Chương 10: Say rượu mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân sầu oán, vô tri vô giác ảnh hưởng tới Liêm Bình Lan, cho nên lúc ban đầu chọn lựa giữa hai vị biểu ca Thôi Hành Chu cùng Triệu Tuyền, Liêm Bình Lan không chút do dự lựa chọn cái trước. Bởi vì, Triệu Tuyền bản tính cùng phụ thân Liêm Hàm Sơn rất giống, được chăng hay chớ, không có tâm tiến thủ, đều là hạng người vô dụng.

Nàng không muốn giống như mẫu thân, mắt nhìn người khác vinh hoa, cả ngày oán trời trách đất.

Nàng đã sớm tìm hiểu sở thích của Thôi biểu ca, biết hắn thích nữ tử ôn nhu hiểu ý, hiếu thuận mẫu thân, liền lấy yêu thích của Thái phi Sở thị là chính, lấy được yêu thích của bà, cuối cùng là có thể gả vào vương phủ, cũng coi như là bù đắp cho cuộc đời căm hận của mẫu thân.

Chỉ cần an ổn bên cạnh thái phi, dù bên ngoài hoa cỏ tiên diễm, cũng không lay chuyển được vị trí của nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Liêm Bình Lan liền buông lỏng, cảm thấy mình lúc trước không nên nghe theo mẫu thân đi theo con đường tầm thường. Thời gian không còn sớm, nàng phải tranh thủ nằm ngủ, ngày mai tinh thần phấn chấn, bồi theo mẹ chồng tương lai, cũng là cho biểu ca thấy được hiền đức của mình...

Bởi vì tho yến của Thái phi sắp đến, tỷ tỷ lấy chồng xa của Thôi Hành Chu là Thôi Phù cũng mang theo nhi tử hai tuổi Cẩm Nhi trở về nhà mẹ đẻ.

Phu quân của nàng là con trai trưởng của Khánh quốc công, phủ trạch cũng là ở tỉnh ngoài Duyện châu, mỗi lần trở về đúng là không dễ dàng.

Biểu diễn thọ yến diễn ra ở nhà trước. Thôi Phù đến xem Thôi Hành Chu đang chơi với cháu trai cười hỏi: "Trước đó vài ngày đệ đi Trấn Nam giải quyết công việc, ta có nhờ đệ mang son phấn Hương Trai trở về, đã mua hay chưa?"

Thôi Hành Chu đong đưa trống lúc lắc đùa cháu trai, suy nghĩ một chút nói: "Mua. . . Lại tiện tay tặng người khác, lần sau đệ lại mua cho tỷ."

Thôi Phù trừng đệ đệ một chút: "Son phấn Hàm Hương trai đều là phải đặt trước, bởi vì phấn hoa kia phải dùng sương làm cùng nước hoa cúc ép, năm nay không đặt được, phải chờ đến mùa thu năm sau...là vị giai nhân nào lại khiến đệ đệ đoan chính của ta thần hồn điên đảo, lại đem son phấn thật vất vả mới có được cho người ta."

Thôi Hành Chu không nghĩ tới son phấn tiện tay tặng cho Liễu Miên Đường lại có nhiều chú trọng như vậy. Lúc trước Liễu Miên Đường ân cần may áo cho hắn, hắn cũng bất quá là dựa vào lễ tiết, mới đưa son phấn trong ngực thuận tay tặng cho nàng.

Bây giờ tỷ tỷ lấy chuyện này trêu đùa hắn, hắn cũng là không nói, chỉ một mực chơi đùa với cháu trai Cẩm Nhi.

Thôi Phù tính tình dễ chịu, sẽ không vì một hộp son phấn mà giận đệ đệ. Về phần đệ đệ tại bên ngoài có hồng nha, chắc cũng là nhu thuận lòng người mới được hắn yêu thích.

Thôi Phù cùng mẫu thân Sở thị khác biệt, từ nhỏ đã không thích di mụ Liêm Sở thị cùng nữ nhi đến chiếm tiện nghi.

Bên trong phủ trạch, mẫu thân bị thiếp thất chèn ép, không sinh được con, Sở gia cữu cữu thường thường đến thăm mẫu thân, vị di mụ kia mỗi lần tới, là lại nhìn mẫu thân nửa cười nửa buồn, nói phụ thân không có lương tâm, tỷ tỷ số khổ.

Mỗi lần như vậy, di mụ đều ở trên người mẫu thân mà rơi nước mắt.

Mà đến khi mẫu thân sinh ra đệ đệ, đệ đệ lại nhận chức Hoài Dương vương, vị di mụ kia lại như biến thành người khác, trái ngược hoàn toàn, không giống trước đây, lấy lòng mẫu thân trời sinh phúc phận, khổ tận cam lai, có ý nghĩ đưa nữ nhi của bà ta đem vào vương phủ.

Thôi Phù cũng là vì lấy chồng ở xa, không lo được việc ở nhà, nếu như còn ở nhà nhất định không cho Hành Chu cưới nữ nhi của di mụ đâu.

Cho nên đối với việc Thôi Hành Chu có hồng nhan khác, Thôi Phù ngược lại là thấy vui mừng.

Bất quá hai tỷ đệ cũng chỉ nói được vài câu, không hỏi được nhiều, Thôi Hành Chu liền đi đến phòng trước gặp khách.

Thọ yến vương phủ rất náo nhiệt, kéo dài đến năm ngày.

Bất quá so với những năm trước, khách nhân lần này đến chúc thọ vẫn ít hơn một chút.

Thôi Hành Chu hiểu rõ, việc này với việc trong triều có người vạch tội hắn chiêu binh có quan hệ rất lớn.

Đương kim thánh thương đối với các vương gia tiên đến sắc phong có chút kiêng kị, nạn trộm cướp ở Chân châu một năm trước được cải thiện, vạn tuế gia không chờ đợi được muốn qua cầu rút ván.

Trên quan trường coi trọng nhất hướng gió. Bây giờ gió xuân không thổi tới Chân châu địa giới, tự nhiên có người lãnh hội thánh ý, để tránh hiềm nghi nên không đến đây.

Ở chốn quan trường, chính là chìm nổi, mặc dù giây trước là tiếng sáo trúc trong vườn hoa, thế nhưng ai biết được phút sau lại là vực sâu ngàn trượng, chém đầu cả nhà.

Trên bàn rượu ăn uống linh đình, ngồi cùng bàn với Hoài Dương vương là những người mặt mũi tràn đầy tươi cười, lại trong lời nói lộ ra huyền cơ, hình như lại có dò hỏi điều tra.

Mà đổi thành một số người bên ngoài, bất quá là miệng đầy a dua nịnh hót, hi vọng trên bàn tiệc của vương phủ kiếm được chỗ tốt, từ chỗ Hoài Dương vương chiếm được nhất mua quan bán chức.

Phàm là tiệc rượu xã giao, mấy cái này đều tránh cũng không thể tránh, Thôi Hành Chu đều đã quen thuộc.

Sau khi xong tiệc rượu liền là tiệc trà xã giao ở ngoài hoa viên, Hoài Dương vương lấy cớ tửu lượng kém, liền đi thư phòng nghỉ ngơi.

Lúc này thư phòng không người, Thôi Hành Chu ngồi một mình trên ghế gỗ đọc sách, mắt nhìn cửa sổ máy cong bên ngoài một phương trời xanh.

Trên mặt bàn bày biện mấy lá thư của thân quyến cầu quan. Trên đầu, đều là mấy đứa cháu của nhạc phụ tương lai Liêm gia.

Bởi vì là di mụ tự mình đưa tới, nên cũng nể mặt nhìn qua. Thế nhưng những kẻ này cầu quan, thật sự không đáng trọng dụng. Mới vừa rồi trên bàn rượu, di mụ vừa cứng vừa đẩy di phụ chất phác tới nói. Di phụ không am hiểu nên lời nói lúng túng, ngược lại muốn Thôi Hành Chu khéo hiểu lòng người giảng hoà thay.

Loại người như vậy nhiều không kể xiết, nếu là ngày thường, Thôi Hành Chu nhất định sẽ cho nhạc phụ đại nhân chút mặt mũi, làm chuyện thoả đáng.

Thế nhưng nghĩ tới nhạc phụ tương lại lại nghe di mụ xui khiến, cho tuỳ tùng đến trấn Linh Tuyền điều tra, lại chạm vào vảy ngược của Thôi Cửu.

Linh Tuyền trấn bày ra thiên la địa võng, đợi phản tặc tự chui đầu vào lưới. Nơi nào cho phép có người đến quấy rầy?

Việc công này, hắn sẽ càng không cùng di mụ và biểu muội giải thích.

Hoài Dương vương không thích nữ nhân tự mình chủ trương, mặc kệ hôm nay là ý của di mụ hay là ý tứ của Liêm Bình Lan, hắn đều muốn cho một nhà biểu muội biết thái độ.

Nghĩ vậy, mấy bức "Thư nhà", hắn nhìn cũng không nhìn liền ném vào trong lò đốt.

Tiền đường tân khách rất nhiều, nhất thời Thôi Hành Chu không muốn đến xã giao. Không khi vương phủ ồn ào náo nhiệt, hắn chỉ muốn ngồi yên lặng một chút.

Thế là theo sự chỉ dẫn của tuỳ tùng Chi Bằng, từ cửa sau ra khỏi vương phủ, dọc theo bờ sông lên thuyền.

Lức này mặc dù là mùa xuân, ban đêm vẫn có hơi lạnh, hắn lại trong thọ yến uống rượu, bị gió lạnh thổi tới.

Người chèo thuyền hỏi Chi Bằng muốn đi nơi nào, Chi Bằng nhìn vươg gia đang ngồi sựa vào mạn thuyền, cũng không nói được phương hướng, làm cho người chèo thuyền mờ mịt, một đường chèo nửa canh giờ đến bến tàu ở Linh Thuỷ trấn.

Thọ yến của mẫu thân chưa xong, ngày mai hắn phải trở về đi quân doanh, vừa đi vừa về có chút gấp gáp, liền nghĩ phố bắc đã có sẵn viện trạch, lúc này đêm khuya không có người chú ý hành tung của hắn, cũng có thể yên lành ngủ một đêm.

Thế là Thôi Hành Chu liền kêu người chèo thuyền cập bến, đầu đau nhức một đường nhàn tản đi đường, đi đến phố bắc gõ cửa.

Lại nói Liễu Miên Đường, từ sau khi mua cửa hàng, liền thúc giục người làm tu sửa cửa hàng.

Chỉ dùng mấy ngày đã hình dung ra được dáng vẻ cửa hàng, thế nhưng không biết phu quân cùng Triệu thần y đi xã giao nơi nào, chậm chạp không thấy tới.

Hôm nay lúc nàng đi trên phố tìm thợ mộc dựng kệ hàng, cảm thấy là phu quân hẳn có thể trở về, không nghĩ tới lúc đêm tối, ở cửa thực sự vang lên âm thanh.

Nghe thanh âm từ cửa lớn, Liễu Miên Đường vội vàng đứng lên.

Trong mấy ngày nay, nàng chỉ sợ nửa đêm phu quân về nhà sẽ trông thấy bộ dạng bẩn thỉu của mình, cho nên luôn chuẩn bi trước, sai Lý ma ma giúp nàng bện mái tóc dài sang một bên.

Nghe được tiếng bước chân của phu quân, nàng đổi lại váy xếp nếp, trên môi điểm chút son phấn, sau đó đi đôi dép theo hoa lê, diện mạo chỉnh tề đi ra ngoài phòng, đối với phu quân e lệ cười một tiếng: "Phu quân đã trở về rồi!"

Bởi vì đêm đã khuya, Thôi Hành Chu định yên lặng đến thư phòng an tĩnh ngủ một đêm, không nghĩ Miên Đường còn chưa ngủ, không chờ hắn vào sương phòng bên cạnh liền ra đón.

Mà không đợi hắn nói chuyện, tiểu nương tử vén rèm, trông chờ hắn tiến đến.

Thôi Hành Chu hơi tập trung nhìn lại, mấy ngày không thấy nữ tử này, tựa hồ xinh đẹp mấy phần. Mặc dù nàng mấy năm nay trải qua có chút lận đận, nhưng dung mạo đẹp đẽ, khiến nam nhân đau lòng. Da thịt trắng muốt, đôi mắt đẹp vô cùng ngây thơ.

Nếu nhìn vào đôi mắt này, người ta cũng sẽ dỡ hết phòng bị, cũng khó trách khiến hai vị chủ quán đem cửa hàng bán giá rẻ cho nàng.

Thôi Hành Chu một bên lười biếng suy nghĩ, một bên không tự chủ được cất bước vào căn phòng tràn ngập hương thơm.

Đã có kinh nghiệm sau hai lần phu quân trở về bất ngờ, Liễu Miên Đườn đã chuẩn bị đầy đủ.

Mấy ngày nay, nàng cùng Lý ma ma đi mua thịt muối, chuẩn bị trứng gà đầy đủ. Nếu như ban đêm có người đói bụng, cũng có thế cắt miếng thịt, xào thơm cùng với cơm để ăn.

Mặt khác, nàng còn mua một cái thùng tắm lớn, chỉ là củi để nấu nước có chút phí, cho nên sau khi mua được, Miên Đường cũng không nỡ dùng, suy nghĩ sau khi phu quân trở về, lại đun nước nấu một phen, giúp cho hắn ngâm mình để giảm mệt nhọc.

Cho nên sau khi Thôi Hành Chu đi vào, Miên Đường tràn đầy hứng khở dẫn hắn ra sau bình phòng xem đồ vật mới mua.

"Tay nghề của Bùi bà tử ở phố bắc là có tiếng, cho nên thiếp đã đặt một cái, bởi vì là hàng xóm nên bà ấy còn thu thiếp có nửa bạc thôi! Đợi một chút, thiếp kêu Lý ma ma đun nước nóng cho phu quân tắm rửa..."

Nói được một nửa, thế nhưng Miên Đường lại ngửi thấy trên người Thôi Hành Chu hơi rượu nồng nặc, liền ngập ngừng nói: "Phu quân uống rượu sao?"

Lúc nãy trên bàn tiệc uống nhiều, Thôi Hành Chu chỉ đẩy Liễu Miên Đường ra, cũng không cởi giày liền ngã trên giường.

Hôm nay hắn trong lòng phiền muộn, cũng lười giả trang là tướng công của nàng, chỉ muốn nằm như thế, đừng có người đến phiền hắn là được.

Nữ tử này nếu trong lòng có ác ý, lúc này ngược lại là tốt nhất cơ hội. . . Thôi Hành Chu mặc dù men say ưu phiền, nhưng vẫn là tự giễu nghĩ tới điểm này.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, nghe trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cũng không biết Liễu Miên Đường đi ra ngoài nói gì với Lý ma ma, một lát sau mới trở về.

Thôi Hành Chu nhắm mắt bất động, nhưng lỗ tai lại nhạy bén lắng nghe mọi âm thanh, chỉ trong chốc lát, một chiếc khăn ấm được nhẹ nhàng đặt trên trán hắn.

Thì ra Miên Đường mới đi bưng chậu nước quay về, làm ướt khăn lau mặt cho Thôi Hành Chu.

Thế nhưng khi Liễu Miên Đường lau một chút, liền thấy Thôi Hành Chu nhíu mày, tựa hồ không kiên nhẫn với người quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Nếu lúc này là thị nữ trong vương phu, tự nhiên sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, không dám trì hoãn vương gia nghỉ ngơi, lại không dám không có chỉ thị của vương gia, đã đem khăn ướt trực tiếp đắp lên trán hắn.

Thế nhưng Liễu Miên Đường cũng không phải là thị nữ, mà là nương tử tự nhận của Thôi tướng công. Mùi rượu trong vạc là thuần tuý thơm ngọt, nhưng vào bụng lại trải qua một hai canh giờ, lại có chút khó ngửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro