Chương 15 - Mọi thứ đều có thể bị vứt bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh sách đề cử tuyển sinh của trường được công bố không có tên của Thẩm Chỉ. Vị trí ban đầu được chọn cho cô đã được trao cho một học sinh ban khoa học khác.

Căng tin lầu một, Triệu Hằng bưng đĩa đi tới trước mặt Thẩm Chỉ, ngồi xuống đối diện cô.

"Cậu thực sự từ bỏ đề nghị của trường?"

"Không phải ai cũng thấy mọi thứ trong thông báo rồi sao?"

"Cậu tuyệt thật. Tôi vốn muốn nhường vị trí của mình cho người khác, nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. họ luôn cảm thấy tôi phải có một trường dự phòng để họ yên tâm."

Chuột dựa cả lưng vào quầy ba món ăn còn dở dang, ăn bộ bánh pancake đắt tiền mà cậu đã mua ở căng tin. Hạ Bắc An ngồi đối diện với Chuột và đang lật một tạp chí hàng không.

"Vừa rồi Thịnh Dương lớp bảy chào hỏi anh, anh không nên có vẻ mặt như vậy với cậu ta. Hai ngày trước, hắn còn nói sẽ đánh anh cho đến khi mẹ anh không còn mặt mũi. Không phải anh không biết hả?"

"Không biết, hôm nay mời cậu ta đi ra ngoài, để cho công tử cho xem một chút, mấy ngày nay không vận động tay chân, thật là nhàm chán."

Gai Dầu và một nam sinh khác đồng ý.

Hạ Bắc An cũng không để ý lắm: "Các cậu quá cố chấp, không cho người ta một cơ hội thỏa mãn sao?"

Chuột nói: "Anh An, gần đây anh bị ám ảnh bởi ai hả? Tại sao cảm giác không giống anh gì cả? Có phải anh đã yêu, quyết định bỏ ác và làm điều thiện không? để em nói cho anh biết, không có cơ hội, "Một ngày là trộm, cả đời sẽ là trộm."

Hạ Bắc An cuộn cuốn tạp chí lại và gõ vào đầu Chuột: "Chú thật kiêu ngạo, vị trí của chú đã thay đổi."

Chuột che cái đầu bị đập của mình, uất ức nói: "Mẹ kiếp, vừa rồi không phải nói muốn cho người ta thỏa mãn sao? "Sinh mệnh thật đáng giá, Tình yêu quý biết bao, Tự do đòi đánh đổi, Cả hai cũng đành trao" (tham khảo dịch thơ trên thivien.net)

Gai Dầu sửa lời: "Không phải tình yêu quý hơn sao?"

"So với cuộc đời, tình yêu chỉ là cái rắm. Trên đời có hàng tỷ cô gái, nhưng cuộc đời chỉ có một".

Hạ Bắc An cười nói: "Chuột, khẩu vị nặng thật, hàng tỷ cô gái này cũng bao gồm những người sống trên trăm tuổi."

Đột nhiên, sự chú ý của Chuột chuyển sang một bàn phía trước bên trái, "Này, người cùng ăn cơm với Thẩm Chỉ là Triệu Hằng sao?"

Năm thứ ba trung học, vốn dĩ tiết học thể dục đổi thành tiết học ngoại khóa, học sinh có thể ra sân vận động, hoặc là ở trong phòng học tự học. Hạ Bắc An gần đây đã chăm chỉ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ chăm chỉ để làm bài tập trong lớp như Thẩm Chỉ.

Khi tiết sinh hoạt sắp kết thúc, Cô Viên mời Thẩm Chỉ đến văn phòng của cô ấy.

Cô Viên nhìn thấy Thẩm Chỉ, đầu tiên nói rõ sự tình: "Thẩm Chỉ, trong lớp có tin đồn rằng em và Hạ Bắc An có quan hệ tình cảm." Cô không nói thêm lời nào, chờ Thẩm Chỉ giải thích. .

"Ai tung tin đồn này vậy cô?" Nếu Thẩm Chỉ có một người bạn thân trong lớp, cô đã biết chuyện này lâu rồi. Nhưng người cô biết rõ nhất ở lớp 4 là Hạ Bắc An, đương nhiên Hạ Bắc An sẽ không nói cho cô biết chuyện này.

Cô bị oan ức như vậy, hoặc là loại chuyện này, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, Cô Viên còn tưởng rằng cô xấu hổ, lập tức mềm lòng: "Có quá nhiều người truyền miệng, cho nên cô sẽ không nói tên, nếu chỉ có một hai học sinh nói, có thể nói là tin đồn nhảm, nhưng nhiều người như vậy nói như vậy, có nghĩa là hành vi của em và Hạ Bắc An có thể đã đi quá giới hạn."

"Ba người nói có hổ, (thiên hạ đều tin có hổ), càng nhiều người nói, có phải là thật không?

"Hạ Bắc An cùng em chỉ là bạn học bình thường."

"Nghe bạn học nói, ngày nào cậu ấy cũng mua trà sữa cho em?"

"Cậu ấy đã thuận đường mua cho em."

"Lúc nào cũng thuận đường?"

"Sau đó, em giúp cậu ấy làm bài tập, rồi cậu ấy đã mời em vài lần."

"Sao đột nhiên em ấy lại thích học?"

Thẩm Chỉ hỏi ngược lại: "Cô muốn cậu ấy không học sao?"

"Thẩm Chỉ, cô làm là vì lợi ích của em, em đừng có phản kháng."

Tất cả giáo viên và nhân viên của trường đều biết Hiệu phó Thẩm là chú ba của Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ không có cha mẹ, và chỉ có bà được điền vào cột quan hệ gia đình.

"Thẩm Chỉ, chỉ cần bạn không trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, thì tương lai tươi sáng đang chờ đợi em. Đừng bị choáng ngợp bởi những sự mập mờ và quan tâm nhỏ nhặt của bọn con trai. Thậm chí sau một năm, em sẽ nghĩ rằng đây không phải là vấn đề gì." Cô Viên lấy từ ngăn kéo ra một phong bì, "Đây là 500 tệ. Hạ Bắc An mua gì cho em, em nên trả lại tiền cho em ấy. Nếu em gặp khó khăn về tiền, hãy nói với cô bất cứ lúc nào, cô vẫn sẽ giúp em.

Thẩm Chỉ tức giận cười: "Cô cho rằng em bị Hạ Bắc An mua chuộc bằng trà sữa sao? Em thích Hạ Bắc An là vì những ly trà sữa này sao?"

Cô Viên quả thực đã cố gắng hết sức, nhưng sự tốt bụng này càng khiến cô đau lòng hơn, tay cô không khỏi run lên khi nói. Cô Viên thực sự đã nhìn nhận Thẩm Chỉ như vậy. Chỉ vì cô ấy không có cha không mẹ trong hộ khẩu, lại ở nhờ nhà chú ba và dì ba nên mới bị rung động vì mấy cốc trà sữa?

Cô Viên ngại ngùng vì suy nghĩ của chính mình mà bị Thẩm Chỉ nhìn thấu, cô biện minh: "Cô không nói là em bị mua chuộc. Em có thể không hiểu Hạ Bắc An. Kiểu con trai này rất giỏi dỗ dành con gái. Có rất nhiều nữ sinh ở theo đuổi em ấy trong và ngoài trường học, cô chỉ sợ em sẽ bị em ấy làm ảnh hưởng."

Thẩm Chỉ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Cô yên tâm đi, em và Hạ Bắc An không có quan hệ gì, em cũng không rẻ tiền đến mức bị người ta mua mấy cốc trà sữa đâu. Em có tiền, cô lấy lại tiền đi."

Cô Viên còn chưa kịp trả lời, Thẩm Chỉ đã xoay người rời đi văn phòng.

Ánh nắng hôm nay đặc biệt tốt, Thẩm Chỉ che mặt, chậm rãi luồn ngón tay xuống dưới mắt, từ cửa sổ lầu ba nhìn ra ngoài, cô có thể nhìn thấy những cành dương lẻ loi. Cô có thể rời khỏi đây khi cây xanh lá vào năm tới.

Hạ Bắc An vừa mới chơi bóng ở sân chơi về, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi, cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi, thấy Thẩm Chỉ đi tới, anh liền để sô cô la vừa mua lên bàn, xé bao bì ra, nói với cô: "Tôi mua cho cậu." Trước khi đi đến sân thể dục, Hạ Bắc An để ý sắc mặt Thẩm Chỉ có chút tái nhợt, lúc quay lại sau khi chơi xong, cậu đi đường vòng đến siêu thị của trường và mang cho cô ấy thanh hộp sô-cô-la.

"Tôi không cần."

"Sắc mặt của cậu không tốt, đừng có lại bị hạ đường huyết."

Thẩm Chỉ đẩy sô cô la lên bàn.

Hạ Bắc An lại đẩy ra: "Chúng ta đều là bạn học, cậu khách khí như vậy làm gì?"

"Sao lại phiền phức như vậy?" Sô-cô-la trong tích tắc rơi xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Chuột ở một bên há hốc miệng, chờ Hạ Bắc An nổi giận. Ai biết Hạ Bắc An nói phải, lập tức mất bình tĩnh. Có câu nói rằng "ngày không tình yêu tự nhiên sẽ có nhiều bạn", mặt khác, nếu một người có quá nhiều bạn, thì về cơ bản anh ta sẽ bị tình yêu lãng quên. Hạ Bắc An thuộc tuýp người bị tình yêu lãng quên như vậy, tuy được rất nhiều cô gái quan tâm và cũng từng xảy ra không ít tin đồn nhưng cậu vẫn luôn tụ tập với đám con trai, đối với lời tán tỉnh của người khác thì cậu chỉ thờ ơ. Chuột chưa từng thấy Hạ Bắc An quan tâm cô gái nào như vậy, cuối cùng cây vạn tuế cũng nở hoa, nhưng cô gái không hề cảm kích.

Chuột quyết định làm hòa giữa hai người họ: "Thẩm Chỉ, Hạ Bắc An đã đặc biệt mua thứ này ở siêu thị cho cậu, và anh ấy chưa bao giờ làm điều này với bất kỳ ai ngoại trừ cậu. Những ngày này, anh ấy còn bị đau đầu vì cậu..."

Những lời nói thật kỳ cục đến nỗi Hạ Bắc An không chịu nổi nữa, cậu đá vào Chuột nói: "Cút đi, về chỗ của chú đi!"

Chuột chán nản, ủ rũ trở về chỗ ngồi ban đầu.

Thẩm Chỉ từ trong ví lấy ra một trăm tệ, đây là tiền tiêu vặt của cô trong mười ngày tới, cô đưa cho Hạ Bắc An: "Tiền dạo này cậu mua đồ ăn sáng cho tôi, không cần thối."

"Cậu làm sao vậy? Ai lại đụng tới cậu?"

Thẩm Chỉ đặt tiền dưới hộp bút chì của Hạ Bắc An, không để ý tới cậu.

"Không phải là bởi vì có người tung tin đồn thất thiệt về chúng ta sao? Có phải làm cậu xấu hổ không? Cậu lo lắng sao?" Hạ Bắc An giẫm lên sô cô la, nghiền nát thành bột.

Anh đột nhiên chú ý đến quầng mắt Thẩm Chỉ đỏ hoe: "Vừa rồi cậu khóc à?"

Thẩm Chỉ vẫn không nói.

"Tôi chỉ làm phiền những người như cậu thôi!" Hạ Bắc An đá vào chân bàn, chống tay lên bàn đứng lên, đi tới trước mặt bảng, cầm lấy cục tẩy gõ vài cái lên bục. phòng học lập tức yên tĩnh.

Khi Cô Viên bước vào cửa, cô đụng phải Hạ Bắc An đang đứng trên bục giảng.

"Tôi và Thẩm Chỉ hoàn toàn là bạn học, ai đi lan truyền tin đồn giữa chúng tôi ," Hạ Bắc An bóp viên phấn thành hai mảnh, "Thì số phận người đó giống viên phấn này!"

Ngày hôm sau, Thẩm Chỉ lại nhìn thấy trà chanh nóng và một miếng bánh crepe matcha trên bàn của mình, một trăm tệ mà cô đưa cho Hạ Bắc An đã được gấp lại thành một chiếc máy bay và đậu trên bàn của cô ấy. Cô đẩy thức ăn và tiền lên bàn của Hạ Bắc An.

Hạ Bắc An có chút không kiên nhẫn: "Đủ rồi, đừng dài dòng nữa, tôi đã làm rõ mọi chuyện, cậu còn muốn gì nữa?"

"Tôi không muốn nợ cậu, cậu nhận lại đi."

Hạ Bắc An cầm lấy ống hút cắm thẳng vào trong ly nước nước, cười nói: "Tôi cũng không nợ cậu gì hết, cậu ở chỗ này học thuộc bài đi, mau uống đi."

Chung quanh ánh mắt tụ tập lại, Hạ Bắc An bắt đầu mắng: "Nhìn cái quỷ gì! Chưa bao giờ nhìn thấy bạn học trao đổi bình thường sao!"

Thẩm Chỉ đứng dậy, lấy cặp sách trên bàn ra, bắt đầu thu dọn.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Tôi muốn đổi chỗ ngồi."

"Cậu rất muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi??"

Thẩm Chỉ không nói, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Bọn họ ở hàng cuối cùng, cách đó không xa có một cái thùng rác, Hạ Bắc An cầm ly trà chanh nóng hổi trên bàn ném vào thùng rác: "Dù có thích hay không thì cậu thực sự nghĩ tôi chủ động hả? Cậu đừng nghĩ tôi bị thu hút bởi cậu chứ, cậu cũng có đủ tự tin rồi."

"Tôi không có." Thẩm Chỉ nhét tập bài tập vật lý vào tủ sách, giọng nói trầm thấp không dao động, ánh mặt cụp xuống có chút u ám, Hà Bắc An cảm thấy Thẩm Chí có chút khó chịu vì lý do nào đó.

Cô cầm cặp sách, tủ sách lên nói với Hạ Bắc An: "Xin nhường đường."

Hạ Bắc An xé nát chiếc máy bay giấy được gấp từ 100 tệ rồi ném nó vào tủ sách của Thẩm Chỉ. Lần này cậu vẫn không đứng dậy nhường ghế cho Thẩm Chỉ, mà trượt người về phía sau hơn 10cm. Lúc Thẩm Chỉ đi ra ngoài, chân cô chạm vào đầu gối của Hạ Bắc An, lần này cậu ngoan cố không rút lại.

Dưới ánh mắt quan sát của cả lớp, Thẩm Chỉ đi tới bàn Chuột, nói: "Đổi chỗ đi."

Bất ngờ đến quá nhanh, Chuột không kịp chuẩn bị.

"Anh Hạ đồng ý chứ?"

Thẩm Chỉ không nói gì, chỉ là bưng hộp nhìn chằm chằm, Chuột có chút chột dạ, đem sách vở trên bàn ném vào trong cặp sách, cặp sách chỉ kéo khóa được một nửa, liền phóng về chỗ ngồi ban đầu.

Chuột lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Bắc An, thở dài nói: "Anh Hạ, được nha, thủ đoạn đủ độc đáo, Thẩm Chỉ tự mình rời đi."

Hôm nay có tiết tự học của Cô Viên, cô đến muộn mười lăm phút, khi cô đến, Thẩm Chỉ và Hạ Bắc An đã ngồi cách xa nhau. Cô ấy rất hài lòng với kết quả này, vì vậy cô ấy không tra cứu chuyện Thẩm Chỉ và Phó Thử Xuyên đi lung tung trong lớp.

Từ Văn thở dài khi nhìn thấy bạn cùng bàn mới của mình với vẻ mặt thất thần, Thẩm Chỉ vừa chuyển đến, ánh mắt của giáo viên đều tập trung vào đây, e là cô sẽ gặp khó khăn trong tương lai. Trong lớp có không ít học sinh bị trêu chọc, có chút không cam lòng, chỉ có thể phàn nàn vài câu, nhưng Thẩm Chỉ lại là người đầu tiên vạch rõ ranh giới với tin đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro