Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2
"Đừng bị vẻ ngoài của Chung Tức đánh lừa, ngày còn học ở Học viện Quân sự Liên minh, chính cậu ta cố tình quyến rũ nên anh với cậu ta mới thành đôi được. Nếu không, với tư cách chỉ là một beta thì cậu ta làm sao có thể liên hệ với anh được chứ?"
"Cậu ta mỗi ngày đều lượn lờ bên anh, biết mẹ anh đã mất sớm, nên ngày nào cũng mặc bộ quần áo bằng lanh mà mẹ anh yêu thích nhất hồi còn sống, mục đích là để lôi kéo sự chú ý của anh thôi."
"Khi đó anh còn non, nên mới bị cậu ta làm cho say như điếu đổ. Anh thì hay rồi, cứ ngỡ tìm được tình yêu đích thực, chẳng chịu nghe khuyên nhủ của người khác. Đã thế để sống được cùng với cậu ta mà anh chẳng khác gì kẻ điên, còn suýt chút nữa cắt đứt hết quan hệ với gia đình."
"Bởi thế ba nghĩ giờ anh quên cậu ta cũng tốt, coi như để mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo."
"Mà anh cũng nên tìm một omega có độ tương thích cao để kết hôn rồi sinh con đi, khi đó pheromone của anh mới có thể phát huy tác dụng tối đa được."
. . .
Hoắc Chấn Lâm nói liên tục không ngừng, trong ấn tượng của Hoắc Tư Thừa, người cha luôn để ý địa vị, kiệm lời của mình hiếm khi nào lại có những cuộc trò chuyện chân thành như vậy. Sự ra đi của mẹ khiến mối quan hệ giữa cha con nhà họ Hoắc trở nên tồi tệ đi rất nhiều. Sau khi Hoắc Tư Thừa trưởng thành, Hoắc Chấn Lâm hiếm khi tham dự vào cuộc sống của con trai. Hoắc Chấn Lâm nói rằng Hoắc Tư Thừa từng làm loạn cả nhà vì Chung Tức, nhưng Hoắc Tư Thừa lại chẳng có chút ấn tượng nào. Có lẽ đoạn ký ức đó liên quan đến Chung Tức, nên giờ nó đã trở thành một khoảng trống.
"Ba đừng nói gì nữa!" Đầu Hoắc Tư Thừa đau muốn nứt ra, hắn không nhịn được nói: "Cậu ta tốt hay xấu chưa bàn tới, nhưng xin ba đừng can thiệp vào cuộc đời con."
"Mày ——" Sắc mặt Hoắc Chấn Lâm tái mét, "vẫn cứng đầu như thế."
Nguyễn Vân Tranh vội vàng trấn an.
Trước khi Hoắc Chấn Lâm rời đi có nói: "Tóm lại, anh là con trai tôi, có người ba nào muốn hại con mình không."
Suy nghĩ bị tiếng khóc cắt ngang, Hoắc Tư Thừa lại chú ý đến đứa trẻ đang nằm cuối giường. Đứa trẻ khóc, nước mắt chảy ròng ròng. Thằng bé nhỏ xíu, cảm giác như có thể nhấc lên chỉ bằng một tay.
Nó trông giống ai? Giống Chung Tức không? Nhìn nghiêng có vẻ giống, nhất là nốt ruồi nhỏ đó, lại càng giống hơn...
Hoắc Tư Thừa nhớ đến những bức ảnh của mình lúc nhỏ. Liên tưởng này làm hắn giật mình, cảm giác lạ lẫm và kỳ quái xâm chiếm hết tâm trí, cộng thêm tiếng khóc của đứa trẻ làm đầu hắn trở nên váng vất, phần sau gáy bị va đập mạnh cũng trở nên đau nhức âm ỉ.
Chung Tức bước tới, ôm Hoắc Tiểu Bão vào lòng, để cu cậu ngồi trên cánh tay mình, nhẹ nhàng vuốt lưng thằng bé.
Tiếng khóc dần dần dừng lại.
Bảo mẫu tinh ý bước tới nhặt con gấu bông, đưa cho Chung Tức, anh nhận lấy rồi quay người rời đi. Từ đầu đến cuối Chung Tức đều không nhìn Hoắc Tư Thừa dù chỉ một cái.
Hoắc Tư Thừa muốn nói nhưng lại thôi.
Khi Chung Tức rời đi, Hoắc Tư Thừa nhìn thấy nửa khuôn mặt của đứa trẻ, nó nằm gác cằm trên vai gầy của Chung Tức, thằng nhỏ khóc rất đáng thương, nước mắt vẫn còn đầm đìa. Hoắc Tư Thừa không có khái niệm về tuổi của đứa bé, chỉ cảm thấy nó thật nhỏ, không lớn hơn con gấu bông của nó là mấy.
Bảo mẫu đứng bên giường, tiễn Chung Tức rời đi xong, chị quay đầu sang nhìn Hoắc Tư Thừa. Hoắc Tư Thừa cau mày không hài lòng: "Chị nhìn gì?"
Bảo mẫu lập tức rời khỏi phòng, Hoắc Tư Thừa hình như nghe thấy tiếng chị thở dài nặng nề khi ra khỏi cửa.
Chung Tức ôm Hoắc Tiểu Bão xuống lầu, Hoắc Tiểu Bão nằm trên vai anh, tiếp tục nức nở.
"Mẹ làm bánh ngon lắm."
Hoắc Tiểu Bão cầm chặt con gấu, thút thít nói: "Không cần bánh!"
Tiểu Bão đến giờ mới chỉ từng bị Hoắc Tư Thừa làm cho khóc một lần trong đời. Khi đó, Hoắc Tư Thừa phải đi công tác, có hứa với Hoắc Tiểu Bão sẽ về nhà sau hai ngày nữa. Tuy nhiên, sương mù dày đặc khiến chuyến bay phải hoãn lại cho đến tận tối ngày thứ ba. Hoắc Tiểu Bão tức giận rồi kêu không cần ba nữa, Hoắc Tư Thừa muốn ôm nó, nó cũng không cho ôm. Nhưng khi Hoắc Tư Thừa lên lầu thay quần áo, nó lại thấy tủi thân, rồi khóc toáng lên. Nghe thấy tiếng khóc, Hoắc Tư Thừa áo còn đang cởi cúc dở đã phải phi xuống dưới lầu, ôm thằng nhỏ, rồi phải xuống giọng năn nỉ, xin lỗi là ba sai, ba sai rồi. Với vẻ mặt đầy ăn năn như vậy, người không biết chắc đều tưởng rằng hắn đã phạm phải một tội ác tày trời nào đó.
Hoắc Tiểu Bão được Hoắc Tư Thừa chiều đến mức trở nên rất nhõng nhẽo, bám người, không chịu được chút ấm ức nào. Lần này cu cậu đã cố gắng khóc thật to, nhưng trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, Hoắc Tiểu Bão sắp ngất xỉu, cảm thấy đau khổ như bị cả thế giới bỏ rơi.
Chung Tức không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại ra cho con xem video lúc Hoắc Tư Thừa gặp nạn.
Đó là video do một du khách quay lại trong chuyến du lịch rừng núi Quân Sơn, chiếc trực thăng không người lái SRH-11 mà Hoắc Tư Thừa ngồi trên đã mất kiểm soát khi bay qua rừng, trong video có thể mơ hồ thấy chấm đen đó nhanh chóng rơi xuống trong vài giây, nguy hiểm đến cực kỳ đáng sợ, làm người xem không khỏi thót tim.
Hoắc Tiểu Bão lập tức nín khóc.
"Tiểu Bão có thấy miếng băng trắng trên đầu ba không? Đó là ba bị thương, lúc đó ba ở trên chiếc trực thăng này."
Nghe tiếng trực thăng lao vào rừng cây phát ra âm thanh chói tai, Hoắc Tiểu Bão sợ hãi ôm chặt lấy Chung Tức. Chung Tức không dám cho Tiểu Bão xem thêm nữa, liền tắt video đi, nhẹ nhàng vỗ lưng con trai.
"Ba đã bị thương rất nặng để quay về bên Tiểu Bão, đầu, tay và chân đều bị thương nặng, không thể cử động, Tiểu Bão có thương ba không?"
Tiểu Bão nức nở nói: "Thương."
"Vậy chúng ta không thể trách ba nữa, được không?"
Tiểu Bão gật đầu: "Dạ."
Cuối cùng Tiểu Bão cũng ngừng khóc, nhưng vì xem video nên nó còn sợ hãi, cứ ôm chặt cổ Chung Tức. Chung Tức không rảnh tay, chỉ có thể kêu chị bảo mẫu Tiểu Từ tiếp tục làm đồ ăn dặm.
Hoắc Tiểu Bão hai tuổi, giờ đã có thể ăn một số đồ ăn dặm dạng miếng nhỏ, cu cậu thích uống canh cá viên, món chính thì thích ăn trứng cuộn hoặc bánh bao chiên cỡ ngón tay cái, nhưng nhất quyết không chịu ăn cà rốt.
Thực ra trước đây Hoắc Tư Thừa luôn là người chuẩn bị đồ ăn dặm cho Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức hầu như chỉ đứng bên cạnh quan sát, nên chỉ đạo cho Tiểu Từ cũng không thuần thục. Tiểu Từ dễ bị căng thẳng trước mặt Chung Tức, cố gắng làm ra một nồi canh cá viên và bánh bao chiên, nhưng màu sắc, hương vị đều kém tay nghề của Hoắc Tư Thừa một bậc.
Tiểu Bão háo hức nói: "Đưa cho ba trước."
Chung Tức ngạc nhiên, rồi nháy mắt với Tiểu Từ, Tiểu Từ hiểu ý, lấy đĩa ra bày ít đồ ăn lên, Chung Tức nói: "Để dì Từ giúp Tiểu Bão mang lên cho ba được không?"
Tiểu Bão gật đầu, "Dạ."
Chung Tức đưa thìa và nĩa silicon cán gỗ chuyên dụng cho trẻ em vào tay Tiểu Bão, cậu nhóc ăn uống rất ngoan, đúng như tên gọi của mình.
Tên thật của Hoắc Tiểu Bão là Hoắc Hiển Duẫn, lấy từ câu "Hiển Duẫn quân tử, mạc bất lệnh đức" (đại ý người quân tử có đức hạnh) trong bài "Trẩm lộ" của Kinh Thi, một cái tên đầy văn vẻ nhưng không mang lại cho Hoắc Tiểu Bão tính cách văn vẻ chút nào, mà nhóc này giống Hoắc Tư Thừa hơn, nghịch ngợm và ưa làm nũng.
Cu cậu còn có một điểm không giống Chung Tức, Chung Tức kén ăn, không thích ăn uống, còn Hoắc Tiểu Bão thì giống như chú heo nhỏ ham ăn. Hoắc Tư Thừa thường xoa bụng tròn của Hoắc Tiểu Bão (Bão có nghĩa là no bụng), nói: "Tiểu Bão à, chia một ít thịt cho mẹ nhé."
Miệng Hoắc Tiểu Bão phồng lên bởi còn đang ngậm dở hai miếng cá viên, cu cậu ngơ ngác nhìn Chung Tức, cố gắng nhả miếng cá viên ra để chia cho Chung Tức, nhưng Chung Tức chỉ lắc đầu đầy bất lực.
Hoắc Tư Thừa cười, đỡ cằm của Hoắc Tiểu Bão, "Không được nhả ra, nhai rồi nuốt vào."
Lại mất tập trung rồi. Chung Tức nghe thấy tiếng Tiểu Bão dùng thìa gõ vào bát, anh cúi đầu xuống, Tiểu Bão ngửa đầu lên, ngây ngô đòi cá viên: "Mẹ, cá viên!"
Chung Tức chỉ đưa cho Tiểu Bão một cái thìa và một cái bát, Tiểu Bão nhìn cái bát trống chờ đợi rất lâu, chờ mãi không thấy Chung Tức giúp mình múc, vì tay ngắn không với tới, nó chỉ có thể thèm thuồng nhìn canh cá viên, nước miếng cũng chảy ra.
Chung Tức xin lỗi: "Mẹ sẽ múc cho con."
Tiểu Bão vừa ăn vừa nói: "Ba làm mất gấu, nói xin lỗi."
Giọng nói của nhóc còn nghe được cái tiếng nước bọt, với còn đang ăn dở nên càng thêm lúng búng khó nghe, may mà Chung Tức đã quen với giọng nói còn non nớt của con trai, diễn đạt lại lời: "Ba đã làm mất con gấu của con, phải nói xin lỗi, đúng không?"
"Dạ."
Chung Tức suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy... đợi ba khỏi bệnh, có thể xuống giường, thì ba sẽ đến xin lỗi Tiểu Bão, Tiểu Bão có thể đợi ba không?"
Tiểu Bão lập tức gật đầu, "Được."
Chung Tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại rơi vào mông lung, không biết phải đợi bao lâu, anh cũng không biết. Anh chỉ thầm nói "Chúng ta đợi ba", không biết là nói với Tiểu Bão hay nói với chính mình.
Sau khi Tiểu Bão ăn xong, Chung Tức chơi xếp hình với con, rồi lại cùng con xem hoạt hình một lúc, cuối cùng mới dỗ được cu cậu đi ngủ. Tiểu Bão mơ màng ôm cánh tay của Chung Tức, gọi: "Mẹ ơi."
"Ơi?"
"Mẹ ăn no (Tiểu Bão)."
Chung Tức cắn một miếng vào má của Tiểu Bão, Tiểu Bão lắc đầu, Chung Tức mới nhận ra, ý Tiểu Bão là mẹ chưa ăn tối nhiều.
Tối anh chỉ uống một chút súp, không có khẩu vị. Chung Tức cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Anh đặt Hoắc Tiểu Bão xuống nôi, chờ đến khi con ngủ say, một lúc sau mới nhẹ nhàng tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Tiểu Từ đã chuẩn bị xong bữa tối cho Hoắc Tư Thừa và Chung Tức, lúc hơn sáu giờ, Hoắc Tư Thừa đã ăn trước, còn ăn sạch luôn cả phần cơm cho trẻ con cô đem lên.
Thấy Chung Túc xuống lầu, Tiểu Từ nhỏ giọng hỏi: "Anh Chung, tôi hâm đồ ăn lại cho anh nhé."
Chung Tức từ chối, "Tôi không muốn ăn uống gì cả."
"Anh mấy nay không chịu ăn uống gì rồi, anh còn phải chăm sóc hai người mà, cứ như vậy cơ thể sao chịu nổi được."
Chung Tức nhớ tới lời dặn của Tiểu Bão, đành bảo: "Vậy phiền chị hâm giúp tôi chén canh, nửa chén là được."
"Vâng."
Bảo mẫu rửa sạch tay, chuẩn bị hâm lại đồ ăn, nhìn sang thấy Chung Tức ngồi cạnh bàn bóp trán, cô không nhịn được nói đôi lời: "Giám đốc mà hồi phục lại, nhớ ra chuyện bây giờ chắc sẽ hối hận lắm đây."
Chung Tức khựng lại một chút, khi thả tay xuống, anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, chất liệu làm ra nó rất đặc biệt, màu xanh đậm, ánh lên sắc bạc. Đó là kim loại hiếm được đội thám hiểm mới phát hiện ra, chịu nhiệt và chịu lửa tốt, kỹ thuật tinh luyện được căn cứ Blue Rock độc quyền, nên đắt hơn vàng bạc cả trăm lần, có vai trò quan trọng trong việc chế tạo tên lửa mới.
Khi cầu hôn, Hoắc Tư Thừa đã lấy ra chiếc nhẫn này, Chung Tức đã ngẩn người trong giây lát, Hoắc Tư Thừa ngay lập tức tận dụng cơ hội này mà đeo nhẫn lên tay Chung Tức, không cho anh cơ hội từ chối.
Tình yêu của Hoắc Tư Thừa luôn mãnh liệt và mạnh mẽ như thế, từ khi mới quen cho đến lúc cầu hôn, hắn luôn chiếm thế chủ động tuyệt đối.
Chung Tức luôn bị động.
Bị động chấp nhận tình yêu của đối phương, bị động chấp nhận sự thật đối phương quên mất mình.
"Anh Chung, anh ráng chút nhé."
Chung Tức nhận đũa, gật đầu: "Cám ơn chị, vất vả rồi, chị đi nghỉ ngơi đi."
"Còn thuốc của giám đốc..."
"Để tôi đem lên cho anh ấy."
Tiểu Từ trở về phòng của mình, căn nhà trống trải dường như chỉ còn lại mình Chung Tức. Họ sống ở khu nhà dành cho sĩ quan nằm ở trung tâm căn cứ Blue Rock, trong khu vực này toàn là những căn biệt thự cao ba tầng, là nơi dành cho các quan chức từ cấp quản lý trở lên sinh sống cùng gia đình.
Ngôi nhà của Hoắc Tư Thừa nằm ở vị trí trung tâm của khu dân cư, có đài phun nước và hàng rào cây sắc xanh sắc vàng bao quanh, tách biệt hẳn một khoảng xa với các căn nhà xung quanh, vốn là nơi có tầm nhìn tốt nhất và yên tĩnh nhất.
Nhưng từ khi Hoắc Tư Thừa gặp nạn, xung quanh được tăng cường bảo vệ, luôn có người tuần tra, tạo nên cảm giác căng thẳng, đôi lúc còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của lính đổi ca không xa.
Chung Tức không thích cảm giác này.
Anh lặng lẽ ăn cơm, không gây ra tiếng động nào, Hoắc Tư Thừa trước đây thường bảo anh ăn như mèo, ít, chậm lại còn kén ăn.
Có mỗi nửa chén canh cá viên mà ăn đến khi gần nguội mới hết, Chung Tức đặt bát đũa vào máy rửa chén, rồi lên lầu. Anh lại đến trước cửa phòng của Hoắc Tiểu Bão, chắc chắn rằng thằng bé ngủ say mới rời đi.
Cuối hành lang là phòng ngủ chính.
Đôi dép đế bông bước trên sàn gỗ không gây ra tiếng động, khi Chung Tức đến cửa phòng ngủ chính, anh nghe thấy Hoắc Tư Thừa đang gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia chắc là trợ lý Văn, Hoắc Tư Thừa hỏi kết quả điều tra sự cố tai nạn máy bay, rồi hỏi tiến độ công trình vịnh biển.
Những việc này đối phương vẫn nhớ rõ.
Chung Tức không làm gián đoạn công việc của hắn, đứng ở cửa cho đến khi Hoắc Tư Thừa cúp máy. Anh nhìn ngọn đèn trong hành lang, đột nhiên cảm thấy ánh sáng của ngọn đèn này không đủ sáng, nếu không tại sao tầm nhìn của anh lại tối mờ như thế này.
Sau khi Hoắc Tư Thừa gọi điện xong, Chung Tức bước vào.
Hoắc Tư Thừa vừa nhìn thấy Chung Tức liền đặt điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên cảnh giác. Hắn thờ ơ nhìn Chung Tức, như thể nhìn thấy được những gì Hoắc Chấn Lâm nói trên mặt Chung Tức vậy.
Buổi tối, hắn vô tình bấm vào mục tin tức, nội dung tình cờ lại là về vụ tai nạn trực thăng của bản thân, ở phần bình luận đã có một cư dân mạng để lại lời bình luận như sau:
"Giám đốc Hoắc từ ngày bị con hồ ly tinh beta đó quyến rũ cái chuyện gì cũng không suôn sẻ. Sau khi tốt nghiệp, ảnh nhiều lần vào sinh ra tử trong các chiến dịch, lần này thì suýt chút nữa đã xảy ra chuyện! Bạn tôi học cùng lớp với tên beta đó ở học viện quân sự. Bạn tôi nó kể tên đó ghê gớm lắm, bất chấp thủ đoạn để thu hút sự chú ý của giám đốc ấy. Bạn tôi còn bảo nó còn nghi kẻ đó là gián điệp của Căn cứ Ocher đấy!"
Cư dân mạng bên dưới bày tỏ sự đồng tình. Lúc Hoắc Tư Thừa vô tình nhìn thấy bình luận này, phần bình luận bên dưới nhiều đến mức đủ xây thành nhà cao tầng. Khi hắn trả lời điện thoại xong và bấm vào lại thì câu bình luận đó đã bị xóa. Không biết có phải do sự kiểm soát bình luận của trang web đó hay không nữa.
Kết quả là ấn tượng của Hoắc Tư Thừa về Chung Tức trở nên tồi tệ hơn.
Hôm nay Chung Tức mặc một bộ đồ ngủ màu nâu nhạt, áo dài quần dài, chất liệu lanh, trông nhẹ nhàng và mềm mại.
Anh ta thực sự rất giỏi trong việc sử dụng vẻ ngoài của mình để đánh lừa mọi người.
Chung Tức đi về phía hắn, đặt thuốc và nước ấm lên đầu giường. Hắn chưa kịp nói gì thì Chung Tức đã phớt lờ hắn, đi đến tủ lấy đồ ngủ, sau đó quay vào phòng tắm.
"..." Hoắc Tư Thừa lại bị anh ta phớt lờ.
Bên trong có tiếng nước chảy róc rách, dường như đây là âm thanh lớn nhất mà Chung Tức tạo ra trong hai ngày qua. Bị ngăn cách bởi một bức tường, người vợ danh nghĩa của hắn đang tắm.
Tiếng nước ngắt quãng, hơi nước thơm ngát tràn ra từ khe cửa phòng tắm.
Hoắc Tư Thừa bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy khung ảnh bằng gỗ trên bàn cạnh giường ngủ. Đó là bức ảnh của hắn và Chung Tức. Khung cảnh phía sau là những ngọn núi đầy tuyết, còn hắn thì ôm lấy Chung Tức từ phía sau.
Vẻ mặt của Chung Tức vẫn thật lạnh nhạt, còn hắn thay vì nhìn vào camera thì lại chỉ nhìn Chung Tức, tình yêu tràn đầy trong mắt hắn.
Hoắc Tư Thừa không thể tin được, xác nhận mấy lần. Người trong ảnh đúng là hắn.
Hoắc Tư Thừa đột ngột ấn khung ảnh úp xuống mặt bàn đầu giường, dường như không muốn đối mặt với một chính mình xa lạ như vậy.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro