Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đêm hôm đó, Trác Viêm cuối cùng cũng đạt được ước nguyện của mình, Hill mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành phải để người đàn ông này ôm vào trong lòng , chịu đựng nụ cười nhếch mép không biết xấu hổ của hắn.

  "Cười đủ chưa?" Hill chịu không nổi nữa, "Có ngủ hay không?"

  "Đương nhiên là anh ngủ rồi," Trác Viêm cười ôm lấy vợ, không khỏi thở dài, "Vợ à, em lại sụt cân rồi."  xoa xoa tay, xác nhận nói. "Lại gầy đi rồi, gần đây công việc bận rộn quá sao? ?"

  Trác Viêm nói cũng đúng, kỹ thuật mua của Trác gia hiện đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, sắp tới sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa còn đàm phán với nhiều chính phủ, rất nhiều công việc sẽ lần lượt nối tiếp nhau, chỉ cần một một phần có vấn đề gì cũng sẽ gây ra tổn thất khôn lường, Hill đương nhiên bận rộn.

 "Không liên quan đến anh, ngủ đi, mai còn đi điều tra." Hill nhắm mắt lại mặc kệ hắn, hôm nay làm việc quả thật rất mệt mỏi.

  Trác Viêm  không nghe lời ngoan ngoãn ngủ, nhìn  chằm chằm khuôn mặt  ngủ say tinh xảo của vợ, suy nghĩ một chút, giơ cánh tay lên thăm dò hỏi: "Vợ yêu, có phải áp lực quá lớn rồi?"

  Hill mở mắt ra, bình tĩnh nhìn hắn, ý bảo hắn không phiền làm phiền nữa, mau đi ngủ đi. Nhưng Trác Viêm vẫn luôn quen không biết xấu hổ, bây giờ thấy vợ nhìn mình, hắn cười rạng rỡ nhìn anh.

  Hill chưa luyện tập đến trình độ của hắn nên anh bình tĩnh hỏi: "Anh muốn gì?"

  Trác Viêm nhìn anh cười nói: "Cục cưng, anh là bác sĩ."

  "Ồ, thì sao?"

  Trác Viêm chân thành đề nghị, "em cần thả lỏng thả lỏng thân thể,"  hắn đưa tay ra trước mặt hứa hẹn, "Yên tâm đi, anh sẽ không làm đến cuối."

  Nhìn bàn tay kia, Hill vô thức nhớ tới đêm hỗn loạn đó, trạng thái khiến anh vô lực bị tàn sát, còn có loại khoái cảm mà anh chưa từng có, ánh mắt không khỏi phát lạnh, không chút suy nghĩ, gạt tay hắn ra quay lưng lại, không thèm để ý đến hắn nữa.

  Trác Viêm bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: "Thật sự, em không muốn thử sao? Em thật sự cần giải tỏa."  Hắn nói xong từ sau lưng đem Hill ôm vào trong ngực, một bàn tay không khỏi cởi bỏ dây lưng áo ngủ của anh, trực tiếp vói vào trong quần lót của anh.

 Hill chú ý tới cái tay kia đang dần sờ soạng bộ phận sinh dục của mình, anh sửng sốt một chút, nắm lấy bàn tay xấu xa, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Buông ra."

  "Không, em là vợ của anh, anh phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của em." Nói xong, hắn động đậy tay vài cái, hài lòng cảm nhận sự thay đổi.

  Hill không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, trước đêm đó anh còn chưa từng có sinh hoạt tình dục, hiện tại làm sao có thể chịu đựng được, huống chi người đàn ông này còn cố ý làm, hơn nữa kỹ thuật quá tốt đến mức không thể tin được.  Hô hấp của Hill trở nên hỗn loạn, giọng nói có chút không vững vàng, "Buông ra..."

  Mà đáp lại chính là một nụ hôn ôn nhu của Trác Viêm, hắn dễ dàng khắc chế giãy giụa, áp sát thân thể anh, ôm anh hôn thật sâu, đầu lưỡi không nhịn được quấn lấy môi anh, vô cùng ôn nhu, hai tay không ngừng chuyển động, và tay còn lại thò vào trong bộ đồ ngủ đang mở nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng manh của anh, dần dần hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

  Một tiếng rên rỉ trầm thấp từ trong cổ họng Hill nhẹ nhàng thoát ra, khí cụ bị đối phương khống chế, anh thậm chí không có sức chống cự, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí dồn dập hướng phía dưới xông tới.

  "Ưm...ưm..." Một luồng khoái cảm quen thuộc xông lên đỉnh đầu, Hill cố hết sức tránh nụ hôn của hắn, thở hổn hển nói: "Đủ...đủ rồi...ưm..."

  Hill phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén, cả người anh cứng đờ rồi mềm nhũn ngay lập tức, thở hổn hển.

  Trác Viêm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ hơn cả tinh tú, ôn nhu hôn anh một cái, cười nói: "Ừm, thoải mái không?"

  Hill cảm thấy trong đầu tràn ngập hoa trắng, hơi thở anh thở ra nóng rực lạ thường, nhưng những sợi dây căng thẳng trong cơ thể anh thực sự thả lỏng, anh cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, anh liếc nhìn Trác Viêm một cái, không nói gì, liền thoát khỏi vòng ôm của hắn, xuống giường đi vào phòng tắm.

  Vừa chạm chân xuống đất, suýt chút nữa là bởi vì hai chân yếu ớt mà ngã xuống, nhưng ngay lúc đó, Trác Viêm đã ôm lấy anh vào lòng, sau một khắc, một thanh âm đáng ghét vang lên trên đỉnh đầu, có chút trêu chọc, "em ổn chứ?"

  Hill đột nhiên đứng thẳng lên, nhưng lại cứng đờ trong chốc lát bởi vì cách hắn quá gần, anh cảm nhận rõ ràng  có một vật cứng rắn áp vào sau lưng mình, không cần đoán cũng biết đó là vật gì.

  Trác Viêm cảm giác được anh cứng ngắc, hôn lên vành tai anh an ủi nói: "Anh chỉ là muốn đỡ em đi phòng tắm, thật sự không làm tới cuối cùng, yên tâm đi, anh biết em mấy ngày nay mệt mỏi, anh không phải lúc nào cũng cầm thú như vậy."

  Hắn biết rằng đêm đó đã thực sự chọc giận Hill và để lại cho anh những ký ức tồi tệ.

  "Không cần, tôi tự đi được." Nói xong Hill thoát khỏi tay hắn, thân thể đã dần dần khôi phục, hai chân cũng không còn yếu ớt.

  Trác Viêm cũng thấy vậy nên đứng đó nhìn anh vào phòng tắm cho đến khi anh đóng cửa lại, sau đó nhìn thoáng qua người anh em đang dựng đứng của mình, thở dài, trong lòng thầm nhủ đêm nay chỉ có thể ủy khuất ngươi rồi.

  Hill rất nhanh từ trong buồng tắm đi ra, như Trác Viêm nói, hắn thật sự cái gì cũng không làm, chỉ là ôm vợ đi ngủ.

  Sau chuyện tối hôm qua, Hill lần này ngủ rất sâu, giống như đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy, khi tỉnh lại thì tinh thần sảng khoái, nhưng kinh ngạc thay, xung quanh anh không có bóng dáng của Trác Viêm. Theo lẽ thường, người đàn ông này nên nằm bên cạnh anh với khuôn mặt như thằng ngốc và nụ cười nhếch mép để chào đón anh, thật hiếm khi biến mất vào sáng sớm như thế này.

Hill chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó rất nhanh phát hiện người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, trên tay hắn đang cầm một vật gì đó, Hill nhìn thoáng qua, hơi khựng lại, sau đó liền trở lại bình thường, bình tĩnh đi tắm rửa, đúng vậy. Trác Nghiên nhắm mắt làm ngơ trước đồ vật trong tay.

  Trác Nghiên buồn cười nhìn anh đi vào phòng tắm, biết anh lại đang xấu hổ nhưng cũng không vạch trần anh, ánh mắt lại nhìn về phía thứ trong tay, đó là một quyển sách, tên sách là "Đồ gia dụng thực dụng." Có thể thấy rằng vợ hắn đã nghiền ngẫm về nó kể từ sự cố máy ép trái cây lần trước, phải đến khi em trai mình bay sang Trung Quốc, anh mới bắt đầu bí mật tìm hiểu.

  Hill tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, hoàn toàn không để ý đến đồ vật trong tay Trác Viêm, tùy tiện tìm chủ đề, "Hôm nay anh dậy sớm thế."

  Trác Viêm từ đáy lòng buồn bã thở dài, nghĩ không thỏa mãn dục vọng mà có thể ngủ được mới là lạ, nhưng nếu như vợ hắn không định tiếp tục với đề tài là quyển sách này thì hắn cũng chuyển chủ đề, liền cười gật đầu, "Ừm, đột nhiên ngủ không được, thấy em đang ngủ ngon nên không gọi em dậy."

  Vừa nói, hắn vừa đặt sách về chỗ cũ, vừa cười vừa nói: "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm, ăn xong anh sẽ đi làm việc cho em."

  Thấy hắn như vậy, Hill quay về thái độ hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, không nói gì đi xuống lầu, Trác Viêm thấy thế vừa tức vừa buồn cười, vợ mình xấu hổ cũng thật đáng yêu quá đi.

  Sau khi cùng vợ ăn sáng, Trác Viêm thực hiện lời hứa điều tra chuyện của Tống Thanh, nhưng cuộc điều tra này thực sự phát hiện ra một số điều khủng khiếp.

  Khi hoàng hôn sắp tàn, hắn lại xuất hiện tại dinh thự của gia đình Riley , nói thông tin đã điều tra được cho Hill.

  Hill nhìn thông tin trong tay, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, sau một khắc quay đầu bước đi, ra lệnh: "Lái máy bay qua, đi Trung Quốc."

  Trác Nghiên đi bên cạnh anh, cố gắng an ủi anh, mặc dù hắn cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng lần này tiểu tổ tông thật sự chơi quá lớn, lại còn giấu bọn họ chuyện quan trọng như vậy, "Cái đó, thật sự không thể trách hắn vì đã không nói cho chúng tôi biết..."

  Hill không nói gì, đôi mắt vẫn như băng giá ngàn năm, Trác Viêm nhìn thấy mà khẽ thở dài, quả nhiên đôi mắt ấy chỉ dành cho người mà anh quan tâm đến khi nào mình mới được đối xử như vậy?

  "Nó giờ ở đâu?"

  "Thời gian này cậu ấy hẳn là đang ngủ." Trác Viêm nhướng mày, "Chẳng lẽ em muốn trực tiếp tới tìm người?"

  "Không được sao?"

  Cảnh tượng Hill và Christ đối đầu đột nhiên hiện lên trong đầu Trác Viêm, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội vàng nói: "Đương nhiên không được, sức khỏe của Triệt không tốt, nên để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt. Đến Trung Quốc tới căn hộ của anh nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt mỏi, sau đó trời rạng sáng sẽ đón cậu ấy qua bên đó, em nghĩ có được không?" Đùa chút thôi, nếu hai người này gặp nhau thì thật sự rất thú vị.

  Hill mỗi lần gặp phải chuyện có liên quan đến em trai mình đều do dự, quả nhiên sau khi nghe được lời này, anh  nhẹ nhàng nói: "Vậy là cũng được"

  Trác Viêm nhìn bóng lưng của anh cười ra tiếng, hiện tại hắn càng ngày càng biết đối phó người này như thế nào, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, càng nhìn càng không nỡ. 

  Hill cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, lông mi cũng không có run lên, tự mình lên trực thăng, quay đầu đóng cửa lại.

  Trác Viêm từ phía dưới nhìn thấy rõ ràng, lập tức toát mồ hôi lạnh chạy tới, hai tay nắm chặt cánh cửa vẫn còn khe hở, "Cục cưng, em làm gì vậy, còn anh ở đây!"

  Hill lạnh lùng liếc nhìn hắn qua khe cửa, giọng nói bình tĩnh, "Anh Trác, chúng ta quen nhau à?"

  "Quen!" Trác Viêm vội vàng kêu một tiếng, "Em là vợ của anh!"

  Hill tiếp tục lạnh lùng nói: "Tại sao tôi không biết?"

  "Không biết cũng không sao!" Trác Viêm thấy thật lâu vẫn không có mở ra, chỉ có thể chuyển đề tài, "Không có anh thời gian ngắn như vậy, em làm sao có thể tìm được Triệt? Tình huống sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu kéo dài"

  Quả nhiên, Hill nghe vậy do dự trong chốc lát, Trác Viêm mới thành công mở cửa lên trực thăng, nhảy lên dùng tay trái đóng cửa lại, đối với người bên trong nói "cất cánh"  Sau đó hung ác nhìn sang người bên cạnh, nguy hiểm nheo mắt lại, "Anh sẽ cho em biết!"

  Nói xong, người nào đó biến thành cầm thú, như con hổ đói vồ lấy Hill, nhưng tất nhiên là hắn cũng không làm gì, dù sao thì đằng trước cũng có phi công, nhưng mà khi ở căn hộ của hắn thì chưa chắc đâu.

  Trác Viêm hung hăng hôn lên môi Hill, trong lòng âm hiểm nghĩ.

  --------------------------------------------

  Khi họ đến Trung Quốc thì trời đã khuya, Trác Viêm đưa Hill đến căn hộ nơi hắn đang ở.

  Căn hộ rất đơn giản, bình thường hai phòng ngủ và một phòng khách, bài trí đơn giản mà tao nhã.

  Đây là lần đầu tiên Hill ở trong một nơi nhỏ như vậy, anh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ngơ ngác đi vào phòng bếp, sau đó anh có chút tò mò nhìn đồ vật bên trong, những thứ này anh đều đã xem qua trong cuốn sách kia, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy đồ vật thật, dường như anh muốn đưa tay ra và nghiên cứu chúng nhưng không biết làm thế nào nên chỉ có thể đứng ngây người nhìn chúng.

 Trác Viêm sau khi thu dọn phòng ngủ đi ra thì nhìn thấy cảnh này, không khỏi buồn cười, từ phía sau đi tới ôm lấy anh, cười hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy? Muốn thử không?"

  "..." Anh tiếp tục ngẩn ngơ không nói nên lời.

  Trác Viêm bất đắc dĩ nhìn anh, sau đó buông anh ra, xoay người mở tủ lạnh ra, sau đó rõ ràng nhận thấy sau lưng có một ánh mắt thăm dò, nhưng cũng không có cố gắng vạch trần, chỉ là cười nói: "Em đói bụng sao? May mắn thay, lần này anh không ở lại Anh lâu nên đồ ăn không bị hỏng, em muốn ăn tối không?"

  Hill có chút kinh ngạc, "Anh biết nấu ăn?"

  "Ừ," Trác Viêm vừa nói vừa lấy từ trong tủ lạnh ra những thứ cần thiết, "Một mình đi du học đương nhiên phải học cách tự nuôi sống bản thân, chưa kể mấy năm trước anh còn thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng có khi ẩn nấp một chỗ mất hàng tháng trời, không biết nấu ăn thì chết đói ".

 Hill chợt nhớ ra, mấy năm nay người này vừa ngụy trang làm một kẻ mọt sách chỉ biết nghiên cứu y dược, vừa giải quyết việc của Hắc Vũ và Trác gia, thật không biết anh ta làm kiểu gì mà sống được.

  Anh không khỏi nhìn Trác Viêm thêm hai lần, thầm nghĩ người này còn có chút tư chất.

  Trác Viêm đã sớm quen với sự im lặng của anh nên không để ý nhiều mà bắt đầu tập trung chuẩn bị bữa tối.

  Ánh mắt Hill rất nhanh bị những thứ trước mắt hấp dẫn, anh đứng nhìn Trác Viêm nấu ăn bên cạnh không nói lời nào, bình tĩnh nhìn hắn bận rộng, không hỏi han cũng không bình luận gì.

  Trác Viêm thỉnh thoảng kêu anh đưa đồ vật cho mình, hắn trước tiên nói tên đồ vật, sau đó miêu tả hình dáng cùng vị trí cụ thể, để Hill mỗi lần đều có thể nhanh chóng tìm được, nhưng anh luôn cầm ở tay vài giây rồi mới đưa cho Trác Viêm, tựa hồ cảm thụ được nó chạm vào hoặc là tò mò nhìn lại lần thứ hai, khiến Trác Viêm vừa nấu ăn vừa giải thích cười híp mắt. Sự hữu ích của các loại đồ vật đối với anh, Hill vô cảm lắng nghe, thậm chí có lúc sau khi hiểu ra còn theo bản năng khẽ gật đầu, nhưng bản thân anh cũng không để ý, nhìn thấy điều đó Trác Viêm chỉ hận không thể vồ lấy và kéo anh vào vòng tay của mình, cọ xát và hôn anh một cách mãnh liệt.

  Nhưng hắn đương nhiên không làm như vậy, nếu không lãng phí một bầu không khí tốt như vậy thì thật đáng tiếc.

  Một lúc sau, Trác Viêm chuẩn bị xong hai bát mì, bưng lên bàn ăn, hỏi: "Có thể dùng đũa không?"

  Hill biết dùng đũa, dù sao mẹ anh cũng là người phương Đông, lúc này anh không trả lời mà trực tiếp đi đến bàn ăn ngồi xuống, thuần thục cầm đũa gắp một bát mì, sau đó bắt đầu ăn. .

  Trác Viêm vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, nịnh nọt hỏi: "Mùi vị thế nào?"

  "Cũng được." Hill chỉ đưa ra hai chữ này, sau đó không nói nữa, sau đó gắp một ít tiếp tục ăn.

  "..." Trác Viêm nhướng mày, thầm nghĩ người này chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy mình nấu ăn được mà cảm thấy không ngon sao?

  Có thể, bởi vì bên dưới vẻ ngoài vô cảm của vợ hắn, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

  Hai người chỉ đơn giản là ăn cơm tối xong đi tắm, nhưng vẫn chưa buồn ngủ, Trác Viêm suy nghĩ một chút, lấy đĩa Tống Thanh mua ở giường bên cạnh ra, lắc lắc trước mặt Hill, hỏi: "Muốn xem một bộ phim không?"

  Hill yên lặng liếc nhìn đồ vật trong tay, khi còn bé hắn chỉ xem phim, lớn lên cũng không xem nhiều, bây giờ tựa hồ rất xa vời.

  Trác Viêm vừa nhìn liền biết đáp án, cười bò trở lại bên giường, đem đĩa đặt ở trước mặt anh, cười hỏi: "Em muốn xem cái gì?"

  Hill cúi đầu bắt đầu cẩn thận lật xem, Tống Thanh rất thích xem phim, xem xong một đĩa còn thích ghi chú lên bìa đĩa, chẳng hạn như "Hay quá, rất đáng xem lại", "Thật là tuyệt vời." quá tệ, nó kiểm tra giới hạn của con người." Cứ như vậy, Hill cẩn thận nhìn qua, cuối cùng dừng lại ở một trong những chiếc đĩa, trên đó viết bằng bút đỏ, "Mẹ kiếp, tôi không hoàn thành nó, tôi Hôm khác sẽ tiếp tục khiêu chiến." Anh liếc nhìn tiêu đề, suy nghĩ một chút, liền đưa cho Trác Viêm.

  Trác Nghiên nhận lấy, nhướng mày, lắc lắc hình ảnh phim kinh dị, hỏi: "Em xác định muốn xem cái này sao?" Trong lòng hắn bất đắc dĩ chửi thầm, đây cũng là phim mà em trai em xem không nổi, em chắc chắn là mình sẽ không sợ sao?

  Hill liếc nhìn trang bìa một lần nữa và gật đầu chắc nịch.

  "..." Chậc chậc, Trác Viêm xem đi.

  Hắn cũng không thuyết phục anh như vậy nữa, cam chịu đi đến bên màn chiếu, để tạo cảm giác, hắn còn tắt hết đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại ánh sáng hắt ra từ màn hình.

  Bộ phim còn chưa kết thúc, Trác Viêm nhìn người xung quanh càng lúc càng gần, sau đó khi trên màn ảnh xuất hiện một khuôn mặt đáng sợ cận cảnh, thân thể rõ ràng run lên, nhưng vẫn đứng ngây ra đó, cuối cùng hắn bất lực thở dài, tắt phim, và nói: "Anh buồn ngủ rồi, hôm khác chúng ta xem tiếp."

 Vừa dứt lời, Hill lập tức "Hừ" một tiếng, mặt không chút thay đổi nằm xuống bắt đầu ngủ.

  Trác Viêm tắt TV, trên giường bật đèn pha, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của anh, bộ đồ ngủ trên người Hill là của hắn, hơi rộng so với anh, xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng lộ ra, trông rất quyến rũ. Trác Viêm nhìn anh một hồi, không khỏi đưa tay sờ sờ mặt anh, không ngờ anh lập tức run lên, lập tức mở mắt nhìn hắn, trong mắt không có một tia buồn ngủ. , vì vậy hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Nếu như em sợ cũng không cần giả vờ đâu, anh sẽ không cười nhạo em."

  Hill thờ ơ liếc nhìn hắn, quay người tiếp tục ngủ, không để ý đến hắn.

  Nhưng Trác Viêm lại không làm theo ý anh, còn chưa đợi anh phản ứng đã nhào lên hôn, Hill đã quen hôn hắn, biết ngăn cản cũng vô ích nên chỉ nằm đó chờ hắn hôn xong, ai biết tay nam nhân chậm rãi cởi bỏ dây buộc quần ngủ, thò vào trong quần lót, anh lập tức quay đầu tránh nụ hôn của hắn, cảnh giác nhìn hắn, "Anh làm gì vậy?"

  "Cứ như vậy ngủ không được, để anh phân tán lực chú ý của em," Trác Viêm cười nói, "Yên tâm đi, đêm qua ngủ không ngon sao?" Nói xong anh cúi đầu hôn anh một cái, động tác bàn tay của hắn khéo léo xoa nắn, rất nhanh đã thấy vật kia thay đổi.

  Hill bị người đàn ông không biết xấu hổ này kích thích mạnh mẽ, chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng nặng nề, đầu sắp trống rỗng.

  Trác Viêm nhẹ nhàng hôn anh, một tay khác vuốt ve eo của anh hướng lên trên, rất nhanh đã đến trước ngực, môi cũng từ cổ chậm rãi di chuyển xuống, lướt qua xương quai xanh  tinh tế cuối cùng cũng đến ngực.

  Hill lập tức kinh ngạc há hốc mồm, cố gắng thu hồi một ít ý thức, nhắc nhở: "Đừng có làm đến cuối!"

  Trác Viêm lập tức duỗi ra móng vuốt, chân thành hứa hẹn: "Em bảo dừng anh sẽ dừng lại ngay."

  Hill lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩn người liếc hắn một cái, ánh mắt thường ngày lãnh đạm của anh bởi vì dục vọng cùng dục vọng mà có chút lấp lánh, có vẻ khiêu khích, Trác Viêm không khỏi hít sâu một hơi, cúi đầu và hôn anh một cách mãnh liệt, tay hắn không ngừng di chuyển.

  Một tiếng rên rỉ trầm thấp từ trong cổ họng Hill thoát ra, ngón tay mảnh khảnh đột nhiên nắm lấy cánh tay Trác Viêm, thân thể cứng đờ sau đó co giật.

  Trác Viêm buông anh ra để anh có thể thở, nhúng ngón tay vào chất lỏng vừa rồi, một ngón tay siết chặt sau lưng anh.

  Cơn đau đột ngột khiến Hill tỉnh táo trở lại, Trác Viêm nhìn thấy đôi môi hồng hào của anh sắp nói ra từ "dừng lại" liền vội vàng cúi người hôn anh lần nữa, sau đó chen vào chiếc thứ hai.

  "Ưm..." Hill kêu rên một tiếng, vươn tay muốn đẩy hắn, nhưng thân thể không còn chút sức nào, yếu ớt giãy giụa lại có tác dụng kích thích tình dục.

  Trác Viêm hô hấp lập tức trở nên nặng nề, hắn thêm ngón tay tăng lên ba ngón, sau đó rút ra, cấp tốc cởi bỏ quần áo của đối phương, dùng sức từ eo toàn bộ tiến vào.

  Hill rên lên một tiếng, cánh tay đang nắm lấy cánh tay Trác Viêm cứng đến mức suýt nữa vặn vẹo, lực hôn của Trác Viêm dần dần trở nên ôn nhu, tựa hồ đang chờ anh thích ứng, trải qua lần trước, hắn đã phát hiện điểm mẫn cảm trong cơ thể Hill, hắn hướng điểm đó bắt đầu chậm rãi động. Thanh âm của  Hill càng thêm đứt quãng, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

  Trác Viêm từ đầu đến cuối đều không rời môi hắn, từ đầu đến cuối cũng không để anh thốt ra hai chữ "dừng lại".

 Hill nghĩ, mình sẽ không tin anh ta thêm lần nào nữa.

Nhưng dù anh có không thừa ận, thì sau đêm nay, có một số chuyện đã được định sẵn sẽ không bao giờ giống như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro