Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhà họ Trác ở thành phố X, Trung Quốc, nhưng bữa tiệc sinh nhật này lại diễn ra trên một hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương, điều này có phần trái với quy tắc, nhưng nếu chủ gia đã lên tiếng thì không ai có thể phản đối.

  Mấy năm nay, chủ nhân của bọn họ như rồng thấy đầu không thấy đuôi, nhưng mệnh lệnh và quyết định mà ông ấy đưa ra ngày càng sắc bén, khiến cho tất cả mọi người trong Trác gia chỉ cần nghe đến tên của chủ nhân đều im lặng mà nghe lời.

  Hill xuống máy bay trực thăng, nhìn căn biệt thự xa hoa có thể so sánh với cung điện từ xa, sau đó lại liếc nhìn vô số máy bay trực thăng và du thuyền dùng để đón trả khách trên đường băng và bến tàu xa xa, thầm nghĩ, đúng là khiến người ta hâm mộ.

  "Hóa ra là tiên sinh Riley ở đây, mời vào trong." Giọng nói vừa dứt, thân ảnh Trác Tình liền hiện ra trong tầm mắt, hắn ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm may thủ công, cử chỉ tao nhã, khí thế, như thể thiếu gia của Trác gia là hắn chứ không phải Trác Viêm.

  Mà ở hiện tại khi anh ta đứng cùng với Trác Viêm,hầu hết mọi người đều có ý nghĩ này.

  Hill liếc Trác Tình một cái, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông ăn mặc bình thường bên cạnh, trên mặt nở nụ cười ấm áp, tràn ngập khí chất thư sinh đang biểu hiện sự bất lực của mình, đột nhiên, anh cảm thấy rằng người đàn ông này vẫn vô lại nhưng ngoại hình dễ nhìn hơn cái người đang đứng trước mặt khiến anh ghê tởm này.

 Trác Tình cũng nheo mắt nhìn người anh họ vô dụng của mình, đè nén oán hận trong lòng, cười nói: "Anh họ, chuyện của  anh với  Riley còn chưa nói với bác trai phải không? Muốn cho ông ấy một bất ngờ?"

  Trác Viêm trong lòng hơi động, ngượng ngùng cười cười, lắp bắp nói: "Ừ... ừm, làm sao... làm sao em biết chúng tôi ở bên nhau?"

  "Ồ, em đã có vinh dự được ăn tối với ngài Riley khi..."

  "Thiết kế ở đây rất đjep mắt." Lời còn chưa nói xong đã bị Hill cắt ngang, Trác Tình chuyển sự chú ý sang người đẹp, cười giới thiệu: "Ừm, biệt thự này là biệt thự bác tôi thuê một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế. . Được thiết kế bởi KD."

  Hill gật đầu hiểu ý, "Tôi biết rồi."

  Trác Viêm là ai? Người này từ trước đến giờ đều rất thông minh, tuy rằng lời của Trác Tình vừa rồi bị Hill cắt ngang, nhưng cũng đủ để hắn suy luận ra mọi chuyện. Mặc dù hắn đoán được Hill làm như vậy là vì không còn cách nào khác nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng.

  Hắn vui vẻ, đành phải tiếp tục giả vờ, nhưng người này chưa bao giờ biết sợ là gì, lúc rẽ ngoặt, để tránh đụng phải người khác, Trác Viêm duỗi tay ra, ôm eo Hill. Sau đó chọn một chỗ Trác Tình không nhìn thấy, nháy mắt với Hill, cười rất sung sướng, nụ cười của kẻ chiến thắng. 

  Hill lạnh lùng nhìn hắn, bước tiếp mặc kệ hắn cười vô lại.

  Đi hơn trăm bước, biệt thự liền ở ngay một góc, thứ đầu tiên đập vào  mắt  chính là một cái rất lớn hoa viên, trong hoa viên thoang thoảng hương thơm, ong bướm bay lượn, chính giữa là một đài phun nước khổng lồ hình tròn, chiều cao gần bằng  hàng cây cao vút hai bên đường.

Đi tiếp chưa đến 100 mét là sảnh chính của biệt thự, có một bể bơi khổng lồ được xây dựng ở phía trước 30 mét bên phải của sảnh chính, lúc này, một dãy bàn ghế được đặt, và những chiếc ô che nắng cao được dựng bên bể bơi,  bên cạnhcó mấy hàng đồ uống, tiếng vĩ cầm du dương kèm theo tiếng cười nói rôm rả, rất sôi động.

 Bãi biển bên cạnh biệt thự cũng có rất nhiều bàn ghế, bởi vì tiệc sinh nhật đến tối mới bắt đầu nên lúc này có rất nhiều người đến bãi biển tắm nắng. Vị thiếu gia con nhà quyền quý nói chuyện tao nhã lịch sự với các tiểu thư xung quanh, đám xã giao tụ tập thành đôi, thành ba, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười cao quý mà dè dặt, trên chiếc cổ trắng nõn chiếc vòng cổ kim cương tỏa sáng rực rỡ, tất cả đều toát ra sự xa hoa. .

  Trác Viêm xuyên qua đám người đi vào, lão quản gia hôm nay đến, đang mời mọi người vào trong đại sảnh chuẩn bị bữa tối, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trác Viêm. Vừa đi vào, ông lập tức hưng phấn tiến lên nghênh đón, "Thiếu gia, cậu đã trở về, nhất định là rất mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi đi, muốn ăn chút gì ta đưa lên." Lão quản gia này đã nhìn Trác Viêm lớn lên, gần như coi hắn như cháu trai. Ông cho rằng Trác Viêm trong sáng, lương thiện như thế  không phù hợp với việc tranh giành đấu đá của nhà học Trác, hơn nữa ông cũng biết mấy năm nay hắn bị anh em họ xa lánh, cho nên càng thêm đau lòng cho hắn.

  Trác Viêm ngoan ngoãn nở một nụ cười ngọt ngào, "Dù sao bác cũng đến đây, cứ để bọn họ làm những chuyện này đi."

  "Không sao, không sao." Trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, lão quản gia trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải ta tới đây chỉ để gặp cháu sao.

 Trác Viêm vừa đi lên lầu vừa cùng ông trò chuyện, Hill nhìn phía sau hắn, phát hiện nụ cười kia giống hệt nụ cười khi người này giả vờ vô tội để lừa gạt quản gia nhà Riley. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là lừa người có kinh nghiệm, lúc nào cũng biết giả vờ vô tội.

  Trác Tình cũng đi theo phía sau, từng bước một đi tới bên cạnh Hill, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ anh.

  Trác Viêm trong lúc vô ý quay đầu lại cũng không nói gì, thẳng đến mấy người tiến vào  phòng, Trác Tình vừa định lấy rượu ra, mới nói: "Không cần đâu em họ, bọn tôi vừa mới từ máy bay xuống, đang cảm thấy không khỏe lắm, cần phải nghỉ ngơi." Đại ý là anh mau cút, bọn tôi còn cần phải ngủ.

  Đương nhiên,lúc nói mấy lời này, ngữ khí vẫn là tao nhã như thường, Trác Tình trong lòng có chút buồn bực, tự hỏi người này có điểm gì tốt mà Hill thích, nghĩ tới nghĩ lui liền cho rằng có lẽ là Hill chơi anh ta chưa chán hay đơn giản là muốn liên hệ với bố anh ta thông qua anh ta để xem có thể mua thành công công nghệ hay không.

  Nghĩ đến đây, Trác Tình lấy lại cân bằng, kiên nhẫn chào tạm biết, đi ra ngoài.

  Thấy nụ cười tao nhã của Trác Viêm biến mất, thay vào đó là nụ cười tà ác, Hill không biết người này lại  có ý đồ gì, nhưng anh cũng không thèm quan tâm, Hill đi tắm sau đó đi ngủ luôn, ừm có chút mệt thật. 

 Thấy anh vào phòng tắm, Trác Viêm đi tới bên cửa sổ kéo rèm che bớt ánh sáng , sau đó gọi người của mình canh giữ bên ngoài, không để ai quấy rầy vợ, rồi mới yên tâm đi ra ngoài.

  Lầu một của biệt thự này là sảnh đường và nơi ở của người hầu, lầu hai phần lớn là phòng khách, lầu ba là phòng ngủ chính, phòng làm việc và phòng gia chủ cất giữ bảo vật của ngôi nhà.

  Trác Viêm vừa mới rẽ ngoặt ở bậc cuối cùng của lầu ba, liền sửng sốt, nhìn thấy mấy ông chú khó tính trong hành lang và trước cửa phòng ngủ chính đều ở đó, những người đó cũng chú ý tới anh. Mặc dù không thích đứa cháu trai đần độn này, nhưng ngoài mặt ông vẫn phải giả vờ tốt bụng.

  "A Viêm trở về, tìm cha ngươi sao?" Người nói chuyện chính là cha của Trác Tình, chú hai của Trác Viêm.

  Trác Viêm tiến lên, lễ phép chào hỏi từng người một, khó hiểu hỏi: "Chú hai, chú tới đây làm gì?"

  "Có một số chuyện gấp cần thương lượng với đương gia."

  "Vâng." Trác Viêm chưa bao giờ để ý chuyện gia đình, cho nên chỉ gật đầu rồi ngồi xuống, trong lòng lại  thấy khinh thường các chú mình.

  "Sao không đi vào?" Trác Nghiên nói: "Bố tôi không có ở đó sao?"

  "Vâng, A Kiệt vừa mới đi vào."

  Đang nói chuyện thì cửa phòng ngủ chính mở ra, một người đàn ông mặc vest đen dáng vẻ nghiêm nghị bước ra.

Khi người này vừa xuất hiện, mấy người trong phòng liền cảm thấy có chút lạnh gáy, rõ ràng theo cách ăn mặc này thì đây chỉ là thuộc hạ thôi, theo lý thuyết thì mấy người nhà họ Trác không cần kiêng kị gì mới phải, trong ánh mắt của bọn họ vừa kiêng kị, lại có chút ghen tị, chỉ mong người này không bao giờ xuất hiện nữa thì tốt hơn.

  Trong đám người này chỉ có hai người sắc mặt không thay đổi, một là người đàn ông vừa mới xuất hiện, hai là Trác Viêm.

  Trác Viêm nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng gọi: "A Kiệt."

Cái người gọi là A Kiệt này tên đầy đủ là Đan Kiệt, người này xuất hiện từ bao giờ cũng không ai biết, bỗng dưng một ngày hắn trở thành người phát ngôn của Trác Gia, mọi chuyện đều do hắn truyền đạt lại, hoặc thậm chí là do hắn quản lý luôn. Nếu không phải đã điều tra DNA của Đan Kiệt thì mấy người này còn tưởng đây là con riêng của đương gia.

Nhưng mà bọn họ vẫn rất hoài nghi Đan Kiệt, mấy năm nay đương gia ngày càng ẩn mình, mặc dù các quyết định vẫn đưa ra nhanh chóng và chính xác nhưng liệu đó có phải do đương gia ra quyết định không, hay là do cái tên Đan Kiệt này quyết định?
Hơn nữa cái tiệc mừng thọ này cũng làm cho bọn họ hoài nghi, sao năm nay không tổ chức ở nhà chính mà lại tổ chức ở một hòn đảo xa lắc xa lơ như thế này? Có phải chuẩn bị có biến gì không?
Ý nghĩ này xuất hiện làm bọn họ toát hết mồ hôi lạnh, vội gọi thuộc hạ của mình chuẩn bị, nếu có biến xảy ra thì còn chạy được.

 Nhưng tất cả bọn họ đều xuất hiện trước phòng ngủ của chủ nhân không phải vì có chuyện quan trọng cần báo cáo, mà là muốn gặp trực tiếp chủ nhân, xem chủ nhân còn sống hay không.

 Đan Kiệt thấy Trác Viêm  cũng gật đầu lịch sự với anh.

  "Làm sao vậy? Chủ nhân nói cái gì?" Tuy rằng sợ hãi, nhưng mọi người vẫn là phải hỏi.

  Đan Kiệt lắc đầu, "Ông chủ nói rằng ông ấy vừa trở về bị say máy bay, ông ấy nói rằng nếu có bất cứ điều gì thì  thảo luận với ông ấy sau bữa tiệc tối."

  Nói phét! Mọi người ậm ừ trong lòng, ở lại đây để mày bắt hết bọn tao à? Mày nghĩ rằng chúng ta ngu chắc!

  "Không được, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn cùng trưởng gia thương lượng, chúng tôi đi vào nói với ông ấy một chút ." Nghĩ đến Trác gia có thể bị người ngoài chiếm, bọn họ ngồi không yên, cũng không thèm để ý bọn họ có tuân theo các quy tắc hay không.

Đan Kiệt duỗi cánh tay dài ra, dù vẫn đứng im những vẫn làm cho mấy người kia hơi sợ.

"Dù sao cậu cũng chỉ là thuộc hạ thôi, giờ còn dám chống đối bọn tôi? Cậu định làm phản à?" 

  Sự việc đã đến mức này, cho dù không quan tâm đến chuyện gia đình như thế nào thì cũng phải ra mặt điều chỉnh, Trác Viêm tao nhã bước lên phía trước, thuyết phục, "Chú hai, đừng tức giận như vậy, A Kiệt cũng là nghe theo mệnh lệnh của bố cháu thôi."

  "A Viêm, cháu không hiểu sao," người đàn ông tức giận nắm lấy cổ tay Trác Viêm, vẻ mặt oán hận, "Những năm này Trác gia đều bị người này quản lý. Không ai biết chủ nhân ở nơi nào, bố cháu rất có thể đã bị người này giết chết, A Viêm, cháu nghe chú nói, bố cháu luôn yêu cháu từ nhỏ đến giờ , ông ấy nhất định sẽ không trách cháu nếu cháu đi vào, cháu đi gặp bố cháu đi."

Ngay lúc Trác Viêm còn đang do dự, mọi người đang rất tức giận thì cánh cửa đang đóng chặt kêu "cạch" một tiếng, một người đàn ông tuấn mỹ mặc áo ngủ bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, dựa vào khung cửa, híp mắt nói, "Mấy người tụ tập ở đây để cãi cọ gì thế?" Giọng nói tuy lười biếng nhưng vẫn có đủ uy nghiêm, khiến cho mọi người có mặt ở đó đều run sợ.

Đan Kiệt nhìn thấy người đi ra thì bước sang một bên.

"Đương, đương gia." Mọi người sững sờ hồi lâu mới lắp bắp nói.

 "Hừm..."Chủ nhân Trác gia lười biếng đáp, năm nay mặc dù đã năm mươi, nhưng nhìn qua vẫn như mới ngoài ba mươi, trên người không có một tia mỡ thừa, trên mặt hầu như không có nếp nhăn. khuôn mặt này thực sự được duy trì tốt!

 Trác Viêm tức giận, trong lòng thầm nghĩ bố tính toán đưa con lên thay người rồi bỏ đi chu du thiên hạ, để mình con đối phó với bầy sói như vậy, con còn là con ruột của bố sao? ! Huh?

  "A, A Viêm cũng tới..." Trác gia gia chủ vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy hắn, vô sỉ không để ý tới trong mắt con trai rõ ràng đang oán hận, thở ra một hơi thật lớn, lười biếng nói. , "Đi thôi, tối nay nói chút chuyện, thế là xong, chúc ngủ ngon." Nói xong, ông xoay người rời đi, tùy ý đóng cửa lại, phát ra một tiếng "đùng" bị bóp nghẹt.

Trên mặt mọi người đều đen lại, chủ nhân, người từ ở đâu ra vậy, ra chúc ngủ ngon rồi đóng cửa lại là sao? Nhưng sau chuyện này, mọi người cũng không ở lại đây gây ồn ào nữa, lục tục rời đi. Trác Viêm lấy cớ đến thư phòng tìm mấy quyển sách hiếm để ở lại.

  Đan Kiệt nhìn Trác Viêm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, lo lắng người này xông vào làm chuyện bất hiếu, vội vàng nói: "Thiếu gia, cạu phải bình tĩnh lại."

  "Bình tĩnh?" Trác Viêm tiếp tục nghiến răng, "Nếu là anh có người bố như vậy, anh có thể bình tĩnh sao?"

  Đan Kiệt suy nghĩ một lúc, thành thật đáp, "Tôi không thể."

  "Chính là như vậy!" Trác Viêm tiếp tục oán giận, thầm nghĩ nếu không phải bị bố mình lừa, hắn còn có thể vui vẻ sống thêm vài năm, hiện tại hắn tận lực như vậy, người này lại nhàn nhã như vậy. - Nhìn lại mà khiến người ta sao mà không ghét cho được?

  Sau khi hít sâu vài hơi để trấn tĩnh cơn giận, Trác Viêm đi về phía thư phòng trước.

Vừa đi tới cửa thư phòng thì chợt nhớ ra cái gì đó nên vòng sang phòng khác.

"Cái này là?" Trác Viêm không thể tin nổi mà nhìn đồ vật trong phòng. "Lần trước tôi nhờ ông ấy tìm chút đồ trong nhà mà ông ấy bảo ông ấy đang tìm mỹ nhân ngư trên biển, thì ra là tìm cái này hả?"

Mặc dù cái thứ trong phòng béo ục ịch nhưng vẫn có thể nhận ra đấy là chim cánh cụt.

"Đúng vậy." Đan Kiệt đáp.

Con chim cánh cụt trong phòng nghe thấy âm thanh nên kéo thân hình mập mạp đi ra, thấy không phải chủ nhân của mình thì quay về, biểu cảm có chút khinh thường.

"..." Trác Viêm nói, "Có thể giết nó để nấu canh không?"

"Tạm thời thì không." Đan Kiệt lập tức từ chối, "Ông chủ nói, sau khi kết thúc yến tiệc sẽ đến  Bắc Cực tìm một con gấu đột biến lùn để mang về ghép đôi với nó."

"...." Trác Viêm xoa trán nói, "Sớm muộn gì tôi cũng bị ông ấy chọc cho tức chết, hoặc hành chết..."

Đan Kiệt không trả lời mà nhận một cuộc điện thoại. "Được." Sau khi cúp máy quay sang nói với Trác Viêm, "Tôi nghĩ là anh sẽ chết vì cả hai."

Trác Viêm khó hiểu nhìn hắn. 

Đan Kiệt nói từng chữ một. "Tả Xuyên Trạch đang tới đây." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro