Chương 01: Người duy nhất mà cậu muốn xin lỗi chắc cũng chỉ có hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại con đường bên cạnh Trung học Số 1 của thành phố Tuy, vào mỗi chiều thứ sáu là thời điểm đông đúc nhất tuần.

Nhất là quán net 'Nhện xanh' ngay góc, thường xuyên thu hút nhóm học sinh ba kém từ các trường trung học gần đó tụ tập, không phải chơi game thì cũng là hẹn hò lén lút.

Nhưng hôm nay bầu không khí có vẻ khác thường.

Trong quán net, mọi người đều cố tình hoặc vô ý nhìn về phía trong góc.

Bảy tám tên nhóc hư hỏng hoặc ngồi hoặc đứng chiếm cứ toàn bộ khu vực đó, còn người bị chúng bao vây ở trong cùng có vẻ đã nằm dựa vào tường một lúc lâu rồi.

"Anh Duệ, sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra đúng không?" Nam sinh gầy như khỉ chống chân lên tường.

Nam sinh gọi là anh Duệ đang chơi game trên điện thoại khẽ liếc những người khác, nhìn không vui lắm: "Bị đập có một cái thì gặp chuyện gì được, trong ba lô tao làm gì có gạch, trông thấy này ốm nheo ốm nhách chắc chắn bị bệnh gì rồi."

Một người khác nói: "Hay là bỏ đi? Dù gì nó cũng là con trai nhà họ Dương."

"Con trai nhà họ Dương thì sao? Nhà họ Dương mà thiếu con trai à?" Đối phương như vừa nghe được một câu chuyện cười, cất điện thoại và nói: "Thằng này cứ ỷ việc mình có máu mủ nhà họ Dương mà suốt ngày đòi bắt chước Dương Thư Lạc, quần áo cũng phải mặc cho giống. Nói tiếng phổ thông như cái giẻ lau, lại còn không biết điều, tính vừa kiêu vừa độc. Nghe nói đứng nhất ở trường cũ, đúng là bọn nhà quê lớn lên ở nông thôn, thật sự là một tấm gương đáng noi theo, tui bây rảnh thì theo mà học hỏi cho tốt. Hiểu chưa?"

Có người phụ họa: "Học gì mới được? Học người ta cách ly với thế giới hả? Học cách làm người của nó, hay là bắt chước cái nết vô tri?"

"Ha ha ha ha..."

Nhóm nam sinh tiếp tục cười đùa mà không kiêng nể gì cả.

Lúc Trần Mặc tỉnh lại, đầu cậu đau như búa bổ.

Bên tai vang lên đủ loại âm thanh, như thể có một lớp sương mù bao phủ, nghe không rõ lắm.

Cậu mơ hồ nắm được vài chữ, chẳng hạn Dương Thư Lạc, ôm sai hay trường học gì đó.

Nhiều năm trước, mẹ ruột của Dương Thư Lạc là Lý Vân Như làm công trên thành phố và phải sinh con khẩn cấp. Do sức khỏe yếu, cộng thêm ông chồng ham mê cờ bạc và bạo lực gia đình dai dẳng, bà nảy ra ý định gửi con mình cho người khác nuôi.

Nhưng cuối cùng, bà không chọn gửi mà chọn đổi con.

Bà lén đưa Trần Mặc đến một thôn sơn tên Du Hòe, cách phía đông thành phố Tuy ba trăm cây. Từ lúc sinh ra Trần Mặc không giống người chồng Trần Kiến Lập của bà, cho nên ông ta nghi ngờ bà ngoại tình.

Sự bạo lực ngày càng gia tăng, những cú đấm, đá và những lời lăng mạ không ngớt.

Ký ức thời thơ ấu của Trần Mặc chủ yếu là hình ảnh kho củi tối tăm không ánh mặt trời.

Là những lần phải cho gia súc ăn liên tục, cái bụng lúc nào cũng đói. Cậu nhớ kỹ cái cảm giác đau rát khi tàn thuốc lá dụi vào chân và những cú đánh nặng nề của Trần Kiến Lập. Cậu còn nhớ nhiệt độ ấm áp từ những cái ôm hiếm hoi của Lý Vân Như khi che chở cậu.

Theo thời gian, cậu bắt đầu phản kháng lại.

Từ hoàn toàn cam chịu bị đánh đến thỉnh thoảng cho ông ta ăn thiệt, và cuối cùng là đấu tay đôi với Trần Kiến Lập, năm đó lúc Trần Mặc chưa học xong lớp Mười, Trần Kiến Lập miệng chửi cậu tâm thần nhưng lại bắt đầu sợ cậu. Lý Vân Như thì thường xuyên đi ô tô đến thành phố, cứ ba năm ngày mới trở về. Chỉ cần Trần Mặc hỏi, bà luôn luôn né tránh.

Sự thật không đến quá muộn.

Sau khi Trần Mặc tròn mười bảy tuổi, vẫn chưa được hai tháng.

Vào một ngày mưa nặng hạt.

Lý Vân Như quỳ gối trên con đường lầy lội, nắm lấy tay áo Trần Mặc và cầu xin: "Là tại mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, không liên quan gì đến đứa bé kia. Trần Mặc, mẹ xin con, đừng hận nó."

Trần Mặc vô cùng mê man, cậu nghe thấy mình hỏi: "Vậy con thì sao? Con thì tính là gì?"

Nhà họ Dương khởi kiện Lý Vân Như.

Theo lời thôn dân, số phận của Trần Mặc đã hoàn toàn thay đổi từ đó.

Một bước lên trời này là chỉ gia đình kinh doanh giàu có nổi tiếng của thành phố Tuy - nhà họ Dương. Mà thực tế lời này không sai lắm, Trần Mặc bắt đầu mặc những thương hiệu quần áo giày dép mà cậu ta không biết, ra ngoài thì có xe đưa đón, sinh hoạt hằng ngày được người giúp việc chăm sóc tỉ mỉ.

Thế nhưng không một ai dạy cậu ta làm sao đề hòa hợp với khác biệt giai cấp to lớn.

Cũng không ai nói với cậu tệ hơn cả nỗi đau thể xác chính là khó khăn trong việc thích nghi với xã hội thượng lưu. Người hầu trong nhà cố ý để cậu ăn mặc giống Dương Thư Lạc, lấy danh nghĩa là công bằng nhưng thực chất là đang làm khó và trào phúng. Thậm chí những người chung huyết thống mà cậu từng trông ngóng lại lần lượt đối xử bất công.

Thế giới hoang tàn của cậu bị cỏ dại bao phủ.

Đôi khi cậu sẽ tự hỏi, tại sao?

Rõ ràng cậu mới là người bị bỏ rơi suốt mười bảy năm nhưng tại sao tất cả sự quan tâm của mọi người lại tập trung vào người khác. Vì vậy, cậu chiến đấu, vật lộn và giành giật bằng tất cả sức lực của mình.

Trong quá trình này, mỗi một sự kiện xảy ra, những âm thanh vang vọng bên tai đều như lửa cháy.

—— Trần Mặc, sống hòa thuận với Thư Lạc được không?

—— Thư Lạc à, sau này ở trường học nếu bị người ta nói này nói kia, đừng nói với người ta rằng đó là sai, các con phải nói là ôm nhầm chứ không phải bị tráo đổi.

—— Bạn Dương Thư Lạc luôn đạt thành tích xuất sắc, lại giành nhiều giải thưởng lớn. Cậu ấy không bảo cậu là kẻ gian lận, còn giúp cậu giảng hòa! Cậu thì sao?

—— Đã nhiều năm rồi mà sao cậu vẫn không chấp nhận cậu ấy vậy Trần Mặc?

—— Vào công ty trước tiên phải làm việc ở cơ sở ba năm.

—— Cậu háo thắng và không từ thủ đoạn như vậy, cậu thực sự cho rằng nhà họ Dương sẽ để cậu lên nắm quyền à?

—— Trong nhận thức của Dương Chích tôi, từ đầu đến cuối tôi chỉ có một đứa em trai mà người đó mãi mãi không phải cậu.

—— Sao nhà họ Dương lại có đứa con trai như mày? Cút đi!

—— Trần Mặc, Trần Mặc. . .

Những năm tháng miệt mài học tập ngày đêm, cố gắng hết sức để tỏ ra dễ dàng đã hoàn toàn trở thành một trò đùa.

Nhiều năm về sau, Dương Thư Lạc đã có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Dương, được chính tân chủ tịch nhượng một nửa cổ phần vô điều kiện, con nuôi còn giống như con ruột hơn.

Trần Mặc không như vậy.

Thi đại học không được như mong muốn, làm việc trong xí nghiệp bao nhiêu năm, từ tầng dưới đến tầng cao, đánh nhau chết đi sống lại với người anh ruột. Cuối cùng cũng suy tàn. Bất hòa cha mẹ, chúng bạn xa lánh, cho đến khi bị nhà họ Dương trả thù rồi chết thảm dưới một tòa nhà đang xây bỏ hoang vùng ngoại ô thành phố.

Thứ cuối cùng nhìn thấy được chỉ còn là một trần nhà xám xịt không thấy mặt trời, cứ như thể tô họa vào cuộc đời này của cậu.

Hối hận không?

Không hề.

Điều duy nhất hối hận đó là trước khi chết cậu mới phát hiện ra, cả đời này cậu đã cố gắng cực kỳ cực kỳ nhiều.

Ánh mắt tán thành của cha mẹ, cái nhìn của người khác, ý nghĩa cuộc đời này.

Vì những thứ ấy.

Người duy nhất cậu xin lỗi, chắc cũng chỉ có hắn mà thôi.

*

"Á, tỉnh rồi này!"

Lúc bả vai bị ai đó dùng chân đá đá vào, tất cả giác quan mới bắt đầu khôi phục lại. Trần Mặc nghe thấy trên phía đỉnh đầu mình có ai đó đang nói: "Đứng dậy, đừng có giả bộ chết, muốn hù ai thế hả?!"

Xung quanh là những âm thanh sột soạt hỗn tạp vô cùng.

Phía xa xa cũng có người tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lại có người khinh thường đáp lại: "Bắt nạt chứ gì, chắc thằng Trần Mặc này bị tụi Lý Duệ đánh tơi bời rồi."

"Chẳng phải nhà nó giàu lắm à? Vừa được tìm mà không được cưng như cưng trứng sao."

"Có tiền thì sao? Nhà càng có tiền thì càng phức tạp, càng phức tạp càng phải biết yêu ghét thế nào."

"Nghe nói tụi Lý Duệ gọi nó nhiều lần mà nó cứ thờ ơ lạnh nhạt, tính tình quái gở, khác hoàn toàn với người bị ôm nhầm kia, thảo nào bị tụi nó chọn làm mục tiêu bắt nạt."

"Thôi xin, từ khi nào đám đi bắt nạt người khác lại lý do lý trấu thế?"

Trần Mặc bắt đầu ho khan.

Cơn ho từ chậm rãi trở nên dồn dập, giống như muốn nôn phổi từ lồng ngực ra ngoài.

Tay cậu chống đỡ nửa người trên, ngửa đầu dựa vào tường nhìn rõ toàn cảnh xung quanh sau đó nhìn xuống đồng phục đang mặc trên người, lại nhìn bàn tay còn lại đang chống dưới đất gầy trơ xương.

Tất cả mọi thứ quá chân thật.

Nó chân thực đến mức cậu phải mất vài phút mới chấp nhận được sự thật rằng mình không hề mơ.

"Đụ má đừng bảo mắc bệnh truyền nhiễm gì nha?" Nam sinh cầm đầu có quả tóc xanh lá cây với vẻ ngoài khá hung tợn đang nhíu mày nhìn cậu như nhìn một con virus nào đó.

Trần Mặc liếc mắt liền nhận ra hắn, là Lý Duệ.

Sở dĩ cậu nhớ nhanh như vậy không phải vì quen thuộc mà là vì sau khi chuyển đến trường Trung học Số 1 thành phố Tuy, hầu hết những chuyện ác ý đều do tên Lý Duệ này bày trò.

Giáo bá Trung học Số 1 thành phố Tuy, con trai độc đinh nhà họ Lý, chủ sở hữu bất động sản Huy Viễn.

Khi đó, mấy chuyện như đổ cát vào ly nước, nhét gián vào quần áo đều là việc nhỏ. Trần Mặc từng bị nhóm người này nhốt vào phòng thiết bị cả đêm, bởi vì phản kháng lại mới bị vây đánh đến nhập viện, mà người nhà lại cho rằng cậu gây rắc rối trên trường.

Trần Mặc lại là người rất mang thù.

Sau đó cậu trả thù bằng mọi giá.

Năm bất động sản Huy Viễn phá sản, nam sinh ngang ngược càn rỡ trước mắt lấy danh nghĩa bạn học cũ, đến trước mặt cậu khép nép cầu xin.

Khi đó cậu đã leo đến vị trí phó tổng của tập đoàn Dương thị.

Vì cổ quyền công ty có vấn đề mà cậu với người anh Dương Chích đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Cậu mặc bộ âu phục mắc tiền nhất, bàn mối làm ăn với khách hàng bằng tiếng anh lưu loát nhất, trả qua các loại đàm phán và xã giao, nhưng rồi đêm đến khi tỉnh mộng, cậu mới biết mình đã mục nát từ lâu.

Quyền lực, tiền tài là hai thứ duy nhất mà cậu có.

Khi đó ai cũng đã biết, thứ mà nhà họ Dương tìm về không phải là một người con ruột, mà là một con chó dại.

Đột nhiên giờ đây quay về năm mười bảy tuổi.

Khi đó còn khó lòng đối đầu với một đám người, nhưng giờ cũng chỉ là con sâu cái kén.

"Hỏi mày đấy!" Lý Duệ bước lên chuẩn bị đưa chân đạp thêm một cái.

Hắn đưa được một nửa thì bị Trần Mặc chặn lại.

Người vừa mới ho như muốn chết đi sống lại chống tay xuống đất rồi chậm rãi đứng lên.

Mái tóc của Trần Mặc che phủ qua xương lông mày, khuôn mặt đỏ bừng vì ho dữ dội đang từ từ phục hồi, lộ ra sắc trắng bất thường. Cậu phủ bụi bẩn trên áo đồng phục, ngước mắt nhìn hắn, ung dung nói: "Không có. Khi bé uống sữa kém chất lượng nên hệ miễn dịch yếu, đường hô hấp và tỳ vị đều có vẫn đề. Tôi giải thích đủ rõ ràng chưa?"

Quán net vốn ồn ào giờ phút này bỗng yên tĩnh lạ thường.

Chỉ giọng nói hơi khàn khàn của thiếu niên cũng đủ để mọi người có mặt có thể nghe rõ từng chữ.

Dưới tình huống này, sắc mặt của Lý Duệ khó coi vô cùng.

Hắn tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo Trần Mặc, đẩy hắn dựa vào bàn máy tính gần đó, nghiến răng nghiến lợi: "Tình cảnh gì rồi mà mày dám ngông với tao, mày biết tại sao hôm nay tao đến gặp mày không?"

"Biết chứ." Trần Mặc nhìn thẳng mắt đối phương: "Mày thích Dương Thư Lạc chứ gì."

Trần Mặc nói nhẹ tênh, nói câu đó xong, cứ như thể thấy được những tòa cao tầng trong mắt đối phương sắp sụp đổ, Trần Mặc thuận thế kéo cổ áo của mình, tiếp tục nói: "Thích nó mà không dám theo đuổi, đành phải dựa vào cách bắt nạt tao để mong có được vài phần chú ý và hảo cảm của nó. Bạn Lý Duệ này, loại người như mày mà cũng thầm mến người khác, đáng thương thật."

"ĐCM mày muốn chết à!"

Đám người trơ mắt ra nhìn, không biết nói gì, đột nhiên động thủ.

Lý Duệ cao to vạm vỡ, mắt thấy cú đấm chuẩn bị nện lên người Trần Mặt, rõ ràng người kia ốm o gầy gò là thế nhưng lập tức trở tay đấm thẳng vào đầu tên đó một tiếng 'BỐP'.

Âm thanh cực lớn, động tác lưu loát.

Trước khi đám người kia kịp vây lấy cậu, Trầm Mặc dùng tay trái bóp cổ Lý Duệ, dòng máu đặc quánh từ trong khẽ tóc chảy xuống, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Mày cũng biết mấy chữ đồng tính luyến ái sẽ khiến mày không ngóc đầu lên nổi trong cái trường học này không? Có muốn tao nói hết cho đám anh em của mày biết, cha mày là kẻ ăn bám vợ con lừa cưới được mẹ mày, nuôi bồ nhí bên ngoài không đánh cũng được ba đứa không? Mày hận đồng tính luyến ái, nhưng cũng không dám thừa nhận bản thân mình thích đàn ông, hèn như một con rùa rụt cổ phải không?"

Mặt Lý Duệ bị ghìm đến mức đỏ bừng lên.

Tên bắt nạt trùm trường giờ như một con gà tây bị bóp cổ, giọng nói ngắt quãng xen lẫn run rẩy, hỏi lại: "Sao mày biết?"

"Đại nghiệp nhà họ Dương, có chút chuyện vớ vẩn này của mày thì có gì là lạ?"

"Vậy mày muốn thế nào?"

Vị trí thoáng chốc đã bị đảo ngược, Trần Mặc cũng lười dây dưa, thả hắn ra, đảo mắt một vòng rồi nói hết sức bình tĩnh: "Đưa đám rẻ rách tụi mày... cút đi."

Vì lợi dụng điều đã biết trước rồi nên dù có chiếm thế thượng phong cũng không có cảm giác thành tựu.

Trần Mặc quay người nhặt túi sách dưới đất lên, ngó lơ đám Lý Duệ còn đang đứng ngơ tại chỗ, đi thẳng về phía tiếp tân.

Cậu cũng không đi mà gõ tay lên mặt bàn tiếp tân: "Mở máy, ba tiếng."

"Được, được."

Tiếp tân là một cô bé còn trẻ tuổi, im lặng đánh giá người vừa tới.

Cô chỉ nghĩ thầm trong bụng: Đúng là không thể tin lời đồn được.

Nam sinh dù gầy, ốm yếu nhưng lại không hề thấp. Trên vai là chiếc áo đồng phục màu xanh trắng vừa bị rách trông hơi bẩn, nhưng đồng phục cậu mặc không hề xỉn màu. Gương mặt đẹp trai, lúc cử động cũng toát ra nét bình tĩnh ngang ngược đủ để khiến người ta quên đi tình cảnh chật vật trước đó, chỉ là gương mặt ấy có phần tái nhợt khiến người khác phải lo lắng.

Trong lúc bận rộn ở quầy lễ tân, cậu tiện tay rút một gói thuốc phổ thông trên kệ và một cái bật lửa.

Đặt trước quầy kính, hỏi: "Hết bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng là... bốn mươi tám tệ rưỡi."

Người trước mặt sờ khắp toàn thân, cuối cùng lấy một chiếc ví đen từ trong túi quầy, mở ra thấy một xấp tiền mặt màu đỏ, hờ hững rút ra một tờ đưa tới: "Khỏi thối."

Nữ sinh thấy động tác của cậu quá tự nhiên bèn không khỏi có phần đỏ mặt, cầm tiền, chần chờ: "Không được đâu ạ."

Trần Mặc giương mắt, đành phải hỏi lại: "Vậy trong này có gì ăn được?"

"À à, có mì tôm." Tiếp tân vội vàng nói: "Phao tiêu, tê cay, hay là dưa chua nấm hương?"

"Còn cái gì khác không?"

"Ui... hết rồi ạ."

Nhóm Lý Duệ vừa lúc từ trong đi ra.

Khi đi ngang bàn tiếp tân, Lý Duệ cố ý đụng vào vai Trần Mặc, chỉ vào cậu, nghiến răng nghiến lợi: "Trần Mặc. Ông nhớ mày rồi, mày chờ đó."

Cửa kính đóng lại, một nhóm người mau chóng biến mất không thấy tăm hơi. Nữ tiếp tân lo lắng nhìn sang cậu: "Anh có muốn báo với giáo viên trường không ạ? Bọn họ phách lối quen sợ sẽ còn tìm đến anh nữa."

Trần Mặc cầm điều thuốc lên, bật lửa, cười: "Không sao."

Nữ sinh không biết nói gì, đành hỏi: "Vậy có cần mỳ tôm nữa không?

"Không cần." Cậu quay người đi về phía quán nét, để lại một câu: "Gần đây đang dưỡng sinh, không ăn thức ăn nhanh."

Nữ sinh nhìn bóng lưng người vừa đi vừa xé bao thuốc lá, nhìn thấy cậu thản nhiên nhét vỏ thuốc vào túi quần, khéo léo dập tắt điếu thuốc, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Là, là dưỡng sinh dữ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro