Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Viêm hơi hơi hé miệng, nhìn khung cảnh hỗn loại trước mắt, vì cú nổ mạnh mà những mảnh vụn du thuyền nhỏ bay tứ tung, không nói được gì. Hắn trầm mặc một lúc mới quay lại nhìn về phía Hill vẫn lạnh lùng, mắt không lộ ra chút cảm xúc nào nhưng bàn tay đang nắm lấy hắn lại có chút run rẩy.

--- có lẽ em ấy cũng hơi sợ hãi.

--- người luôn luôn máu lạnh, bình thường không có một chút cảm xúc như một cỗ máy móc, đối mặt với tình huống sắp mất đi em trai của mình cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Người này lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc ra ngoài vì một người, mà người ấy lại không phải hắn, Trác Viêm trong nháy mắt hiện lên có chút nguy hiểm.

Bọn họ hôm nay vốn là đi du thuyền để tìm thằng nhóc kia, ai biết được ra giữa biển liền gặp gỡ, bọn họ ở trên boong tàu nhìn qua thấy người kia năm trên tàu, nhìn có vẻ là đang ngủ, khi bọn họ chuẩn bị qua đó thì lại xảy ra một sự cố đáng sợ, chỉ thấy người kia ngồi trên boong tàu không biết tại sao mà tự nhiên phát nổ, cú nổ khiến cho du thuyền vỡ thành những mảnh nhỏ, bọn họ thậm chí còn cảm giác được sóng nhiệt truyền tới.

Bọn họ khiếp sợ chạy vội ra, người làm nhảy xuống để cứu người tạo ra khung cảnh hỗn loạn như hiện tại.

Sóng biển đánh vào thân thuyền phát ra tiếng thật lớn, Mẹ Hill đang ở bên này khóc lóc, cha Hill vừa an ủi nàng, vừa giục thuộc hạ nhanh nhanh tìm kiếm.

Ánh mắt Trác Viêm quét qua những mảnh nhỏ trên biển, khi nhìn thấy một đồ vật nhỏ có chút khả nghi, không chút suy nghĩ liên thả tay Hill ra, nhảy rầm xuống.

"Tìm được rồi, tìm được rồi." Trên mặt nước phát ra tiếng hô, dưới nước mọi người cẩn thận đem một người thân toàn là máu lên trên.

Mọi người ba chân bốn cẳng đem người kia đặt lên trên boong tàu, chỉ thấy người này đã bị tạc đến biến dạng, khắp người đều lốm đốm những dấu vết do vụ nổ kia, dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ tắt thở.

"Bác sĩ, bác sĩ đâu?" Chủ gia Riley sốt ruột hỏi, bọn họ đi ra ngoài lúc nào cũng dẫn theo một bác sĩ tư nhân.

Vừa nghe thấy tiếng của cha Hill, một bác sĩ đeo kính gọng bạc đi vào, không nói hai lời liền bắt đầu kiểm tra.

"Nó thế nào?"

"Tình hình không tốt lắm, đang nguy hiểm đến tính mạng." Bác sĩ trầm mặc nói, "Cơ thể bị bỏng quá nặng, nước vào phổi, mất máu quá  nhiều, tình trạng đang rất khẩn cấp nhưng hiện tại ở đây không đủ dụng cụ để tiến hành phẫu thuật, phải nhanh chóng đưa vào trong bệnh viện."

"Được." Cha Hill lập tức phân phó, "Dùng tốc độ nhanh nhất đi vào bờ ."

"Không được." Khi ông vừa dứt lời liền có tiếng phản đối, Trác Viêm toàn thân ướt đẫm bò lên, trong tay cầm một khối kim loại, trầm giọng nói :

"Không thể đi lên bờ, như vậy quá xa lại còn nguy hiểm, ở lại đảo chữa trĩ tuy không đầy đủ dụng cụ nhưng có thể tạm thời cứu được mạng, hơn nữa không được để bất kỳ ai biết, còn nữa, mau rời khỏi nơi này, nhanh lên."

Hill nhìn Trác Viêm một cái, rồi quay lại nói với thuộc hạ: "Làm theo lời anh ta."

Du thuyền nhanh chóng quay đầu, vừa đi được nửa km từ khoang điều khiển truyền ra âm thanh, "Công tước, có tàu ngầm tiếp cận."

Trác Viêm đi vào đầu tiên, nhìn biểu tượng trên bàn, không nói một lời, chỉ thấy điểm kia nhanh chóng quay trở lại điểm xuất phát, tựa như không phát hiện ra tình hình của người bệnh, hay là nói, mục đích ban đầu không phải để cứu người.

Đồng tử Trác Viêm giật giật, "Quả nhiên..." Hắn quay lại nói với người điều khiển tàu, "Tiếp tục đi, mặc kệ nó."

Hill đứng ở bên người hắn, thấy hắn vẫn luôn cầm khối kim loại kia, hỏi:

"Đây là cái gì? Có phải anh biết chút gì không?"
Trác Viêm kéo tay anh đi ra ngoài boong tàu nhìn về phía xa xăm nói:

"Em nghe qua chuyện mấy năm trước có một tổ chức sát thủ nối tiếng tên "Ám đầu", hai năm trước người đứng đầu xảy ra chuyện, tuy bây giờ vẫn còn nhiều người tìm "Ám đầu" hợp tác nhưng thanh danh bây giờ đã không còn tốt như trước."

Hill gật đầu, "Có nghe qua, hình như là gặp vụ nổ lớn."

Trác Viêm gật đầu, "Ừm, thật ra lần trước Liệt lão đại của Ám đầu gặp chuyện là vì nhiệm vụ quá khó giải quyết nên phải đem theo kíp nổ, bây giờ chỗ chúng ta đã bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ như vậy, xung quanh hỗn loại, không biết ai với ai, những mảnh nhỏ có DNA của hắn, chúng ta không thể biết chắc rằn hắn đã chết hay chưa, dù sao chuyện kia cũng đã xảy ra từ 2 năm trước."

Hắn nói đến đây ngừng lại một chút, giơ miếng kim loại lên nhìn, ánh mắt cũng hơi mị lên, tiếp tục nói, "Liệt quen dùng thuốc nổ, loại thuốc nổ này khá đặt biệt, khi nổ sẽ không vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ mà sẽ vỡ ra làm hai. Đây là một nửa, một nửa còn lại có lẽ bị tàu ngầm vừa nãy lấy đi rồi."

Hill nháy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, "Đây chính là nguyên nhân gây ra vụ nổ?"
Trác Viêm gật đầu, "Chỉ cần không tìm được hai mảnh vỡ thì có thể quy ra là sự cố ngoài ý muốn rồi."

"Bá Hatton" Hill trong mắt phát lạnh, "Krister!"

Khi nói chuyện du thuyền đã cập bến, mọi người cẩn thận khiêng người kia lên bờ, bước nhanh về hướng biệt thự xa hoa, người trên đảo nhận được tin tức, đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, người vừa đưa vào liền tiến hành cấp cứu.

Trác Nghiên theo sát phía sau, anh đã thay xong bộ quần áo ướt, mặc áo sơ mi sẫm màu và áo khoác y tế màu trắng, vừa đeo găng tay vừa nghiêm túc nói tình hình với các bác sĩ xung quanh,  rất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Hill nhìn thấy Trác Nghiên ăn mặc như vậy, mấy chuyện xảy ra liên tiếp  khiến anh gần như quên mất Trác Viêm là một bác sĩ phẫu thuật ưu tú, mặc dù trang phục hiện tại của người này khiến anh không khỏi nhớ tới câu "mặt người dạ thú". Hill phải thừa nhận rằng vẻ ngoài điềm tĩnh của người đàn ông này thực sự phù hợp với những phẩm chất mà một bác sĩ ưu tú nên có.

Đây là lần đầu tiên Hill tìm thấy thứ gì đó tương tự như... đáng tin cậy ở anh.

"Phòng bệnh vô trùng chuẩn bị rồi sao?" Trác Nghiên tháo khẩu trang xuống hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, trạng thái tinh thần không khác gì trước khi làm phẫu thuật, giống như người đã đứng suốt mười bảy tiếng đồng hồ trong bệnh viện không phải anh vậy.

Hill liền ở ngoài cửa, nghe vậy nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trác Viêm nhìn đơn xét nghiệm DNA, hỏi: "Đây là em trai của em sao?"
Hill gật đầu, "Nó sao rồi?"

"Da bị bỏng trên diện rộng, vết bỏng rất nghiêm trọng, nội tạng bị tổn thương rất nhiều, phổi bị viêm phổi nhiễm trùng, cần phẫu thuật thẩm mỹ, cấy ghép da, phẫu thuật sửa chữa." Trác Viêm xòe tay nói, "Nhưng tiền đề là cậu ấy phải sống sót đã."

Đồng tử Hill đột nhiên co lại, "Có ý gì?"

"Điều đó có nghĩa là cậu ấy có khả năng sẽ không sống sót," Trác Nghiên kiên nhẫn giải thích, "Bỏng da quá nặng, quan trọng nhất là nội tạng của nó bị tổn thương nghiêm trọng, rất nhiều mảnh vỡ boong tàu trực tiếp xuyên thủng vào cơ thể , các cơ quan nội tạng của nó, cơ hội sống sót không đến 10 phần trăm."

Người kia đã bị người đẩy mạnh phòng bệnh vô trùng, Hill cách lớp thật lớn nhìn trên giường bộ mặt hoàn toàn thay đổi người, ánh mắt lạnh băng đáng sợ, Trác Viêm cùng anh ở chung đến nay còn chưa bao giờ gặp qua anh cái dạng này, thậm chí thời điểm mình cưỡng hôn cũng không thấy anh ấy lạnh băng như vậy, hắn không kiềm được mà lùi lại sau một bước, đáy lòng có chút thê lương.

Hill không phải vô nhân tính, cũng không phải máu lạnh tàn nhẫn, nhưng tình cảm giấu quá sâu, quá cẩn thận, chỉ có thể đối mặt với một người cụ thể mới có thể lộ ra.

Mà hắn, Trác Viêm —— hiển nhiên không phải người đó.

Tự nhận mình thông minh nhưng đến bây giờ hắn mới nhận thức được sự thật này.

Đột nhiên, lòng ganh tỵ dâng lên, hắn tự nhủ nếu trong tương lai xuất hiện một người khiến Hill phải thay đổi cảm xúc hắn sẽ giết người đó, mặc kệ người đó là ai.

Hill mơ hồ cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ bên cạnh mình truyền đến, nhìn qua phản chiếu của thủy tinh, anh mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của Trác Viêm, đôi mắt đó tràn đầy sự khát máu mà anh chưa từng thấy qua, Hill đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, "Anh. .."

Trác Viêm quay đầu lại điều chỉnh thái độ, trên mặt mang theo ý cười nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy, anh là cái gì?"

Hill lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, Trác Viêm cũng nhìn anh, trước đây anh không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy sự thờ ơ của mình thật khó chịu.

"Đủ rồi, đừng nhìn anh như vậy nữa!" Trác Viêm gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên tiến lên kéo anh vào lòng, một tay ôm hai tay anh, một tay ôm lấy anh, cúi đầu hôn lên quyết liệt.

Trong lúc nhất thời, môi lưỡi hung hãn khuấy động trong miệng, tư thế cùng trạng thái này khiến anh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt trong quán bar hỗn loạn, ánh mắt Hill trở nên lạnh lùng.

Trác Viêm nhìn anh trong chốc lát, sau đó dùng sức cắn môi, hít mấy hơi, bàn tay đỡ đầu chậm rãi trượt xuống, lướt qua tấm lưng thẳng tắp của anh, sau đó đi đến eo , vén vạt áo anh lên. Quần áo trực tiếp đâm vào, vừa chậm rãi nhào nặn cảm thụ làn da non nớt từ lòng bàn tay, vừa nguy hiểm hỏi: "Em nói nếu anh cưỡng hiếp em, em có thể nhìn anh như vậy không? Em sẽ quan tâm anh nhiều hơn một chút, được không?" Huh?"

Hill vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, dường như người đang bị xâm phạm không phải anh, anh liền như vậy nhìn hắn sau một lúc lâu, trong mắt thậm chí có một chút khinh bỉ, lạnh lùng hỏi, "Sao tôi phải để ý anh ?"

Trác Viêm mặt trầm xuống, trong mắt càng nguy hiểm, "Là bởi vì cái này!" Vừa dứt lời, hắn lại hôn lên một cái, cái tay đang ôm eo bắt đầu di chuyển đến trước ngực , tràn đầy dục vọng, một cái chân không chút khách khí chen vào giữa hai chân của Hill.

Tình huống này khiến cho ánh mắt Hill nhanh chóng lặng băng, không chút nghĩ ngợi cắn thứ đang phát cuồng trong miệng, nhưng lần này Trác  không giống như lần trước lùi về sau mà càng trở lên điên cuồng , mùi máu nồng nặc khiến Hill có ảo giác rằng mình sẽ bị nuốt sống ngay lập tức.

"Anh họ, ông nội đã phái trực thăng tới, nói ngày mai sẽ quay lại, sao... ách.... " Bầu không khí cô đọng lại, giọng nói truyền từ chỗ rẽ hành lang tới, mà hiển nhiên là bị khung cảnh trước mắt dọa sợ, ngữ khí càng hỗn độn, nói xong âm cuối thì giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Trời má, người vừa đến nhìn thấy hai người, trong mắt không còn kinh ngạc nữa mà đã chuyển sang sợ hãi luôn rồi, hai cái người này sao lại quen nhau... Ai có thể giải thích cho tôi được không, chẳng lẽ đây là "kinh hỉ" mà Tiêu Thành nói, nhưng đây mà là kinh hỉ à, đây là "kinh hách" thì có.

Đại ca, đại ca.... sao anh lại .... như thế ở chỗ này..." không thể trách hắn được, cảnh tượng trước mặt quá khủng bố.

Cảnh tượng trước mặt khiến hắn rối tung lên, quên luôn cả đạo đức nghề nghiệp mà mở mồm ra gọi Trác Viêm là đại ca.

Việc tốt bị phá đám, Trác Viêm nhất thời trở nên nguy hiểm, nhưng lại nhìn cái người vừa mới tới, cùng với âm thanh quen thuộc nhất thời cảm thấy sửng sốt. Người vừa mới đến là một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi, dung mạo tuấn tú, bên tai phải đeo một chiếc hoa tia bảo thạch màu đỏ, đây đúng là thuộc hạ của hắn, Tống Hi.

Trác Viêm lập tức nhớ tới người người mà Tiêu Thành bảo sẽ gửi cho mình, khó trách lúc đầu Tiêu Thành lại có phản ứng như vậy, thậm chí khi nhìn thấy người này hắn mới nhớ ra, mẹ của Hill là họ Tống, ,mà họ Tống lại đến từ Trung Quốc. Thế lực vẫn rất mạnh, Tống HI là con trai út nhà họ Tống, trùng hợp là anh em họ với Hill.

Nó giống hệt như những gì mà Tiêu Thành từng nói, "Tôi tin anh sẽ tận dụng được những điểm tốt của thằng bé khi anh nhìn thấy nó", tài nguyên tốt như vậy thì không nên lãng phí.

Nhờ có sự xuất hiện của thằng nhóc này mà cuối cùng Hill cũng thoát khỏi nanh vuốt của Trác Viêm ,anh lùi lại một chút để điều hòa nhịp thở, chợt nhớ đến tiếng "Ông chủ" vừa rồi, anh lạnh lùng nhìn Trác Viêm, nói: "Chúc mừng Trác tiên sinh đã bị sa thải."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới hai người phía sau, hơi thở lạnh lẽo khiến Tống Hi rùng mình, lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn biến mất rồi mới nhìn về phía Trác Nghiên, "Ông chủ... anh sẽ không", "anh với anh họ của tôi..." Tiêu Thành chỉ bảo cậu mau chóng đến gặp Trác Viêm, nói rằng có điều bất ngờ đang chờ đợi. Tuy nhiên, trước khi cậu bay đến Anh, thì có tin tức từ đảo rằng người anh em họ thứ hai của cậu đã bị đánh bom, cậu không còn cách nào khác là phải về nhà và dùng một chiếc trực thăng để mang đồ khẩn cấp qua đường hàng không. Lúc cậu đến đây thì Trác Viêm đang trong phòng mổ, do vậy mà bây giờ họ mới gặp nhau, với một tình cảnh khó đỡ như này...

"Như thế nào?" Trác Nghiên lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, vươn đầu lưỡi liếm vết máu còn sót lại trên môi, bất đắc dĩ thở dài: "Xung động chính là ma quỷ."

"Vừa hay cậu ở đây, tôi muốn hỏi cậu một câu." Trác Nghiên cười đưa tay kéo Tống Hi qua, hỏi: "Anh họ của cậu nói với tôi, cho tới nay em ấy chỉ tin tưởng người em ấy tin tưởng, trước đây tôi còn không tin, hôm nay phát hiện em ấy không có lừa gạt tôi, nói cho tôi biết, em ấy đang nói ai?"

"Người mà anh ấy tin tưởng?" Anh họ của cậu trước nay đối xử với ai cũng như nhau, nếu không thì chỉ có...

"Người nhà, vậy thì chắc là bọn tôi..." cậu vừa nói xong liền cảm thấy một luồng khí lạnh, ngước lên thì thấy Trác Viêm đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. "Ông chủ, anh anh anh... đừng có nhìn tôi như vậy, tôi tôi tôi không hề có ý gì với anh họ tôi, thề là không có ý gì hết...."

Trác Nghiên làm ngơ, tiến lên đem cậu kéo trở về, "Người nhà?"

"Ừm, ừm" Tống Hi run rẩy nói, "Nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, sao anh ấy lại không tin tưởng chúng tôi?"

Người nhà? Trác Viêm buông cậu ra quay đầu nhìn qua cửa kính nhìn người đang hôn mê trên giường với đủ loại dụng cụ , người này là chính là em trai ruột của Hill.

Thật ra, sát ý vừa rồi cũng chỉ là nhất thời, rất nhanh chóng liền tiêu tan.

Một cảm xúc khó nói trào lên, nếu hắn giết người thật thì hắn cũng đau lòng khi khiến vợ mình đau lòng.

Nếu là người nhà thì bỏ qua đi, còn nếu là người khác thì....

Trác Nghiên trong mắt lại lóe lên một tia khát máu, "Cậu chắc chắn là chỉ có người nhà?"

"Chắc chắn ..." Tống Hi bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến mức lập tức gật đầu, kinh hãi nhìn ông chủ của mình, "Sao tôi phát hiện ra anh có khả năng ghen với người của mình sao? Chồng?"

"Cậu thì biết cái gì" Trác Viêm phì cười, "Chồng ghen cái gì, chỉ cần cưới được anh họ của cậu thì cái gì tôi cũng dám làm. Ôi đáng tiếc..." Trác Viêm buồn bã nói.

"Đáng tiếc?"

"Đáng tiếc, tôi làm việc chăm chỉ lâu như vậy mà giờ còn không có nhà để về..." 

Tống Hi không hiểu lời của hắn nói lắm, theo bản năng hỏi, "Sao lại không có nhà?"

"Vừa rồi cậu không nghe thấy sao?" Trác Viêm tao nhã nói, "Tôi bị sa thải, còn tưởng rằng đến bây giờ, ít nhất cũng có thể lấy được anh họ của cậu rồi, ai mà biết được lại thành ra thế này... Híc... Một sai lầm sẽ sinh ra thù hận muôn đời..."

"..." Tống Hi lập tức bối rối.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro