Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay là ngày vào xếp lớp học, cứ như thường lệ, lớp tôi học sẽ được giữ nguyên. Nhưng hôm nay lại khác, tôi được thông báo mình phải chuyển lớp sang lớp tám năm. Tôi không mong đợi nhiều về điều này, nó cũng không làm tôi bận tâm. Cho đến khi tôi phát hiện hình như tôi không được chào đón này thì phải?

Chào! tôi là Trang, năm nay tôi 14 tuổi, tuổi của sự phát triển về tâm sinh lí cũng như là móc khóa quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh. Tôi chỉ là một học sinh khá giỏi thôi nhưng tôi lại là một người có rất nhiều thành tích trong các hoạt động Đội của trường thầy cô rất yêu mến tôi. À tôi còn có cái biệt danh "Năm Nổ" vì tôi hay chém gió xuyên lục địa thôi. HiHi

Mới vào trường, tôi không hề cảm thấy hồi hợp chỉ thấy vui vì gặp lại bạn củ. có đứa thì hỏi tôi những câu hỏi thăm rất chi là có lòng :

- Ê Nổ! Dạo này mày chết chưa, chừng nào chôn để tao còn thắp nhang nữa!

- Thằng Bò dạo này mày ngứa mồm thì phai?! cũng phải cảm ơn mày nhưng nếu đợi tới lúc mày thấp nhang á, thì mày ngồi trên tủ rồi Bò ạ!

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Nó tên Bình nó là thằng bạn có thể gọi là thân nhức nách luôn. tại vì nhà nó nuôi bò nên ai cũng kêu nó là "Chín Bò" Đi đâu cũng thấy nó, tội cái là thằng này nó đẹp trai dễ sợ, nên đi đâu cũng nghe mấy câu mà buồn :

hs1- Mày ơi! thằng này đẹp mà có con ghệ xấu bỏ mẹ!

hs2- Kệ người ta, mà công nhận thấy nhan sắt không hợp thiệt.

hs3- Oh mày nói thằg đó đẹp nhưng, chưa có cửa vói chị mày đâu!

Phớt lờ con nhỏ hs3 mà hai mắt hình trái tim nhìn thằng Bò.

Thôi bỏ đi nhắt tới lại nóng máu. Hên là thằng này không thích để ý chuyện thiên hạ.

>>>>

-Tại sao tôi lại thấy như vậy ư ?

- tôi cũng không biết nữa!  

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

  Reng Reng Reng Reng

Đùng.

Ầm Ầm.

Tình trạng của tôi bây giờ như một đứa con gái hết sức mất nết. Chăng gối một nơi, người một nẽo. Quần áo sộc sệt, nằm xiêng vẹo trên sàn.(lọt đất). Một âm thanh chói tai vang lên.

- Trang, Định nướng khét luôn à! Dậy đi học nhanh lên.

Tôi bật dậy cắm cổ chạy vòa nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân. Lúc bước ra, nói nói không phải chê chứ xinh dã mang rợn, cá tính hơn, và điều không thể thiếu sạch sẽ hơn.

Từ đằng xa trước cửa nhà nó, một cậu con trai xinh như hotboy, như đứng đợi ai đó ngoài đầu ngõ. Thấy được người mình đang đợi, mặt cậu đen lên, nhìn chằm chằm về phía người đó. Một cô bé cũng rất xinh chạy như điên về phía anh chàng. Chưa kịp nói gì với anh chàng thì.

- Con Năm Nổ kia! mày biết bao nhiêu lần mày để tao đợi chưa? đã nói ngủ sớm đi mai tao chở đi học mà giờ...8 giờ rồi đó má...tao ứ chở mày nữa đi bộ đi con.

Mặt tôi ụ xuống, nhìn Bò với ánh mắt vô tội. Lay lay người nó

- Bạn Bò dễ thương đẹp trai lắm! Nổ xin lỗi mà!

Không nói nữa, không cần nó đòng ý tôi phóng thẳng lên xe nó.

- Thôi đi đi trể giờ rồi!

"Thằng này lạnh lùng mà hôm nay nói nhiều vậy, có vấn đề phải tìm hiểu mới được." tôi nghĩ thầm.

Hên vừa vào trường kịp giờ.

Mỗi đứa một hướng chạy về lớp.

Vừa bước đã nghe ngay câu nói mà khó chiệu

-Trời! vô rồi kìa, tường chết rồi chứ. Chết được thì tốt đỡ chật đất.

Không muốn nói nhiều chỉ nhìn liết qua rồi đi thẳng vào chỗ.

thấy thế con Bông(tên thật là Hoa) đi tới chỗ tôi nói bằng giọng hách dịch.

- Giờ sao? muốn gì? Bật co không.

Tôi chỉ im lặng thay vì trả lời. Thấy tôi không ngó ngàng tức lắm, định cho tôi một cái tác thì cô vào lớp. Con Bông liền chạy về chỗ ngồi.

Trong lúc tôi đang hoản sợ nhất cũng chẳng ai màng. Nhưng cũng vì sự việc xãy ra như vậy tôi lại thấy mình sợ tới trường. Lúc nào cũng có cảm giác lo sợ mình bị đánh.

Tới chiều cứ như thường lệ 3 đứa tôi đi trà sữa. Nhưng khi tới tôi lại ko muốn vào vì thấy con Bông đang đi với một số người tóc màu mè, tay chân xăm trỗ ghê rợn.

- Mày bị gì vậy Nổ, sao không vào đi?

Thằng Bò khiều hỏi tôi. Tôi chỉ ngượng cười thật tươi, để cho Bò Yên tâm. Còn thằng tuấn đi lấy nước. Nhưng trông người vẫn thấy bất an.

Và rồi.

Ào...

Choảng...

Á...

Tôi cảm thấy ai đó đang ôm tôi, giật mình xem chuyện gì xẫy ra thì, thấy lưng thằng Bò ướt nhẹp, tay bắt đầu sưng đỏ lên. Thằng Tuấn đằng xa thấy vậy khóc ào chạy lại chườm đá cho bớt nóng.

Tôi nhìn xung quanh nhì thấy nồi súp mới nấu lăn dưới sàn. gần đó có mấy chị tiếp viên đang co ro một chổ vì sợ, có mấy chị mặt đỏ gất. Vì sao ư? hihi chỉ vì thằng bạn tôi lột cái áo ra thôi.

Tôi quay sang con Bông thì thấy nó đang tức gì đó.

Đúng! chính nó là người hất cả nồi súp vào người nó. Nhưng lại thất bại vì thằng Bò lãnh hết số súp đó giùm nó. Khó chịu, bực tức, và một ý nghĩ hết sức hoàn hảo trong đầu đọc tính mưa mô của nó.

Khi đã lau chùi xong tôi đưa thằng Bò vào trạm y tế gần đó đễ bôi thuốc và khám xem có ảnh hưởng gì sau này không. Mà có chuyện gì chắc tôi ấy nấy cả đời.

tối về ngẫm nghĩ xem ngày mai nên làm gì đây! chứ sự việc hom nay làm tôi như muốn đầu hàng nhưng lí trí lại muốn tôi mạnh mẽ đối mặt.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

  Sáng khi ngủ dậy, đầu tóc chôm bôm, khuôn mặt khờ khạo, hai mắt đen thui vì nó mất ngủ cả đêm.


chiều hôm qua sau khi đưa thằn Bò đến bệnh viện, bác sĩ nói nó cần ở lại theo dõi thêm. Tôi lì lắm ai bảo về cũng không nằng nặc ở lại với thằng bò. Cuối cùng bị thằng Bò đuổi thẳng mới lết về. Tối đó tôi lo cho nó lắm không biết nó có sao không, tới tận 4h sáng mới ngủ.

Sáng hôm nay tôi đến trường, đang trong trạng thái mất ngủ cực độ gục lên gục xuống, đi một đoạn thì đâm phải vào một ai đó. Định xin lỗi người đó, nhưng thay vì xin lỗi tôi lại tấp đầu thằng đó cái bốp. bạn mò nó là ai không? Nó là cái thằng làm tôi mất ngủ cả đêm lo lắng, giờ thì nó đang cười tôi, nhìn nó như chưa từng bị thương vậy. Mà nãy giờ mới để ý, kế bên nó có con nhỏ nào dể thương lắm,mỏ chu chu nữa, hình như lớp 6 mới đến.

- Con nào đây?

Thằng bò cười cười.

- Sao thấy dể thương không?

Liết sang nhìn từ trên xuông dưới con nhỏ một hôi phán.

- Ừm, Cũng được. Nhưng.....

Thằng bò nheo mắt lại thắc mắt hỏi.

- Nhưng sao?

- Ùm thì xinh, dể thương nhưng chưa bằng chị.

Tôi ngước mặt lên trời làm vẽ tự hào về nhanh sắt của minh. Thằng bò nghe xong tấp đầu tôi cái bốp, muốn cấm đầu luôn vậy á. Nó trả thù tôi hơi quá. Mà công nhận tôi hơi ảo tưởng sức mạnh ( Bò: không phải hơi đâu bà chị. Nổ: *liếc muốn lòi mắt* )

- Chó Bò, mất dạy.

- Có dạy vô trường học làm gì? mày hỏi lạ?

- Mày...m..ày...được lắm.

- Tất nhiên.

- Hứ.

Thằng bò dạo này nó ăn cái gióng gì mà khôn vậy trời.(Bò: ăn cơm!:D)

- Mà thôi không nói nữa. Con nào đây?

Thằng bò ngượng ngượng gải đầu. Thấy vậy tôi nhìn nhìn nó dò xét.

- Bạn...B..ạn gái tao.

- Hả hồi nào?

- Hồi tối lúc tao ở bệnh viện.

Tôi thấy vui, và cũng thấy buồn. gật gật đầu đi về lớp bỏ lại câu nói.

- chúc mừng.

Lúc bước lên cầu thanh, thẩn thờ không để ý xung quanh. Thì đâu đó một đôi tay với lực cực mạnh đẫy cô và rồi....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro