[Q1.C17] Tùy tùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 1: Triệu hồi sư - Chương 17: Tùy tùng]

Người đang lui vào Mê Vụ Sâm Lâm là đám thiếu niên, Chiến sĩ ngũ cấp đang dặn dò là tùy tùng dò đường, khi hắn nhìn thấy đến một ma thú ngũ cấp Hỏa Vân Sói ngã trên mặt đất, chỉ có thể theo bản năng kinh hô thành tiếng, khi Hỏa Vân Sói đột nhiên nhìn hắn, cả người Chiến sĩ ngũ cấp lập tức căng lên, trong khí mạch chiến khí đột nhiên căng tràn, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

"Ngũ cấp Hỏa Vân Sói, ở đâu ở đâu!" Tiểu cô nương khẽ kêu lập tức chạy đến, đẩy gã ngán đường sang một bên, Hỏa Vân Sói một sắc lửa đỏ liền hiện ra trước mặt mọi người.

"Là thật, Hỏa Vân Sói!" Cô gái nhìn thấy Hỏa Vân Sói, lập tức hô to thành tiếng, có vẻ hưng phấn dị thường, rất muốn tiến lên nhìn, nhưng lại bị thiếu niên ngăn cản.

"Hỏa Vân Sói tuy trọng thương, nhưng khó bảo toàn có hay không còn lực tập kích chúng ta." Thiếu niên cẩn thận đảo mắt qua Hỏa Vân Sói, nếu không phải nó trọng thương, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị nó công kích.

"Nó bị thương nặng rồi, giờ chỉ còn bán sống bán chết thôi." Cô nương bất mãn bĩu môi, giống như ở trước mặt nàng là một động vật vô hại, chứ không phải một cái ma thú ngũ cấp, nàng này không phải quá ngây thơ thì chính là rất ngu xuẩn.

Mấy chiến sĩ tùy tùng cùng vị thiếu niên nghe được, không nói gì, đại tiểu thư này chưa trải sự đời gì hết, chỉ sống an nhàn sung sướng, khả năng ma thú xuất hiện ở trước mặt nhân loại vốn rất ít, ngoài Xuân Phong Trấn, chỗ khác ở Tạp Lan Đế Quốc, tỷ lệ nhân loại nhìn thấy ma thú thật sự ít đến đáng thương.

Hiện tại nhìn thấy một ma thú hàng thật giá thật, cô nương này hiếu kỳ là có thể lý giải, nhưng lại bất mãn đẩy tay thiếu niên đang ngăn cản ra, dáng vẻ cao ngạo tiến lại gần, điều này khiến thiếu niên không khỏi bực mình, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cùng tùy tùng theo sát bên cạnh, nếu như không phải phụ thân thỉnh cầu, căn bản hắn không thèm cái người điêu ngoa bốc đồng này đi dạo!

Nàng ta đi đến trước mặt Hỏa Vân Sói, kỳ thật trong lòng nàng hưng phấn nhưng lại cũng sợ hãi, nàng chưa từng thấy ma thú lần này tới Xuân Phong Trấn ngoài chuyện phụ thân dặn còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là đến Mê Vụ Sâm Lâm một chuyến, nàng sống tại kinh thành, mặc dù đã từng thấy ma thú ở hội đấu giá, nhưng chỉ là vài loại hiền lành, Hỏa Vân Sói như cái trước mắt nàng chưa từng gặp, thậm chí nàng còn ước Hỏa Vân Sói có thể trở thành sủng vật của nàng như thế sẽ uy phong cỡ nào! Bọn thiếu gia tiểu thư sẽ hâm mộ nàng muốn chết!

Nàng ta nghĩ như vậy, đã tự động quy Hỏa Vân Sói thành sủng vật của mình, còn cười thực ngọt, nhưng trong mắt Hỏa Vân Sói nàng chính là một nhân loại ngu xuẩn không hơn không kém, nếu không phải thân chịu trọng thương thì cũng chẳng để ý đến nàng, cái này chỉ sợ là đã sớm bị mình một trảo chụp chết.

"Hỏa Vân Sói, ngươi về sau chính là sủng vật của bổn tiểu thư!" Tiểu cô nương cao giọng với Hỏa Vân Sói, mấy người khác nghe được không khỏi có chút muốn cười, ngũ cấp Hỏa Vân Sói đấy ạ, ngươi dựa vào cái gì mà bảo nó trở thành sủng vật của ngươi!

Hỏa Vân Sói vừa nghe, mắt sói ánh lên sự độc ác, bị cái nhân loại Triệu hồi sư khế ước thì ma thú trong vòng coi là một loại khuất nhục, nhưng ít nhiều vẫn giữ lại một ít tôn nghiêm, nhưng nếu bị một nhân loại nhỏ bé biến thành sủng vật, thì là khuất nhục trong khuất nhục!

Đối với Triệu hồi sư nhân loại ma thú có thể cúi đầu, nhưng đối với bất luận kẻ nào khác, ma thú làm sao có thể đặt nhân loại hèn mọn trong mắt!

Hỏa nguyên tố trong khoảnh khắc trào ra cơ thể Hỏa Vân Sói, lao thẳng đến chỗ nàng ta, tuy bị thương nặng, nhưng giết nhân loại này vẫn dư sức!

Cô nương này cũng không biết tuyên ngôn ngạo mạn tự đại kia đã đâm thật sâu vào cao ngạo tự tôn của ma thú, ngươi có thể cho một ma thú nhất cấp trở thành sủng vật của ngươi, nhưng ngũ cấp Hỏa Vân Sói, cho dù chết, cũng sẽ không làm sủng vật của con người!

"Cẩn thận!" Thiếu niên và mấy chiến sĩ tùy tùng vừa thấy không khỏi hết hồn, thiếu niên lắc mình đã kéo nàng đi, tránh được công kích của Hỏa Vân Sói, thiếu niên không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này có phải hay không quá tự đại hay không, nếu không phải Hỏa Vân Sói bị trọng thương, bọn họ hiện tại chỉ có chạy trối chết, còn dám nói muốn nó trở thành sủng vật!

Nàng ta bị công kích cũng hoảng sợ, sau khi an toàn trong lòng đột nhiên dâng lên không cam lòng và giận dữ mãnh liệt, súc sinh kia cũng dám công kích nàng! Cho nó trở thành sủng vật đã là vinh quang rất lớn rồi, nó còn dám tấn công nàng!

Có vài người tự cao tự đại, tự cho bản thân là tài giỏi, nhưng lại không biết trong mắt ma thú, bọn họ nhỏ bé đáng thương, thứ bọn họ cho là ân sủng nhưng ma thú chẳng nhìn đến một cái.

Có thể nói bên trong nhân loại có thể khiến ma thú coi trọng ngoài Triệu hồi sư, thì chẳng còn ai cả.

"Súc sinh cũng dám công kích ta! Ta phế ngươi trước! Thổ Chi Nhẫn [1]!" Tiểu cô nương gạt tay thiếu niên, tinh thần lực trên người trào ra, bàn tay xuất hiện nguyên tố lực màu vàng, dĩ nhiên nàng là một Ma pháp sư, hơn nữa còn là tam cấp!

[1] Thổ chi nhẫn: tên một loại chiêu thức ma pháp của thổ hệ.

Thổ nguyên tố trong tay không ngừng tăng lên, cuối cùng nàng khẽ hô một tiếng, ném đến Hỏa Vân Sói đang trọng thương, khi thổ nguyên tố tới gần thân thì Hỏa Vân Sói cảm thấy rất bi thương, đường đường một ma thú ngũ cấp, lại chết trong tay một Ma pháp sư tam cấp, nếu không phải nó bị cái tiểu oa nhi kia đánh trọng thương, cần gì phải chết...... Uất ức thế này!

Thổ nguyên tố mạnh mẽ từ trên rớt xuống, hóa thành một đao đá cắm thật sâu vào người Hỏa Vân Sói, nói cứ như vậy chết trong tay nàng ta, có thể nói là một trong những ma thú chết thảm nhất.

"Hừ, một con súc sinh mà thôi, không phải chết trên tay ta ư!" Cô gái khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn coi mình là cao thủ có thể đánh bại Hỏa Vân Sói ngũ cấp, những người khác nghe được không khỏi cảm thấy thổn thức, nếu không phải Hỏa Vân Sói trọng thương, đừng nói là giết chết, bằng năng lực ma pháp sư tam cấp có thể làm tổn thương nửa phần Hỏa Vân Sói sao?

"Thu dọn con súc sinh này một chút, chúng ta đi vào trong!" Cô gái phân phó một tiếng, thần sắc thiếu niên không tốt nhưng cũng ra dấu cho tùy tùng, ma hạch của Hỏa Vân Sói bị lấy ra, ma hạch ngũ cấp, đây là khoản tài phú không nhỏ à.

Nhìn thấy cô gái còn muốn vào trong, thiếu niên không hề nghĩ ngợi nói một câu từ chối.

"Không được? Vì sao không được? Mê Vụ Sâm Lâm cũng chỉ như thế, ma thú lợi hại, ta thấy căn bản không có!"

Cái người điêu ngoa này khiến sắc mặt thiếu niên bắt đầu khó coi, mỗi người Xuân Phong Trấn đều nói ở chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm có bao nhiêu nguy hiểm, hắn cũng không muốn vì một cái tiểu thư tùy hứng như vậy mà hi sinh tánh mạng!

"Vừa rồi Hỏa Vân Sói nếu không phải bị người làm trọng thương, chúng ta cũng chỉ có thể trốn, ở chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm có không biết bao nhiêu ma thú Hỏa Vân Sói cường đại, không thể vào tiếp!"

Nàng ta nghe xong, cũng khẽ sửng sốt, nhìn thấy thần sắc thiếu niên trầm xuống thì biết mình tùy hứng quá đáng, cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng lại không muốn trở về như vậy, thiếu niên bất đắc dĩ, nhớ đến thỉnh cầu của phụ thân, cũng chỉ có thể tiếp tục cùng cái này đại tiểu thư này đi dạo ngoài Mê Vụ Sâm Lâm.

Vân Phong tiến vào trung bộ rồi, tinh thần lực phát ra, cảm nhận rõ ràng được khác biệt của khu vực trung bộ, ma thú ngũ cấp ở ngoài vào đây thì chỉ là cọng rơm, dưới cảm ứng của tinh thần lực Vân Phong biết, ở đây thấp nhất là ngũ cấp, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, có mấy cái là lục cấp, còn lại không cảm ứng được.

Vân Phong rất cẩn thận, nàng cảm ứng được nguyên tố lực càng ít cũng đã chứng tỏ nơi này rất nguy hiểm, nơi này có nhiều ma thú cấp bậc hơn nàng, một khi chống lại, nàng chỉ có đường chạy trốn.

"Tiểu gia hỏa, hiện tại ngươi có thể cảm nhận được bậc cao nhất là?" Giọng Tổ tiên lại truyền đến, Vân Phong mỉm cười, cẩn thận phân rõ một chút, trả lời: "Hai lục cấp, một là hỏa hệ, một là thổ hệ ạ."

Tổ tiên thật là vừa lòng gật đầu, lục cấp, như vậy thiên phú cũng đủ làm mọi người suy sụp, thậm chí là bản thân hắn lúc trước cũng chẳng bằng.

"Tiểu gia hỏa ngươi là muốn khế ước loại nào?"

Vân Phong cười cười, trong lòng đã có đáp án, thổ hệ có lực phòng ngự kinh người, nhưng tốc độ và công kích lại quá kém cỏi, thân thể của nàng và Chiến sĩ có chút tương đồng, trong thực chiến vừa rồi, cho dù là ma thú cũng không thể tạo cho nàng bao nhiêu thương tổn, ma thú thổ hệ đối với nàng kỳ thật hơi yếu, hỏa hệ lại khác, lực công kích của hỏa hệ tàn bạo đúng là thứ Vân Phong cần, nếu vừa rồi không phải Hỏa Vân Sói sơ ý nên trọng thương, nếu chúng hợp lại tấn công thì vẫn phải tốn rất nhiều công sức.

Hạ quyết tâm, Vân Phong sử dụng phong nguyên tố, thân mình xuyên qua, hướng đến chỗ kia hỏa hệ nguyên tố với tốc độ như tên bắn.

Hết chương 17.

----------------------------------------------------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro