☂Chương 9☂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thanh Nhiên không phải là người dễ bị lừa.

Trong kiếp trước, từ khi còn trẻ, cậu đã phải đối mặt với đủ loại quấy rối từ người đồng giới lẫn khác giới. Dù là hạ dược, lừa dối, hay là cạm bẫy, tán tỉnh, thậm chí bị tấn công, cậu đều đã trải qua.

May mắn thay, khi đó cậu đã có năng lực lôi hệ để tự bảo vệ mình, và tất cả những kẻ có ý đồ xấu với cậu đều đã bị cậu xử lý.

Nghĩ vậy, cậu liếc nhìn viên thanh tra trước mặt, người mà cậu không ngại đánh giá cao.

Nếu viên trưởng quan này dám động đến cậu, thì dù có phải trả giá bằng mạng sống, cậu cũng sẽ không ngại "dạy dỗ" người đó một bài học.

Người đàn ông ngồi bên bàn, không hề tỏ thái độ ghét bỏ hay trách móc về sự thiếu thân thiện của thiếu niên. Anh ta chỉ nói: "Không cần phải thế, tôi không hứng thú với kiểu người như cậu."

Nụ cười của anh ta rất nhã nhặn, không hề có vẻ mỉa mai hay xúc phạm. Anh ta ngồi thẳng, thể hiện rõ sự quý phái và lịch thiệp, làm cho mọi lời nói đều không gây cảm giác khó chịu.

Tuy nhiên, đôi mắt xanh thẳm của anh ta lại sâu hun hút không thể đoán được.

Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, không nói gì.

Quả thật, người như thế dễ khiến người ta cảm thấy không thể ưa nổi.

"Người phụ trách hẳn đã nói với cậu lý do tại sao cậu bị đưa đến đây rồi."

Người thanh tra chỉ cầm một cây bút, giống như vừa từ văn phòng ra, dùng cây bút làm đạo cụ để chứng minh mình đang làm việc.

Vấn đề cũng khá tùy tiện: "Cậu hãy tự thuật lại một lần nữa, rốt cuộc đã làm những gì."

Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút rồi từ từ trả lời: "Hôm nay là ngày đính hôn của em trai tôi, tôi đã gửi vòng hoa chúc mừng đến hiện trường, vì lo lắng không khí quá nhạt nhẽo nên còn cố ý thuê người làm cho không khí thêm phần sôi động. Sau đó, tôi còn gửi phong thư cho vị hôn phu tương lai của tôi, tức là bạn trai cũ của tôi, để bày tỏ tâm tư và lời chúc của mình."

Hệ thống: "?"

"Thân ái của tôi, ngài đang nói gì vậy? Ngài phải giải thích cho anh ta rằng mình không có làm những chuyện đó!"

Từ Thanh Nhiên: "Tôi có làm, tôi đã làm."

Hệ thống: "......"

Người thanh tra mỉm cười rồi hỏi tiếp: "Chỉ có những việc đó thôi sao?"

Anh ta nói với một giọng điệu bình thản, như thể chỉ là hỏi cho có, nhưng Từ Thanh Nhiên không khỏi liên tưởng đến những người ở khu 13 của nhà máy.

Từ Thanh Nhiên không thay đổi sắc mặt và trả lời: "Đúng vậy, vì vậy trưởng quan có nghĩ rằng tôi nên được thả ra không?"

Người thanh tra lại cười: "Vậy trước hết hãy nói cho tôi cảm tưởng hiện tại của cậu."

"Cảm tưởng?"

Từ Thanh Nhiên nhướn mày.

"Rất hối hận."

"Hối hận vì chỉ gửi phong thư, mà không phải tự mình đi đến hiện trường."

Hệ thống: "......"

Người thanh tra hơi gõ ngón tay lên mặt bàn, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu cậu muốn ra khỏi đây, hãy trả lời rằng cậu hối hận vì không kiểm soát được cảm xúc của mình, hối hận vì hành động bồng bột, và hối hận vì đã có những suy nghĩ tiêu cực như thế."

"Đương nhiên, nếu cậu không muốn đi, có thể quên những gì tôi vừa nói."

Từ Thanh Nhiên nghe thấy câu trả lời tiêu chuẩn của abh ta, đột nhiên hỏi: "Ngưu trưởng quan có nghe nói đến Thẩm Đình Dục không?"

Việc sử dụng tên giả và tên thật đột ngột xuất hiện khiến người thanh tra im lặng một lúc, rồi trả lời: "Tôi nghĩ hiện giờ ở đế quốc, có rất ít người không biết đến anh ta."

Từ Thanh Nhiên tiếp tục: "Tôi nghe nói anh ta cũng là một E hình giả từ Ác Tháp, và là người duy nhất từ trước đến nay đã rời khỏi nơi đó mà không để lại bất kỳ dấu vết nào trong 'bài thi hoàn hảo'."

"Tôi chỉ muốn hỏi trưởng quan một chút, có cảm thấy kỷ lục này có thể bị thay đổi không?"

Thẩm Đình Dục chắc chắn hiểu ý nghĩa ẩn sau câu hỏi này.

"Được, cậu có thể đi rồi." Hắn nói, không đưa ra câu trả lời khẳng định hay phủ định.

Từ Thanh Nhiên hơi ngạc nhiên, vì cảm thấy mình mới chỉ ngồi xuống chưa lâu.

Thậm chí, so với thời gian chờ đợi bình thường, lần này kết thúc nhanh hơn nhiều. Tuy nhiên, cậu rất vui vì được kết thúc sớm, vì vậy sau khi người thanh tra ra lệnh, cậu rời đi mà không chút lưu luyến.

Khi Từ Thanh Nhiên rời khỏi, Thẩm Đình Dục vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trong phòng một lúc lâu, mắt hơi cụp xuống, như đang suy tư.

Cho đến khi một nhân viên thẩm tra nhỏ đưa cho anh một bảng điều khiển, yêu cầu anh ghi kết quả của cuộc thẩm vấn vừa qua.

Tầm mắt của anh dừng lại trên giao diện trống một lúc, rồi viết lên đó một câu, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ vào vai nhân viên thẩm tra: "Cảm ơn."

Nói xong, anh rời khỏi phòng, bước đi vững vàng và bình tĩnh, không rõ là đi đâu trong Ác Tháp.

Nhân viên thẩm tra nhìn xuống, thấy trên bảng điều khiển có một câu ngắn gọn, chữ viết rất đẹp:

【 Cần tăng cường quản lý nghiêm khắc. 】

Từ Thanh Nhiên không ngờ rằng, sau quá trình thẩm vấn nhẹ nhàng như vậy, cậu lại bị gắn một cái vòng khóa cổ tay.

Khi bị gắn vòng khóa tay, cậu đang ở cùng một nhóm với những người khác tại một khu ăn uống, chờ đợi để hoàn tất thủ tục.

Vòng tay có màu đen tuyền, trên mặt có một viên hồng ngọc. Nghe nói viên ngọc này có thể theo dõi tình trạng cơ thể và trạng thái của người đeo. Nếu phát hiện có hành vi bạo lực hoặc điều bất thường khác, nó sẽ lập tức kích hoạt điện giật để cảnh báo.

Lý do được thông báo là: "Cậu được phân loại là đối tượng cần quản lý nghiêm ngặt vì nguy cơ tiềm ẩn."

Từ Thanh Nhiên chỉ im lặng nhìn nhân viên công tác rời đi.

Người ta thường nói rằng, những người trông có vẻ ôn hòa và khiêm tốn lại có thể rất nguy hiểm và xảo quyệt.

Có lẽ vì sự đồng cảm, Từ Thanh Nhiên nhanh chóng hòa nhập với nhóm người khác trong bữa ăn. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhóm người này đã tụ tập đông đủ, ăn uống vui vẻ.

Từ Thanh Nhiên xếp cuối hàng, tìm một chỗ không có ai ngồi xuống. Đúng lúc đó, nhóm người mới đến cũng lững thững tới muộn.

Hai anh em nọ vẫn ngồi gần nhau, Từ Thanh Nhiên cũng không để ý nhiều đến họ.

Cho đến khi hai người đó đặt đồ ăn lên bàn và ngồi gần cậu. Không ai dám đến quá gần, họ chỉ lặng lẽ ngồi ở một đầu bàn dài, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu mà không dám bắt chuyện.

Từ Thanh Nhiên tập trung ăn uống, không bận tâm đến những người xung quanh.

Hệ thống thì vẫn không ngừng nhắc nhở: "Ký chủ, tiến triển của ngài không tồi đâu! Đã bắt đầu có fan hâm mộ rồi!"

"Nhớ kỹ, chúng ta cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, nâng cao tinh thần, cải thiện hình ảnh của mình trong mắt người khác, và cuối cùng lật ngược tình thế!"

Từ Thanh Nhiên dừng tay lại một chút, như đang suy nghĩ điều gì.

Mặc dù cậu không thân thiết với nhóm người mới, nhưng hai người anh em dường như đã kết bạn với nhiều người khác. Vì thế, bàn ăn vốn yên tĩnh đã trở nên đông đúc và ồn ào chỉ sau một thời gian ngắn.

Họ thảo luận về lý do bị đưa vào đây.

"Ai, hôm đó tâm trạng tôi không tốt, vừa đúng lúc bị bạn học khiêu khích, không thể kiềm chế nên đã làm ầm lên với bọn họ."

"Tôi đã đánh gãy xương người bạn trai đã lừa dối tôi."

"Tôi thật sự không kiềm chế được. Ngày hôm đó, có người chế nhạo gia đình tôi và nói những lời khó nghe về mẹ tôi, nên tôi đã đấm anh ta. Kết quả là anh ta trở về nhà trong cơn giận dữ và tố cáo tôi."

Sau khi kể xong, nhóm người bắt đầu cười đùa, rồi họ nhìn hai anh em có vẻ hiền lành, hỏi: "Hai người trông có vẻ ngoan ngoãn, sao lại bị đưa vào đây?"

Cô em gái lo lắng bóp chặt tay, nhỏ giọng trả lời: "Chúng tôi... chúng tôi đã giết người..."

Bàn ăn lập tức im lặng.

Anh trai vuốt tóc em gái và nói: "Xin lỗi, thật ra là vì hôm đó cha chúng tôi say rượu về nhà và đánh đập chúng tôi, đánh mẹ chúng tôi đến mức chảy máu đầu. Ông ấy còn dẫn theo một người lạ về để bắt em gái tôi đi bán lấy tiền."

"Vì thế, khi chúng tôi chống cự, không may đã làm chết cha và người lạ đó. Lúc đó, tôi suýt bị người lạ ám toán, là em gái tôi giúp tôi chống cự nên tôi mới tránh được một kiếp."

"Nhưng vì chúng tôi dùng công cụ quá mạnh, nên người đó đã chết ngay lập tức."

Nghe xong, tất cả mọi người trong bàn ăn từ vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang đồng cảm.

Hệ thống nhỏ cũng không ngừng nhắc nhở: "Ký chủ, họ thật đáng thương."

Từ Thanh Nhiên không quan tâm đến nó, tiếp tục tập trung ăn cơm, chỉ nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây, nơi mà cậu cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nam sinh ngồi gần cậu không nhận ra điều đó, sợ Từ Thanh Nhiên cảm thấy bị cô lập, chủ động hỏi: "Đằng ấy ơi, cậu vào đây vì lý do gì?"

Từ Thanh Nhiên dừng lại động tác ăn, ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình.

Cậu nhanh chóng cúi mắt xuống, cầm ly nước lên và trả lời: "Giết vài người."

Lại một lần nữa im lặng. Sau đó, một người có đã có kinh nghiệm từ hai anh em trước hỏi thêm: "Vì sao?"

Từ Thanh Nhiên uống một hớp nước, bình thản trả lời: "Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là không thích bọn họ."

Lúc này, bàn ăn hoàn toàn im lặng.

Cửa nhà ăn đột ngột bị đá văng ra, thiếu niên vừa nãy không lịch sự giờ đây mặt đầy băng gạc, miệng còn có vết thương, hung hăng đi vào.

Tay hắn cũng đeo vòng tay giống như của Từ Thanh Nhiên, sau khi nghe người ở cửa sổ nói "đến muộn không còn cơm," cảm xúc của hắn đã lên đến đỉnh điểm.

Hắn tức giận quăng khay thức ăn xuống đất, còn tiện nhấc chân đạp mạnh vào người đứng gần.

Tiếng động của hắn khiến cả nhà ăn lặng đi. Hắn liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt ở một người đang im lặng cúi đầu ăn cơm, có vẻ là đối tượng dễ bị bắt nạt nhất.

Hắn cảm thấy đau, xoa xoa mặt, rồi đi đến bên người đó, đập mạnh tay xuống bàn: "Này tên kia, tránh ra, đưa cơm của mày cho tao."

Tuy nhiên, thanh niên đó không những không để ý đến hắn, mà còn lặng lẽ dịch mâm đồ ăn của mình ra xa, như thể sợ bị hắn làm bẩn.

Hành động này càng khiến thiếu niên nóng giận hơn. Hắn vung tay, ném mạnh mâm thức ăn của đối phương xuống đất.

Thức ăn vẫn chưa được ăn xong, nước rơi vãi khắp nơi.

Cô em gái co rúm vào lòng anh trai, vẻ mặt có chút tức giận nhưng không dám nói ra. Những người khác cũng im lặng, sợ bị lôi vào cuộc xung đột.

Thiếu niên gây chuyện nhìn quanh, hài lòng khi thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình.

Hắn cũng để ý đến thanh niên trước mặt, người này cũng đeo vòng tay giống như của hắn, điều này khiến hắn càng vui vẻ. Hắn không chỉ vì những trận đánh bừa bãi mà ít khi thua, mà còn vì chính cái vòng tay này mà hắn đã biết rõ sự lợi hại của nó. Nếu tên này dám động thủ với hắn, thì chỉ có chờ bị điện giật.

Đang vui vẻ, thiếu niên đột nhiên đứng dậy, dùng tay đeo vòng kia đập mạnh vào khuôn mặt đang bị thương của hắn.

Từ Thanh Nhiên nhìn thấy thiếu niên cao lớn đang làm ầm ĩ, thầm nghĩ, cậu chỉ muốn yên ổn ăn cơm mà sao lại khó khăn như vậy?

Trên mặt thiếu niên dù đã xử lý vết thương nhưng vẫn bị chảy máu, và máu tươi còn rơi xuống cằm.

Dù thấy người đó đã chảy máu, Từ Thanh Nhiên vẫn không có ý định tha thứ cho kẻ đã làm hỏng thức ăn của mình. Cậu bắt lấy thiếu niên đang la hét và phản kháng, dễ dàng khống chế hắn chỉ bằng vài động tác đơn giản.

Từ Thanh Nhiên không cảm xúc, trực tiếp ấn thiếu niên xuống mặt sàn đầy cơm, tay còn lại giữ chặt cằm của hắn.

Ánh mắt của cậu trầm tĩnh đến mức đáng sợ:

"Không phải muốn ăn sao? Vậy thì mở miệng ra."

Thiếu niên bị đè mặt xuống sàn, đau đớn đến mức mắt đỏ bừng và nước mắt không ngừng trào ra. Trong khi đó, cậu còn thấy tay của đối phương đang mạnh mẽ mở miệng mình ra, ánh sáng đỏ từ vòng tay lóe lên.

Vòng tay đang phát ra tín hiệu công kích.

Tuy nhiên, lực tay của đối phương vẫn rất chắc chắn, hắn cuối cùng cảm thấy một chút sợ hãi.

Vì hắn đã trải qua sự đau đớn từ cái vòng tay đó, hắn nhận ra rằng ngay cả những hình phạt cơ bản ở Ác Tháp cũng không phải trò đùa.

Vừa rồi hắn bị điện giật một lần, đau đến mức phải nằm trên mặt đất một lúc. Người đàn ông này, tính tình tốt, kiên nhẫn đến mức này, có lẽ không phải là một E chuẩn đâu.

Khi hắn còn đang cảm thấy sợ hãi, thì cổ áo bị nắm lên một chút, đầu của hắn lại bị ấn xuống mặt đất không thương tiếc.

Hắn choáng váng, không còn sức lực, miệng vết thương đau đến mức không thể kêu ra tiếng.

Cuối cùng, trong nhà ăn, tất cả mọi người nghe thấy âm thanh khuất nhục và run rẩy của thiếu niên: "Tôi, tôi ăn... tôi ăn được..."

Không còn chút kiêu ngạo nào như trước.

Với sự hỗn loạn như vậy, Từ Thanh Nhiên chỉ mới ăn được một ít cậu cảm thấy vẫn chưa no bụng.

.

Không có gì bất ngờ khi cậu bị nhân viên công tác dẫn đi.

Tại cổng lớn số 4, Từ Thanh Nhiên đưa tay để nhân viên công tác kiểm tra vòng tay của mình, tay còn lại cũng được thêm một cái vòng kiểm soát.

"Không có gì hư hỏng cả..."

Nhân viên công tác mặc đồng phục Ngân Long thở dài, kiểm tra xong lại nghiêm mặt nói: "Mới đến chưa được một ngày đã gây rắc rối với người khác, với tính cách của cậu, khó mà rời khỏi Ác Tháp được."

Từ Thanh Nhiên đáp: "Thật ra tôi thấy mình cũng không đến nỗi hết cứu."

Cậu cũng không thực sự tức giận.

Nhân viên công tác lườm cậu một cái rồi dẫn cậu vào sâu hơn trong khu 4.

Ở đây không khí rõ ràng khác hẳn so với khu 5 bên ngoài. Mới bước vào, Từ Thanh Nhiên đã nghe thấy đủ loại tiếng gào thét từ bên trong, có tiếng phát điên, có tiếng đập cửa.

Họ bảo cậu sẽ phải ở đây trong vài ngày để suy nghĩ, hối cải lại những gì mình đã làm.

Từ Thanh Nhiên được đưa đến một tầng của khu 4.

Mỗi buồng giam ở đây đều là buồng giam đơn. Cửa giam dường như làm từ vật liệu chống va đập, thiết kế thông minh có thể phát hiện tình trạng bên trong. Có một người trong buồng giam đang cố gắng phá cửa, bất ngờ ngã xuống đất và run rẩy điên cuồng.

Nhân viên công tác thấy vậy cũng không phản ứng.

Cửa giam đều treo thông tin của người bên trong, cậu sẽ tùy ý xem qua, đa số đều không phải là E hình giả mà cậu quen biết.

Chẳng bao lâu, họ gặp một người phụ trách khác đang tuần tra khu vực này.

Hai nhân viên công tác bắt đầu đăng ký thông tin của cậu và trò chuyện: "Ôi, mới đến chưa được nửa ngày đã bị đưa vào khu 4, tôi chưa thấy trường hợp nào như vậy......Chính là vụ vượt ngục trước đây."

"Nói về hắn ta, đã xác nhận là E hình chưa? Có tìm thấy chưa?"

"Chưa đâu, lúc phát hiện hắn đã chạy ra ngoài rồi, bây giờ cả nước đang tìm kiếm. Các đồng nghiệp của tôi ở cơ quan quản lý mỗi ngày đều phải làm thêm giờ, nói đột nhiên phải tăng ca và đứng gác rất mệt mỏi."

"Ha ha ha, may là tôi không bị chuyển đến đó..."

Từ Thanh Nhiên đang nghe cuộc trò chuyện, nhìn quanh một lượt đột nhiên thấy một phòng giam.

Trong đó có một người đàn ông tóc kiểu Địa Trung Hải quỳ xuống đất, liên tục dập đầu vào tường không có người, miệng lẩm bẩm: "Xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý làm hại cô, xin hãy tha cho tôi..."

Có lẽ do ánh mắt của Từ Thanh Nhiên quá dữ dội, người đó cảm nhận được và quay đầu lại.

Sau đó, người đàn ông trừng mắt, hoảng sợ nhìn Từ Thanh Nhiên, đầu vẫn cúi xuống dập đầu: "Xin lỗi, xin lỗi! Đừng đến tìm tôi, tôi không cố ý làm hại cô!"

"Tôi cũng không cố ý cho thuốc vào để làm hại cô, là cô ấy bắt tôi làm vậy, tất cả đều là lỗi của cô ấy, cô hãy đi tìm cô ấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro