Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Được rồi, vậy em đang nghĩ đến Alpha nào để có thể là quen vậy?" Akaashi mở cuốn sách ra trước mặt họ trên hiên của căn nhà riêng.

Các Omega nằm sấp để tất cả có thể nhìn vào các trang có tiểu sử và hình ảnh. Hầu hết các Alpha đều mặc vest và đeo cà vạt để chụp ảnh, nhưng có một số ít mặc trang phục bình thường và đó là những người mà Tsukishima hướng tới nhất. Một Alpha đưa hình ảnh phong cách kinh doanh lên sẽ chỉ quan tâm đến việc kinh doanh— khía cạnh giao dịch của mối quan hệ.

"Em thích nhất ba người này," Tsukishima lật từng trang. "Em nghĩ, từ tiểu sử, em có thể hòa hợp với họ dễ dàng nhất."

"Một vài trong số họ có vẻ thực sự trái ngược với tính cách của em đấy" Suga đọc qua chúng nhiều hơn. "Anh biết mọi người hay nói rằng 'nam châm trái dấu thì hút nhau', nhưng thế này thì hơi nhiều."

"Thế nhưng chẳng hại gì nếu gặp họ một lần đâu" Akaashi xoa dịu. "Nếu Tsukishima quyết định rằng em ấy không thích họ, em ấy không cần phải yêu cầu một cuộc hẹn thứ hai."

"Làm thế nào để làm việc này một cách chính xác vậy?" Tanaka chợt thấy bác sĩ đã khám bệnh cho họ trên trang sách. "Hả, anh ấy cũng ở đây à."

"Cậu có thích không hả, Ryū?" Noya trêu chọc.

"Một triệu năm sau đi nhá"

"Về cơ bản, chúng ta xem qua cuốn sách gồm những Alpha đủ điều kiện và sau đó nói với Takeda những người mà chúng ta muốn yêu cầu hẹn hò. Chọn một trong danh sách các hoạt động được coi là an toàn cho chúng ta trong môi trường thế giới bên ngoài, sau đó Takeda sẽ sắp xếp một ngày mà Alpha có thể đưa chúng ta đi chơi. Alpha trả tiền, vì chúng ta rõ ràng là không có tiền mà, và nếu ta không thích ngày đó, ta có thể thử lại hoặc không bao giờ gặp lại Alpha trong đó nữa. Chúng ta đang kiểm soát và các Alpha đều nhận thức được điều đó ngay từ đầu. " Tsukishima giải thích. "Đó là một phương thức tốt."

"Chúng ta sẽ lưỡng lự đồng ý với ba Alpha này," Oikawa quyết định. "Nếu họ làm tổn thương cậu, chỉ cần nói ra và chúng ta sẽ giải quyết mọi việc khác sau cùng."

"Tôi không biết nữa, Tsukishima đã dùng một ống thép đánh vào đầu người thợ săn đó. Tôi chắc rằng em ấy có thể tự mình xử lý họ. " Nishinoya khen với một tiếng cười ngắn. Đây là lần đầu tiên họ trốn thoát thất bại từ dưới lòng đất kể từ khi đến Khu trú ẩn.

"Danh sách các hoạt động trong ngày ở đâu?" Suga cố gắng đẩy họ qua chủ đề chính. "Chúng ta cần quyết định một điều gì đó thú vị để em có thể làm."

"Cậu có nghĩ Kuroo-san sẽ có bất kỳ thông tin nào về người mà cậu hẹn hò không?" Hinata liếc qua những bức ảnh của các Alpha và dừng lại trên một người có mái tóc đen, đặc biệt khó chịu. "Tên này thật đáng sợ."

"Cậu ta trông rất quen." Lông mày của Oikawa nhăn lại với nhau. "Có lẽ tôi có quen cậu ta hồi trung học thì phải? Tôi đã từ bỏ rất nhiều quá khứ của mình để cố gắng khiến cho việc ở trong Trại Omega dễ dàng hơn một chút. "

"Tôi chắc rằng Takeda-san sẽ nhờ Kuroo-san điều hành, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ có bất kỳ thông tin nào. Điều đó sẽ đi ngược lại suy nghĩ rằng tôi có thể chọn người mà tôi muốn ở bên trong mối quan hệ. "

"Oh, đây sẽ là một buổi hẹn hò vui vẻ. Ăn tối và tham quan bảo tàng. Tsukishima, em thích bảo tàng, đúng không? "

"Em đã từng, trước khi em bộc lộ. Em tự hỏi ngoài kia đã thay đổi những gì rồi"

"Anh nghĩ em nên làm buổi hẹn hò đó, vì đó là điều em có thể sẽ thích. Thêm vào đó, bầu không khí sẽ rất tốt để làm quen với một ai đó. " Akaashi nghiêng người về phía trước cho đến khi anh có thể lướt nhẹ tuyến mùi hương trên cổ mình qua mái tóc của em.

"Được rồi, đi ăn tối và tham quan bảo tàng với— Terushima Yūji." Tsukishima đứng dậy. "Em sẽ đi xem liệu em có thể sắp xếp việc này không"

"Em ấy lớn nhanh quá." Tanaka nói đùa và giả vờ lau nước mắt.

—————————

Một ngày làm việc tồi tệ của Kuroo dẫn đến tâm trạng anh cũng tồi tệ theo. Hắn đã sẵn sàng để thư giãn ở nhà, nhưng kì phát của Kenma lại đến gần và nếu nó bắt đầu, hắn sẽ không có được sự xa xỉ đó. Mọi thứ đã sẵn sàng cho cậu Omega và Daichi đã gọi điện trước đó để nói rằng anh ta đã đặt thêm nệm futon và sẵn sàng sử dụng khi cần nó.

Hắn lần mò chìa khóa khi đến cầu thang trong khu chung cư của mình và cầu nguyện rằng hắn sẽ không ngửi thấy mùi kích thích trong lúc phát tình của Kenma. Hắn cần tắm nước nóng và uống thuốc trị chứng ợ nóng. Tetsurō không cảm thấy muốn uống thuốc của Daichi hay đi vệ sinh cả đêm.

Khi đến cửa căn hộ của mình, hắn không thể ngửi thấy mùi gì khác ngoài một Omega mãn nguyện và có lẽ là một trong số những người bạn của hắn. Kuroo nghĩ rằng họ phải dừng lại để đảm bảo rằng Kenma đã được chăm sóc. Hắn tra chìa khóa vào ổ và khi cánh cửa mở ra, hắn nghe thấy tiếng ngã uỵch và những tiếng thì thầm đau đớn.

"Kenma?"

"À, mừng cậu về nhà, Kuro." Giọng Kenma nghe như bị bóp nghẹt và lông mày của Kuroo đan vào nhau.

"Cậu ổn chứ? Nó không có mùi giống như kì phát của cậu đã đến vậy".

"Ừ, về điều đó. Tớ gần như vẫn đang trong kì"

"Tớ có bị cảm lạnh từ sáng nay đến giờ không vậy?"

"Không, chỉ, chờ đã." Kenma rít nhẹ. Kuroo nghe thấy tiếng bàn cà phê di chuyển trên sàn và hắn dành thời gian để treo chùm chìa khóa của mình trên giá nhỏ ở lối vào trước khi cởi giày.

"Vì kì phát của cậu không làm phiền tớ, vậy cậu có muốn tớ chuẩn bị bữa tối không?"

"Cậu có thể làm đủ cho ba người không?"

"Được rồi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Tớ — ờ — khá là dính với Yamamoto rồi"

Kuroo cởi túi làm việc và bước vào căn hộ, nơi hắn có thể nhìn rõ ra phòng khách và mông của Yamamoto Taketora. "Cậu đang đùa tớ đấy à?"

"Đúng vậy, giờ bọn tớ đã kết lẫn nhau rồi - đó là lý do tại sao cậu không thể ngửi thấy các chất kích thích từ kì phát của tớ. Bọn tớ bị dính như thế này cho đến khi kết của cậu ấy xẹp xuống. " Kenma vặn thân mình giữa chiếc ghế dài và vai của cậu Alpha để ngó nhìn người bạn thuở nhỏ của mình.

Yamamoto để mắt trên mặt đất và trông cậu ta vô cùng sợ hãi.

"Khi kết của cậu ta xẹp xuống, tớ sẽ đá đít cậu ta sang Mỹ đấy".

"Đừng làm đau cậu ấy, đó là ý của tớ. Tớ đã gọi cho cậu ấy và nói cho cậu ấy biết nơi tìm chìa khóa dự phòng. " Kenma rên rỉ sung sướng khi cậu cố gắng rút ra khỏi Alpha và thay vào đó kích thích kết Alpha và một luồng tinh khí nóng hổi bắn lên cậu.

"Nghe này, tớ sẽ đi lấy thuốc. Tớ mong rằng lúc tớ quay lại, hai cậu không còn dính vào nhau, mặc quần áo và sẵn sàng bàn luận về lý do tại sao một trong hai người nghĩ rằng đây là một ý tưởng hay. "

"Nỗi sợ hãi đã bắn quả bi của tớ vào tầng bình lưu, nhưng nó chẳng làm được gì cho kết của tớ cả." Taketora thì thầm. Kenma cười khúc khích và hôn nhẹ vào người Alpha.

Kuroo tìm thấy loại thuốc hắn cần trong phòng tắm, nhưng hắn ở trong đó lâu hơn mức cần thiết. Hắn không muốn phải quay lại và đối mặt với hai người đó sau một ngày dài làm việc - nhưng hắn buộc phải làm vậy.

Khi Tetsurō quay trở lại phòng khách, Kenma đang quấn một chiếc chăn trên ghế dài và Yamamoto đang kéo khóa quần của cậu ta. Cậu ta cởi trần khi ngồi trên ghế, vẫn nhìn xung quanh xem chiếc áo sơ mi của cậu ta quăng ở đâu. Omega lướt tới trong lòng Alpha và rúc mình vào dưới cằm cậu ta.

"Bây giờ tim tớ không muốn nôn mửa kinh khủng nữa, tớ chỉ có một câu hỏi thôi. Tại sao?"

"Bọn tớ muốn ở bên nhau, nhưng cậu không cho phép bọn tớ." Kenma nói. Kuroo định mở miệng, nhưng bị cậu Omega chặn lại. "Cậu có mấy tư tưởng rằng cậu muốn giữ bọn tớ, bởi vì đó cũng khiến cậu giữ mình lại. Chúng ta không có những tiêu chuẩn giống nhau. Phải, tớ biết các Omega bị ngược đãi như thế nào trong xã hội của chúng ta — và tớ là một Omega. Phải, Tora không phải là một Alpha như cậu, cậu ấy theo chủ nghĩa truyền thống hơn một chút, nhưng tớ ổn với điều đó".

"Bọn tớ đã nói rõ cảm xúc của mình với cậu, Kuroo và cậu lại đẩy bọn tớ làm mọi việc theo cách của cậu thay vì để bọn tớ tự xây dựng mối quan hệ theo cách bọn tớ muốn." Kozume hít một hơi ngắn. "Khi tớ đến kì phát tình, tớ biết mình phải làm gì đó. Sự hiện diện của tớ khiến cậu không thể tiếp tục cuộc sống của mình. Tớ đã làm mất cơ hội của cậu để kết nối với Omega mà cậu thích ở Khu trú ẩn. Tora và tớ thích nhau. Tớ đã gọi cho cậu ấy và giờ bọn tớ là bạn đời của nhau. Tớ sẽ không ngáng đường cậu nữa và tớ có thể sống cuộc sống mà tớ muốn, nhưng không bao giờ có thể nói với cậu rằng tớ muốn như vậy bởi vì tớ biết cậu sẽ phản ứng như thế nào. Xin cậu, chỉ cần hiểu từ phía bọn tớ rằng cả hai đều đang làm những gì phù hợp với cả hai".

Kuroo úp mặt vào tay mình và thở ra một hơi dài. "Chính xác thì giờ tớ không thể làm gì với chuyện đó khi nhìn thấy cái vết đánh dấu ngu ngốc đó trên cổ cậu."

Điện thoại của hắn rung lên trong túi, hắn thò tay vào lôi ra thì thấy đó là một cuộc điện thoại từ nhà Ukai. Kuroo nhấc máy ngay lập tức.

"Xin chào?"

"Kuroo-san? Đây là Ittetsu. "

"Thật vui khi thấy anh gọi. Có gì đó không ổn sao?"

"Không, không, không có gì cả. Tôi chỉ muốn cho cậu biết rằng Tsukishima-kun đã chọn một người cho buổi hẹn hò đầu tiên bên ngoài Khu. Tôi nghĩ cậu có thể muốn biết trong trường hợp cậu ấy muốn mua bất kỳ bộ quần áo mới nào ".

"Chết tiệt." Kuroo buột miệng nói.

"Cậu nói gì cơ?"

"Tôi không nói về anh đâu, Ittetsu-san. Hãy cho tôi biết nếu cậu ấy cần bất cứ điều gì. Tôi sẽ phải gọi cho anh sau để nói về nó nhiều hơn — Tôi đang giải quyết một việc cuối cùng của tôi. "

"Tất nhiên, tôi hiểu. Tôi rất mong nhận được phản hồi từ cậu sau ".

Tetsurō cúp điện thoại và nhìn cặp đôi trên ghế dài. "Cậu sẽ thấy thoải mái hơn khi ở căn hộ của Yamamoto. Cậu nên đi đi"

"Mọi chuyện ổn chứ?"

"Không, Tsukishima có một cuộc hẹn. Chỉ là— để tớ ở yên một lúc. Tớ cần phải suy nghĩ những gì cần phải làm ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro