Chương 41: Yên bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa ." Trác Viêm đứng dậy khóa cửa lại, mặt tươi cười quay trở về."

  Hill còn đang thở gấp, giơ tay liếc hắn một cái, ngữ khí kiên định nói: "Anh bại lộ trước Trác Tình, sau này hắn sẽ đề phòng anh."

  "Không sao, " Trác Viêm cười nhảy lên giường, bắt đầu cẩn thận cởi quần áo, kéo thắt lưng, cười đáp: "Dù sao lần này anh cũng quyết định quét sạch Trác gia, bây giờ anh ta biết thì sao đâu? Còn em ấy," hắn cười cúi người hôn lên môi anh, hỏi: "Em đang quan tâm anh sao?"

  Phản kháng mấy lần đều bị người đàn ông này dễ dàng khống chế, Hill dứt khoát ngừng giãy giụa, để hắn cởi thắt lưng, nghe vậy liếc hắn một cái, đổi đề tài: "Sao anh lại mang đứa bé đó về?" Anh không ngốc, anh có thể nhìn thấy thái độ của Trác Viêm đối với đứa trẻ đó, anh cũng thấy rõ thái độ của đứa bé đấy với Trác Tình.

  Thấy anh không  trả lời câu hỏi của mình, Trác Viêm cũng không truy cứu nữa, vợ hắn đã quen giữ thể diện, hắn tự biết sự trốn tránh này có nghĩa gì, không nhịn được cúi xuống hôn anh.

  Hill quay đầu tránh né rồi nói, "Tôi đang hỏi anh đấy."

  Trác Viêm cởi quần nói: "Còn không phải tại bố anh sao. Anh nói với ông ấy là sẽ quấn lấy em cả đời, ông biết anh chỉ nghĩ đến chuyện quét sạch Trác gia, liền nói "không thể để Trác gia tuyệt hậu được" mà anh thì không muốn sinh con bằng ống nghiệm, chỉ có thể tìm những đứa nhỏ khác trong Trác gia, đứa bé kia là đứa nhỏ thông minh, có tiềm năng nhất mà anh từng thấy, nó cũng có thù với Trác Tình, không lo nó sẽ phản bội nên anh đem nó về."

Nói xong hắn nhanh chóng cởi y phục của anh ra, lật người đè lên.

  Hill cố gắng hết sức để tránh sự công kích của hắn, hít một hơi hỏi: "Còn gia tộc Riley thì sao?"

  Trác Viêm ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Anh nghĩ kĩ rồi, anh tuyệt đối không để em đi thụ tinh ống nghiệm để sinh con, nếu em dám giấu anh đi làm anh sẽ giết đứa nhỏ kia." Hắn nói đến đây dừng một lúc, thấy vợ mình không phản ứng gì liền biết anh không tức giận, liền nhào tới hôn anh, sau đó liếm môi nói, " Anh định để Triệt đi làm việc đó, nhưng mà với tính cách của Krister thì chắc không được, vậy thì chỉ còn một cách thôi."

  Hill không khỏi thắc mắc: "Cách gì?"

  "Để cha mẹ em sinh thêm một đứa nữa đi," Trác Viêm cười nói, "Bọn họ còn rất trẻ, sinh thêm một đứa con là hoàn toàn có khả năng, hơn nữa bọn họ một mực chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người, căn bản không có thực hiện được trách nhiệm làm cha làm mẹ của mình. Hãy để họ làm nhiệm vụ của mình."

  Hill suy nghĩ một chút, cũng không có phản đối, Trác Viêm cười nhìn anh, thầm nghĩ vợ hắn căn bản không ý thức được, như vậy có nghĩa là  trong tiềm thức anh đã muốn ở bên hắn cả đời, đương nhiên hắn sẽ không vạch trần, chỉ cúi xuống nhìn gương mặt thanh tú của vợ.

  Em rõ ràng đã yêu anh muốn chết rồi mà vẫn chưa nhận ra, ngốc thật.

  Hill bị nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng làm cho chán ghét, xoay người xuống giường đi tắm trước khi ngủ, Trác Viêm thấy vậy vội vàng đi theo, ân cần rót nước kiểm tra nhiệt độ nước cho vợ.

  Hill thật sự chưa từng tắm chung với Trác Viêm, thấy nước của anh đã gần đầy, anh nói: "Hiện tại có thể ra ngoài."

  Vốn tưởng rằng Trác Viêm sẽ không ngu ngốc mà đi ra ngoài, ai ngờ hắn chỉ cười nói "Vợ nói gì cũng đúng" sau đó đi ra ngoài còn ân cần đóng cửa.

  Hill nhìn cánh cửa đóng lại, thầm nghĩ sao giờ hắn dễ bảo thế? Anh sững người một lúc rồi khẽ gật đầu hài lòng, mặc dù không có ai nhìn thấy, anh bắt đầu thoải mái đi tắm.

  Bồn tắm trong phòng ngủ của Trác Viêm cũng được trang bị chức năng mát xa, Hill bật công tắc, ngẩng đầu thoải mái nhắm mắt lại, lúc này bên tai truyền đến tiếng cạch cạch khe khẽ, anh mở mắt ra nhìn nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy Trác Viêm trên mặt mang theo nụ cười, đi tới tiến vào trong bồn tắm, đi đến bên cạnh anh, không chút khách khí ôm anh vào lòng.

  "..." Hill trầm mặc một lát, nói: "Không phải tôi bảo anh đi ra ngoài sao?"

  Trác Viêm vô tội nói: "Anh đi ra ngoài rồi mà."

  "..." Hill hỏi, "Vậy sao giờ anh lại ở đây?"

  Trác Viêm càng thêm vô tội, "Em đâu có nói là anh không được vào đâu."

  "Tôi có mời anh vào sao?"

  "Vậy nên hiện tại coi như là em mời anh vào đi."

  "Anh cũng có thể coi như là tôi không mời anh vào?"

  "Không." Trác Viêm cười hôn lên môi anh, luồn tay ra sau vươn một ngón tay ấn nơi đó, trêu chọc nói: "Nhưng anh rất muốn 'tiến vào'."

  Hill thân thể cứng đờ, anh lạnh lùng nhìn qua, nói: "Vậy tôi hiện tại nói cho anh biết... ừm..."

  Những lời còn lại đều bị Trác Viêm dùng miệng chặn lại, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của anh, vô cùng khiêu gợi liếm liếm hàm răng của anh, không buông ra bất kỳ chi tiết nào, tay cũng không nhàn rỗi, lướt lên lướt xuống trên cơ thể Hill, không ngừng trêu trọc.

  Hill khẽ rên lên một tiếng, hô hấp lập tức trở nên rối loạn, suy nghĩ cũng trở nên có chút mê muội, người đàn ông đáng ghét này còn thích ở bên tai anh trêu chọc, "Em cứng rồi."

  Hill khẽ cau mày, quay đầu tránh nụ hôn của hắn, nhưng bởi vì làn da trên cổ co rút, anh cảm nhận được môi nam nhân nóng bỏng càng rõ ràng, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.

  Trác Viêm ép anh vào giữa tường và mình, vừa cẩn thận mở rộng vừa hôn anh, đến khi gần được rồi liền ôm anh xoay người về một hướng, dựa vào tường ôm anh từ phía sau, khẽ đỡ lấy eo anh đẩy mạnh cho đến khi toàn bộ cơ thể đi vào cơ thể anh, hắn thở ra thoải mái, rồi di chuyển tùy ý.

  Một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng Hill thoát ra, gánh chịu vài động tác thô bạo của người đàn ông phía sau, anh không nhịn được nói: "Anh. . . anh chậm một chút..."

  Trác Viêm ghé sát vào tai anh, cắn vành tai anh nói: "Muốn anh nhẹ nhàng thì trả lời anh vài câu."

  "Ưm....ưm... anh... anh hỏi..."

  "Sao tự nhiên lại đến tìm anh?"

  Mỗi cú đẩy của người đàn ông này đều chạm sâu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể anh, hô hấp của Hill càng trở nên hỗn loạn, thở hổn hển nói: "Anh, anh dừng lại trước."

Nghe vậy, Trác Viêm thật sự đột nhiên dừng lại, nhưng vì chịu đựng mà mạch máu phồng lên trên cánh tay, hắn hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Nói đi."

  Bỗng dưng dừng lại khiến Hill có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể thỉnh thoảng có thứ gì đó đang run rẩy, điều này khiến anh càng khó chịu hơn, anh không khỏi khẽ hừ một tiếng, nói: "Krister muốn đem Triệt về Trung Quốc nên tôi đi theo"

  Trác Viêm kinh ngạc, "Triệt tỉnh rồi?"

  "Chưa, Krister đã thuê một y tá đặc biệt và một bác sĩ tư nhân, ngay cả thiết bị cũng đã sẵn sàng."

  Trác Viêm lập tức hiểu ra, dù sao công việc của Krister là ở Trung Quốc, anh ta cần phải lo liệu ở đây, cho nên không thể ở lại Vương quốc Anh lâu được, nhưng mà... Trác Viêm híp mắt, kịch liệt cử động lại nói: "Đây là lý do em đến Trung Quốc, còn anh đang hỏi sao em đến đây mà, Krister ở thành phố S, còn đây là thành phố X, em đừng có lừa anh."

  Hill há hốc miệng, nhưng không biết nên trả lời như thế nào.

  "Không trả lời anh sao?" Trác Viêm nhướng mày, sau đó lại kịch liệt động đậy, khàn giọng hỏi: "Có nên nói cho anh biết không?"

  Hill càng ngày càng bị người đàn ông đáng ghét này làm cho không tự chủ được, ngơ ngác nói: "Bởi vì tôi muốn ngủ..."

  Trác Viêm hai mắt sáng lên, nơi mềm mại bị va chạm mạnh một cái, sự hạnh phúc to lớn trong lòng bỗng dâng lên, khiến hắn như muốn khóc, nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, xoay người trực tiếp áp sát phía dưới, hắn kịch liệt đâm rút, khàn khàn nói: "Em cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về anh rồi..."

  "ưm..." Hill không khỏi nhíu mày, thở hổn hển nói: "Anh. . . anh nhẹ đi một chút..."

  "Anh sẽ cố gắng..." Trác Viêm nói xong liền nghiêng người bắt đầu hôn anh kịch liệt, động tác thật sự đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng cuối cùng Hill vẫn bị hắn  vô lần đến mức kiệt sức mà ngất đi. Trước khi ngất đi tự thề sau này sẽ không làm chuyện thiếu não như vậy nữa.

  Lần này Hill ngủ rất sâu, khi anh tỉnh dậy đã là ban đêm, Trác Viêm ôm eo anh từ phía sau ôm anh vào lòng, hơi ấm da thịt từ sau lưng truyền đến rõ ràng, rất dễ chịu, ấm áp, khiến người ta không khỏi muốn ngủ tiếp .

  Vừa động, Trác Viêm liền tỉnh lại, lập tức nắm chặt cánh tay, thanh âm tràn đầy khó có thể hình dung hài lòng, cười hỏi: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Muốn ăn sao?"

  Nghe hắn hỏi Hill liền cảm thấy đói, vì vậy anh gật đầu, nhưng anh không biết rằng một phần nhỏ nguyên nhân đói là do đồng hồ sinh học, phần còn lại là do phóng túng quá độ, Trác Viêm biết rõ nhưng cũng không nói, cười tủm tỉm xuống giường mặc quần ngủ.

  Hai người trong chốc lát ăn xong bữa tối, Trác Viêm nhìn đồng hồ, phát hiện ở Anh lúc này cũng không phải buổi tối, hơn nữa vợ đã ngủ no, hắn cũng không buồn ngủ nữa, liền cười đề nghị: "Chúng ta đi chợ đêm đi? Em đi chợ đêm bao giờ chưa?"

  "..."

  Trác Viêm nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh liền biết đáp án, liền đứng dậy tìm quần áo đưa cho anh, cười nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi chơi."

  Khi ở nhà Riley, nếu hôm đó không phải đến công ty, Hill thường thích mặc áo len cổ rộng và quần pyjama cotton, anh cầm lấy bộ đồ quần, thấy chiếc áo thun tạm chấp nhận được, nhìn đến chiếc quần jeans thì ném lại, nói "Không."

  Trác Viêm nhướng mày, chợt nhớ tới chiếc quần pyjama của vợ, liền xoay người tìm một chiếc quần thể thao đưa cho anh: "Cái này thì sao?"

  Hill chỉ gật đầu rồi đứng dậy, hai người nhanh chóng đến trung tâm thành phố, Trác Viêm đỗ xe, quay người đi về đã thấy vợ ngoan ngoãn đứng ở quảng trường đợi mình, không giấu được khí chất của mình, khiến người ta không tự chủ được bị anh hấp dẫn, giống như lần đầu tiên gặp anh trong quán bar đêm đó, không thể rời mắt, nhưng lúc đó, xung quanh anh là một tầng hơi thở lạnh lẽo, chính là đáng sợ, bây giờ lớp lạnh lùng đó vẫn nhắm vào người khác, còn với mình thì đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, Trác Viêm rất hài lòng với việc này.

  "Đi thôi." Trác Viêm cười đi tới, nắm tay vợ, bắt đầu chậm rãi đi theo đám người.

  Đường phố rực rỡ ánh đèn neon, xe cộ tấp nập, dòng người dài vô tận, những gương mặt xa lạ vụt qua, không có âm mưu tính toán, bình thường đến mức khiến người ta cảm thấy bình yên.

  "Khi anh còn trẻ, anh không có cơ hội ra ngoài vì bị nhà họ Trác theo dõi. Mặc dù bố anh đã đăng ký cho anh thẻ thành viên cấp cao của các câu lạc bộ lớn nhỏ, nhưng để vào và được hưởng đãi ngộ cao cấp, anh nhất định phải tiết lộ thân phận của mình, cuối cùng cũng chịu sự giám sát của Trác gia, khiến anh không thể tùy ý chơi đùa," Trác Viêm nắm tay Hill nói, "Nhưng khi anh lớn lên, anh nghĩ ra một cách hay, nửa đêm lẻn ra ngoài."

  Hill kinh ngạc, "Nếu có người phát hiện thì sao?"

Trác Viêm cười nói: "Anh đương nhiên sẽ không như vậy đi ra ngoài, anh ngụy trang," hắn cúi người về phía trước hạ thấp giọng nói, mềm mại hơi thở phả vào bên tai anh, "Em sẽ không tưởng tượng anh đã đóng giả thành những ai đâu."

  Hill tò mò hỏi: "Bao gồm cả phụ nữ?"

  Trác Viêm cười cười, thản nhiên nói: "Anh đã từng, có lần còn bị biến thái lôi vào phòng."

  "Rồi sao?"

  "Sau đó anh nói với hắn anh thích chơi dã chiến," Trác Viêm  cười nói, "Hắn kích động kéo anh đến một cái ngõ nhỏ, cuối cùng bị anh đánh một trận."

  Hill có chút khó hiểu, "Dã chiến?"

  Trác Viêm gật đầu, vừa vặn liếc mắt liền nhìn thấy chung quanh hắn một ngõ nhỏ tối tăm, không nói một lời liền kéo anh đi vào, sau đó không kiềm được hôn anh một cái, cuối cùng hung ác đẩy eo anh nhếch miệng cười nói. , "Là ý này, hiểu không?"

  "..."

  Thấy anh không trả lời cũng không hỏi han, Trác Viêm cười kéo anh ra khỏi ngõ nhỏ, quay trở lại con phố đông đúc, liếc nhìn đèn nê-ông sáng chói trước mặt, đột nhiên cảm thấy ước gì thời gian có thể kéo dài vô tận như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro