Chương 43: Đáng tin cậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hill nói được làm được, quay người đi vào thang máy, bảo người phục vụ dừng lại ở tầng câu lạc bộ, Trác Viêm theo sát sau đó, tiếp tục âm thầm khóc, nghĩ nếu vợ mà đem gì đó về thì tính phúc sau này không còn nữa.

  Hill hờ hững nhìn thang máy thay đổi tầng, vừa mở ra anh tâm tình rất tốt, liếc Trác Viêm một cái, Trác Viêm hiểu được ý tứ trong mắt anh — xem có gì hay ho, lần sau anh cứ suốt ngày động dục thì cẩn thận tôi.

  Trái tim bé nhỏ mong manh của hắn bỗng vỡ tan thành một tiếng "cạch" rồi lẽo đẽo theo sau vợ như chết ngay tại chỗ.

  Nhưng cuối cùng Hill vẫn không thể tận mắt nhìn thấy toàn cảnh câu lạc bộ, bởi vì vừa bước ra khỏi thang máy, hai người đàn ông từ phía trước đi tới, trên người là một người đàn ông khác, người đàn ông đó hoàn toàn là lõa lồ, trên người buộc đủ loại xiềng xích và chuông, làn da trắng nõn ban đầu chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, một số vết còn đang rỉ máu, mỗi khi anh ta đi Với mỗi bước đi, chất lỏng màu đỏ và trắng sẽ chảy xuống đùi. Hai người họ đang kéo về phía thang máy, như thể đang chuẩn bị lên phòng dành cho khách trên lầu. Bước chân của họ có chút không vững, nhưng một người thì say còn người kia thì không. Đó là do tiêm thuốc .

  Hill vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người này, thân thể đột nhiên cứng đờ, Trác Viêm đi theo phía sau, lúc này hắn cũng nhìn thấy hai người trước mắt, hắn nhướng mày, người trước mặt đang đứng đờ ra, không cần nghĩ ngợi, hắn tiến lên một bước ôm vợ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh, trầm giọng nói: "Em có sao không? Nào, hít một hơi thật sâu."

  Hill chưa bao giờ nhìn thấy điều này trước đây, hiện tại anh cảm thấy ngay cả không khí xung quanh mình cũng thật kinh tởm, anh muốn rời khỏi nơi ma quái này ngay lập tức.

  Trác Viêm tiếp tục ôm vợ, nhìn hai người vào thang máy, sau đó mới ôm anh đi về phía một thang máy khác.

  "Được, chúng ta ra đây, hít một hơi thật sâu." Đứng ở khách sạn dưới lầu, Trác Viêm vỗ vỗ lưng vợ nói.

  Lúc Hill đi ra, anh hít một hơi thật sâu để giảm buồn nôn, nhìn con đường vắng vẻ trước mặt một lúc rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Đã hai giờ rưỡi sáng rồi," Trác Viêm liếc nhìn đồng hồ nói: "Ở Anh mới chập choạng tối, em không sao chứ, có muốn chơi tiếp không?"

  Hill lại âm thầm hít sâu vài hơi, cảm giác so với trước tốt hơn nhiều, hỏi: "Hiện tại còn có chỗ nào đi sao? Tôi không đi quán bar."

  "Đương nhiên không phải đi quán bar." Trác Viêm thấy vợ không có việc gì, ý thức được mình đã thoát khỏi số phận bị những công cụ kia hành hạ, liền vui vẻ cọ cọ lại hôn, sau một lúc lâu quấn lấy nhau, hắn buông ra, nói: "Em cho rằng anh ngốc vậy sao, tất nhiên là sẽ không đưa em đến nơi nhàm chán đó rồi."

  Nói xong, hấn kéo anh đến bãi đậu xe, nói: "Bây giờ là thời điểm cuồng nhiệt nhất của các bữa tiệc đua xe , không đi xem thì thật đáng tiếc."

  Hill để cho hắn kéo, nhớ tới người này khi còn trẻ một mình lẻn ra ngoài, tận lực lẻn vào các loại địa phương, không khỏi nói: "Anh khi còn nhỏ thật phản nghịch."

  "Xem dáng vẻ bây giờ của em, anh biết em khi còn bé nhất định rất ngoan," Trác Viêm cười khẽ nói, "Kỳ thực, lần đầu tiên ra ngoài là do quá căng thẳng, muốn trốn tránh, nhưng anh vừa mới cạy được chiếc xe ra thì người của bố anh đá đến rồi. Điều khiến anh khó chịu là bố anh nói với anh rằng anh rất nhàn rỗi sinh nông lỗi, vì vậy ông ấy nhờ anh giúp ông ấy quản lý công ty, sau đó bỏ lại anh một mình rồi đi du lịch khắp thế giới".

  Hill đi bên cạnh hắn, lặng lẽ lắng nghe mà không nói lời nào.

  Trác Viêm nói tiếp: "Trải nghiệm kích thích đó khiến anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, vì vậy anh sẽ mặc quần áo ra ngoài chơi bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Bố anh biết anh sẽ không chạy trốn nên ông ấy không quan tâm đến anh nữa. Tay nghề của anh càng ngày càng tốt, thành thạo, càng ngày càng có nhiều chỗ trà trộn, sau đó anh phát hiện có đôi khi vô tình lấy được rất nhiều tin tức, có Trác gia người còn có người, có buôn bán buôn chuyện. , một số có thể hữu ích và một số thì không, nhưng hầu hết chúng đều hữu ích, lúc đó anh đã nghĩ rằng nếu anh thành lập một tổ chức tình báo với trí thông minh toàn diện, anh sẽ có thể đưa ra quyết định chính xác ngay từ đầu."

  Hill gật đầu nói: "Vậy nên anh thành lập Hắc Vũ."

  Trác Viêm "ừm" một tiếng, cảm thấy nhiệt độ có chút giảm xuống, liền buông tay ôm ngang eo anh, nói: "Lúc đó anh vừa mới gặp Doãn Mạch, hắn cũng là một người ý tưởng lớn. Vì vậy, bọn anh đã gặp nhau, sau khi chuẩn bị gần xong, Doãn Mạch đề xuất thành lập trụ sở chính ở Vương quốc Anh, anh chỉ đồng ý vì anh không muốn hoạt động dưới mũi của chú anh,  sau đó anh mới tìm thấy một trường và bay đến đó."

  Hill lặng lẽ lắng nghe, nghe hắn kể về quá khứ của mình, về những quá khứ xa xưa mà chúng ta không hề quen biết, một cảm giác lạ lùng chợt lóe lên trong lòng, anh vẫn không hiểu cảm giác đó nảy lên trong tim mình là gì, nhưng có một điều chắc chắn là âm thanh gây khó chịu cách đây không lâu dường như không còn khó chịu nữa.

  "Nhưng anh rất mừng vì anh đã chọn trường đó, nếu không anh đã không gặp được em," Trác Viêm nhìn vợ không chớp mắt, hằn học nói: "Không phải cái gì cũng có con số xác định sao? Số phận của chúng ta đã định, em không thể thoát khỏi chồng của mình."

  Hill thờ ơ liếc nhìn hắn, không để ý đến hắn, quay đầu tiếp tục bước đi.

  Trác VIêm nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Hill, hắn luôn thích nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của vợ, vì vậy cười đưa tay ra, xoay người hôn lên môi anh một cái.

  Chiếc lưỡi khéo léo đuổi theo sự quấn quít dịu dàng của anh, mỗi lần lướt qua đều mang theo tình cảm mãnh liệt, hai tay vòng qua eo anh hơi áp sát vào nhau, ôm một hồi mới buông ra, cọ vào lỗ tai của anh liếm liếm, hài lòng nói: "Cục cưng, vị của em ngon quá."

  Khoái cảm lập tức như có dòng điện quét qua toàn thân, Hill không khỏi khẽ thở dốc, vội vàng quay đầu sang một bên để cách hắn một chút.

  Vốn dĩ hành động của Trác Viêm chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy phản ứng ngoài ý muốn của vợ, hắn không khỏi nở nụ cười, đôi mắt híp lại, nhếch mép dụi dụi vào người cô: "Vợ ơi, em không phản ứng sao?"

  Hill liếc hắn một cái, hờ hững hỏi: "Anh có đi không?"

  "Đương nhiên là đi." Trác Viêm xoa xoa hai tay làm nũng, không biết xấu hổ hỏi: "Nhưng vợ ơi anh có phản ứng, anh nên làm thế nào đây?"

  "..." Hill trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Trác Viêm, lần đầu tiên trả lời một câu hắn vẫn luôn không để ý tới một câu không biết xấu hổ, ngữ khí vô cùng ân cần, "Không sao đâu, tôi sẽ giúp anh."

  Trác Viêm tự nhiên nghĩ theo hướng đi xuống , hưng phấn đến sôi máu trở lại, hiện tại đã vào bãi đậu xe, không nói một lời lập tức kéo vợ lên xe, sau đó lật người đè xuống. Đi lên, hắn cúi đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh chờ mong, hắn cười xấu xa nói: "Lần này là chính em nói, đừng nửa đường bỏ chạy."

"Tôi nói trợ giúp không phải ý này." Hill dùng sức đẩy hắn ra, ra lệnh, "Ngồi đi."

  Trác Viêm cười nhìn vợ, thực ngoan ngoãn, cũng không có nhào tới, ngược lại tiếp tục trêu chọc: "Vợ ơi, em định giúp anh thế nào, em nhanh lên một chút đi, anh sẽ khiến em ngạt thở đến chết."

  Hill nhìn hắn một lúc,  sau khi chắc chắn rằng hắn thực sự sẽ không vồ lấy mình nữa, anh  lấy điện thoại ra và bấm một số, "Này, Just, giúp tôi liên lạc với ông chủ của Dạ Mị, nói với ông ấy rằng tôi muốn mua căn nhà ở tầng 5.  Cần một bộ đầy đủ các công cụ cho câu lạc bộ S/M, và đừng quên đính kèm hướng dẫn sử dụng, ừm, anh không nghe nhầm đau, tôi muốn nó, thế thôi, cúp máy. "

  Trác Viêm ở một bên cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt vốn là vui vẻ, mong đợi,  trong nháy mắt đông cứng lại, toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mình xong rồi, sao có thể quên chuyện này.

  Hill hài lòng nhận điện thoại, tâm tình lập tức trở nên rất tốt, thậm chí còn vươn tay vỗ vỗ Trác Viêm vai, bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Phương pháp trước đây của anh chỉ có thể tạm thời giải quyết vấn đề, hiện tại tôi sẽ cho anh giải quyết tận gốc rễ, sau này đỡ phiền toái, " anh nghĩ tới cái gì, dừng một chút nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh giống cái người ghê tởm vừa rồi."

  Được anh khích lệ, Trác Viêm lập tức chạy tới, hung ác nói: "Vậy anh sẽ làm trước rồi triệt sau!"

  Nói xong, hắn hôn lên, hai tay lần lượt luồn vào trong áo phông và quần thể thao, chuẩn bị cởi ra.

  Hill thấp giọng khịt mũi, vươn tay đẩy hắn.

  Trác Viêm toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên người anh, hai tay vẫn không ngừng chuyển động, tựa hồ rất hưởng thụ sự mềm mại trong tay, lại không có tiến thêm một bước động tác, môi chậm rãi dời đến bên tai anh,  mỉm cười, "Vợ yêu, em nhìn xem bên cạnh chiếc xe phía trước bên phải chúng ta có người không?"

  Nghe vậy, Hill rời tai liếc mắt nhìn về phía đó, nói: "Có một người." Dù nhìn thế nào, người đó cũng định lái xe đi. Có gì lạ, hay là người đàn ông này muốn chuyển hướng sự chú ý của mình? Lần đầu tiên anh hỏi: "Quen biết không?"

  "Không biết," Trác Viêm vẫn chưa đứng dậy khỏi người anh, hơi thở ấm áp phả khắp cổ anh, "Nhưng người đàn ông này từ nãy đến giờ không ngừng đổi xe, giả vờ như đang đi lái xe, dáng vẻ muốn rời đi nhưng tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi phương hướng của chúng ta, điều này khiến người ta không khỏi nghi hoặc."

  Hill hiểu ra, "Tìm anh?"

  "Có lẽ vậy," Trác Viêm nói, chậm rãi trượt từ bên tai anh sang bên kia, nhìn từ bên ngoài giống như đang hôn anh, "Nhưng vừa rồi lúc anh xông tới, từ kính chiếu hậu nhìn thấy phía sau chúng ta còn có một người, không biết còn có những người nào khác."

  "Một người được gửi bởi chú của anh?"

  "Không thể nào," Trác Viêm cười giải thích, "Bởi vì bọn họ vừa mới gặp mặt đã phải chuẩn bị nhân lực cùng biện pháp đối phó, tuy rằng hiện tại nếu bọn hắn quyết tâm giết anh, nắm tay xông vào bệnh viện giết cha anh, vậy cũng là  tốt. Đó là một ý kiến ​​​​hay, nhưng dù sao thì họ vẫn sợ Đan Kiệt và những giám đốc điều hành đó,  họ sẽ không làm khó trừ khi họ buộc phải làm vậy. Nhưng nếu họ thấy rằng anh không bất tài như họ nghĩ, thì thôi sẽ khó nói trước trong thời gian tới".

  Hill dùng sức rút tay ra khỏi quần áo, nói: "Đây không phải chính là điều anh mong đợi sao? Anh chỉ cần một chiêu của bọn họ là có thể đánh trả."

  "Đương nhiên." Trác Viêm vươn tay lần nữa vuốt tới vuốt lui, tiến đến bên tai anh cắn một cái, "Nhưng đây không phải trọng điểm, ý  của anh là những người này chính là không phải do bọn họ phái tới, nếu là thật thì sẽ không chỉ có mấy người như vậy, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không xuất hiện muộn như vậy, cố ý đuổi tới đây quan sát lâu như vậy mới làm ra chuyện gì, vị chủ nhân này nhất định đã suy nghĩ rất nhiều .Cuộc đấu tranh chỉ gửi một vài người ra ngoài để kiểm tra nó."

  Hill bị hơi thở khiêu khích của hắn làm cho càng thêm khó thở, đầu hơi dời đi một chút, hỏi: "Làm sao anh biết là dụ hoặc mà không giết anh?"

  "Bởi vì anh không cảm nhận được sát khí." Trác Viêm vươn tay trượt đến bên cạnh ghế ngồi, chậm rãi làm phẳng ghế ngồi, từ bên ngoài nhìn vào, bóng dáng của hai người dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

  Hill cũng không hoảng hốt, bởi vì anh biết có người ở bên ngoài, Trác Viêm cũng không làm gì được anh, liền hỏi: "Là Trác Tình sao?"

  "Trừ anh ta ra, anh không thể nghĩ ra ai khác," Trác Viêm vừa nói vừa rút súng từ thắt lưng sau lưng ra, cúi đầu hôn lên mặt vợ, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhuốm một tầng lấp lánh trong bóng tối bởi vì của nụ cười, "ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ xử lý chúng ngay lập tức."

  Hill thờ ơ liếc nhìn hắn, người này luôn thích nói những lời vô nghĩa không đứng đắn c, rõ ràng anh ta trơ trẽn như vậy, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ... một cảm giác từ tận đáy lòng rất đáng tin cậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro