảy tháng bảy sắp đến, sau Tần Thám Hoa không biết đến lượt công tử nhà ai lọt vào mắt của Thẩm gia tiểu thư đây. Lão phu thật sự là không nỡ đoán nữa a."

Phía sau màn trúc, trong Nhã gian, Phương Tiểu Hầu trừng mắt lặp lại "Du Viên Yến vào đầu tháng bảy?"

Lý Văn Chinh hơi đổi sắc mặt "Du Viên Yến".

Phương Tiểu Hầu vỗ tay lớn một cái "Đúng vậy, chuyện lớn như vậy ta lại có thể quên mất! Tính toán thời gian, còn không đến nửa tháng đâu?".

Lý Văn Chinh thở dài, nhớ tới việc này hắn lại đau đầu.

Du Viên Yến năm ngoái hắn tìm được cớ chạy thoát, năm nay có khả năng là trốn không thoát rồi. Hoàng thái hậu ở sau lưng nhìn chòng chọc.

Nghĩ đến Thẩm gia tiểu thư năm nay cũng sẽ tham gia Du Viên Yến, nếu mà ngỏ lòng với hắn trước mặt mọi người.....

Hắn nhất thời cảm thấy khẩu vị nhạt thếch, toàn bộ hứng thú mất hết. Rốt cuộc không lòng dạ nào uống trà tiếp nữa, đứng dậy rời khỏi trà lâu.

Thẩm Hoài Bích là từ trong miệng Tiểu Hoàn biết được dịp dạo chơi Du Viên Yến này.

Quản gia trong phủ sớm đã chuẩn bị tốt y phục mới cho nàng. Đến ngày mùng bảy tháng bảy, nàng ngồi ở bàn trang điểm trước gương đồng, cảm thấy chính mình giống như con rối, bị vây ở giữa mấy người phụ nhân. Nào là thay y phục, trang điểm xinh đẹp, đến nàng còn không nhận ra được chính mình nữa.

Chờ khi mấy người phụ nhân kia dừng tay, nàng vội vàng lấy khăn tay lau hết những lớp vừa trang điểm, từ son đỏ trên môi đến nét than kẻ mày, nàng đều lau sạch, đến đồ trang sức đang cắm đầy trên đầu cũng gỡ xuống hết, chỉ chừa lại một trâm ngọc và một vòng trân châu. Như vậy nhìn nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều. Đừng nói giỡn, vốn vóc người đã không được đẹp rồi, với bộ dạng và kiểu ăn mặc này mà tham dự thì nàng cũng không mặt mũi nào mà gặp Khang vương.

Du Viên Yến năm nay được tổ chức ở phủ đệ của Cố thượng thư. Vào lúc Thẩm Hoài Bích ngồi kiệu đến nơi thì thời gian vẫn còn sớm. Phần lớn mọi người còn chưa tới, chỉ có vài nhóm con cháu quan viên đang tụ hợp nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy nàng đang đi tới bọn họ cười như có như không mà chào hỏi.

Thẩm Hoài Bích cũng không nhận ra ai, tạm thời ứng phó cho có lệ rồi kéo ghế dựa ra một góc, ngồi xuống nghe các nàng tán gẫu một chút về nữ công gia chánh. Nàng nghe xong thấy nhàm chán muốn chết, vừa vặn thoáng nhìn bên cạnh có để thiếp vàng ghi danh sách tham gia Du Viên Yến. Nàng cầm lên mở ra xem.

Nhìn qua một chút, rốt cục nàng cũng đã hiểu.

Cái gọi là Du Viên Yến, chính là đại hội kết giao của thế gia quý tộc.

Trên sổ ghi danh tính, tuổi tác, ngày sinh tháng đẻ, gia thế, sở thích.... của tất cả nam nữ tham dự. Mỗi người đều là xuất thân thế gia vọng tộc, đại phú hộ. Phần lớn kèm theo danh tính của những công tử còn viết chức quan của bọn họ.

Nàng ngừng lại một nhịp rồi lật vài trang. Không có! Nàng lật lại về trước, thì ra nội dung nàng muốn nhìn lại nằm ngay tại trang thứ nhất.

Khang vương, tên Văn Chinh, tự là Hạo. Chức quan Đại Tư Mã, Nhất đẳng Uy Quốc Công, năm nay hai mươi mốt, không có thê thiếp.

Thật sự là lời ít ý nhiều.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn chắc chắn là người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương.

Nghĩ đến đêm nay có thể nhìn thấy bạch mã hoàng tử, Thẩm Hoài Bích trong lòng hưng phấn không thôi, ánh mắt nhìn chăm chú vào dòng văn tự kia, không thể rời mắt.

Ngồi một lát, nàng rốt cục cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Có một số đề tài chung, nàng cũng có thể tán gẫu vài câu, nhưng bọn họ không có ý nói chuyện cùng nàng.

Đối với thái độ lạnh nhạt của bọn họ, Thẩm Hoài Bích tuy rằng không đến mức cảm thấy đau lòng, nhưng cũng suy nghĩ mãi không thôi.

Chẳng lẽ Thẩm tiểu thư trước kia đã đắc tội không ít người?

Khi mặt trời ngả về tây, người chủ sự yến hội lần này - lão thái thái phủ Cố Thượng Thư đi ra gặp khách.

Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ, trong hoa viên vang lên một hồi oanh oanh yến yến, Thẩm Hoài Bích liền nổi lên da gà.

Cố lão thái thái mỉm cười đáp lễ, ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Hoài Bích thì bà liền giật mình " Ơ! Đây là tiểu thư nhà ai?"

Nha hoàn bên người nhỏ giọng nhắc nhở vài câu, Cố lão thái thái làm bộ chợt tỉnh ngộ cười nói: "Thì ra là tiểu thư Thẩm gia, một năm không thấy, phúc thái vẫn như xưa hả".

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo, Thẩm Hoài Bích cười gượng mà hành lễ.

Phúc thái vẫn như cũ? Xem phản ứng của các nàng, chỉ sợ là nàng càng phúc thái hơn một năm trước đi.

Trong lòng nhất thời vô cùng uất ức.

Sau khi Cố lão thái thái ngồi xuống, mọi người cuối cùng cũng nói chuyện với Thẩm Hoài Bích, chẳng qua đề tài nửa cố tình nửa vô ý, luôn đảo quanh dáng người mập mạp của nàng. 

Nàng vài lần thử chuyển sang đề tài khác, chưa nói được vài câu rồi lại quay trở về, mọi người tiếp tục chê cười chuyện nàng mập mạp. Không hổ là thiên kim đã từng đọc thi thư, ngay cả chê cười người khác cũng nói được thật sự không rõ ràng. Nàng càng nghe càng tức, nhưng lúc này cũng không thể nổi giận.

Sớm biết rằng sẽ gặp loại đãi ngộ này, có đánh chết nàng cũng không tới. Vì cái gì mà vị Thẩm gia tiểu thư trước kia lại làm như không biết chán, hàng năm kiên trì tham gia.

Sắc trời dần dần tối, trăng đã lên đến ngọn cây.

Các công tử trẻ tuổi tham dự Du Viên Yến cuối cùng cũng đi vào trong hoa viên.

Nhìn thấy bóng dáng họ đến gần, các nàng đềuđồng thời thở nhẹ một tiếng, ra vẻ thẹn thùng cũng không nói lời nào. Ai nấy đều xấu hổ cúi đầu, giấu nửa bên mặt ở phía sau cây quạt.

Sắc mặt biết hoá nhanh chóng làm cho Thẩm Hoài Bích trợn tròn mắt.

Nhưng nàng không thể giả vờ thẹn thùng cúi gầm mặt, vì vậy trong khi ai cũng che quạt thì chỉ có mỗi mình nàng thoải mái ngắm nhìn bốn phía xung quanh.

Đầu tiên ánh mắt liền liếc đến Lí Văn Chinh.

Hôm nay hắn mặc quan phục màu sẫm, ống tay áo dùng kim tuyến thêu Ngũ Trảo Kim Long, sợi chỉ vàng càng tôn lên màu của chiếc áo bào dầy dặn, càng thể hiện quý trọng tôn sùng.

Đầu đội mũ ngọc, vạt áo viền ngân tuyến uốn lượn, thấp thoáng lại là một dáng Ngũ Trảo Kim Long. Hắn đi vào cùng với đám quan viên, thần sắc lạnh lùng, tuấn tú bức người.

Thẩm Hoài Bích nhìn thẳng hắn.

Đám thiếu nữ chung quanh, ánh mắt đều phát sáng.

Chỉ có Thẩm Hoài Bích nhìn chòng chọc vào người ta. Cuối cùng, tất cả mọi người đang nhìn Lý Văn Chinh đều quay sang nhìn nàng đang ngây người.

Đến lúc nàng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, một giọng nữ vừa lúc vang lên.

Người mở miệng là tiểu thư họ Trì, cũng là người có dung mạo thuộc diện xuất chúng nhất trong số những người ngồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro