Chương 39: Có người nối rõi tông đường rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách thành phố X về phía Tây Nam khoảng hai giờ lái xe có một hòn đảo nhỏ, mọi người ai cũng biết đây là hòn đảo tư nhân của Cự Kình Bang, nhưng nếu tìm hiểu nhiều hơn thì sẽ biết đây là cơ quan đầu não của bang, là nơi ra các quyết định quan trọng của bang.

Lúc này, Tả Xuyên Trạch đang ngồi trên bờ biển cách biệt thự không xa phơi nắng, ánh nắng chói chang vô tình chiếu vào người anh, khiến chiếc áo đỏ càng thêm chói mắt. Lesel và Tống Hi đứng bên cạnh với vẻ mặt đau đầu, như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Còn những người lính đánh thuê được Lesel thuê với giá cao từ Nam Phi thì nhìn chằm chằm vào người trên ghế, từng người một như thể muốn dùng mắt xé quần áo của anh ta.

  Trác Viêm vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cười đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự động nhận lấy rượu đỏ mà người của Phùng Ma đã chuẩn bị cho chủ nhân, nhấp một ngụm rồi nhìn Tả Xuyên Trạch nhướng mày nói: "Xem ra nơi này đều bị anh thâu tóm rồi?"

  Trên bàn chỉ có một ly rượu, đang được Trác Viêm cầm trong tay, bàn tay đang định cầm ly của Tả Xuyên Trạch hơi khựng lại trong không trung, sau đó hờ hững thu lại. Thuộc hạ nhìn thấy thế vội vàng quay lại biệt thự lấy một chiếc khác cho chủ nhân.

  Tả Xuyên Trạch cầm ly rượu lên xoay một vòng, đôi mắt quyến rũ không chút khách khí nhìn người trước mặt, cười nói: "Tôi biết anh muốn hỏi cái gì."

  "Ồ?" Trác Viêm lại nhướng mày, cười hỏi: "Vậy đáp án là gì?"

  "Một thời gian trước, Cự Kình Bang muốn thương lượng một thỏa thuận với tôi, nhưng nó bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại," Tả Xuyên Trạch nói một cách thờ ơ, "Cuộc gọi đến từ Vương quốc Anh, và người gọi anh ta là một cấp dưới dường như đang có ý định giết người và đang do dự nên đã gọi điện để hỏi ý của anh ta."

  Nói tới đây, Trác Viêm nghĩ lại tất cả, tiếp tục nói: "Cho nên anh cho rằng, Cự Kình Bang nhất định sẽ bị tôi quét sạch?"

  "Và đó là sự thật, phải không? Mặc dù việc Cự Kình Bang nhúng tay vào nhà họ Trác của anh nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng ngay cả khi anh ta không nhúng tay vào, anh ta cũng sẽ bị tiêu diệt, phải không?" Một nụ cười tính toán, "Nhưng tôi không quan tâm đến điều này, tôi chỉ biết rằng kết quả chính là điều tôi muốn, tôi đã chờ đợi giây phút này mấy ngày rồi."

  Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Tả Xuyên Trạch nhướng mày quyến rũ, Trác Viêm chỉ có thể thầm mắng hai chữ gian xảo, bất đắc dĩ nói: "Các anh đều đã chuẩn bị hết rồi."

  Không phải nghi vấn mà là khẳng định, ý cười trong mắt Tả Xuyên Trạch càng sâu, hắn biết lời nói của Trác Viêm đại diện cho sự nhượng bộ, "Đúng vậy, ngày đó tôi trở về đã chuẩn bị xong các tài liệu liên quan, chỉ đợi hôm nay thôi. "

  Bọn họ đều là người thông minh, nếu Tả Xuyên Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại không có lý do gì lại dừng lại, nếu như Trác Viêm vẫn quyết tâm muốn đi theo con đường này, nhất định sẽ cùng hắn đánh nhau, kết quả thường là song phương tổn thương , hơn nữa hiện tại Trác Viêm đang bận rộn chuyện của Trác gia,lại càng không thuận lợi để đấu với Phùng Ma, vậy nên chỉ có thể nhượng bộ nhưng mà người này cũng không phải người dễ dàng chịu thiệt.

  Trác Viêm cười nói: "Tôi đã làm cho anh một ân tình lớn như vậy, anh không nên đền đáp cho tôi một chút sao?"

  Tả Xuyên Trạch quay sang nhìn với ánh mắt xấu xa, chưa nói đồng ý hay không, chỉ nói, "Nói tôi nghe trước đã."

  Trác Viêm nghiêng người về phía trước, cười như một con cáo tính toán, "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chuyện nhỏ đối với anh thôi."

  "Ồ?"Đôi mắt quyến rũ khẽ nheo lại, hỏi, "Có liên quan đến Phùng Ma không?"

  "Thông minh," Trác Viêm gật đầu, cười nói: "Tôi đang nghĩ, nếu ngày nào đó có ai muốn thuê Phùng Ma giết Hill thì anh có thể kéo dài thời gian thêm chút."

  Tả Xuyên Trạch đột nhiên nhướng mày, "Anh muốn tôi tự đập bảng hiệu của mình à?"
*ý là làm mất uy tín

  "Anh chỉ cần kéo dài thời gian một chút, tôi sẽ làm thịt những người kia." Trác Viêm ánh mắt trở nên gian xảo, "Không còn người mua nữa anh vẫn còn thanh danh, lại nhận được khoản tiền cọc, quá tuỵt* vời phải không."

  Tả Xuyên Trạch bật cười thành tiếng, "Anh tính giỏi quá."

  Trác Viêm biết hắn trả lời như vậy là đồng ý, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, liền hạ giọng, cười hả hê hỏi: "Anh có biết Tống Triết có ý với anh..."

  Tả Xuyên Trạch thờ ơ gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi biết, người đàn ông đó vẫn luôn nhìn tôi không thèm che dấu."

  Trác Viêm trong mắt hàn ý càng sâu, "Tôi chỉ có thể chúc anh may mắn không bị con rắn độc đó bắt được."

  Tả Xuyên Trạch vừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đôi môi mỏng còn dính chất lỏng ẩm ướt, trông vô cùng hoa lệ, khiến ánh mắt của tên lính đánh thuê phía sau càng nóng bỏng, chỉ hận không thể vồ lấy hắn cắn một miếng ngay lập tức. Sau đó, đôi môi đỏ tươi chậm rãi gợi lên một nụ cười giễu cợt, chỉ nghe thấy anh không vội nói: "Không biết cuối cùng ai sẽ thắng..."

  Trác Viêm trở lại Trác gia cũng đã gần tối, mặt trời lặn từ trên trời chiếu xuống, chiếu lên căn nhà cổ kính này một tầng ánh sáng lộng lẫy, lên đến độ cao, có thể nhìn thấy tấm bia đá dựng ở bên cạnh đường, bước vào dãy Trác Gia, cây cối hai bên đã hơn trăm năm tuổi, sừng sững, tăng thêm chút uy nghiêm.

  Trác Viêm khi còn nhỏ không thích nơi này lắm, bởi vì nơi này đầy tính toán, giám sát, ám sát, khi đó bố hắn vừa mới lên nắm quyền, bận bịu đến mức không có thời gian. Bên cạnh hắn chỉ có một quản gia già và một vài người hầu đi cùng, những người này làm sao có thể ngăn cản những người chú như sói của hắn? Khi đó hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, càng nhanh càng tốt rời đi nơi này, hắn còn nhớ mình đã từng nghĩ khi nào đủ cường tráng sẽ quay lại thiêu thân. Cái nơi đáng ghét này sẽ bị lửa đốt thành tro, nhưng bây giờ đứng trước ngôi nhà cổ kính này, trong lòng hắn không khỏi có chút già nua, nhìn hắn giống như nhìn lão quản gia đã chăm sóc hắn lớn lên, hắn không khỏi có chút cảm thấy luyến tiếc trong một thời gian.

  Nghĩ tới đây, Trác Viên xuống xe trước cổng, một mình đi vào, hình như hắn chưa bao giờ nhìn kỹ căn nhà này, khi ông nội xây nhà, hắn chỉ nghĩ đến việc ở trên núi. .Để dựng nhà, hầu hết cây cối dọc con đường này đều chưa bị đốn hạ, hắn còn nhớ mỗi mùa thu về, con đường này lại phủ một tấm thảm lá rụng dày đặc, tưởng chừng như không thể dọn dẹp.

  "Anh không thể làm như vậy với em. Đây là con của anh!" Đi được nửa đường, một giọng nữ lanh lảnh truyền đến từ rừng cây bên đường, Trác Viêm sửng sốt một chút, đi vào trong rừng cây.

  Đi được năm bước, Trác Viêm liền nhìn thấy bốn người đứng trước mặt mình, một người phụ nữ tóc quăn đang quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, bên cạnh là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, hai người đàn ông đứng đó. Trước mặt họ, người phụ nữ đang nói chuyện với một trong những người đàn ông với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Trác Viêm nheo mắt, hai người đàn ông là Trác Tình và một trong những trợ lý đắc lực của anh ta.

  Ồ? Thú vị. Trác Viêm tránh, nấp sau một gốc cây lớn, bình tĩnh nghe cuộc đối thoại bên trong.

  "Thật đấy, anh phải làm gì để tin tôi?! Không tin thì đi xét nghiệm ADN đi!", người phụ nữ buồn bã hét lên.

  Dựa theo lời của Trác Viêm, nửa tháng nay người nhà của Trác Tình muốn tới giúp Trác Viêm quản lý công ty, cho nên mới ở lại đây, không ngờ người phụ nữ này lại tới, người bảo vệ từng mang ơn cô gái này nên giúp đỡ để cô vào được đây nên mới diễn ra cảnh hiện tại.

  Trác Tình nhíu mày, nghe cô nói như vậy, anh ta biết đứa nhỏ này đúng là con nối dõi của mình, nhưng kết hôn là để giúp anh ta củng cố sự nghiệp, không thể nào kết hôn với một người mới ngủ vài lần được. Thôi thì cứ giữ lại cô ta, đến lúc đứa trẻ kia lớn chia cho nó ít cổ phần, hiện tại hắn không muốn có người làm vướng chân vướng tay.

  "Tôi cho cô hai lựa chọn," Trác Tình vừa nói vừa rút ra một con dao găm ném tới trước mặt nữ nhân, "Hai người hôm nay chỉ có thể một sống một chết, nếu như cô chết thì tôi sẽ đem thằng bé về Trác gia nuôi nấng, còn nếu nó chết thì tôi sẽ cưới cô."

  Trác Viêm ở bên cạnh nghe được không khỏi nhíu mày, với tính cách của Trác Tình thì cho dù cô gái kia có chọn cái gì thì hôm nay nhất định không thể sống sót đi ra ngoài, nhưng nếu chọn giết chết con của mình sau đó bị Trác Tình giết chết thì Trác Tình cũng sẽ lấy cớ là để trả thù hộ con.

  Người phụ nữ run rẩy nhặt con dao găm lên, tuyệt vọng nhìn đứa con trai đang khiếp sợ bên cạnh, hôm nay bà đến đây vì nghĩ rằng nhờ đứa trẻ này, bà có thể trở thành chỗ ngồi của Trác phu nhân và sống cuộc sống thượng lưu từ nay về sau .. Sống bằng thể diện của người khác, không cần cò kè mặc cả mấy chục đô với người bán hàng rong, không cần ngẩng đầu nhìn chị em cùng trang lứa, từ khi quen biết Trác Tình, cô đã biết cơ hội đến rồi , cô làm việc chăm chỉ. Cô có một đứa trẻ và muốn tìm anh ta sau khi đứa trẻ được sinh ra, nhưng ai biết rằng công việc kinh doanh của nhà họ Trác quá lớn, Trác Tình bình thường quá bận rộn, vì vậy việc tìm anh ta còn khó hơn lên trời, tận năm năm sau cô mới tìm được anh ta nhưng mà với điều kiện phải giết đứa con của mình thì cô mới có thể bước chân vào Trác gia.

  Cô không đành lòng... Cô cho rằng cuộc sống xa hoa mà mình mơ ước bao nhiêu năm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một chiêu là có thể có được, đi đổi đứa nhỏ.. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông lãnh đạm trước mặt, gằn từng chữ nói: "Anh phải giữ lời."

  Cô vừa dứt lời, chỉ có một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đứa trẻ lập tức kêu lên, tiếng khóc kết thúc được bao phủ bởi một âm thanh khàn khàn chói tai, "Mẹ!"

  Con dao găm đâm sâu vào bụng người phụ nữ, máu trong nháy mắt nhuốm đỏ, cô ta kiên định nhìn chằm chằm Trác Tình, gằn từng chữ một nói: "Anh nhất định phải giữ lời!"

  "Mẹ, mẹ..." Đứa trẻ run rẩy chống đỡ thân thể của mẹ, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

  Đáng tiếc cô đã không còn cách nào đáp lại hắn, Trác Tình lạnh lùng nhìn hắn một cái, ra lệnh cho thuộc hạ: "Đi xử lý cô ta." Sau đó quay đầu nhìn đứa nhỏ đang khóc, nói bằng giọng điệu. Trầm giọng nói: "Con cùng ta trở về, từ nay về sau, con chính là Trác gia thiếu gia." Hắn cũng không thiếu chút tiền để nuôi thằng nhóc này.

Không ngờ, đứa trẻ đang khóc không kìm được nước mắt nhìn người đàn ông bắt đầu ăn mặc chỉnh tề kéo mẹ mình đi, nắm chặt tay, thân thể có chút run rẩy quá mức, cụp mắt xuống, mặc dù giọng nói vẫn có chút run rẩy, nó bình tĩnh lạ thường, nhỏ giọng nói: "Vâng, thưa cha."

  Vừa dứt lời, Trác Viêm cùng Trác Tình đồng thời híp mắt lại, Trác Tình trong mắt thậm chí có sát ý, đứa bé này không thể giữ lại!

  Tuổi còn trẻ mà có thể gạt bỏ tình cảm nhanh như vậy, lại còn bình tính như vậy, sau này nhất định không được coi thường, mẹ nó bị mình bức bách đến chết, đặt một người như vậy ở bên cạnh mình chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ!

  Trác Viêm thấy Trác Tình có sát ý vội vàng đi ra ngoài, dịu dàng nói: "Ai, thật sự có trẻ con, tôi nghe thấy tiếng khóc còn tưởng là nghe nhầm cơ đấy."

  Vừa nói, hắn vừa đi tới bế đứa trẻ lên, quay đầu hỏi Trác Tình: "Đây là con của anh đúng không? Tôi vừa nghe thấy nó gọi cha."

  Trác Tình vốn định nói lung tung, nhưng nghe hắn nói xong, liền biết chuyện đã bị lộ, liền cười đồng ý: "Ừ, tôi cũng định mang nó về nhà để được người hầu chăm sóc."

  "Anh cũng không cần đưa trở về, dù sao hiện tại anh sống ở chỗ này, để nó sống ở đây đi, tôi rất thích trẻ con, để nó chơi với tôi đi." Hắn ngữ khí cam chịu nói, nhìn về hướng đại trạch, nói với đứa bé bên cạnh: "Đi thôi, chú dẫn con đi chơi".

  Nhìn tư thế của hắn, Trác Tình biết hiện tại muốn đoạt không được, hắn chỉ có thể chờ đợi tương lai, dù sao hiện tại nó vẫn còn là trẻ con.

  Đứa bé nằm trong lòng Trác Viêm, cuối cùng không nhịn được căm hận liếc cha một cái, lại phát hiện người đằng sau cũng đang nhìn chằm chằm về phía mình, ánh mắt lạnh lùng giống như khi hắn yêu cầu mẹ lựa chọn .. Giống hệt nhau, nó không khỏi rùng mình.

  Trác Viêm trầm giọng cười nói: "Làm sao vậy, đến bây giờ mới biết sợ sao? Thằng nhóc nhà còn quá non."

  "Tôi không sợ!"

  "Được rồi, con không sợ, vừa rồi tại sao lại run?" Trác Viêm cười hỏi: "Làm sao, con muốn báo thù cho mẹ sao?"

  Cậu bé lập tức nhìn Trác Viêm với ánh mắt cảnh giác.

  Trác Viêm tiếp tục cười nói: "Con không cần đề phòng chú, bộ dáng vừa rồi của nhóc hắn ta cũng nhìn thấy rồi."

  Cậu bé nhớ tới vừa rồi ánh mắt của Trác Tình, không khỏi run lên, cắn chặt môi, "Tôi không thể chết!"

  "Ồ? Còn sống muốn làm gì?"

  "Tôi. . . " Nhóc lại cắn cắn môi, "Tôi muốn trở nên mạnh mẽ! Tôi muốn bảo vệ thứ tôi muốn bảo vệ, ta phải mạnh mẽ! Tôi không muốn có người khi dễ tôi nữa! Tôi không thể để cho mẫu thân của tôi chết vô ích, tôi muốn báo thù!"

  Trác Viêm không khỏi cười ra tiếng, nhìn nó giống như nhìn chính mình khi còn bé

"Được, chú giúp con."

  "Chú?" Đứa nhỏ nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác.

  "Đúng vậy," Trác Viêm cười giải thích, "Bố chú kiên quyết muốn chú giữ lại một số người họ Trác để nối dõi tông đường, nhưng vợ chú không thể sinh con, vì vậy chú rất thiếu con, hơn nữa con dung mạo rất tốt, cho nên chú giúp con, nếu như con thật sự giỏi thì tương lai toàn bộ Trác gia sẽ là của con."

  Cậu bé hình như mới hiểu được một nửa những gì mình nghe, nhưng cũng biết ý tứ trong lời nói, liền hỏi: "Mẹ cháu nói chỉ cần vợ chồng ngủ với nhau là có thể sinh con, tại sao lại không thể? Vợ chú có con không? Chú có bị bệnh không?"

  Trác Viêm cười sảng khoái hơn, "Biết đâu, nếu tình cờ gặp được em ấy, có thể trực tiếp hỏi, xem em ấy trả lời cháu như thế nào."

  "À, thì ra mẹ cháu nói..." Vừa nói, nó lại nghĩ đến mẹ mình, vẻ mặt khó tránh khỏi ủ rũ, nhưng rất nhanh nó lại kìm nén nước mắt, ánh mắt càng thêm kiên định.

  Đứa nhỏ này thật sự không đơn giản, Trác Viêm cười nghĩ, đến lúc nhất định sẽ làm gì đó, liếc mắt liền có thể biết nó đang suy nghĩ cái gì, nói: "Lát nữa chú sẽ phái người đi chôn cất mẹ nhóc tử tế, yên tâm đi."

  "Cảm ơn."

  "Không có việc gì, sau này nhóc bán mạng cho chú, chúng ta hòa."

  "..."

  Trong khi hai người đang nói chuyện, họ đã đến nhà chính, Đan Kiệt đang đứng ở cửa đợi, có vẻ như anh ta có việc quan trọng phải làm, lúc này, anh ta đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của đứa trẻ trong nhà, cánh tay sững sờ, "Thiếu gia, thiếu gia, đây là con riêng của anh sao? !"

  Trác Viêm trừng mắt nhìn hắn, đang định nói sao có thể, thì đứa nhỏ trong lòng ôm cổ hắn, nói, "Đúng vậy." Nó thà nhận người đàn ông này là bố còn hơn là nhận Trác Tình.

  Trác Viêm vừa giải quyết xong một vấn đề quan trọng mà bố giao cho, đang cảm thấy vui vẻ nên cũng thuận miệng nói đúng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người đi ra từ phía sau Đan Kiệt, hắn lập tức chết lặng, chỉ ước có thể bóp cổ đứa trẻ này rồi tự đập đầu vào tường để chứng minh mình vô tội.

  Người bước ra không phải vợ hắn thì là ai? !

  "Vợ... vợ..." Trác Viêm lúc này căng thẳng líu lưỡi, nhưng đứa nhỏ chết tiệt kia vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nghi hoặc nói: "Hả, anh ấy là vợ của chú? Nhưng mẹ con nói đàn ông không thể sinh con, bảo sao bố lại đi đón con về."

  "Câm miệng, cái đồ chết tiệt này!" Trác Viêm thật sự sắp phát điên, thấy vợ mình lẳng lặng xoay người vào nhà, liền đem đứa nhỏ trong lòng nhét vào trong tay Đan Kiệt, xông vào.

  "Người đàn ông kỳ lạ kia định làm gì?" cậu bé nghiêng đầu hỏi.

  "Kỳ lạ?" Đan Kiệt kinh ngạc hỏi: "Hắn không phải bố của con sao?"

  Đứa trẻ bĩu môi, "Chú tin tất cả những gì con nói à"

  "..." Đan Kiệt thật sự muốn biết ông chủ mình đã nhặt cái của nợ gì về.

  "Chú vẫn chưa nói cho con biết chú ấy định làm gì," cậu bé nhắc nhở.

  Đan Kiệt liếc nhìn cánh cửa đang mở, im lặng một lúc, nói: "... lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro